Le Tulipe

Le Tulipe Tui chia sẻ câu chuyện của tui với bạn, bạn chia sẻ câu chuyện của bạn với tui

12/07/2025

MÌNH THẤT NGHIỆP RỒI...!

Mình từng nói nếu sau này có buồn, thì đều mình buồn nhất chắc chắc là do mình thất nghiệp. Đúng thật sự là vậy, sẽ chẳng có cái buồn nào nó kinh khủng bằng thiếu việc làm cả và ngày này cũng tới với mình rồi.

Mình đã làm liên tục từ công ty này qua công ty khác không có thời gian nào nghỉ ngơi, việc lay-off này chắc chắn là cơ hội để giúp mình nhìn lại bản thân hơn và hướng nhiều hơn vào bên trong, nhìn lại những mối quan hệ xung quanh mình.

Ngày biết tin mình khóc nhiều lắm, mình cảm thấy bất công ý. Những nỗ lực, nhiệt huyết không ai công nhận cả và rồi chỉ lời phán xét của người mới vào đã khiến mình chẳng còn được tiếp tục.

Mình đã nghĩ rất nhiều ý, chắc hẳn ai trải qua như mình sẽ đều cảm thấy như vậy nhưng nếu nhìn theo chiều hướng tích cực vũ trụ như đang kiểu "nhỏ này lì, tau báo tín hiệu rồi mà vẫn lì ở lại, thôi để tau ra tay".

Mình vừa khép lại một tuần với chuỗi cảm xúc lên xuống như đồ thị hình sin.Có lúc, mình thấy bản thân lạc lõng giữa công...
06/06/2025

Mình vừa khép lại một tuần với chuỗi cảm xúc lên xuống như đồ thị hình sin.

Có lúc, mình thấy bản thân lạc lõng giữa công việc hiện tại, chán nản, loay hoay, mất phương hướng, hay cơn tức giận ùa đến rồi vỡ vụn, khiến mình chỉ muốn trốn chạy khỏi tất cả.

Mình chọn tìm về biển, nơi từng con sóng vỗ như cuốn trôi mọi ưu phiền, nơi bình minh khẽ chạm vào tâm hồn và như nhắc với mình rằng "mọi thứ rồi sẽ ổn thôi".

Nhưng rồi, giữa khoảng lặng mong manh ấy, mình lại bị kéo xuống bởi những những người luôn tự xưng "giỏi", "tài".

Họ chọn cách "đạp" lên cảm xúc của người khác để trút bỏ cơn giận của chính mình. Mình không trách, cũng chẳng buồn cãi. Vì mình tin, mọi sự việc xảy ra đều đáng để nhìn lại từ nhiều phía, đặc biệt là phía chính mình:
Liệu mình đã làm đủ tốt?
Liệu mình đã vô tình khiến ai tổn thương?
Và liệu tâm hồn mình có còn được bình yên?

Ai cũng có tổn thương riêng nhưng cách ta chọn đối diện và hành xử với nỗi đau mới là điều định nghĩa con người mình.

Đừng nhân danh cảm xúc để làm tổn thương người khác. Thân!

Awww 🥰 Mình cũng ước có thể được dẫn ông bà đi du lịch như này. Ngày còn bé, chưa có nhiều hiểu biết, trải nghiệm cũng c...
28/05/2025

Awww 🥰 Mình cũng ước có thể được dẫn ông bà đi du lịch như này.

Ngày còn bé, chưa có nhiều hiểu biết, trải nghiệm cũng chưa đủ, tài chình lại càng không. Lớn rồi khi mọi thức đã đạt mức vừa vặn, thì lúc này mình lại vụt mất cơ hội đó. Mình tiếc lắm... Nhưng nếu cứ tiếc nuối vậy hoài cũng không được gì, mình sẽ cố gắng bù đắp điều cho cho ba mẹ.

Ba mẹ đi du lịch thay hết phần của ông bà nhé! Ông bà sẽ thấy được và vui lắm ạ 😚

24/05/2025

Hộp quà ký ức – món quà thuở tuổi học trò

Tối qua, trong lúc dọn dẹp căn phòng nhỏ của mình, tôi vô tình bắt gặp lại một chiếc hộp cũ. Đó là chiếc hộp không tên, nhưng với tôi, đó là “hộp quà ký ức”, món quà vô giá mà tôi phải dành cả tuổi học trò mới có được.

Chiếc hộp ấy chứa đầy những tấm thiệp nhỏ xíu, giấy gói sờn mép, những dòng chữ nắn nót nghiêng nghiêng và cả màu vàng tôi yêu nhất. Nhìn vào, bao nhiêu kỷ niệm như ùa về, sống động đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng nói, tiếng cười của đám bạn năm nào.

Hồi còn đi học, mỗi dịp Giáng Sinh hay Năm Mới đến là một “cuộc chiến sáng tạo” đúng nghĩa. Không phải vì bài tập nhóm hay triển lãm nghệ thuật, mà là vì mấy tấm thiệp.

Chúng tôi đau đầu suy nghĩ:
“Năm nay nên thiết kế thiệp kiểu gì?”
“Ghi lời chúc sao cho vừa hài hước vừa cảm động?”
“Làm sao để thiệp không bị trùng với năm trước?”

Cái "nghiệp sáng tạo" hình như đã bén từ khi ấy.

Lớn lên một chút, có tiền tiết kiệm, có nhiều bạn hơn thì thiệp không còn là những mẫu giấy thủ công nữa. Nhưng lời chúc mà chúng tôi dành cho nhau vẫn luôn dài miên man và chất chưa nhiều tình cảm trong đấy, đứa nào nhận thiệp cũng phải bất ngờ vì cảm thấy như trúng tim đen. Tôi luôn tin rằng, để viết được một lời chúc riêng biệt cho từng người, thì phải thật sự quan tâm đến họ.

Tôi yêu màu vàng và lũ bạn biết điều đó. Bất kỳ ai tặng thiệp cho tôi cũng đều chọn phong bì vàng. Nhận được một tấm thiệp vàng nhỏ, tim tôi như được tiếp thêm năng lượng.

Và cũng vì thế… nếu năm nào đó, tôi không nhận được tấm thiệp nào, thì tâm trạng sẽ chùng xuống cả ngày, buồn còn hơn cả thất tình nữa. Thiệp không chỉ là tờ giấy, mà là sự ghi nhận, là tình cảm mà ai đó đã cất công dành riêng cho mình.

Thời gian trôi, chúng tôi không còn viết thiệp cho nhau nữa. Phần vì công nghệ phát triển, phần vì cuộc sống bận rộn khiến những dịp tụ họp cũng thưa dần. Nhưng điều kỳ diệu là tình bạn ấy vẫn còn nguyên.

Chúng tôi vẫn hẹn gặp nhau vào những dịp đặc biệt. Không còn thiệp, nhưng vẫn có những câu chuyện, tiếng cười, ký ức thời thanh xuân được khơi lại.

“Hộp quà ký ức” vẫn nằm đó – cũ kỹ mà quý giá. Nó nhắc tôi rằng: Có những món quà không bao giờ lỗi thời, miễn là nó được trao bằng cả trái tim.

Bạn có chiếc "hộp quà ký ức" như vậy không?

“Lời chào cao hơn mâm cỗ”Hồi bé, mình chưa bao giờ đặt câu hỏi tại sao phải chào hỏi lễ phép, đơn giản chỉ vì ba mẹ dặn ...
22/05/2025

“Lời chào cao hơn mâm cỗ”

Hồi bé, mình chưa bao giờ đặt câu hỏi tại sao phải chào hỏi lễ phép, đơn giản chỉ vì ba mẹ dặn như vậy. Đi học thì cúi đầu chào thầy cô, gặp người lớn thì khoanh tay thưa gửi, những thói quen như thể ăn sâu vào đời sống thường ngày, làm như một phản xạ mà không cần suy nghĩ.

Mình từng nghĩ: chuyện đó nhỏ thôi mà.

Nhưng càng lớn, mình càng nhận ra, một lời chào tử tế có sức mạnh hơn cả những gì ta tưởng. Điều đó có thể khiến người khác cảm thấy được tôn trọng, được lắng nghe, được đối xử đúng mực như một cơn mưa nhẹ tưới mát lòng người giữa nhịp sống hối hả.

Hôm ấy, mình đưa mẹ đi khám ở một bệnh viện lớn. Trong lúc chờ, mẹ nhìn quanh, rồi thì thầm:

- Sao kỳ quá, bác sĩ hay y tá gì cũng nhỏ tuổi hơn mẹ, mà nói chuyện trống không.

Mình nghe mẹ nói vậy, tự dưng có chút chạnh lòng. Phải chăng khi mình nắm trong tay quyền lực, kiến thức, hay vị trí xã hội nhất định, thì người ta cho phép mình bỏ qua những điều căn bản?

Rồi mình tự hỏi:

Có phải xã hội hiện đại đã khiến chúng ta quên mất cách cư xử tưởng chừng như quá đỗi đơn giản? Là chào hỏi, là xưng hô đúng mực, là lễ phép từ những điều nhỏ nhặt nhất?

Chúng ta đang sống trong thời đại đề cao năng lực cá nhân, tư duy phản biện, sự tự tin, sự bứt phá nhưng đôi khi, trong lúc chạy theo những điều “lớn lao” ấy, ta quên rằng:

Người ta nhớ về mình không chỉ vì mình giỏi, mà vì cách mình đối xử với họ như thế nào.Việc lễ phép không làm bạn “thua kém” ai cả, điều này giúp bạn được yêu quý hơn, được tôn trọng hơn, và được người khác tin tưởng hơn.

Bạn có còn nhớ lần gần nhất mình chào một ai đó thật chân thành là khi nào không?

"Hạnh phúc của mình, mình tự quyết định"Chả là tui cũng đang thấy hạnh phúc với mớ blindbox mình sưu tầm được, phần được...
13/05/2025

"Hạnh phúc của mình, mình tự quyết định"
Chả là tui cũng đang thấy hạnh phúc với mớ blindbox mình sưu tầm được, phần được bạn tặng, số ít thì tự mua. tui thuộc tuýp người FOMO, nên cái gì trend trong lòng tui đều muốn có mặt. hihi

Có người cho rằng việc đó thật vô bổ, có người lại nói rằng tiền đó để giúp người khó khăn, hay sao không cho ba mẹ đi. việc này cũng đang dần giống với việc giới trẻ đu concert vậy.
sao bạn biết tui không lo cho ba mẹ tui, sao biết tui không giúp đỡ người khó khăn??? tui vẫn giúp kia mà, còn những thứ tui chi như này được gọi là "yêu chiều bản thân", "thường cho bản thân sau những lần ngập đầu trong task, hì hục kịp deadline".

Thực ra điều này tui thấy tốt, nó kích thích bản thân tui khi muốn có được thứ gì thì phải nổ lực hết mình để lấy điều đó thoả mãn cho sở thích, cho đam mê. Tự bạn cố gắng, rồi sau này bạn tự hưởng thụ trên chính những gì bạn làm ra thì có gì sai?

Vì vậy, thay vì toxic, sun see tui nghĩ việc chúng ta cần làm là cố gắng hết sức có thể thôi, có thể sở thích của bạn không phải sưu tầm blindbox, hay xem concert, nhưng tui chắc chắn ai trong chúng ta cũng sẽ có sở thích nào đó cần được yêu chiều 🥰

P/s: Đội quân tui sưu tầm được nè 🌝

ngày đó tôi chẳng thể hiểu được khuyết một phần trên cơ thể sẽ như thế nào, "ừm thì miễn có ý chí thì sẽ vượt qua thôi"....
08/05/2025

ngày đó tôi chẳng thể hiểu được khuyết một phần trên cơ thể sẽ như thế nào, "ừm thì miễn có ý chí thì sẽ vượt qua thôi". Nhưng đó là ngày đó...

tôi đang phải chứng kiến điều gì đó mà cảm giác như sao hoả tạ đang giáng đến đời tôi, chứng kiến người thân như vậy tôi đau lòng lắm, mỗi ngày tôi nhìn người một cách bất lực, tôi chẳng thể giúp được gì cả, và tại sao là người? Nhìn người mỗi ngày trầm lắng, đau đớn, tôi chỉ biết trách bản thân rằng, tại sao mình không cố gắng thêm một ngàn phần công lực nữa

tôi nhận ra việc trân quý những điều bình thường quan trọng đến nhường nào. trân quý những bữa cơm đầy tiếng cười nói, những ngày nắng chói chang vui vẻ khám phá nhiều nơi thú vị, những trận la đến phát cáu, hay đơn giản là những ngày rong chơi trên phố phường cũng người....khi người vẫn còn yêu đời, tự tại...

cánh cửa này đóng lại, liệu có phép màu nào mở ra không?

mình đã nhìn khung note này khá lâu nhưng mình vẫn loay hoay ở đó, vẫn không biết bắt đầu từ đâu và không biết đến khúc ...
23/04/2025

mình đã nhìn khung note này khá lâu nhưng mình vẫn loay hoay ở đó, vẫn không biết bắt đầu từ đâu và không biết đến khúc nào thì chấm câu. viết rồi lại xoá, lòng mình đang muốn viết gì đó những chẳng thế. nhìn lại trên đây phần bio của mình thì thể hiện điều tích cực, nhưng những thứ mình chia sẻ lại trầm buồn quá nhỉ.

người ta thường hay hứa mai làm cái này, mai làm cái kia, vậy sao không phải hôm nay? chẳng biết ngày mai là nắng bình minh tuyệt đẹp hay là bão tố đen đúa. thật không ngờ rằng cả hai thái cực đó lại xuất hiện trong tôi vào ngày hôm đó nhưng thường điều tồi tệ sẽ lại khiến người ta nhớ lâu hơn.

ngày hôm đó xảy đến cho tới tận bây giờ tôi vẫn chưa thể bình tĩnh, ánh mắt vô định và tôi đang mang trong mình cảm giác hối hận. tôi ước Doreamon có thật, tôi ước cánh cửa thần kỳ hoạt động, tôi ước có cổ máy thời gian, và tôi ước… liệu ngày concert quốc gia có thể chậm lại để tôi có thể cùng người thân hoà mình vào không khí đó vui mừng không.

“trong cái rủi có cái may” xem ra thì cũng may thật vì người vẫn còn đó, nhưng đâu thể lành lặn như ngày nào. lòng tôi đau lắm, tôi đau một người đau mười. nhưng tôi chẳng biết phải làm gì ngoài việc cố gắng tiếp tế vòng ngoài thật tốt, để người không phải bận tâm mà tịnh dưỡng. cầu mong người bình tâm, vững tin, đầy nghị lực mà vượt qua, con vẫn luôn ở đây.

mọi lần viết xong là còn đọc lại, chỉnh sửa tút tát cho gọn gàng câu từ, vậy mà bài viết này tôi chẳng dám đọc, tôi sợ vết thương lại sâu thêm...

Sài Gòn những ngày diễn ra Concert Quốc Gia cho dù có kẹt xe, chen lấn cũng thấy vui trong lòng. Ừ thì 50 năm mới được m...
20/04/2025

Sài Gòn những ngày diễn ra Concert Quốc Gia cho dù có kẹt xe, chen lấn cũng thấy vui trong lòng. Ừ thì 50 năm mới được một lần, ai mà biết tới 50 năm tiếp theo có còn đủ sức hay không. Ai bảo tui FOMO tui cũng chịu luôn, "đua đòi" ngày kỷ niệm của đất nước thì có gì sai đâu nhỉ.

Nhìn xem nè, cả nước đang khoác lên mình một màu áo đỏ rực rỡ cùng sắc vàng của ngôi sao năm cánh. Tui thấy tự hào vô cùng ấy, cảm ơn vì người xưa đã hy sinh mình vì độc lập ngày hôm nay.

"Nếu có kiếp sau xin vẫn là người Việt Nam"

Khoảnh khắc mình chạy gấp trên đường đến chỗ làm, mùi hương thân quen bỗng sóc mạnh vào cả tâm trí. Chẳng biết hương từ ...
10/04/2025

Khoảnh khắc mình chạy gấp trên đường đến chỗ làm, mùi hương thân quen bỗng sóc mạnh vào cả tâm trí. Chẳng biết hương từ nơi nào nhưng phút chốc đó khiến mình giảm tốc và mớ ký ức ùa về. Người ta thường bảo mùi hương có nhiều ý nghĩa đặc biệt lắm, thời điểm này “mùi hương” khiến mình nhớ lại khoảnh khắc mà có lẽ bây giờ có muốn cũng chẳng thể trở lại.

Hương vị thảo mộc, nó khiến mình nhớ về món nước mà chúng mình hay dùng, món nước gắn với nhiều kỷ niệm đặc biệt, nhưng cũng đã lâu rồi mình không dùng lại. Vì cũng chẳng còn ai thưởng thức cùng nữa rồi…

Ngày hôm đó, tại căn phòng nhỏ nhắn, tầng cao nhất, chỉ vỏn vẹn vài ba người đầy nhiệt huyết với những ý tưởng, sản phẩm làm ra. Chúng mình ít ra ngoài, vì mọi người thường hay bảo “Bước ra khỏi cánh cửa đó là bão tố”, chỉ trong căn phòng đó, chúng mình mới được thể hiện tính cách của riêng mỗi người, không sợ phán xét, không sợ bàn tán.

Ngày tháng đó lo chạy task mãi không biết mệt, áp lực tột cùng nhưng cùng nhau khóc, cùng nhau cười và cùng nhau chiến đấu. Mỗi người đến với nhau không một chút toan tính, chân thành, để ý từng chút một về sở thích, về những thứ mà đối phương dị ứng hay không thể dùng được.

Những dù gì mình cũng rất biết ơn họ đã góp phần tạo nên thanh xuân tươi đẹp tuổi 20+ của mình, những bài học, những lời khuyên và những hành trang gói ghém gọn gàng trong trí nhớ.

"Bộ thiếu hơi nhau chịu không nổi hả?"Cuộc hẹn ban đầu chỉ có mặt của bốn đứa theo, rồi 5p sau thành cuộc hẹn nguyên hội...
06/04/2025

"Bộ thiếu hơi nhau chịu không nổi hả?"

Cuộc hẹn ban đầu chỉ có mặt của bốn đứa theo, rồi 5p sau thành cuộc hẹn nguyên hội. Chúng tôi cũng chỉ những người xa lạ đâu đó trong cái đất chật người đông này, vô tình duyên nợ rồi gặp nhau, làm việc cùng nhau và rồi lại có nhiều lý tưởng, mục tiêu, tham vọng sống giống nhau. Ban đầu nghĩ chắc khi cả nhóm nghỉ làm tại đó thì sẽ đường ai nấy đi, nhưng không...

Tôi gọi họ là bậc tiền bối, vì thật sự tôi nhỏ nhất đám, nhưng tính lại láo cá nhất :'> Nhưng vì nhỏ nhất mà, các anh chị đều yêu chiều. Các anh chị giỏi, nhiều trải nghiệm và họ luôn sẵn lòng giúp đỡ nhau khi bất kỳ ai có khó khăn gì. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, người thì bận chăm sóc gia đình, người thì vẫn loay hoay với cuộc chiến tìm tư bản mới, người thì enjoy cuộc sống mỗi ngày, mỗi cá thể tạo nên bức tranh đầy màu sắc.

Mọi người thường bảo làm gì có tình bạn nơi công sở, ừm thì cũng đúng, đó là bạn xui. Nhưng tôi thì không. Tôi may mắn và biết ơn vì mình luôn gặp những người đồng nghiệp đáng quý. Chẳng ai so đo, phân bì ai cả, ngay cả khi ngày tôi cảm thấy đau lòng nhất thì họ vẫn ở bên cạnh và dành cho tôi những lời hỏi thăm thật ý nghĩa.

Chẳng có gì là mãi mãi, tôi cũng chẳng biết tương lai đoàn hội này có còn đồng hành cùng nhau nữa không, nhưng dù sao thì chúng ta nên tận hưởng những gì chúng ta đang có và thầm cảm ơn vũ trụ đã đối đãi tốt với ta.

Address

Ho Chi Minh City

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Le Tulipe posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share