15/10/2025
Vừa ký đơn l/y h/ôn, mẹ chồng trao ngay biệt thự 50 tỷ cho tiểu ba – rồi tá/i m/ặt khi nghe giúp việc nói một câu...
Ngôi biệt thự giữa trung tâm Hà Nội sáng rực ánh đèn. Hôm ấy, là ngày Thu ký vào tờ đơn l///y h////ôn, khép lại cuộc hô/n nhâ//n kéo dài 7 năm đầy nước mắt.
Cô bước ra khỏi căn phòng lạ/nh lẽ/o, lòng nặng trĩu. Bảy năm làm dâu nhà họ Trần, cô từng nghĩ chỉ cần hết lòng thì sẽ được đền đáp. Nhưng cô đã nhầm – tình yêu của người đàn ông tên Nam, chồng cô, vốn chẳng đủ kiên định trước c///ám d///ỗ, còn mẹ chồng thì chưa bao giờ xem cô là người nhà.
Người phụ nữ ấy – bà Hòa – từng là doanh nhân nổi tiếng. Từ khi Thu bước chân về làm dâu, bà luôn khi//nh kh///ỉnh:
– Nhà tôi đâu thiếu con dâu. Có người giỏi hơn, xinh hơn cô đầy ngoài kia!
Thu nhẫn nhịn, làm tròn bổn phận, chăm sóc Nam, chăm cả mẹ chồng khi bà bệnh. Cô nghĩ rồi một ngày bà sẽ hiểu tấm lòng mình. Nhưng khi Nam ng/////oại t*nh với cô thư ký trẻ, bà Hòa không những không trá//ch con trai, mà còn mắ//ng ngược lại con dâu:
– Đàn ông thành đạt ai mà chẳng có chỗ “gi///ải kh////uây”. Cô làm vợ mà không giữ được chồng, lỗi là ở cô!
Thu không khóc, chỉ lặng lẽ gom đồ. Cô biết, khi niềm tin đã vỡ, chẳng có gì hàn gắn được nữa.
Sáng hôm ấy, tại văn phòng công chứng, hai người đặt bút ký. Nam không một lần nhìn cô, chỉ vội vã rút ra ngoài nghe điện thoại. Giọng anh hạ thấp, ngọt ngào:
– Em đợi anh nhé, xong việc anh qua ngay. Biệt thự anh hứa sẽ làm quà cho em, mẹ anh cũng đồng ý rồi.
Câu nói đó như nh//át d//ao cuối cùng. Thu khẽ cười – nụ cười của người đã hết nước mắt.
Buổi chiều, tại nhà họ Trần, bà Hòa tổ chức tiệc nhỏ. Cô ti//ểu ba tên Linh – cô gái mới ngoài hai mươi, váy đỏ lộng lẫy, môi cười rạng rỡ. Bà Hòa nắm tay Linh â/u yế/m như con gái ruột:
– Từ nay con là người nhà này. Biệt thự ở ven hồ anh Nam đứng tên, mẹ đã bảo sang cho con.
Linh ôm chặt bà, rưng rưng cảm ơn. Còn Nam, ánh mắt lấp lánh tự mãn.
Bên góc nhà, bà giúp việc tên Hạnh – người đã làm việc ở đây hơn mười năm – lặng lẽ quan sát. Bà nhìn quanh, thấy Thu đứng ngoài cổng, im lặng như tượng đá.
Tiệc tàn, mọi người ra về. Bà Hòa hí hửng mở rư//ợu vang, nâng ly:
– Hôm nay, nhà ta đón dâu mới. Mẹ tin con Linh sẽ mang lại hạnh phúc cho Nam hơn cái thứ “cũ kỹ” kia.
Cả nhà cười rộ. Nhưng đúng lúc ấy, bà Hạnh đặt ly trà xuống bàn, chậm rãi nói:
– Bà ơi, tôi không dám xen vào chuyện chủ, nhưng có điều này… nếu bà biết, chắc bà sẽ không cười nổi.
Bà Hòa nhíu mày:
– Bà nói gì vậy?
Bà Hạnh nhìn Linh, giọng ru/n ru/n:
– Cô Linh này… chính là... đọc tiếp dưới bình luận 👇