09/06/2025
Khi con gái lớp 8 vẫn chưa biết tự chăm sóc bản thân… tôi kiệt sức
Tôi từng nghĩ, chỉ cần đủ yêu thương, con sẽ lớn lên khỏe mạnh và biết sống có trách nhiệm…
Nhưng rồi có những ngày tôi chỉ biết lặng im nhìn con mà lòng nghẹn đắng: “Lẽ nào mình đã sai?”
Gia đình tôi không quá khá giả, nhưng đủ đầy: một mái ấm, hai vợ chồng làm lụng vất vả để lo cho hai đứa con ăn học. Con gái lớn nay đã học lớp 8, nhưng trái với mong mỏi, con vẫn lười biếng, học hành chểnh mảng, sống tách biệt và không biết tự chăm sóc bản thân.
📚 Cháu học lực trung bình, nhưng nếu không có cha mẹ kèm cặp sát sao thì điểm số còn thấp hơn nhiều. Có lần thi giữa kỳ, tôi thử buông lơi việc nhắc nhở, kết quả là các môn chỉ được hai, ba điểm. Tôi lo lắng đến mức đưa con đi khám não, kiểm tra tâm lý, IQ… Tất cả đều cho kết quả bình thường, chỉ có kết luận là “giảm chú ý, kém tập trung hơn bạn bè đồng trang lứa”.
👚 Không chỉ học hành, mà sinh hoạt cá nhân con cũng rất thờ ơ. Đến giờ đi tắm, uống thuốc, ăn uống… đều phải nhắc. Giao việc nhà – cháu phớt lờ. Kêu con gấp quần áo – cháu bỏ đó. Thậm chí, soạn cặp đi học cũng là mẹ phải làm hộ. Sổ ghi chép lộn xộn, sách vở không phân biệt nổi môn nào với môn nào.
👧🏻 Con sống khép mình, ngại giao tiếp. Đầu năm còn có bạn rủ rê, nhưng dần dần các mối quan hệ đều biến mất. Tôi hỏi con có muốn học một môn thể thao nào, hay tham gia hoạt động nào không – câu trả lời chỉ là: “Không có bạn đi cùng, con không muốn”.
Tôi mỏi mệt nhưng không bỏ cuộc. Hết dạy bảo nhẹ nhàng, rồi đến nghiêm khắc. Tôi đọc sách, nghe podcast, tham khảo chuyên gia tâm lý, học hỏi các cha mẹ khác… nhưng vẫn không hiệu quả. Con vẫn là một “cái bóng lặng im” giữa gia đình.
👦 Cả đứa em nhỏ cũng bắt đầu phản ứng tiêu cực khi bị chị sai vặt, không còn nghe lời. Không khí gia đình vì thế cũng nặng nề.
Tôi từng tin rằng, chỉ cần yêu con đúng cách, con sẽ tự khắc trưởng thành. Nhưng giờ đây, tôi thật sự hoang mang. Sau này, khi chúng tôi già yếu, ai sẽ thay con gấp quần áo? Nhắc nhở con tắm rửa, ăn uống? Sống làm sao đây… nếu một người trẻ không thể sống có trách nhiệm với chính mình?
💔 Tôi viết những dòng này không để than vãn, cũng không để kể khổ. Chỉ mong nếu ai đó từng trải qua cảm giác bất lực với chính đứa con mình yêu thương nhất – hãy cho tôi một lời khuyên.
📣 Cũng có thể đâu đó ngoài kia, có những bậc cha mẹ đang âm thầm chịu đựng cùng nỗi lòng như tôi...
💬 Bạn từng trải qua cảm xúc giống mình chưa? Hãy chia sẻ một lời khuyên hoặc một câu chuyện nhỏ dưới bình luận – biết đâu, nó sẽ là ánh sáng soi đường cho một người mẹ đang lạc lối.