19/04/2025
Đối với mình mà nói, việc xây dựng một nhân vật, không chỉ là miêu tả nhân vật ấy một cách sáo rỗng, mà là dựng lên một người sống với nhân sinh quan và thế giới quan rõ rệt. Ở trong từng hoàn cảnh, người ấy nhìn thế giới như thế nào, người ấy có những hành động và lời nói tương ứng ra sao?
Đó mới là nhân vật thực sự đang sống trong truyện, chứ không phải một nhân vật được vẽ ra.
Song Sinh Bạch Hạc Thần Mộc
Bộ 1: Vương Hoa Nhập Mộng
Quyển 1: Hoa Lạc Tam Đồ
Chương 4: Danh Nợ Chưa Đền
Nhân vật Dương Nghi
"“Dương Nghi! Đã xuống Địa Phủ, kiếp người cũng hết, ngươi cố chấp đi tìm bọn họ trả thù thì có ích gì?”
Người trên Dương Nghi chính là con trai của bà già mù, hắn đẩy đôi tay đang ôm chặt bản thân của bà mẹ ra, thẳng thắn đáp trả.
“Ta sinh thời bị bọn chúng cướp đoạt công danh, làm hại ta tan cửa nát nhà, ta tới báo oán, thì có gì sai?”
Điện Tam há miệng, lại bị Điện Nhị ngăn lại. Điện Nhị là người ôn hòa, ông nhìn bản án của Dương Nghi, nhẹ nhàng nói:
“Đúng sai oan trái, trời đất đều có định luận. Kiếp này ngươi gặp nạn, nếu chấp nhận số phận đầu thai chuyển thế, kiếp sau tất có phúc báo. Nhưng ngươi đã thành oán quỷ, lại đi hại người phạm phải luật trời, kéo theo cả mẹ già đến giờ vẫn không thể đầu thai, là mất nhiều hơn được.”
Dương Nghi nghe vậy thì bật cười, hắn ngẩng đầu hiên ngang đối diện với Điện Nhị, không chút dao động.
“Kiếp sau nào có hiểu được oan trái của ta ở kiếp này?”"
"Không nghĩ tới, cả trăm năm Địa Mẫu giáo hóa cũng không thể khiến hắn nguôi ngoai oán hận.
Liêm Trinh nghe Sùng Nguyệt kể về chuyện Dương Nghi lại đi tấn công âm phần nhà họ Cao thì không thể nói được gì. Ông đưa tay đỡ trán, cười khổ.
“Biết vậy ngày đó phán giam vô thời hạn cho rồi.”
Sùng Nguyệt lần đầu tiên thấy Liêm Trinh khắc nghiệt như thế, lại nghĩ tới Dương Nghi cả đời cơ cực mà không được ai thấu hiểu, không khỏi chạnh lòng.
“Sư phụ có lẽ chưa bao giờ trải qua cuộc đời bị người ta chèn ép vùi dập dưới chân. Dương Nghi này cũng chỉ là một người từ đáy bùn đi lên, hắn khác với những người cơ khổ khác là có thể nói ra khổ sở và phẫn uất của mình, là sai sao?”
Liêm Trinh nghe vậy thì ngước mắt nhìn anh, không khỏi nổi nóng, to tiếng mắng:
“Thân là người có học, phải biết thời biết thế, biết nhìn xa trông rộng, nhẫn nhịn vì việc lớn. Nếu ai cũng chỉ biết khoe khoang tài học, không được liền khóc lóc than oán trách đời, thì lấy ai giúp nước cứu dân?”
“Than oán trách đời cũng đâu phải là sai?”
Sùng Nguyệt đứng lên, giận dỗi bái chào ông rồi rời đi. Liêm Trinh há mồm, nhìn anh biến mất ở khúc cua, rốt cuộc xả ra một câu:
“Có tài mà không thể giúp đời, còn hại người hại mình thì tài làm gì?”"
"“Anh có biết vì sao tội của anh lại bị phán nặng hơn những oán quỷ khác cũng phạm tội tương tự hay không?”
Dương Nghi nghe vậy thì cười khẩy một cái.
“Dù cho các người không cố ý hãm hại ta, thì ta cũng không xác định sẽ đi chuyển kiếp, không cần dùng cái này để thuyết phục ta.”
Sùng Nguyệt lắc đầu, hơi hơi hé miệng cười cho sự ngây ngô của hắn.
“Tất cả những phán quyết của Địa Phủ, đều dựa vào sự cân bằng trong trời đất, Thập Điện Diêm La hay Phán Quan và Liêm Trinh thượng thần cũng chỉ là người quản lý trật tự bên dưới sự cân bằng đó. Nói cách khác, không một ai có quyền tước đi số công đức đã được trời đất ban cho mỗi vong hồn khi họ bước xuống đây.”
Đôi mắt Dương Nghi mở lớn, Sùng Nguyệt lại nói tiếp:
“Trong chặng đường lịch sử mà mảnh đất này đã đi qua, có người nhờ công lao to lớn với muôn dân mà được đời đời truyền tụng, công đức vào thân. Có những người hại nước hại dân bị muôn đời chửi rủa, vong hồn bị đày vào a tỳ địa ngục ngày ngày chịu đọa đày khổ ải, không thể chuyển sinh. Tuy rằng anh không phải loại thứ hai, nhưng Cao đại nhân, lại là một trong những người phía trước.”
Giết hại gia đình nhà họ Cao, tội của hắn so với những oán quỷ bình thường khác, dĩ nhiên là cao hơn vài bậc.
Nhưng vì hắn cũng là một kẻ oan uổng trong thời kỳ tăm tối của đất Việt, cho nên thay vì phải chịu tội hình, Thập Điện Diêm La mới đưa hắn tới chỗ của Địa Mẫu thay cho trăm năm chịu phạt.
Những lời của Sùng Nguyệt, tuy rằng không nói thẳng, nhưng Dương Nghi lại hoàn toàn hiểu được. Hắn cắn răng, không chịu thua nói:
“Người có công với muôn dân chưa chắc đã không có lỗi với một số ít người, mà một số ít người đó không có nghĩa vụ phải tha thứ.”"
"“Kè thù của anh, không, là kẻ thù của những người sống trong thời đại của anh, đều đã bị xử trí. Anh đã biết, tại sao còn đi tấn công người vô tội?”
Dương Nghi khà khà cười, đôi mắt đỏ quạch ngước lên.
“Bọn chúng sinh ra nó, còn không phải tội sao?”
“Dòng Chúa có công, tuy rằng sau này có con cháu đi sang ngã rẽ, nhưng sau kỳ chính biến cũng đã tách biệt thành hai. Anh cứ khư khư cố chấp như thế này, đúng là uổng công Nguyệt đã cho anh cơ hội tiếp tục đầu thai.”
Tám cũng tiến đến, ân oán rạch ròi mà nói rõ từng chuyện. Dương Nghi nghe xong vẫn không chịu hiểu, nhất quyết phải lôi cả họ Tôn Thất theo mình. Sùng Nguyệt nghe hắn càng nói càng ngang ngạnh, rốt cuộc nổi giận đùng đùng chỉ mũi kiếm vào cổ hắn.
“Một kiếp người đã hết, tiếp tục luân hồi, tiếp tục sống không phải là xong sao?”
Mọi chuyện tuần hoàn, anh lại hỏi Dương Nghi đúng câu nói mà Thập Điện Diêm La đã hỏi hắn ngày trước. Khi đó anh không tán đồng, mà giờ đây, lại không thể không đi theo bước chân của họ.
Mà Dương Nghi, dù đứng trước mũi kiếm của Rồng, vẫn kiên định như trước, nở một nụ cười. Hắn chậm rãi nói lại câu trả lời mà hắn đã đáp ngày xưa:
“Người ở kiếp sau, nào có hiểu được cay đắng oan nghiệt của kiếp này.”
Cho dù có cùng là một linh hồn chuyển thế đầu thai, cũng không thể là cùng một con người đã sống ở kiếp này."
Thần, Người Và Đất Việt