01/07/2025
Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một căn chung cư tiện nghi. Tôi nhớ ngày nhận nhà, vợ chồng con gái liên tục cảm ơn tôi. Các con nói sẽ cho vợ chồng tôi một phòng để đến sau này chúng tôi muốn qua ở thì sẵn dùng. Từ lúc cháu ngoại đi mẫu giáo cho đến khi đi học, tôi là người đưa đón cháu. Rồi tiền sữa uống, tiền đồ chơi, quần áo đều là vợ chồng tôi mua cho. Lớn hơn một chút là là tiền học. Con gái tôi thường xuyên than rằng kinh tế gia đình khó khăn nên không đành lòng để con chịu khổ. Để rồi cho đến 1 ngày, bà thông gia quyết định tặng vợ chồng chúng nó 1 chiếc xe, cũng là lúc bộ mặt của con gái tôi l:ộ rõ… Mẹ à, con với anh Tuấn quyết định rồi. Nhà là của tụi con, mẹ đừng qua thường xuyên nữa."
Tôi chết lặng khi nghe con gái mình nói những lời đó. Căn nhà tôi bỏ 2 tỷ ra mua, nơi từng chất chứa biết bao hy vọng và yêu thương, giờ như chối bỏ chính tôi.
Tôi tên Mai, năm nay đã 60 tuổi. Chồng tôi – ông Hùng – là người đàn ông cục mịch nhưng thương con hết mực. Vợ chồng tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là Lan. Từ nhỏ, nó đã ngoan ngoãn, học giỏi, biết điều. Bao nhiêu năm làm công nhân, tôi chắt chiu từng đồng, nuôi con ăn học nên người.
Ngày Lan báo tin muốn lấy chồng, tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì con đã tìm được người bạn đời, nhưng cũng lo con gái đi lấy chồng sẽ vất vả, thiệt thòi. Lan là đứa sống tình cảm, tôi biết nó luôn nghĩ cho gia đình, nhưng cuộc sống vợ chồng không phải lúc nào cũng êm đềm.
Sau khi bàn bạc với ông Hùng, vợ chồng tôi quyết định cho Lan 2 tỷ đồng làm của hồi môn – đó là toàn bộ số tiền tích cóp cả đời, cộng với tiền bán miếng đất thừa ở quê. Chúng tôi muốn con gái có một khởi đầu thuận lợi. Lan rưng rưng nước mắt khi nhận sổ hồng căn hộ mới: “Mẹ, tụi con biết ơn mẹ suốt đời.”
Căn hộ chung cư 75m² ở quận Tân Phú – không quá sang trọng nhưng tiện nghi, gần trường học, bệnh viện, siêu thị. Vợ chồng Lan hứa hẹn: "Sau này mẹ muốn ở lại chơi mấy hôm, tụi con luôn có phòng sẵn cho mẹ."
Tôi cảm động, nghĩ bụng: "Có con có cháu bên cạnh, tuổi già như vậy cũng mãn nguyện lắm rồi."
Những năm tháng chăm cháu không tên
Khi cháu ngoại – bé Bông – ra đời, tôi gần như dọn sang hẳn nhà Lan để đỡ đần. Con gái sinh mổ, yếu ớt, lại thiếu kinh nghiệm. Đêm nào cũng tôi thức trông cháu, ru cháu ngủ, thay tã, pha sữa.
Từ lúc Bông 2 tuổi đi mẫu giáo, tôi đảm nhiệm luôn việc đưa đón. Buổi sáng 6h đã dậy nấu cháo, xếp đồ, chờ vợ chồng Lan đi làm là tôi lo hết. Buổi chiều, tôi lại đón cháu về, tắm rửa, cho ăn xế.
Tiền sữa, quần áo, đồ chơi – tôi đều tự mua. Không phải vì Lan không lo được, mà vì nó hay than: “Kinh tế gia đình con khó khăn quá mẹ ạ, lương hai đứa cộng lại chưa tới 20 triệu mà chi phí quá nhiều…”
Tôi hiểu, nên chưa bao giờ trách. Tôi vẫn nói với ông Hùng: “Thôi thì mình ráng thêm vài năm, miễn sao cháu mình không thiếu thốn gì là được.”
Dấu hiệu đầu tiên của sự thay đổi
Một hôm, tôi tình cờ nghe Lan nói chuyện điện thoại với ai đó:
“Dạ, con cảm ơn mẹ nhiều lắm. Xe đẹp lắm mẹ ạ, anh Tuấn mê luôn. Chứ vợ chồng con mà đợi gom tiền thì chắc mấy năm nữa mới dám mơ.”
Tôi hỏi Lan: “Ai tặng xe vậy con?”
Lan chỉ cười: “Mẹ Tuấn đó mẹ, bả thương tụi con nên mới tặng xe.”
Tôi ch;ột d;ạ....Đọc tiếp tại bình luận 👇 👇 👇