AnHealing

AnHealing Chữa lành và phát triển

Cả vũ trụ đang hiện diện trong chén trà.—Không gian yên tĩnh, chỉ còn hơi trà ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa như muốn mời gọi t...
29/11/2024

Cả vũ trụ đang hiện diện trong chén trà.


Không gian yên tĩnh, chỉ còn hơi trà ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa như muốn mời gọi ta về lại với chính mình. Nâng chén trà trên tay, ta cảm nhận sự ấm nóng từ lòng bàn tay lan đến trái tim, từng tế bào trong cơ thể dường như cũng bừng tỉnh. Trong khoảnh khắc này chẳng còn gì ngoài hiện tại. Quá khứ đã đi qua, tương lai chưa đến, và hiện tại chính là tất cả những gì ta có.

Hít một hơi thật sâu, ta ngửi được mùi thơm dịu nhẹ như một làn gió thoảng mang theo hương đồng cỏ nội. Ta không chỉ uống trà mà như đang uống lấy cả đất trời. Chén trà nhỏ này chứa đựng tất cả: nước trong lành từ mạch nguồn sâu thẳm, nắng sớm mơn man từng lá non, bàn tay khéo léo của người làm trà, và cả thời gian lặng lẽ đợi chờ để tạo nên một tuyệt tác.

Ta đưa chén trà lên môi, nhấp một ngụm nhỏ. Vị đắng nhẹ lan tỏa nhưng rồi ngay sau đó, một vị ngọt dịu dàng thấm dần nơi cuống họng. Ta không vội, để từng giọt trà trôi chậm rãi, để từng cảm giác được lắng đọng. Giây phút này ta không chỉ uống trà mà còn uống lấy sự sống, uống lấy những cội nguồn nuôi dưỡng.

Ngồi đây bên chén trà, ta lắng nghe hơi thở của chính mình. Ta nghe cả sự tĩnh lặng của đất trời, tiếng chim líu lo đâu đó ngoài kia, và tiếng nước nhỏ giọt từ chiếc ấm trà. Mọi âm thanh như hòa thành một bản nhạc thiền, êm dịu và sâu lắng. Ta không nghĩ suy, không đong đếm. Cõi thiền không ở đâu xa xôi, mà chính là đây ngay trong khoảnh khắc này, khi ta chạm đến sự thật nhiệm mầu của từng giây phút hiện tại.

Ta nhìn sâu vào chén trà nhỏ, và thấy cả vũ trụ đang hiện diện ở đó. Trong làn nước trong veo, ta thấy hình bóng của mình, thấy từng giọt sương mai đọng trên lá, thấy dòng sông lặng lẽ trôi, và thấy cả một bầu trời bao la rộng lớn.

Chén trà đưa ta trở về với chính mình, trở về với hiện tại. Không còn những lo toan, không còn những hối hả. Chỉ có ta, chén trà nhỏ và cõi lòng nhẹ bẫng. Ta nhận ra, sống chậm lại là cách để trở về, để thấy rõ những điều giản dị nhưng vô cùng thiêng liêng trong cuộc sống.

Ta mỉm cười, biết ơn chén trà đã dạy ta bài học về sự tỉnh thức. Hôm nay, trong giây phút này, ta thật sự sống, thật sự cảm nhận sự nhiệm mầu của hiện hữu. Và ta biết, chỉ cần giữ được sự tĩnh tại này, mọi thứ sẽ trở nên an nhiên, trọn vẹn.

Nâng chén trà uống hôm nay
Chẳng còn quá khứ, chẳng đầy mai sau
Mỗi giây là cõi nhiệm mầu
Ngồi đây chén nhỏ thấm sâu cõi thiền.

~Pháp Nhật

SỨC MẠNH CỦA LỜI NÓI —Lời nói của chúng ta có một sức mạnh rất lớn. Sức mạnh của lời nói lớn đến nỗi có thể giết người h...
14/11/2024

SỨC MẠNH CỦA LỜI NÓI


Lời nói của chúng ta có một sức mạnh rất lớn. Sức mạnh của lời nói lớn đến nỗi có thể giết người hoặc cũng có thể cứu sống người.

Chính vì sức mạnh của lời nói như thế nên trong sự thực tập của mỗi chúng ta sự thực tập cẩn trọng khi phát ngôn là điều rất quan trọng đặc biết là trong thời đại hiện nay khi phương tiện truyền thông bùng nổ.

Bất kì thông tin gì cũng có thể lan truyền rất nhanh trên không gian mạng, mà thật kì lạ là tâm thức của số đông con người thích lan truyền những tin giựt gân, scandal, tin tức tiêu cực hơn là tích cực.

Vì lẽ đó nên Đức Phật có dạy chúng ta trong bài kinh Phước Đức này rằng người nào mà biết nói lời ái ngữ thì kẻ đó là người có Phước Đức lớn nhất.

Trước khi chúng ta tìm hiểu sâu hơn về ái ngữ thì trong giáo lý bát Chánh đạo của nhà Phật cũng có nói đến Chánh ngữ.

Lời nói ái ngữ trước hết phải là Chánh ngữ.

Như vậy Chánh ngữ là gì?

Chánh ngữ chúng ta chỉ cần hiểu đơn giản là lời nói chân chính. Khi ta nói lời chân chính thì lời nói ấy gọi là Chánh ngữ.

Nhưng lời nói có gốc rễ từ đâu? Có phải lời nói có gốc rễ từ tư duy của chúng ta không?

Ta phải tư duy, suy nghĩ thì ta mới nói ra thành lời được. Còn nếu những tư duy, suy nghĩ của ta vắng lặng thì lời không thể nào được thốt ra. Lúc đó lời chỉ còn là sự im lặng - im lặng của lời.

Như vậy muốn có được Chánh ngữ thì ta phải có Chánh tư duy. Chánh tư duy là tư duy không tà vạy, những tư duy không hại mình, hại người và hại cả hai.

Chánh tư duy là những tư duy về sự thật của cuộc đời này là khổ, vô thường, vô ngã và niết bàn.

Lời nói là ngôn ngữ đã được biểu đạt ra bên ngoài còn tư duy cũng là một dạng ngôn ngữ. Tư duy là ngôn ngữ của tâm.

Những tiếng nói thì thầm bên trong tâm từ chuyên môn ta còn gọi chúng là tầm (vitarka) và từ (vicara).

Nhưng tiếng nói được thốt ra bên ngoài, đi ra khỏi miệng của ta thì ta gọi chúng là ngôn và luận.

Tiếng nói bên trong tâm ta là tầm thì tiếng nói phát ra bên ngoài là ngôn, tức là lời nói.

Tiếng nói bên trong tâm ta là từ thì tiếng nói phát ra bên ngoài là luận. Luận tức là sự phân tích, biện luận.

Như vậy thì khi lời nói của ta phát ra mà được ánh sáng của Chánh tư duy soi sáng thì lời nói ấy ta gọi là Chánh ngữ. Còn lời nói của ta phát ra mà bị tà tư duy sai khiến thì lời nói ấy gọi là tà ngữ.

Chánh ngữ đem đến cho ta và người bình an hạnh phúc. Tà ngữ đem đến cho ta và người những hệ lụy và khổ đau.

Như vậy để thực tập Chánh ngữ ta cần phải thực tập như thế nào?

Để thực tập Chánh ngữ thứ nhất ta phải không vọng ngữ tức là không nói sai sự thật. Nói sai sự thật là có mà nói là không hay không mà nói là có.

Thứ hai là không nói hai lưỡi. Không nói hai lưỡi nghĩa là đến người này nói thế này rồi sau đó đến người kia lại nói thế khác.

Thứ ba là không nói lời thô ác. Lời thô ác là những lời nói thô bạo như chửi thề, quát mắng, đay nghiến, bực tức... những lời nói mang năng lượng nặng nề thô trược.

Thứ tư là không nói lời thêu dệt. Lời thêu dệt là vẻ vời ra thêm những điều không có thành có, những điều nhỏ thành lớn. Câu chuyện bình thường thì kể một hồi thành thê lương ảm đạm...

Lời nói ta không phạm vào một trong bốn điều trên thì có nghĩa là lời nói ta là Chánh ngữ.

Nhờ có Chánh ngữ nên ta phát khởi được ái ngữ. Ái ngữ chính là lời nói yêu thương.

Trong cuộc đời này từ động vật nhỏ như con kiến cho đến to lớn như con voi đều luôn mong muốn được yêu thương.

Như vậy khi ta có thể nói được lời yêu thương thì ta biết rằng mình đang đem hạnh phúc cho rất nhiều chúng sinh.

Khi nói lời yêu thương với người khác thì ta sẽ tạo được rất nhiều năng lượng an vui trong người ấy. Khi nói lời yêu thương ta cũng có thể khơi dậy được rất nhiều phẩm chất tốt từ những người xung quanh.

Chỉ bằng ái ngữ thôi ta có thể giúp được cho bao nhiêu người thay đổi được cuộc đời thay đổi được thái độ sống. Với ái ngữ ta có thể biến một người từ khổ đau thành hạnh phúc, một người bất an thành bình an...

Chính vì lời nói ái ngữ có sức mạnh lớn như thế nên Đức Phật mới nói “biết nói lời ái ngữ là Phước Đức lớn nhất”

Và để hiểu được sức mạnh của lời nói như thế nào chúng ta có thể đọc một câu chuyện ví dụ dưới đây về hai chú ếch.

“Vào buổi sáng đẹp trời nọ, một bầy ếch rủ nhau vào rừng dạo chơi. Do bất cẩn, hai chú ếch chẳng may trượt chân rơi xuống cái hố sâu. Trong tình thế hiểm nguy, những chú ếch trong bầy vội đến bên miệng hố để tìm cách ứng cứu.

Thế nhưng, sau khi thử mọi cách, chúng thấy cái hố quá sâu để có thể cứu hai chú ếch xấu số. Cả bầy tuyệt vọng nói với hai chú ếch dưới hố biết sự thật phũ phàng này và bảo hai chú chỉ còn biết chờ đợi cái chết mà thôi.

Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.

Hai con ếch mặc kệ những lời bình luận và cố hết sức nhảy ra khỏi cái hố. Đàn ếch nhao nhao bảo chúng đừng nhảy vô ích, hãy chấp nhận cái chết không thể tránh khỏi.

Cuối cùng, một con ếch nghe theo lời của đàn ếch. Nó gục xuống chết vì kiệt sức và tuyệt vọng. Con ếch còn lại vẫn dồn hết sức lực cuối cùng để tiếp tục nhảy lên.

Đàn ếch trên miệng hố lại ầm ĩ la lên bảo nó hãy nằm yên để chết 1 cách nhẹ nhàng thanh thản. Con ếch nọ lại càng nhảy mạnh hơn nữa . Và thật kỳ diệu, cuối cùng nó cũng thoát ra khỏi cái hố sâu ấy.

Đàn ếch xúm lại:

“Không nghe chúng tôi nói gì à?”

Chúng cứ hỏi mãi trong sự ngạc nhiên, lúng túng của con ếch nọ.

Cuối cùng sự thật cũng được một con ếch già hé lộ rằng: Con ếch vừa thoát khỏi cái hố kia bị điếc và nó cứ nghĩ là những con ếch khác hò reo đang cổ vũ cho nó, và chính điều đó đã làm nên một sức mạnh kỳ diệu giúp cho nó tìm được sự sống mong manh trong cái chết.”

Lời nói ái ngữ cũng chính là những lời nói tạo nên được sự khích lệ, động viên những người xung quanh phát xuất từ lòng yêu thương chân thành của chúng ta.

Đôi khi ái ngữ không hẳn chỉ là lời được nói ra mà chính những cử chỉ khích lệ, yêu thương cũng là lời nói ái ngữ.

Một nụ cười yêu thương, một cái nhìn trìu mến, một cái ôm nồng ấm... cũng là ái ngữ.

Nếu bạn biết nói lời ái ngữ như trên thì bạn biết rằng bạn là người đang có Phước Đức lớn nhất.

~ Pháp Nhật



(Trích từ sách ĐƯỜNG ĐẾN CHÂN HẠNH PHÚC (bình giảng kinh Phước Đức) - tg: Pháp Nhật)

Chuyện tình của khoai tây và cà chua.—Ngày xửa ngày xưa, có một củ khoai tây và một quả cà chua gặp nhau trong một khu v...
13/11/2024

Chuyện tình của khoai tây và cà chua.


Ngày xửa ngày xưa, có một củ khoai tây và một quả cà chua gặp nhau trong một khu vườn. Khoai tây thầm yêu cà chua từ lâu nhưng luôn e ngại bày tỏ vì cả hai quá khác biệt. Một ngày, không thể kiềm lòng, khoai tây quyết định nói ra:
• “Anh yêu em…” – khoai tây ngập ngừng.

Cà chua đỏ mặt đáp lại:

• “Em cũng yêu anh, nhưng… chúng ta quá khác biệt. Làm sao chúng ta có thể bên nhau?”

Khoai tây trầm ngâm một lúc, rồi kiên quyết nói:

• “Hãy đợi anh. Anh sẽ tìm cách để chúng ta có thể ở bên nhau.”

Thế là khoai tây đi tìm một người thầy đặc biệt – đầu bếp của khu vườn, người có thể biến những nguyên liệu đơn giản thành những món ăn tuyệt vời. Với sự giúp đỡ của người thầy, khoai tây đã được biến thành những que khoai tây chiên giòn rụm.

Khi quay lại, cà chua vui mừng nhận ra rằng mình cũng đã được biến thành một gói tương cà. Cả hai giờ đây không chỉ có thể ở bên nhau mà còn tạo thành một “cặp đôi hoàn hảo” mà ai cũng yêu thích.

Trong tình yêu, đôi khi chúng ta cần thay đổi và hy sinh một chút để hòa hợp và trở nên hoàn thiện hơn cùng nhau. “Làm gì có cặp đôi hoàn hảo nếu như chúng ta không thay đổi vì nhau.”

-Trần Việt Nhân-

10/11/2024
Biết ơn những lúc chơi vơi.—Có những lúc ta thấy mình chênh vênh, như một chiếc lá nổi trên mặt nước giữa dòng đời vô tậ...
30/10/2024

Biết ơn những lúc chơi vơi.


Có những lúc ta thấy mình chênh vênh, như một chiếc lá nổi trên mặt nước giữa dòng đời vô tận. Khoảnh khắc chơi vơi ấy, nếu không tránh né mà lặng yên quan sát, ta sẽ thấy sự nhiệm mầu của đời sống, thấy rõ mình cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ trong cái bao la của vũ trụ. Khi ta dừng lại để chiêm nghiệm, khoảnh khắc chơi vơi ấy trở thành chiếc gương, phản chiếu những vướng mắc, những trăn trở sâu kín trong tâm.

Biết ơn những lúc chơi vơi vì nhờ đó mà ta không còn cố bám víu vào những ý niệm cứng nhắc, để cho lòng buông lơi và nhẹ nhàng hơn. Chơi vơi không phải là mất mát, mà là cơ hội để buông bỏ, để không còn cố gắng níu kéo hay đấu tranh. Khi chấp nhận sự chơi vơi, ta như giọt sương trong suốt trên cành lá, trọn vẹn, đơn thuần mà sáng tỏ.

Biết ơn từng phút giây trôi qua, bởi đó là những nhịp thở của sự sống, là dòng chảy tự nhiên của vạn pháp. Từng phút giây chính là mảnh đất để tâm an trú, để ta lắng nghe tiếng vọng của đời sống. Chỉ khi lòng tĩnh lặng, ta mới thấy rõ sự sâu thẳm của hiện tại, mới thấy cái duyên khởi giữa ta và muôn vật, giữa mình và vạn pháp.

Những lúc chơi vơi là cánh cửa mở vào nội tâm để ta thực sự đối diện với bản thể, với những vô minh đang che mờ. Biết ơn những phút giây ấy, ta không còn sợ hãi, không còn bám víu vào ý niệm về “cái tôi,” mà để tâm hòa vào dòng chảy bao la của pháp giới. Trong sự tĩnh lặng ấy tình thương sinh ra, như mặt nước yên bình phản chiếu bóng trăng, bao dung và rộng lớn.

Cảm ơn những lúc chơi vơi vì nhờ đó mà tâm ta biết yêu thương, biết buông bỏ những ngã chấp, để nhẹ nhàng đón nhận mỗi khoảnh khắc với lòng biết ơn sâu sắc. Cuộc đời bao la và huyền diệu, và ta chỉ cần an trú trong phút giây hiện tại, để mỗi nhịp thở là một bước chân trên con đường giác ngộ.

Biết ơn những lúc chơi vơi
Để ta hiểu hết cuộc đời bao la
Biết ơn từng phút trôi qua
Để lòng tĩnh lặng để mà thương yêu

~Pháp Nhật

Chỉ cần là chính mình, tỏa sáng một cách chân thật nhất.—Ta đi qua bao nhiêu nẻo đường, trải qua biết bao thăng trầm, nh...
27/10/2024

Chỉ cần là chính mình, tỏa sáng một cách chân thật nhất.


Ta đi qua bao nhiêu nẻo đường, trải qua biết bao thăng trầm, nhưng có lẽ điều quý giá nhất lại là những bước chân lặng lẽ trên con đường dài ấy. Không vội vàng, không đuổi theo những điều hào nhoáng, chỉ có sự bình an nhẹ nhàng lan tỏa từ từng bước đi, từng hơi thở. Trong cái lặng yên ấy, ta mới hiểu được rằng, giác ngộ không phải là một thứ xa vời mà ta phải kiếm tìm, mà là ánh sáng luôn hiện hữu bên trong mỗi chúng ta.

Giác ngộ là sự nhận biết rằng tất cả mọi điều đều có sẵn trong tâm, chỉ chờ ta khám phá và kết nối với nó. Khi ta thôi tìm kiếm những đáp án từ bên ngoài, khi ta chấp nhận chính mình và buông bỏ những ràng buộc không cần thiết, ánh sáng của sự giác ngộ sẽ tự nhiên tỏa rạng. Đó là lúc mà lòng ta bỗng trở nên bình yên, sáng trong như mặt hồ tĩnh lặng, thanh thoát như làn gió.

Tâm bình yên không còn chấp niệm, không còn sân si, sẽ tỏa sáng như vì sao lấp lánh giữa bầu trời đêm. Trong sự tĩnh lặng của tâm hồn, ta nhận ra vẻ đẹp giản dị nhưng vô cùng rực rỡ của cuộc sống. Đó là ánh sáng không ồn ào, không chói lóa, mà nhẹ nhàng như ánh sao giữa màn đêm – âm thầm, nhưng vẫn đủ để soi sáng cả một bầu trời. Ta không cần phải cố gắng để trở thành ngôi sao sáng nhất, mà chỉ cần là chính mình, tỏa sáng một cách chân thật nhất.

Con đường dài ta đi dù có lặng lẽ, nhưng không hề cô độc, mỗi bước chân, dù nhỏ bé, đều mang theo ánh sáng của sự tỉnh thức, chiếu rọi khắp hành trình. Ta không còn thấy lo lắng hay sợ hãi, bởi trong sự tĩnh lặng của tâm hồn, mọi điều đều trở nên rõ ràng và giản dị.

Trong kiếp nhân sinh, đôi khi chúng ta quá mải mê chạy theo những thứ hào nhoáng, để rồi quên mất rằng, ánh sáng thực sự luôn nằm trong lòng mình. Chỉ cần dừng lại, nhìn sâu vào chính mình, ta sẽ thấy một ngôi sao sáng lung linh giữa đêm tối, một nguồn sáng không bao giờ tắt. Từng bước đi trên con đường dài lặng lẽ của kiếp nhân sinh đủ để ta cảm nhận được sự nhiệm màu của cuộc sống, để thấy rằng giác ngộ và bình yên thật sự chẳng cần phải kiếm tìm đâu xa.

-Trần Việt Nhân-

Vị trà thơm ngát như dòng thời gian.—Giữa chốn nhân gian bao bể dâuMột mình ngồi uống ánh trăng thâuKhông còn phân biệt ...
27/10/2024

Vị trà thơm ngát như dòng thời gian.


Giữa chốn nhân gian bao bể dâu
Một mình ngồi uống ánh trăng thâu
Không còn phân biệt chi mê ngộ
Nhấp chén trà thơm, lòng chẳng sầu

Ngồi đây giữa khoảng không yên tĩnh, ta như tách mình ra khỏi vòng xoáy bất tận của nhân gian. Những sóng gió ngoài kia, những tiếng xôn xao, nhộn nhịp của đời sống dường như không còn chạm đến ta. Tách trà trong tay, từng ngụm nhẹ nhàng như dòng nước thanh khiết, lấp đầy sự tĩnh lặng trong lòng, rửa trôi mọi phiền muộn đã từng đè nặng trên vai.

Cuộc đời với bao thăng trầm, lúc êm đềm, lúc giông bão, đều như giấc mộng thoáng qua. Ta chẳng còn phân biệt giữa mê hay ngộ, giữa được hay mất. Những khái niệm về thành công, thất bại, hay những nỗi niềm riêng tư, đều trở nên vô nghĩa khi lòng ta đã thôi không còn vướng bận. Sống không phải là để tìm kiếm sự hoàn hảo hay chạy theo những lý tưởng phù phiếm, mà là để hiểu và chấp nhận, để thấy rằng sự bình yên thật sự luôn nằm trong tay ta, chỉ cần ta biết buông bỏ.

Nhấp thêm một ngụm trà, ta cảm nhận vị trà thơm ngát như dòng thời gian, đưa ta trôi qua từng chặng đường của cuộc đời. Mỗi ngụm trà, mỗi giây phút trôi qua, ta càng hiểu rõ hơn rằng sự thanh thản không đến từ việc né tránh cuộc sống, mà là từ cách ta đối diện với nó. Khi ta buông bỏ mọi định kiến, mọi sự phân biệt, lòng ta tự nhiên sẽ không còn vướng bận ưu phiền.

Như ánh trăng chiếu sáng giữa trời đêm, không cần phải tranh đua hay giành giật, chỉ lặng lẽ tỏa sáng và hiện diện. Ta cũng thế, không còn khao khát điều gì ngoài sự thanh bình trong khoảnh khắc này. Mọi nỗi sầu lo của ngày hôm qua dường như tan biến, chỉ còn lại sự an nhiên tĩnh tại.

Ta nhận ra rằng giữa bể dâu cuộc đời, hạnh phúc không đến từ việc nắm giữ nhiều hơn, mà là từ việc biết buông xả, biết sống trọn vẹn với hiện tại. Tách trà vẫn còn đây, hương thơm vẫn thoảng qua, ánh trăng vẫn chiếu sáng, và lòng ta vẫn mãi nhẹ nhàng giữa cuộc đời đầy biến động. Không có gì vĩnh cửu, nhưng sự an nhiên thì mãi ở lại trong ta, không phụ thuộc vào ngoại cảnh.

~Pháp Nhật

Thiên nhiên thật đẹp
17/10/2024

Thiên nhiên thật đẹp

Nhìn cái chết với đôi mắt bình an. —Sinh và diệt, đến và đi, chỉ là những biểu hiện tạm thời trên dòng chảy vô tận của s...
17/10/2024

Nhìn cái chết với đôi mắt bình an.

Sinh và diệt, đến và đi, chỉ là những biểu hiện tạm thời trên dòng chảy vô tận của sự sống. Khi ta hiểu được bản chất này, ta không còn thấy đau khổ trước sự chia ly, không còn sợ hãi trước cái chết.
Cái chết không phải là sự chấm dứt, mà chỉ là sự biến đổi, như cánh hoa rơi xuống đất, hòa vào đất mẹ, để một ngày kia, từ lòng đất ấy, những chồi non mới lại vươn lên. Ta cũng vậy, khi thân này rã tan, không phải là ta mất đi, mà chỉ là sự chuyển hóa. Tất cả chỉ là những hình thái khác nhau của một dòng chảy bất tận.
Nhìn vào cái chết của người thân, nếu ta thấy được rằng họ chưa bao giờ thực sự rời xa, thì nỗi đau sẽ không còn chỗ trú ngụ trong lòng ta. Thân xác này chỉ là tạm bợ, như một ngôi nhà mà ta trú chân qua đời này. Khi ngôi nhà ấy không còn, ta chỉ đơn giản là dọn đến một nơi khác, nhưng bản chất của ta – tâm linh ấy, sự sống ấy – vẫn mãi hiện hữu, không sinh, không diệt.
Giống như làn sóng trên đại dương. Sóng có thể tan biến, nhưng đại dương thì luôn còn đó. Chúng ta cũng vậy, bản chất chân thật của mỗi chúng ta không khác gì đại dương rộng lớn kia. Dù thân này có tan, nhưng ta vẫn là một phần của sự sống, không bao giờ biến mất, không bao giờ rời xa.
Khi ta hiểu sâu sắc điều này, ta sẽ nhìn cái chết với đôi mắt bình an. Ta sẽ không còn đau buồn trước sự chia ly, bởi không có gì thực sự mất đi. Người thân yêu của ta, dù đã khuất, vẫn luôn hiện hữu trong từng cơn gió, trong từng ngọn cỏ, trong từng hạt bụi của vũ trụ này. Cái thấy này không chỉ giúp ta vượt qua nỗi đau, mà còn giúp ta sống một cuộc đời trọn vẹn, bởi ta biết rằng, sự sống này là vô tận, là không biên giới.
Chúng ta sinh ra từ vũ trụ, và khi thời điểm đến, ta sẽ trở về với vũ trụ, như một giọt nước tan vào đại dương. Không hề mất đi, mà trở lại với nguồn cội của mình, trong sự bình yên và tự tại. Hiểu được bản chất này, ta thấy rõ rằng cái chết chỉ là một sự thay đổi hình tướng, còn bản chất chân thật của ta mãi mãi không thay đổi. Vậy nên, trước sự ra đi của mình hay của người thân, ta không còn đau buồn nữa, chỉ còn lại sự an nhiên, chấp nhận và yêu thương.
~Pháp Nhật

Buông bỏ-------------------------------------------------------Buông bỏ một mối quan hệ là một quá trình đầy khó khăn và...
16/10/2024

Buông bỏ
-------------------------------------------------------
Buông bỏ một mối quan hệ là một quá trình đầy khó khăn và thử thách, nhưng đôi khi là điều cần thiết để tìm lại sự bình yên và phát triển cá nhân.
Khi một mối quan hệ không còn mang lại hạnh phúc, niềm vui hay sự đồng điệu, việc tiếp tục níu kéo chỉ làm cả hai bên thêm đau khổ và mất đi năng lượng sống tích cực.
Buông bỏ không có nghĩa là từ bỏ hay thất bại, mà là chấp nhận rằng mọi thứ đã thay đổi và đôi khi không thể quay trở lại như trước.
Điều quan trọng là học cách trân trọng những kỷ niệm đẹp, rút ra bài học từ những khó khăn, và giải phóng bản thân khỏi những ràng buộc cảm xúc tiêu cực.
Qua việc buông bỏ, mỗi người có cơ hội để chữa lành, nhìn lại giá trị của bản thân và mở lòng cho những mối quan hệ mới tốt đẹp hơn trong tương lai
~ Bảo Khánh Từ

Giải thoát khỏi tư duy nạn nhân không có nghĩa là chối bỏ sự khó khăn hay đau khổ.—Có những lúc ta cảm thấy mình bị cuốn...
15/10/2024

Giải thoát khỏi tư duy nạn nhân không có nghĩa là chối bỏ sự khó khăn hay đau khổ.

Có những lúc ta cảm thấy mình bị cuốn vào vòng xoáy của khổ đau, thất bại và bất lực. Tâm trí ta như một con thuyền nhỏ giữa cơn bão dữ, dường như chỉ có thể phản ứng theo những gì xảy đến. Những suy nghĩ tiêu cực, cảm giác bị oan ức, hay những khát khao không được đáp ứng, đều làm cho ta dễ rơi vào tư duy nạn nhân.
Tư duy nạn nhân là một trạng thái tâm lý khi ta tin rằng mình là đối tượng của sự tổn thương và bất công, rằng mọi chuyện xung quanh ta đều là nguyên nhân gây ra nỗi khổ trong ta. Trong khoảnh khắc đó, ta vô thức gán trách nhiệm cho hoàn cảnh, cho người khác, hoặc cho một thế lực nào đó bên ngoài. Nhưng càng trốn tránh trách nhiệm, ta càng cảm thấy bị mắc kẹt, như thể một chiếc chìa khóa đã đánh mất.
Tâm vốn dĩ là không hình tướng, không phân biệt đúng sai, mà chỉ là một chiếc gương phản chiếu những gì ta chọn để nhìn. Tâm có thể u ám và đầy bất mãn khi ta để những cảm xúc tiêu cực chi phối. Nhưng cũng chính tâm ấy, khi ta biết quay vào bên trong, là nơi chứa đựng sự tự do và bình yên.
Khi nhận ra điều này, ta bắt đầu thấy rằng sự đau khổ không hoàn toàn đến từ ngoại cảnh mà là cách ta tiếp nhận và xử lý chúng. Ta có quyền chọn nhìn nhận sự việc bằng một góc độ khác, một lăng kính rộng hơn và sáng tỏ hơn. Lúc đó, ta hiểu rằng những gì xảy ra với mình chỉ là một phần của câu chuyện, không phải toàn bộ thực tại. Và trong mọi hoàn cảnh, ta vẫn có thể chọn cách hành động với lòng từ bi và trí tuệ.
Giải thoát khỏi tư duy nạn nhân không có nghĩa là chối bỏ sự khó khăn hay đau khổ. Ngược lại, nó đòi hỏi ta đối mặt với chúng một cách chân thực, nhưng từ một tâm thế chủ động. Ta chấp nhận rằng cuộc sống có lúc vui lúc buồn, có những thử thách ngoài tầm kiểm soát, nhưng ta không cần bị ràng buộc bởi những phản ứng tiêu cực với chúng.
Khi tâm trở về với trạng thái tự nhiên không thêm không bớt, ta bắt đầu giải phóng bản thân khỏi sự ràng buộc của tư duy nạn nhân. Và từ đó, ta sống một cuộc đời tự do hơn, bình an hơn, không còn bị kéo đi bởi những vòng xoáy của tâm trí và ngoại cảnh.
~Pháp Nhật

Address

Ho Chi Minh City
HCM

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when AnHealing posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to AnHealing:

Share