22/10/2023
Từ bé, mình hay có thói quen nằm dài trên thành ao cá nhà ngoại, ngắm nhìn trời cao và đếm xem mây tròn méo thế nào. Dù biết đó là một việc rất tào lao, nhưng vì lúc ấy còn bé chưa suy nghĩ nhiều, nên cuộc sống của mình khi ấy vẫn chỉ xung quanh bà, chó mèo, và mấy nhóc hàng xóm.
Nhà bà ngoại mình nằm giữa một khu vườn rất rộng, có vườn bao quanh. Cứ chiều đến là bà cho gà ăn, còn cháu thì leo chuồng heo, thi thoảng ngồi vắt vẻo trên tán cây xanh, hái quả trứng cá và ném vào đầu lũ con trai hàng xóm.
Thế nhưng, càng lớn, những ký ức ấy dần phai mờ đi, và mình đã dần quên mất mình từng yêu màu xanh này đến vậy.
Mình vào Sài Gòn, rồi từ Sài Gòn chuyển xuống Bình Dương, rồi từ nơi khói bụi ấy lại quay về với Sài Gòn đầy tiếng còi xe.
Mình gặp nhiều người hơn, và dễ tổn thương hơn. Chẳng biết bao giờ, từ một đứa khá lạnh lùng và hơi vô tâm, mình buồn nhiều hơn và cứ hay ngẩn ngơ.
Đã có một thời gian, mình chìm trong những chuyện không vui, bị cuốn vào drama và mãi không thể thoát ra được. Và rồi sức khỏe đi xuống, mình đổ mồ hôi và căng thẳng nhiều hơn, những cơn ho bắt đầu xuất hiện. Rồi mình hay có những giấc mơ tối tăm, cảm giác bất lực và mệt mỏi xuất hiện ngay cả khi mình chẳng làm gì hết. Qua một thời gian dài, mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, sinh nhật của bạn bè, cuộc gọi của bố mẹ, những chuyến đi và mất rất nhiều mối quan hệ đáng lẽ ra mình nên vun đắp.
Cho đến khi không chịu nổi nữa, mình quyết định bỏ Sài Gòn và đi, dù lúc ấy còn rất nhiều thứ ngổn ngang.
Lần này mình không đi một mình, mình đi cùng với người bạn thân. Cổ cũng thích phiêu lưu, và hai đứa mình đến nơi này mà chẳng hề có chuẩn bị gì trước.
Tụi mình dậy từ sớm, đi khắp mọi nơi, ăn bánh canh vào gần giữa đêm và trò chuyện với cô chủ khách sạn. Tụi mình chụp hình bên sườn dốc phủ đầy cỏ xanh, nơi có đám chó con chạy nhảy lăn lộn trên bãi cỏ. Rồi mình bước vào chùa và cầu nguyện với chuông xoay. Mỗi bước chân mình đi dường như có sự nâng đỡ kỳ lạ nào đó, dù cơ thể lúc ấy gần như kiệt sức và mệt mỏi ra rời. Rồi tụi mình leo lên đỉnh núi Chư Đăng Ya, dạo chơi giữa cung đường đầy vết xe và gió mát dù đường rất trơn và dễ trượt ngã.
Khi ấy, mình đứng trên đỉnh núi ngập ánh nắng trời, nơi đồi chè bao quanh như lòng mẹ. Những bông cúc dại lướt qua đầu ngón tay đầy xúc cảm, cảm giác kết nối với đất mẹ lại hiện lên trong tâm trí phủ đầy sương, như một phím đàn trong trẻo chạm vào bản nhạc đầy vết mực đen đúa.
Màu xanh của bầu trời, màu xanh của ngọn cỏ, màu xanh trong trái tim mình.
Nỗi buồn theo cơn gió cuốn đi, và thế giới này vẫn đẹp như thuở còn thơ bé.
-SG- 22/10/2023