11/10/2025
Hôm qua, một đứa em hỏi tôi: anh có sợ ngày một lớn không? Tôi trả lời thành thật là Không!
Đơn giản là vì không ai có thể quay ngược bánh xe thời gian, nhưng ta có thể chọn cách sống. Nghĩ mình trẻ để luôn có năng lượng, sống nhiệt huyết và như vậy mỗi ngày trôi qua đều thú vị và bất ngờ.
Khi trưởng thành, tôi nhìn cuộc đời này bao dung hơn, không còn cực đoan giữa đúng – sai, đen - trắng. Tôi nhận ra, giữa hai gam màu ấy còn có vô vàn sắc độ. Cô đơn, buồn phiền, thất vọng hay đau đớn… cũng chỉ là gia vị không thể thiếu của cuộc sống. Biết chấp nhận chúng, tức là học cách tử tế với chính mình.
Ở tuổi này, bạn bè gặp nhau chẳng còn nói nhiều về thành bại, mà quan tâm nhiều hơn đến sức khoẻ và bình an. Có người rực rỡ, có người thầm lặng – nhưng ai cũng để lại dấu ấn riêng trên hành trình đã đi qua. Và một khi, ta đã sống hết mình, dấn thân thì kết quả ra sao đều có thể chấp nhận được.
Trưởng thành, thấm thía việc giữ một trái tim biết ơn là tài sản quý nhất. Biết ơn những thành công mang lại sự tự tin, nhưng cũng phải biết ơn cả thất bại, vì nó dạy ta khiêm nhường. Biết ơn người đồng hành, nhưng cũng biết ơn những người từng rời xa, bởi cả 2 đều dạy ta nhiều bài học trưởng thành. Biết ơn luôn cả những người ghét bỏ, vì nhờ họ mà trưởng thành hơn.
Cuối cùng, hiểu rõ tự do thật sự không nằm ở việc có tất cả, mà ở khả năng biết đủ. Biết mình cần gì, muốn gì và sẵn sàng buông bỏ những thứ không thuộc về mình. Cuộc đời ngắn ngủi, ta không thể ôm hết được. Chỉ khi giảm bớt lòng tham và sự so sánh, ta mới có thể sống đúng với 2 chữ: tự do.
Suy cho cùng, nếu trái tim còn trẻ, thì tuổi nào cũng chỉ là một con số mà thôi.