Mật Ngọt

Mật Ngọt Em Là Mật Mong Mọi Người Ủng Hộ Trang

FuII Nghỉ lễ 1/5 được nghỉ sớm, bố mẹ bảo anh trai đến trường đón tôi.Trên đường về, bạn gái anh gọi video, vừa thấy tôi...
20/09/2025

FuII
Nghỉ lễ 1/5 được nghỉ sớm, bố mẹ bảo anh trai đến trường đón tôi.

Trên đường về, bạn gái anh gọi video, vừa thấy tôi ngồi ghế phụ đã lập tức sầm mặt.

“Em gái anh là sao vậy? Không biết xấu hổ à? M/ù sao mà không thấy chỗ đó là ghế chuyên dành cho bạn gái?”

Tôi sững người — đây là xe bố mẹ tôi mới mua mà?

Vì lịch sự, tôi vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi chị, em không để ý, chị đừng giận, lần sau em chú ý ạ.”

Cô ta bĩu môi:

“Đồ trà xanh ch e c tiệ/t, ai là chị mày? Đừng gọi bừa. Chiếc xe này không cần nữa, bảo bố mẹ mày đổi cho bọn tao cái mới đi.”

Về đến nhà, tôi kể lại toàn bộ sự việc.

Bố mẹ suy nghĩ một hồi, sau cùng bảo anh trai —— đổi bạn gái đi.

1
Trường học bị trưng dụng làm phòng thi, hiệu trưởng quyết định cho nghỉ sớm.

Bố mẹ bảo vừa tậu cho anh trai chiếc xe mới, lần này để anh đến đón tôi.

Tôi hí hửng nhảy lên xe, vừa thấy trên ghế phụ dán tờ giấy “ghế chuyên cho bạn gái” thì hơi khựng lại.

Anh tôi cười gượng:

“Không sao, em ngồi đi.”

Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, ngồi phịch xuống, thầm nhủ:

Tôi và anh ấy là người một nhà, bạn gái anh chắc sẽ không để bụng đâu.

Ai ngờ đi được nửa đường, điện thoại anh reo liên hồi.

Anh dừng xe bên đường, nghe máy giải thích chuyện đi đón tôi.

Đầu dây bên kia, giọng nũng nịu:

“Em giận rồi, dỗi không dỗ được đâu. Chỉ vì đi đón em gái mà nửa ngày mới chịu nghe điện thoại em à? Rốt cuộc ai mới là bảo bối của anh?”

Tôi ngượng chín mặt, đành chào lấy lệ:

“Chào chị, em là Gia Điền, xin lỗi vì đã làm phiền chị và anh.”

Ai ngờ cô ta trừng to mắt, vài giây sau hét ầm lên:

“Trình Gia Niên! Em gái anh bị làm sao vậy? Không biết xấu hổ à? M/ù à? Không thấy đây là ghế chuyên của bạn gái sao?”

Mặt tôi bừng đỏ, vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi chị, tất cả là lỗi của em, chị đừng giận, lần sau em sẽ chú ý.”

Không ngờ càng nói, cô ta càng đ/iê/n t/iết:

“C/â/m m/iệng, đồ trà xanh! Ai thèm làm chị mày! Chiếc xe này không cần nữa, bảo bố mẹ anh mua cái mới cho bọn mình.”

Anh tôi vốn định dỗ dành, nhưng nghe cô ta m/ắ/ng tôi bằng những lời khó nghe, cũng nổi cáu:

“Triệu Tri Tuyết, em có thể nói cho tử tế không? Đây là em gái ruột của anh.”

Mắt cô ta lập tức đỏ hoe:

“Trình Gia Niên, anh dám qu/á/t em? Anh lại vì con đàn bà khác mà quát em? Anh quá đáng lắm, hu hu…”

Anh tôi hốt hoảng:

“Không phải, Tri Tuyết, anh không cố ý, đừng khóc mà.”

Cô ta mím môi, nghẹn giọng:

“Vậy anh nói đi, trong lòng anh, em gái với em ai quan trọng hơn?”

Anh quay sang nhìn tôi, vẻ mặt khó xử.

Tôi mím môi, dùng khẩu hình nói với anh: Chọn chị ấy đi.

Anh thoáng thở phào, quay sang dỗ dành:

“Đương nhiên là em quan trọng nhất.”

Triệu Tri Tuyết lập tức nín khóc, cười tươi:

“Thế mới phải chứ. Em gái anh thật chẳng biết điều. Nếu là em, em đã t/á/t cho một cái rồi.”

Tôi sững người, quay mặt ra cửa sổ, cố ghìm những giọt nước mắt.

Anh phải dỗ mãi, mới cúp được máy.

Anh thở dài, áy náy xin lỗi:

“Gia Điền, xin lỗi, bạn gái anh không có cảm giác an toàn nên làm quá, em đừng để bụng.”

Trong lòng tôi nghẹn lại, nhưng không muốn làm khó anh, chỉ gật đầu.

2

Nửa tiếng sau về đến nhà, bố mẹ làm một bàn toàn món tôi thích.

Vì chuyện ban nãy, tôi chẳng buồn ăn, gắp vài đũa rồi vào phòng.

Tối đến, mẹ vào phòng tìm tôi:

“Cục cưng, có phải gặp chuyện buồn không? Mẹ thấy từ lúc về con cứ ủ rũ.”

Tôi không muốn mẹ lo, lắc đầu.

Mẹ nắm lấy tay tôi, đặt trong lòng bàn tay bà, cười dịu dàng:

“Con quên rồi à? Hai mẹ con ta hứa làm bạn cả đời, có tâm sự gì cũng phải nói cho mẹ nghe chứ.”

Ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của mẹ, uất ức dâng trào, môi run run, nước mắt rơi lã chã.

Mẹ vừa lau nước mắt cho tôi vừa an ủi:

“Đừng sợ, bất kể chuyện gì, bố mẹ mãi là chỗ dựa vững chắc của con. Bố mẹ là siêu nhân, không có chuyện gì là không giải quyết được.”

Tôi bật cười trong nước mắt:

“Mẹ, con hai mươi tuổi rồi, đâu phải hai tuổi.”

Mẹ ôm tôi vào lòng:

“Hai mươi thì sao? Con mãi là cục cưng của bố mẹ.”

Có sự tin tưởng tuyệt đối của mẹ, tôi kể hết mọi chuyện đã xảy ra buổi chiều.

Mẹ lặng im một lát, rồi hỏi:

“Cục cưng có muốn tha thứ cho cô ta một lần không?”

Trong lòng tôi hơi chua xót, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Mẹ mỉm cười:

“Ngủ sớm đi, mai mẹ có quà cho con.”

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, bố mẹ bảo đưa tôi đi showroom chọn xe.

Tôi tròn mắt:

“Sao tự dưng lại mua xe cho con ạ?”

Bố liếc anh trai, hừ một tiếng:

“Vốn dĩ là định mua cho con rồi, chỉ là làm sớm hơn thôi. Để con gái cưng của bố ngồi ghế phụ mà còn phải nhìn sắc mặt người ta, không được.”

Mặt anh trai đỏ bừng, vội thanh minh:

“Bố, đó là hiểu lầm thôi, Tri Tuyết biết lỗi rồi. Chuyện này… vẫn là do con xử lý không tốt.”

Mẹ hừ nhẹ:

“Còn biết nhận sai đấy. Phạt hôm nay con phải đi cùng em, giúp nó chọn xe thật ưng ý.”

Anh trai gật lia lịa.

Tôi và anh cách nhau tám tuổi, là “cục bông nhỏ” bố mẹ mong mãi mới có được, nên từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực.

Anh từ bé đã được dạy: Con là anh, phải bảo vệ em, không để ai b/ắt n/ạ/t nó.

Chuyện hôm qua khiến anh vô cùng áy náy.

Một bên là bạn gái, một bên là em gái, anh như chiếc bánh kẹp, khó xử vô cùng.

Huống chi, bạn gái anh hôm qua nói năng thực sự quá đáng.

Anh xoa đầu tôi:

“Lát nữa em cứ chọn cái nào tốt, anh cũng có ít tiền tiết kiệm, nếu thiếu anh sẽ bù thêm cho.”

Mẹ cười:

“Thằng nhóc này, có tấm lòng thế là tốt rồi. Bố mẹ sẽ đối xử công bằng, Gia Điền mua chiếc khoảng hai trăm ngàn là được.”

Trước khi ra cửa, anh trai nhận một cuộc gọi.

Sắc mặt thoáng khó coi, ấp úng:

“Ờ… lát nữa Tri Tuyết cũng qua.”

Mẹ mỉm cười, tưởng cô ta muốn tới xin lỗi tôi:

“Tốt quá, con gái hiểu con gái nhất, để Tri Tuyết tới góp ý giúp Gia Điền chọn xe cũng hay.”

Anh gật đầu.

Nhưng tôi thì cảm thấy… dường như anh hơi bồn chồn.

Kết thúc buổi phỏng vấn, vị lãnh đạo bỗng nhìn tôi, chậm rãi nói:“Anh quen bố em.”Tôi lập tức phấn khởi, trong lòng reo ...
20/09/2025

Kết thúc buổi phỏng vấn, vị lãnh đạo bỗng nhìn tôi, chậm rãi nói:
“Anh quen bố em.”

Tôi lập tức phấn khởi, trong lòng reo lên — cuối cùng cũng tới lượt mình làm người có “quan hệ” rồi!

Ai ngờ, ông ta thản nhiên tiếp lời:
“Mấy năm trước, bố em từng đánh tôi một trận.”

Tôi: “…”

“Chúc mừng em đã vượt qua buổi phỏng vấn. Ngày mai đến làm việc nhé.”

1

Trước mặt tôi là một người đàn ông có phong thái cao quý. Anh ta đang lật xem tài liệu trên tay, từng cử chỉ đều rất cuốn hút.

Thấy tôi vẫn đứng yên không rời đi, Mục Diễn Nam ngẩng đầu nhìn tôi:
“Em còn chuyện gì nữa sao?”

Tôi ngập ngừng, nói với vẻ khó xử:

“Sếp, anh đang đùa em đúng không?”

Mục Diễn Nam tỏ vẻ khó hiểu:
“Em thấy tôi giống người thích đùa lắm sao?”

“Không, không! Em chỉ cảm thấy anh thực sự hào phóng và rộng lượng.”

Tôi cười gượng, đứng dậy, tay cầm tờ thông báo trúng tuyển.

Công ty này là nơi có chế độ đãi ngộ tốt nhất trong ngành, vì vậy luôn nằm trong danh sách ưu tiên của tôi.

Lúc nghe lãnh đạo phỏng vấn nói rằng anh ấy quen bố tôi, tôi lập tức ngồi thẳng lưng, tự nhủ phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không tỏ ra là người có “quan hệ”. Thực ra, trước khi đến đây phỏng vấn, tôi hoàn toàn không biết chuyện này.

Ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…

Ra khỏi công ty, bố gọi điện tới:

“Con gái, phỏng vấn thế nào rồi, qua chưa?”

“Dạ, qua rồi.”

“Sếp của con từng bị bố đánh đòn.”

“Dạ, ngày mai con có thể đi làm rồi.”

Bố nói:

“Thế thì tốt. Ở quê vừa gửi lên cho nhà mình mấy thùng trứng gà. Ngày mai con mang đến công ty chia cho đồng nghiệp. Lúc mới vào làm, phải tạo mối quan hệ tốt đấy.”

Tôi cười khổ, đồng ý. Trong lòng nghĩ, việc xây dựng mối quan hệ của tôi đã bị “phá hoại” ngay từ buổi phỏng vấn rồi.

“Bố, bố có nghe đến cái tên Mục Diễn Nam không?”

Đầu dây bên kia, bố suy nghĩ một lát rồi trả lời:

“Có chứ. Hồi nhỏ nó ở cùng làng với nhà mình. À đúng rồi, hồi đó bố từng đánh nó một trận.”

Tôi: “… Bố còn nhớ tại sao đánh không?”

“Thằng nhóc đó thích con, trèo tường nhìn lén, bị bố bắt được.”

2
So với việc sếp trực tiếp từng bị bố tôi đánh, việc sếp hồi nhỏ từng thầm thích tôi còn khiến tôi bất ngờ hơn nhiều.Mục Diễn Nam, người trông có vẻ lạnh lùng, cấm dục như thế, hồi nhỏ lại từng làm chuyện mất mặt là trèo tường nhìn trộm tôi.

Tôi lén hỏi bố:

“Bố phát hiện ra chuyện đó như thế nào?”

Bố trả lời:

“Thằng nhóc đó lộ liễu lắm. Ngày nào cũng ngồi chồm hổm trước cửa nhà mình. Thấy con đi học là đạp xe đi theo sau.”

Tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về chuyện này.

Khi bước vào tuổi trung niên, chồng tôi – lúc ấy đang trên đỉnh cao sự nghiệp – lại thản nhiên đề nghị ly hôn.Anh ta nói...
20/09/2025

Khi bước vào tuổi trung niên, chồng tôi – lúc ấy đang trên đỉnh cao sự nghiệp – lại thản nhiên đề nghị ly hôn.

Anh ta nói như chém đinh chặt sắt:
“Không người đàn ông nào lại từ bỏ một người phụ nữ như Đinh Nhu, để ở bên một người cục cằn như em!”
“Ly hôn xong, nhà để anh giữ, tiền tiết kiệm chia đôi, con gái để em chăm lo tuổi già.”

Con gái tôi lúc ấy vẫn đang mải mê nhìn điện thoại. Nghe đến đây, nó mới chậm rãi ngẩng đầu, liếc sang tôi một cái rồi điềm nhiên hỏi:
“Mẹ thật sự muốn ly hôn sao?”

Nước mắt tôi rưng rưng, nhưng lần này, tôi gật đầu dứt khoát hơn bao giờ hết.

“Vậy thì được.”
“Con sẽ chăm sóc mẹ. Nhà ở thành phố để lại cho ba, nhưng căn nhà xây ở ngoại ô là của mẹ con mình. Tiền tiết kiệm cũng để mẹ giữ. Công ty của ba mẹ con con không cần. Sau này, khi ba nghỉ hưu, con sẽ làm đúng trách nhiệm theo luật, mỗi tháng gửi cho ba một khoản lương hưu cơ bản.”

1

Con gái bị cha gọi vào phòng làm việc.
Tôi lo sợ chạy theo, suýt nữa bị cánh cửa sập vào mặt.

Bên trong, loáng thoáng tiếng quát cáu gắt của Châu Kiến Văn:

“Châu Tĩnh Di, ba với mẹ con ly hôn thì ba không còn là ba con nữa chắc?
Con thật sự không định chăm sóc ba lúc già sao?”

Rồi giọng con gái tôi cất lên, hờ hững:

“Ba ơi, con có lo cho ba hay không cũng đâu quan trọng. Dì Đinh sinh cho ba cậu con trai rồi còn gì.
Người ta thường bảo nuôi con trai để phòng già, ba giờ có cậu quý tử, còn cần đứa con gái tiện nghi này làm chi? Chẳng phải ba luôn nói con sớm muộn cũng gả đi, con gái rồi cũng thành người nhà khác?”

Tư tưởng trọng nam khinh nữ của chồng tôi bị con phơi bày trắng trợn. Đến một doanh nhân mặt dày như Châu Kiến Văn cũng thấy ái ngại.
Sau đó, tiếng trong phòng nhỏ dần.

Không biết từ lúc nào, nước mắt đã ướt đẫm mặt tôi.
Tôi ngây người ngồi ở phòng khách, ngắm nhìn căn nhà ấm cúng này. Từ trang trí đến bày biện, mọi thứ đều là công sức tôi tự tay làm từng chút.
Chỉ tiếc, bắt đầu hôm nay, nó không còn là nhà của tôi nữa.

Châu Kiến Văn chẳng rõ ra khỏi phòng khi nào, đứng trên cao nhìn tôi, ánh mắt thờ ơ chán ghét.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy trong mắt anh ta nét ghê tởm.

“Sau này Tĩnh Di chăm cô, tiền tiết kiệm với căn nhà tự xây ở ngoại ô cũng cho hai người.
Tôi về già không cần con gái lo. Nếu cô đồng ý, mai chín giờ tới cục Dân chính làm thủ tục.”Nghe lời này từ chính miệng chồng, tôi còn ngơ ngác.

Năm 1980, bệnh viện.“Cô Thẩm, do thời gian dài tiếp xúc với nguyên tố phóng xạ trong phòng thí nghiệm, tế bào trong cơ t...
19/09/2025

Năm 1980, bệnh viện.

“Cô Thẩm, do thời gian dài tiếp xúc với nguyên tố phóng xạ trong phòng thí nghiệm, tế bào trong cơ thể cô đã biến đổi ác tính. Hiện tại... bệnh đã bước vào giai đoạn cuối.”

Thẩm Diệu Châu sững lại, im lặng vài giây rồi khẽ cười, giọng khàn đặc:
“Bác sĩ, tôi... còn bao lâu nữa?”

“Tối đa một tháng.” Bác sĩ điều trị trầm mặc vài giây rồi nói, “Hãy trân trọng quãng thời gian cuối cùng này.”

Thẩm Diệu Châu khẽ gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”

Nói xong, cô cầm sổ bệnh án rồi xoay người bước ra khỏi phòng.

Vừa đi xuống lầu, cô vừa hồi tưởng lại mọi chuyện trong khoảng thời gian này.

Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên, gọi tên cô.

“Thẩm Diệu Châu? Cô đến bệnh viện làm gì?”

1

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng ở cuối hành lang.

Là Chu Tư Thần, chồng cô.

Cô quên mất rằng bệnh viện nơi cô đến kiểm tra cũng chính là bệnh viện quân khu nơi Chu Tư Thần làm việc.

Nhưng chắc anh cũng chẳng quan tâm.

Dù gì, anh cũng chưa bao giờ yêu cô.

Nghĩ đến đây, trong mắt cô lóe lên tia tự giễu, thản nhiên đáp: “Bị cảm, đến lấy thuốc thôi.”

“Cảm à?” Nhìn gương mặt tái nhợt của cô, Chu Tư Thần cau mày, vươn tay ra: “Đưa sổ bệnh án cho tôi xem.”

Bàn tay anh thon dài, trắng nõn, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh xảo.

Nhưng lại khiến tim Thẩm Diệu Châu lỡ một nhịp.

Một lúc sau, cô khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, thời gian của anh rất quý giá, mau đi làm việc đi.”

Đã kết hôn nhiều năm, đây là lần đầu tiên Thẩm Diệu Châu từ chối anh.

Đôi mắt Chu Tư Thần tối lại: “Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai, sổ bệnh án.”

Thẩm Diệu Châu im lặng. Cô chưa muốn cho anh biết chuyện bệnh tình của mình.

Ít nhất là không phải bây giờ.

Bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng.

Ngay lúc Chu Tư Thần chuẩn bị đưa tay lấy bệnh án để xem, khóe mắt anh chợt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc ở cuối hành lang.

Chỉ do dự một giây, anh liền cụp mắt xuống: “Nếu không có chuyện gì, em về trước đi.”

Nói xong, anh lập tức xoay người rời đi, không chút do dự.

Không lâu sau, hai giọng nói vang lên trong tai cô.

Trước là giọng phụ nữ đầy nghi hoặc: “Tư Thần, lúc nãy anh nói chuyện với ai vậy?”Tiếp đó là giọng nói trầm thấp của Chu Tư Thần, mang theo sự dịu dàng hiếm có: “Một người bạn, chỉ trò chuyện vài câu thôi.”

Bạn bè.

2

Ngón tay đang siết chặt sổ bệnh án của Thẩm Diệu Châu bỗng siết chặt hơn, nhưng rất nhanh, cô thu lại cảm xúc rồi tiếp tục bước ra ngoài.

Cô và Chu Tư Thần là vợ chồng bí mật.

Ngoại trừ hai bên gia đình, không ai biết cả.

Hôm đó, tôi nghén đến mức hoa mắt, gõ cửa phòng Ảnh đế.“Anh lại sắp làm bố rồi, chuẩn bị tinh thần đi.”Anh trừng mắt: “C...
19/09/2025

Hôm đó, tôi nghén đến mức hoa mắt, gõ cửa phòng Ảnh đế.

“Anh lại sắp làm bố rồi, chuẩn bị tinh thần đi.”

Anh trừng mắt: “Chia tay bốn năm rồi mà tôi còn sắp làm bố? Cô coi tôi ngu chắc?”

Tôi thong thả đưa bằng chứng: “Con trai lớn giống anh như bản sao, chắc chắn là con anh. Đứa nhỏ… anh cứ trả tiền nuôi dưỡng trước, sinh ra rồi kiểm tra sau.”

Anh nghiến răng: “Lấy ảnh tôi hồi nhỏ ra lừa tôi à?”

Tôi đành rút lui.

Kết quả, không lâu sau anh ôm hai “phiên bản thu nhỏ” của mình, nghiêm túc đăng Weibo:

“Vợ giữ con, không giữ tôi. Ai biết gói ‘mua hai tặng một’ mua ở đâu không?”

Weibo nổ tung.

1

Sau khi đóng máy bộ phim mới, tôi ngất xỉu ngay trong khách sạn.

Được đưa vào bệnh viện kiểm tra, kết quả là tôi có thai!

Quản lý cầm bản hợp đồng vừa ký, mắng tôi không ra gì:

“Buổi sáng vừa ký hợp đồng phim mới, buổi chiều cô đã đem cả đứa con đến cho tôi?

Cô đùa à? Cha đứa trẻ là ai?”

…Tôi im lặng, không nói gì.

“Nói đi chứ? Sao giờ lại im như thóc thế? Cô muốn làm tôi tức chết à!”

“Thôi, tranh thủ còn sớm, con này bỏ được thì bỏ. Nếu không, chỉ tiền vi phạm hợp đồng thôi cũng đủ khiến cô làm không công mấy năm nay!”

Tôi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nói được một câu:

“Để… để tôi nói chuyện với bố đứa trẻ đã.”

2

Tôi nằm trên giường, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Dạo này, tôi ăn uống không ngon miệng, cứ tưởng do lịch quay gấp gáp, không ngờ lại là mang thai.

Giờ đã khác bốn năm trước, nếu tôi quyết định sinh con, cái giá phải trả sẽ quá lớn.

Tôi xoa bụng mình, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần, rồi gõ cửa phòng của Ảnh đế trong cùng đoàn phim.

Cửa vừa mở, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đến mức người và thần đều bất mãn, tôi liền thẳng thắn nói:

“Tiêu Nhiên, chúc mừng anh, anh lại sắp làm bố rồi. Chịu trách nhiệm đi!”

Tiêu Nhiên vừa mở cửa còn cười nhàn nhạt, mặt liền tái xanh.

“Tống Huyên, bốn năm chia tay, cô lại muốn tôi làm kẻ đổ vỏ, cô nghĩ tôi ngu à?”

“Với cả, cái gì mà lại làm bố? Tôi chưa làm lần nào, sao gọi là ‘lại’?”

Tôi dừng một chút, ngẩng lên nhìn anh chăm chú.

Không phải chứ, Ảnh đế có tài sản hàng tỷ, định không chịu nhận con sao?

Tôi nghiến răng, rút từ ví ra bức ảnh của con trai lớn.“Nhìn đi, con trai lớn giống anh như đúc, chắc chắn là con anh. Đứa nhỏ… trước cứ gửi tiền nuôi dưỡng, sinh ra rồi tính tiếp!”

“Đem ảnh tôi hồi nhỏ ra lừa tôi à?” Tiêu Nhiên liếc xuống một cái, mặt càng tối sầm.

Ảnh hồi nhỏ…

Hai bố con giống nhau như đúc, trách tôi được sao?

Tôi tức đến mức suýt nghẹt thở, vỗ vỗ ngực mấy cái mới cắn răng hỏi lại:

“Anh chắc chắn không nhận chứ?”

FuII Bên cạnh chồng tôi có một nữ tổng giám đốc vừa tình sâu nghĩa nặng, vừa giỏi giang trợ lực.Từ khi còn tuổi thanh xu...
17/09/2025

FuII
Bên cạnh chồng tôi có một nữ tổng giám đốc vừa tình sâu nghĩa nặng, vừa giỏi giang trợ lực.

Từ khi còn tuổi thanh xuân đến lúc bước sang tuổi ba mươi,

cô ta luôn kề vai sát cánh cùng Cư Thế Quân tung hoành thương trường, cho đến nay vẫn chưa kết hôn.

Còn tôi, từ rất sớm đã ở nhà chăm sóc con gái học hành, không hỏi không màng đến chuyện công ty.

Bạn bè bất bình thay tôi:

“Đới Tâm coi mình như nhị phu nhân rồi, cậu còn ngồi yên được sao?”

Tôi cười: “Sợ gì chứ.”

Đó chẳng qua chỉ là một cách thu/ầ/n ph/ ục thuộc hạ với chi phí thấp mà thôi.

Trên mạng có một từ miêu tả rất chuẩn, rất khớp.

Người ta gọi là —— dùng tình cảm để r/à/ng bu/ộc.

1

Hôm Cư Thế Quân đưa cấp dưới đi du lịch tập thể ngoài biển, tôi vừa ăn tối xong với con gái ở nhà.

Điện thoại liên tục reo lên tin nhắn từ bạn thân Lâm Man.

Hơn chục tấm hình gửi đến dồn dập.

Tiếp theo là một cuộc gọi, trong ống nghe vang lên tiếng sóng biển vỗ vào mạn thuyền.

Giọng cô ấy mang theo lửa giận:

“Địch Y, sao cậu không đi cùng chuyến tập thể này?”

“Cái con Đới Tâm đó, sắp dính chặt lấy lão Cư rồi đấy!”

Chồng Lâm Man là đối tác của công ty, lần này hai bên cùng tổ chức đi biển.

Ảnh chụp... tôi đã thấy trong vòng bạn bè của Đới Tâm rồi.

Trong đó, có một tấm chói mắt nhất.

Trên boong tàu, trời cao biển rộng.

Đới Tâm mặc một bộ bik/in/ i vàng tươi m/ ỏng nhẹ, vải vóc chẳng ch/ e được bao nhiêu, khéo léo tôn lên đường cong tự hào nhất của cô ta.

Cô ta ôm chặt lấy cánh tay Cư Thế Quân, còn anh thì vòng tay qua eo cô ta, d/ a k/ ề d/a.

Trong tay cô ta là ly sâm-panh, nụ cười rạng rỡ và đầy tự tin.

Trong hầu hết các bức ảnh, cô ta đều đứng cạnh Cư Thế Quân ở vị trí trung tâm.

Dáng vẻ đó, chẳng khác nào nữ chủ nhân.

Cô ta thậm chí không thèm giới hạn người xem, cũng không ẩn tôi đi.

Bên dưới, toàn bộ bình luận đều là lời khen ngợi và chúc phúc.

Rồi cô ta chọn lọc vài bình luận như 【xác nhận là phu nhân】, 【xứng đôi quá!】 để trả lời lấy lệ:

“Ôi, đừng nói bậy mà!”

“Để chị Tô nhìn thấy thì chị ấy giận mất thôi.”

Bên kia thì đang uống rượu ngắm biển,

còn bên này, tôi đành tự tay loay hoay khi giúp việc xin nghỉ.

Tôi đang bóc cam cho con gái ăn sau bữa tối, nước cam bắn ra, thấm vào kẽ móng, chua chát rát buốt.

Cùng lúc đó, màn hình bật lên tin nhắn từ Đới Tâm.

2
Cô ta gửi tới hai bức ảnh.

Một là ảnh cận, một là ảnh chụp màn hình phần bình luận.

Rõ ràng sợ tôi không nhìn thấy, lại còn giả vờ giải thích:

【Chị Tô ơi, gió biển lớn quá, tổng giám đốc Cư sợ em đứng không vững nên mới đỡ một chút thôi, chị đừng hiểu lầm nha!】

Ngay sau đó, Cư Thế Quân cũng nhắn giải thích hệt như vậy.

Tôi chỉ mỉm cười, đáp lại:

【Không sao, chú ý an toàn là được.】

Tôi đưa một múi cam vào miệng, rồi bình thản trả lời cho Lâm Man:

“Trước khi Thang Thang vào đại học, chuyện công ty mình sẽ không nhúng tay.”

Cô ấy cao giọng thay tôi bất bình:

“Không nhúng tay? Nó đã dựng cả dáng vẻ nhị phu nhân rồi đó!”

“Hồi trước chẳng phải chỉ là trợ lý nhỏ của cậu thôi sao? Giờ thì sắp leo lên tận gối chồng cậu rồi, cậu còn ngồi yên được hả?”

Cô ấy mới về nước, chưa hiểu hết tình hình.

Thật ra, mối quan hệ giữa Đới Tâm và Cư Thế Quân đã kéo dài hơn mười năm rồi.

Tôi khẽ bật cười.

Lâm Man tức tối:

“Cậu còn cười? Nó rõ ràng chẳng coi cậu ra gì! Tô Địch Y!”

Cô ấy nói đúng.

Thái độ của Đới Tâm với tôi thay đổi theo đường cong rõ rệt.

Ban đầu, khi mới vào công ty làm trợ lý cho tôi, cô ta kính cẩn, dè dặt.

Sau khi tôi m/ a/ng th/ai về nhà, cô ta thử thăm dò khi thay tôi xử lý công việc.

Rồi đến khi cô ta cùng Cư Thế Quân gặt hái vài dự án lớn, bắt đầu ngang hàng nhìn tôi.

Đến lúc tôi vừa m/a/ ng th/ai vừa chịu tang cha, Cư Thế Quân hoàn toàn nắm quyền, thì cô ta công khai bộc lộ sự khinh thường của kẻ chiến thắng.

Tôi lau tay, đặt điện thoại lên bàn bếp, tiếp tục cắt táo.

“Lâm Man, cậu nói xem, với một thuộc hạ trung thành, năng lực vượt trội, thì phần thưởng cao nhất, ít tốn kém nhất là gì?”

“Tăng chức? Tăng lương? Cổ phần?”

“Không phải.” Tôi nói nhỏ nhẹ.

“Là thiên vị. Cho họ cảm giác mình đặc biệt, để họ tự nguyện dốc cạn sức lực, quay lại còn thấy như thể chính mình lời lãi.”

Đầu dây bên kia im lặng.

Tôi thong thả lau tay, bưng đĩa hoa quả vào phòng học cho con gái Tô Thang đang làm bài tập, rồi khép cửa lại, nói tiếp:

“Tất cả… đều là tôi mặc nhiên cho phép.”

“Vì ở góc nhìn quản trị doanh nghiệp, đó là cách thuần ph/ ụ/c rẻ nhất, hiệu quả nhất.”

“Chỉ có điều, Cư Thế Quân vẫn luôn tưởng rằng… người nắm quyền kiể/m so/át, là anh ta.”

Tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ lấy được Cư Thế Quân.

Nguyên nhân rất đơn giản —— tôi không dám mơ.

Mười mấy tuổi, tuy rằng chúng tôi học chung một trường quốc tế,

nhưng quy mô tài sản của hai nhà lại cách nhau một trời một vực.

Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ, khi nhà họ Cư đang ở thời kỳ hưng thịnh nhất:

Ở thành phố H, nơi đất chật người đông, riêng con đường tư nhân dẫn vào biệt thự nhà họ thôi đã phải chạy xe mất tám phút.

Khu vườn rộng gấp mười mấy lần nhà tôi, còn có hẳn một khu riêng để nuôi công lam.

Khách khứa ra vào toàn là nhân vật máu mặt.

Bố mẹ tôi muốn xin một tấm thiệp mời tham gia tiệc rượu nhà họ, phải vòng qua mấy tầng quan hệ mới có được.

Cư Thế Quân lúc ấy rực rỡ chói lòa như ánh mặt trời,

còn tôi, trong vòng bạn bè cùng trường, chỉ như cái nền mờ nhạt phía sau.

Nhưng hưng thịnh ắt suy tàn.

Đến năm lớp 11, do chính sách thay đổi, ngành mà nhà họ Cư kinh doanh bị điều tra nghiêm ngặt…

FuII “Ba, mẹ, con đã đồng ý về quê xem mắt kết hôn rồi, cuối tháng này con sẽ về.”Đầu xuân, tiết trời vẫn còn se lạnh. V...
17/09/2025

FuII
“Ba, mẹ, con đã đồng ý về quê xem mắt kết hôn rồi, cuối tháng này con sẽ về.”

Đầu xuân, tiết trời vẫn còn se lạnh. Vừa mở cửa, vừa gọi điện, giọng nói dịu nhẹ của Nguyễn Tương Nghi tan vào màn mưa dày đặc.

Cô kéo chặt cổ áo, nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm từ cha mẹ ở đầu dây bên kia:

“Tương Nghi à, những năm qua sức khỏe ba mẹ càng ngày càng kém, chỉ mong con sớm yên bề gia thất.

Bây giờ con đã nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Chờ con về, ba sẽ nhờ dì Lan sắp xếp vài đối tượng thích hợp để con gặp mặt.”

Nghe cha mẹ đã bắt đầu thu xếp, ánh mắt Tương Nghi khẽ run, trong lòng thoáng ngẩn ngơ.
Nói thêm vài câu xã giao, điện thoại ngắt.

Cô đưa mắt nhìn căn nhà này một lượt, rồi trở về phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ngăn kéo chất đầy những lá thư tình, tủ quần áo giấu mấy cuốn album chụp lén, trên giá sách là những quyển nhật ký nhiều năm liền – tất cả đều viết về một mối tình thầm kín,

tất cả đều liên quan đến người mang tên Lục Lẫm Ngôn.

Giờ đây, cô gom chúng bỏ hết vào thùng, rồi đem xuống tầng, không chút do dự châm lửa đốt sạch.

Ngọn lửa cam vàng bập bùng, bỗng cô nghe tiếng bước chân phía sau.

Theo phản xạ, Tương Nghi ngẩng đầu, bắt gặp dáng người cao ráo trong bộ đồng phục phi công thẳng thớm – chính là Lục Lẫm Ngôn.

Rõ ràng anh vừa mới chuyến bay về, thấy cô dưới tầng thì khẽ cong môi:

“Đang đốt cái gì vậy?”

Anh cúi người nhặt lên một bức thư màu hồng chưa cháy hết, nhướn mày:

“Thư tình? Em còn từng viết thư tình sao? Viết cho ai thế?”

Tương Nghi nhìn anh chăm chú, định mở miệng, nhưng anh lại mỉm cười, ném lá thư vào lửa, rồi xoa đầu cô:

“Được rồi, chỉ trêu em thôi, sao lại ngoan thế? Anh không để ý quá khứ của hiện tại, cũng không truy hỏi. Đốt xong thì mau lên nhà đi, ngoài này lạnh lắm.”

Nói xong, anh không nán lại, quay người vào thang máy.

Đợi bóng dáng anh khuất hẳn, Tương Nghi thu lại ánh mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười chua chát.

Là không không để tâm, hay vốn dĩ là không hề quan tâm?

Tên anh viết ngay trên phong bì, chỉ cần liếc một cái là sẽ thấy. Thế nhưng cuối cùng anh vẫn chọn ném nó vào lửa.

Cô đã thầm yêu bạn trai mình suốt mười năm trời, vậy mà, anh chẳng hề hay biết một chút nào.

Hồi ức tu/ i mzư/ời lz/ ăm

Năm ấy, vì thành tích xuất sắc, Tương Nghi được đặc cách chuyển lên thành phố học trung học.

Cô khi đó rất bình thường, chẳng biết ăn mặc, diện mạo luộm thuộm, không có chút sự hiện diện nào.

Lục Lẫm Ngôn lại là bạn cùng lớp với cô. Anh như ánh trăng sáng rọi, gia thế hiển hách, dung mạo xuất chúng, là người mà cô không dám ngước nhìn.

Lần đầu gặp anh là ngày khai giảng. Lên xe buýt, cô phát hiện mất thẻ, bị đám học sinh phía sau thúc giục càu nhàu:

“Không có tiền thì đi bộ đi, xinh thì thôi, ăn mặc quê mùa thế mà còn đứng chắn ở đây, chướng mắt thật.”

Xấu hổ đến đỏ bừng mặt, Tương Nghi định xuống xe, thì phía trước chìa ra một bàn tay thon dài, quẹt thẻ giúp cô.

Cô ngập tràn cảm kích, vừa định cảm ơn thì ngước lên bắt gặp gương mặt tuấn mỹ đến mức tim đập loạn, lắp bắp nói không nên lời:

“Bạn, bạn học, mình tên là Nguyễn Tương Nghi. Cậu học lớp nào thế, mình sẽ trả lại tiền cho cậu.”

Anh giọng trầm dễ nghe, chỉ nhạt nhẽo buông một câu:

“Không cần.”

Sau này, cô mới biết, anh chính là Lục Lẫm Ngôn – nam thần số một trường Nam Vu Nhất Trung, nổi danh phong lưu, bạn gái thay như áo.

Từ hôm đó, ánh mắt cô không cách nào rời khỏi anh.

Anh nhận được vô số thư tình, cô cũng thức đêm viết những trang tình cảm dạt dào.

Anh thích con gái xinh đẹp, ưu tú, cô liều mạng học hành, giảm cân, tập trang điểm, sửa tính nhút nhát tự ti.

Cô không ngừng khiến bản thân tốt hơn, chỉ để xứng đáng với anh.

Cuối cùng, cô và anh thi vào cùng một trường đại học. Nhờ sự thay đổi, cô được anh chú ý.

Năm hai đại học, Lục Lẫm Ngôn chủ động đến tìm cô, chẳng nhớ cô từng là bạn học cấp ba, chỉ cười hỏi:

“Có muốn làm bạn gái anh không?”

Nén lại giọt nước mắt, cô gật đầu đồng ý.

Vậy là cô trở thành bạn gái thứ bảy mươi tám, và cũng là bạn gái cuối cùng của anh.

Sáu năm yêu nhau

Ở bên cô, Lục Lẫm Ngôn không còn ba ngày nói chia tay, mà nghiêm túc hẹn hò suốt sáu năm.

Mọi người đều nói anh thật sự động lòng, lãng tử quay đầu.

Tương Nghi cũng nghĩ rằng cuối cùng mình có được thứ tình yêu ngày trẻ hằng mơ ước.

Cho đến ba ngày trước…

Anh say rượu, cô đến đón, vô tình nghe thấy anh và đám bạn trò chuyện.

“Lão Lục, bạn gái mày yêu sáu năm rồi hả, chưa chia tay à?”

Giọng anh khàn khàn, mang hơi men:

“Chưa được, nếu không cô ấy sẽ nghĩ tao không đủ dài lâu.”

“Ha, vẫn là bị Hứa Mộng Du nắm thóp thôi.

Năm đó mày tỏ tình, cô ta từ chối, mày mới sa vào ăn chơi, bạn gái ba ngày một thay.

Sau lại quay về, bảo mày không chung tình, muốn mày chứng minh bằng một mối quan hệ lâu dài, thế là mày tiện tay tìm đại một người, yêu tới tận sáu năm.

Mày thật sự thảm mà!”

Ầm ĩ hỗn loạn, chẳng ai nhận ra Tương Nghi đứng ch e c lặng ngoài cửa, như rơi xuống hầm băng.

Hứa Mộng Du – cái tên ấy cô từng nghe, là nữ sinh trường bên.

Không ngờ, người Lục Lẫm Ngôn thích, chưa bao giờ là cô.

Cô chỉ là công cụ để anh chứng minh bản thân.

Mười năm thanh xuân, phút chốc sụp đổ.

Gió có thể thổi hồng má thiếu nữ, nhưng chẳng lay động được trái tim chàng trai.

Người giam giữ tuổi trẻ của cô, chưa từng ngoái nhìn cô một lần.

Cô đã hiểu, đã quyết định dứt khoát.

Hôm nay – tròn mười năm thích anh, cũng là ngày đầu tiên cô quyết định không thích anh nữa.

Buông tay

Đốt sạch kỷ niệm, Tương Nghi ngồi rất lâu ngoài ghế đá mới quay về.

Mở cửa, Lục Lẫm Ngôn đã ngủ. Điện thoại anh trên đầu giường rung liên tục.

Cô bước lại định tắt, lỡ tay mở ra, thấy toàn bộ tin nhắn với Hứa Mộng Du.

“Ah Ngôn, thật trùng hợp, không ngờ lần này về nước lại được ngồi chuyến bay cậu làm cơ trưởng. Người như cậu mà cũng trở thành cơ trưởng can đảm à?”

Anh im lặng rất lâu mới trả lời:

“Cậu thật sự không biết vì sao tôi thành cơ trưởng sao?”

Cô ta gửi icon cười:

“Chẳng lẽ là vì tôi? Vì tôi từng nói thích con trai mặc đồng phục cơ trưởng?”

Anh chỉ trả một chữ, nhưng đủ nghiền nát trái tim Tương Nghi:

“Ừ.”

Nước mắt cô tuôn rơi, vội lau đi. Vừa thoát ra, lại thấy dấu ghim trò chuyện của Hứa Mộng Du.

Ngay bên dưới là khung chat của cô – nhưng lại là dấu chặn thông báo.

Yêu và không yêu, chỉ một chữ khác biệt, nhưng lại là khoảng cách trời vực.

Không sao, cô đã rút lui.

Anh tìm được người mình thích, cô cũng sẽ bắt đầu cuộc đời mới.

Mỗi người đều đạt được điều mình muốn, coi như mỹ mãn.

FuII Cha chồng không bao giờ chịu nghe lời.Trong kỳ thi online, tôi đã dặn ông ta cả trăm lần: nhất định đừng vào phòng ...
17/09/2025

FuII
Cha chồng không bao giờ chịu nghe lời.

Trong kỳ thi online, tôi đã dặn ông ta cả trăm lần: nhất định đừng vào phòng làm phiền tôi!

Nếu không, sẽ bị tính là gian lận, lập tức hủy kết quả thi.

Quả nhiên kỳ thi ấy tôi không qua, chức danh mà tôi vốn sắp được xét cũng mất.

Công ty thấy tôi chẳng còn giá trị, liền sa thải thẳng tay.

Để bù đắp lỗi lầm, cha chồng thề thốt sẽ giúp tôi trông con, để tôi có thể tìm một công việc mới.

Tôi cẩn thận vắt sữa mẹ, cho vào ngăn đông, dán nhãn rõ ràng từng túi, ghi chú thời gian và cách hâm nóng.

Kết quả, đến khi c/ o/n phải nh/ậ/p vi/ệ/n cấp cứu, tôi mới biết ông ta đã đổ hết sữa đi, ngang nhiên cho b/ é ăn bột gạo — suýt thì làm c/ o/n ngh/ ẹ/n ch e c!

Đến khi con vào mẫu giáo, ông ta còn l.én ch./o b/ é ăn xoài, trong khi tôi đã dặn rõ ràng bé bị dị ứ/ng nặng.

Ông ta lại còn chắc nịch: “Ăn thế mới khỏe, tăng sức đề kháng!”

Kết cục là c/ o.n tôi s/ố/ c phản v/ệ n/ ặn/g và… ch e c.

Sau đó, cha chồng khóc lóc vật vã:

“Nó cũng là cháu ruột tôi, tôi lại không thương xót hay sao? Hay là… tôi xuống đó theo nó nhé…”

Chồng tôi chẳng những không bênh vực tôi, mà còn đ/á/nh tôi một trận:

“Bố anh vất vả trông con cho cô, vậy mà cô còn dồn ông đến ch e c? Ông già dễ dàng lắm sao?”

Em chồng cũng kéo đến mắng nhiếc:

“Chị không biết điều, ức hi/ếp người già, đáng đời chị tuyệt tử tuyệt tôn!”

Nhưng bọn họ đâu có biết — bao nhiêu lần cha chồng làm chuyện điên rồ, gây họa cho cả nhà, đều là tôi âm thầm gánh đỡ.

Cuối cùng, tôi bị dồn đến tr/ ầ/m z, bị đưa vào viện t/âm th/ần, rồi ch e c dần ch e c mòn trong đ/a/u đ/ớ/n.
--
Sống lại một lần nữa, tôi thề phải bảo vệ con và chính mình.

Còn cha chồng ư?

Tôi sẽ mặc kệ, để ông ta “công bằng” mà làm hại chính những kẻ đã hùa nhau ép ch e c tôi!

Tôi bị đánh thức bởi tiếng động ầm ĩ cha chồng cố tình gây ra khi dọn dẹp.

Mở mắt, tôi phát hiện — mình đã trọng sinh!

Nhìn vào điện thoại, tôi giật mình: hôm nay chính là ngày tôi bị ông ta phá kỳ thi online, kết quả về không, mất chức và bị đuổi việc.

Giờ mới chỉ sáng sớm năm giờ.

Đúng lúc này, ông ta từ thư phòng tôi bước ra.

Tôi đã dặn rõ bao lần:

đừng tự tiện vào phòng làm việc, càng không được làm phiền khi tôi đang thi.

Nhưng ông ta chưa từng nghe lọt tai, lúc nào cũng làm theo ý mình.

Kiếp trước, vì bị ông ta đánh thức từ tinh mơ, lúc thi tôi mệt mỏi, chỉ biết uống cà phê cầm cự.

Kỳ thi này vô cùng quan trọng, quyết định trực tiếp việc tôi có được thăng chức hay không.

Hệ thống giám sát thi cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ cần có chút bất thường sẽ coi là gian lận.

Một khi bị phán định, tất cả công sức đều thành số không.

Kỳ thi vừa bắt đầu, tôi căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay vã mồ hôi.

Thế mà… két — cửa phòng bị đẩy ra.

Cha chồng xông vào, trên tay bưng một bát canh nóng hổi:

“Bố dậy sớm nấu cho con đấy, tranh thủ uống đi kẻo mệt người!”

Động tác ấy ngay lập tức bị camera giám sát bắt trọn.

Tim tôi lập tức trĩu xuống như bị đá đè.

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhỏ nhẹ nhắc:

“Con đang thi, bố ra ngoài đi ạ.”

Ai ngờ ông ta chỉ xua tay:

“Có sao đâu, uống xong rồi làm tiếp.”

Không ngoài dự đoán, màn hình hiện cảnh báo gian lận.

Cả kỳ thi thế là trượt thẳng, kéo theo việc thăng chức tiêu tan.

Không lâu sau, tôi nhận được email sa thải.

Để bù lỗi, cha chồng nói sẽ giúp tôi chăm cháu.

Tôi mềm lòng, lại tin lần nữa.

Tôi cẩn thận dặn dò:

“Nhất định phải hâm nóng sữa mẹ theo đúng nhãn, tuyệt đối không được cho con ăn thứ gì khác!”

Kết quả vài ngày sau, bệnh viện gọi:

“Xin hỏi, chị có phải mẹ bé không? Con chị đang cấp cứu tại khoa nhi.”

Trái tim tôi như nk/ ổ t/u/ng.

Vội vã chạy tới, thấy con nằm trên giường bệnh nhỏ b/é, mặt mày trắng bệch.

Bác sĩ nghiêm giọng:

“Ông cụ này đem toàn bộ sữa mẹ đổ đi, lại cho tr/ ẻ dưới b/a th/á/ ng ăn bộ/t gạ/o. Suýt thì nghẹn ch e c!”

Tôi nghe mà như s.ét đ/á/nh bên tai.

Cha chồng còn lý lẽ hùng hồn:

“Trước kia mẹ nó không đủ sữa, tôi cũng nuôi anh nhà bằng cháo loãng thế thôi, có sao đâu?

Với lại, tiết kiệm được bao nhiêu tiền!”

Lần ấy, tôi chỉ biết nuốt giận, không dám nói nhiều.

Nhưng rồi, bi kịch vẫn lặp lại.

Khi con đi học mẫ/u g/i/áo, ông ta lại lén cho ăn xoài — món b/ é d/ị ứn/g nặng.

Kết cục là s/ ố/c ph/ản v/ệ, rồi… con không qua khỏi.

Tôi chất vấn:

“Con dị ứng xoài, sao bố còn cho ăn?”

Ông ta gào khóc:

“Đó cũng là cháu ruột tôi, tôi không thương nó chắc? Tôi chỉ muốn nó khỏe hơn thôi. Hay là… tôi đi theo nó nhé?”

Chồng tôi đến nơi, chẳng những không trách bố, mà còn đ/ấ/m tôi:

“Bố anh trông cháu vất vả như vậy, cô còn định ép ch e c ông ấy? Con thì có thể sinh lại, nhưng bố mẹ chỉ có một!”

Em chồng cũng xông tới:

“Chị không biết điều, còn dám bắt nạt người già, đúng là đáng đời tuyệt tử tuyệt tôn!”

Kết cục, tôi bị dồn ép, mắc tr/ ầm z, bị nh/ ố/t vào viện tâm thần, cuối cùng ch e c thảm.

Nhưng lần này khác rồi.

Tôi đã trở lại.

Tôi sẽ bảo vệ con gái thật tốt.

Và để mặc lão già độc hại kia tự gây họa cho chính bọn họ — những kẻ từng ép ch e c tôi!

Address

Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Mật Ngọt posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share