12/09/2025
Bà mẹ già lặ-ng l-ẽ gõ cửa nhà con, chưa kịp gặp đã bị coi là osin . Cô người yêu thẳng tay hắ-t h-ủi, không ngờ Hùng về giữa lúc ấy . Cảnh tượng anh chứng kiến khiến tất cả ch-ết lặ-ng, một sự thật đ-au lò-ng bị lật mở...
Bà sống lặ-ng l-ẽ ở quê, ngày ngày làm bạn với nỗi nhớ và những bức ảnh cũ. Dù Hùng chỉ về thăm nhà vài lần mỗi năm, bà vẫn luôn tự hào về con. Bà kể với hàng xóm rằng, con trai bà giỏi lắm, nó đang làm việc ở một công ty lớn trên thành phố, lương tháng mấy chục triệu.
Ánh mắt bà lấp lánh mỗi khi nói về con, như thể mỗi lời nói là một viên ngọc quý. Bà không cần con phải gửi tiền về nhiều, bà chỉ cần con được hạnh phúc, được thành công. N-ỗi n-hớ thương chất chứa bao năm, bà đã đưa ra một quyết định tá-o bạ-o. Bà sẽ lên thăm Hùng, tạo cho con một bất ngờ nho nhỏ.
Bà không báo trước. Bà sợ nếu báo trước, con trai sẽ bận rộn, sẽ phải l-o l-ắng cho bà. Bà chỉ đơn giản là g-ói g-hém một chút quà quê, vài ký gạo mới, vài quả trứng gà, rồi bắt chuyến xe buôn thúng mâm lên thành phố. Trên chuyến xe dài, trái tim bà cứ rộn ràng. Bà hình dung ra khuôn mặt rạng rỡ của Hùng khi thấy bà, hình dung ra cảnh con trai sẽ ôm bà thật chặt, sẽ giới thiệu với bạn gái rằng, "Đây là mẹ của con." Bà đã nghe Hùng kể về Mai, người yêu của nó.
Hùng nói Mai là cô gái hiền lành, xinh xắn. Bà đã chuẩn bị sẵn một chiếc vòng tay ngọc nhỏ, món quà đầu tiên bà dành cho con dâu tương lai. Dù đã lên thành phố vài lần, nhưng lần này, bà cảm thấy lòng mình há-o hứ-c hơn bao giờ hết.
Khi bà đến chung cư của Hùng, cảm giác hân hoan ban đầu đã bị thay thế bằng một sự h-ụt hẫ-ng. Cánh cửa mở ra, Mai đứng đó, với một ánh mắt lạ-nh l-ùng. Nụ cười trên môi bà t-ắt dần. Mai có vẻ bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. "Bác đến không báo trước, chúng cháu không kịp chuẩn bị," cô nói, giọng nói không có chút ấm áp nào.
Bà Lụa chỉ cười, "Mẹ muốn làm con bất ngờ mà." Bà nhìn quanh căn hộ, nó sạch sẽ, gọn gàng nhưng lại thiếu đi sự ấm cúng. Nụ cười của bà trở nên gư-ợng gạ-o, và bà bắt đầu cảm thấy mình như một người ngoài, một vị khách không mời mà đến.
Sau khi cất đ-ồ đ-ạc, bà Lụa ngỏ ý muốn nấu bữa tối để chi-êu đã-i hai đứa. Bà đã mang theo những món quà quê, những món ăn mà Hùng thích. Bà muốn được tự tay nấu cho con ăn, muốn được chăm sóc con. Nhưng Mai đã ngăn lại. "Để cháu nấu, bác cứ nghỉ ngơi đi."
Nụ cười của Mai có vẻ thân thiện, nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh lùng. Bà Lụa ngồi trên sofa, cảm thấy b-ối r-ối. Bà muốn giúp đỡ, muốn thể hiện tình yêu của mình bằng những bữa ăn, nhưng lại không được chấp nhận. Bữa tối hôm đó, Hùng trở về. Khuôn mặt nó vẫn rạng rỡ, nhưng khi thấy Mai, nó lại trở nên gư-ợng gạ-o. Bà Lụa nhận ra, Hùng đang cố gắng giữ một khoảng cách giữa bà và Mai, một khoảng cách mà bà không thể nào hiểu được.
Sáng hôm sau, Hùng phải đi công tác độ-t x-uất. Anh xin lỗi bà vì đã không ở lại được, nhưng lại vội vàng trấn an bà rằng, Mai sẽ chăm sóc bà thật tốt. "Mẹ cứ ở đây chơi, con đi vài ngày rồi về." Bà Lụa chỉ cười. Bà biết, con trai bà rất bận. "Con cứ đi đi, mẹ sẽ ở đây, mẹ sẽ không làm phiền đâu."
Hùng nhìn mẹ, rồi lại nhìn Mai, ánh mắt nó đầy sự l-o l-ắng, nhưng nó lại không nói gì. Nó chỉ đơn giản là hôn lên trán mẹ, rồi lặ-ng l-ẽ rời đi. Bà nhìn theo bóng lưng con, và một n-ỗi đ-au không thể nào tả xiết len lỏi trong trái tim bà. Bà cảm thấy như con trai mình đã không còn là của bà nữa.
Khi Hùng đi, Mai đã không còn giữ vẻ khách sáo nữa. Cô trở nên lạ-nh lù-ng và h-ống há-ch. Cô giao cho bà Lụa những việc vặt trong nhà, từ lau nhà, rửa chén, cho đến giặt quần áo. "Bác cứ làm đi cho đỡ chán," Mai nói, giọng nói cô đầy vẻ ra lệnh. Bà Lụa ch-ết lặ-ng. Bà đã nghĩ rằng, Mai sẽ yêu thương bà như mẹ đẻ, nhưng không. Mai chỉ xem bà như một người giúp việc, một "osin" mới…👇MỜI QUÝ ĐỘC GIẢ XEM TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN