25/07/2025
FULL - Mẹ của bạn trai tôi không định đưa sính lễ, đã thế còn yêu cầu nhà gái đưa của hồi môn 1 triệu tệ kèm một căn hộ.
Bà ta hếch mặt khinh thường: "Nhà chúng tôi ở ngay dưới chân Tử Cấm Thành, cô gả vào đây là phúc đức nhà cô đấy!"
Dưới chân Tử Cấm Thành chẳng phải là mấy căn nhà cũ nát sao?
Đúng lúc đó, ba mẹ ruột của tôi tìm đến.
Tôi liếc nhìn chiếc Maybach đang đỗ trước cửa, cầm lấy điện thoại:
"Chia tay đi, anh không xứng với tôi nữa rồi!"
1
Mẹ bạn trai hẹn gặp tôi, nên vừa tan làm tôi đã vội vàng chạy đến.
Vừa đẩy cửa phòng riêng ra, liền thấy bà ấy đang ngồi ăn hạt dưa, bạn trai tôi – Hứa Văn Du ngồi một bên phụ họa.
Vừa thấy tôi, sắc mặt mẹ Hứa Văn Du lập tức thay đổi.
Trong phòng vang lên tiếng hừ khẽ, khuôn mặt bà ta đầy vẻ bực dọc.
Vỏ hạt dưa bay tứ tung từ miệng bà ta.
Tôi khẽ nhếch môi, trong lòng nghĩ chưa từng thấy ai vô văn hóa đến thế.
Hứa Văn Du nghiêng đầu nhìn sắc mặt mẹ mình, bực bội phẩy tay với tôi:
"Mau ngồi xuống, đứng đó làm gì?"
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, từ trước đến nay anh ta chưa từng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như vậy.
Hơn nữa, nói cho cùng thì chính anh ta là người theo đuổi tôi trước.
Tôi lúc nào lại trở nên hèn mọn như vậy chứ?
Hứa Văn Du chẳng thèm liếc tôi một cái, quay sang rót nước cho mẹ.
Tôi cố kìm nén cơn khó chịu, ngồi xuống đối diện hai mẹ con họ.
Hứa Văn Du vẫn trò chuyện vui vẻ với mẹ mình, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Tôi bực mình liếc anh ta, cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm.
Mẹ Hứa Văn Du bĩu môi, giọng thản nhiên hỏi: "Cô tên là Thẩm Niệm phải không?"
Trên mặt bà ta là vẻ khinh thường, trong mắt còn ánh lên sự coi thường rõ rệt.
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười xã giao, giữ lấy phép lịch sự tối thiểu.
"Vâng, thưa bác."
Bà ta nhìn tôi từ đầu đến chân, khịt mũi một cái: "Nhà cô ở đâu?"
Tôi nhíu mày, lần đầu gặp mà hỏi vậy là sao?
Tôi còn chưa kịp mở miệng, bà ta đã nói tiếp:
"Nghe nói hồi đại học cô từng xin học bổng dành cho sinh viên khó khăn? Nhà chẳng có đồng nào đúng không?"
"Được ở bên Văn Du nhà tôi là may mắn của cô đấy!"
Hứa Văn Du vẫn ngồi đó cười khúc khích, thỉnh thoảng còn gật đầu!
Tôi đúng là mù mắt mới yêu phải người như thế!
Tôi bực bội nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu của bà ta: "Vậy bác cho cháu hỏi, nhà bác ở đâu?"
Nghe đến đây bà ta hai mắt sáng rực, hất cằm đầy tự mãn:
"Nhà chúng tôi ở vòng hai, ngay dưới chân Tử Cấm Thành đấy!"
"Khác hẳn với cái kiểu ở vùng ven như cô, nói trắng ra cô là dân tỉnh lẻ chứ gì?"
Nói xong, bà ta lại liếc tôi từ đầu đến chân, bĩu môi đầy khinh miệt.
Tôi nhướng mày, không vội đáp.
Cái đầu của Hứa Văn Du cúi thấp đến mức sắp chạm vào gầm bàn, chi bằng chui hẳn xuống đất cho rồi.
Tôi nhấp một ngụm nước, mỉm cười thích thú:
"Vành đai 2 à? Vậy nhà bác ở đó chắc giá cũng được đấy nhỉ? Nếu cưới thì cháu định bán đi." (*)
(*) Là cách người Trung Quốc nói về vị trí bất động sản trong thành phố — càng gần trung tâm (vành đai 1, vành đai 2), càng giá trị. Vành đai 2 ở đây là vị trí sống ngay gần Tử Cấm Thành (trung tâm Bắc Kinh), nhưng thực tế là khu nhà cũ kỹ, xuống cấp, không hẳn sang trọng như lời khoe mẽ.
Bà ta lập tức trợn mắt, quát: "Đồ nhà quê, cô biết cái gì mà nói?!"
Tôi hừ lạnh, vô học đúng là đáng sợ.
Hứa Văn Du vẫn không nói một lời, càng nhìn khuôn mặt từng khiến tôi rung động, tôi càng thấy chán ghét.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện đến đây là xong, ai ngờ bà ta còn lên giọng hơn nữa.
"Tôi nói cho cô biết, nhà chúng tôi sẽ không đưa một xu sính lễ nào! Nhà cô phải đưa hồi môn 1 triệu tệ cộng thêm một căn nhà ba phòng đấy!"
"Muốn bước vào cửa nhà tôi, đâu có dễ!"
Bà già ấy cười đắc ý, từng nếp nhăn trên mặt như đang nói: tôi coi thường cô đấy!
Tôi thực sự thấy buồn cười – tôi và Hứa Văn Du mới yêu nhau có một năm, tôi đã bao giờ nói là muốn cưới anh ta đâu chứ?
Tôi phát hiện cả nhà họ đều sống trong thế giới ảo tưởng, không khéo ngày nào đó còn tưởng mình là tỷ phú nữa cơ!
Tôi nghịch móng tay mới làm, mặt ngây thơ hỏi:
"Bác ơi, hình như bác nhớ nhầm rồi? Cháu đâu có nói sẽ kết hôn!"
Tôi liếc qua Hứa Văn Du đang ngồi im lặng bên cạnh, trợn mắt lườm một cái.
"Hứa Văn Du, có phải anh nói nhầm gì với bác không? Hay anh nhớ lại kỹ xem?"
Tôi cười khẩy, rồi ngoan ngoãn vẫy tay chào bà già ấy: "Cháu chào bác nhé."
2
Ra khỏi cửa, WeChat của tôi bị dội bom tin nhắn điên cuồng!
Không sai, toàn bộ đều là tin nhắn của Hứa Văn Du.
Tôi liếc qua một cái, thản nhiên cất điện thoại đi.
Về đến nhà, tôi nghe thấy giọng mẹ tôi và em trai đang trò chuyện ở cửa.
“Mẹ, sao mẹ không đòi nhà họ sính lễ? Con với Như Như còn phải kết hôn mà!”
“Suốt ngày chỉ biết đến Như Như, mẹ đây ban đầu là định nuôi Thẩm Niệm thành con dâu của mẹ đấy!”
“Thẩm Niệm á? Con không thèm để ý đến cô ta đâu!”
“Chờ thêm đã, mẹ đây không đời nào chịu cảnh mất cả chì lẫn chài đâu.”
Tay tôi siết chặt lấy tay nắm cửa, các ngón tay trắng bệch.
Tôi không vào nhà, lặng lẽ đợi họ nói chuyện xong.
Từ nhỏ đã vậy rồi, mẹ tôi không hề yêu thương tôi, nói là mẹ ruột nhưng khi tôi còn đi học gần như chẳng bao giờ cho tiền.
Nhưng tôi đã quá quen với điều đó rồi.
Đợi họ nói chuyện xong, tôi lặng lẽ trở về phòng, phía sau là những lời chê bai không dứt. Tôi giả như không nghe thấy gì cả.
Nhà tôi đúng thật là ở vùng ngoại ô, kiểu nhà cấp bốn.
Tôi – Thẩm Niệm, chính là đứa mà ai ai cũng khinh thường!
Đến chập tối, cửa nhà tôi bị gõ. Tôi nhìn qua cửa sổ thì thấy có mấy cảnh sát.
Tôi mặt đầy nghi hoặc, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Sau lưng cảnh sát là một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng.
Sau khi họ trao đổi với nhau một lúc, mẹ tôi gọi tôi ra ngoài.
Tôi nhìn chằm chằm cặp vợ chồng trước mặt, trong đầu chỉ nghĩ: truyện tiểu thuyết đã xảy ra với mình rồi sao?
Cảnh sát lấy một sợi tóc của tôi để xét nghiệm DNA.
Nhưng sau khi cặp vợ chồng kia nhìn thấy tôi thì nước mắt rưng rưng, còn tôi thì lại chẳng có cảm xúc gì.
Người phụ nữ đối diện nắm lấy tay tôi, ánh mắt đau xót, giọng nghẹn ngào: “Con ơi, con sống có tốt không?”
Tay bà ấy rất ấm, khác hoàn toàn với sự lạnh lẽo của tôi.
Như thể có cảm ứng tâm linh, tôi ôm lấy bà.
Tôi ghé sát tai bà, khẽ thì thầm: “Con sống không tốt… một chút cũng không tốt!”
Sau đó trong nhà vang lên tiếng khóc nức nở, nhưng tôi vẫn mơ hồ nghe thấy mẹ nuôi và em trai nói chuyện:
“Đúng là có người mang tiền tới thật rồi!”
Giọng bà ta đầy đắc ý và mỉa mai.
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy bà ta và em trai đều cười toe toét.
Ba nuôi tôi mất mấy năm trước, tiền làm tang lễ đều là lấy từ tiền lương của tôi, giờ trong tay tôi chẳng còn bao nhiêu.
Tiếng nức nở vẫn vang lên sau tai, người đàn ông bên cạnh cũng không kìm được, đôi mắt đỏ hoe.
Trên tay ông ấy đeo một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin, người mặc vest đặt may cao cấp.
Người có mắt đều nhìn ra đây là một gia đình giàu có.
Nói cách khác, gia đình ruột của tôi là một gia đình giàu có.
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay người phụ nữ trước mặt ra, ánh mắt trầm tĩnh, bình thản nói:
“Vẫn nên đợi kết quả giám định quan hệ huyết thống rồi hẵng nói.”
Trong mắt bà ấy dâng đầy nước, thoáng chốc tôi còn sợ bà sẽ ngất xỉu.
Bà lưỡng lự, định mở miệng từ chối.
Người đàn ông bên cạnh vỗ vai bà, giọng trầm vang lên:
“Con b é nói đúng, đừng để rồi mừng hụt. Chúng ta làm xét nghiệm lần nữa đi.”
Bà rưng rưng gật đầu.
3
Một lúc sau, hai người đó rời khỏi nhà, mẹ nuôi tôi đứng tựa vào tường, ánh mắt đầy vẻ châm chọc nhìn về phía họ rời đi, tay vẫn cầm một nắm hạt dưa.
Em trai tôi cũng thế, dáng vẻ dâm dật nhìn theo bóng lưng họ rời đi.
Tôi liếc nhìn rồi thu lại ánh mắt, cảm xúc hân hoan khi nãy đã tan biến.
Mẹ nuôi thấy tôi định vào phòng, vội chặn trước cửa.
“Con nhóc ranh kia, tao nuôi mày lớn từng này, giờ mày không thèm liếc tao lấy một cái à?”
Vỏ hạt dưa bà ta vừa nhai xong bay loạn bên miệng.
Tôi nhíu mày đầy ghê tởm, nín thở.
“Chị à, chị sai rồi đấy! Mẹ mình nuôi chị vất vả bao nhiêu, giờ chị đi luôn thì lương tâm chị để đâu hả?”
Giọng điệu giả tạo, trong đôi mắt âm u kia ánh lên vẻ tham lam.
Tôi nở nụ cười, vỗ nhẹ tay lên áo bà ta: “Giám định huyết thống còn chưa có kết quả, mẹ đã chắc chắn tôi không phải con ruột mẹ rồi à?”
Tôi kéo dài cuối câu.
Lạnh lùng liếc họ một cái rồi quay về phòng, khóa trái cửa lại.
Sau cửa vẫn vang lên những lời chửi rủa, đầu tôi rối tung, trong lòng bức bối không tả nổi.
Hai khả năng: một là tôi bị bế nhầm, hai là hai nhà trao nhầm con.
Thật ra từ lâu tôi đã biết mình không phải con ruột trong nhà này, hồi nhỏ bà con lối xóm toàn gọi tôi là “vợ nuôi từ bé”.
Hồi đó còn nhỏ nên chẳng hiểu gì, lớn lên rồi mới nhận ra hàm ý.
Khi đi làm rồi, tôi từng âm thầm làm giám định ADN với mẹ, kết quả đúng như dự đoán: tôi không phải con ruột của họ.
Chỉ có kết quả đó mới giải thích được hết mọi chuyện suốt bao nhiêu năm nay.
Chiếc xe Maybach đậu ngoài cửa vẫn chưa rời đi, tôi lại nhớ đến những lời cay nghiệt của mẹ Hứa Văn Du lúc ban ngày.
Tôi cau mày, cầm điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Hứa Văn Du:
“Chia tay đi, anh không còn xứng với tôi nữa rồi!”
Màn hình hiển thị hơn 99 tin nhắn chưa đọc, tôi chẳng còn tâm trạng để lướt lên đọc từng cái.
Tin nhắn tôi gửi đi, điện thoại yên lặng được một lát, sau đó Hứa Văn Du lại bắt đầu “dội bom”.
Mấy ngày sau, đi làm tôi cũng chẳng còn tâm trí.
Tan làm về nhà, trước cửa đã tụ tập đầy hàng xóm, bên ngoài còn có vài chiếc xe cảnh sát và chiếc Maybach kia.
Tôi lấy hết can đảm bước vào nhà, hôm nay lại có thêm một người nữa.
Trước mặt là một người đàn ông ăn mặc giản dị, nhưng từng cử chỉ đều toát ra sự cao quý.
Thứ này em trai tôi hoàn toàn không có được.
Trong phòng có rất nhiều cảnh sát và vài phóng viên, họ mang theo máy quay, thì thầm trao đổi với nhau.
Tôi nhíu mày, trong lòng có chút bất an.
Khi tôi đến gần sofa, người phụ nữ khí chất kia… Không, lúc này phải gọi là mẹ ruột tôi liền kéo tay tôi lại.
Bà kéo tôi ngồi bên cạnh, nắm chặt tay tôi không rời.
FULL - Tôi cúi đầu nhìn hai bàn tay nắm chặt, trong lòng dâng lên một cảm giác rất khác.
Mẹ nuôi ngồi bên cười gượng: “Hồi đó thấy con bé Thẩm Niệm đáng thương đứng trên đường cái, nhà tôi mới nhận nuôi, ai ngờ bây giờ lại có thể gặp được cha mẹ ruột nó.”
Nói xong còn giả vờ lau khóe mắt, em trai tôi ngồi bên cạnh cũng học theo, nhưng nụ cười mỉm trên gương mặt lại phản chủ hoàn toàn.
***********************************
Mèo không để ý nhà dịch trùng, vui lòng không nhắc đến hoặc tag nhà dịch trùng vào đây!
Post có chữ FULL sẽ có link đọc dưới cmt.
Mọi người ủng hộ Mèo 1 like hoặc cmt để Mèo có động lực dịch nhanh hơn nhé~