17/07/2025
/ 𝑬𝒑𝒊𝒍𝒐𝒈𝒖𝒆 /
(17/07/2024 – 17/07/2025)
Một năm trôi qua…
Từ tháng 07 năm ngoái, tôi đã âm thầm bắt đầu một dự án nhỏ mang tên “Anh Duy Đọc Xong Chưa?”
(Lúc đầu tên còn mộc mạc: “Anh Duy chuyên toán”…)
Nó giống như một khoảng lặng – giữa những ngày gấp gáp.
Một góc nhỏ để chia sẻ tình yêu với sách, để nói về văn hóa đọc,
và để thử nghiệm những cách kể chuyện khác – có lúc ngẫu hứng, có lúc đằm sâu.
Tôi chưa từng nghĩ, những dòng viết đó lại đưa tôi đi xa đến vậy:
Những bài viết được bạn bè chia sẻ…
Những lời cảm ơn lặng lẽ từ người lạ…
Những cuộc gặp gỡ không hẹn mà thành,
𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐡𝐨̂𝐦 𝐧𝐚𝐲, 𝐭𝐨̂𝐢 𝐜𝐡𝐨̣𝐧 𝐝𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐥𝐚̣𝐢.
Không phải vì mỏi mệt. Cũng không phải vì đã hết điều để nói.
Mà bởi vì – có những chặng đường khác đang chờ.
Một công việc mới đòi hỏi nhiều tập trung.
Một hành trình học tập đòi hỏi nhiều dấn thân.
Và một mong muốn sống trọn vẹn – với gia đình, với chính mình.
Tôi không muốn tiếp tục chỉ để “có bài cho đủ”.
Và càng không muốn biến mình thành một chiếc máy tạo nội dung.
Chúng ta không cần nhiều nội dung hơn.
Chúng ta cần nhiều kết nối thật hơn.
Tôi tin là vậy.
⸻
“Anh Duy Đọc Xong Chưa?”
không chỉ là nơi tôi review sách.
Nó là nơi tôi được cởi bỏ hết vai –
của công việc, của học vấn, của xã hội.
Nơi tôi được làm một con người sống với bản thế hơn.
Để viết và nói ra những điều, mà có khi cả người thân nhất cũng chưa từng nghe tôi biểu đạt.
Có bạn từng nhắn:
“Anh ơi, em quay lại đọc sách nhờ một bài của anh.”
Hay: “Em chọn mua cuốn này vì post của anh.”
Tôi đọc – và thấy ấm lòng.
Dẫu không gặp nhau bao giờ.
Tôi biết, nếu không có những người đã âm thầm theo dõi, chia sẻ, và ủng hộ, thì hành trình này đã không thể đi xa đến vậy.
Mỗi lượt đọc, mỗi dòng bình luận, mỗi lượt chia sẻ ,mỗi tin nhắn gửi tới – dù ngắn hay dài, đều là một lời tiếp sức.
Cảm ơn các bạn – vì đã dành thời gian cho một góc nhỏ như thế này, giữa vô vàn nội dung ngập tràn trên quảng trường số.
——
Sau tất cả,
Theo quy luật tiến hóa của tự nhiên, chúng ta sinh ra để truyền tiếp bộ gien,
nhưng rồi nhận ra: điều đáng truyền nhất là tri thức – những hiểu biết được chắt lọc từ trải nghiệm, suy tư và học hỏi.
Khi còn trẻ, ta thường hướng đến vật chất,
nhưng càng trưởng thành, ta càng quan tâm đến tinh thần – thứ định hình cách ta sống và đối diện với thế giới.
Lúc đầu, ta tìm đến giải trí,
nhưng sớm muộn, ta sẽ đặt câu hỏi:
Sau niềm vui nhất thời, điều gì còn lại?
Ta sống trong một xã hội ưa chuộng sự nhanh chóng,
nhưng lại khao khát những giá trị bền vững – từ kiến thức, niềm tin, đến các mối quan hệ.
Ta quen với ồn ào,
nhưng càng ngày, ta càng cần đến sự tĩnh lặng để suy nghĩ rõ ràng hơn.
Chúng ta tiếp nhận tin tức hàng ngày,
nhưng điều định hình cuộc đời ta lại là tri thức tích lũy theo năm tháng.
Ta từng muốn thể hiện mình biết nhiều,
nhưng rồi học được rằng, quan trọng hơn là biết cách lắng nghe, đặt câu hỏi, và hiểu cho đúng.
Chúng ta bị dẫn dắt bởi thuật toán,
nhưng sâu bên trong vẫn cần những gì được viết bởi con người – có tư duy, có cảm xúc, và có trách nhiệm.
Ta bận rộn để làm việc và tồn tại,
nhưng đến một lúc nào đó, ta sẽ muốn biết: mình đang sống để làm gì – và vì điều gì?
Và có thể một cuốn sách không thay đổi được thế giới, nhưng có thể thay đổi một con người,
và một con người thay đổi – thế giới cũng đổi thay theo cách của nó.
——
Fanpage này sẽ vẫn ở lại – như một giá sách nhỏ.
Bạn có thể ghé lại bất cứ lúc nào,
mở một trích đoạn, đọc lại một bài viết cũ…
Hoặc đơn giản là để nhớ rằng:
Đã từng có một người rất quý sách, rất tin vào tri thức khai phóng, và đã viết bằng sự chân thành – ở nơi này.
Nếu bạn đọc đến tận dòng này,
tôi tin là ta đã đồng hành với nhau – dù chỉ một đoạn ngắn, nhưng cũng đủ thành ý rồi.
Fanpage này có thể tạm dừng,
nhưng mong muốn chia sẻ tri thức – thì vẫn còn đó.
Dù không còn bài viết mới mỗi tuần, tôi vẫn tin:
Sách là một trong những cách chậm mà chắc nhất,
để bạn hiểu mình hơn, hiểu người hơn, và mở ra những khả năng mới cho tương lai.
——
Có lẽ, đôi khi dừng lại đúng lúc là một cách tôn trọng những điều đẹp nhất mình từng tạo ra.
Một lời “Adieu” (tiếng Pháp: tạm biệt ) không ồn ào.
Một dấu lặng, trước khi bản nhạc chuyển sang cung khác.
Một đoạn vĩ thanh (Epilogue) cuối cuốn sách – không để giải thích, mà để cảm ơn.
Chúc các bạn đã theo dõi hành trình này cùng tôi thật nhiều sức khỏe, để sống trọn từng ngày, để tiếp tục đọc, tiếp tục học, tiếp tục sống tốt, tiếp tục yêu đời thiết tha như một bản tình ca chưa viết hết.
Tấm ảnh kỷ niệm được chụp tại phố Đinh Lễ – tròn 1 năm nơi tôi quay số đầu tiên.
Thế giới còn rất nhiều việc phải làm.
Và.. Tôi vẫn chưa đọc xong.