24/11/2025
Từ ngày mẹ dọn về sống cùng vợ chồng tôi, tôi luôn có cảm giác điều gì đó sai sai. Mẹ tôi ru/n rẩ/y, ti;:ểu ra quần mỗi lần chồng bước vào phòng. Tôi gặng hỏi, mẹ chỉ khóc. Cuối cùng, mẹ lấy điện thoại ra… và thứ trong đó khiến tôi qu//ỵ xu//ống
Tôi đón mẹ lên ở cùng vợ chồng mình khi bà vừa xuất viện sau một cơn tai biến nhẹ. Mẹ ngoài bảy mươi, dáng gầy, lưng hơi còng, đi lại chậm chạp. Bác sĩ nói bà chỉ cần nghỉ ngơi và được chăm sóc tốt. Tôi là con gái duy nhất, nên chuyện đón mẹ về là điều đương nhiên. Chồng tôi – Hưng – đồng ý rất nhanh. Tôi tin rằng mình thật may mắn khi lấy được người chồng tâm lý như anh. Nhưng rồi… mọi thứ bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo quen thuộc
Buổi tối đầu tiên, khi tôi đang nấu ăn, Hưng bước vào phòng mẹ để hỏi thăm. Chưa đầy một phút sau anh bước ra, gương mặt hơi ngạc nhiên.
– Sao mẹ em cứ nhìn anh sợ sợ nhỉ?
Tôi nghĩ mẹ mới ốm dậy, nên thần trí hơi yếu.
– Mẹ lớn tuổi rồi, chắc chưa quen.
Nhưng tối đó, khi tôi mang cháo lên cho mẹ, bà nắm chặt tay tôi, đôi mắt ho;:ảng lo;::ạn.
– Con đừng để nó vào phòng mẹ.
Tôi giật mình.
– Ai hả mẹ?
– Chồng… chồng con đó…
Tôi bật cười, nghĩ mẹ nói nhầm. Mẹ hơi run tay, rồi bảo mệt.
Hôm sau, tôi phải ra ngoài từ sáng để gặp khách hàng. Khoảng 10 giờ, Hưng ở nhà nhắn tin:
“Mẹ em thấy anh là né tránh. Không hiểu sao.”
Tôi nghĩ có thể mẹ chưa quen môi trường mới, mọi thứ chỉ là hiểu lầm.
Đến tối, khi tôi đang dọn cơm, Hưng lại lên phòng mẹ trước. Và lần này… mọi chuyện vượt ngoài trí tưởng tượng.
Tôi đang bê tô canh thì nghe tiếng mẹ hé;;t thất thanh từ trên lầu.
Tôi vội thả cả nồi, chạy lên, tim đập thình thịch.
Cửa phòng mở, Hưng đang đứng giữa phòng, còn mẹ thì co người vào góc giường, hai tay ch/e mặt, toàn thân run lập cập. Sàn nhà dưới chân bà… ướt.
Mẹ tiểu ra quần vì s;ợ 👇👇👇Xem tiếp dưới bình luận