16/09/2025
Tại sao âm nhạc phải nghe trực tiếp, hội họa phải thấy tận mắt, và kiến trúc phải cảm tận nơi?
Nghe nhạc qua tai nghe, ta vẫn cảm được giai điệu, nhưng cái “rùng mình” khi dàn nhạc vang lên trong không gian là một tầng cảm xúc khác. Nhìn tranh trên mạng, ta thấy bố cục, màu sắc, nhưng ánh sáng thật, độ dày mỏng của nét cọ, cái “rung động” của chất liệu – chỉ có thể trải qua khi đứng trước tranh.
Kiến trúc cũng vậy. Một công trình không chỉ để xem qua ảnh phối cảnh; nó phải được bước vào, sống trong, đi ngang qua. Tỷ lệ, ánh sáng, gió, âm thanh, độ rộng – hẹp, sự mở – đóng… tất cả tạo nên một trải nghiệm không thể thay thế bằng hình ảnh hai chiều.
Từ xưa, phương Tây đã nhận ra tầm quan trọng của từng hình thức biểu đạt nghệ thuật – những nguyên tắc ấy vẫn còn giá trị cho đến hôm nay. Nghệ thuật không chỉ để “xem cho biết” hay “nghe cho vui”, mà để chạm đến một tầng cảm xúc sâu mà công năng đơn thuần không thể mang lại.
Tôi nhớ lần được anh mentor khai nhãn: “Những văn phòng thiết kế em hay tham khảo, hay những hình ảnh lung linh trên mạng, phần lớn chỉ là thiết kế tốt thôi — chưa chắc đã là kiến trúc thực sự.”
Một công trình thiết kế tốt giống như một bản nhạc đúng nốt, một bức tranh đúng hình: có công năng, gọn gàng, tiện nghi, đủ để sử dụng hàng ngày.
Nhưng để trở thành kiến trúc – một trong bảy ngành nghệ thuật, công trình ấy cần thêm:
Ngôn ngữ biểu đạt: tỷ lệ, khối, ánh sáng, vật liệu biết kể một câu chuyện.
Cảm xúc thẩm mỹ: khi bước vào, ta thấy bình yên, hứng khởi, choáng ngợp hoặc thân thuộc.
Đối thoại với bối cảnh: không tách rời thiên nhiên, xã hội, văn hóa xung quanh.
Sức sống lâu dài: vượt trào lưu ngắn hạn, trở thành ký ức chung.
Nếu “thiết kế tốt” chỉ là câu đúng ngữ pháp, kiến trúc nghệ thuật là câu văn đẹp, có hồn, khiến người ta nhớ mãi.
💡 Dấu hiệu để nhận biết một công trình chỉ dừng ở mức “thiết kế tốt”:
Có công năng nhưng thiếu chiều sâu nghệ thuật: sắp xếp hợp lý, tiện nghi, nhưng tỷ lệ, ánh sáng, vật liệu không tạo nên ngôn ngữ hay cảm xúc.
Chỉ khép kín bên trong: tách rời thiên nhiên, xã hội, văn hóa, khó vươn tới kiến trúc nghệ thuật.
Đẹp ngắn hạn, không để lại ký ức: chạy theo xu hướng tức thời sẽ chóng lỗi thời, khác với kiến trúc thật sự – nơi cái đẹp trở thành ký ức chung.
Kiến trúc nghệ thuật không chờ được đánh giá qua ảnh hay lời khen trên mạng – nó phải được sống và cảm nhận. Liệu chúng ta có đang nhầm lẫn giữa “thiết kế tốt” và kiến trúc đích thực? Và người thiết kế – cùng công chúng, cùng thành phố – có đang nhận ra trách nhiệm của mình trong việc tạo ra những công trình không chỉ tiện nghi, mà còn thực sự chạm tới nghệ thuật và đời sống của cộng đồng?
📍Triển lãm Kiến trúc "Trú ẩn & Thích nghi"