29/07/2025
Có người khi càng khó, họ càng ngại mang ơn.
Hắn thích ăn hủ tíu gõ, nhưng hay ngồi quay lưng với quầy hàng.
Cũng phải khi ăn hết tô, hắn mới ngước mặt lên nhìn đời.
Chẳng ai nhận ra điều đó cho đến khi hắn khoe.
Hắn nói đi ăn ngại gặp người quen, nhất là khi một mình.
Hắn ngại việc được người khác trả tiền dù là âm thầm hay công khai.
Ăn hủ tíu vì giá cả là chính, vậy mà còn được mời, rồi chừng nào mới đủng đỉnh đủ để mời lại người ta - Hắn nghĩ vậy.
Mỗi lần như thế, hắn vừa biết ơn nhưng cũng vừa áy náy.
—------------------
Có đợt, người ta nợ hắn một triệu thôi, nhưng cả năm không trả.
Nhiều lúc hắn kẹt, có nhắn tin vòi nợ mà chẳng được đoái hoài. Đành thôi chứ sao, hắn không làm gì được.
Lần đó chạy ra quán nước của bạn, bắt thấy người ta ở sẵn trong quán, hắn vờ không để ý rồi vội chạy lướt qua.
Hắn sợ vô đó khiến người ta khó xử. Hắn nghĩ tới viễn cảnh hoạ chăng sau này có mượn nợ, hắn cũng không muốn rơi vào tình huống tương tự.
—-----------------
Hắn cư xử lạ lùng, nên bạn hắn cũng lạ lùng theo.
Tụi nó hay có những dịp, những cớ, những kèo từ trên trời rớt xuống.
Có đứa tự nhiên bao trà sữa vì lý do hôm nay chốt lời. Có thằng bỗng thấy vui nên hú hí khao. Đợt thì nhỏ kia kêu tìm thấy tiền trong máy giặt, rồi rủ cả bọn ăn xiên bẩn.
Coi vậy chứ, hắn hiểu hết.
Mãi sau này, khi thong thả hơn một xíu, hắn mới vạch mặt ba cái trò “kiếm cớ” của tụi kia. Hắn kể lể, cảm ơn, ôm ấp không chừa thằng nào.
Tụi nó vừa nghe vừa cười, cũng có đứa bất ngờ vì một vài chuyện mà chính tụi nó cũng không nhớ.
Hắn nói là ngại mang ơn, nên ai cho cái ơn cái tình, lòng hắn luôn nhớ.