Đi cùng Ka

Đi cùng Ka Mình là Ka, kẻ mộng mơ thích lang thang đây đó.

Hôm qua, một đứa em hỏi tôi: anh có sợ ngày một lớn không? Tôi trả lời thành thật là Không!Đơn giản là vì không ai có th...
11/10/2025

Hôm qua, một đứa em hỏi tôi: anh có sợ ngày một lớn không? Tôi trả lời thành thật là Không!

Đơn giản là vì không ai có thể quay ngược bánh xe thời gian, nhưng ta có thể chọn cách sống. Nghĩ mình trẻ để luôn có năng lượng, sống nhiệt huyết và như vậy mỗi ngày trôi qua đều thú vị và bất ngờ.

Khi trưởng thành, tôi nhìn cuộc đời này bao dung hơn, không còn cực đoan giữa đúng – sai, đen - trắng. Tôi nhận ra, giữa hai gam màu ấy còn có vô vàn sắc độ. Cô đơn, buồn phiền, thất vọng hay đau đớn… cũng chỉ là gia vị không thể thiếu của cuộc sống. Biết chấp nhận chúng, tức là học cách tử tế với chính mình.

Ở tuổi này, bạn bè gặp nhau chẳng còn nói nhiều về thành bại, mà quan tâm nhiều hơn đến sức khoẻ và bình an. Có người rực rỡ, có người thầm lặng – nhưng ai cũng để lại dấu ấn riêng trên hành trình đã đi qua. Và một khi, ta đã sống hết mình, dấn thân thì kết quả ra sao đều có thể chấp nhận được.

Trưởng thành, thấm thía việc giữ một trái tim biết ơn là tài sản quý nhất. Biết ơn những thành công mang lại sự tự tin, nhưng cũng phải biết ơn cả thất bại, vì nó dạy ta khiêm nhường. Biết ơn người đồng hành, nhưng cũng biết ơn những người từng rời xa, bởi cả 2 đều dạy ta nhiều bài học trưởng thành. Biết ơn luôn cả những người ghét bỏ, vì nhờ họ mà trưởng thành hơn.

Cuối cùng, hiểu rõ tự do thật sự không nằm ở việc có tất cả, mà ở khả năng biết đủ. Biết mình cần gì, muốn gì và sẵn sàng buông bỏ những thứ không thuộc về mình. Cuộc đời ngắn ngủi, ta không thể ôm hết được. Chỉ khi giảm bớt lòng tham và sự so sánh, ta mới có thể sống đúng với 2 chữ: tự do.

Suy cho cùng, nếu trái tim còn trẻ, thì tuổi nào cũng chỉ là một con số mà thôi.

Từng có nhiều “nỗi sợ” trong con đường này. Nhưng rồi, cũng vượt qua để trưởng thành.“Nỗi sợ” lớn nhất là chính mình.
05/10/2025

Từng có nhiều “nỗi sợ” trong con đường này.
Nhưng rồi, cũng vượt qua để trưởng thành.
“Nỗi sợ” lớn nhất là chính mình.

Cảm ơn vì đã luôn chọn cố gắng và nỗ lực. Sự đủ đầy từ bên trong là khi bạn chấp nhận mọi khía cạnh của chính mình, cả n...
28/09/2025

Cảm ơn vì đã luôn chọn cố gắng và nỗ lực.

Sự đủ đầy từ bên trong là khi bạn chấp nhận mọi khía cạnh của chính mình, cả những điểm mạnh và điểm yếu.

Bạn không cần ai đó nói rằng bạn giỏi, vì bạn biết mình đã nỗ lực như thế nào.

Bạn không cần ai đó khen bạn bảnh, vì bạn trân trọng vẻ đẹp độc đáo của riêng mình.

Khi bạn đủ đầy từ bên trong, bạn không còn tìm kiếm sự lấp đầy từ bên ngoài nữa.

Đây là lúc bạn thực sự tự do.

Bạn không còn sống để làm hài lòng người khác, mà sống để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Bạn làm những gì mình yêu, nói lên những gì mình nghĩ, và sống đúng với giá trị của mình.

Những đêm chong đèn 🍀🍀🍀
23/09/2025

Những đêm chong đèn 🍀🍀🍀

Mừng Tết độc lập ❤️❤️❤️ Thật tự hào và xúc động.
02/09/2025

Mừng Tết độc lập ❤️❤️❤️
Thật tự hào và xúc động.

27/08/2025

Trong những ngày qua, tinh thần yêu nước của người Việt Nam lại một lần nữa được khơi dậy và lan tỏa mạnh mẽ. Từ thành thị đến nông thôn, từ những cụ già tóc bạc đến lớp thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, ai cũng mang trong tim niềm tự hào dân tộc, niềm tin sắt son vào con đường mà đất nước đang đi. Lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên khắp các tuyến phố, trên những mái nhà, sân trường, cơ quan, như một lời khẳng định thiêng liêng về độc lập, chủ quyền và khát vọng vươn lên của dân tộc Việt Nam. Trên mạng xã hội, những dòng chia sẻ, hình ảnh, video về đất nước, về con người Việt Nam đoàn kết đã trở thành “dòng chảy” của tình yêu Tổ quốc, tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho mọi thế hệ. Yêu nước hôm nay không chỉ là sự xúc động trước lịch sử hào hùng, mà còn là hành động thiết thực: lao động, học tập, sáng tạo, gìn giữ an ninh Tổ quốc, bảo vệ hình ảnh quốc gia, và chung tay xây dựng Việt Nam giàu mạnh.
📸: Quang Lợi

Nhân ngày đặc biệt! Cố gắng và nỗ lực để tiếp tục hành trình này.
19/08/2025

Nhân ngày đặc biệt!
Cố gắng và nỗ lực để tiếp tục hành trình này.

Khi còn trẻ, chúng ta thường đếm những gì mình chưa có – tiền bạc, thành tựu, danh tiếng – mà quên mất những thứ mình đa...
12/08/2025

Khi còn trẻ, chúng ta thường đếm những gì mình chưa có – tiền bạc, thành tựu, danh tiếng – mà quên mất những thứ mình đang sống cùng mỗi ngày, tưởng bình thường nhưng thiệt ra quý giá.

Hai năm trước, khi nằm trong phòng cấp cứu do thoát vị đĩa đệm, tôi hiểu - khoẻ mạnh là một đặc ân. Cũng như khi chứng kiến bạn bè lao đao vì nợ nần hay kiện tụng, tôi ý thức “không có nợ dí” là một dạng phúc đức.

Cái gọi là “hạnh phúc full option” không cần điều gì đó to tát. Chỉ là, sáng thức dậy, thấy mình còn khỏe; trong túi có đủ tiền mua thức ăn; buổi tối có người nhắn "ngủ ngon nhé". Là cuối tuần được uống ly cà phê mẹ pha, nói chuyện với ba và gia đình, hay tâm sự, nói mấy chuyện không đầu không cuối, rồi cười nghiêng ngả với mấy đứa bạn, đứa em hoặc mấy anh em trong tổ nơi tôi đang làm.

Tôi nghĩ, hạnh phúc còn là khả năng nhận ra mình đang ở trong nó - chứ không phải vẫn đang quay quắt kiếm tìm. Và khi đã nhận ra, ta sẽ nhẹ lòng hơn, bớt ganh đua hơn, bớt so sánh hơn.

Thế giới ngoài kia vốn đã đủ dữ dội. Còn mình, chỉ cần hiền lành mà sống, biết ơn những gì đang có, chơi với người đơn giản, giữ cho tâm mình ấm áp - là đủ.

Vừa đủ tròn 10 năm! Có những khoảnh khắc, khi nhìn lại những tấm ảnh cũ, ta mới hiểu thời gian không chỉ mang theo tuổi ...
10/08/2025

Vừa đủ tròn 10 năm!

Có những khoảnh khắc, khi nhìn lại những tấm ảnh cũ, ta mới hiểu thời gian không chỉ mang theo tuổi tác, sức khoẻ mà còn mang đi nhiều điều mình từng nghĩ sẽ mãi ở lại.
Những gương mặt, những ánh mắt, những niềm tin ngây thơ… tất cả chỉ còn là kỷ niệm.
Nhưng cũng nhờ ký ức, ta nhận ra mình đã từng sống hết mình, đã từng yêu thương thật nhiều.
Và có lẽ, chính điều đó khiến hiện tại dù bao thăng trầm trở nên đáng quý hơn bao giờ hết.

Hôm trước mình đi quay Như chưa hề có cuộc chia ly số mới nhất của VTV, đã ghi hình rất nhiều tập rồi, nhưng luôn kìm ch...
18/07/2025

Hôm trước mình đi quay Như chưa hề có cuộc chia ly số mới nhất của VTV, đã ghi hình rất nhiều tập rồi, nhưng luôn kìm chế cảm xúc tốt. Nhưng chỉ riêng tập hôm đó, mình khóc như đứa trẻ con khi câu chuyện nhân vật được chiếu lên trên màn hình và lúc nhân vật chia sẻ.

Mình cảm thấy nỗi khổ mình đã trãi qua chả là cái đinh gì so với nỗi đau mà nhân vật trãi qua. Khâm phục nhất vẫn là tinh thần của nhân vật chính. “Có rất nhiều người đã đến trong cuộc đời con, có nhiều để lại nỗi đau, nỗi hận quá lớn nhưng có người lại rất tốt, cái gì đau khổ nằm lại phía sau, con ổn, gặp lại mẹ, con chỉ muốn kể câu chuyện gia đình, nỗi buồn đó gác lại phía sau”

Càng lớn, càng gặp và tiếp xúc nhiều người mình mới thấy, ai cũng có lớp mặt nạ riêng cho mình. Ừ thì, thương thì cảm ơn, ghét bỏ thì cũng cảm ơn. Cứ sống đúng, sống tốt là được rồi.

28/06/2025

Cách đây 5 năm, mình từng làm chiếc vlog và viết bài về câu chuyện:
“Nếu có kiếp sau, tôi cũng sẽ nắm tay bà thêm lần nữa”. Tình yêu son sắc hơn 50 năm qua của ông bà mình.”

Tình yêu ấy càng sắc son theo thời gian.

Mấy năm gần đây, ông bệnh nhiều hơn. Điển hình là năm nay, đã qua 6 tháng thì chắc đã ở trong viện 5 tháng rồi. Bà khóc vì lo cho ông mỗi lần vào viện, ông khóc vì thấy bà lo cho mình.

Hơn 50 năm bên nhau, tóc đã bạc màu theo tháng, lưng đã còng vì gánh bao nỗi lo cho gia đình, nhưng ánh mắt ông bà vẫn tìm nhau như thuở ban đầu. Hôm nay, sau khi ông ra viện về, bà nấu ăn cho ăn, vừa nấu vừa khóc, dọn cháo lên bắt ông ăn, đôi tay nhăn nheo run run siết chặt lấy tay ông – bàn tay từng dắt bà đi qua mưa nắng của cuộc đời. Bà khóc. Những giọt nước mắt không còn trẻ trung, nhưng chất chứa cả một trời thương yêu, lo lắng. Ông ăn, nhưng đôi mắt ướt vì bà vừa nói vừa khóc “ông ăn tôi mới khoẻ được”, mình nghĩ khoảnh khắc ấy– không phải vì cơn đau đang giày vò thân thể già nua, mà vì lòng ông nhói lên khi thấy bà buồn. Vì mỗi lần nằm viện, khi tỉnh thì ông luôn nhắc bà đầu tiên. Cả căn phòng yên lặng, chỉ có 2 ông bà người ăn người gắp cho nhau và hai trái tim già vẫn cố đập vì nhau, vì lời hẹn thầm lặng kéo dài hơn nửa thế kỷ. Tình yêu ấy chẳng cần hoa hồng, chẳng cần lời ngọt ngào, chỉ cần một ánh nhìn, một cái siết tay – cũng đủ khiến cả thế gian ngoài kia trở nên nhỏ bé.

Mình hay quay, chụp ông bà vì mình muốn lưu giữ mọi khoảnh khắc của ông bà. Mình gửi vào group gia đình lớn, để cô chú bác đều biết rằng ông bà vẫn là tấm gương, vẫn sẽ luôn yêu thương và bên con cháu.

Address

Ho Chi Minh City

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Đi cùng Ka posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Đi cùng Ka:

Share

Category