12/05/2025
| 🎞️ MAI MÌNH XA |
Chương 4 : Niệm niệm miên viễn - Nhớ mãi không quên
Hôm nay, trời trong nắng hạ buông nhẹ bên thềm. Ánh mắt tôi như chứa đựng cả ban chiều mang màu nắng đó, mở ra những cảm xúc đã chôn giấu tận sâu trong tim tôi. Có lẽ, hình bóng thân thuộc ấy vẫn chưa từng phủ bụi mờ thời gian, vẫn lấp lánh tựa ánh sáng của chính tôi tuổi mười bảy, mười tám.
Thật lạ kỳ cảm giác năm đó như bất chợt ùa lại, tôi như sống lại trong những thước phim thanh xuân của chính mình. Dạo quanh những mảnh nhỏ ký ức nơi lớp học, góc hành lang cũ, tâm trí tôi dội về những ngày hè rực rỡ khi đó.
Năm ấy, thoáng một ánh nhìn cũng khiến tim tôi khẽ lệch một nhịp.
Một nụ cười, một chiều nắng nhạt và những điều chưa kịp gọi thành tên.
Tôi bắt đầu biết nhớ, biết thương,
mà chẳng dám thổ lộ.
Đứng nép bên cửa sổ ngắm nhìn cậu từ xa, tôi thấy lòng mình bỗng chốc bồi hồi và xao xuyến đến lạ.
Hộc tủ bàn học chất chứa vài lá thư tay như thế giới nội tâm tôi, như những lời trái tim năm đó đã từng muốn lấy hết dũng khí để nói...
Dưới tán bằng lăng tím năm ấy, khi ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, tôi vẫn còn nhớ những khi chúng ta ngồi bên nhau, kể những điều thật nhỏ, những câu chuyện vu vơ, những khoảnh khắc ngại ngùng. Khi ánh mắt ta vô tình chạm nhau rồi lại vội vàng quay đi. Cảm xúc ấy thật nhẹ nhàng, không rõ ràng, nhưng chân thành và tinh khôi đến lạ! Nó như làn gió thoảng qua - không thể nắm bắt, chỉ nhẹ nhàng lướt qua tâm hồn.
Ngày hôm đó, cậu cười, ánh nắng rơi nghiêng qua khóe mắt. Khoảnh khắc đó đã là một phần nơi tâm hồn tôi, nó đẹp và trong trẻo, rực rỡ và lấp lánh. Dường như đã cất lên trong tôi bao cảm xúc…
như cánh hoa khẽ nở trong cơn mưa nhẹ cuối xuân
như làn gió khẽ chạm mặt hồ sống động những chiều thu Hà Nội
như cánh phượng rơi nơi ngăn bàn cũ kỹ
như sương sớm còn đợi lại đến ban chiều
như tên ai vẫn còn lưu luyến mãi…
Rồi thời gian trôi, tất cả như một câu chuyện chưa kể hết. Không có chia ly, chỉ là đoạn đường ta đã nhẹ nhàng bước qua. Mọi thứ không mất đi, chỉ là chúng lặng lẽ rời xa.
Một mối tình chưa trọn, nhưng dịu dàng ở lại - như hương nắng cuối chiều, mơ hồ mà da diết.
Và tôi giữ lại, không chỉ là một mối tình, mà là một cảm xúc đã chạm đến đáy lòng. Một đoạn thanh xuân. Một người từng ngang qua tuổi trẻ: Rất khẽ... nhưng rất sâu.
_________________
| 🎞️ TOMORROW WE PART |
Chapter 4: Eternal Reminiscence - A Memory Never Forgotten
Today, the summer sun gently drapes across the doorstep under a clear sky. My gaze seems to carry the entire afternoon, filled with the golden hues of sunlight, unfolding emotions long buried deep in my heart. Perhaps, that familiar silhouette has never been dusted by time, still shimmering like the light of my 17, 18-year-old self.
Strangely, those feelings from that year come flooding back, as if I’m living once again in the film reel of my own youth. Wandering through tiny fragments of memories — the classroom, the worn-out hallway — my mind echoes with the dazzling summer days of those years.
Back then, even a fleeting glance was enough to set my heart off-beat. A smile, a soft, fading afternoon sun, and all the unspoken things without a name.
I began to learn how to miss, how to care, without ever daring to confess.
Standing by the window, secretly watching you from afar, I felt a strange stirring in my heart, fluttering and tender.
The drawer of my desk, filled with handwritten letters, held my entire inner world, like all the words my heart once wished it had the courage to say.
Beneath the purple crape-myrtle trees of that summer, when sunlight filtered through every leaf, I still remember how we sat together, sharing small, random stories, exchanging bashful glances. When our eyes accidentally met and hurriedly turned away. Such emotions were so light, so undefined, yet so pure and sincere! Like a breeze passing by — impossible to catch, only brushing gently across the soul.
That day, you smiled, and sunlight slanted across your eyes. That moment has lived in my soul ever since, beautiful and pure, radiant and shimmering. It seemed to awaken countless emotions within me…
like a breeze brushing the lively surface of a Hanoi lake in autumn afternoons,
like phoenix petals slipping through the old desk drawers,
like morning dew lingering until dusk,
like a name still quietly lingering in memory…
And then, time drifted on, everything like a story left untold. There was no farewell — just a road we both gently walked past. Nothing was truly lost, it merely faded away, quietly.
An incomplete love, yet tenderly remaining — like the lingering scent of the late afternoon sun, hazy yet aching.
And I hold onto not just a love, but a feeling that touched the deepest corners of my heart. A piece of youth. A person who once passed through my life: So gently, yet so deeply.
_________________
🖋️ Biên tập: Chu Dũng, Xuân Mai
📸 Chụp ảnh: Lê Thịnh
📃 Biên dịch: Quang Dương
🩰 Model: Hoàng Duy, Khánh Linh
_________________________
Mọi thắc mắc, phản hồi xin vui lòng liên hệ:
💻 Fanpage: https://www.facebook.com/humansofDaP**c
💌 Email: [email protected]
☎️ Hotline: 0327 105 824 - Nguyễn Minh Hòa