Linh Nguyễn review

Linh Nguyễn review Em Linh review phim cho mọi người xem 🥰 Cả nhà nhớ theo dõi em nhé 😘😘

Xe t-ang vừa rẽ khỏi cổng làng thì chú rể ở đám cưới kế bên bỗng lao ra gõ liên tục vào q-u/an t-ài, miệng hét không ngừ...
24/10/2025

Xe t-ang vừa rẽ khỏi cổng làng thì chú rể ở đám cưới kế bên bỗng lao ra gõ liên tục vào q-u/an t-ài, miệng hét không ngừng, ai cũng tưởng cậu ta bị hâ-m cho đến khi chiếc q;/uan t;/ài bắt đầu xuất hiện tiếng động...

-Hôm ấy, làng Phúc Sơn có hai sự kiện trùng ngày: Một là đám cưới của Minh – cậu kỹ sư trẻ mới từ thành phố về cưới vợ. Hai là đám ta-ng của bà Cúc – người phụ nữ sống một mình, q-ua đ-ời độ;/t n;/gột trong đêm.

Cổng làng chỉ một con đường, nên xe cưới vừa rước dâu xong thì xe tang cũng nối đuôi rẽ theo hướng ra ng-hĩa tr-ang.

Ai cũng nghĩ mọi chuyện sẽ trôi qua êm đềm… cho đến khi chú rể Minh – giữa lúc đang đứng bên vợ làm lễ ra mắt họ hàng – bỗng trừng mắt, vứt bó hoa cưới, tháo chạy ra giữa đường, lao thẳng tới xe tang, đập mạnh vào nắp quan tài và gào lên:

“Mở ra! Mở ra ngay! Cả làng ch-ết sững. Có người nghĩ cậu bị m-a nhập. Có người bảo cậu sợ lấy vợ quá hóa đi-ên.
Nhà gái thì xôn xao, mẹ cô dâu toan kéo con bỏ chạy.

Nhưng… đúng lúc đó, từ trong quan tài bỗng... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

Vừa l///y h///ôn, chồng cũ ch///ế nh////ạo: “Rời xa tôi, cô sống không nổi quá 3 ngày đâu!” – Hôm sau trúng thầu dự án, ...
24/10/2025

Vừa l///y h///ôn, chồng cũ ch///ế nh////ạo: “Rời xa tôi, cô sống không nổi quá 3 ngày đâu!” – Hôm sau trúng thầu dự án, anh ta th///ất ki///nh khi thấy người ngồi ghế chủ tịch chính là...

Buổi chiều mưa tầm tã, Ly kéo vali bước ra khỏi căn biệt thự mà cô từng gọi là “tổ ấm”. Từng giọt mưa hòa cùng nước mắt, lạnh buốt trên gò má. Sau ba năm hôn nhân, thứ cô nhận lại chỉ là tờ giấy l//y hô///n và một câu nói lạ/nh lù///ng đến tà////n nh////ẫn từ chồng cũ – Hùng:

“Rời xa tôi, cô sống không nổi quá ba ngày đâu, Ly à. Cô chỉ là cái bóng phía sau tôi thôi. Không có tôi, cô chẳng là gì cả.”

Anh nói xong còn bật cư//ời kh///ẩy, cái cười tự tin, ngạo nghễ của một người đàn ông nghĩ rằng mình đang đứng trên đỉnh cao.

Ly im lặng, chỉ khẽ nói:

“Anh sẽ h//ối h///ận về những gì anh nói hôm nay.”

Cô xoay lưng bước đi, đôi giày ngập trong nước mưa, để lại phía sau tiếng đóng cửa lạnh lẽo.

Ba ngày đầu sau l//y hô//n, đúng như lời Hùng m////ỉa m///ai, Ly gần như sụ/p đ//ổ. Căn phòng trọ nhỏ, lạnh lẽo và trống rỗng. Không còn ai gọi cô dậy buổi sáng, không còn mùi cà phê thoang thoảng, cũng chẳng còn tiếng xe của Hùng rời khỏi cổng. Nhưng giữa những đêm dài ấy, Ly nhận ra – cô không ch///ết vì thiếu anh ta, cô chỉ đang học cách sống lại.

Ly từng là một kỹ sư tài năng, người đứng sau nhiều bản thiết kế cho công ty của Hùng. Nhưng trong suốt ba năm, cô chỉ được gắn mác “vợ của giám đốc Hùng”. Mọi công lao, ý tưởng đều mang tên anh ta. Hùng cấ////m cô xuất hiện trước báo chí, không cho cô tham gia ký kết đối tác, với lý do:

“Phụ nữ chỉ nên ở hậu trường. Anh lo được tất cả.”

Lời nói ấy từng khiến cô tin, từng khiến cô thu mình lại. Nhưng giờ, nó trở thành ng//ọn lử//a thôi thúc Ly đứng dậy.

Sau l//y hô///n, Ly nhận được một cuộc gọi từ người bạn cũ – chị An, giám đốc một công ty đầu tư. Chị nói:

“Nếu em vẫn còn đa/m m/ê, chị có một dự án khởi nghiệp về thiết kế và xây dựng xanh. Chị cần một người đủ bản lĩnh để lãnh đạo. Em có dám thử không?”

Ly lặ//ng người. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra cơ hội đã đến... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Tỷ phú gi/ả v//ờ ngủ để thử con gái cô giúp việc ngh//èo – nhưng điều cô bé làm khiến ông ch///ết lặng!Chiều hôm ấy, tro...
24/10/2025

Tỷ phú gi/ả v//ờ ngủ để thử con gái cô giúp việc ngh//èo – nhưng điều cô bé làm khiến ông ch///ết lặng!

Chiều hôm ấy, trong căn biệt thự rộng hàng nghìn mét vuông, ông Trần Hữu Phong, một doanh nhân giàu có nổi tiếng, ngồi lặng trước cửa sổ, nhìn những tia nắng cuối ngày trải dài trên mặt nước. Ở tuổi ngoài sáu mươi, ông có tất cả – ti//ền bạ//c, địa vị, quyền lực – nhưng lại sống c/ô đ/ộc sau khi vợ và con trai m//ất trong một vụ t//ai n//ạn cách đây mười năm.

Căn nhà của ông, dù sang trọng, vẫn luôn lạnh lẽo. Người hầ/u kẻ h/ạ đi lại rụt rè, không ai dám nói chuyện với ông quá vài câu. Người duy nhất ông có chút thiện cảm là bà Liên, cô giúp việc trung niên đến từ quê Nam Định. Bà hiền lành, chịu khó, luôn lễ phép và làm việc chu đáo.

Vì hoàn cảnh kh/ó kh/ăn, bà Liên phải đưa theo cô con gái nhỏ – Hương, mới mười hai tuổi – lên thành phố sống cùng. Con bé ngoan, ít nói, hay cười, đôi mắt đen láy to tròn như biết nói. Mỗi khi rảnh, Hương thường ra ngồi ở vườn hoa phía sau, cặm cụi đọc mấy quyển sách cũ ông Phong để trong kho.

Một buổi sáng, người quản gia thân cận của ông thì thầm:
– Thưa ông, dạo này con bé Hương hay ra vào phòng khách khi ông đi vắng. Tôi e… nó tò mò, biết đâu lỡ lấy nhầm thứ gì quý.

Ông Phong nhíu mày. Trong phòng khách ấy có chiếc hộp gỗ ông giữ suốt mấy chục năm – bên trong là di vật của vợ con: tấm ảnh gia đình, chiếc khăn tay vợ thêu dở, và con da//o gă//m nhỏ ông từng tặng con trai. Với người khác, chẳng đáng giá bao nhiêu, nhưng với ông, đó là tất cả ký ức còn lại.

Đêm hôm đó, ông quyết định gi/ả v/ờ ngủ trên ghế sofa trong phòng khách để thử xem cô bé có thật sự đáng tin hay không. Và rồi... đọc tiếp dưới bình luận 👇

𝐂𝐡𝐢̣ 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐜 𝐚̂́𝐦 𝐭𝐨̂𝐢 𝐝𝐮̛̣ đ𝐚́𝐦 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢 𝐯𝐢̀ 𝐤𝐡 𝐢𝐧𝐡 𝐭𝐨̂𝐢 𝐧𝐠𝐡 𝐞̀𝐨… 𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐢 𝐜𝐡𝐮́ 𝐫𝐞̂̉ 𝐠𝐚̣̆𝐩 𝐭𝐨̂𝐢, 𝐚𝐧𝐡 𝐭𝐚 𝐯𝐨̣̂𝐢 𝐜𝐮́𝐢 đ...
24/10/2025

𝐂𝐡𝐢̣ 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐜 𝐚̂́𝐦 𝐭𝐨̂𝐢 𝐝𝐮̛̣ đ𝐚́𝐦 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢 𝐯𝐢̀ 𝐤𝐡 𝐢𝐧𝐡 𝐭𝐨̂𝐢 𝐧𝐠𝐡 𝐞̀𝐨… 𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐢 𝐜𝐡𝐮́ 𝐫𝐞̂̉ 𝐠𝐚̣̆𝐩 𝐭𝐨̂𝐢, 𝐚𝐧𝐡 𝐭𝐚 𝐯𝐨̣̂𝐢 𝐜𝐮́𝐢 đ𝐚̂̀𝐮 𝐯𝐚̀ 𝐠𝐨̣𝐢 𝐭𝐨̂𝐢 𝐛𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐜𝐚́𝐢 𝐭𝐞̂𝐧 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐜𝐚̉ 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐤𝐢 𝐧𝐡 𝐡 𝐚̃𝐢. 𝐓𝐡𝐮̛̣𝐜 𝐫𝐚, 𝐭𝐨̂𝐢 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐥𝐚̀…
Tôi lấy chồng được hai năm. Gia đình chồng có ba anh em, chồng tôi là con út, còn chị gái anh – chị Hạnh – thì nổi tiếng trong họ là người ch//ua ng//oa, ưa thể hiện. Từ ngày tôi về làm dâu, chị luôn tỏ thái độ khi/nh kh//ỉnh, chẳng buồn ch//e giấ//u.
Nhà tôi ở quê ngh//èo, ba mẹ làm nông, còn tôi là cô gái tự lập từ sớm. Sau khi ra trường, tôi làm việc miệ/t m/ài trong lĩnh vực nội thất, dần gây dựng được công ty riêng. Nhưng vì tính giản dị, tôi chưa bao giờ kh//oe kho//ang, thậm chí gia đình chồng cũng không biết tôi đang là giám đốc. Trong mắt họ, tôi chỉ là “con bé tỉ//nh l/ẻ ăn/ m/ay lấy được chồng kh/á gi/ả”.
Chị Hạnh thường bóng gió:
– “Không biết nhà nó có phúc gì mà cưới được thằng em mình. Con gái thời nay cứ biết nấu cơm là giỏi rồi, chứ ti/ền no/ng thì chắc chẳng có gì.”
Tôi nghe, chỉ mỉm cười. Tôi không cần chứng minh điều gì. Nhưng đời đúng là lắm tr//ớ tr//êu – và cái ngày chị phải nhận “q//uả b///áo” đến nhanh hơn tôi tưởng.
Một sáng cuối tuần, cả nhà rộn ràng vì tin chị Hạnh sắp làm đám cưới. Chồng chị – tức chú rể – là người làm trong lĩnh vực thiết kế xây dựng, nghe đâu cũng “có m a'u mặt”. Mẹ chồng vui lắm, liên tục bảo tôi:
– “Con chuẩn bị đồ đẹp đi, mai cùng cả nhà lên nhà trai cho ra mắt.”
Tôi gật đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì chị Hạnh bước ra, khoanh tay, giọng đầy c//hâm ch//ọc:
– “Thôi, em khỏi đi. Bên nhà anh ấy toàn người có điều kiện, em xuất thân thế này, đi cùng chị lại ng//ại.”
Tôi sữn//g người. Chồng tôi ca/u m/ày:
– “Chị nói gì kỳ vậy, vợ em cũng là người trong nhà mà!”
Nhưng chị Hạnh vẫn thản nhiên:
– “Em không hiểu đâu. Ở đâu cũng phải coi thể diện chứ! Người ta mà biết dâu út nhà mình dân tỉ/nh l//ẻ, mặc đồ r/ẻ t iền thì còn ra thể thống gì.”
Tôi im lặng. Không phải vì nh//ục, mà vì không muốn đ/ôi c/o. Tôi chỉ mỉm cười, nói nhẹ:
– “Chúc chị hạnh phúc. Em không đi cũng được.”
Nhưng tôi biết, định mệnh đôi khi có cách sắp đặt khiến người ngạ//o m//ạn nhất cũng phải cúi đầu.
Hôm đám cưới, dù chị Hạnh cấ///m, tôi vẫn đi. Tôi không muốn khoe khoang, chỉ muốn chúc phúc thật lòng. Tôi mặc chiếc váy trắng thanh lịch, đơn giản nhưng sang trọng. Khi bước vào sảnh tiệc, chị Hạnh thấy tôi liền sầm mặt:
– “Cô đến đây làm gì? Tôi đã nói rồi mà, không cần đâu.”
Tôi mỉm cười:
– “Em chỉ đến chúc mừng chị, có sao đâu.”
Chị hừ lạnh:
– “Tùy, nhưng đừng khiến người ta nghĩ nhà tôi mời lung tung.”
Tôi vẫn im lặng.
Vài phút sau, chú rể xuất hiện, trong bộ vest chỉnh tề. Khi ánh mắt anh ta lướt qua tôi, anh sữ/ng lại. Cả ly rượ///u trên tay rơi xuống sàn, vỡ tan.
Anh run giọng:
– ...
Bạn đọc tiếp nội dung P2 câu chuyện dưới bình luận 👇

❗️TNGT tại Nguyễn Lương Bằng - Hải Phòng: 3 cu cháu đi xe không mũ với tốc độ bàn thờ và cái kết ngay bãi phế liệu. Một ...
24/10/2025

❗️TNGT tại Nguyễn Lương Bằng - Hải Phòng: 3 cu cháu đi xe không mũ với tốc độ bàn thờ và cái kết ngay bãi phế liệu.
Một cháu nằm yên trước khi ngất kịp đọc mk điện thoại cho người dân gọi về nhà.
Một cháu thì nguội luôn, được cô quét rác gần đó có sẵn cái khăn mặt xanh đang dùng để thấm mồ hôi phủ lên trong lúc đợi chiếu...

24/10/2025

chết cười

Bùng binh nhà máy bia ngay eco city. 2 anh xe máy đèo nhau rồi tự t;ô;ng vô vệ đường. 1 người mất tại chỗ 🥺
23/10/2025

Bùng binh nhà máy bia ngay eco city. 2 anh xe máy đèo nhau rồi tự t;ô;ng vô vệ đường. 1 người mất tại chỗ 🥺

23/10/2025

May mắn 🙏🙏🙏

Tôi ghé thăm chồng cũ trong viện, không ngờ thứ anh đưa khiến tôi muốn òa khóc ngay tại chỗ....Tôi không định ghé thăm a...
23/10/2025

Tôi ghé thăm chồng cũ trong viện, không ngờ thứ anh đưa khiến tôi muốn òa khóc ngay tại chỗ....Tôi không định ghé thăm anh, thật sự là không định. Nhưng khi nhìn thấy tên anh trong danh sách bệnh nhân của bệnh viện, tim tôi đập loạn cả lên. Dù đã ly hôn ba năm, nhưng khi bác sĩ nói rằng anh đang nằm ở khoa ung bướu, tay tôi bất giác run lên. Và rồi... tôi bước vào căn phòng đó. Anh nhìn tôi, mỉm cười yếu ớt. Sau vài câu hỏi thăm, anh lôi từ trong ngăn tủ ra một thứ khiến tôi chết lặng, nước mắt chỉ chực trào ra.
Hà Nội, tháng Ba, trời chưa kịp ấm hẳn sau đợt rét nàng Bân. Tôi là Thu Trang, 34 tuổi, giáo viên tiểu học. Cuộc sống của tôi sau ly hôn với Minh – người chồng cũ – trôi qua bình lặng như một mặt hồ không gợn sóng. Chúng tôi chia tay trong yên lặng, không cãi vã, không hận thù, chỉ là... không còn điểm chung. Hay ít ra, tôi vẫn nghĩ thế.
Hôm đó, tôi đi cùng học sinh bị tai nạn giao thông nhẹ vào viện Việt - Pháp. Trong lúc chờ bác sĩ xử lý giấy tờ, tôi tiện tay xem bảng tên các bệnh nhân đang nằm điều trị dài ngày. Cái tên "Nguyễn Văn Minh - Khoa Ung bướu - Phòng 304" như một cái tát lạnh giáng thẳng vào mặt tôi. Tôi phải nhìn lại đến ba lần, vẫn là tên đó, sinh năm đó.
Trái tim tôi đập dồn dập. Có điều gì đó thúc đẩy tôi bước lên tầng ba. Căn phòng 304 nằm cuối hành lang, cửa khép hờ. Tôi do dự, hít một hơi sâu rồi gõ cửa.
"Vào đi."
Giọng anh vẫn vậy – trầm và dịu, có phần chậm chạp hơn trước. Tôi bước vào, lòng rối bời. Minh đang ngồi tựa lưng vào gối, sắc mặt xanh xao nhưng nụ cười vẫn dịu dàng như ngày nào.
"Trang?"
Tôi gật đầu, không biết nên nói gì. Chúng tôi nhìn nhau trong vài giây. Không ngờ lại có ngày tôi gặp lại anh ở đây, trong hoàn cảnh này.
"Anh... sao lại ở đây?" – Tôi hỏi, giọng khản đi.
"Phát hiện cách đây 6 tháng. UT gan giai đoạn ba." – Anh nói nhẹ nhàng, như thể đó chỉ là một cơn cảm cúm. Nhưng mắt tôi đã nóng lên rồi.
"Anh sống một mình?" – Tôi hỏi tiếp, đưa mắt nhìn quanh. Không có dấu vết của ai chăm sóc thường xuyên...
"Ừ. Không ai cả. Mẹ mất năm ngoái, bố thì... em biết rồi đấy."
Tôi cắn môi. Ký ức về người mẹ chồng hiền hậu lại ùa về.....Xem tiếp tại bình luận 👇

Cô gái ngh//èo chỉ mang giỏ hoa quả tới nhà bạn trai ra mắt, ai ngờ mẹ anh vừa nhìn đã vội bê mâm cơm thịnh soạn cất đi,...
23/10/2025

Cô gái ngh//èo chỉ mang giỏ hoa quả tới nhà bạn trai ra mắt, ai ngờ mẹ anh vừa nhìn đã vội bê mâm cơm thịnh soạn cất đi, bày ra mâm cơm toàn rau luộc, cô đứng lên nói một câu khiến cả nhà anh ngh//ẹn đ/ắng…
Hà sinh ra ở một vùng quê ngh//èo ven sông. Bố m/ất sớ/m, mẹ tần tảo sớm hôm nuôi hai chị em ăn học. Cuộc sống khó khăn dạy Hà cách sống tiết kiệm, tự lập và biết trân trọng những điều nhỏ bé.
Lên đại học ở thành phố, Hà làm thêm đủ nghề: bưng bê quán cà phê, gia sư, b/án hàn/g onli/ne… Nhờ vậy, cô không chỉ trang trải sinh hoạt phí mà còn gửi về phụ mẹ một phần. Chính trong một lần đi làm thêm ở thư viện, Hà quen Nam – sinh viên năm cuối, cao ráo, hiền lành, gia đình khá giả.
Yêu nhau hơn một năm, Nam đề nghị đưa Hà về ra mắt bố mẹ. Hà vừa mừng vừa lo. Cô biết hoàn cảnh hai bên cách xa, nhưng tin vào tình cảm chân thành của Nam.
Sáng hôm đó, Hà dậy sớm đi chợ, lựa những loại hoa quả tươi nhất: táo đỏ, nho tím, cam vàng… Cô cẩn thận gói vào một giỏ mây xinh xắn, thắt ruy băng. Dù món quà giản dị, nhưng là thứ tốt nhất cô có thể mua bằng đồng tiền mình tự kiếm.
Tới nhà Nam, Hà lễ phép chào hỏi. Bố Nam vui vẻ đáp lại, còn mẹ anh – bà Hạnh – chỉ liếc nhanh giỏ hoa quả, ánh mắt thoáng chút h/ờ h/ững.
“Con bé mang gì vậy Nam?” – bà hỏi.
“Dạ, hoa quả tráng miệng mẹ ạ.” – Nam đáp, tươi cười.
Bà Hạnh gật nhẹ, rồi quay vào bếp nói nhỏ gì đó với cô giúp việc. Hà không để ý, vẫn nghĩ mọi chuyện bình thường.
Một lúc sau, bàn ăn được bày ra. Trước mặt Hà là đĩa rau muống luộc, bát canh bí loãng, thêm đĩa đậu phụ rán nguội ngắt. Mọi thứ đều đơn sơ, trong khi mùi thơm từ bếp vẫn bay ra nức mũi. Qua khe cửa, Hà thoáng thấy một mâm cơm thịnh soạn: gà luộc vàng óng, cá hấp, tôm rim, thịt kho… đang được bê đi cất.
Nam c/au m/ày: “Mẹ ơi, con tưởng sáng nay mẹ nấu nhiều món lắm mà?”
Bà Hạnh cười gượng: “À, mấy món kia để dành đãi khách chiều nay. Ăn rau cho thanh đạm cũng tốt.”
Hà khẽ mỉm cười, cầm đũa ăn vài miếng, nhưng lòng đã nhận ra câu chuyện. Không khí bàn ăn nặ/ng n/ề.
Ăn được một lúc, Hà đặt đũa xuống, nhẹ nhàng đứng lên. Cả bàn hướng mắt về cô. Giọng Hà bình tĩnh nhưng rõ ràng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Mẹ ᴄһồпɡ тᴜầп пàᴏ ᴄũпɡ тớɪ ᴋһᴜâп һếт ᴆồ ăп тгᴏпɡ тủ ʟạпһ, тôɪ тһɑп тһở ᴠớɪ ᴄһồпɡ пһưпɡ ɑпһ ѕừ/пɡ ᴄ/ồ ʟêп զᴜ///áт тôɪ ɪ́ᴄ...
23/10/2025

Mẹ ᴄһồпɡ тᴜầп пàᴏ ᴄũпɡ тớɪ ᴋһᴜâп һếт ᴆồ ăп тгᴏпɡ тủ ʟạпһ, тôɪ тһɑп тһở ᴠớɪ ᴄһồпɡ пһưпɡ ɑпһ ѕừ/пɡ ᴄ/ồ ʟêп զᴜ///áт тôɪ ɪ́ᴄ//һ ᴋ//ỷ, Ьê//пһ ᴠ//ựᴄ ᴍẹ. ɴɡɑʏ һôᴍ ѕɑᴜ тôɪ ɡɪ//ấᴜ “ᴍóп զᴜà Ь//ấт п//ɡờ”, ᴍở гɑ Ьà ѕố///ᴄ пɡã, ᴄòп ᴄһồпɡ զ//ᴜỳ ɡ//ốɪ х/ɪп т/һɑ!

Tôi và chồng cưới nhau được gần hai năm. Chúng tôi sống ở thành phố, thuê căn hộ nhỏ gần công ty để tiện đi làm. Cuộc sống chẳng dư dả gì, cả hai phải làm việc quần quật mới đủ tiền nhà, tiền sinh hoạt, và dành dụm một chút cho tương lai.

Mẹ chồng tôi ở quê, cách khoảng hơn 40 km. Ban đầu bà cũng rất quý tôi, nhưng từ sau khi chúng tôi ra ở riêng, bà tuần nào cũng lên – ban đầu là “thăm con”, nhưng dần dần thành thói quen... và nỗi á///m ản///h của tôi.

Cứ chiều thứ bảy, tôi đi chợ mua đủ đồ ăn cho cả tuần: thịt, cá, rau củ, sữa, trái cây. Tôi sắp xếp cẩn thận trong tủ lạnh, tính toán từng bữa vì kinh tế eo hẹp. Nhưng sáng chủ nhật, hễ mẹ chồng lên là y như rằng… tủ lạnh trống trơn.

Bà vừa đến đã mở tủ, tay thoăn thoắt lấy hộp thịt bò, bó rau, rồi cười:
– Ở quê khan hiếm, mẹ mang về ăn cho đỡ tốn. Con trẻ giờ sướng quá, đầy đồ ăn, cho mẹ ít có sao đâu.

Tôi không dám nói gì, chỉ cười gượng. Nhưng tuần nào cũng vậy, đồ ăn tôi mua đều bị “dọn sạch”, đến mức tôi phải ăn mì gói mấy hôm sau đó.

Một lần, tôi nhẹ nhàng nói với chồng:
– Anh à, mẹ cứ lấy hết đồ ăn thế này em kh//ổ lắm, em phải tính toán từng đồng…

Chưa dứt lời, chồng tôi đ//ập mạ//nh tay xuống bàn, giọng gay gắt:
– Em íc///h k///ỷ quá! Mẹ anh gi//à rồi, thỉnh thoảng lấy chút đồ ăn thì có sao? Làm dâu mà tín////h to//án vậy à?

Tôi sữ////ng người. Từ hôm đó, tôi không nói gì thêm, nhưng trong lòng ấ//m ứ///c, nước mắt cứ ch/ực trà/o. Tôi không tiế//c đồ ăn, chỉ thấy t//ủi — tủ//i vì chồng chẳng hiểu, còn b///ênh mẹ m/ù qu//áng.

Tuần sau, tôi quyết định d/ạy cho hai mẹ con họ một bài học nho nhỏ... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Address

Hanoi
10000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Linh Nguyễn review posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share