24/10/2025
𝐂𝐡𝐢̣ 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐜 𝐚̂́𝐦 𝐭𝐨̂𝐢 𝐝𝐮̛̣ đ𝐚́𝐦 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢 𝐯𝐢̀ 𝐤𝐡 𝐢𝐧𝐡 𝐭𝐨̂𝐢 𝐧𝐠𝐡 𝐞̀𝐨… 𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐢 𝐜𝐡𝐮́ 𝐫𝐞̂̉ 𝐠𝐚̣̆𝐩 𝐭𝐨̂𝐢, 𝐚𝐧𝐡 𝐭𝐚 𝐯𝐨̣̂𝐢 𝐜𝐮́𝐢 đ𝐚̂̀𝐮 𝐯𝐚̀ 𝐠𝐨̣𝐢 𝐭𝐨̂𝐢 𝐛𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐜𝐚́𝐢 𝐭𝐞̂𝐧 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐜𝐚̉ 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐤𝐢 𝐧𝐡 𝐡 𝐚̃𝐢. 𝐓𝐡𝐮̛̣𝐜 𝐫𝐚, 𝐭𝐨̂𝐢 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐥𝐚̀…
Tôi lấy chồng được hai năm. Gia đình chồng có ba anh em, chồng tôi là con út, còn chị gái anh – chị Hạnh – thì nổi tiếng trong họ là người ch//ua ng//oa, ưa thể hiện. Từ ngày tôi về làm dâu, chị luôn tỏ thái độ khi/nh kh//ỉnh, chẳng buồn ch//e giấ//u.
Nhà tôi ở quê ngh//èo, ba mẹ làm nông, còn tôi là cô gái tự lập từ sớm. Sau khi ra trường, tôi làm việc miệ/t m/ài trong lĩnh vực nội thất, dần gây dựng được công ty riêng. Nhưng vì tính giản dị, tôi chưa bao giờ kh//oe kho//ang, thậm chí gia đình chồng cũng không biết tôi đang là giám đốc. Trong mắt họ, tôi chỉ là “con bé tỉ//nh l/ẻ ăn/ m/ay lấy được chồng kh/á gi/ả”.
Chị Hạnh thường bóng gió:
– “Không biết nhà nó có phúc gì mà cưới được thằng em mình. Con gái thời nay cứ biết nấu cơm là giỏi rồi, chứ ti/ền no/ng thì chắc chẳng có gì.”
Tôi nghe, chỉ mỉm cười. Tôi không cần chứng minh điều gì. Nhưng đời đúng là lắm tr//ớ tr//êu – và cái ngày chị phải nhận “q//uả b///áo” đến nhanh hơn tôi tưởng.
Một sáng cuối tuần, cả nhà rộn ràng vì tin chị Hạnh sắp làm đám cưới. Chồng chị – tức chú rể – là người làm trong lĩnh vực thiết kế xây dựng, nghe đâu cũng “có m a'u mặt”. Mẹ chồng vui lắm, liên tục bảo tôi:
– “Con chuẩn bị đồ đẹp đi, mai cùng cả nhà lên nhà trai cho ra mắt.”
Tôi gật đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì chị Hạnh bước ra, khoanh tay, giọng đầy c//hâm ch//ọc:
– “Thôi, em khỏi đi. Bên nhà anh ấy toàn người có điều kiện, em xuất thân thế này, đi cùng chị lại ng//ại.”
Tôi sữn//g người. Chồng tôi ca/u m/ày:
– “Chị nói gì kỳ vậy, vợ em cũng là người trong nhà mà!”
Nhưng chị Hạnh vẫn thản nhiên:
– “Em không hiểu đâu. Ở đâu cũng phải coi thể diện chứ! Người ta mà biết dâu út nhà mình dân tỉ/nh l//ẻ, mặc đồ r/ẻ t iền thì còn ra thể thống gì.”
Tôi im lặng. Không phải vì nh//ục, mà vì không muốn đ/ôi c/o. Tôi chỉ mỉm cười, nói nhẹ:
– “Chúc chị hạnh phúc. Em không đi cũng được.”
Nhưng tôi biết, định mệnh đôi khi có cách sắp đặt khiến người ngạ//o m//ạn nhất cũng phải cúi đầu.
Hôm đám cưới, dù chị Hạnh cấ///m, tôi vẫn đi. Tôi không muốn khoe khoang, chỉ muốn chúc phúc thật lòng. Tôi mặc chiếc váy trắng thanh lịch, đơn giản nhưng sang trọng. Khi bước vào sảnh tiệc, chị Hạnh thấy tôi liền sầm mặt:
– “Cô đến đây làm gì? Tôi đã nói rồi mà, không cần đâu.”
Tôi mỉm cười:
– “Em chỉ đến chúc mừng chị, có sao đâu.”
Chị hừ lạnh:
– “Tùy, nhưng đừng khiến người ta nghĩ nhà tôi mời lung tung.”
Tôi vẫn im lặng.
Vài phút sau, chú rể xuất hiện, trong bộ vest chỉnh tề. Khi ánh mắt anh ta lướt qua tôi, anh sữ/ng lại. Cả ly rượ///u trên tay rơi xuống sàn, vỡ tan.
Anh run giọng:
– ...
Bạn đọc tiếp nội dung P2 câu chuyện dưới bình luận 👇