Tuấn

Tuấn Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Tuấn, Digital creator, Ho Chi Minh City.

Tài liệu không tiêu đề 08Em và hắn, cuối cùng cũng dừng lại.Như một bản nhạc đến đoạn cuối, thanh âm lặng dần, chỉ còn l...
15/12/2024

Tài liệu không tiêu đề 08

Em và hắn, cuối cùng cũng dừng lại.

Như một bản nhạc đến đoạn cuối, thanh âm lặng dần, chỉ còn lại dư âm của những nốt trầm buồn bã. Em nhìn hắn, ánh mắt đã thôi tìm kiếm câu trả lời. Còn hắn, im lặng như thể từng từ nói ra đều trở thành vô nghĩa. Giữa hai người, không còn tiếng ồn ào trách móc, cũng chẳng còn nhiệt huyết để cố níu lại những mảnh vỡ rơi xuống từ quá khứ.

Có những thứ khi tan vỡ, người ta cứ ngỡ chỉ cần kiên nhẫn, cần bao dung thì sẽ hàn gắn được. Nhưng càng cố nắm chặt, những vết cắt từ mảnh ký ức lại cứa vào sâu hơn. Em và hắn từng bên nhau như một lẽ dĩ nhiên, yêu thương nhau như cách con người vẫn cần hơi thở để sống. Ấy vậy mà, thứ tình yêu tưởng vững vàng ấy lại chẳng thể trụ nổi trước thời gian và những khoảng cách trong lòng.

Ngày em và hắn buông tay, gió thổi nhẹ như một dấu lặng cho mọi thứ. Em đứng đó, không khóc, nhưng đôi mắt lại đong đầy một nỗi buồn sâu không thấy đáy. Còn hắn, đôi vai rộng bỗng chốc như sụp xuống dưới sức nặng của những lời chưa kịp nói.

Người ta thường bảo chia tay rồi sẽ đau đớn, sẽ dằn vặt lẫn nhau, nhưng giữa em và hắn chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Sự im lặng ấy giống như cơn mưa rào từng dội xuống trái tim, sau đó lại để lại những vệt nước đọng lạnh ngắt. Em và hắn đã không còn tìm thấy nhau giữa ngổn ngang của những mệt mỏi. Và trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu: dù có cố gắng thêm nữa cũng chỉ là đi tiếp trong vô vọng.

Hắn từng là một phần của em – một phần đủ đầy và đẹp đẽ nhất. Có những ngày, hắn đứng ở cuối con đường chờ em với nụ cười dịu dàng. Có những đêm, giọng nói hắn là thứ duy nhất ru em ngủ giữa những lo âu. Hắn đã từng, và em cũng đã từng. Nhưng "đã từng" ấy giờ đây chỉ còn là ký ức.

Những ngày sau chia tay, em vẫn đi qua những nơi cũ, vẫn uống ly cà phê đen hắn hay pha, vẫn nghe lại bản nhạc buồn hắn thích. Hắn có lẽ cũng thế – vẫn đứng nơi góc đường ấy, tự hỏi giờ này em còn đau lòng nữa hay không.

Nhưng có một điều cả hai đều biết rõ: dù còn thương, nhưng chẳng thể nào quay về. Một mối tình khi đã đi đến đoạn kết, người ta chỉ còn biết ngồi lặng lẽ nhặt lại từng mảnh kỷ niệm, xếp chúng vào một góc thật sâu trong lòng.

Thời gian rồi sẽ kéo mọi thứ trôi đi, để lại em và hắn như hai kẻ qua đường trong cuộc đời nhau. Chúng ta sẽ quên được nhau, nhưng nỗi nhớ không nhất thiết phải nhạt phai. Em sẽ học cách bước đi trên con đường không còn hắn bên cạnh, còn hắn, có lẽ cũng sẽ mỉm cười khi nghĩ về em ở một nơi nào đó trong thế giới của riêng mình.

Em và hắn – hai người đã từng, giờ chỉ còn lại hai từ “hối tiếc”. Hối tiếc vì đã không thể đi đến cùng, hối tiếc vì đã không đủ dũng khí để giữ lấy nhau. Nhưng dù vậy, tình yêu này, dù không trọn vẹn, vẫn đẹp theo một cách rất riêng.

Bởi lẽ, đôi khi kết thúc cũng chính là cách để người ta giữ lại những gì đẹp nhất của nhau…

Tài liệu không tiêu đề 07Anh không biết nên gọi em là gì trong cuộc đời mình. Là một giấc mơ dang dở, hay một mảnh ghép ...
13/12/2024

Tài liệu không tiêu đề 07

Anh không biết nên gọi em là gì trong cuộc đời mình. Là một giấc mơ dang dở, hay một mảnh ghép mà cả đời này anh sẽ không bao giờ tìm lại được?

Anh từng nghĩ rằng tình yêu sẽ đủ để vượt qua mọi thứ. Nhưng có lẽ, tình yêu cũng giống như một ngọn nến trước gió. Nếu không biết cách bảo vệ, ngọn lửa sẽ lụi tàn, để lại một khoảng trống lạnh lẽo và tăm tối.

Giờ đây, khi nhìn lại, anh không nhớ rõ chúng ta đã xa nhau như thế nào. Chỉ nhớ cảm giác bàn tay em rời khỏi tay anh, từng bước rời xa trong sự im lặng. Anh muốn giữ em lại, nhưng không biết phải nói gì. Có lẽ vì chính anh cũng đã kiệt sức trong những cố gắng níu giữ một điều mà cả hai đều không còn đủ sức để tiếp tục.

Thời gian trôi qua, anh cứ nghĩ rằng nỗi đau này sẽ nhạt phai. Nhưng mỗi khi nghĩ về em, trái tim anh vẫn thổn thức như ngày đầu. Em không chỉ là tình yêu đã mất, mà là một phần cuộc sống của anh – một phần mà anh không bao giờ có thể lấp đầy.

Nhưng em biết không, điều anh tiếc nuối nhất không phải là việc chúng ta không thể cùng nhau đi đến cuối con đường. Điều anh tiếc nuối nhất là đã không thể làm cho em hạnh phúc. Đã không thể giữ được nụ cười em từng dành cho anh.

Giờ đây, em đã bước qua những tháng ngày cũ kỹ, còn anh vẫn ở lại với những ký ức không chịu phai mờ. Nhưng anh không giận em. Ngược lại, anh mừng vì em đã tìm được niềm vui mà anh không thể mang lại.

Có lẽ trong đời, ai cũng sẽ có một nỗi hối tiếc khắc sâu vào tim. Và đối với anh, đó chính là em – một điều đẹp đẽ nhưng chẳng bao giờ trọn vẹn...

Tài liệu không tiêu đề 06Trong ánh sáng vàng mờ nhạt của quán nhậu, mọi thứ trở nên mông lung như một giấc mơ. Giữa nhữn...
07/12/2024

Tài liệu không tiêu đề 06

Trong ánh sáng vàng mờ nhạt của quán nhậu, mọi thứ trở nên mông lung như một giấc mơ. Giữa những tiếng cười nói, tiếng cụng ly lẫn tiếng nhạc rời rạc, có một góc bàn lặng lẽ thu hút ánh nhìn.

Cô gái trẻ ngồi đó, mái tóc buông xõa che đi một phần gương mặt đỏ bừng vì men say. Đôi tay run rẩy, như đấu tranh với chính mình, cuối cùng cũng nhấn gọi một số điện thoại quen thuộc. Giọng nói nghẹn ngào vang lên, nhỏ đến mức dường như cô cũng chẳng muốn người khác nghe thấy. Nhưng chỉ ít phút sau, người cô chờ đã đến.

Chàng trai xuất hiện với vẻ ngoài xộc xệch, đôi giày lấm lem bùn đất, quần áo còn ướt mưa. Ánh mắt anh đầy lo lắng, như thể quên hết mọi thứ chỉ để chạy đến đây. Người ta bảo anh đã va phải ai đó trên đường, chỉ kịp nói lời xin lỗi trước khi tiếp tục chạy đi.

Anh ngồi xuống bên cô, cúi đầu nói khẽ:
"Em say lắm rồi, anh đưa em về. Mình về thôi."

Cô gái không trả lời, đầu gục xuống bàn, chìm trong cơn say chẳng còn biết gì. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn, vẫn dịu dàng đỡ cô dậy, gọi taxi, để lại chiếc xe máy trong quán rồi dìu cô ra xe. Cảnh tượng ấy diễn ra chậm rãi, như một thước phim buồn nhưng đẹp, mà chẳng ai có thể rời mắt.

Khi chiếc taxi lăn bánh rời đi, một khoảng trống kỳ lạ bao phủ không gian. Những người ngồi xung quanh im lặng trong thoáng chốc, như thể vừa chứng kiến một điều gì đó khiến lòng chùng xuống. Câu hỏi vang lên, mơ hồ nhưng ám ảnh:
"Yêu đến vậy, sao lại chọn cách rời xa?"

Người ta bảo chia tay là hết, nhưng trong ánh mắt chàng trai lúc nãy, sự quan tâm vẫn hiện rõ. Vẫn là lo lắng, vẫn là chăm sóc, vẫn là một tình yêu không hề phai nhạt. Vậy tại sao phải buông tay? Là vì họ không còn hợp nhau, hay vì tình yêu không đủ để vượt qua những tổn thương mà cả hai đã mang đến cho nhau?

Bất giác, suy nghĩ chậm rãi len lỏi vào tâm trí. Nếu một ngày bản thân cũng gục ngã trong men say, liệu có ai vội vã chạy đến? Có ai bỏ lại mọi thứ để tìm mình, để hỏi một câu: "Em mệt rồi, mình về thôi"?

Nhưng có lẽ là không. Người muốn gọi nhất giờ đã chặn hết mọi con đường. Số điện thoại cũ giờ chỉ còn là một chuỗi ký tự vô nghĩa. Dù có say đến mấy, có yếu đuối đến đâu, họ cũng chẳng còn hiện diện trong cuộc đời này nữa.

Có những nỗi đau không cần ai chứng kiến, chỉ lặng lẽ tự mình đối mặt. Có những cái tên dù nhắc đến hay không, vẫn để lại một khoảng trống mà không gì lấp đầy được. Tình yêu từng là tất cả giờ chỉ còn là một kỷ niệm cũ, đau đớn nhưng đẹp đẽ, nằm im lìm trong góc sâu nhất của trái tim.

Người ta nói yêu là giữ, nhưng cũng có người nói yêu là buông. Có lẽ đôi khi, sự buông tay lại là cách yêu thương cuối cùng mà một người có thể dành cho người kia. Nhưng cũng có lẽ, nỗi đau lớn nhất không phải là buông tay, mà là nhận ra mình chẳng còn được ai nắm lấy nữa.

Men rượu đắng ngắt trôi xuống, để lại cảm giác rỗng tuếch. Trong ánh đèn nhòe nhoẹt, hình ảnh cô gái gục ngã được người đến đưa về cứ ám ảnh mãi. Còn mình? Còn ai? Có những câu hỏi chẳng bao giờ có lời đáp, chỉ để lại sự trầm mặc kéo dài mãi, như khói thuốc lơ lửng trong màn đêm.

Tài liệu không tiêu đề 05Gã ngồi một mình trong căn phòng tối, ánh sáng mờ nhạt từ chiếc màn hình điện thoại chiếu lên g...
25/11/2024

Tài liệu không tiêu đề 05

Gã ngồi một mình trong căn phòng tối, ánh sáng mờ nhạt từ chiếc màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt lặng thinh. Ngón tay gã chậm rãi lướt qua những dòng trạng thái, những bức ảnh trên mạng xã hội.

Và rồi, gã dừng lại.

Trên màn hình là hình ảnh em. Nụ cười em rạng rỡ, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc trọn vẹn. Gã khựng lại. Đó là nụ cười mà đã lâu rồi, anh không còn thấy ở em.

Gã ngồi im, nhìn chăm chăm vào bức ảnh, không nói gì. Một làn khói thuốc mỏng len lỏi quanh căn phòng. Gã chẳng nhớ lần cuối cùng mình châm điếu thuốc là khi nào, nhưng hôm nay, cảm giác ấy trở lại. Làn khói như cuốn theo những kỷ niệm ùa về – những ngày cả hai còn bên nhau, những nụ cười ngọt ngào, và cả những giọt nước mắt đầy nuối tiếc.

Gã khẽ hít một hơi thật sâu, đầu lọc đỏ rực trong bóng tối.

Trái tim gã thắt lại, không phải vì tiếc nuối, mà vì một sự trống rỗng lạ thường. Nụ cười ấy, thứ anh đã từng cố gắng níu giữ, giờ đây lại hiện hữu rạng ngời bên một người khác.

Gã nhắm mắt, để khói thuốc len vào lòng ngực. Rồi bất giác, gã mỉm cười – một nụ cười buồn nhưng không cay đắng. Em đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Một hạnh phúc thật sự.

Đứng dậy, gã tiến ra ban công, tựa người vào lan can, nhìn về thành phố xa xăm trong ánh đèn vàng nhạt. Gió đêm thổi qua, mát lạnh. "Vậy là tốt rồi," gã lẩm bẩm, điếu thuốc cháy dang dở kẹp giữa hai ngón tay.

Gã nhận ra mình không còn gì để trách móc hay nuối tiếc nữa. Em đã chọn con đường mà em muốn, và con đường ấy đã mang lại cho em một nụ cười tươi sáng hơn bao giờ hết. Gã hít thêm một hơi thuốc cuối cùng, để khói lan tỏa vào màn đêm, như lời từ biệt cho những gì còn đọng lại trong tim.

"Chúc em mãi hạnh phúc," gã nói nhỏ, giọng nhẹ như gió thoảng.

Tắt điếu thuốc, gã quay vào phòng, nhấc cây bút trên bàn, viết lên tờ giấy một câu ngắn gọn: "Đôi khi, tình yêu không phải là giữ lại, mà là buông tay để người kia được hạnh phúc.."

Rồi gã bước tiếp vào bóng tối, nhẹ nhõm hơn, chấp nhận rằng có những câu chuyện đẹp nhất là khi kết thúc bằng nụ cười của người mình yêu, dù không còn mình trong đó...

Tài liệu không tiêu đề 04Thời gian trôi qua, căn phòng trống vẫn lặng lẽ giữ lấy những ký ức đau thương như một chiếc hộ...
25/11/2024

Tài liệu không tiêu đề 04

Thời gian trôi qua, căn phòng trống vẫn lặng lẽ giữ lấy những ký ức đau thương như một chiếc hộp kín không ai dám mở ra. Gã đứng bên cửa sổ, nhìn ra ánh đèn mờ ảo của thành phố, lòng trống rỗng. Tiếng gió lùa qua khe cửa như những lời thì thầm trách móc, khiến anh không thể nào quên đi hình bóng em.

Gã cầm trên tay chiếc vòng tay nhỏ, món quà mà em đã từng tặng. Ký ức ùa về như thác lũ, gương mặt em cười rạng rỡ dưới ánh nắng, đôi mắt lấp lánh niềm vui. "Anh phải luôn đeo nó, như em luôn bên cạnh anh," em đã từng nói vậy. Nhưng giờ đây, sợi dây đó chỉ còn là minh chứng cho một tình yêu đã vỡ vụn.

Đêm nay, gã quyết định rời khỏi căn phòng. Anh cần phải đối diện với thực tại, dù đau đớn đến mức nào. Chiếc xe lăn bánh, đưa anh đến một nơi mà cả hai từng gắn bó – cây cầu gỗ bên dòng sông nhỏ. Nơi ấy, từng lời hẹn thề, từng nụ cười ngọt ngào vẫn còn vang vọng trong ký ức.

Gã dừng chân, nhìn dòng sông lặng lẽ trôi. "Em có khỏe không? Em có còn nhớ anh không?" Anh tự hỏi, nhưng không mong chờ câu trả lời.

Ở một nơi khác, em cũng đứng trước cửa sổ, đôi mắt mơ màng nhìn về phía xa xăm. Trái tim em chưa bao giờ ngừng nhớ đến gã. Nhưng em biết, đôi khi yêu nhau không đồng nghĩa với việc thuộc về nhau.

Ngón tay em khẽ chạm vào khung ảnh đặt trên bàn. Trong ảnh, cả hai vẫn còn cười đùa như những đứa trẻ, không màng đến sóng gió. Em thở dài, đặt bức ảnh vào ngăn kéo, khóa lại.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, dù trái tim em và gã mãi lưu giữ hình bóng của nhau. Dưới ánh trăng lung linh, gã bước đi trên con đường cô đơn, còn em, lặng lẽ bước vào cuộc đời mới, nơi mà em hy vọng có thể tìm lại chính mình.

Nhưng liệu họ có thực sự quên được nhau, hay tình yêu sẽ lại đưa họ quay về? Câu trả lời chỉ có thể nằm ở phía trước, nơi thời gian tiếp tục chảy trôi...

Có những tình yêu giống như cơn mưa cuối mùa, đến muộn màng, vội vã rồi tan biến. Người ta vẫn nói chờ đợi là một phần c...
23/11/2024

Có những tình yêu giống như cơn mưa cuối mùa, đến muộn màng, vội vã rồi tan biến. Người ta vẫn nói chờ đợi là một phần của hạnh phúc, nhưng đôi khi, sự chờ đợi chỉ kéo dài thêm những nỗi buồn chẳng thể gọi tên. Ta cố giữ lấy một chút hy vọng mong manh, nhưng càng níu, lại càng thấy mình lạc lõng giữa những cảm xúc không lối thoát. Có lẽ, tình yêu không phải lúc nào cũng về đúng lúc, và đôi khi, việc buông tay không phải vì hết yêu, mà là để học cách yêu chính mình nhiều hơn..

Tình yêu ấy là thứ tình cảm âm ỉ cháy, lặng lẽ mà mãnh liệt, như ngọn lửa âm thầm thiêu đốt trái tim. Đã yêu, yêu đến tậ...
03/11/2024

Tình yêu ấy là thứ tình cảm âm ỉ cháy, lặng lẽ mà mãnh liệt, như ngọn lửa âm thầm thiêu đốt trái tim. Đã yêu, yêu đến tận cùng mọi cảm xúc, đã thương, thương đến tan nát cả lòng vì nhau. Mỗi khoảnh khắc nhớ nhung là một nhịp đập đau đáu, chạm vào nơi sâu nhất của nỗi buồn và khao khát. Tình yêu này không có hồi kết, không phải vì không thể buông bỏ, mà vì dẫu có muốn cũng chẳng thể nào thôi yêu, thôi nhớ. Nó là một vết thương ngọt ngào, một nỗi buồn dịu êm, nhưng cũng là một khoảng trống không gì có thể lấp đầy..

Mùa hạ vẫn đến, vẫn rực rỡ như ngày nào, nhưng trong lòng lại vắng đi một người đã từng quen thuộc. Có những người đi qu...
01/11/2024

Mùa hạ vẫn đến, vẫn rực rỡ như ngày nào, nhưng trong lòng lại vắng đi một người đã từng quen thuộc. Có những người đi qua đời nhau, để rồi chỉ còn lại trong ký ức, nơi mà “chúng ta” chỉ còn là một hình bóng xa mờ. Thời gian khiến người quen hóa thành người lạ, biến những điều tưởng như mãi mãi thành một ký ức đau đáu. Chúng ta từng là một, từng gắn bó và yêu thương, nhưng giờ chỉ còn lại nỗi nhớ về những ngày hè đã xa, nơi mà lòng vẫn chờ mong nhưng không còn ai trở. lại.

Có những điều dù biết là không thể nhưng vẫn không cách nào dứt ra được. Mỗi khi nhớ lại, trái tim lại nhói đau, như nhắ...
31/10/2024

Có những điều dù biết là không thể nhưng vẫn không cách nào dứt ra được. Mỗi khi nhớ lại, trái tim lại nhói đau, như nhắc nhở rằng ta đã từng yêu, từng hy vọng, nhưng cũng từng đánh mất. Đôi khi, chấp niệm giống như một vết thương không lành, cứ nhói lên mỗi khi ta chạm vào ký ức. Chúng ta mang theo những điều chưa bao giờ hoàn thành, những lời chưa bao giờ nói, và những giấc mơ dang dở. Buồn thay, có những thứ mãi mãi là của quá khứ, nhưng lại mãi quẩn quanh trong trái tim hiện tại..

14/10/2024

có 2 con mèo ngồi bên cửa sổ một con ngồi yên một con đổi..

11/09/2024
19/08/2024

"à mà ta đã chia tay rồi.."

Address

Ho Chi Minh City

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tuấn posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share