Ziết nó quen

Ziết nó quen Nơi bút sa - nhưng không có con gà nào chết

Có người khi càng khó, họ càng ngại mang ơn.Hắn thích ăn hủ tíu gõ, nhưng hay ngồi quay lưng với quầy hàng.Cũng phải khi...
29/07/2025

Có người khi càng khó, họ càng ngại mang ơn.

Hắn thích ăn hủ tíu gõ, nhưng hay ngồi quay lưng với quầy hàng.
Cũng phải khi ăn hết tô, hắn mới ngước mặt lên nhìn đời.

Chẳng ai nhận ra điều đó cho đến khi hắn khoe.
Hắn nói đi ăn ngại gặp người quen, nhất là khi một mình.
Hắn ngại việc được người khác trả tiền dù là âm thầm hay công khai.

Ăn hủ tíu vì giá cả là chính, vậy mà còn được mời, rồi chừng nào mới đủng đỉnh đủ để mời lại người ta - Hắn nghĩ vậy.

Mỗi lần như thế, hắn vừa biết ơn nhưng cũng vừa áy náy.
—------------------
Có đợt, người ta nợ hắn một triệu thôi, nhưng cả năm không trả.
Nhiều lúc hắn kẹt, có nhắn tin vòi nợ mà chẳng được đoái hoài. Đành thôi chứ sao, hắn không làm gì được.

Lần đó chạy ra quán nước của bạn, bắt thấy người ta ở sẵn trong quán, hắn vờ không để ý rồi vội chạy lướt qua.

Hắn sợ vô đó khiến người ta khó xử. Hắn nghĩ tới viễn cảnh hoạ chăng sau này có mượn nợ, hắn cũng không muốn rơi vào tình huống tương tự.
—-----------------
Hắn cư xử lạ lùng, nên bạn hắn cũng lạ lùng theo.

Tụi nó hay có những dịp, những cớ, những kèo từ trên trời rớt xuống.
Có đứa tự nhiên bao trà sữa vì lý do hôm nay chốt lời. Có thằng bỗng thấy vui nên hú hí khao. Đợt thì nhỏ kia kêu tìm thấy tiền trong máy giặt, rồi rủ cả bọn ăn xiên bẩn.

Coi vậy chứ, hắn hiểu hết.
Mãi sau này, khi thong thả hơn một xíu, hắn mới vạch mặt ba cái trò “kiếm cớ” của tụi kia. Hắn kể lể, cảm ơn, ôm ấp không chừa thằng nào.

Tụi nó vừa nghe vừa cười, cũng có đứa bất ngờ vì một vài chuyện mà chính tụi nó cũng không nhớ.

Hắn nói là ngại mang ơn, nên ai cho cái ơn cái tình, lòng hắn luôn nhớ.

Năm ấy Covid, tui không lấy tiền trợ cấpHình như đâu đó mỗi người được hai triệu, trợ cấp thất nghiệp hay sao á, tui khô...
21/07/2025

Năm ấy Covid, tui không lấy tiền trợ cấp

Hình như đâu đó mỗi người được hai triệu, trợ cấp thất nghiệp hay sao á, tui không rõ nữa. Chỉ biết rằng gần như ai cũng được nhận.
Má kêu tui làm giấy đi, tui kêu được rồi, vẫn còn làm Online được nên không lấy.

Đợt đó, má gặp ai cũng khoe chuyện này, chẳng biết có cà khịa gì không. Hễ ai đó hỏi lại xác nhận, tui kêu “đích thị là thế”.
—-----------
Tui vẫn chưa lấy vợ, và thường xuyên đi đám cưới.

Gần như những người mà tui có tương tác, có làm việc cùng, khi họ mời là tui đi cả.
Tui chẳng nghĩ tới chuyện sau này còn làm chung nữa không, hay mức độ thế nào để có thể ưu tiên.
Tui thấy hạnh phúc cho họ, tui muốn chung vui và bản thân được mời, thành ra tui đi đều đặn.

Má hay la tui mãi chưa chịu lấy vợ, không biết có “thu hồi vốn được không”. Tui có nghĩ tới chuyện đó, chuyện thu vốn á, nhưng không thấy cảm giác gì.
—-------------
Lần ấy, công ty khai trương văn phòng ở Đà Nẵng

Startup mà, nhân viên ở Sài Gòn chỉ độ khoảng 10 người. Sếp mua vé cho anh em ra đó dự lễ, rồi tiện thể đi chơi luôn. Tui từ chối.

Lúc đó tui mới vào làm, vẫn còn đang thử việc, chẳng biết có cộng tác lâu dài không. Thêm vì một phần còn sớm quá, chưa kịp cống hiến gì đã xài tiền tiền của Startup, thấy không nên.

Nhiều người biết chuyện, họ nhìn tui thở dài
—-------------
Tui hay bị chê vì những chuyện tương tự, nào là dở người, không biết tình toán…
Quan điểm của họ là “người ta cho mình thì mình nhận, tội gì không lấy”

Tui lại thấy khác, cảm giác không vui là tui không nhận..

Đợt rồi, loay hoay thế nào mà nghe được Podcast của GS. Phan Văn Trường. Đột nhiên, cả người tui rợn lên khi nghe thầy nói “Không có gì sung sướng bằng sự thoải mái trước vật chất”.

Đến tận lớp 1 tui vẫn sờ ti bà.Chẳng biết có ai như vậy không, chỉ nhớ rằng ngày tui không được sờ ti nữa là vì tới lượt...
16/07/2025

Đến tận lớp 1 tui vẫn sờ ti bà.

Chẳng biết có ai như vậy không, chỉ nhớ rằng ngày tui không được sờ ti nữa là vì tới lượt thằng em. Tui với nó chênh nhau 3 tuổi.

Sau này, em gái tui cũng mê ti của bà. Dẫu có khóc hay nhõng nhẽo gì, đến bà là cho ngậm ti hết. Có lẽ chúng tui là những đứa trẻ may mắn được ngậm ti thật lâu nhất.
—--------------------
Đầu giường của bà luôn là hôp Danisa

Tất nhiên là không có bánh, nhưng những thứ bên trong lại biến hoá khôn lường.
Cơ bản nhất vẫn là cuộn chỉ, cúc áo,... tuy nhiên, khô bò, khô mực hay những món khác mới là thứ thay đổi bên trong.

Cái khô bò của bà lạ lắm. Mùi của nó những tưởng hư đến nơi rồi, nhưng ăn thì vẫn rất ngon.
Mỗi lần tới chơi, bà cứ lôi thứ đó ra dụ tui.

Có đợt ngày nào tui cũng ở nhà bà, thấy tui ăn nhiều quá, bà giấu nhẹm bịch khô bò đi. Đã thế bà còn giả vờ: “còn miếng cuối, tao ăn hết rồi nha”
—-------------------
Lần đó đi học về, tui làm vỡ cái ly cối thuỷ tinh.

Sợ quá, tui giấu nó vào gầm giường, rồi chạy đi chỗ khác chơi. Chiều tối, bà hỏi có thấy cái ly đó không, tui thưa không biết.

Mấy ngày sau, chắc là vì rớt tiền hay lý do gì đó mà bà quét mọi thứ trong gầm giường ra. Bà khi ấy yếu rồi, té cầu thang hai lần, tuy vẫn đi được nhưng phải có đồ vịn.
Bà ngồi bệt xuống đất, tay phải quơ chổi, tay trái moi rác ra và va trúng mảnh sành.

Bà mắng tui tại sao làm vỡ ly, tại sao lại giấu mảnh sành vào gầm giường.
Bà buông chổi, đánh vào mông tui bằng tay.
Bà đánh không có lực, nhưng tui vẫn oa oa, miệng cứ chối lia lịa “con có biết đâu, nó tự vỡ ấy”
—-------------------
Lên lớp 2, tui được gửi đi nội trú, không còn qua bà thường xuyên nữa.

Ngày bà mất, tui buồn chứ không khóc.
Trước khi dọn đồ của bà, má và các bác soát lại một lần nữa xem bà có cất tiền, cất vàng ở đâu không.

Xem xét kỹ lưỡng, mọi người không tìm thêm được thứ gì cả.
Duy chỉ phát hiện bịch bò khô bà nhét vào khe ngay đầu giường.

20 tuổi, hắn bị đánh gục bởi một cái nắm tay. Đó là một lần highfive giữa đêm muộn. Chẳng biết cố ý hay vô tình mà cổ nắ...
15/07/2025

20 tuổi, hắn bị đánh gục bởi một cái nắm tay.

Đó là một lần highfive giữa đêm muộn. Chẳng biết cố ý hay vô tình mà cổ nắm tay hắn. Hắn thấy ấm, thấy đùng đùng trong ngực. Hắn biết là thế nhưng không dám nắm lại.
Về tới trọ, hắn vừa làm toán cao cấp, vừa nhìn tay vừa cười.
Hắn thấy vậy là dễ thương và đi khoe với mấy ông cùng phòng.

Hắn đoán là mình thích cổ, nhưng không dám làm gì. Với hắn, cô ấy Xịn quá.
—----------
22 tuổi, hắn hay bị trêu vì luôn đọc nhầm tên của “chị”.

Hắn với chị chơi chung một nhóm.Trên thực tế, hắn cùng tuổi chị, nhưng vẫn xưng hô bằng “chị”. Hắn cho rằng trong nhóm thì không nên quen nhau, hắn không muốn phá luật. Nên hắn gọi chị để giữ khoảng cách.

Vậy mà chẳng hiểu kiểu gì, có đợt hắn thường xuyên nhìn người khác mà gọi tên chị. Hắn bị trêu, được đẩy thuyền, nhưng vẫn lắc đầu chối chối.

Sau này, hắn cứ tiếc mãi vì cái quan điểm “chung nhóm” đó.
Lần ấy, hắn thấm được nhiều chữ lắm: giá như, biết thế, nếu có cơ hội,...
—------------
Dạo này, hắn có linh cảm mình bị đánh gục thêm lần nữa.

Hắn để ý em từ xa.
Hắn bắt đầu hướng mặt về em nhưng lại liếc đi chỗ khác.
Hắn bắt mỗi khoảnh khắc khi em cười.
Hắn bắt đầu vui khi em cười với mình.
Hắn nằm cả buổi phân tích vì sao em dựa mình, là bởi xe chật hay đường rung.

Nhưng hắn lại suy nghĩ.
Hắn có cảm giác giống thời 20, có chút tự ti trước một cô gái quá Xịn

Mới tối qua, hắn lại vừa nhắn tin với em vừa cười.
Không biết nên vui hay buồn, bởi có người đã nói “đó là bắt đầu cho 2 năm chữa lành”.

Giữa khuya, tụi tui trèo rào nghĩa địa để lấy nến về chơi. Đó là những gì còn sót lại trong mảng ký ức ngày bé. Thời ấy,...
14/07/2025

Giữa khuya, tụi tui trèo rào nghĩa địa để lấy nến về chơi.

Đó là những gì còn sót lại trong mảng ký ức ngày bé.
Thời ấy, chúng tui chơi “Phù” - đó là tên gọi tui tự đặt.
Dễ lắm, chỉ cần cắt phần đáy của lon nước ngọt, đặt lên cái bếp tự chế, nung sáp nến đến khi tan ra. Sau đó phẩy nước nào, lửa sẽ phù lên thật to rồi tắt ngay. Đó là lý do ra đời của cái tên.

Tui và mấy ông anh họ nghiền trò đó, nên mới có cảnh cả đám chui vào nghĩa địa để tìm nến.
Không biết mấy ổng sao, chứ mộ nào mà tui lấy đều có xin phép đàng hoàng “ông bà cho con cây nến nhé”.

Giờ nghĩ lại, chẳng hiểu sao lúc đó mình can đảm vậy.
—-----------------------------
Hồi bé tui cũng thích con bô-rô (kỳ nhông)

Ai bắt được, là tui xin hết. Tui hay kiếm mối cho nó ăn. Nhiều lúc nó không ăn, tui đút tận miệng. Sau này tự bắt, nó chạy nhanh quá, tui chuyển qua chơi với thằn lằn - con thạch thùng ở trong nhà á.

Tui rình chúng, nhìn mà đoán được con nào có bầu hay không. Tui hay giấu tụi nó trong cái hộp nhựa. Đến khi chị họ phát hiện tui đang nghịch nó trên tay, bà chị hét “con đó hút máu người đấy”.

Giật mình, tui buông tay để nó chạy mất. Từ đó về sau, tui không dám đụng vào con thằn lằn nào nữa.
—------------------------
Mấy năm đấy, được chơi điện tử tay cầm là sướng lắm.

Thời của tui, đúng kiểu là “trời sinh voi sinh cỏ”, ba má cứ để tui thoải mái vui chơi mà không lo gì cả. Năm đó lớp 1, tui chưa phải học thêm. Tui xuống tít xóm dưới, cách nhà phải 4 con d**g. Tui lượn lờ ở đó và gặp hắn.

Hắn thì nghịch mấy cục miến đang được phơi. Tui chạy lại, tay còn cầm cây gỗ mà chẳng biết làm gì:
“Ê, chơi điện tử không, tao có 1000đ”
“Chơi, mà mày biết chỉnh không?”
“Không, vô đó đợi người ta chơi xong, mình chơi tiếp”

Đó là lần đầu tiên tui được chơi Đấu Trường Thú.
Đó cũng là 20 phút can đảm nhất cuộc đời.

Tính từ thuở đấy, tui với hắn đã chơi với nhau được 22 năm.
—-------------------
Hổm rồi, ngồi nói chuyện với hắn về những định sắp tới.

Hắn không biết nên bán xe hơi, rồi đi xuất khẩu qua Đan Mạch không
Tui thì không biết có nên về Biên Hoà kiếm việc không.

Ai cũng có lắm thứ lo, có nhiều cái đánh đổi.
Lắm lúc hai đứa ngồi trầm tư, cũng có khi phá lên cười vì nhớ lại chuyện xưa.

“Chẳng hiểu sao thời bé, tụi mình lì đến vậy”

Nhà tui bán bọc, lời có 1000đ/kýChuyện lời lỗ tui chẳng để tâm. Sau này biết người khác bán ly nước x2, x3 so với giá gố...
12/07/2025

Nhà tui bán bọc, lời có 1000đ/ký

Chuyện lời lỗ tui chẳng để tâm. Sau này biết người khác bán ly nước x2, x3 so với giá gốc, tui mới tá hoả. Chẳng hiểu má đã nuôi 5 miệng ăn bằng cách nào.

—-------
Nhà tui là kiểu mua cả bao túi to, rồi cân ra từng ký lẻ bán.
Hôm ấy, có cô kia ra sạp má mua. Cổ lấy 10 ký, rồi kỳ kèo bớt chút chút. Má không vui, nhưng cũng khéo từ chối.

Đặng, cổ nói má chồng 10 ký lên rồi cân cùng một lượt.
Chia từng ký nhỏ, sai số không đáng kể, nhưng khi gộp lại thì cũng thiếu mấy gam.
Cổ nói má bù thêm, rồi gửi má 340k.
10 Ký đó là 343k, má cũng cầm tiền rồi đưa túi cho cổ.

Cổ đi khuất, má thở dài “thế là 10 ký không có lời”.
Tui nghe đó, mà chẳng biết làm gì.
—--------
Bán túi thì có nhiều loại, giá cũng lúc này lúc kia.

Má hay xem giá vàng, giá xăng rồi đoán mai túi lên hay giảm.
Coi vậy chứ, đại lý mà lên 500 đồng thôi cũng là cả vấn đề.
Má đoán đúng thì còn cười cười. Má đoán sai, giá không lên mà còn giảm, là hôm đó má xị một đống.
Nhưng cũng không nói trước được, nhiều khi túi lên cao, người ta thấy vậy cũng mua ít lại.

Có đợt, má báo giá cho người ta rồi, nhưng khi lấy hàng thì đại lý lại bán cùng giá. Má cũng đành chịu, kêu bán để giữ mối.

Vừa tốn tiền xe chở, vừa không có lời - tui biết chuyện, nhưng cũng không biết làm sao.
—--------
Hổm rồi, có người đến hỏi, dự là sẽ mua cả bao.

Tui đoán chú ấy cũng là con buôn. Chú đi xe Honda, đằng sau có gác-ba-ga chuyên chở đồ. Chú xuống xe, gặp má là đưa mẫu rồi hỏi luôn giá.

“Loại này hả, 25k/ký” - má nói
“25k hả, sao cao thế ta” - chú đáp
“Anh mua nhiều hay ít, mua cả bao thì em lấy 24k”
“Ờ… lấy cho em một bao này thôi” - Chú ậm ừ một hồi mới đưa ra quyết định.

Tui đoán chú không thực sự muốn mua, nhưng lại đang rất cần.
Tui đồ rằng má cũng nhìn ra được thế. Mà biết sao giờ, chẳng lẽ kêu chú đi mua chỗ khác, mà giảm giá nữa thì má lỗ mất.

Chuyến này, chắc chú cũng giống má, lấy công chỉ để giữ mối.
Tui đứng gần đó, chuẩn bị d**g xe đi làm, chứng kiến mọi chuyện mà chẳng biết làm gì.

Suốt cả quãng đường đi, lòng tui cứ mang mác gì đó.

Nếu không phải người, tui sẽ là chi trong đời?Tui thích gió, thích được đón gió.Tui khoái cảm giác tan làm lúc 5g00, thả...
11/07/2025

Nếu không phải người, tui sẽ là chi trong đời?

Tui thích gió, thích được đón gió.
Tui khoái cảm giác tan làm lúc 5g00, thả dốc xe đạp trên con đường về nhà, gió cứ phà phà vào mặt. Dù đường hơi bụi nhưng tui không buồn đeo khẩu trang.

Tui thích ngồi trong hiên nhà, đợi gió mưa thổi vào.
Gió lúc đó mát, hơi ẩm ẩm. Có hôm lạnh, gió khiến tui nổi da gà. Hôm nào nóng, mồ hôi mau khô hơn.

Tui thích đứng trên đồi, hóng gió ở Đà Lạt.
Tui đối đầu với gió, chừa cái mặt ra chạm gió. Dẫu có lạnh, môi miệng có lặp cặp nhưng vẫn không chịu thua. Duy chỉ có tay là phải đút vào quần.

Nhiều người cũng ví tui với con gió.
Họ nói tui hay đi, hở tí là từ Biên Hoà lên Sài Gòn, họ bảo tui lượn như gió.
Họ thấy tui chạy, thấy mấy cái huy chương 100m, họ khen tui nhanh như gió.
Họ bảo có tui thì đi chơi mới vui, họ kêu tui là người không thể thiếu trong nhóm, họ nói rằng tui là luồng gió mới của cả đội.

Tui thấy mình cũng giống gió, thích vi vu nên không muốn rập khuôn.
Tui cũng lúc này, lúc kia - lúc nóng lúc lạnh.

Có lúc, tui đã từng nghĩ là - nếu không làm người, tui sẽ là một cơn gió.
Một cơn gió mát, vì ai cũng thấy cái mát của tui nó mới.

Bài cũ, nhưng đủ ý :D
05/03/2025

Bài cũ, nhưng đủ ý :D

Tui không có hay tặng quà sinh nhật cho nhân vật chính.

Mỗi lần cận ngày, tui chỉ mời nó đi ăn rồi thôi. Như vậy tính ra đỡ được bao nhiêu thứ:
- Không cần phải cân nhắc xem mua tặng quà gì
- Không sợ trùng ngày, để đối phương linh động
- Tui là người mời, nên chủ xị cũng không cần phải tính toán, cứ để tiền đó mà tổ chức những kèo khác.

Vì tui hành xử như vậy, nên tui cũng muốn mọi người đối xử với tui y chang. Anh em, bạn bè,... có cho nhau cái cớ, ngồi lại ăn uống trò chuyện thôi là quá đủ. Không cần phải cầu kỳ.

Tui từng thấy nhiều người đắn đo mãi không biết tặng quà gì.
Tui từng có thằng em xã hội, chắt chiu từng chút, thậm chí là mượn thêm để tặng quà cho người khác.
Tui biết một đứa cùng trọ, dù đang rất khó khăn nhưng vẫn ưu tiên chi phí cho 3 cái sinh nhật liên tục.
Không phải vì họ sĩ diện, hay là gì cả. Chỉ là những người ấy đã quá tử tế với họ.

Bởi thế, để tránh áp lực cho mình và cả người khác. Tui luôn chủ động tỏ rõ kiểu sống đơn giản, cũng chuẩn bị tinh thần sẽ không nhận được gì vào ngày đó. Ấy thế, không phải lúc nào cuộc sống cũng theo ý mình.

May mắn, năm nào cũng có một, hai người tặng tui những món quà bất ngờ. Không quá giá trị, nhưng nó đủ để tui tủm tỉm cả buổi.

Thật ra, tui không muốn người khác gặp khó nên mới làm ra mấy cái đó. Tui thực sự biết ơn những người đã dành ra một chút gì đó tặng tui. Nhưng nếu nó ảnh hưởng tới cuộc sống, và đưa mọi người vào thế khó, thì một lời chúc từ tâm, là quá đủ với tui rồi.

Nhưng mà, dù sao thì... Xin được cám ơn mọi người!

Ngày nhỏ, tui khoái cầm tóc nhét tai. Cái trò đó chị tui hay làm. Bả tự bứng tóc của mình, chập đôi, xoắn sao cho chắc, ...
03/03/2025

Ngày nhỏ, tui khoái cầm tóc nhét tai.

Cái trò đó chị tui hay làm. Bả tự bứng tóc của mình, chập đôi, xoắn sao cho chắc, rồi nhét vô tai ngoáy ngoáy. Cảm giác trong tai nó kêu rộp rộp, sợi tóc chạm vào trong ngóc ngách - nơi mà không có ngón tay nào đụng tới. Trời ơi nó đãaaaaa.

Bởi vậy, tui hay vòi vùi đầu lên đùi chị, bắt bả ngoáy tới khi chán thì thui.
---------‐------
Cả chục năm sau, tui dậy thì.

Mấy cái cục "mọc" nó nổi trên mặt nhiều hơn, đó là lý do mà má và tui chạm mặt liên tục. Cứ đi chợ về, má dí mắt mình vào mặt tui, xem cục trứng cá nào già để nặn nó ra. Khổ nỗi, má nặn đau lắm, lúc nào cũng sưng.

Ở một nơi khác, tui có đứa bạn nó nặn phê lắm, nhè nhẹ mà nhân lại ra. Nó sướng tới mức mà tui phải để dành “mọc”, nằm xuống cho nó nặn mới chịu.
---------‐------
Lớn hơn, tui phát hiện ra tụi con gái có trò hơi lạ.

Lần đó học quân sự, chẳng nhớ vì gì mà được ngồi chơi. Tui thấy mấy bạn nữ đè nhau ra, nhổ lông nào đó ở trên mũi. Tụi nó nhổ tập trung mà hăng say kinh khủng. Di chuyển tay nhẹ nhàng, cái môi thì giật giật mỗi khi kéo một cọng lông ra.

Mấy bạn kêu mũi tui cũng có nhiều, tui để cho tụi nó thay phiên nhau nặn, chẳng có cảm giác gì nhưng vẫn thấy thích.
------------
Bây giờ cái gì cũng tự làm được.
Có mỗi ráy tai thì phải đi ra tiệm, nhưng có tiền mà - nên chủ động hơn. Mấy tí mụn cám, lấy khăn lau là hết. Mấy cái lông trên mũi, nhỏ quá cũng không thành vấn đề.

Như vậy cũng hay, chẳng phiền ai cả. Nhưng đôi lúc tui cũng thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Hay là tui thích được nằm đùi, hay là tui thích được quan tâm ta!

13 Tuổi - tui thi Rung Chuông Vàng với 50 bạn khác.Không cần tới quyền trợ giúp, tui với 4 bạn khác đối đầu ở những thử ...
24/02/2025

13 Tuổi - tui thi Rung Chuông Vàng với 50 bạn khác.

Không cần tới quyền trợ giúp, tui với 4 bạn khác đối đầu ở những thử thách cuối cùng. Sau một câu, trên sân chỉ còn 3 người. Câu tiếp theo, cả 3 vẫn còn ngồi lại. Đến lúc quyết định, người chiến thắng là một bạn tui quen.

Sau hôm đó, nhiều đứa đến méc tui là nhỏ đó copy đáp án câu trước, nên không bị loại. Tự nhiên có cái cớ, tui tức nhỏ.
---------
16 Tuổi - cả trường có mình tui chơi Beatbox.

Việt Nam có bao nhiêu Clip hướng dẫn, tui coi hết. Đợt đó còn rủ thêm đám bạn tập chung, cũng có một vài tiết mục gọi là rùng mình. Sau này anh em mỗi đứa một ngả, cũng chẳng còn ai đam mê bộ môn này.

Bây giờ tài lẻ thành tài lỏ, mỗi lần nhắc lại, tui đồ rằng nước nhà đã mất đi một tài năng do không có môi trường luyện tập. Đôi khi, cũng cảm thấy tức đời.
---------
27 Tuổi - Tui chân ướt chân ráo bước vào ngành sáng tạo.

Lúc trước, có một vài ý tưởng gọi là khác thường, tui nghĩ mình có năng khiếu. Đến khi được đi học, mới phát hiện ra mình chẳng có chút căn bản nào, mới thấy mấy thứ hay ho trước đó vẫn còn thiếu trước thiếu sau.

Học xong biết cả tỉ điều, lại có duyên được sinh hoạt trong nhóm toàn người cùng ngành. Mà sao cũng học như mình, nhưng họ nhận Brief lại giải nhanh đến thế. Cái ý họ đưa ra, sao xịn đến thế.

Ngước nhìn quanh, tui chỉ tự tức mình.

Address

Ho Chi Minh City
700000

Telephone

+84911941435

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Ziết nó quen posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share