Mật Ngọt

Mật Ngọt Em Là Mật Mong Mọi Người Ủng Hộ Trang

[ Full ]Sau khi chồng tôi qua đời, tôi nhận được một bản khảo sát ẩn danh.Nội dung của nó kỳ lạ đến rợn người:“Cô có yêu...
18/10/2025

[ Full ]Sau khi chồng tôi qua đời, tôi nhận được một bản khảo sát ẩn danh.

Nội dung của nó kỳ lạ đến rợn người:

“Cô có yêu chồng mình không?”

“Không yêu anh ấy thật sao?”

“Thật sự là không yêu anh ấy?”

“Bảo bối, em thật sự không yêu anh sao?”

Tôi nổi hết da gà — bởi bên dưới mỗi câu hỏi, chỉ có bốn lựa chọn:

1.Yêu anh.
2.Rất yêu anh.
3.Chỉ yêu anh.
4.Bây giờ chỉ muốn gặp anh.

…Ngay sau đó, giao diện tự động chọn lấy câu cuối cùng.
1
Vì tiền, tôi gả cho một vị phú hào trẻ tuổi mắc bệnh nan y.

Bác sĩ nói anh sống không quá ba năm.

Hôm nay, trong phòng hồi sức tích cực, anh chính thức tuyên bố: toàn bộ tài sản để lại cho tôi.

“Anh không có gì để cho em… chỉ còn lại những thứ này…”

Khuôn mặt Tiêu Mặc tái nhợt, giọng nói run rẩy.

Tay anh ấy siết chặt cổ tay tôi như muốn b/óp n/át.

Đôi mắt ẩm ướt kia tràn đầy không cam lòng và đau khổ, như một con rắn ẩm lạnh bám dính lấy tôi.

“Anh chỉ có một yêu cầu. Sau khi anh chết… em không được tái hôn.”

Tôi cúi đầu, giả vờ nức nở, cơ thể khẽ run.

Tiêu Mặc trước giờ luôn lạnh lùng ít nói, nhưng khí chất áp bức khiến người ta hoảng sợ.

Ngay cả khi anh ấy sắp ch/ết, tôi vẫn không dám thở mạnh trước mặt anh ấy.

May thay, anh ấy cuối cùng cũng không thắng nổi số phận.

Trước khi trời tối, bác sĩ chính thức tuyên bố: tử vong.

Đôi mắt kia đến tận lúc ch/ết vẫn không thể khép lại.

Cứ chằm chằm nhìn về phía tôi, như thể muốn kéo tôi theo cùng.

“Anh ấy thật sự rất yêu cô.” Bác sĩ thở dài.

Tôi cúi đầu không đáp.

Ba năm chung sống, chúng tôi luôn giữ phép tắc người ngoài nhìn vào cứ ngỡ hòa thuận.

Nhưng ánh mắt mang theo chấp niệm sâu thẳm lúc lâm chung ấy… khiến tôi thoáng chột dạ.

Nó quá mức thâm trầm, quá mức cố chấp, khiến sống lưng tôi lạnh buốt.

Tôi chỉ gật đầu qua loa, vội vã kéo chặt áo khoác rời khỏi phòng bệnh.

Ngoài bệnh viện, gió thổi lạnh lẽo như thể mang theo cả mùi hương của Tiêu Mặc.

Tôi hít sâu một hơi.

Ba năm. Cuối cùng cũng qua rồi.

Thế nhưng, không có cảm giác vui sướng tột cùng như tôi tưởng, ngược lại còn thấy mơ hồ.

Để dời đi tâm trạng, tôi lái xe đến một quán bar gần đó.

Ánh đèn lấp loáng, sàn nhảy hỗn loạn, đàn ông đàn bà uốn éo đi/ên cu/ồng.

Tôi cắn răng len vào đám đông, dùng rượu để tê liệt thần kinh.

Một nam người mẫu nhìn thấy quần áo hàng hiệu trên người tôi thì ánh mắt lập tức thay đổi, tiến lại gần đầy ẩn ý:

“Chị ơi, đi chơi một mình à?”

Cậu ta nở nụ cười nịnh bợ, tay bắt đầu không an phận.

Đúng lúc đó toàn bộ ánh sáng phụt tắt.

Tiếng xì xào vang lên, quán bar… mất điện rồi.

Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng điện giật vút qua tai âm thanh khàn khàn, như vọng về từ địa ngục.

Tôi lập tức nổi da gà, cảm giác lạnh buốt bò dọc sống lưng.

Không kịp tính tiền, tôi như chạy trốn khỏi địa ngục mà lao về biệt thự.

Gọi cho tình nhân nhanh chóng đến nơi.

Bật sáng tất cả đèn trong nhà, tôi mới thấy yên tâm hơn một chút.

Tôi trùm chăn rúc vào góc giường, run rẩy như con thú nhỏ bị dọa sợ.

Không hiểu vì sao tôi cứ cảm thấy… Tiêu Mặc đang ở quanh đây.

U ám. Tham lam. Nhìn tôi chằm chằm.

Tôi lo lắng nhìn quanh, không dám ngủ.

Cậu bạn trai nhẹ nhàng trấn an:

“Không sao đâu, đừng nghĩ ngợi quá…”

Rồi cậu ta ngủ thiếp đi.

Chỉ còn tôi thao thức, lật mình không yên.

Nửa đêm, điện thoại rung lên.

Là một bản khảo sát ẩn danh.

Chưa kịp đọc rõ giao diện đã tự động mở ra.

Câu hỏi đầu tiên hiện lên màn hình:

“Cô có yêu chồng mình không?”

Tôi siết chặt điện thoại, tim đập thình thịch.

Cảm giác ấy… lại đến nữa rồi.

Thấp hèn. Điên cuồng. Ẩm ướt.

Nhưng nếu thực sự là Tiêu Mặc, tôi lại không sợ.

Tôi rất hiểu anh ấy anh ấy sẽ không nỡ làm tổn thương tôi.

Thậm chí, anh ấy còn mang theo một nỗi si mê không thể khống chế nổi.

Chính vì điều đó, tôi mới chọn kết hôn với Tiêu Mặc.

Vừa có tiền, vừa yêu đến mức đi/ên cu/ồng di chúc cuối cùng chắc chắn sẽ thuộc về tôi.

Nghĩ đến đây, tôi không chút do dự chọn “Không yêu”.

2
Màn hình lập tức méo mó như đang phát ra một tiếng thét câm lặng.

Câu hỏi thứ hai nhảy ra.

Tiếp theo là hàng loạt câu phản vấn, như mọc lên sau cơn mưa:

“Không yêu anh ấy thật sao?

“Thật sự không yêu sao?”

“Chắc chắn không yêu anh ấy sao?”

Tôi nghiến răng chịu đựng, tất cả đều trả lời phủ định.

Một lúc sau, điện thoại bỗng im lặng.Rồi chầm chậm hiện ra một dòng chữ:

“Bảo bối… em thật sự không yêu anh sao?

“Em đã phản bội anh. Em lừa anh. Em lừa anh. Em lừa anh. Em lừa anh…”

Những dòng chữ đen dần chuyển sang đỏ, như từng giọt máu rỉ ra từ trái tim.

Không khí trở nên đặc quánh, tôi run rẩy toàn thân.

Bởi vì phía dưới vẫn là bốn lựa chọn:

1.Yêu anh.

2.Rất yêu anh.

3.Chỉ yêu anh.

4.Bây giờ chỉ muốn gặp anh.

Ngay giây tiếp theo, giao diện… lại tự động chọn câu cuối cùng.

Tôi giật mình run lên, điện thoại rơi xuống gầm giường.

Căn phòng chìm trong bóng tối, như thể hệ thống điện đã ngắt.

Tôi thét lên, ôm chặt lấy eo cậu tình nhân đang nằm bên.

Nhưng ánh mắt cậu ta bỗng trở nên sâu thẳm và kỳ quái.

“Đừng sợ.” Cậu ta nói, giọng điệu và ngữ khí y hệt người chồng đã chết.

Tôi không kịp phản ứng, chỉ biết rúc sâu vào lòng cậu ta.

“Anh ấy không phải đã chết rồi sao? Sao lại…”

Giọng tôi run rẩy, đến hơi thở cũng trở nên yếu ớt.

Cậu tình nhân nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, bàn tay ấm áp nhưng lời nói lại băng giá:

“Em rất muốn anh ấy chết?”

Tôi khẽ run lên.

Ánh mắt đầy bất lực và đau đớn của Tiêu Mặc lúc lâm chung lại hiện về.

Cậu ta siết chặt eo tôi, lực đạo ngày càng mạnh như đang tức giận, hay như đang… hờn dỗi.

Thấy vậy, tôi vội vàng dỗ dành:

“Ghen rồi à?”

Tôi ngẩng mặt lên, nở nụ cười ngọt ngào:

“Dĩ nhiên là em muốn anh ấy chết rồi.”

“Như thế, chúng ta mới được tự do bên nhau.”

Tôi ôm lấy cổ cậu ta, chờ đợi nụ hôn.

Nhưng thay vì đáp lại, cậu ta trừng mắt, giọng run lên:

“Nhưng em từng nói… em yêu anh ấy nhất mà.”

Một tiếng vỡ khô khốc vang lên bóng đèn nổ tung.

Tôi co rúm người lại, bị cậu ta kéo vào lòng.

Những nụ hôn như mưa gió ập xuống.

Khác hẳn sự dịu dàng thường ngày, lần này nó mãnh liệt đến nghẹt thở.

Tôi gần như không thể chống đỡ.

Cậu ta dường như không định cho tôi cơ hội thở, tay siết chặt sau gáy.

Răng tôi bị ép mở, nước mắt trào ra vì đau đớn.

Cậu ta mới chịu buông tôi ra.

Ánh mắt người tình nhân trẻ lấp lánh trong bóng tối, tựa như một con quỷ đói khát.

Không phải đến để đòi mạng, mà giống hơn là để đòi một nụ hôn.

Cậu ta cười lạnh:

“Như em mong muốn, anh ta đã chết thật rồi.”

“Tiếp theo… em có nên ‘thưởng’ cho anh không?”

[ Full ]Khi dọn dẹp đồ đạc của chồng, tôi tình cờ phát hiện một tờ giấy báo t//ử đã úa vàng theo thời gian.Trên đó ghi r...
17/10/2025

[ Full ]Khi dọn dẹp đồ đạc của chồng, tôi tình cờ phát hiện một tờ giấy báo t//ử đã úa vàng theo thời gian.

Trên đó ghi rõ: con trai tôi—đứa trẻ tôi mang nặng đẻ đau—đã t//ử vo//ng vì n//gạt t//hở ngay khi chào đời, ba mươi năm trước.

Vậy thì…
Người gọi tôi là “mẹ” suốt ba mươi năm qua, rốt cuộc là ai?
1
“Kha Văn!”

Tôi bắt taxi đến thẳng phòng thí nghiệm của chồng, tim đập dồn dập như muốn vỡ tung.
Vừa đẩy cửa bước vào, tôi đã thấy anh đang trò chuyện vui vẻ cùng Trần Quế Thanh.

Hai người họ đứng cạnh nhau, khí chất ôn hoà, dáng vẻ cao ráo ngay ngắn, nhìn từ xa cứ như phiên bản về già của một cặp Kim Đồng – Ngọc Nữ.
Cả hai đều mặc đồ công sở, khoác bên ngoài là chiếc áo blouse trắng, mang dáng vẻ điển hình của tầng lớp trí thức.

Tôi đến quá vội, tóc còn chưa kịp chải, trên người vẫn là áo thun và quần thể thao mà con trai không mặc nữa để lại.

Tiếng mở cửa khiến cả hai người dừng lại.

Chồng tôi quay người, ánh mắt lướt qua tôi từ đầu đến chân rồi khẽ nhíu mày.
“Dư Ngọc, anh đã dặn em đừng đến đây mà. Ở đây toàn thiết bị trị giá hàng chục triệu, người ngoài không được vào.”

“Ra đây, em có chuyện cần hỏi.”

Càng tiến gần sự thật, tôi càng hoảng loạn. Tay đẫm mồ hôi, lòng bàn tay ướt nhẹp. Tôi hoàn toàn không để tâm đến thái độ lạnh nhạt của Kha Văn.

Bên ngoài, anh luôn giữ hình tượng lịch thiệp chỉn chu.

Nhưng khi quay sang Trần Quế Thanh, vẻ mặt anh lập tức trở nên dịu dàng.

“Quế Thanh, em đợi anh một lát.”

“Vâng, đừng để chị Dư Ngọc chờ lâu quá.”

Trần Quế Thanh nâng tách cà phê, mỉm cười nhã nhặn gật đầu với tôi.

“Chào chị Ngọc.”

Tôi cắn chặt môi, cảm thấy mình quá rối loạn, không thể che giấu sự bối rối đang xộc lên tận cổ.

“Nói đi, có chuyện gì?”

Kha Văn kéo tôi ra hành lang, vẻ mặt khó chịu, hạ giọng gắt gỏng:
“Có chuyện gì vậy hả, Dư Ngọc?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng run rẩy, càng nói càng nhỏ:
“Anh nói thật đi… Kha Giai Kiệt, rốt cuộc là ai?”

Kha Văn nhíu mày:
“Em bị gì vậy Dư Ngọc? Đến con trai mình là ai cũng không biết?”

Tôi lập tức rút tờ giấy từ túi ra, giơ lên trước mặt anh:
“Vậy… cái này là gì!”

Trên tờ giấy báo tử, ô ghi tên cha rõ ràng là Kha Văn. Nhưng cột mẹ—bị mực đen bôi kín.

Đồng tử anh khẽ rung, ánh mắt lộ vẻ bất an:
“Em tìm thấy thứ này ở đâu?”

“Không quan trọng. Quan trọng là — đứa con mà em sinh ra, rốt cuộc đã đi đâu? Nó đang ở đâu hả?!”

Nước mắt tôi trào ra, không sao ngăn lại được.

Một ý nghĩ kinh hoàng lóe lên trong đầu. Nếu Kha Giai Kiệt không phải con ruột của tôi… vậy thì… cháu gái tôi… cũng không mang dòng máu mình?

Kha Văn châm một điếu thuốc, thở dài:
“Đó chỉ là giấy báo tử của người khác. Giai Kiệt tất nhiên là con chúng ta, em đừng suy nghĩ lung tung.”

“Không thể nào!”
Tôi bật thốt, giọng nói vang vọng khắp hành lang, khiến nhiều người tò mò ló đầu ra nhìn.
2
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của Kha Văn, họ lại nhanh chóng rụt vào, làm như chưa thấy gì.

“Dư Ngọc…”
Anh ngượng ngùng kéo tay áo tôi, nép sang một bên, hạ giọng thì thầm:
“Thật sự không phải của nhà mình. Cả ba người nhà mình đều nhóm máu O, làm sao có chuyện vô lý như vậy được?”

Bao năm nay, ai cũng khen anh là người đàn ông mẫu mực—chăm lo cho gia đình, không bao giờ để tôi phải đi làm, thậm chí đưa hết tiền bạc cho tôi giữ.

Ai cũng nói tôi may mắn lắm, phải tu mấy kiếp mới lấy được người chồng như anh.

Giọng của Kha Văn vẫn dịu dàng và điềm đạm như mọi khi.
Trước đây, chỉ cần nghe thấy chất giọng đó, tôi sẽ lập tức mềm lòng, tin anh không một chút nghi ngờ.

Nhưng tờ giấy ố vàng đang cầm trong tay lại như nhắc nhở tôi rằng… có lẽ tất cả chỉ là dối trá.

Một cơn choáng váng ập đến, đầu đau như búa bổ, mọi thứ quay cuồng trước mắt.

“Dư Ngọc!”
Khi mở mắt ra, tôi đã nằm trên giường bệnh.

Con trai và con dâu đứng bên cạnh, còn Kha Văn thì không thấy đâu cả.

“Mẹ bị cao huyết áp mà, đừng xúc động như vậy chứ.”
Con trai vừa nói vừa kéo chăn đắp cho tôi.
“Con đang lo công việc ở công ty, Tiểu Như thì làm trong cơ quan nhà nước, xin nghỉ rất khó. Mẹ cứ làm loạn như vậy, lỡ không ai đón đưa Hân Hân thì sao?”

Con dâu kéo tay con trai, mỉm cười nói đỡ lời:
“Giai Kiệt, anh đừng càm ràm nữa. Để mẹ nghỉ ngơi cho khỏe đã.”

Hừ.
Thì ra… điều khiến chúng quan tâm, không phải là tôi ngất đi, mà là ai sẽ đưa đón và chăm con cho chúng?

“Dư Ngọc, xem ai đến thăm em này.”

Hai vợ chồng con trai liền chủ động né sang một bên.

Kha Văn dẫn Trần Quế Thanh từ ngoài bước vào.

“Cẩn thận.”
Trần Quế Thanh đi giày cao gót, suýt vấp ngã, theo phản xạ liền bám lấy tay Kha Văn.

“Vẫn như hồi con gái, cứ hốt hoảng hấp tấp thế.”
Giọng Kha Văn mang theo chút dịu dàng chiều chuộng – cái cách nói mà tôi chưa từng được nghe bao giờ.

“Chị Dư Ngọc, chị không sao chứ?”
Trần Quế Thanh trang điểm kỹ càng, thần sắc rạng rỡ, trên người là bộ đồ công sở đắt tiền, cổ tay đeo vòng ngọc thạch xanh biếc, từng chi tiết đều toát lên vẻ sang trọng và quý phái. Nhìn cô ta, không ai nghĩ đã ngoài năm mươi – nếu nói chỉ mới đầu ba mươi, chắc chắn cũng có người tin.

“Cô Quế Thanh, phòng thí nghiệm bận như vậy, cô không cần phải đích thân đến đâu.”
Con trai tôi nói với cô ta đầy kính trọng, còn chủ động kéo ghế cho ngồi, con dâu cũng lễ phép đưa trà tận tay.

“Sao có thể không đến? Chị Dư Ngọc là người chị mà tôi luôn kính trọng mà.”
Trần Quế Thanh dịu dàng đáp, ánh mắt thì kín đáo quét một vòng khắp phòng bệnh như thể đang đánh giá ai mới thực sự là chủ nhân nơi này.

[ Full ]Ba năm sau khi chia tay mối tình đầu, Giang Duy cưới tôi.Năm thứ hai sau khi kết hôn, mối tình đầu của anh ta ly...
17/10/2025

[ Full ]Ba năm sau khi chia tay mối tình đầu, Giang Duy cưới tôi.

Năm thứ hai sau khi kết hôn, mối tình đầu của anh ta ly hôn, bế con quay về.

Anh ta nói:
“Chúng ta ly hôn đi. Anh không thể bỏ mặc cô ấy.”

Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, không tin nổi vào tai mình —
Đây là điều mà một người chồng, một người cha nên nói sao?

Bác sĩ dặn, phụ nữ sau sinh không được tức giận, sẽ ảnh hưởng đến lượng sữa.
Tôi cố hít sâu, nén lại từng hơi run rẩy.

“Được thôi,” tôi nói, “tôi đồng ý ly hôn.”

Nhưng điều tôi không ngờ tới là—

Đến khi tôi tái hôn, anh ta lại lao tới làm loạn cả lễ cưới.

“Vi Vi… con cần cha ruột của nó!”

Tôi bật cười, không rõ là chua xót hay khinh thường:

“Lúc anh đòi ly hôn, con bé không cần cha chắc?”
1
Tôi ra cữ đúng vào tháng Mười.

Mọi người đều bảo con gái tôi thương mẹ, nên để mẹ tránh được những ngày hè oi ả nhất.

Tôi nhìn đứa bé đỏ hỏn trong lòng, mềm mại như viên bánh nếp, trái tim mềm nhũn ra. Tôi tự nhủ, mình sẽ dành cho con tất cả những gì tốt đẹp nhất.

Giang Duy thì hoàn toàn thờ ơ, nụ cười gượng gạo, chẳng có lấy chút vui mừng khi con gái đầy tháng.

Tôi nghĩ anh ta đang gặp áp lực công việc, định hỏi han đôi câu.

Ai ngờ câu tiếp theo anh ta thốt ra, như sét đánh ngang tai:

“Lâm Nhu trở về rồi. Cô ấy bị chồng cũ b/ỏ rơi, một mình nuôi con khổ cực.”

“Anh thấy cô ấy dắt con đi xin việc…”

Anh ta kể lể đầy thương cảm về tình hình hiện tại của người cũ.

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta:

“Vậy… rồi sao?”

“…Chúng ta ly hôn đi.”

Từng lời kể về bi kịch của Lâm Nhu, chẳng qua chỉ để dọn đường cho câu này.

“…Anh xin lỗi. Nhưng anh thật sự không thể bỏ mặc cô ấy.”

Tôi không muốn khóc.

Nhưng nước mắt vẫn rơi xuống gò má trắng hồng của con gái đang ngủ trong lòng.

Con bé bị tiếng động làm tỉnh, khóc oe oe, nhưng tiếng khóc ấy chẳng thể gọi cha nó quay lại.

Tôi cố gắng hít sâu, nhắc nhở bản thân, bác sĩ nói giận dữ ảnh hưởng đến sữa.

Giang Duy vẫn tiếp tục:

“Em giỏi hơn Lâm Nhu nhiều, không có anh cũng sống tốt. Nhưng cô ấy thì không thể.”

“Cô ấy đến đi tàu điện ngầm cũng không biết, dẫn con ra ngoài thì lạc đường, không tìm nổi đường về. Nếu không có anh…”

“Tôi thì sao?” Tôi cắt ngang, “Còn con gái chúng ta thì sao?”

Anh ta biết xót người cũ, vậy tại sao lại không xót một sản phụ vừa ra cữ, hay đứa trẻ chỉ vừa đầy tháng?

Con gái tôi, vẫn chỉ là một đứa trẻ bé xíu, nấc từng tiếng nho nhỏ trước mặt anh ta, vậy mà trong mắt anh, chỉ có Lâm Nhu.

Anh ta im lặng rất lâu rồi mới nói một câu:

“—Xin lỗi.”

Ha… cuối cùng, tôi và con gái vẫn bị anh ta bỏ rơi.

“Được, tôi đồng ý ly hôn.”

Ngày ly hôn, chúng tôi không báo cho ai cả.

Anh ta là người có lỗi, lại nôn nóng muốn dứt áo, nên lập tức dọn ra tay trắng. Con gái thuộc về tôi.

Tôi tự an ủi, không có tình yêu, nhưng ít ra có tiền bồi thường.

Cuộc hôn nhân này, tôi cũng không thiệt lắm.

Bước ra khỏi cục dân chính, bầu trời hôm ấy xanh thẳm, mây trắng nhàn nhã trôi.

Giang Duy hiếm khi tỏ ra tử tế:

“Anh đưa em về nhé.”

Tôi không đáp.

Tầm mắt lướt qua anh ta, rơi thẳng vào người phụ nữ đang bế con đứng chờ bên đường là Lâm Nhu. Tôi chỉ thấy nực cười.

Cũng vội vàng quá rồi nhỉ?

“Không cần đâu.” Tôi từ chối lời đề nghị đầy khách sáo đó. “Tiền đi taxi tôi vẫn có.”

“Tôi không giống ai đó, ra ngoài không biết gọi xe, lạc đường không biết tìm c/ảnh s/át, chỉ biết gọi điện cho chồng người ta.”

Giang Duy sững sờ, như không tin được tôi nói ra những lời cay nghiệt như vậy.

Trong mắt anh ta, tôi luôn là người mềm mỏng, biết điều.

“Em đâu cần phải nói như vậy…” Anh ta bênh vực Lâm Nhu, “Cô ấy chỉ là…”

Anh ta không nói nổi nữa.
2
Vì những gì tôi nói, là điều mà người bình thường đều sẽ nghĩ. Không có gì sai cả.

Đúng lúc ấy, Lâm Nhu bế con tiến lại gần, có vẻ không chờ nổi nữa.

Đứa bé kia trông khoảng 2 tuổi, vừa thấy Giang Duy đã đưa tay ra, gọi “ba”, đòi anh ta bế.

Ba?

Từ lúc con gái tôi chào đời đến giờ, anh ta mới ôm nó được mấy lần đâu. Không ngờ cũng có ngày, Giang Duy lại đắm chìm trong vai “người cha”.

Anh ta thấy đứa trẻ đòi bế thì liền đưa tay ra đón lấy.

Lâm Nhu quả đúng như tên gọi, mềm mỏng yếu đuối, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

“Xin lỗi nha, Vi Vi, con bé nó bám người quá, một phút cũng không rời khỏi A Duy.”

Cô ta nói thì đầy vẻ áy náy, nhưng trong mắt lại ánh lên sự đắc ý.

Hai người họ đứng đó, như một gia đình ba người hạnh phúc.

Tôi không thèm phản ứng gì với sự khiêu khích đó, chỉ xoay người rời đi.

Chuyện ly hôn lớn như vậy, cũng chẳng thể giấu được người nhà lâu.

Tôi biết, bố sẽ không mắng tôi, nhưng mẹ chắc chắn sẽ nhảy dựng lên.

Dù gì trong mắt bà, Giang Duy là con rể hoàn hảo, là niềm tự hào để khoe với thiên hạ.

So với để bà nghe từ người ngoài, chi bằng để tôi nói thẳng cho rồi.

Quả nhiên mẹ tôi tức đến mức nhảy dựng lên.

Không phải giận Giang Duy, mà là giận tôi không biết giữ chân đàn ông.

“Con bị úng não rồi à?”

“Chỉ là một đứa tiểu tam, chì một phát là đè chết, thế mà con lại dâng con rể cho người ta?”

Ba thấy mẹ quá kích động, liền bế bé vào lòng rồi tránh sang một bên.

Đợi mẹ bình tĩnh lại đôi chút, tôi mới kể rõ chuyện ly hôn.

Đến khi nghe Giang Duy ra đi tay trắng, mẹ mới thấy vừa lòng một chút.

Nhưng nghĩ đến việc mình không còn là thông gia với nhà họ Giang nữa, bà lại tức lồng lộn, định đến tìm Giang Duy tính sổ.

“Mẹ không yếu đuối như con, chuyện này mẹ nhất định phải làm cho ra nhẽ.”

“Cùng lắm thì còn cháu ngoại của mẹ vẫn là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Giang! Không thể để con bé bị một đứa tiểu tam rẻ rách bắt nạt được.”

Mẹ tôi luôn có cả một bộ lý luận hoàn chỉnh, có thuyết phục người khác hay không thì chưa biết, nhưng ít ra giúp bà nói chuyện cực kỳ đanh thép.

Tiếc là, lần này lại bị dội gáo nước lạnh.

Cả nhà chúng tôi đến nhà cũ của Giang gia, đúng lúc Giang Duy cũng dẫn theo Lâm Nhu và con trai của cô ta đến.

Ba mẹ Giang Duy khi nhìn thấy chúng tôi thì thoáng chột dạ, nhưng rồi nhanh chóng tỏ vẻ tự nhiên, lên tiếng chào hỏi.

Từ những lời quanh co của mẹ Giang, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao ban đầu họ phản đối Lâm Nhu đến vậy, giờ lại đột nhiên cho cô ta và con trai bước chân vào nhà.

Hóa ra Giang Duy đã nói dối để ba mẹ mình chấp nhận mẹ con Lâm Nhu, còn bịa ra chuyện đứa bé là con ruột mình.

Anh ta dựng nên một câu chuyện cảm động về bà mẹ đơn thân đáng thương, mang thai rồi bị bỏ rơi, một mình nuôi con khổ cực.

Mẹ tôi định lên tiếng, nhưng mẹ Giang đã ôm đứa bé con của Lâm Nhu, làm ra vẻ bất đắc dĩ nói với mẹ tôi:

“Chị à, chuyện này cũng là hiểu lầm thôi.”

“Lúc đó chúng tôi đâu biết cháu trai mình lại sống lưu lạc bên ngoài, nên mới để hai nhà kết làm thông gia.”

“Bây giờ A Duy và Vi Vi ly hôn rồi, tụi tôi mới hay chuyện.”

“Cũng là số trời trêu người mà…”

Mẹ tôi vốn luôn cho rằng mẹ Giang là hình mẫu mợ lớn nhà quyền quý, từng lén học theo cách bà ấy cư xử.

Chồng tôi ném đơn l/y h/ôn xuống bàn, mặt đỏ bừng vì tức, rồi lập tức xách áo khoác chạy ra ngoài — chắc là để dỗ dành t...
16/10/2025

Chồng tôi ném đơn l/y h/ôn xuống bàn, mặt đỏ bừng vì tức, rồi lập tức xách áo khoác chạy ra ngoài — chắc là để dỗ dành tiểu tam của anh ta.

Nào ngờ, đêm đó sấm chớp rền vang, ông trời hình như cũng không ưa loại người như anh ta. Một tia chớp lóe lên — rồi anh ta biến thành một cục than cháy đen.

Tôi ngồi trên sofa, vừa cười vừa đếm tiền. Bốn giờ sáng, tôi gọi điện đến nhà hỏa táng, giọng ngọt ngào:
“Đốt thêm một lò nữa, tính tôi gấp gáp, muốn tiễn sớm một chút.”

Sáng hôm sau, tiểu tam dẫn theo đứa con riêng tới tận cửa, mặt đầy nước mắt nhưng vẫn cố ra vẻ đáng thương:
“Lục Thâm đâu? Anh ấy nói tối qua sẽ qua với mẹ con tôi! Có phải cô lại giở trò ngăn cản anh ấy không?”

Rồi vừa khóc vừa van nài:
“Anh ấy sắp l/y h/ôn với cô rồi, chúng tôi thật vất vả mới có thể đoàn tụ, xin cô đừng phá nữa...”

Đứa con riêng được mẹ dạy dỗ “tốt” đến mức, vừa vào nhà đã hất đổ bàn trà, giọng the thé:
“Đồ đàn bà độc ác! Ba là của tôi và mẹ tôi! Không cho cô cướp!”

Nhìn hũ tro cốt bị đạp đổ, tôi thong thả lấy chiếc khăn lụa Hermès ba vạn ra, giả bộ lau nước mắt — thực ra là lau giọt nước mắt vì cười quá mức.

“Không tranh, không giành. Mau mang đi đi — còn ấm đấy.”

L/y h/ôn còn chưa ký, mà toàn bộ trăm tỷ tài sản của tên xấu số ấy, giờ đã đứng tên mỗi mình tôi.

1.

Cảnh sát gọi tôi đi nhận xác, lúc ấy tôi đang dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi căn biệt thự mãi mãi.

Nửa năm trước, công ty của Lục Thâm vừa huy động vốn thành công và lên sàn, anh ta cũng trở thành vị tân phú ông của thành phố Triều Sơn.

Tôi còn chưa kịp chuẩn bị tiệc chúc mừng, thì tiểu tam đã ngang nhiên bế theo con riêng đến tận cửa.

Tôi bán nhà để lấy tiền cho Lục Thâm khởi nghiệp, vậy mà hay thật – sau sáu năm kết hôn, anh ta lại có một đứa con riêng tám tuổi.

Tiểu tam cứ mở miệng là “tôi mới là bạch nguyệt quang của anh Lục Thâm, là người anh ấy yêu duy nhất”.

Con trai cô ta mới là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục.

Còn Lục Thâm thì sao? Trong mắt anh ta chỉ có tiểu tam và đứa con riêng kia, không chút do dự đòi ly hôn với tôi.

Thậm chí, còn muốn tôi tay trắng ra khỏi nhà!

Tôi dĩ nhiên không chịu.

Cuộc chiến ly hôn ấy kéo dài suốt nửa năm trời.Tôi phải dùng đủ mọi cách, mới nắm được chứng cứ Lục Thâm ngoại tình trong thời gian hôn nhân, cùng việc công ty anh ta trốn thuế.

Nhưng cùng lắm cũng chỉ ép được anh ta nhả ra một phần ba tài sản.

Còn tôi – đã kiệt sức, chẳng còn hơi sức đâu để tiếp tục dây dưa.

Đành phải chấp nhận ký đơn ly hôn, ôm hận mà rời đi.

Nếu không vì con gái mới tròn ba tuổi, tôi thề sẽ liều mạng kéo anh ta cùng chết!

“O o o——”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.

Tôi nhấc máy:
“Alô, xin chào.”

“Chào cô, chúng tôi là cảnh sát thành phố Triều Sơn, xin hỏi cô có phải là vợ của anh Lục Thâm không?”

Dù sao vẫn chưa ly hôn, tôi mệt mỏi trả lời:
“Đúng, có chuyện gì vậy?”

“……”

Cả người tôi run lên, đồng tử vì quá phấn khích mà khẽ giãn nở:

“Anh nói thật sao?!”

“Vâng, mong chị đừng quá đau buồn…”

Phía sau cảnh sát còn nói gì tôi hoàn toàn chẳng nghe lọt, lập tức cúp máy, lao ngay đến đồn cảnh sát.

Suốt quãng đường, trong đầu tôi chỉ quanh quẩn một câu:

“Cô Tống, chồng cô tối qua đi ra ngoài giữa trời mưa giông, trên cao tốc bị sét đánh chết…”

Không tin ngẩng đầu nhìn trời – ông trời bỏ qua cho ai bao giờ!

Ha ha ha ha ha — Lục Thâm chết thật đúng lúc!

Khi trở về sau chuyến công tác dài, toàn thân tôi rã rời. Điều duy nhất tôi muốn làm là thơm lên má con gái để “nạp lại ...
16/10/2025

Khi trở về sau chuyến công tác dài, toàn thân tôi rã rời. Điều duy nhất tôi muốn làm là thơm lên má con gái để “nạp lại năng lượng”.

Nhưng vừa đưa tay ra, con bé đã hoảng hốt lùi lại, lao vào lòng mẹ chồng tôi:

“Con ghét mẹ!”

Tôi khựng lại, bàn tay còn lơ lửng giữa không trung.

Dưới ánh nhìn chứa đầy ẩn ý khích lệ của mẹ chồng, con gái òa khóc, giọng nghẹn ngào:

“Cả năm mẹ chẳng ở nhà! Mẹ của các bạn khác đều ở bên bạn ấy! Mẹ không phải là mẹ tốt! Các bạn còn nói con không mang họ ba, chắc ba không phải ba ruột của con!”

Tôi chậm rãi đứng thẳng, ánh mắt lạnh như băng quét qua khuôn mặt không giấu nổi vẻ đắc ý của mẹ chồng và sự dửng dưng của chồng.

Đang sống yên hưởng phúc mà vẫn muốn kiếm chuyện với tôi sao?

1.

Sau khi bố mẹ qua đời vì t a/i n/ạ.., tôi tiếp quản sản nghiệp của gia đình.

Công việc chồng chất và những lão làng trong công ty khó đối phó khiến tôi kiệt sức cả thể x/á/c lẫn tinh thần.

Để cân bằng cuộc sống, tôi tìm một người bạn trai trẻ trung, điển trai.

Lý Phàm Thành dịu dàng, tâm lý, lại rất đẹp trai. Anh ta giúp tôi xoa dịu áp lực trong những năm tháng mệt mỏi nhất. Anh giống một đóa hoa biết nói, là bến đỗ mềm mại cho một người phụ nữ mệt nhoài như tôi.

Đến khi mọi việc dần ổn định, tôi tràn đầy tự tin. Nhìn gương mặt điển trai của anh ta, tôi bỗng nảy ra ý định kết hôn.

Dù sao tôi cũng cần một người thừa kế.

Đàn ông trong giới kinh doanh, tâm tư như mê cung, khó nắm bắt. Mà chuyện hôn nhân bây giờ, chẳng khác gì bản hợp đồng ba không, không đảm bảo, không ổn định, không tin cậy.

Kết hôn với người cùng giới lành ít dữ nhiều.

Còn Lý Phàm Thành?

Dễ điều khiển, dễ thỏa mãn.

Quan trọng nhất, anh ta không có tư cách phản đối việc con mang họ mẹ.

Người thừa kế của nhà họ Trì, tất nhiên phải mang họ Trì.

Vậy là chúng tôi kết hôn. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu hôn nhân có trục trặc, anh ta sẽ không được chia một xu nào trong tài sản của tôi.

Lý Phàm Thành không phản đối.

Xuất thân bình thường, cưới tôi là con đường duy nhất giúp anh ta vươn lên tầng lớp thượng lưu.

Chỉ cần không ly hôn, anh ta sẽ được sống trong nhung lụa mãi mãi.

Tôi rất bận.

Đám cưới của chúng tôi được tổ chức đơn giản. Tôi chỉ mời vài đối tác lớn, một số đồng nghiệp và người thân, bạn bè.Anh ta muốn về quê tổ chức thêm một lần, tôi thật sự không còn thời gian nên từ chối, chỉ đồng ý chi trả toàn bộ chi phí đi lại và ăn ở cho họ hàng bên đó.

Về cơ bản thì anh ta là “rể đến ở rể”, tôi thấy mình đã làm tròn nghĩa vụ.

Còn về những lời cạnh khóe mát mẻ của mẹ chồng trong lễ cưới?

Tôi còn bận lo ngoại giao với đối tác, chẳng buồn để ý. Dù sao tôi cũng đâu định sống chung với bà ấy.

2.

Chẳng bao lâu sau đám cưới, tôi mang thai.

Dù vẫn bận, tôi cố gắng giảm bớt công việc để có thêm thời gian ở nhà.

Lý Phàm Thành học massage để giúp tôi thư giãn.

Khi tôi nằm dài trên sofa, anh ta nhẹ nhàng day trán, ấn huyệt cho tôi rồi thì thầm:

“Em không cần phải vất vả như vậy đâu.”

Tôi nhắm mắt tận hưởng tay nghề chuyên nghiệp của anh ta:

“Nhiều người đang sống nhờ em, em không thể dừng lại.”

Anh ta khựng lại, thở dài khe khẽ:

“Sơn Sơn, sao em không thử dựa vào anh một chút?”

Tôi hé mắt nhìn anh ta rồi lại nhắm lại, lười biếng nói:

“Không có Trì Sơn, thì không có Tập đoàn Thanh Trì.”

“Nhưng chúng ta là vợ chồng mà.” Anh ta lại thở dài –

“Anh không đành lòng nhìn em vất vả. Dù người khác có thế nào, anh vẫn luôn đứng về phía em, đúng không?”

Chưa chắc.

Tôi bật cười khẽ, gạt tay anh ta ra rồi ngồi dậy.Khi trở về sau chuyến công tác dài, toàn thân tôi rã rời. Điều duy nhất tôi muốn làm là thơm lên má con gái để “nạp lại năng lượng”.

Nhưng vừa đưa tay ra, con bé đã hoảng hốt lùi lại, lao vào lòng mẹ chồng tôi:

“Con ghét mẹ!”

Tôi khựng lại, bàn tay còn lơ lửng giữa không trung.

Dưới ánh nhìn chứa đầy ẩn ý khích lệ của mẹ chồng, con gái òa khóc, giọng nghẹn ngào:

“Cả năm mẹ chẳng ở nhà! Mẹ của các bạn khác đều ở bên bạn ấy! Mẹ không phải là mẹ tốt! Các bạn còn nói con không mang họ ba, chắc ba không phải ba ruột của con!”

Tôi chậm rãi đứng thẳng, ánh mắt lạnh như băng quét qua khuôn mặt không giấu nổi vẻ đắc ý của mẹ chồng và sự dửng dưng của chồng.

Đang sống yên hưởng phúc mà vẫn muốn kiếm chuyện với tôi sao?

1.

Sau khi bố mẹ qua đời vì t a/i n/ạ.., tôi tiếp quản sản nghiệp của gia đình.

Công việc chồng chất và những lão làng trong công ty khó đối phó khiến tôi kiệt sức cả thể x/á/c lẫn tinh thần.

Để cân bằng cuộc sống, tôi tìm một người bạn trai trẻ trung, điển trai.

Sau khi chú mèo tôi nuôi suốt năm năm qua đời, căn nhà bỗng trở nên trống rỗng lạ thường. Tôi vẫn quen nhìn xuống chân m...
15/10/2025

Sau khi chú mèo tôi nuôi suốt năm năm qua đời, căn nhà bỗng trở nên trống rỗng lạ thường. Tôi vẫn quen nhìn xuống chân mỗi khi bước vào cửa, vẫn quen mở nắp lon pate rồi mới sực nhớ — chẳng còn ai để ăn nữa.

Hai tháng sau, khi nỗi buồn tưởng như đã lắng xuống đôi chút, tôi bất ngờ nhận được một lời mời kết bạn trên WeChat. Ảnh đại diện là một chú mèo lông xám, đôi mắt hổ phách quen thuộc đến mức tim tôi khẽ thắt lại.

Tin nhắn đầu tiên hiện lên:

“Mẹ ơi, chuyển tiền cho con với.”

Rồi tiếp đó:

“Dạo gần đây con quen một bé tam thể trên trời, xinh lắm. Con theo đuổi mãi mà bé ấy vẫn chưa chịu đâu.”

Một tin nữa:

“Mẹ nhớ đốt cho con nhiều thịt gà, cá hồi đóng hộp với pate khô nhé, bé ấy thích mấy món đó.”

Cuối cùng là dòng chữ ngắn ngủi, khiến mắt tôi nhòe đi:

“Yêu mẹ. Meo.”

1

Khi nhìn thấy dòng tin nhắn đó, tôi thực sự nghi ngờ bản thân đang quá đau buồn mà sinh ra ảo giác.

Không nói đến chuyện mèo của tôi đã mất hai tháng rồi…

Một con mèo thì sao có thể dùng điện thoại, lại còn biết dùng WeChat nhắn tin cho tôi?

Nhưng không hiểu sao, tôi lại lưỡng lự rồi nhấn “Chấp nhận” lời mời.

Có lẽ là để xem kẻ giả mạo này rốt cuộc là ai, mục đích là gì.

Cũng có thể là vì trong lòng tôi vẫn còn một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Ảnh đại diện của người đó là một khối màu trắng.

Tôi phóng to lên xem kỹ thì mới nhận ra:

Là ảnh cận mặt một chú mèo trắng đang lim dim ngủ.

Đôi mắt híp nhỏ, lông có phần khô xơ.

Nhìn… xấu tệ.

Tôi nhíu mày.

Chắc chắn không phải là mèo của tôi.

Còn chưa kịp thoát ảnh, tin nhắn liền ập tới như sóng vỗ:

“Mẹ ơi, sao không nói gì vậy?”

“Mẹ ơi, con biết tự chụp ảnh rồi đó! Vừa thay avatar mới, đẹp không?”

“Là con nè, Trương Tiểu Tuấn!”

Tôi cau mày.

Giờ lừa đảo cũng tinh vi đến mức này sao?

Ngay cả tên mèo nhà tôi cũng biết?

“Mẹ không nhận ra con sao?”

“Con là thật đó! Con có thể chứng minh!”

“Con từng cứu mẹ lúc mẹ suýt ch/ết đuối!”

“Lúc mẹ mất mùi, con cũng giúp mẹ đánh dấu lại!”

Tôi thoáng khựng lại.

Những chuyện này… đúng là đã từng xảy ra.

Chỉ là… không giống hệt như nó nói.“Suýt ch/ết đuối” chẳng qua là hôm đó tôi ngâm bồn tắm hơi lâu,Trương Tiểu Tuấn đứng ngoài cửa kêu gào inh ỏi,Rồi lao vào một cú, rớt ngay vào bồn nước, hoảng loạn bám chặt lấy cổ tôi,Để lại ba vết sẹo không bao giờ mờ được.

Còn chuyện “đánh dấu mùi”…

Tôi nghiến răng, gõ mạnh vào khung chat:

“Cậu tè bậy lên bộ ga gối mới thay của tôi đấy! Còn dám nói hả?!”

Tin vừa gửi xong, đối phương im lặng vài giây.

Sau đó là một tấm ảnh cận mặt khác, vẫn là chú mèo trắng ấy, mặt dí sát camera.

“Mẹ đừng giận nữa, xem ảnh mới của con nè”

Tôi càng nhìn càng tức.

Mà càng tức… nước mắt càng tuôn.

Cho đến cuối cùng, tôi ôm chặt điện thoại, vừa run vừa khóc.

“Cậu thật sự là Trương Tiểu Tuấn sao? Thật sự là cậu sao?”

Lần này đối phương không nhắn chữ.

Mà gửi đến một đoạn ghi âm:

“Meo meo meo meo, meo meo meo meo meo.”

Tôi khóc nấc lên:

“Tôi chẳng hiểu cậu nói gì cả…”

Trương Tiểu Tuấn gửi thêm một dòng chữ:

“Mẹ đúng là ngốc nghếch.”

“Con nói, mẹ đừng khóc nữa, con vẫn luôn ở đây mà.”

Vì sính lễ một trăm nghìn tệ, tôi bị bạn trai cũ mắng là “đào mỏ”.Hôm đi xem mắt, người đàn ông đối diện cao gần mét chí...
15/10/2025

Vì sính lễ một trăm nghìn tệ, tôi bị bạn trai cũ mắng là “đào mỏ”.
Hôm đi xem mắt, người đàn ông đối diện cao gần mét chín, mặt đỏ lựng, lắp bắp hỏi tôi:

“Anh… anh đưa sáu trăm sáu mươi nghìn được không? Nếu ít quá thì anh thêm.”

Tôi nhìn anh, chỉ cảm thấy buồn cười.
Một người đàn ông quê mùa, vụng về đến ngốc nghếch, vậy mà ánh mắt lại thật thà đến mức khiến người ta mềm lòng.
Không biết lúc đó bị ma xui quỷ khiến thế nào, tôi gật đầu luôn — rồi cưới thật.

Nhưng cưới xong mới biết, “ông chồng mua rẻ” này ngày nào cũng trời chưa sáng đã ra đồng, đến tối mịt mới lấm lem trở về.
Tiền anh kiếm nhiều, thẻ ngân hàng tháng nào cũng đúng hạn nộp đủ.
Chỉ có điều — người thì chẳng bao giờ ở nhà.

Tôi sống y như góa phụ suốt cả tháng trời.

Đến lúc không chịu nổi nữa, tôi lôi món đồ chơi nhỏ giấu dưới gối ra...
Ai ngờ vừa bật lên thì cửa phòng “kẹt” một tiếng mở ra.

Anh đứng đó, mồ hôi vẫn còn ướt vai áo, ánh mắt sâu thẳm như nuốt chửng lấy tôi.
Một giây sau, anh bước lại, khàn giọng nói:

“Vợ ơi… hay là, dùng anh luôn đi?”

2
Ngày thứ ba mươi sau khi cưới, tôi tỉnh dậy trên chiếc giường lớn rộng tới 500 mét vuông.
À không, là căn biệt thự hẳn hoi.
Bên cạnh lạnh toát.
Rất tốt. Ông chồng mua rẻ của tôi, lại lại lại dậy sớm ra đồng.

“Trồng trọt gì mà như đào mỏ với giấu nhân tình dưới đất thế không biết!”
Tôi bực bội lật người.

Điện thoại rung liên hồi, tin nhắn của cô bạn thân bắn tới như đạn pháo:
【Hè Miên Miên! Bản thảo đâu rồi?! Bản thiết kế nam chính cơ bắp cho truyện mới đâu?! Độc giả dí tận cổ rồi nè!】
Tôi thở dài nhận mệnh, gửi bản phác thảo đi.
Trên màn hình là một loạt trai cơ bắp, hormone bốc mùi lực điền thứ thiệt.

Vài giây sau, bạn tôi bùng nổ:
【Má ơi má ơi má ơi! Miên Miên, nói thật đi! Có phải cậu lấy chồng cậu làm mẫu không?!】
【Nhìn cơ ngực này! Nhìn cánh tay kia! Như thể bế cậu lên chơi ba trăm hiệp mà không thở nổi ấy!】
【Cuộc sống hậu kết hôn với trai cơ bắp có phải là thiên đường không? Mau! Livestream ngay! Tớ muốn ăn “cẩu lương” tận răng!】

Tôi nhìn màn hình đầy chữ và sticker nhảy loạn, lại nghĩ đến mối quan hệ vợ chồng “trên giấy” suốt một tháng qua, nghẹn không chịu nổi:
【Livestream cái đầu cậu! Đang… sống như góa phụ đây này!】
【???】【Không phải chứ Miên Miên? Góa phụ?】
【Lục Cảnh Xuyên – chồng cậu ấy! Thân hình kia, vóc dáng kia, nhìn là biết kiểu một đấm đấm chết bò đấy! Đừng nói là… anh ấy có “vấn đề”?】
【Đàn ông ấy mà, qua 25 là như 60. Trên thì già, dưới thì… yếu.】

Tôi giật mình.
Đột nhiên nhớ ra Lục Cảnh Xuyên gần 30 rồi mà chưa từng yêu ai.
Không lẽ… đẹp mã mà “xài không được”?
Tưởng là mình nhặt được báu vật, ai ngờ…
Hu hu, đúng là “của rẻ là của ôi”.

Tôi và Lục Cảnh Xuyên quen nhau qua buổi xem mắt.
Gặp một lần rồi cưới luôn.
Lúc đó, chỉ vì 100 nghìn tệ sính lễ, tôi bị bạn trai cũ và cả nhà hắn mắng là hám tiền.

Dì hai tức quá, giới thiệu cho tôi một người:
“Dì quen một cậu trai, đừng coi thường vì không học đại học, nhưng thuê cả mấy nghìn mẫu đất, kiếm được lắm!”

Tôi chẳng mấy hứng thú, trong đầu tưởng tượng ra kiểu đại gia quê đeo dây chuyền vàng to bản.
Kết quả, hôm gặp ở quán cà phê, tôi sững sờ.
Trước mặt là một người đàn ông cao gần 1m9 đứng ở cửa.

Áo thun đen bó sát, lộ rõ cơ ngực; đầu cắt cua, ngũ quan sắc nét – như bước ra từ phim lính đặc chủng.

“Xin… xin lỗi, tôi tới trễ.”
Anh lúng túng mở lời, giọng trầm ấm:
“Bên ruộng có chút việc đột xuất…”

Sự tương phản quá lớn khiến tôi đơ mất vài giây.
Dì hai nói anh học hết cấp ba rồi nghỉ, về quê làm nông, tích góp được ít vốn, người thật thà, chưa từng yêu ai.
Đẹp trai thật, khí chất cũng trầm ổn, đáng tin.
Nhưng tôi lúc ấy vừa thất tình, lòng như tro tàn.

Cả bữa ăn yên ắng đến ngột ngạt.
Anh hầu như không chủ động nói chuyện. Tôi hỏi một câu, anh trả lời đúng một câu, ngắn như điện báo.
Ánh mắt lúc thì nhìn mặt bàn, lúc thì lảng ra cửa sổ, tuyệt đối không dám nhìn tôi.
Thật thà là thật thà thật, còn ngốc… cũng rất ngốc.

Address

Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Mật Ngọt posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share