Tốt lành

Tốt lành hi mn

Vừa ký đơn l/y h/ôn, mẹ chồng trao ngay biệt thự 50 tỷ cho tiểu ba – rồi tá/i m/ặt khi nghe giúp việc nói một câu...Ngôi...
15/10/2025

Vừa ký đơn l/y h/ôn, mẹ chồng trao ngay biệt thự 50 tỷ cho tiểu ba – rồi tá/i m/ặt khi nghe giúp việc nói một câu...
Ngôi biệt thự giữa trung tâm Hà Nội sáng rực ánh đèn. Hôm ấy, là ngày Thu ký vào tờ đơn l///y h////ôn, khép lại cuộc hô/n nhâ//n kéo dài 7 năm đầy nước mắt.
Cô bước ra khỏi căn phòng lạ/nh lẽ/o, lòng nặng trĩu. Bảy năm làm dâu nhà họ Trần, cô từng nghĩ chỉ cần hết lòng thì sẽ được đền đáp. Nhưng cô đã nhầm – tình yêu của người đàn ông tên Nam, chồng cô, vốn chẳng đủ kiên định trước c///ám d///ỗ, còn mẹ chồng thì chưa bao giờ xem cô là người nhà.
Người phụ nữ ấy – bà Hòa – từng là doanh nhân nổi tiếng. Từ khi Thu bước chân về làm dâu, bà luôn khi//nh kh///ỉnh:
– Nhà tôi đâu thiếu con dâu. Có người giỏi hơn, xinh hơn cô đầy ngoài kia!
Thu nhẫn nhịn, làm tròn bổn phận, chăm sóc Nam, chăm cả mẹ chồng khi bà bệnh. Cô nghĩ rồi một ngày bà sẽ hiểu tấm lòng mình. Nhưng khi Nam ng/////oại t*nh với cô thư ký trẻ, bà Hòa không những không trá//ch con trai, mà còn mắ//ng ngược lại con dâu:
– Đàn ông thành đạt ai mà chẳng có chỗ “gi///ải kh////uây”. Cô làm vợ mà không giữ được chồng, lỗi là ở cô!
Thu không khóc, chỉ lặng lẽ gom đồ. Cô biết, khi niềm tin đã vỡ, chẳng có gì hàn gắn được nữa.
Sáng hôm ấy, tại văn phòng công chứng, hai người đặt bút ký. Nam không một lần nhìn cô, chỉ vội vã rút ra ngoài nghe điện thoại. Giọng anh hạ thấp, ngọt ngào:
– Em đợi anh nhé, xong việc anh qua ngay. Biệt thự anh hứa sẽ làm quà cho em, mẹ anh cũng đồng ý rồi.
Câu nói đó như nh//át d//ao cuối cùng. Thu khẽ cười – nụ cười của người đã hết nước mắt.
Buổi chiều, tại nhà họ Trần, bà Hòa tổ chức tiệc nhỏ. Cô ti//ểu ba tên Linh – cô gái mới ngoài hai mươi, váy đỏ lộng lẫy, môi cười rạng rỡ. Bà Hòa nắm tay Linh â/u yế/m như con gái ruột:
– Từ nay con là người nhà này. Biệt thự ở ven hồ anh Nam đứng tên, mẹ đã bảo sang cho con.
Linh ôm chặt bà, rưng rưng cảm ơn. Còn Nam, ánh mắt lấp lánh tự mãn.
Bên góc nhà, bà giúp việc tên Hạnh – người đã làm việc ở đây hơn mười năm – lặng lẽ quan sát. Bà nhìn quanh, thấy Thu đứng ngoài cổng, im lặng như tượng đá.
Tiệc tàn, mọi người ra về. Bà Hòa hí hửng mở rư//ợu vang, nâng ly:
– Hôm nay, nhà ta đón dâu mới. Mẹ tin con Linh sẽ mang lại hạnh phúc cho Nam hơn cái thứ “cũ kỹ” kia.
Cả nhà cười rộ. Nhưng đúng lúc ấy, bà Hạnh đặt ly trà xuống bàn, chậm rãi nói:
– Bà ơi, tôi không dám xen vào chuyện chủ, nhưng có điều này… nếu bà biết, chắc bà sẽ không cười nổi.
Bà Hòa nhíu mày:
– Bà nói gì vậy?
Bà Hạnh nhìn Linh, giọng ru/n ru/n:
– Cô Linh này… chính là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Chồng đã mất 15 năm sau, một lần bà nhìn thấy ông đi nghỉ ở Sầm Sơn cùng gia đình mới của ông, sự thật được h-é l-ộ...Mư...
15/10/2025

Chồng đã mất 15 năm sau, một lần bà nhìn thấy ông đi nghỉ ở Sầm Sơn cùng gia đình mới của ông, sự thật được h-é l-ộ...Mười lăm năm sau ngày chồng qua đời, bà Lan bất ngờ nhìn thấy ông – dáng người quen thuộc, mái tóc điểm bạc, nụ cười hiền – đang đi nghỉ mát ở Sầm Sơn cùng một gia đình khác. Bà chết lặng, tay run run níu chặt chiếc nón. Người đàn ông ấy chẳng thể lẫn đi đâu được, chính là chồng bà – ông Minh. Người đã được chôn cất, đã có tấm bia mộ đàng hoàng, người mà suốt bao năm nay bà vẫn hương khói mỗi ngày rằm mùng một.
Mười lăm năm trước, ông Minh được thông báo gặp tai nạn trên công trình. Cơ thể ông không tìm thấy nguyên vẹn, chỉ còn lại vài dấu vết để người ta xác nhận. Bà Lan đau đớn tột cùng, ôm hai con thơ dại. Từ ấy, bà vừa làm mẹ, vừa làm cha. Cả cuộc đời bà thu gọn lại trong gánh hàng rau ở chợ, từng đồng lời gửi gắm thành học phí cho các con.
Nỗi nhớ chồng chưa bao giờ nguôi. Đêm nào bà cũng thắp đèn dầu, thì thầm kể với di ảnh ông những chuyện trong ngày. Có khi bà tự hỏi: "Nếu ngày ấy ông còn sống, chắc mình đâu khổ đến thế?". Nhưng rồi bà lại tự an ủi, rằng số phận đã an bài, bà phải sống thay cả phần của ông.
Vậy mà hôm nay, trong tiếng sóng biển rì rào và ánh nắng chiều trải dài, người đàn ông ấy xuất hiện. Ông đang cười nói với một người phụ nữ trẻ hơn bà, bên cạnh là hai đứa nhỏ gọi ông bằng “bố”. Hình ảnh ấy như nhát dao xoáy vào lòng bà Lan. Bà muốn lao đến hỏi cho ra lẽ, nhưng đôi chân như bị đóng chặt xuống cát.
Bà chỉ biết đứng lặng, để nước mắt lăn dài, trong đầu cuộn lên hàng nghìn câu hỏi:
Tại sao ông lại còn sống?
Vì sao ông bỏ mặc vợ con mà sống với gia đình mới?
Mười lăm năm qua, ông ở đâu?
Đêm ấy, bà không sao ngủ được. Trong đầu cứ vang vọng tiếng sóng, cùng gương mặt chồng. Sự thật như một tảng đá đè nặng lên tim. Bà biết, cuộc đời mình sắp phải đối diện với một biến cố khác.... Bí mật sau bức màn ...
Quý độc giả xem thêm dưới phần bình luận 👇👇👇

Đưa mẹ con ăn xin về nhà, vị giám đốc phát hiện ra một bí mật k;inh h;oàng.Một buổi chiều cuối thu, khi dòng người vẫn h...
15/10/2025

Đưa mẹ con ăn xin về nhà, vị giám đốc phát hiện ra một bí mật k;inh h;oàng.Một buổi chiều cuối thu, khi dòng người vẫn hối hả ngược xuôi trên con phố trung tâm, Minh – giám đốc một công ty bất động sản có tiếng – dừng xe lại trước đèn đỏ. Ánh mắt anh bất chợt chạm vào hình ảnh một người phụ nữ gầy gò đang bế đứa con nhỏ ngồi co ro ở vỉa hè. Gió lạnh thổi lật từng tà áo sờn cũ, đứa bé thì xanh xao, dường như đã lâu chưa được ăn no.

Thông thường, Minh vốn không để ý nhiều đến cảnh ăn xin, nhưng lần này có điều gì đó khiến anh chùn chân. Đôi mắt của người phụ nữ – sâu thẳm và ướt át – ánh lên sự bất lực nhưng không hề mất đi sự tự trọng. Anh hạ kính xe, chậm rãi hỏi:
– Chị… có cần giúp đỡ không?

Người phụ nữ thoáng bối rối, rồi khẽ gật đầu. Minh không hiểu vì sao mình lại quyết định như vậy, nhưng cuối cùng anh mời mẹ con cô về nhà. Anh nghĩ đơn giản: “Có thể chỉ một vài ngày thôi, cho họ chỗ ở tạm bợ, ít thức ăn, rồi tìm cách giúp họ kiếm việc.”

Về đến biệt thự ngoại ô, vợ anh – chị Lan – thoáng bất ngờ nhưng không phản đối. Chị vốn là người nhân hậu, chỉ dặn dò:
– Anh đã quyết thì cũng nên cẩn thận. Người lạ vào nhà, nhất là khi mình có hai đứa con nhỏ.

Người phụ nữ tên Hồng, khoảng ba mươi tuổi. Con trai cô, bé Nam, mới tầm năm tuổi, đôi mắt to tròn nhưng ánh lên sự sợ hãi lạ thường. Ngay trong bữa cơm tối đầu tiên, Minh đã thấy bé Nam có những hành động kỳ quặc: cứ liếc nhìn khắp nhà, như đang tìm thứ gì đó quen thuộc.

Đêm hôm ấy, khi cả nhà đã ngủ, Minh vô tình đi ngang qua phòng khách và bắt gặp Hồng đang đứng lặng trước bức ảnh gia đình anh treo trên tường. Trong ánh sáng mờ, gương mặt cô thoáng run rẩy, đôi môi mấp máy:
– Tại sao lại là… anh ta?

Minh sững người. Một linh cảm lạ lùng dấy lên trong anh – rằng sự xuất hiện của hai mẹ con này không hề ngẫu nhiên....
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇

Em chồng mua xe ô tô, mời cả nhà đến ăn khao trừ mỗi tôi không thèm mời, tôi không thèm trách móc chỉ dặn bà nấu cỗ đúng...
15/10/2025

Em chồng mua xe ô tô, mời cả nhà đến ăn khao trừ mỗi tôi không thèm mời, tôi không thèm trách móc chỉ dặn bà nấu cỗ đúng 1 câu, và rồi tất cả vừa ăn được 15 phút thì bất ngờ...

Từ ngày về làm dâu, tôi sống hết lòng với nhà chồng. Cơm bưng nước rót, có việc gì trong nhà tôi cũng xắn tay lo trước. Vậy mà vẫn chẳng thể “vừa mắt” em chồng — cái Mai, cô út trong nhà, được mẹ chồng cưng như trứng.

Nó chưa chồng, chưa con, chỉ mới đi làm được hai năm mà khoe lắm. Mỗi lần về nhà là quần áo thơm phức, son phấn xịt đầy nhà, đá đểu tôi đủ chuyện. Tôi không chấp, nghĩ "chị dâu không thể đôi co với em chồng".

Vừa rồi nó mua xe mới — chiếc ô tô 7 chỗ láng bóng. Cả nhà ríu rít lên chụp hình đăng Facebook, còn tổ chức hẳn một buổi “khao xe”, mời hết thảy cô dì chú bác. Trừ tôi.

Chồng tôi thì được mời đàng hoàng, bảo tôi đi cùng. Nhưng tôi cười, lắc đầu:

“Người ta không mời, mình đi chẳng khác gì làm khó người ta thêm.”

Mẹ chồng ban đầu cũng lơ đi, nhưng tôi vẫn chạy đi mua sườn, cá, rồi nhẹ nhàng nói đúng một câu trước khi bà xuống bếp:

“Mẹ nhớ nấu thêm món canh cua và miến trộn giùm con nhé, con chỉ ăn được hai món đó.”

Bà ậm ừ, không rõ có nghe lọt hay không.

Đến ngày khao xe
Hôm đó tôi không xuống ăn, chỉ giúp dọn ra mâm rồi lên phòng. Chỉ 15 phút sau khi cả nhà ngồi ăn vui vẻ, thì chuyện độn-g tr-ời xảy ra ngay sau 15 phút vào tiệc... 👇👇

Bố vợ 89 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông bá...
15/10/2025

Bố vợ 89 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông báo chuyện động trời...

Tôi lấy vợ năm 30 t-uổi, hai bàn tay trắng. Nhà vợ tôi lúc đó cũng không khá giả gì, chỉ có mỗi bố vợ – cụ Chiến – đã gần 70 t-uổi, gầy gò, ít nói, sống bằng tiền trợ cấp người có công.

Ngay sau đám cưới, cụ dọn lên sống cùng vợ chồng tôi và ở luôn tới cuối đời. Suốt 20 năm, ông không đóng góp một đồng nào cho tiền điện nước, ăn uống hay thuốc thang. Cũng không trông cháu, không nấu nướng, không dọn dẹp. Có người còn bảo ông là “ă-n bá/m có hạng”.

Tôi từng đôi lần bực, nhưng nghĩ “người già, bố vợ, mình trách thì ai chăm?”, nên cũng nhịn. Nhưng thú thật, trong lòng tôi có nhiều lần ấm ức. Có khi tôi đi làm về mệt, mở tủ lạnh trống trơn, thấy ông vẫn ngồi nhẩn nha uống trà như chẳng dính líu gì.

Rồi một ngày, ông r-a đ-i Sáng hôm đó, vợ tôi nấu cháo mang lên thì phát hiện ông đã không còn th-ở.
Ta;/ng lễ diễn ra đơn giản. Gia đình bên vợ cũng không ai giàu có gì, nên tôi và vợ đứng ra lo hết.

Ba ngày sau, một người đàn ông mặc vest xuất hiện trước cửa — và khiến tôi suýt đánh rơi ly nước trên tay
Ông ấy là luật sư, mang theo một xấp hồ sơ. Sau khi xác minh danh tính tôi, anh ta bất ngờ thông báo... 👇👇

Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt từng li từng tí, đến tận lúc mẹ tôi bị ốm ...
15/10/2025

Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt từng li từng tí, đến tận lúc mẹ tôi bị ốm li:;ệt giường, vợ mới lái ô tô về thăm nhưng rồi đến lúc chia đất, không thể ngờ được...

Tôi là con trai duy nhất trong nhà. Vợ tôi làm kế toán, giỏi giữ tiền, giỏi đến mức đến cả lương của tôi cũng bị cô ấy kiểm soát như sổ công quỹ. Mỗi tháng đi làm về, tôi được phát "tiền tiêu vặt" như học sinh tiểu học.

Hai năm chung sống, tôi không dám gửi nổi một đồng về quê cho bố mẹ. Mỗi lần nhắc đến, vợ tôi lại dỗi:

“Lương 13 triệu, nuôi con, đóng học, thuê nhà, ăn uống chưa đủ lại còn đòi gửi về quê à? Ở đó có làm ra đồng nào cho anh chưa?”

Tôi chỉ biết im lặng.

Mẹ tôi thi thoảng gọi lên, giọng vẫn nhẹ như sợ làm phiền:

“Có sao đâu con, mẹ với bố còn trồng rau được, đừng lo.”

Nhưng rồi mẹ tôi đổ bệnh, liệt nửa người vì tai biến. Lúc đó, tôi chỉ biết năn nỉ vợ:

“Về quê thăm mẹ đi. Anh sẽ về một mình cũng được…”

Không biết vì thương hại hay sợ người ngoài dị nghị, vợ tôi lái ô tô đưa tôi về quê, như một cuộc ‘ban ơn’.

Về đến nơi, cô ấy mặt lạnh như tiền, đứng cách xa giường mẹ tôi một đoạn, không hỏi han, chỉ nói với tôi:

“Em đợi ngoài xe. Có gì gọi.”

Mẹ nằm một chỗ, tay vẫn run run tìm cái gì đó trong gối, đưa cho tôi:

“Mai cả nhà lên đông đủ… mẹ muốn chia đất chia nhà… kẻo lỡ đâu không kịp.”

Tôi nuốt nước mắt. Mẹ tôi nghèo nhưng miếng đất mặt đường 6m, gần chợ, giá đã lên đến hơn 5 tỷ đồng.

Hôm sau, họ hàng, anh chị em tụ tập đầy đủ.

Mẹ tôi chỉ vào từng người, và rồi sau đó, không ai ngờ được... 👇👇

Gặp lại vợ cũ khi đi mua quần áo, cô ấy bỗng ghé sát tai thì thầm 1 câu, tôi tá hỏa đưa vợ mới đến bệnh viện kiểm tra ng...
15/10/2025

Gặp lại vợ cũ khi đi mua quần áo, cô ấy bỗng ghé sát tai thì thầm 1 câu, tôi tá hỏa đưa vợ mới đến bệnh viện kiểm tra ngay lập tức thì bẽ bàng phát hiện ra...

Chúng tôi tình cờ gặp lại nhau trong trung tâm thương mại. Tôi đang dắt tay vợ mới đi chọn đồ thì bắt gặp ánh mắt của vợ cũ – người từng chung sống với tôi 6 năm nhưng ly h-ôn chóng vánh sau một trận cãi vã lớn về chuyện con cái. Cô ấy vẫn như xưa, điềm tĩnh và sắc sảo. Nhưng điều khiến tôi giật mình là lúc đi ngang, cô ấy khẽ mỉm cười, rồi tiến sát lại tai tôi thì thầm:

“Anh có chắc là cô ấy đang mang th-ai không?”

Tôi sững người. Phản ứng đầu tiên của tôi là khó chịu, nghĩ cô ấy đang mỉ;/a m;/ai. Nhưng rồi đầu óc tôi quay cuồng nhớ lại vài điều kỳ lạ gần đây: vợ mới hay mệt, hay xin nghỉ việc, thậm chí còn giấu tôi đi khám cách đây một tháng nhưng bảo chỉ là khám tổng quát. Tôi quay sang nhìn vợ mới – cô ấy có vẻ hơi bối rối khi thấy ánh mắt tôi chuyển từ bàng hoàng sang nghi ngờ.

Không kịp chờ thêm, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện sản kiểm tra ngay trong ngày. Vợ mới cố cản nhưng tôi cương quyết. Khi kết quả siêu âm và xét nghiệm đưa ra, bác sĩ chỉ nhìn chúng tôi một lúc lâu rồi nói nhẹ tênh:

Tôi nghe xong mà như ch-ết lặng. Hóa ra suốt 3 tháng qua cô ta chỉ... 👇👇

Tôi về hưu sớm vài năm nay nhưng chồng làm giám đốc mấy công ty nên bận bịu chẳng thèm quan tâm, tôi cô đơn lại gặp được...
15/10/2025

Tôi về hưu sớm vài năm nay nhưng chồng làm giám đốc mấy công ty nên bận bịu chẳng thèm quan tâm, tôi cô đơn lại gặp được tr-a/i “xoan” trẻ… tưởng định mệnh nào ngờ tuổi xế chiều gặp ngay cái kết đắ:;ng ngắt, chừa luôn đến già...

Tôi 58 t-uổi, về hưu sớm từ mấy năm trước.
Ngày nào cũng quanh quẩn trong căn biệt thự rộng thênh thang ở Hà Nội, sáng chăm cây, chiều xem phim, tối ăn cơm một mình.

Chồng tôi là giám đốc chuỗi công ty bất động sản, tài giỏi, bảnh bao nhưng 10 ngày về nhà được đúng 1 bữa. Cũng chẳng có thời gian hỏi tôi một câu: “Em có ổn không?”
Ông ấy có vợ, nhưng chỉ còn trên danh nghĩa.

Một ngày nọ, tôi đăng bài khoe mấy giò lan trên hội nhóm Facebook.
Một cậu trai trẻ tên Huy comment:

“Cô có gu trồng lan đỉnh quá. Con cũng mê lan, nhưng vẫn chưa dám sưu tầm nhiều vì còn thiếu tiền…”

Nhắn qua lại vài câu, tôi biết Huy 28 tu-ổi, đang phụ trách kỹ thuật cho một công ty công nghệ, độc thân, sống xa nhà.
Cách nói chuyện của cậu ấy nhẹ nhàng, biết lắng nghe, gọi tôi là “cô” nhưng giọng đầy quan tâm.

Tôi thấy mình trẻ lại. Cứ mỗi sáng mở mắt ra là cậu gửi lời chúc.
Tối nào cũng có tin nhắn: “Cô ăn cơm chưa, đừng để đói.”
Có hôm tôi bệnh cảm, cậu chạy xe hơn 30km mang cháo lên tận nhà.

3 tuần sau, tôi bỏ luôn xưng hô “cô – con”.
Cậu gọi tôi là “chị”, tôi gọi cậu là “em”.

Tôi bắt đầu lé;/n gi-ấu chồng đi gặp Huy ở những quán cà phê yên tĩnh.

Lần đầu tiên sau hơn 30 năm làm vợ, tôi cảm thấy được y;/êu, được dỗ dành như gái đôi mươi.

Huy kể:

“Em khổ từ bé, bố mẹ m-ất sớm. Em có mơ gì đâu, chỉ mong có người thương thật lòng…”

Câu nói ấy khiến tôi khóc ngay giữa khách sạn.
Tôi tin, đây là “định mệnh muộn màng” của đời mình.

Nhưng rồi, tất cả sụp đổ đúng vào tháng thứ ba.

Tối đó, tôi vừa quẹt thẻ chuyển 300 triệu cho Huy để cậu “làm ăn” thì bất ngờ điện thoại tôi đổ chuông.

Một số máy lạ gọi đến.
Tôi chưa kịp nói, thì giọng nữ bên kia nói câu khiến tôi đứng không vững... 👇👇

Thuê bạn thân làm giúp việc cho nhà mình, trả lương cả chục triệu 1 tháng, được 2 tuần tôi thấy bố chồng tươi tỉnh l:;ạ ...
15/10/2025

Thuê bạn thân làm giúp việc cho nhà mình, trả lương cả chục triệu 1 tháng, được 2 tuần tôi thấy bố chồng tươi tỉnh l:;ạ thường, còn bạn thì cứ tái xanh tái nhợt, ông nằng nặc đòi sửa nhà làm phòng cách âm, hỏi bạn thì mới tá ho:;ả ra...

Tôi lấy chồng xa, công việc bận rộn nên ít có thời gian ở nhà chăm sóc bố chồng. Thấy bạn thân lâu năm đang cần việc, tôi thương tình nhận về làm giúp việc, trả hẳn lương cả chục triệu một tháng. Vừa là có người tin tưởng, vừa coi như giúp bạn có thêm thu nhập.

Mới đầu mọi thứ đều êm ấm, nhưng chỉ sau 2 tuần tôi bắt đầu thấy có điều lạ. Bố chồng vốn trước đây suốt ngày kêu mệt, ăn uống thất thường, vậy mà nay lại tươi tỉnh khác thường, sáng nào cũng dậy sớm, thậm chí còn huýt sáo vui vẻ. Trái lại, bạn thân tôi thì gầy rộc, mặt tái xanh tái nhợt, có hôm tôi hỏi thăm thì cô ấy chỉ cười gượng:

– “Không sao đâu, chắc em chưa quen việc…”

Nhưng càng ngày tôi càng để ý thấy những ánh mắt tránh né, những buổi tối đóng cửa phòng hơi lâu, và những lần bạn tôi đi ngang qua bố chồng thì lại lặng im đến rợ-n người.

Đỉnh điểm là hôm đó, bố chồng bỗng nằng nặc đòi chồng tôi sửa lại căn nhà, nhất quyết phải xây thêm một căn phòng cách âm, khóa từ bên trong. Cả nhà tôi ngơ ngác, không hiểu một ông cụ tuổi thất thập còn cần phòng cách âm để làm gì.

Linh cảm có điều chẳng lành, tôi gọi bạn thân ra ngoài hỏi thẳng. Cô ấy tái mét, đôi môi run rẩy, mãi mới thốt được vài chữ... 👇👇

Thấy 2 vợ chồng mới bán được mảnh đất, mẹ chồng tới ở lì cả tuần để é:;p tôi cho em chồng 1 tỷ mua nhà, không còn cách n...
15/10/2025

Thấy 2 vợ chồng mới bán được mảnh đất, mẹ chồng tới ở lì cả tuần để é:;p tôi cho em chồng 1 tỷ mua nhà, không còn cách nào khác tôi đành mang tiền đến đưa cho xong, nào ng:ờ phát hiện ra em dâu đang ở biệt phủ to nhất xóm, tôi cắn răng mua đúng con vịt để trước cửa và rồi đợi đến sáng hôm sau...

Vợ chồng tôi vừa bán được mảnh đất tổ, cầm về được chút vốn định để làm ăn và tích góp cho con sau này. Nào ngờ chưa kịp ấm chỗ thì mẹ chồng đã lặn lội từ quê lên, ở lì cả tuần, ngày nào cũng thở dài than vãn:

– “Em mày sắp lấy vợ rồi, tụi nó cần nhà cửa đàng hoàng. Bán đất được bao nhiêu, cho nó 1 tỷ coi như nghĩa vụ làm anh chị.”

Lúc đầu tôi còn khéo léo từ chối, nhưng bà hết nói ngon ngọt lại quay sang dằn mặt. Chồng tôi thì kẹt giữa, chỉ biết im lặng. Tôi nhìn cảnh mẹ nằm lì trên ghế sô-pha cả ngày, lòng bức bối đến nghẹt thở. Cuối cùng, để yên cửa yên nhà, tôi đành cắn răng gom đủ tiền mang sang đưa cho mẹ.

Nhưng khi vừa đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ. Không hề có cảnh khốn khó như bà vẫn kể. Em chồng và vợ nó đang sống trong một biệt phủ to nhất xóm, cổng sắt hoa văn chạm trổ, gara đầy xe xịn. Tôi cho-áng v-áng, tay run bần bật, nhận ra mình vừa bị dắt mũi.

Đêm đó, tôi tức giận đến mất ngủ. Nghĩ tới 1 tỷ vừa mất oan, nghĩ tới cảnh mẹ chồng cả đời chỉ coi vợ chồng tôi như cây rút tiền, trong lòng dấy lên một ý nghĩ điên rồ. Sáng sớm, tôi cắn răng mua đúng một con vịt sống, lặng lẽ mang đến đặt trước cửa căn biệt phủ.

Hàng xóm xung quanh nhìn thấy bắt đầu bàn tán xôn xao. Người thì thì thầm “vịt để cửa là điềm chẳng lành”, kẻ thì bảo “nhà này sắp có biế-n lớn rồi”.

Và đúng như tôi dự tính, sáng hôm sau, khi tôi vừa chuẩn bị đi chợ thì nghe tin cả xóm nhao nhao về nhà em dm chồng, hóa ra... 👇👇

“Con ơi là con ơi, mẹ mới rời đi để mua cho con gói bánh, vậy mà khi quay lại đã thấy con nằm bất động, còn những gì hàn...
15/10/2025

“Con ơi là con ơi, mẹ mới rời đi để mua cho con gói bánh, vậy mà khi quay lại đã thấy con nằm bất động, còn những gì hàng xóm kể lại khi nhìn thấy thằng bé 13t làm với con khiến mẹ lịm đi không còn sức đứng…”

“Con ơi là con ơi, mẹ mới rời đi để mua cho con gói bánh, vậy mà khi quay lại đã thấy con nằm bất động, còn những gì hàng xóm kể lại khi nhìn thấy thằng bé 13 t;/uổi làm với con khiến mẹ lịm đi không còn sức đứng…”

Con gái bé bỏng của mẹ, mới phút trước thôi còn ríu rít đòi mẹ mua gói bánh con thích. Mẹ đâu ngờ chỉ vì một phút rời mắt, chỉ vì tin tưởng giao con cho anh họ trông chừng, mà giờ đây… mẹ vĩnh viễn mất con.

Khi mẹ chạy về, tiếng người xung quanh xôn xao, ai cũng nhìn con với ánh mắt thương xót. Con nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiền, bàn tay nhỏ xíu lạnh ngắt. Mẹ gào đến khản cổ, lay gọi con dậy nhưng vô vọng.

Rồi hàng xóm nghẹn ngào kể lại: họ thấy thằng bé 13 tuổi — chính là đứa anh họ mà mẹ gửi gắm — làm điều tày đình với con. Họ hét lên can ngăn, nhưng tất cả đã quá muộn…

Ngực mẹ đau lắm khi nghe họ kể đầu đuôi mà anh họ đã làm với con... 👇👇

Thất nghiệp 3 tháng, chị họ bảo tôi tới làm giúp việc cho nhà chị với mức lương 20 triệu/tháng, lạ thay không cần nấu nư...
15/10/2025

Thất nghiệp 3 tháng, chị họ bảo tôi tới làm giúp việc cho nhà chị với mức lương 20 triệu/tháng, lạ thay không cần nấu nướng dọn dẹp gì, chỉ cần đúng 9h tối vào phòng chị làm giúp 1 việc, được đúng 1 tuần tôi vội xách vali mà chạy về mất dép, quá kinh khủng...

Sau khi bị công ty cắt giảm nhân sự, tôi — Thảo, 27 tuổ-i, thất nghiệp suốt 3 tháng, trong người chỉ còn hơn 2 triệu.
Một hôm, chị họ Lan gọi điện:

“Qua nhà chị phụ giúp mấy việc, chị trả 20 triệu/tháng. Nhẹ lắm, không phải lau chùi nấu nướng gì đâu.”

Tôi bán tín bán nghi:

“20 triệu mà không phải làm gì á? Có thật không chị?”
“Thật. Chỉ cần tối đúng 9 giờ vào phòng chị làm giúp một việc nhỏ là được.”

Nghe lời, tôi khăn gói lên thành phố Bình Châu, nơi chị Lan và anh rể sống trong một căn biệt thự hai tầng mới xây.

Ngay ngày đầu, tôi thấy lạ.
Căn nhà quá rộng nhưng chỉ có mình chị Lan và tôi, anh rể thì nghe nói “đi công tác dài hạn”.
Chị bảo tôi chỉ cần ở nhà trông nom, ban ngày cứ tự do, chỉ 9 giờ tối là phải đúng giờ vào phòng chị.

Tôi hỏi làm gì, chị chỉ cười nhạt:

“Rồi em sẽ biết.”

Tối đầu tiên, đúng 9h, tôi gõ cửa.
Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn đỏ hắt từ bàn thờ nhỏ trong góc.
Chị Lan bắt đầu thủ thỉ... 👇👇

Address

Hanoi
1000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tốt lành posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share