12/04/2025
Huyền Ấn Giang Hồ
(Thầy tàu ly kỳ truyện tiền truyện).....
Tác giả: Phong Nguyễn
1. Năm 1805, cánh rừng Quảng Tây chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích, như lời thì thầm của đất trời. Lương, 23 tuổi, áo vải thô bạc màu, ngồi bên đống lửa, ánh mắt ngông cuồng nhưng sắc bén, tay mân mê ngọc bội khắc hoa văn cổ, vật duy nhất mẹ anh để lại. Đối diện, Khúc Quân, sư phụ anh, đạo bào xám cũ kỹ, cây quạt giấy khắc bùa nằm trên đùi, ánh mắt sâu thẳm, như mang bí mật cả đời.
Lương nhếch môi, giọng cợt nhả:
• Sư phụ, người nhặt con từ miếu hoang năm nào, giờ kể đi, con là ai mà người giữ bên mình?
Khúc Quân nhìn đống lửa, giọng trầm:
• Lương… ngươi mang dấu ấn. Ngọc bội đó… không phải vật thường.
Lương định cãi, nhưng ngọc bội rung nhẹ, như có hơi lạnh len qua da. Một bóng đen thoáng qua lùm cây, mắt đỏ rực, thì thầm: “Khúc Quân… ngươi nợ ta…” Lương giật mình, lao vào bóng tối, nhưng chỉ thấy lá rơi. Anh quay lại, giọng gấp:
• Sư phụ! Kẻ đó là ai? Sao biết người?
Khúc Quân nắm quạt chặt, ánh mắt tối lại:
• Lương… đừng hỏi. Có những thứ… ngươi chưa cần biết.
Lương nghiến răng, lòng rối bời. “Sư phụ… người giấu gì? Ngọc bội này… là gì?” Anh nhìn ngọc bội, nó lặng im, nhưng như dẫn anh vào cơn ác mộng lớn hơn. Dưới ánh lửa, bóng Khúc Quân mờ ảo, như mang lời nguyền từ thời nhà Minh, gợi về ngôi đền Hồ Nam xa xôi, nơi mọi bi kịch bắt đầu.
Chương 1: Bùa Dưới Hầm
Bóng tối ngột ngạt phủ xuống làng nhỏ ven sông, nơi ánh trăng bị mây che khuất, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách, như tiếng khóc ai oán. Trong căn nhà tranh của địa chủ Ba Lành, Hương – con gái ông – gào thét, mắt trắng dã, tay cào tường đến rướm máu, để lại vệt đỏ ghê rợn. Dân làng tụ tập ngoài sân, xì xào về tà ma nhập xác. Lương đứng giữa đám đông, áo vải thô phấp phơ, ánh mắt ngông cuồng, tay sờ ngọc bội, miệng lẩm bẩm: “Quỷ gì mà ầm ĩ thế?”
Khúc Quân bước tới, đạo bào xám bạc, cây quạt giấy khắc bùa nắm chặt, ánh mắt sắc lạnh, như nhìn xuyên bóng tối. Ông liếc Hương, nói nhỏ:
• Lương, cẩn thận. Đây không phải ma thường.
Lương cười lớn, giọng cợt nhả:
• Sư phụ, ma nào chả thế. Để con xử!
Ba Lành, mặt tái nhợt, quỳ xuống, giọng run:
• Đạo sĩ! Cứu con gái tôi! Tôi… tôi cho vàng, cho đất!
Phú ông Tư Mập, bụng phệ, chen vào, giọng hống hách:
• Lão Khúc, làm nhanh đi! Đừng để làng tao mang tiếng ô uế!
Quan chánh Lê Đình đứng xa, áo gấm thêu rồng, ánh mắt lạnh lùng, tay mân mê thư gỗ, như che giấu ý đồ. Lương liếc hắn, lòng nghi ngờ, nhưng không quan tâm, xông vào nhà, guốc gỗ lẹp kẹp vang trên sàn đất.
Trong góc tối, Hương bị trói, miệng lẩm bẩm tà chú, ký tự đỏ máu hiện trên tường, uốn lượn như g*i xương, tỏa hơi lạnh. Lương giật mình, ngọc bội rung nhẹ, nhưng anh cười khẩy, giơ bùa giấy vàng:
• Con quỷ, ra đây cho tao xem mặt nào!
Khúc Quân hét lên, giọng gấp:
• Lương! Dừng lại!
Nhưng Lương đã đốt bùa, ánh sáng đỏ phun trào, ký tự g*i xương lao ra, cào vào tay anh, máu chảy đỏ sàn. Anh ngã, lòng chửi thầm: “Đệch, đau thật!” Hương gào to hơn, tóc bay loạn, như muốn xé dây thừng. Khúc Quân vung quạt, ánh sáng trắng bao lấy Hương, ký tự tan biến, cô ngã xuống, bất tỉnh, hơi thở yếu ớt.
Ba Lành lao vào, ôm con, khóc nức:
• Đạo sĩ… cô ấy… sống chứ?
Khúc Quân gật, giọng trầm:
• Sống, nhưng bùa này… từ thời nhà Minh. Có kẻ cố ý đặt nó.
Lương đứng dậy, tay ôm vết cào, ngọc bội rung mạnh hơn, như cảnh báo. Anh nhìn Khúc Quân, giọng bực:
• Sư phụ, sao người biết? Bùa gì mà mạnh thế?
Khúc Quân lắc đầu, ánh mắt tối lại, như mang nỗi đau cũ:
• Lương… chưa phải lúc để nói.
Tư Mập cười khẩy, chỉ tay:
• Lão Khúc, giấu gì hả? Thằng nhãi này suýt giết con Hương!
Lương định cãi, nhưng một bóng đen thoáng qua cửa sổ, mắt đỏ rực, thì thầm: “Khúc Quân…” Anh lao ra, nhưng chỉ thấy gió lùa qua ngõ. Ngọc bội lạnh buốt, như chạm vào cõi âm. Lê Đình bước tới, giọng bình thản:
• Đạo sĩ, bùa này… có liên quan đến Quảng Tây, đúng không?
Khúc Quân liếc hắn, không đáp, chỉ bảo Lương:
• Đi, chúng ta rời làng. Có chuyện lớn hơn chờ ta.
Lương nghiến răng, lòng rối bời. “Sư phụ… người giấu gì? Bóng đen đó… là ai?” Anh bước theo, ngọc bội rung nhẹ, như dẫn anh vào một cơn ác mộng sâu hơn, nơi lời nguyền nhà Minh bắt đầu hé lộ.