Tốt lành

Tốt lành hi mn

Xót xa quá vợ ơi! Anh ở lại biết sống sao đây, chỉ còn 1 tháng nữa là con chào đời, vậy mà giờ 1 qu;/an t-ài 2 mạ;/ng ng...
18/09/2025

Xót xa quá vợ ơi! Anh ở lại biết sống sao đây, chỉ còn 1 tháng nữa là con chào đời, vậy mà giờ 1 qu;/an t-ài 2 mạ;/ng ng-ười, anh nhận tin ra chợ chuối đón em về thì đã thấy...

Sáng nay, em vẫn xoa cái bụng tròn căng, cười hiền bảo:
— “Anh đi làm đi, trưa em ra chợ bán chuối một lát rồi về sớm nấu cơm.”

Anh dặn em đi đứng cẩn thận, bụng b-ầu to quá rồi, chẳng nên ra chợ nữa. Nhưng em cười, nói thêm ít đồng để dành mua tã sữa cho con cũng đỡ lo. Ai ngờ…

Anh đang làm thì nhận cuộc gọi dồn dập:
— “Anh ơi, vợ anh bị xe tải đ-â;/ m ngoài chợ chuối rồi, mau ra ngay!”

Tai anh ù đi, chân run rẩy, vứt hết đồ nghề, anh lao như điê-n ra đường. Vừa tới đầu chợ, tim anh như vỡ vụn khi thấy người ta bu lại, xôn xao. Giữa đường, những buồng chuối văng tung tóe, tiền lẻ vương vãi. Và vợ anh trời ơi... 👇👇

13/09/2025

Gần như trắng tay ở tuổi xế chiều, người đàn ông 50 tuổi nhường lại căn biệt thự 10 tỷ sau khi ly hôn để ra thuê trọ. Khi đang loay hoay trong nỗi tan vỡ, ông bất ngờ nhận một tin tức định mệnh, mở ra một khúc ngoặt không ngờ.
Hùng ngước nhìn trần nhà, nơi những vết rạn nứt chằng chịt như tấm lưới giăng mắc, giam cầm những mảng ký ức vụn vỡ. Tuổi năm mươi, cái tuổi mà người ta thường được bao bọc bởi sự ấm áp của gia đình, Hùng lại đối mặt với một khoảng trống mênh mông, lạnh lẽo đến th:ấu xư:ơng. Tờ đơn ly hôn, mỏng manh như cánh bướm đêm nhưng nặng trĩu hơn cả ngàn tạ chì, vừa được ký kết, chính thức đặt dấu chấm hết cho ba thập kỷ chung sống với Linh.
"Anh đi đi. Căn nhà này, em và Mai sẽ ở. Anh cũng biết rõ đó là điều tốt nhất cho con bé mà, phải không?" Giọng Linh, người đàn bà từng là cả thế giới của Hùng, giờ đây vang lên đầy xa cách, như thể cô ấy đang nói chuyện với một người xa lạ. Hùng cảm thấy lồng ngực mình quặn thắt, một nỗi chua xót dâng lên đến tận cuống họng. Ông đã cố gắng, đã vun đắp, đã hy sinh tất cả cho ngôi nhà mười tỷ này, từng viên gạch, từng kỷ niệm đều mang dấu ấn của ông.
Ông gật đầu, cố nén một tiếng thở dài. "Ừ, được thôi. Nhà cửa, tài sản, anh đều nhường lại hết cho hai mẹ con. Chỉ cần Mai được yên ổn là anh mãn nguyện." Lời nói của Hùng thốt ra đầy khó khăn, mỗi chữ như bị xách lên từ vực sâu tâm hồn. Ông nhìn Linh, tìm kiếm một chút bận tâm, một chút áy náy trong ánh mắt cô ấy, nhưng chỉ thấy một sự trống rỗng đến đáng sợ. Mọi thứ đã kết thúc thật rồi.
Chiều hôm ấy, Hùng lặng lẽ xách chiếc túi du lịch sờn cũ, bên trong vỏn vẹn vài bộ quần áo và tấm ảnh gia đình đã úa màu. Ông bước ra khỏi cánh cửa gỗ sồi quen thuộc, không quay đầu lại. Phía sau lưng ông, căn nhà vẫn đứng đó, kiên cố và vững chãi, nhưng đã không còn là tổ ấm của ông nữa. Hùng cảm thấy mình như một chiếc lá lìa cành giữa mùa đông khắc nghiệt, bị gió cuốn đi vô định, không biết sẽ đậu lại nơi đâu. Nỗi cô đơn bỗng chốc trở thành người bạn đồng hành, bám riết lấy ông.
Căn phòng trọ chật chội, vỏn vẹn mười lăm mét vuông, nằm khuất sâu trong một con hẻm nhỏ với những bức tường cũ kỹ, ám đầy mùi ẩm mốc. Đó là tất cả những gì còn lại của ông, sau một cuộc hôn nhân dài đằng đẵng. Mùi thu:ố:c lá và không khí tù túng làm Hùng cảm thấy khó thở. Ông đặt chiếc túi xuống sàn, ngồi thụp xuống mép giường, nhìn trân trối vào bức tường b**g tróc, nơi những mảng vữa rơi lả tả như những giọt nước mắt lặng thầm.
Đêm đầu tiên trong căn phòng mới, Hùng không chợp mắt được. Ông trở mình liên tục, đầu óc quay cuồng với những mảnh ký ức như thước phim quay chậm. Tiếng cười giòn tan của Mai lúc bé thơ, hình ảnh Linh e ấp trong chiếc váy cưới trắng tinh. Tất cả những khoảnh khắc đẹp đẽ ấy giờ đây chỉ còn là tàn tro. Một dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má nhăn nheo, mặn chát và cay đắng, thấm vào chiếc gối đã bạc màu.
Một tuần trôi qua nhanh chóng trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Hùng cố gắng thích nghi với cuộc sống mới, với những bữa cơm nguội lạnh và những buổi tối dài vô tận. Ông vùi đầu vào công việc ở xưởng gỗ của mình, nơi tiếng bào, tiếng đục và mùi gỗ trầm ấm mang lại chút an ủi hiếm hoi. Những ngón tay ông chai sạn vì lao động, đôi mắt hằn sâu những quầng thâm mệt mỏi, nhưng ông vẫn gồng mình đứng dậy, bởi ông biết, mình không được phép gục ngã.
Vào một buổi chiều đầy nắng, khi Hùng đang nhâm nhi tách cà phê đen ở quán cóc đầu hẻm, điện thoại ông reo vang. Đó là số của bác Ba, hàng xóm cũ của ông, giọng bác ấy r:un r:un, đầy vẻ bồn chồn. "Hùng à, bác có chuyện này muốn nói với cháu, nhưng cháu phải thật bình tĩnh nhé." Một cảm giác bất an ập đến, khiến trái tim Hùng đập loạn xạ trong lồng ngực.
"Dạ, bác cứ nói đi ạ," Giọng Hùng khô khốc, mỗi chữ nói ra đều như mắc kẹt nơi cổ họng. Bác Ba hắng giọng, rồi ngập ngừng:
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

13/09/2025

Ngày con bé chuẩn bị khai giảng vào lớp 1, bà nội nhất quyết đòi đưa đi bằng được, nào ngờ vài giờ sau nhà trường gọi điện báo tin về, bố mẹ chế-t điếng khi biết được…
Ngày con gái chuẩn bị khai giảng vào lớp 1, cả nhà háo hức. Bố mẹ chuẩn bị quần áo mới, cặp sách mới cho con, định sáng sớm sẽ cùng nhau đưa con đi.
Ấy vậy mà bà nội lại nhất quyết giành:
– “Ngày trọng đại, phải để bà đưa đi cho có phúc, có lộc. Bố mẹ nó cứ bận làm việc đi, để bà lo.”
Thương bà mong muốn, bố mẹ cũng miễn cưỡng đồng ý. Nhìn con lon ton theo tay bà mà lòng còn lâng lâng tự hào.
Nhưng chưa đầy vài giờ sau, điện thoại nhà trường gọi dồn dập. Giọng cô giáo run run:
– “Anh chị đến ngay… con bé gặp chuyện rồi.”
Bố mẹ ch;/ết điếng, bỏ hết công việc phóng xe tới trường. Trước cổng, đám đông phụ huynh và giáo viên xúm lại, cạnh đó, bà nội đang bị bảo vệ giữ lại vì người ta phát hiện trong túi áo bà nhét đầy… hóa ra... 👇👇

12/09/2025

Khi đang làm thủ tục ly hôn, một cuộc gọi bất ngờ từ mẹ chồng đã khiến tôi t-ái m-ặt. Từ đó, tôi sống trong những ngày đầy gi-ằng x-é và á-m ả-nh...
Ngày chị quyết định cưới Thiệp, bố mẹ đã khóc cạn nước mắt. Họ bảo chị còn trẻ, đừng tự ch-ôn v-ùi đời mình với một người đàn ông n-óng n-ảy và có gia cảnh rối ren. Nhưng tình yêu lúc đó làm chị m-ù q-uáng, chị tin chỉ cần mình đủ kiên nhẫn thì sẽ thay đổi được anh. Lời can ngăn của bố mẹ biến thành những v-ết x-ước trong ký ức, khiến chị tự nhủ phải sống tốt để chứng minh lựa chọn của mình. Chị đã nghĩ hôn nhân là bến đỗ, nào ngờ lại là bão tố.
Ba năm trôi qua, những gì chị nhận được chỉ là đắ-ng c-ay. Thiệp không chỉ vũ phu, mỗi lần n-óng gi-ận là buông lời ch-ửi b-ới, làm nh-ục chị giữa chốn đông người. Có lần, chỉ vì bực chuyện ngoài đường, anh ta về nhà lật tung cả mâm cơm, mặc cho con nhỏ khóc thét. Mỗi cú đ-ấm, cú đá không chỉ đ-au trên da thịt, mà còn x-é n-át lòng tự trọng của chị. Đêm nào chị cũng giấu mặt trong gối, tự hỏi mình đã sai ở đâu.
Gia đình chồng không hề bênh vực chị, trái lại còn khuyên phải nhẫn nhịn. Mẹ chồng bảo: "Đàn ông n-óng nảy chút cũng là thường, miễn là nó còn thương con". Chị nghe mà nghẹn, thương bản thân hơn bao giờ hết. Bố chồng thì chỉ im lặng, coi như không thấy. Sự đơn đ-ộc ấy càng khiến chị rơi vào vực thẳm.
Đỉnh điểm là hôm ấy, Thiệp nổi giận chỉ vì chị làm món canh mặn hơn thường lệ. Anh ta đẩy chị ngã dúi dụi, đầu đập mạnh vào góc bàn, m-áu chảy xuống mặt. Con nhỏ khóc òa, đôi tay bé xíu r-un r-un chạm vào mẹ. Cơn đ-au th-ể x-ác không bằng nỗi đ-au tinh thần, chị biết mình không thể chịu đựng thêm. Đêm đó, chị bế con về nhà ngoại, nước mắt rơi ướt vai áo.
Bố mẹ đẻ nhìn v-ết th-ương trên trán con gái mà lòng th-ắt lại. Mẹ chị ôm chầm lấy cháu ngoại, vừa khóc vừa thì thầm: "Về với má đi con, đừng trở lại nơi đó nữa". Bố chị ngồi bên, mặt đỏ bừng vì gi-ận d-ữ, đôi tay r-un lên kìm nén. Ông chỉ nói một câu: "Ly hôn đi, ba sẽ lo hết cho con". Nghe vậy, chị vừa mừng vừa x-ót x-a, như được kéo ra khỏi vũng lầy.
Khi chị chuẩn bị thủ tục ly hôn, biến cố bất ngờ ập đến...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

12/09/2025

Biết vợ cũ lấy chồng ngh//èo, tôi đến để gi//ễu c//ợt, vừa nhìn chú rể, tôi về kh/óc cả đêm…
Tôi và Linh từng yêu nhau suốt bốn năm đại học. Cô ấy hiền lành, luôn nhẫn nhịn và yêu tôi vô điều kiện. Thế nhưng, sau khi ra trường, tôi nhanh chóng tìm được công việc lương cao ở công ty nước ngoài, còn Linh thì chật vật mãi vẫn chỉ xin được chân nhân viên lễ tân. Khi ấy, tôi tự cho mình quyền được lựa chọn. Tôi rời bỏ Linh để đến với con gái giám đốc – người có thể giúp tôi thăng tiến nhanh chóng. Linh khóc cạn nước mắt trong ngày tôi lạnh lùng nói lời chia tay, nhưng tôi không quan tâm. Tôi nghĩ, cô gái ấy không xứng với tôi.
Năm năm sau, tôi đã trở thành phó phòng kinh doanh. Cuộc sống hô/n nhâ/n với vợ mới cũng không hạnh phúc như tôi tưởng. Cô ấy c//hê b//ai, c///oi thư//ờng tôi vì lương tháng vẫn chỉ thuộc hàng trung bình ở công ty của bố vợ. Tôi luôn phải nhìn sắc mặt vợ, sắc mặt bố vợ mà sống. Đúng lúc ấy, tôi nghe tin Linh sắp lấy chồng. Một người bạn nói với tôi:
– Mày biết nó lấy ai không? Một gã thợ xây, ngh//èo rớ/t mồ/ng t/ơi. Đúng là không có mắt nhìn đàn ông!
Tôi bật cười kh/inh b/ỉ. Trong đầu tôi hiện lên cảnh Linh mặc chiếc váy cưới r//ẻ ti//ền, gương mặt cô hố/c há/c vì k/hổ cự/c. Tôi quyết định đến đám cưới ấy, không phải để chúc phúc, mà để gi//ễu c//ợt, để cô ấy thấy lựa chọn ngày xưa của mình ké/m c/ỏi thế nào.
Hôm đó, tôi ăn mặc bảnh bao, đi xe hơi sang trọng. Vừa bước vào sân, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi cảm thấy tự mãn vô cùng. Nhưng rồi, khi nhìn thấy chú rể, tôi sữ/ng s/ờ. Anh ta mặc vest đơn giản, nhưng gương mặt lại vô cùng quen thuộc. Tôi bước lại gần, trái tim như ngừng đập khi nhận ra đó là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

12/09/2025

Đi khám, tôi vô tình bắt gặp bố chồng đưa 1 cô gái trẻ đi kh//ám th//ai, nhưng điều khiến tôi ho;;ang ma;;ng hơn cả là cách xưng hô giữa 2 người họ, thật là ối dồi ôi
Hôm ấy, tôi có hẹn khám lại vết m//ổ sau si//nh ở phòng khám tư. Tôi đến phòng khám sớm hơn giờ hẹn. Đang ngồi đợi ở ghế ngoài hành lang thì bỗng nghe tiếng cười quen thuộc. Ngẩng lên, tôi không tin vào mắt mình, bố chồng tôi đang dắt tay một cô gái trẻ vào phòng khám. Cô ấy trông chừng 22-23 tuổi, bụng đã lộ rõ dáng b;;ầu có lẽ đã 5-6 tháng.
Tim tôi như ngừng đập. Tay run lẩy bẩy cầm điện thoại giả vờ quay sang chỗ khác sau khi nghe duduowjc cuộc đối thoại của họ. Họ đi thẳng vào phòng siêu âm mà không nhận ra tôi ngồi ở góc khuất.
Suốt buổi khám của mình, đầu óc tôi trống rỗng. Bác sĩ nói gì tôi cũng chỉ gật đầu cho qua. Ra về, tôi đi lang thang khắp các con phố, không dám về nhà sợ không giữ được bình tĩnh khi gặp mẹ chồng.
Chiều hôm đó, khi tôi bước vào nhà, mẹ chồng đang bế cháu hát ru. Bà cười hiền lành: "Con về rồi à? Mẹ nấu canh rau ngót với thịt bò, mau vào ăn kẻo nguội". Nhìn gương mặt phúc hậu của bà, tôi bỗng nghẹn ứ nơi cổ họng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

12/09/2025

Triệu phú số//c khi thấy c//ô b//é bán rau có vết bớt đỏ trên tay giống hệt vợ cũ, bí mật đằng sau khiến anh r//ơi l//ệ...
Hùng, 42 tuổi, là triệu phú nổi tiếng thành phố. Anh sở hữu chuỗi nhà hàng, siêu thị, bất động sản khắp nơi. Mỗi ngày, anh mặc vest chỉn chu, bước xuống từ xe sang, được mọi người kính nể. Nhưng trong lòng anh luôn có một khoảng trống không gì lấp đầy.
Sáu năm trước, Hùng từng có tất cả: sự nghiệp đang lên và người vợ hiền lành anh hết mực yêu thương – Mai. Họ k/ết h/ôn sau ba năm yêu nhau, cùng thuê căn hộ nhỏ bắt đầu xây dựng gia đình. Mai có vết bớt đỏ như cánh hoa trên mu bàn tay trái, anh từng nói đùa: “Đây là dấu hiệu định mệnh để anh nhận ra em giữa vạn người.”
Nhưng chỉ sau một năm cưới, Mai đột nhiên b/ỏ đ/i. Hôm đó, anh về nhà thì thấy vali biến mất, bàn ăn lạnh ngắt. Cô để lại lá thư vỏn vẹn: “Xi/n lỗ/i anh, em không thể tiếp tục bên anh nữa. Hãy quên em đi.” Hùng s/uy sụ/p, thuê người tìm kiếm khắp nơi nhưng không có kết quả. Anh đổ dồn vào công việc để khỏa lấp n/ỗi đ/au, rồi thành triệu phú lúc nào không hay.
Một trưa nắng gắt, trên đường khảo sát đất xây siêu thị mới ở ngoại thành, xe anh dừng trước chợ nhỏ. Tài xế xuống mua nước, Hùng ngồi trong xe nhìn vô thức ra đường. Bất chợt, anh thấy một cô bé khoảng 5 tuổi, da ngăm, tóc cột gọn gàng, đang ngồi bên rổ rau muống nhỏ. Điều khiến anh choáng váng là mu bàn tay trái của bé có vết bớt đỏ giống hệt vết bớt của Mai.
Tim anh đập thình thịch. Anh mở cửa xe, bước vội tới, giọng ru/n r/un:
– Con… con tên gì? Mẹ con đâu?... đọc tiếp dưới bình luận 👇

12/09/2025

Ngày ly hô-n tôi để hết lại tài sản cho vợ nu;;ôi con, còn mình ra đi tay trắng không lấy 1 đồng nào ngờ 2 tuần sau, trong đêm mưa vợ cũ tìm đến nhà tìm, mở cửa ra tôi ch;;ết lặ::ng khi thấy...
Ngày ly hô-n tôi để hết lại tài sản cho vợ nuôi con, còn mình ra đi tay trắng không lấy 1 đồng. Nào ngờ 2 tuần sau, trong đêm mưa vợ cũ tìm đến nhà, mở cửa ra tôi chết lặng khi thấy... cô ấy bế con, mặt đầy vết bầm và đứng thều thào: "Em sai rồi..."
Chúng tôi từng là một gia đình ba người bình yên. Nhưng vợ tôi thay đổi sau khi công ty cô ấy lên sàn, cổ phiếu tăng vọt, tiền vào như nước. Từ một người vợ hiền, cô ấy trở nên bận rộn, cáu gắt, lạnh nhạt với tôi — thằng chồng làm lương ba cọc ba đồng.
Tôi chịu đựng, cố gắng, nhún nhường… cho đến ngày thấy tin nhắn cô ấy gửi người khác:
“Em chán cái cảnh sống với thằng đàn ông hèn, mãi chẳng ngóc đầu lên nổi…”
Chúng tôi ly hôn trong im lặng. Không kiện tụng, không cãi vã. Tôi chỉ nói một câu:
— Nhà, xe, tiền tiết kiệm, em cứ giữ. Nuôi con cũng được. Anh đi.
Tôi thuê một phòng trọ nhỏ ở ngoại ô, bắt đầu lại từ con số 0. Ngày ngày chạy Grab, đêm thì phụ quán rửa chén. Mệt, nhưng ít nhất cũng yên lòng.
Rồi đúng 2 tuần sau ly hôn, trời mưa tầm tã, tôi nghe tiếng gõ cửa dồn dập lúc gần nửa đêm.
Mở cửa ra… vợ cũ của tôi đứng đó, khẩn khoản đem theo 2 đứa con và rồi... 👇👇

12/09/2025

Mỗi tháng đưa vợ tận 3 triệu tiền ăn nhưng vợ vẫn tr:;ề môi bĩu m:ỏ chê ít, cuối tháng đi làm về nhìn mâm cơm toàn rau với nước canh lọc, tôi hất tung’ ra bếp cho hả dạ, nào ngờ 1 tiếng sau thấy họ hàng 2 bên đông đủ đứng kí-n nhà vì vợ đã...
Mỗi tháng tôi đưa vợ tận 3 triệu tiền ăn riêng, còn điện nước, sữa con, học phí thằng Tũn thì tôi lo hết. Ấy thế mà bữa cơm nào vợ cũng trề môi bĩu mỏ, r;/ên r-ỉ: “Chừng này thì nấu gì? Đỡ được miệng anh mấy bữa?”
Tôi đi làm về mệt rã rời, bụng đói meo, chỉ mong về nhà ăn bữa cơm nóng mà đỡ cơn bực. Ấy vậy mà chiều hôm đó, tôi mở nồi cơm ra thì... đúng kiểu “hết nước chấm”:
Cơm nhão nhét, một tô canh rau ngót loãng như nước rửa bát, thêm đĩa cà pháo khô cứng với vài cọng rau muống luộc nhũn như bún.
Tôi điên tiết. Bát cơm trên tay rơi xuống “xoảng” một cái. Tôi hất tung cả mâm cơm ra sàn:
– “Tôi nuôi cả nhà này bằng 3 triệu chứ gì? Thế thì đừng ăn nữa!”
Vợ tôi không khóc. Cô ấy chỉ lẳng lặng đứng dậy, lau nhà, rồi đi thẳng vào phòng đóng cửa.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, vẫn thở phì phò vì tức. Nhưng chưa đầy 1 tiếng sau…
Cửa nhà bật mở. Họ hàng hai bên ùn ùn kéo vào — từ mẹ vợ, mẹ chồng đến mấy bà bác, bà thím, chị họ, em họ... cả một dãy dài đứng kín phòng khách.
Tôi choáng.
Bà mẹ vợ bước đến, chỉ vào mặt tôi mà nói như hét
Tôi sững người. Cả họ nhìn tôi như một tên tội đồ. Tôi vội vàng chạy xuống nhà thì vợ đã... 👇👇

12/09/2025

Thuê được cô giúp việc trẻ xinh lại chăm chỉ, ngày nào cũng dọn phòng sạch bóng nhưng đến ngày con trai tôi cưới, cô ta bỗng la::o đến quỳ xuống rồi thừa nhận sự thật chấn động khiến cả h:ôn trường n:;áo loạn, hóa ra...
Ngày tôi thuê được cô giúp việc mới, ai cũng phải gật gù khen khéo. Cô ta trẻ trung, khuôn mặt sáng sủa, lại khéo léo đảm đang. Phòng ốc nhà tôi lúc nào cũng sạch bóng, cơm dẻo canh ngọt. Nhiều lần họ hàng đến chơi, còn đùa rằng tôi "có phúc mới gặp được đứa giúp việc vừa hiền vừa giỏi".
Suốt mấy năm trời, tôi coi cô ấy như người trong nhà. Con trai tôi cũng quý mến, còn khen “mẹ tìm được báu vật”.
Rồi ngày trọng đại đến – đám cưới con trai tôi. Cả nhà tất bật, khách khứa đông nghịt, rộn ràng tiếng nhạc, tiếng chúc tụng. Tôi đang hân hoan trong niềm hạnh phúc thì bất ngờ giữa lúc cô dâu chú rể chuẩn bị làm lễ, cô giúp việc bỗng lao thẳng lên sân khấu, quỳ sụp xuống trước mặt con trai tôi và nghẹn ngào thốt ra câu nói khiến cả hội trường ch-ết lặng...
Tiếng xì xào nổi lên ầm ầm. Tôi bủn rủn chân tay, tim như rớt khỏi lồng ngực. Cả quan khách choáng váng. Con trai tôi đứng chết trân, cô dâu ngã khụy xuống vì số-c.
Cô giúp việc tiếp lời, đôi mắt ngấn lệ, hóa ra... 👇👇

12/09/2025

Bà mẹ già lặ-ng l-ẽ gõ cửa nhà con, chưa kịp gặp đã bị coi là osin . Cô người yêu thẳng tay hắ-t h-ủi, không ngờ Hùng về giữa lúc ấy . Cảnh tượng anh chứng kiến khiến tất cả ch-ết lặ-ng, một sự thật đ-au lò-ng bị lật mở...
Bà sống lặ-ng l-ẽ ở quê, ngày ngày làm bạn với nỗi nhớ và những bức ảnh cũ. Dù Hùng chỉ về thăm nhà vài lần mỗi năm, bà vẫn luôn tự hào về con. Bà kể với hàng xóm rằng, con trai bà giỏi lắm, nó đang làm việc ở một công ty lớn trên thành phố, lương tháng mấy chục triệu.
Ánh mắt bà lấp lánh mỗi khi nói về con, như thể mỗi lời nói là một viên ngọc quý. Bà không cần con phải gửi tiền về nhiều, bà chỉ cần con được hạnh phúc, được thành công. N-ỗi n-hớ thương chất chứa bao năm, bà đã đưa ra một quyết định tá-o bạ-o. Bà sẽ lên thăm Hùng, tạo cho con một bất ngờ nho nhỏ.
Bà không báo trước. Bà sợ nếu báo trước, con trai sẽ bận rộn, sẽ phải l-o l-ắng cho bà. Bà chỉ đơn giản là g-ói g-hém một chút quà quê, vài ký gạo mới, vài quả trứng gà, rồi bắt chuyến xe buôn thúng mâm lên thành phố. Trên chuyến xe dài, trái tim bà cứ rộn ràng. Bà hình dung ra khuôn mặt rạng rỡ của Hùng khi thấy bà, hình dung ra cảnh con trai sẽ ôm bà thật chặt, sẽ giới thiệu với bạn gái rằng, "Đây là mẹ của con." Bà đã nghe Hùng kể về Mai, người yêu của nó.
Hùng nói Mai là cô gái hiền lành, xinh xắn. Bà đã chuẩn bị sẵn một chiếc vòng tay ngọc nhỏ, món quà đầu tiên bà dành cho con dâu tương lai. Dù đã lên thành phố vài lần, nhưng lần này, bà cảm thấy lòng mình há-o hứ-c hơn bao giờ hết.
Khi bà đến chung cư của Hùng, cảm giác hân hoan ban đầu đã bị thay thế bằng một sự h-ụt hẫ-ng. Cánh cửa mở ra, Mai đứng đó, với một ánh mắt lạ-nh l-ùng. Nụ cười trên môi bà t-ắt dần. Mai có vẻ bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. "Bác đến không báo trước, chúng cháu không kịp chuẩn bị," cô nói, giọng nói không có chút ấm áp nào.
Bà Lụa chỉ cười, "Mẹ muốn làm con bất ngờ mà." Bà nhìn quanh căn hộ, nó sạch sẽ, gọn gàng nhưng lại thiếu đi sự ấm cúng. Nụ cười của bà trở nên gư-ợng gạ-o, và bà bắt đầu cảm thấy mình như một người ngoài, một vị khách không mời mà đến.
Sau khi cất đ-ồ đ-ạc, bà Lụa ngỏ ý muốn nấu bữa tối để chi-êu đã-i hai đứa. Bà đã mang theo những món quà quê, những món ăn mà Hùng thích. Bà muốn được tự tay nấu cho con ăn, muốn được chăm sóc con. Nhưng Mai đã ngăn lại. "Để cháu nấu, bác cứ nghỉ ngơi đi."
Nụ cười của Mai có vẻ thân thiện, nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh lùng. Bà Lụa ngồi trên sofa, cảm thấy b-ối r-ối. Bà muốn giúp đỡ, muốn thể hiện tình yêu của mình bằng những bữa ăn, nhưng lại không được chấp nhận. Bữa tối hôm đó, Hùng trở về. Khuôn mặt nó vẫn rạng rỡ, nhưng khi thấy Mai, nó lại trở nên gư-ợng gạ-o. Bà Lụa nhận ra, Hùng đang cố gắng giữ một khoảng cách giữa bà và Mai, một khoảng cách mà bà không thể nào hiểu được.
Sáng hôm sau, Hùng phải đi công tác độ-t x-uất. Anh xin lỗi bà vì đã không ở lại được, nhưng lại vội vàng trấn an bà rằng, Mai sẽ chăm sóc bà thật tốt. "Mẹ cứ ở đây chơi, con đi vài ngày rồi về." Bà Lụa chỉ cười. Bà biết, con trai bà rất bận. "Con cứ đi đi, mẹ sẽ ở đây, mẹ sẽ không làm phiền đâu."
Hùng nhìn mẹ, rồi lại nhìn Mai, ánh mắt nó đầy sự l-o l-ắng, nhưng nó lại không nói gì. Nó chỉ đơn giản là hôn lên trán mẹ, rồi lặ-ng l-ẽ rời đi. Bà nhìn theo bóng lưng con, và một n-ỗi đ-au không thể nào tả xiết len lỏi trong trái tim bà. Bà cảm thấy như con trai mình đã không còn là của bà nữa.
Khi Hùng đi, Mai đã không còn giữ vẻ khách sáo nữa. Cô trở nên lạ-nh lù-ng và h-ống há-ch. Cô giao cho bà Lụa những việc vặt trong nhà, từ lau nhà, rửa chén, cho đến giặt quần áo. "Bác cứ làm đi cho đỡ chán," Mai nói, giọng nói cô đầy vẻ ra lệnh. Bà Lụa ch-ết lặ-ng. Bà đã nghĩ rằng, Mai sẽ yêu thương bà như mẹ đẻ, nhưng không. Mai chỉ xem bà như một người giúp việc, một "osin" mới…👇MỜI QUÝ ĐỘC GIẢ XEM TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Address

Hanoi
1000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tốt lành posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share