Văn Lợi Trần

Văn Lợi Trần Theo dõi mình nhé

[ Truyện Full ] Vào ngày kỷ niệm ba năm kết hôn, tôi nhìn thấy con số trên đ ỉnh đầu chồng mình rơi về 0.Mà u đỏ tươi, c...
10/07/2025

[ Truyện Full ] Vào ngày kỷ niệm ba năm kết hôn, tôi nhìn thấy con số trên đ ỉnh đầu chồng mình rơi về 0.

Mà u đỏ tươi, chói mắt, như một v ũng m áu đô ng đặc.

Hôm qua con số đó vẫn là 85. Ổn đ nh như mỗi ngày trong ba năm hôn nhân của chúng tôi, không quá cao cũng không quá thấp, duy trì ở mức “kí nh trọng như khách”, bình thản mà hòa thuận.

“Nhìn gì thế?”

Thẩm Tuỳ đẩy phần bít tết đã cắt gọn đến trước mặt tôi, động tác lưu loát tự nhiên, vẫn mang theo sự chu đáo quen thuộc của anh.

Dưới ánh nến lung lin h phả n chi ếu khuôn mặt đ iển tr ai của anh, nhà hàng ng ân vang tiếng violin dịu dàng, khung cảnh hoàn hảo như ảnh trên tạp chí.

Nếu không vì con số “0” to đùng và lạnh lẽo trên đầu anh thì đúng là một bữa tối hoàn mỹ.

“Không có gì.”

Tôi xiên một miếng thịt bò bỏ vào miệng, nhạt nhẽo như nhai sáp.

“Bít tết hôm nay làm ngon thật.”

Anh cười khẽ, con số trên đầu vẫn không hề da o động — vẫn là con số đỏ rực ấy. Không gợn chút cảm xúc.

Đây là bí mật của tôi. Từ khi có ký ức, tôi đã nhìn thấy những con số lơ lửng trên đầu mỗi người — chỉ số thiện cảm của họ dành cho tôi, từ 0 đến 100, rõ ràng từng chút một.

Bạn bè, đồng nghiệp, người xa lạ… tình cảm của họ với tôi đều hiện lên không sót một ai.

Trước giờ, khả năng này từng giúp tôi nhận rõ bộ mặt thật của những kẻ giả tạo, tránh xa những khách hàng có ý đồ xấu.

Tôi tưởng mình đã quen, th ậm chí bi ết cách lợi dụng để sống thuận lợi.

Cho đến hôm nay.

Khi nhìn thấy con số 0 trên đầu Thẩm Tuỳ, toàn thân tôi như bị đông lạnh.

Chúng tôi yêu nhau hai năm, kết hôn ba năm. Năm năm qua, thiện cảm anh dành cho tôi chưa từng xuống dưới 80.

Tôi từng nghĩ, dù không đến 100, thì cũng đủ chứng minh chúng tôi là vợ chồng bình thường, có một nền tảng tình cảm vững vàng.

Vậy mà giờ là 0?

Đây là gì? Là hận thù? Hay ho àn toà n thờ ơ?

“Sao em cứ thất thần thế?”

Giọng nói của Thẩm Tuỳ kéo tôi về hiện thực. Anh nhìn tôi đầy quan tâm, nhíu mày, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước.

Diễn giỏi thật.

Con số 0 trên đầu anh như đang giễu cợt tôi.

“Chắc là hơi mệt.”

Tôi gượng cười.

“Dạo này bên công ty sắp kết thúc dự án, căng lắm.”

“Dù bận cũng phải chú ý sức khỏe.”

Anh vươn tay nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ấm áp vỗ nhẹ mu bàn tay tôi.

Hành động thân mật, ánh mắt chăm chú.

Nếu chỉ nhìn những điều này, ai cũng sẽ tin đây là một người chồng sâu sắc và dịu dàng.

Nhưng cái “0” kia, như một mũi kim lạnh buốt đâm thẳng vào mắt tôi.

Bữa ăn ấy, tôi gần như không cảm nhận được mùi vị.

Về đến nhà, Thẩm Tuỳ đi thẳng vào phòng làm việc:

“Anh còn cuộc họp video. Em ngủ trước đi, đừng đợi.”

Cánh cửa khép lại.

Tôi đứng giữa phòng khách, dưới ánh sáng rực rỡ nhưng lạnh lẽo của chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ.

Ngôi nhà này, từng góc nhỏ đều do chúng tôi cùng chọn, giờ lại như một cái lồng tinh xảo giam giữ tôi.

Không hiểu sao, tôi bước về phía phòng làm việc.

Cửa không đóng hẳn, còn hở một khe.

“…Ừ, đã sắp xếp xong hết rồi.”

Giọng Thẩm Tuỳ rất nhỏ, mang theo sự nhẹ nhõm và… hào hứng?

“Cô ta không nghi ngờ gì cả… Đúng, yên tâm đi, với kiểu người chậm hiểu như cô ta… Đợi tiền vào tài khoản… Ừ, gặp lại chỗ cũ.”

Cuộc gọi kết thúc.

Tôi tựa vào bức tường lạnh như băng, tay chân tê dại.

“Cô ta” trong miệng anh — chính là tôi.

Chậm hiểu? Ha.

Chỉ số thiện cảm chưa bao giờ nói dối tôi.

0, nghĩa là tình cảm đã cạn sạch.

Cộng thêm nội dung cuộc gọi vừa rồi… “đợi tiền vào tài khoản”?

Trong đầu tôi lập tức hiện lên bản hợp đồng bảo hiểm tai nạn mà tháng trước anh cố gắng thuyết phục tôi ký.

Người thụ hưởng — là anh.

Lạnh buốt từ lòng bàn chân lan thẳng lên đỉnh đầu.

Hôm sau là cuối tuần, tôi hẹn bạn thân Lâm Dự An đi dạo phố.

Tôi cần hít thở một chút — cũng cần xác nhận vài điều.

Lâm Dự An là bạn cùng phòng đại học, đã quen nhau hơn mười năm.

Tính cách cô ấy sáng sủa, hoạt bát như một mặt trời nhỏ.

Trong chuyện tình cảm giữa tôi và Thẩm Tuỳ, cô ấy luôn là người ủng hộ tôi mạnh mẽ nhất.

Mỗi khi tôi cãi nhau với anh, chính cô ấy là người khuyên nhủ, khích lệ tôi giữ lấy người đàn ông tốt ấy.

“Anh ấy tốt biết bao, yêu vợ, chu đáo, sự nghiệp vững vàng, tìm đèn lồng cũng khó ra người như vậy! Cậu thì lại quá mạnh mẽ, đôi khi cũng nên dịu lại chút đi!”

Cô ấy luôn nói vậy.

Chỉ số thiện cảm của cô với tôi, bao năm nay vẫn ổn định ở mức 85 — một con số bạn thân chính hiệu.

Chúng tôi hẹn nhau ở quán cà phê trong trung tâm thương mại hay lui tới.

Tôi cố tình đến sớm, chọn chỗ gần cửa sổ.

Từ xa, tôi thấy Lâm Dự An bước đến.

Hôm nay cô ấy mặc váy vàng nhạt, tôn nước da trắng ngần, nụ cười rạng rỡ, nổi bật như thường lệ.

Và rồi — tôi nhìn thấy con số trên đầu cô ấy.

Một con số đỏ rực: “-20”.

Tôi nghẹn thở.

Âm hai mươi?

Cô ấy ghét tôi tới mức ấy sao?

Không thể nào!

Hôm qua chúng tôi còn chat vui vẻ trên WeChat, hẹn nhau hôm nay đi mua sắm cơ mà!

Cô ấy càng đi tới gần, nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ và tự nhiên, hoàn toàn không để lộ chút sơ hở nào.

Nếu không phải vì dấu trừ trên đầu cô ấy như một cái móc tẩm độc, có lẽ tôi đã tưởng mình nhìn nhầm.

“Cưng ơi! Chờ lâu lắm rồi đúng không?”

Lâm Dự An ngồi xuống đối diện tôi, làm nũng than phiền,

“Đường tắc kinh khủng luôn! Hôm nay cậu phải đãi mình cốc cà phê đắt nhất để bù đấy nha!”

Cô ấy nói năng tự nhiên, động tác thân thiết, còn như thường lệ nhéo nhẹ má tôi một cái.

Nhưng con số “-20” kia, như một khối sắt đỏ rực in thẳng vào mắt tôi, bỏng rát.

Giá trị âm — nghĩa là chán ghét. Rất mạnh mẽ.

“Sao vậy? Trông mặt mũi cậu kém sắc thế?”

Cô ấy hỏi đầy quan tâm, nhíu mày, ánh mắt đầy lo lắng.

“Lại là Thẩm Tuỳ làm cậu tức à? Kể mình nghe xem nào!”

Diễn xuất của cô ấy, tinh tế chẳng kém gì Thẩm Tuỳ.

Nếu không nhờ cái chỉ số chết tiệt kia, tôi chắc chắn sẽ tiếp tục xem cô ấy là chị em thân thiết nhất đời.

“Không có gì đâu,”

Tôi nâng cốc cà phê lên, cố che đi đôi tay đang run nhẹ.

“Có thể là tối qua ngủ không ngon. Dự An, mình hỏi cậu chuyện này nhé.”

“Nói đi, khách sáo gì giữa tụi mình chứ.”

Cô ấy vừa khuấy cà phê, vừa cười, dáng vẻ thả lỏng vô cùng.

“Cậu… cậu thấy Thẩm Tuỳ là người thế nào?”

Tôi chăm chú dõi theo con số trên đầu cô ấy.

“Anh ấy á?”

Lâm Dự An hơi sững lại, rồi cười phì ra.

“Mẫu chồng lý tưởng ấy chứ còn sao nữa! Đối xử với cậu tốt thế cơ mà!

Tự nhiên hỏi thế làm gì? Lại cãi nhau à?”

Ngay khoảnh khắc cô ấy nhắc đến cái tên “Thẩm Tuỳ”, con số trên đầu dao động rất khẽ — từ “-20” thành “-19”.

Rất nhẹ, nhưng tôi vẫn thấy rõ.

Trong mắt cô ấy, thoáng qua một tia cảm xúc — là ngọt ngào? Hay là cảm giác tội lỗi?

“Không có gì đâu, chỉ là gần đây cảm thấy…”

Tôi cố chọn lời mà nói.

“Anh ấy hơi… lạ lạ ấy.”

“Trời ơi, đàn ông mà, ai chẳng thế.”

Cô ấy phẩy tay, làm ra vẻ người từng trải.

“Áp lực công việc lớn, về nhà thì lười giả vờ thôi. Đừng suy nghĩ nhiều, anh ấy tuyệt đối là thật lòng với cậu đó! Mình bảo đảm luôn!”

Cô ấy vừa nói lời bảo đảm, con số “-19” trên đầu vẫn cứng như đá.

Lời bảo đảm từ một người mang chỉ số âm — nghe mà như một lời nguyền độc ác.

Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu tôi, rồi bùng nổ.

Chỉ số 0 trên đầu Thẩm Tuỳ.

Chỉ số -20 trên đầu Lâm Dự An.

Cuộc điện thoại mờ ám của Thẩm Tuỳ tối qua:

“Cô ta kiểu đó chậm tiêu… Tiền vào tay rồi… Gặp lại chỗ cũ.”

Và cả bản hợp đồng bảo hiểm tai nạn giá trị cao kia…

Tất cả những mảnh ghép đó, bị con số âm kia nối kết thành một bức tranh kinh hoàng.

Tôi siết chặt tay dưới bàn, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Dùng đau đớn để giữ bản thân tỉnh táo.

“Có lẽ là mình nghĩ nhiều thật.”

Tôi cúi mắt, cố làm cho giọng mình nghe thật bình thường.

“À đúng rồi Dự An, lần trước cậu nói muốn mua cái túi mới ấy nhỉ?

Hôm nay cửa hàng có hàng rồi đấy, đi xem không?”

“Thật á? Tuyệt vời!”

Lâm Dự An lập tức hớn hở, thân mật khoác lấy tay tôi.

“Vẫn là cậu hiểu mình nhất!”

Chúng tôi bước về phía cửa hàng đồ hiệu như một cặp bạn thân thật sự.

Cô ấy khoác tay tôi, tay ấm, nụ cười ngọt ngào.

Còn tôi nhìn con số “-20” trên đầu cô ấy mà ruột gan lộn nhào.

Cảm giác bị phản bội, còn lạnh hơn con số 0 của Thẩm Tuỳ.

Vì nó đến từ người tôi tin tưởng nhất.

Tôi bắt đầu điều tra, âm thầm và không để lộ dấu vết.

Dưới cái nhìn “thân thiện” của chỉ số 0 và -20 kia, tôi nhất định phải làm rõ:

Họ đang lên kế hoạch gì?

Cái “tiền vào tay” đó rốt cuộc là chuyện gì?

Tôi lấy lý do công việc yêu cầu tập trung cao độ, chuyển đến sống vài hôm tại một căn hộ dịch vụ ở trung tâm.

Phản ứng của Thẩm Tuỳ rất “bình thường”.

Qua điện thoại, anh ta tỏ ra vừa lo lắng vừa tiếc nuối đúng mực:

“Cực quá nhỉ? Nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm quá.

Ở nhà có anh rồi, em cứ yên tâm.”

Chỉ số trên đầu anh ta vẫn là 0. Không rung chuyển chút nào.

Tôi đã tranh thủ khoảng thời gian tự do quý báu đó để làm ba việc.

Thứ nhất, tôi thuê một thám tử tư đáng tin (bề ngoài gọi là chuyên viên điều tra thị trường),

theo dõi kỹ lưỡng hành tung và lịch sử liên lạc của Thẩm Tuỳ và Lâm Dự An trong nửa năm gần đây (tất nhiên trong giới hạn pháp luật).

Tốn tiền thật, nhưng rất đáng.

Thứ hai, tôi kiểm tra kỹ bản sao điện tử của hợp đồng bảo hiểm tai nạn kia.

Điều khoản “chu đáo” đến mức đáng nghi, gần như bao trọn mọi loại rủi ro, điều kiện bồi thường rất lỏng......
Linh truyện full ở bình luận, Like và Theo dõi mình để xem truyện hay mỗi ngày nhé

[ Truyện Full ] Quan phủ ban ph át tướng công, hai mươi văn tiền một người.Nữ tử trong thôn đều tran h nhau cư ớp nam nh...
10/07/2025

[ Truyện Full ] Quan phủ ban ph át tướng công, hai mươi văn tiền một người.

Nữ tử trong thôn đều tran h nhau cư ớp nam nhân.

Ta không đi.

Bởi vì ta đã tr ùng s inh.

Ta biết rõ tiểu quái tử nghèo túng đến mức không ai muốn kia, tương lai sẽ trở thành Nh iếp Ch ính Vươ ng quyền khuynh thiên hạ.

Hắn phụ ta một mảnh chân tình, thê thiếp thành đàn, đem ta giam cầm mười năm, mỗi đêm đều giày vò ta.

Ta không dám mua hắn nữa, chỉ muốn an ổn mà sống.

Thế nhưng ta không ngờ, đêm hôm ấy, trưởng thôn mỉm cười gõ cửa phòng ta:

“Uyển Uyển, có muốn tướng công hay không?”

1

“Rầm!”

Ta vung tay đóng chặt cửa lại.

Dựa vào cửa, cả người có chút ngây ngẩn.

Ảo giác chăng? Đã trùng sinh rồi, vì cớ gì ta lại thấy Phó Cửu Đường?

Trưởng thôn đẩy cửa vào, thần sắc không vui, cũng đầy nghi hoặc nhìn ta.

“Uyển Uyển, ý gì đây?”

“Chê bai vì là hàng thừa lại ư?”

“Không sao! Ta để rẻ cho ngươi, mười văn tiền! Thấy thế nào?”

Nói đoạn, ông ta kéo ta ra ngoài.

Chỉ tay về phía nam nhân đang tựa vào tường, suy yếu đến cực điểm, bộ dáng cực kỳ hào phóng nói:

“Ngươi không phải thích nhất tuấn lang sao? Nhìn đi, dung mạo này, thật là tuấn tú.”

“Dù cho là một kẻ què nửa sống nửa chết, nhưng tắm rửa sạch sẽ, bảo đảm vẫn dùng được.”

Phó Cửu Đường thương thế không nhẹ, trên mặt dính đầy bụi bẩn, y phục rách nát, trông vô cùng chật vật.

Hắn dựa vào tường, lặng lẽ ngước mắt nhìn ta.

Ánh mắt vừa vô tội vừa yếu đuối.

Nhưng lại khiến ta không khỏi lạnh cả sống lưng.

“Không, không phải đâu trưởng thôn, nếu không ai muốn, cứ đưa trở lại quan phủ chẳng phải là được sao?”

Ta vốn cho rằng nếu ta không đi, Phó Cửu Đường hẳn đã bị đưa trở về.

“Sao… sao lại đưa tận cửa thế này?”

2

Thanh Tuyền thôn nằm nơi biên giới hoang vu, giữa hai nước.

Nam nhân trong thôn phần lớn đều bị ép ra trận, một đi không trở lại.

Thiên thời, địa lợi đều khắc nghiệt, già trẻ trong thôn khó mà chống đỡ nổi sưu thuế nặng nề.

Quan phủ thiếu nhân lực, thiếu lương thực, liền mượn cớ quan tâm lê dân, thỉnh thoảng lại đưa đến vài tù nhân bị lưu đày làm khổ dịch.

Hai mươi văn tiền, có thể mua một kẻ lao lực khỏe mạnh về nhà.

Bất luận thế nào cũng là một vụ mua bán có lời.

Bởi vậy, mỗi lần quan phủ phát người, trong thôn liền tranh giành kịch liệt.

Kiếp trước, vào ngày này, ta cũng đi.

Không có tiền, chỉ là muốn xem náo nhiệt mà thôi.

Không ngờ lại nhặt được món hời lớn —— mười văn tiền mua về một kẻ què trọng thương nhưng dung mạo lại tuyệt mỹ.

Khi ấy, trong thôn ai cũng cười nhạo ta ngu dại:

“Người này thương thế nặng như vậy, mua về, đừng nói giúp làm việc, chỉ sợ chưa kịp sống đã chết rồi!”

“Dù cho có sống, ánh mắt hắn vừa lạnh lùng vừa ngạo mạn, hẳn không phải kẻ dễ đối phó!”

Ta không nghe, vẫn đưa hắn về nhà, cẩn thận chăm sóc, chữa trị vết thương.

Không ai ngờ, tiểu quái tử ấy không chỉ sống, mà còn đối với ta tốt đến cực điểm.

Vì ta mà bưng trà rót nước, vì ta mà dùi mài kinh sử, vì ta mà lập công danh hiển hách.

A, không, nói chính xác, không phải vì ta, mà là lừa gạt ta.

Bởi vì đến khi hắn cưới Nhiếp Chính Vương phi, ta mới bàng hoàng tỉnh ngộ

Nguyên lai, khi xưa hắn đối tốt với ta, chỉ vì cưới ta, hắn có thể thoát khỏi thân phận nô tịch, tham gia khoa cử, rời khỏi Thanh Tuyền thôn mà thôi.

Những ân ái ngọt ngào mà ta từng cho là chân tình, đối với hắn lại chỉ là ẩn nhẫn cùng sỉ nhục.

Người này… chưa từng yêu ta.

“Ngươi đang nói lời hoang đường gì vậy? Người quan phủ đã bỏ đi, sao có thể thu hồi?”

Trưởng thôn cũng buồn rầu.

Những năm trước, mỗi lần phát người đều bị tranh đoạt sạch sẽ, chưa từng để lại chút phiền toái nào.

Nào ngờ năm nay lại xảy ra biến cố trên người một kẻ què?

“Người này, dù có giữ trong tay, cũng tuyệt đối không thể trả về được nữa.”

Nói xong, trưởng thôn ngước mắt nhìn ta.

Thấy ta không lên tiếng, chỉ đăm đăm nhìn về một hướng, tưởng rằng ta còn do dự vì giá cả, bèn cắn răng nói:

“Năm văn! Không thể ít hơn nữa đâu!”

“Không phải, trưởng thôn, không phải vấn đề tiền bạc…”

“Một văn!”

“Trưởng thôn, ta thực sự không thể nhận người này, hắn…”

“Uyển Uyển a,” trưởng thôn sắc mặt trầm xuống, ngắt lời ta, “Năm đó ta thu nhận ngươi, chẳng phải cũng không nói một lời sao?”

3

Ta lập tức á khẩu.

Trên đời, khó trả nhất chính là ân tình.

Một khi đã nợ, liền vĩnh viễn phải cúi đầu.

Những năm qua ta hành y trong thôn, cứu chữa vô số bệnh nhân, ban tặng không biết bao nhiêu thang thuốc.

Nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể sánh được với ân tình trưởng thôn năm xưa giữa gió tuyết thu nhận ta.

“Được rồi, trưởng thôn.”

Ta khẽ thở dài, gật đầu đồng ý.

Không hề chú ý tới, kẻ đang tựa vào vách tường kia, Phó Cửu Đường, vừa chậm rãi rũ mắt xuống, lộ ra thần sắc như trút được gánh nặng.

4

“Còn nhìn nữa, đôi mắt của ngươi không cần nữa sao?”

Dải vải quấn quanh lồng ngực Phó Cửu Đường, khoảng cách giữa ta và hắn vô cùng gần, hơi thở như hòa vào nhau.

Không cần ngước lên, ta cũng cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn mình.

Phó Cửu Đường sững lại, gương mặt tuấn tú đã được lau sạch bỗng hiện lên vẻ bối rối:

“Uyển Uyển…”

Ta thắt xong dải vải, dùng kéo cắt bỏ phần dư thừa, đứng dậy kéo giãn khoảng cách.

Thần sắc nhạt nhẽo:

“Uyển Uyển không phải cái tên để ngươi gọi, cứ gọi ta là Tần cô nương đi.”

“Nhưng ngươi đã mua ta,” giọng Phó Cửu Đường gấp gáp hơn hẳn, “Ta phải cưới ngươi…”

Hừ, gấp gáp như vậy, là sợ không cưới được ta thì không thể thoát khỏi nô tịch chứ gì.

Tội nhân đã vào nô tịch, đáng lý phải đời đời kiếp kiếp làm nô.

Nhưng nay, chỉ cần có người bỏ tiền chuộc, liền có thể đổi thành nông tịch, rửa sạch thân phận.

Cơ hội này có một không hai, khó trách hắn lại bất chấp thủ đoạn, nóng lòng như thế.

Ánh nến lay động, ta nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Phó Cửu Đường.

Người này, quả thực sinh ra một đôi mắt vô cùng đẹp.

Chỉ cần nhìn ta như vậy, dễ dàng khiến người khác có cảm giác trong mắt hắn chỉ có ta.

Đáng tiếc, tất cả đều là giả dối.

“Ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi nô tịch.

“Nhưng không phải với tư cách phu quân, mà là huynh trưởng.

“Từ nay về sau, ngươi và ta xưng huynh muội.”

Phó Cửu Đường lập tức nhíu mày, giọng trầm thấp: “Huynh muội?”

Ta khẽ cúi đầu, mỉm cười: “Đúng vậy, huynh muội.”

5

Kiếp trước, là ta ngu dại, là ta không biết tự lượng sức mình.

Ngày hắn thành thân, ta thu dọn hành trang, thương tâm rời đi, định trở về Thanh Tuyền thôn mà kết thúc quãng đời còn lại.

Nào ngờ, hắn dẫn binh đuổi theo, mạnh mẽ bắt ta quay về.

Hắn nhíu mày, tựa như mệt mỏi đến cực điểm, thở dài một hơi:

“Uyển Uyển, ngươi nên hiểu rõ, Vương phi của ta, không thể là một thôn phụ nơi sơn dã.”

“Đừng hồ nháo nữa, theo ta về đi.”

“Trừ ngôi vị Vương phi ra, ta có thể cho ngươi tất thảy.”

Ta tất nhiên không chịu.

Nhưng hắn nào có nghe lọt tai?

Hắn giam ta tại biệt viện ngoài kinh thành, nuôi dưỡng ta như một con hoàng tước trong lồng son, không danh không phận.

Nuôi suốt mười năm.

Cho đến khi Vương phi của hắn không còn nhẫn nhịn nổi nữa, mạnh mẽ dẫn người xông vào, đem ta trói vào lồng heo dìm xuống nước…

6

Lồng ngực Phó Cửu Đường phập phồng kịch liệt, giọng nói lạnh lẽo:

“Ta không muốn làm huynh muội.”

Ta thoáng kinh ngạc, ngước mắt nhìn hắn một cái.

Sao vậy?

Lẽ nào lại muốn đem ta thành một món đồ để thỏa mãn lúc cô đơn sao?

Phó Cửu Đường, ngươi quả thực là kẻ chẳng ra gì.

“Không được, chúng ta không thể thành phu thê.”

“Vì sao?”

“Bởi vì ta đã có hôn phu.”

Ta cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đồng tâm kết bên hông.

“Mọi người đều nói chàng đã chết nơi sa trường, nhưng ta tin, chàng sẽ trở về.”

Đồng tử Phó Cửu Đường đột nhiên co rút lại, hắn lập tức bật dậy khỏi giường.

Động tác quá mạnh, khiến vết thương vừa băng bó xong lại rỉ máu.

Thế nhưng hắn chẳng hề kêu đau, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt giống hệt như những ngày cuối cùng của kiếp trước —— băng lãnh, cố chấp đến cực đoan.

“Ngươi có hôn phu?”

Ta không né tránh, bình tĩnh nhìn hắn:

“Phải, ta có.”

7

Ta thực sự có.

Người ấy tên là Tiêu Hành, trưởng tử của đại hộ Tiêu gia trong trấn.

Chúng ta gặp gỡ nơi thư viện, cùng nhau lớn lên, coi như một đôi thanh mai trúc mã.

Bốn năm trước, Tiêu Hành bị ép nhập ngũ.

Từ đó, một đi không trở lại.

Những chuyện như vậy, ở biên cương đã chẳng còn xa lạ, lâu dần liền hình thành một quy ước bất thành văn:

“Ba năm không trở về, hôn ước tự hủy.”

Bởi vậy, năm đó ta mua Phó Cửu Đường, thực ra chẳng có gì là sai trái.

Về sau, trong những ngày tháng sớm tối chung chăn, ta bị diễn kịch cao siêu của hắn lừa gạt, liền theo hắn rời khỏi Thanh Tuyền thôn.

Lúc chúng ta đi, Tiêu Hành vẫn chưa trở về.

Có lẽ, chàng thực sự đã chết.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Kiếp này, nếu ta muốn giữ vững lời thề chung thủy, ai có thể nói gì được chứ?

“Hoặc là làm huynh muội, hoặc là tiếp tục làm nô, chọn đi?”

Ta vừa nói, vừa nhướng mày, nghiêng đầu nhìn gương mặt u ám của Phó Cửu Đường, trong lòng đầy châm biếm.

Hắn, đương nhiên là không vui.

Rốt cuộc, huynh muội nào có thể dùng để ấm giường, phát tiết dục vọng đâu.

Mà quả nhiên, sau khi nghe xong hai lựa chọn của ta, đôi môi mỏng của Phó Cửu Đường liền mím chặt.

Ánh mắt hắn đè nén, trong đồng tử đen kịt phản chiếu ánh nến chập chờn lay động.

Ngực phập phồng vài lượt, yết hầu trượt lên trượt xuống, cuối cùng, như từ trong cổ họng ép ra hai chữ:

“Huynh muội.”

Không hề ngoài dự liệu.

Ta khẽ mím môi, khóe môi vương chút ý cười, thu dọn hòm thuốc, đứng dậy rời đi.

Trước khi khép cửa, ta ngoảnh lại nhìn hắn:

“Nghỉ ngơi sớm đi, huynh trưởng.”

Nắm tay Phó Cửu Đường lập tức siết chặt.

Cửa phòng khép lại, bên trong chìm vào tĩnh lặng.

Trong tiếng nến cháy lép bép, xen lẫn một tiếng cười khẽ, âm trầm của Phó Cửu Đường:

“Hừ, huynh trưởng…”.....
Mọi người Like và Theo Dõi mình để đọc truyện hay cập nhật hàng ngày. Mình luôn gửi linh full truyện ở bình luận nhé, không bắt mọi người chờ đợi. Nếu không thấy linh thì chọn Tất Cả Bình Luận để tìm nhen :b :b

[ Truyện Full ] Năm tôi 16 tuổi, bồ n hí của ba mang th ai, ép mẹ tôi rời khỏi vị trí chính thất.Mẹ tức giậ n bỏ đi khôn...
10/07/2025

[ Truyện Full ] Năm tôi 16 tuổi, bồ n hí của ba mang th ai, ép mẹ tôi rời khỏi vị trí chính thất.
Mẹ tức giậ n bỏ đi không lời từ biệt, không ai còn đoái hoài tới tôi, ngoại trừ C hu G ia Hằ ng.
Cậu thiếu niên ấy nắm lấy tay tôi, g iận dữ hét lên với ba tôi:
“Các người đều không cần cô ấy, thì để tôi!”
Năm tôi 18 tuổi, trong một nhà nghỉ rẻ tiền 40 tệ một đ êm, tôi đau đến bật khóc.
C hu G ia Hằ ng nhìn bóng đèn vàng vọt, thề độc rằng sẽ đối xử tốt với tôi cả đời.
Năm tôi 2 2 tuổi, chúng tôi kết hôn.
Năm tôi 25 tuổi, tôi sinh con gái.
Ai cũng nói tôi đã chọn đúng người, chồn g thành đạt, lại cưng chiều và thủy ch ung.
Tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Cho đến năm tôi 30 tuổi, tôi mới phát hiện ra Chu G ia Hằng có một người tình được nuôi giấu suốt năm năm — và hiện tại cô ta đã mang thai.
Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ muốn chết quách cho xong.
Nhưng Chu G ia Hằng chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn tôi,
rồi thản nhiên buông một câu: “Ba em cũng vậy mà, có gì ghê gớm đâu?”
1
Mẹ của bạn thân tôi nhập viện.
Tôi đến thăm, tình cờ nhìn thấy Ch u Gia Hằng trong s ảnh bệnh viện.
Anh ta đứng ở cửa nhà vệ sinh, như đang đợi ai đó.
Tôi mở khung chat trên điện thoại,
— Mười phút trước, anh ta còn bảo mình đang họp.
Tôi thoáng nghĩ, có khi nào Chu Gia Hằng đang bị bệnh mà giấu tôi vì sợ tôi lo?
Tôi định đi tới hỏi thì thấy một cô gái trẻ bước ra từ nhà vệ sinh,
tự nhiên khoác tay Chu Gia Hằng.
Họ cùng nhau đi về phía bãi đậu xe, vừa đi vừa cười đùa.
Trực giác thôi thúc tôi lén bám theo.
Chu Gia Hằng ga lăng mở cửa ghế phụ cho cô gái.
Nhưng cô ta không vào xe,
mà vòng tay ôm cổ anh ta, ngẩng mặt lên chờ được hôn.
“Trẻ con thật đấy, đang ở ngoài đó nha.”
Chu Gia Hằng xoa đầu cô gái, giọng trách yêu nhưng cười dịu dàng,
rồi cúi đầu hôn cô ta.
Khoảnh khắc đó, tôi thấy toàn thân lạnh ngắt.
Như thể máu trong người tôi đóng băng hết.
Tai tôi ù đi, đầu óc ong ong.
Không kịp nghĩ ngợi, tôi lao thẳng tới.
Chu Gia Hằng nhìn thấy tôi, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
“Chu Gia Hằng, cô ta là ai?!”
Tôi giận dữ định kéo cô gái ra,
Chu Gia Hằng cau mày, vội chắn trước mặt cô ta.
“Tôi đang hỏi anh đấy, con hồ ly tinh đó là ai?!”
Chu Gia Hằng không trả lời, chỉ quay sang nhét cô ta vào ghế phụ.
“Tôi cấm cô đi!”
Tôi kéo cửa xe ra, “Xuống xe cho tôi!”
“Lê Sơ, đủ rồi!”
Chu Gia Hằng quát to.
“Có gì thì về nhà nói, đừng làm trò điên dại giữa đường!”
2
Chu Gia Hằng chở cô ta đi mất.
Chiếc Cherokee đen chỉ để lại một vệt khói mờ.
Hôm đó, tôi thậm chí không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào,
cả người như mất hồn.
Chu Gia Hằng trở về sau đó hai tiếng.
“Cô ta là ai?”
Tôi ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn anh ta, nước mắt chực trào.
“Anh ngoại tình rồi, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Hai tiếng chờ anh ta, tôi đã chuẩn bị đủ loại kịch bản cho câu trả lời…
Nhưng không ngờ, lại là một chữ “Đúng” dứt khoát đến thế.
Tôi nghĩ, ít nhất thì Chu Gia Hằng cũng sẽ cố gắng bịa ra vài lý do để đối phó với tôi.
Ví dụ như: “Là cô ta chủ động, anh chỉ không kịp từ chối.”
Hoặc: “Anh chỉ là nhất thời hồ đồ, sau này sẽ không dám nữa.”
Nhưng anh ta không làm vậy.
Đến một cái cớ gượng gạo cũng lười nói.
Anh ta “thành thật” đến mức khiến tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười.
“Tại sao vậy?”
Nước mắt tôi không thể kìm được nữa, từng giọt rơi lộp độp trên sàn nhà.
“Chu Gia Hằng, tôi đã làm gì sai? Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế?!”
Tôi vung tay tát thẳng vào mặt Chu Gia Hằng.
Anh ta bị tôi tát lệch cả đầu, nghiêng mặt sang một bên, bặm chặt quai hàm, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như không:
“Em không sai, là do anh.”
Dáng vẻ điềm tĩnh đó hoàn toàn chọc giận tôi.
Tôi lao tới đấm anh ta.
Vớ được gì cũng cầm lên ném vào người anh ta.
Chu Gia Hằng vẫn không nói một lời, lặng lẽ chịu đựng tất cả cơn giận của tôi.
Phòng khách rối tung rối mù, chiếc bình thủy tinh trên bàn trà bị đập vỡ, mảnh vỡ rạch một đường dài trên mu bàn chân tôi.
Chu Gia Hằng nhíu mày, lập tức bế tôi lên, đi thẳng lên phòng ngủ tầng hai.
“Thả tôi xuống!”
Tôi không ngừng giãy giụa, cắn mạnh vào vai anh ta.
Máu thấm ra, đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Nhưng Chu Gia Hằng như không hề thấy đau, ném tôi lên giường, rồi đè xuống giữ chặt.
Giọng nói anh ta như mang theo chút dỗ dành:
“Em làm loạn đủ chưa?
“Chăm sóc vết thương xong rồi muốn làm gì thì làm, được không?”
Chu Gia Hằng lấy thuốc sát trùng ra, định bôi cho tôi.
Tôi lại hất tay anh ta ra.
Lọ thuốc sát trùng rơi xuống đất, dung dịch màu nâu vàng loang lổ đầy sàn.
“Tại sao anh lại ngoại tình?!”
“Trả lời tôi đi!”
“Tại sao anh lại phản bội tôi?!”
Tôi túm lấy cổ áo anh ta, gào lên như điên, không ngừng truy hỏi.
Cứ như thể không có được câu trả lời thì tôi sẽ không buông tha.
Chu Gia Hằng bắt đầu mất kiên nhẫn.
Giọng anh ta cũng lạnh đi mấy phần.
“Lê Sơ, em phải hiểu, có những chuyện xảy ra là vì nó có lý do của nó.
“Học cách chấp nhận, giữ lại chút thể diện cho cả hai, đôi khi còn có ý nghĩa hơn là ép nhau phải nói rõ nguyên nhân.”
3
Nhưng tôi thật sự không thể hiểu nổi, chuyện này thì có lý lẽ gì chứ?
Tôi thức trắng cả đêm.
Tự an ủi bản thân một cách điên cuồng.
Tôi và C hu Gi a Hằ ng là thanh mai trúc mã, yêu nhau mười hai năm, kết hôn tám năm.
Có thể anh ấy chỉ là nhất thời chán chường, bị cám dỗ một chút mà thôi.
Liệu có phải… chuyện này không đến mức không thể tha thứ?
Biệt thự chúng tôi ở nằm ở ngoại ô, đêm khuya yên tĩnh đến rợn người.
Tôi ngồi co ro trên ban công, khóc rất lâu.
Sau đó, tôi dùng tài khoản phụ lên mạng đăng một bài viết.
【Chồng ngoại tình, con gái mới 5 tuổi, phải làm sao để hàn gắn?】
Tôi thật lòng muốn tìm lời khuyên.
Nhưng cuối cùng lại bị mắng thảm hại.
【Lại thêm một bà vợ u mê, không có đàn ông là không sống nổi à.】
【Muốn hàn gắn à? Ra ngoài đánh tiểu tam một trận, rồi về nhà lạnh mặt giặt đồ lót cho ông chồng yêu quý nhé.】
【Ai mà còn đọc được mấy bài kiểu này, mong mai trúng số năm trăm vạn cho đỡ tức.】
【Dùng chuyện đau lòng để câu tương tác, cô có nghĩ đến lòng tự trọng của chính mình chưa?】
【Bạn trên kia, đừng nói mấy lời sáo rỗng nữa.】
Trước đây khi đọc những câu chuyện tương tự, tôi cũng từng tức giận thay, đau lòng thay cho người trong cuộc.
Nhưng đến khi chính mình rơi vào hoàn cảnh đó, tôi mới hiểu,
Không phải ai cũng có thể mạnh mẽ, lý trí và dứt khoát như nữ chính trong phim truyền hình.
Cuộc đời tôi, ngay từ đầu đã là một vũng bùn nhơ nhớp.
Ba tôi ghét tôi, vì tôi là con gái.
Mẹ tôi cũng ghét tôi, cũng vì tôi là con gái — bà cho rằng tôi không thể khiến ba yêu thương, còn làm tan vỡ cuộc hôn nhân của họ.
Những trận chửi mắng và đòn roi không dứt đã gắn liền với tuổi thơ tôi.
Tôi sống như thể là tội nhân ngay từ lúc được sinh ra.
Chu Gia Hằng là hàng xóm nhà tôi, hơn tôi hai tuổi.
Ba anh ấy cũng là một kẻ khốn nạn, rượu chè, cờ bạc, gái gú không thiếu thứ gì.
Nhưng anh ấy vẫn còn may mắn, có một người mẹ hết lòng yêu thương mình.
Hồi nhỏ, mỗi lần tôi bị đánh không có gì ăn, trốn ra sau vách tường, vừa đói vừa khóc,
Chu Gia Hằng luôn bưng một bát cơm đến tìm tôi.
Trên cơm có một cái đùi gà bóng nhẫy thơm phức.
Là bác gái nhà Chu để dành riêng cho tôi.
Cả nhà chỉ có đúng một cái đùi gà, ngay cả C hu Gi a Hằ ng cũng không được ăn.
Đó là ký ức đẹp đẽ duy nhất trong tuổi thơ tôi.
Suốt nhiều năm sau, những tháng ngày đau khổ tôi đều vượt qua nhờ vào ký ức về những bát cơm có đùi gà ấy......

[ Truyện Full ]  Sau đêm họp lớp say xỉn , mắt tôi còn chưa mở, tay mò mẫm tìm điện thoại thì sờ trúng một cái chân đầy ...
10/07/2025

[ Truyện Full ] Sau đêm họp lớp say xỉn , mắt tôi còn chưa mở, tay mò mẫm tìm điện thoại thì sờ trúng một cái chân đầy lông .

Vì tiềm thức tò mò lại chưa tỉnh ngủ, tôi không nhịn được mà đưa tay mò thêm vài lần…

Ngay giây tiếp theo – RẦMMM!

Cánh cửa mở toang, một nhóm người tràn vào phòng tôi.

Tôi hoảng hồn rụt tay lại, lập tức mở mắt ôm chặt lấy chăn…

“Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh…”

Mấy người đàn ông vừa bước vào có vẻ bị hoảng sợ, đồng loạt bật lên những tiếng thán phục kinh ngạc.

Tôi: ??? Bác sĩ Lục gì cơ?

1

Tôi theo ánh mắt họ nhìn sang – một người đàn ông đang nằm ngay bên cạnh tôi.

Hai chân anh ta dài thẳng, rắn chắc, phủ đầy lông, tràn ngập hóc môn nam tính. Nhìn lên trên nữa…

Tôi như mù mắt.

“Mọi người… bọn tôi không cố ý…” Một nhóm người vội nhắm tịt mắt lại, vội vàng giải thích.

Tôi không quen đám người đó, càng không quen người đang nằm cạnh mình. Đang lúc tôi lúng túng chẳng biết làm sao.

Người bên cạnh đưa tay kéo kéo chăn, khẽ hé mắt liếc nhìn tôi, giọng khàn khàn:

“Cho tôi một ít?”

Tôi mất một giây để hiểu câu đó, sau đó như bị điện giật lập tức buông tay.

Chiếc chăn vừa vặn che được phần quan trọng, anh ta lại nhắm mắt, giọng lười biếng:

“Không phải gọi cô.”

Hả…

Tôi bị dọa đến mức chuẩn bị xuống giường, thì anh lại thở dài một tiếng, bất lực nói:

“Không phải gọi cô.”

Vừa dứt lời, đám đàn ông kia cuối cùng cũng ngừng hóng chuyện, ném lại một câu:

“Trưởng khoa đang giục họp đấy, mau xuống đi.”

Rồi chen nhau chạy ra ngoài.

Thế giới bỗng chốc yên ắng.

Tôi ôm chặt một góc chăn, ngồi đó, run như cầy sấy.

2

“Cô sợ gì vậy?”

Có lẽ bị tôi run đến mất cả buồn ngủ, anh mở mắt nhìn tôi một cái, rồi không chịu được lại nhắm lại.

“Tôi… tôi hình như… hơi đau.”

Vì hoảng loạn quá mà tôi bắt đầu nói bừa, vừa dứt lời đã muốn tự tát mình một cái.

Lần này anh mở mắt ra, cuối cùng cũng không nhắm lại nữa.

Chỉ nhìn tôi vài giây, anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó vòng tay dài khẽ kéo tôi lại, miễn cưỡng ôm lấy eo tôi:

“Lần đầu tiên… là như vậy. Chút nữa sẽ ổn thôi.”

Chắc là anh đang an ủi tôi.

Nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy được an ủi, ngược lại còn toát hết mồ hôi lạnh.

Sau đó, tôi cúi đầu xuống – nhìn thấy một vệt máu nhỏ trên ga giường…

Tê cả da đầu.

Anh cũng nhìn thấy vết máu đó, sững người một chút, rồi đưa tay xoa đầu tôi, bật cười khẽ:

“Xin lỗi, tôi hơi mất kiểm soát rồi.”

Mất kiểm soát?!

Tôi lại bị dọa toát thêm một trận mồ hôi.

“Anh là ai?” Tôi đau khổ hỏi.

Anh bỗng bật cười, như bị tôi chọc giận mà hóa buồn cười:

“Cô còn không biết tôi là ai, mà cũng dám trèo lên giường ngủ tôi?”

“Tôi… tôi không nhớ gì cả…”

Tôi chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ, nổi cả da gà, “Chuyện này… có khi nào có bầu không?”

Được rồi, chính tôi cũng cạn lời với mình.

Trong tình huống này, vậy mà tôi lại gạt hết mọi nghi vấn sang một bên, chỉ lo hỏi câu mấu chốt nhất.

Đúng là… không hổ là tôi.

“…” Anh lại mở mắt liếc nhìn tôi một cái, trông vô cùng mệt mỏi.

Tôi nhìn dáng vẻ rã rời của anh, có cảm giác nếu tôi chạm nhẹ một cái thôi, anh sẽ ngừng thở tại chỗ.

Rốt cuộc tối qua tôi đã điên đến mức nào mà hành hạ người ta thành ra thế này?

Tôi xấu hổ không để đâu cho hết.

“Không đâu.”

Anh đáp lại bằng một câu ngắn gọn, dứt khoát.

Tôi chẳng có kinh nghiệm, lại không nhớ nổi chuyện tối qua diễn ra thế nào, nên cũng không dám hỏi thêm.

Anh nói không có bầu thì chắc là không rồi, dù gì người ta cũng được gọi là bác sĩ.

Có khi nào anh ấy đã dùng biện pháp an toàn?

Tôi đành phải nghĩ vậy cho yên tâm.

“Vậy… tạm biệt nhé?”

Để tránh cảnh ngượng ngùng khi cả hai cùng tỉnh táo, tôi chọn cách chuồn đi sớm.

“…” Anh liếc tôi một cái, bỗng nhiên bật cười,

“Được thôi.”

3

Tôi cứ tưởng mình và anh sẽ không bao giờ gặp lại.

Thế nhưng hai tuần sau, tôi cầm que thử thai, run rẩy ngồi trước cửa phòng khám của anh.

“Chị dâu ơi!”

Một nam bác sĩ nhảy phắt đến trước mặt tôi.

Tôi giật mình đến mức suýt chút nữa bị anh ta dọa cho hồn lìa khỏi xác.

“Cô đang đợi bác sĩ Lục à?”

Anh ta nhiệt tình hỏi, như thể thân quen với tôi lắm.

Nhưng thực tế, có lẽ chúng tôi chỉ mới gặp nhau thoáng qua sáng hôm đó ở khách sạn.

Cái sáng khiến tôi muốn độn thổ ấy.

Hai tuần trước, tôi đi họp lớp thời cấp ba, uống quá chén, đi nhầm phòng.

Sau đó tôi mới biết, hôm đó bác sĩ Lục cùng nhóm bác sĩ của anh tổ chức hội nghị ngay khách sạn đó.

Xui xẻo thay, phòng của bác sĩ Lục lại nằm ngay sát phòng tôi.

Hơn nữa, anh ấy đang bị ốm, còn người chăm sóc thì khi ra ngoài lại quên đóng cửa phòng.

Và thế là… tôi xông thẳng vào.

Rồi đồng nghiệp anh sáng hôm sau tới gọi anh đi họp…Thế là có cảnh tượng bối rối kinh điển sáng hôm đó.

“À… phải.”

Tôi gật đại cho xong, mặt đỏ bừng bừng.

“Vào trong đợi đi.”

Không nói thêm lời nào, anh bác sĩ kéo tôi vào phòng nghỉ.

Lúc đi ngang qua bác sĩ Lục, anh có liếc nhìn tôi một cái, như thể không nhận ra tôi là ai.

Thật ra, tôi cũng suýt không nhận ra anh.

Dù gì tôi cũng chưa từng thấy anh ăn mặc chỉnh tề rời khỏi giường bao giờ.

Tôi ngồi chờ đầy lo lắng suốt hai tiếng, nhờ cái bảng tên trên bàn làm việc của anh, cuối cùng mới biết anh tên là Lục Niên, bác sĩ chuyên khoa tim mạch.

Tôi lén tra sơ yếu lý lịch của anh – hóa ra anh đã… 29 tuổi?!

Tôi âm thầm tính xem giữa tôi và anh có bao nhiêu khoảng cách thế hệ.

Một lát sau, Lục Niên cuối cùng cũng bước vào phòng để thay đồ.

Anh nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ:

“Cô đợi mấy tuần rồi?”

Tôi: ???

“Bác sĩ Lục, tôi đợi anh.”

Tôi đứng dậy, siết chặt túi xách, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Cô là…?”

Tôi: ???

Xuống giường là quên người luôn thật à?

“Hai tuần trước, ở khách sạn, chúng ta đã…”

Tôi cắn răng, cố gắng giải thích với anh, càng nói càng thấy không vững.

Cuối cùng dứt khoát lấy que thử thai ra, cẩn thận đưa đến trước mặt anh:

“Tôi hình như… có thai rồi…”

“Bác sĩ Lục, ăn cơm thôi.”

Đúng lúc đó, một nữ bác sĩ xông thẳng vào phòng.

Tôi giật mình định giấu que thử thai đi, ai ngờ tay run làm rơi nó xuống thùng rác bên cạnh bàn.

Tôi liếc nhìn thùng rác, sợ anh không kịp nhìn thấy, đang phân vân có nên nhặt lại không.

“…”

Lục Niên không nói gì, chỉ chăm chú nhìn tôi, ánh mắt mang theo chút trêu chọc đầy ẩn ý.

“Bệnh nhân của anh à?”

Cô bác sĩ kia không có ý định rời đi, còn quay sang nhìn tôi đầy tò mò.

Tôi ngập ngừng, không biết nên nói gì, cảm thấy vô cùng lúng túng.

“Có chút việc riêng, các cô đi ăn trước đi.”

Anh không hề giới thiệu tôi.

Tôi có cảm giác như mình là kẻ lén lút làm chuyện mờ ám.

Cô bác sĩ kia rời đi với vẻ rất không cam lòng, trước khi đi còn cố ý kéo tay áo anh như muốn khẳng định chủ quyền.

Anh có bạn gái.

Tôi như bị sét đánh ngang tai......

Mọi người Like và Theo Dõi mình để đọc truyện hay cập nhật hàng ngày. Mình luôn gửi linh full truyện ở bình luận nhé, không bắt mọi người chờ đợi. Nếu không thấy linh thì chọn Tất Cả Bình Luận để tìm nhen :b :b

Address

Thủ Đức
Ho Chi Minh City
72900

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Văn Lợi Trần posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share