Vân Mộng Hoa Sầu - 雲夢花愁

Vân Mộng Hoa Sầu - 雲夢花愁 Mỗi chương mới là một món quà. Follow để nhận quà đều đặn 📖.
(1)

25/09/2025

[Full] Ngày thành thân, thiếp thất của tướng công lại ngang nhiên chặn kiệu hoa giữa kinh thành.

Nàng ta nói nếu ta không nhận nàng làm thiếp, nàng sẽ đập đầu vào kiệu mà chết, biến hỉ sự thành tang sự.

Ta vén khăn che mặt, nhìn về phía tướng công vẫn im lặng không nói một lời.

Dưới chân là nữ tử đang mang thai, khóc đến thê lương, vậy mà chàng vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Lòng ta hoàn toàn nguội lạnh, liền rút phượng trâm trên đầu, đưa cho phu kiệu dẫn đầu.

“Phiền các vị vất vả, đưa ta đi thêm vài dặm.”

“Đi đâu vậy?”

“Đến phủ Tạ tướng quân.”

Nghe nói vị đại tướng quân đang bị trọng thương kia, đang cần một tân nương xung hỉ..

Khi kiệu hoa bị chặn lại, thân kiệu bất chợt rung lên một cái.

Phượng quan trên đầu ta va vào nóc kiệu, khiến trán đau nhức, tím bầm.

“Thanh Liên, có chuyện gì vậy?” Ta khẽ hỏi nha hoàn hồi môn đi theo.

“Tiểu thư, có một nữ tử chặn kiệu hoa lại.”

Chớp mắt, một trận tiếng khóc truyền đến, giọng nữ nhân run rẩy vang lên:

“Cầu xin phu nhân cho thiếp một con đường sống.

Cho tướng công cưới thiếp vào cửa.

Thiếp nguyện giữ quy củ, tuyệt không tranh sủng với người.

Thiếp đã mang thai hai tháng, chỉ cầu cho đứa nhỏ trong bụng có danh phận mà thôi.”

Tim ta thắt lại từng hồi, nhưng vì bà mai đã dặn kỹ khi xuất giá, tân nương chưa vào cửa không được xuống kiệu, ta không dám lộ diện ngay.

Thanh Liên giận dữ nói:

“Không chứng không cứ, ngươi dây dưa với tiểu thư nhà ta và thiếu gia làm gì?

Mau,người đâu, kéo ả ta đi!”

Ta khẽ vén một góc rèm kiệu.

Người nhà họ Lâm tới đón dâu lại chẳng ai động đậy.

Cảnh ấy càng khẳng định thân phận thiếp thất của nữ tử kia là thật.

Nàng ta càng lúc càng kích động:

“Trong bụng ta là cốt nhục của Lâm đại nhân, các ngươi ai dám động vào ta?

Nếu dám chạm tới ta, ta liền đập đầu mà chết, khiến hỉ sự của phủ họ Lâm thành tang sự!”

Lâm Chiêu Vũ cưỡi ngựa đi ở đầu đội ngũ đón dâu.

Chuyện kiệu hoa bị chặn, hắn tuyệt đối không thể không biết.

Nhưng hắn không hề ra mặt.

Người vây xem càng lúc càng đông, nhà họ Lâm có thể không biết xấu hổ, nhưng ta thì không thể mất mặt như thế.

Ta tháo khăn che đầu, bước xuống kiệu hoa.

Nữ tử kia vừa thấy ta liền khóc dữ dội hơn, nàng ta nhào tới, ôm chặt cổ chân ta, vừa khóc vừa kể lể nỗi khổ của mình.

Nàng tự xưng là Liễu Như Mộng, vốn là kỹ nữ thanh lâu Ỷ Hồng Lâu.

Với Lâm Chiêu Vũ là nhất kiến chung tình, biết thân phận thấp kém, cam lòng làm thiếp thất, chưa từng đòi hỏi danh phận.

Nhưng nay lại khác, nàng đã mang thai.

Ta nhẹ nhàng nhích chân, đỡ nàng ta một cái cho có lệ.

“Ngươi muốn danh phận, không nên tìm ta, mà phải nói với nam nhân của ngươi.”

Nàng ta ngẩng đầu nhìn ta, lệ long lanh treo nơi gương mặt trắng mịn, quả thực khiến người nhìn cũng động lòng trắc ẩn.

“Nhưng… nhưng khi hai nhà Lâm - Thôi định hôn, từng thỏa thuận, trước khi nữ nhi nhà Thôi mang thai, nhà họ Lâm không được nạp thiếp…”

Ta bật cười lạnh một tiếng.

Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết, hiển nhiên vở kịch hôm nay là do Lâm Chiêu Vũ bày ra.

Trong khoảnh khắc ấy, ta chợt hiểu ra vài điều.

Hai nhà Lâm - Thôi vốn đã có hôn ước.

Lâm Chiêu Vũ là độc tử, nhưng nhà họ Thôi lại có hai nữ nhi.

Hắn bỏ mặc trưởng nữ xuất thân cao quý, lại kiên quyết chọn ta – một thứ nữ.

Ta từng cho rằng hắn thật lòng với ta.

Không ngờ, “kinh hỉ” hôm nay lại nằm ở đây.

Nếu người xuất giá hôm nay là tỷ tỷ ta, hẳn đã sớm sai người kéo Liễu Như Mộng xuống, đánh chết bằng loạn côn rồi.

Lâm Chiêu Vũ tưởng rằng ta là thứ nữ, không có thân mẫu ruột bênh đỡ, có thể tùy ý sỉ nhục.

Hắn đã lầm rồi.

2.

Khi vừa bước xuống kiệu, ta đã ra hiệu bằng ánh mắt cho Thanh Liên, bảo nàng đi mời Lâm Chiêu Vũ đến.

Lúc này, hắn thong thả bước lại, thân khoác hồng bào, dáng người tuấn tú đứng cách ta chưa đến nửa thước.

Thấy Liễu Như Mộng đang mang thai, hắn không hề bước lên đỡ nàng, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía ta.

Xung quanh, người qua đường xì xào bàn tán, lời lẽ toàn trách móc ta hẹp hòi, độc ác.

Rõ ràng, Lâm Chiêu Vũ đang gián tiếp gây áp lực lên ta.

Ta cúi người đỡ Liễu Như Mộng dậy.

“Ngươi đứng lên đi, ta thành toàn cho các ngươi.”

Nàng ta ngấn lệ, trong mắt hiện lên tia mừng rỡ.

Ta không trách nàng.

Nàng cũng chỉ là một nữ tử đáng thương, khổ nạn thật sự vẫn còn ở phía sau.

Ta chẳng buồn nhìn Lâm Chiêu Vũ thêm lần nào nữa, rút phượng trâm trên đầu xuống, quay người đưa cho phu kiệu dẫn đầu.

“Phiền các vị vất vả, đưa ta đi thêm mấy dặm.”

“Đi đâu vậy?”

“Đến phủ Tạ tướng quân.”

Nghe nói vị đại tướng quân ấy đang bị trọng thương, vừa vặn đang cần một tân nương xung hỉ.

Tất cả mọi người xung quanh đều kinh hãi.

Trên khuôn mặt vốn dửng dưng của Lâm Chiêu Vũ, rốt cuộc cũng hiện ra nét kinh ngạc.

Hắn bước vội mấy bước đến trước mặt ta, kéo tay ta lại, hạ giọng nói:

“Vũ Miên, nàng giận cũng được, nhưng hãy về phủ bái đường xong đã rồi nói chuyện sau. Phụ thân nàng là thủ lĩnh Thái Y Viện, nàng ngàn vạn lần đừng làm chuyện bốc đồng.”

Hắn lấy phụ thân ta ra để ép ta.

Ta đâu phải kẻ ngu dại, hiểu rõ tâm tư hắn đang toan tính điều gì.

Chỉ cần bái đường xong xuôi, mọi chuyện đã định, ta liền không còn đường lui.

Hắn vừa muốn giữ thể diện, lại vừa muốn mỹ thiếp trong lòng.

Lòng người sao lại có thể tham lam đến vậy.

Ta giật tay khỏi hắn, lạnh lùng nói:

“Ngươi đã có người trong lòng, ta thành toàn cho ngươi. Nếu còn dám ngăn cản, e rằng ngươi và nàng ta đều khó yên ổn.”

Liễu Như Mộng đúng lúc ấy liền níu lấy vạt áo hắn, đáng thương cất tiếng gọi:

“Phu quân.”

Người vây xem càng lúc càng nhiều, tiếp tục dây dưa chỉ thêm tổn hại.

Lâm Chiêu Vũ đành buông tay, sắc mặt khi xanh khi trắng.

Chuyện thành ra thế này, hẳn không nằm trong kế hoạch của hắn.

Ta không chút do dự quay lại lên kiệu, truyền lệnh cho kiệu phu khởi hành.

Đã nhận lợi lộc của ta, đám kiệu phu cũng bước đi rất nhanh.

Kiệu hoa đỏ thắm cùng hơn mười gánh sính lễ, cuối cùng dừng trước cánh cổng vắng lặng của phủ Tạ tướng quân.

Tạ Hạc Vũ ngồi trên ghế, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta chăm chú:

“Cô nương họ Thôi, đây là ý gì?”

“Thưa Tạ tướng quân, ba tháng trước khi chân ngài phát bệnh, ta từng châm cứu giảm đau cho ngài.

Ngài nói nợ ta một ân tình.

Giờ ta đến đòi món nợ ấy, ngài có bằng lòng không?”

Tạ Hạc Vũ nghẹn lời, ánh mắt sâu thẳm:

“Cô muốn ta trả thế nào?”

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo, bình thản của chàng, khẽ nói:

“Cưới ta, được không?”

3.

Đường nét trên cằm Tạ Hạc Vũ căng chặt, thần sắc lãnh đạm, không chút dao động.

“Thôi cô nương, nàng có biết cảnh ngộ hiện tại của ta không?”

Dĩ nhiên ta biết.

Tạ gia ba đời đều là đại tướng vì nước giữ nhà.

Các bậc trưởng bối đều tử trận sa trường, chỉ còn lại một mình Tạ Hạc Vũ là dòng dõi duy nhất.

Nửa năm trước, trong trận chiến nơi biên ải phương Bắc, hắn trọng thương, hai chân tàn phế.

Tân hoàng đăng cơ, e ngại công cao chấn chủ của Tạ phủ, có ý muốn gạt chàng sang một bên.

Phủ Tạ vốn trước kia người ra kẻ vào tấp nập, giờ lại ngày một tiêu điều.

Quản sự trong phủ bèn đề xuất để Tạ Hạc Vũ thành thân xung hỉ, mong xoay chuyển vận số.

Nhưng có nhà nào lại chịu gả con gái cho một vị phu quân tàn phế đôi chân?

Vì vậy hôn sự của Tạ Hạc Vũ vẫn mãi chưa có kết quả.

Ta khẽ ngước nhìn chàng, dung mạo tuấn lãng vô song, nửa thân ngồi thẳng tắp trên ghế.

Chàng từng là thiếu niên tướng quân phong quang rực rỡ.

Chỉ trong khoảnh khắc mất đôi chân, liền rơi xuống bùn đất.

Quả thực khiến người ta tiếc nuối.

Bất giác, ánh mắt ta trượt xuống dưới, mặt thoáng đỏ lên, giọng cũng nhẹ như gió thoảng:

“Cảnh ngộ gì... chẳng lẽ là... chuyện kia...”

Chỉ trong chớp mắt, trên khuôn mặt trắng như ngọc của Tạ Hạc Vũ hiện lên hai đóa hồng nhàn nhạt.

“Họ Tạ ta nay đã chẳng còn như xưa, cô nương gả cho ta, chỉ sợ sẽ bị liên lụy.”

“Không thử làm sao biết là liên lụy?”

Sắc mặt Tạ Hạc Vũ khẽ biến, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ánh nước lấp lánh, như mặt hồ gợn sóng.

Tim ta bất giác lỡ một nhịp.

“Tướng quân, người rốt cuộc là đồng ý hay không? Nếu không đồng ý...”

Chàng nhướng mày, “Nàng sẽ làm gì?”

Ta cười tinh nghịch, khẽ vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán:

“Nếu không đồng ý, ta sẽ dùng ân tình mà ép người, khiến người phải cưới ta cho bằng được.”
1789 ------------------------------
Xem full ở commnet nhé mn 😍06:49:22

25/09/2025

[Full] Kiếp trước tôi bị chồng bạo hành nên lén dẫn con gái chuyển ra ngoài.

Tôi dặn dò con bé hết lần này đến lần khác không được tiết lộ địa chỉ mới.

Con bé ngoài miệng đồng ý nhưng quay lưng liền nói địa chỉ cho chồng tôi.

Tôi bị chồng đánh đến chết trong căn phòng trọ.

Con bé ấm ức vừa khóc vừa than.

Tôi có lỗi gì, tôi chỉ muốn một gia đình trọn vẹn thôi mà!

Tốt lắm!

Vậy thì kiếp này, nó cứ theo người bố “tốt” của nó mà sống cho đã!

Khi trọng sinh quay về, tôi đang thu dọn đồ đạc để dọn nhà.

Chồng tôi, Trương Quốc Thao là kẻ thâm độc, thường xuyên bạo hành, hễ mở miệng là đấm đá, còn đe dọa nếu tôi dám nghĩ đến chuyện ly hôn thì anh ta sẽ giết cả tôi lẫn con gái.

Để thoát khỏi Trương Quốc Thao, tôi tranh thủ lúc anh ta cùng đám bạn xấu ra ngoài nhậu nhẹt dẫn theo con gái Hân Hân trốn sang thành phố khác.

Lo sợ Trương Quốc Thao tìm thấy, tôi đã đổi số điện thoại, cắt đứt liên lạc với toàn bộ họ hàng bạn bè trước kia, đồng thời dặn Hân Hân tuyệt đối không được liên hệ gì với anh ta nữa.

Hân Hân ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, nhưng khi tôi không để ý con bé lại lén gửi tin nhắn cho Trương Quốc Thao, nói rằng nó nhớ ba.

Chỉ vài lời ngon ngọt của anh ta, địa chỉ chúng tôi ở đã bị moi ra, đêm đó anh ta lập tức tìm đến.

Anh ta đạp tung cửa phòng trọ, ra sức đấm đá tôi.

Tôi không kịp phản kháng mà bị đánh đến chết.

Chuyện này gây chấn động lớn ở khu vực khi đó, đối mặt với phóng viên, Hân Hân tỏ ra tủi thân, khóc không ngừng.

“Con có lỗi gì đâu, con chỉ muốn một gia đình trọn vẹn thôi mà, nếu không phải mẹ lén bỏ đi, ba cũng sẽ không tức giận mà đánh mẹ dã man như thế!”

Sau đó, con bé ra tòa làm chứng rằng Trương Quốc Thao không cố ý giết người mà chỉ là lỡ tay đánh chết tôi, cuối cùng anh ta chịu tội ngược đãi, ngồi tù 5 năm rồi được tha.

Khi Trương Quốc Thao mãn hạn, Hân Hân đã lớn, hai cha con sống êm ấm, sớm quên mất trên đời còn có tôi.

Tội nghiệp tôi một đời bất hạnh, lại sinh ra đúng đứa con như một lưỡi dao đâm ngược vào mình.

Ông trời có mắt, tôi lại được trọng sinh thần kỳ.

Nỗi hận trong lòng dâng trào tựa thủy triều, làm tôi run lên bần bật.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị ai đó đẩy từ bên ngoài, con gái Hân Hân buộc tóc đuôi ngựa bước vào.

Thấy va-li hành lý mới dọn được một nửa trên sàn, con bé nhíu đôi chân mày nhỏ xíu, giọng có phần bực bội.

“Mẹ, đừng nói là lại muốn dẫn con bỏ nhà đi nữa nha?”

Nó đưa chân đá va-li xê vào góc tường, chưa đợi tôi trả lời đã tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ cũng thật là mỏng manh yếu đuối , ba con ngày ngày phải ra ngoài kiếm tiền cực khổ, chỉ vì tâm trạng không tốt mà đánh mẹ vài cái thôi, mẹ đã làm mình làm mẩy mãi không xong còn muốn bỏ nhà đi nữa, để ba con tìm được thì mẹ còn bị đánh nặng hơn!”

Nghe giọng điệu lạnh lùng hệt như kiếp trước, tim tôi nhói lên một cái.

Chẳng lẽ…

Vì hận ý quá sâu, ý nghĩ trong đầu còn chưa kịp sắp xếp hết thì nghi ngờ đã bật ra thành lời.

“Mỗi lần mẹ bị ba mày đánh, chúng ta chuyển đi đâu cũng đều bị mày báo cho ba biết, đúng không?”

Có lẽ bị ánh mắt sắc lạnh chưa từng thấy của tôi dọa sợ, Hân Hân đang bực bội liền theo phản xạ lùi lại hai bước, lầm bầm: “Nếu con không nhân lúc ba hết giận mà nói, chẳng lẽ mẹ bắt con cả đời vô gia cư chắc!”

Thì ra là thế!

Trước đây, cứ sau mỗi lần bị đánh, tôi lại đưa con bé về nhà ngoại lánh nạn.

Sau khi ba mẹ mất, căn nhà cũ bị anh trai và chị dâu bán đi, tôi không còn nơi nương náu nên mới dẫn con đi trốn ở các khách sạn.

Đáng tiếc dù trốn đến đâu cũng không qua mắt được Trương Quốc Thao.

Trước kia tôi không hiểu, một tài xế xe buýt bình thường như anh ta lấy đâu ra thế lực lớn đến thế.

Hóa ra tất cả đều do con sói mắt trắng này “báo cáo tình hình”!

Nợ mới thù cũ dồn lại, tôi không kìm được nữa, vung tay tát con bé một cái thật mạnh.

Con sói con này làm sao ngờ tôi dám đánh nó, ôm mặt nhìn tôi đầy căm hờn.

“Mẹ dám đánh con à!”

“Đánh mày thì sao!”

Tôi vung tay tát thêm hai cái nữa, nhìn dấu tay hằn rõ trên mặt con bé, tôi mới nguôi giận đôi phần, tức giận mắng mỏ: “Đồ vô ơn, cút!”

Con sói nhỏ trừng mắt nhìn tôi, mới 8 tuổi đầu mà hung hãn hung dữ, đúng là tạc ra từ khuôn mặt con thú Trương Quốc Thao kia.

Tôi đá nó văng ra ngoài cửa, sợ rằng nếu nhìn thêm một giây nữa tôi sẽ không kìm nổi mà giết ngay con sói nhỏ này.

Ngoài kia, nó gào khóc, đạp cửa chửi ầm lên.

“Mẹ cứ chờ đấy, con gọi ba về đánh chết mẹ cho xem!”

Chờ ư?

Tôi muốn xem thử không còn tôi đứng che chắn, con sói nhỏ này sẽ bị Trương Quốc Thao – kẻ trọng nam khinh nữ – hành hạ đến chết ra sao!

Cúi nhìn va-li, phần lớn đồ đạc bên trong là quần áo và đồ dùng hàng ngày của nó.

Thật đáng thương cho tôi, làm thân hầu hạ mẹ bấy lâu mà chẳng có nổi bộ quần áo tươm tất.

Giờ thì chẳng cần thứ nào nữa.

Biết chắc chẳng mấy chốc Trương Quốc Thao sẽ về, tôi ném hết đồ trong va-li ra, chỉ mang CMND và điện thoại rồi vội rời khỏi nhà.

Tôi mua vé tàu từ trước, nhưng để đề phòng anh ta tìm được, tôi đổi thành vé máy bay đi một thành phố khác.

Không còn gánh nặng là con sói nhỏ kia, mọi thủ tục đều gọn ghẽ hơn hẳn.

Hai tiếng sau, tôi lên máy bay rời xa thành phố mình đã sống hơn ba mươi năm.

Khác với kiếp trước, lần này tôi không vứt đi số điện thoại cũ mà gắn nó vào một chiếc máy phụ.

Con sói nhỏ không phải vẫn nghĩ Trương Quốc Thao là người cha tuyệt vời sao.

Tôi muốn xem, không còn tôi quán xuyến cái nhà ấy, nó sẽ sống “xung sướng” cỡ nào trong tay anh ta!

Tôi cứ ngỡ Trương Quốc Thao sẽ nể tình con bé nhiều lần chủ động mách chỗ trốn của tôi, ít ra hai cha con cũng yên ấm được dăm ba bữa.

Nào ngờ chỉ vừa xuống máy bay, tin nhắn đã ập tới như vỡ trận.

Mở ứng dụng chat, đập vào mắt tôi là gương mặt con sói nhỏ bầm tím sưng vù, kèm theo tin nhắn thoại đầy giận dữ của Trương Quốc Thao.

“Hàn Mai, biết điều thì cút về ngay, nếu không ông đây đánh chết con nhỏ tốn cơm này!”

Anh ta đánh tôi đã thành thói, ra tay với con bé cũng không hề nương tay.

Trước kia, lần nào tôi cũng liều mạng chắn cho con bé đỡ đòn thì nó mới thoát kiếp nạn.

Con bé đinh ninh anh ta chỉ đánh tôi chứ không đụng tới nó, hóa ra giờ quả báo đến sớm thật.

Nếu như kiếp trước, giờ này tôi sẽ đau đớn đến không thở nổi, nhưng nay tôi lại thấy hả hê, khóe môi không kìm được nụ cười.

Tôi cân nhắc đôi chút, cuối cùng cũng nhắn lại: “Nó là con anh, tôi tin anh sẽ chăm sóc tốt cho nó, cố lên nhé!”

Gửi xong, tôi tắt máy luôn.

Đã có lần đầu thì ắt có lần sau, màn “phụ từ tử hiếu” này chỉ mới bắt đầu, tôi phải dưỡng sức thật tốt để xem kịch.

Một tuần sau, tôi mở lại máy phụ.

Cuộc gọi nhỡ lên đến hơn 500 cuộc, tin nhắn chưa đọc cũng chất đống.

Tôi lướt nhanh trên màn hình, lập tức phát hiện một số điện thoại vừa quen thuộc vừa xa lạ – Trần Sảng.

Trần Sảng là chị dâu tôi, cũng từng sống trong nỗi ám ảnh bị chồng bạo hành.

Có lần chị ta bị chồng ném từ lầu 2 xuống, gãy chân tại chỗ, thạch cao còn chưa tháo thì lại bị đánh đến nội thương.

Vì đồng cảnh ngộ, tôi và Trần Sảng hay tâm sự, cũng coi như thân thiết đôi chút.

Kiếp trước, trước khi rời khỏi thành phố A, tôi quyến luyến nhắn chị ta lời tạm biệt, chị ta khăng khăng muốn gặp tôi lần cuối, nhưng vì tôi vội ra ga nên không đồng ý.

Sau này mới biết, vừa nhận được tin nhắn của tôi, chị ta liền gọi cho Trương Quốc Thao rồi nghe theo chỉ thị của hắn, định giăng bẫy để tôi tự chui đầu.
1520 ------------------------------
Xem full ở commnet nhé mn 😍04:53:44

[Full] Khi nhận được tin nhắn của Tề Tử Hạo, tôi vừa mới xử lý xong công việc trong tay.Tôi cứ ngỡ đó chỉ là một dòng ti...
25/09/2025

[Full] Khi nhận được tin nhắn của Tề Tử Hạo, tôi vừa mới xử lý xong công việc trong tay.

Tôi cứ ngỡ đó chỉ là một dòng tin báo bình thường như mọi lần anh ta đi công tác, nào ngờ lại nổ tung trước mặt tôi một quả bom động trời.

[Nhớ mang theo tất đen, cưng nhé.]

Kết hôn năm năm, Tề Tử Hạo gần như không còn nói mấy lời gợi tình với tôi nữa. Tin nhắn có phần trần trụi này khiến mặt tôi bất giác nóng lên.

Tôi còn tưởng anh ta muốn về làm mới chuyện chăn gối giữa hai vợ chồng.

Tôi vừa định nhắn lại thì cả hai tin nhắn bên kia đã bị thu hồi sạch sẽ.

Tôi sững người.

Nhìn khung chat liên tục hiện dòng chữ:

“Đối phương đang nhập…”

Tôi cứ thế ngẩn ra nhìn chằm chằm vào màn hình.

Một lúc lâu sau, Tề Tử Hạo mới gửi lại tin nhắn.

Là một tấm ảnh khách sạn đã được chỉnh sửa kỹ, kèm theo lời nhắn:

[Vợ ơi, anh đến nơi rồi nhé!]

Nếu như khi nãy tôi còn giữ một tia hy vọng mơ hồ, thì giờ phút này, tôi đành phải thừa nhận một điều:

Chồng tôi hình như đang yêu người khác.

Không giận dữ như tôi tưởng.

Không đau lòng như tôi nghĩ.

Trong lòng tôi, chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông vô định.

Tay tôi nhấc lên rồi lại buông xuống. Mãi đến sau cùng mới gõ ra một dòng:

[Ừ.]

[Vừa rồi anh thu hồi cái gì vậy?]

Lần này, Tề Tử Hạo đáp lại rất nhanh.

Tề Tử Hạo gửi hẳn một đoạn ghi âm, đại ý là:

Anh ta gửi nhầm tin nhắn vốn định gửi cho đối tác công việc.

Giọng anh ta nghe nhẹ tênh, có lẽ còn thấy may mắn vì tôi chưa kịp nhìn thấy nội dung kia.

Đối tác công việc?

Tôi suýt bật cười.

Có lẽ vì tôi mãi chưa trả lời, cũng có thể vì trong lòng đang chột dạ, Tề Tử Hạo bắt đầu gửi tin nhắn liên tục, dồn dập như muốn bù đắp điều gì đó.

[Vợ ơi, trước cửa khách sạn này có bán bánh hạt dẻ mà em thích nè. Đợi anh công tác xong mang về cho em nhé.]

[Ngồi xe cả ngày, già rồi, tay chân đau mỏi muốn chết. Phải chi có vợ ở đây xoa bóp cho anh một chút thì tốt quá.]

[Không nói nữa, mai còn phải dự hội thảo. Anh ngủ sớm đây.]

[Bảo bối ngủ sớm nhé, ngủ ngon~]

Tôi nhìn những tin nhắn lũ lượt hiện lên trên màn hình, mắt dần dần mờ đi.

Mỗi một chữ, một câu… đều đong đầy tình cảm,

… nhưng với tôi, chỉ như đang diễn trò hề trước mặt gương.

Tôi từng đọc trên mạng một câu hỏi:

“Liệu người mình yêu sâu đậm có thể một ngày nào đó bỗng nhiên trở nên thối nát?”

Khi ấy, tôi từng khinh thường mấy thứ cảm thán sướt mướt đó.

Nếu đã gọi là yêu sâu, sao có thể thay đổi dễ dàng đến vậy?

Thế nhưng bây giờ, tôi buộc phải cay đắng thừa nhận:

Người tôi từng yêu tha thiết — Tề Tử Hạo — quả thực đã thối rữa từ trong ra ngoài.

Không hề có dấu hiệu báo trước, anh ta cho tôi một nhát đâm chí mạng.

Tôi không trả lời tin nhắn nữa, còn anh ta dường như cũng không bận tâm thêm.

Phải biết rằng trước đây, Tề Tử Hạo dù có bận đến đâu cũng phải chờ tôi nói một câu "ngủ ngon" mới chịu rời điện thoại.

Thì ra...

Tất cả đã thay đổi từ lúc nào không hay,

chỉ có mình tôi vẫn còn chìm đắm trong thứ gọi là "hạnh phúc ổn định" đó, không thể tự thoát ra.



2.

Tôi không rõ mình đã gắng gượng làm xong công việc trong trạng thái hồn bay phách lạc như thế nào.

Cũng chẳng nhớ nổi bản thân đã về nhà ra sao.

Chỉ biết là khi bước vào ngôi nhà nhỏ của hai vợ chồng, thứ đập vào lòng tôi không còn là cảm giác an ổn và háo hức như mọi khi —

mà là một nỗi ghê tởm đến tận cùng.

Ánh đèn vàng ấm hắt sáng khắp căn phòng, mọi thứ rực rỡ như cũ,

mà tay chân tôi lại lạnh buốt.

Tôi lặng lẽ nhìn quanh —

Cánh cửa dán đầy ảnh chụp chung.

Rèm cửa sổ là bức tranh sơn dầu hai đứa cùng DIY cuối tuần.

Chiếc ghế dài trong phòng khách, do chính Tề Tử Hạo đóng tặng tôi.

Trên bàn ăn, món quà kỷ niệm năm năm kết hôn của anh ta vẫn còn nằm yên ở đó.

Tất cả, từng chi tiết một, đều là ký ức tình yêu của chúng tôi.

Rõ ràng đã từng yêu nhau đến vậy…

Vậy rốt cuộc là từ lúc nào mọi thứ bắt đầu đổi thay?

Tôi nhìn về phía chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ.

Nơi từng chứng kiến bao đêm tràn đầy ái tình, những cuộc trò chuyện khuya về ước mơ tương lai, những cái ôm yên bình chìm vào giấc ngủ.

Chúng tôi đã có biết bao kỷ niệm thân mật, đậm sâu như thế.

Vậy mà lúc này đây —

Tề Tử Hạo đang đổ mồ hôi vì ai trên giường người khác?

Nghĩ đến đó, tôi không kiềm được mà buồn nôn đến khô cả ruột gan.

Tôi rót một cốc nước, ngồi phịch xuống sofa rồi mở lại khung chat với Tề Tử Hạo.

Tình yêu là thật, nhưng sự ghê tởm này… cũng thật.

Từ lúc quen nhau, đến khi yêu, rồi kết hôn, rồi đến bây giờ —

Tôi nhìn rõ từng bước thay đổi trong thái độ của Tề Tử Hạo chỉ qua khung chat này.

Từ một người từng không rời tôi lấy một phút,

đến khi dần trở nên ít nói,

rồi cuối cùng chỉ còn lại mỗi chuyện “báo cáo mỗi ngày” như nghĩa vụ.

Lướt lại lịch sử trò chuyện đến tận mùa đông năm ngoái, ngón tay tôi bất giác khựng lại vào ngày 23 tháng 12.

Lúc đó tôi đang đi công tác xa.

Còn Tề Tử Hạo thì đang bận rộn chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh.

Anh ta gửi cho tôi một tấm ảnh chụp móc khóa có hình thú nhồi len nhỏ xinh — tạo hình hoạt hình vô cùng đáng yêu.

Một nhân vật anime mà cả hai chúng tôi đều không hề quen biết.

[Vợ ơi cái này đáng yêu quá, anh muốn thử học móc len, mỗi đứa một cái.]

Tề Tử Hạo là dân mỹ thuật, nhưng trước giờ vẫn chẳng mấy hứng thú với mấy thứ lặt vặt kiểu "con gái".

Càng không phải loại người thấy món dễ thương là mắt sáng rỡ lên như thế.

Vậy mà sau đó, anh ta thật sự đi mua đồ về, bắt đầu lần mò làm chiếc móc khóa ấy.

Ngồi học theo video, móc từng mũi len, rất có vẻ nghiêm túc.

Lúc đó tôi bắt đầu mong chờ món quà nhỏ chứa đầy tâm ý này.

Nhưng cuối cùng, tôi lại chẳng bao giờ nhận được nó.

Lý do mà Tề Tử Hạo đưa ra là:

“Tay anh vụng quá, học mãi cũng không làm được.”

Tôi còn nhớ mình cười, bảo không sao, vậy hôm nào rảnh thì cùng học.

Nhưng giờ nhìn lại, chẳng qua là… tay anh ta bận làm cho người khác.

Tiếp tục kéo xuống nữa —

Tề Tử Hạo, người luôn sống thanh đạm và chú trọng sức khỏe, bỗng dưng bắt đầu gợi ý tôi uống thử trà sữa đường đen loại ngọt gắt, lại còn là phiên bản collab với idol nổi tiếng.

Người từng thích sự yên tĩnh, đột nhiên hỏi tôi có thể kiếm vé nhạc hội không, nói là muốn đi "bắt trend cho vui".

Danh sách nhạc NetEase Cloud của anh ta cũng đổi từ những bản dân ca nhẹ nhàng sang toàn mấy bài hit đang hot.

Tôi nhắm mắt lại, thở dài thật sâu.

Tôi cũng từng nghi ngờ những thay đổi bất thường ở Tề Tử Hạo.

Nhưng mỗi lần như vậy, anh ta chỉ cười nhạt một câu:

“Cảm nhận cuộc sống một chút, để tìm cảm hứng sáng tác.”

Nghĩ lại, tôi thấy mình thật đáng thương.

Chồng tôi đã chìm đắm trong tình yêu với người khác,

còn tôi thì vẫn an nhiên sống trong thế giới “hạnh phúc bình lặng” do chính mình tưởng tượng ra.

Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống,

nhưng lòng tôi đã tê dại đến mức… không còn cảm nhận được nỗi đau nữa.

Từng năm tháng thanh xuân, từng sự tận tâm yêu thương —

Hóa ra, chỉ là một kiếp nạn của riêng tôi.

Tôi mở app đặt vé, không chần chừ chọn ngay chuyến bay gần nhất tới thành phố nơi Tề Tử Hạo đang công tác.

Chỉ mong màn “bất ngờ” này… đủ khiến anh ta hài lòng.



3.

Trên đường tới đây, tôi đã tưởng tượng ra vô số kịch bản “bắt gian tại trận”.

Tôi mường tượng mình như một nữ chính mạnh mẽ, xông vào hiện trường, quăng một cái tát thật kêu để hả cơn giận trong lòng.

Thực ra… đúng là tôi đến đây với mục đích như vậy.

Thế nhưng —

Khi tận mắt nhìn thấy Tề Tử Hạo khoác vai một cô gái trẻ bước ra từ triển lãm mỹ thuật,

tôi mới sững người nhận ra:

Một màn đánh ghen đơn giản, không đủ để xoa dịu cơn hận trong tôi.

Có thể, nếu tôi bất ngờ xuất hiện trước mặt họ, khiến hai kẻ đó xấu hổ bối rối, tôi sẽ có được vài phút hả hê.

Nhưng thứ tôi thật sự muốn… là khiến họ rơi vào vạn kiếp không lối thoát.

Tôi lặng lẽ đi theo sau hai người.

Thấy họ vào một nhà hàng đặc sản địa phương, Tề Tử Hạo nở nụ cười hiền dịu, cẩn thận chụp ảnh cho cô gái kia.

Thấy họ cùng nhau bước vào rạp chiếu phim, chọn thể loại phim mà tôi và anh ta chưa từng xem cùng nhau.

Thấy Tề Tử Hạo cùng cô gái ấy dạo quanh tiệm trang sức, dù lóng ngóng, vụng về nhưng vẫn cố gắng phối hợp trong từng trò trêu đùa ngọt ngào.

Cuối cùng…

Thấy hai người họ tay trong tay, tựa đầu vào nhau tản bộ trên bãi cát khi hoàng hôn buông xuống.

Nhìn chẳng khác gì một cặp tình nhân yêu nhau sâu đậm.



Tôi giơ điện thoại lên, chụp lại từng khoảnh khắc, lưu lại hết.

Dù tức đến run cả người, tôi vẫn ép mình phải giữ bình tĩnh.

Khi hai người trở về khách sạn, trời đã sẩm tối.

Tôi mở điện thoại, nhìn vào WeChat.

Từ đêm qua tới giờ, tôi không gửi cho Tề Tử Hạo bất kỳ tin nhắn nào.

Ngược lại, anh ta vẫn đều đều nhắn cho tôi vài câu như chưa có chuyện gì xảy ra.

Một bức ảnh món ăn vặt ven đường,

cố tình chỉ chụp mỗi bát mì đặt trước mặt mình.

[Họp xong hơi mệt, ăn tạm cái gì cho đỡ đói. Món này cũng được phết, lần sau đưa em tới ăn thử.]

Một khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp bên bờ biển,

kèm theo lời nhắn:

[Nhìn thấy mặt trời lặn, không hiểu sao lại nghĩ đến em. Chỉ muốn về nhà ngay lúc này thôi. Đúng là anh chỉ là “chồng cưng” của em mà.]

Dù tôi không hề đáp lại bất cứ tin nhắn nào,

anh ta vẫn liên tục chia sẻ.

Như thể đang hoàn thành một nghi thức báo cáo bắt buộc,

cũng như thể đang cố gắng chứng minh bản thân trong sạch.

Tôi do dự, ngón tay run rẩy nghĩ xem có nên nhắn lại không —

thì điện thoại đổ chuông.

Tề Tử Hạo gọi tới.

“Alo, vợ ơi? Em sao không trả lời anh thế?”

“Làm anh lo chết đi được, bận cả ngày, mở điện thoại ra mới thấy em im lặng từ tối qua rồi.”

“Xảy ra chuyện gì à? Có cần anh bay về luôn không?”

Tôi mím môi, không nói gì.

Chỉ khẽ bật cười — nụ cười đầy mỉa mai.

Tôi đứng bên cửa sổ lớn trong khách sạn,

lặng lẽ nhìn về tòa nhà đối diện, nơi có một căn phòng không hề kéo rèm.

Tề Tử Hạo đang ngồi trong đó.

Một tay cầm điện thoại, tay kia ôm eo một cô gái mảnh khảnh,

mặc cho cô ta vuốt ve cổ mình đầy thân mật.

“Không có gì đâu, công ty có chút việc đột xuất thôi.”

“Ừm... vậy là tốt rồi. Anh chắc còn mấy hôm nữa mới về. Em nhớ chăm sóc bản thân nhé.”

Tề Tử Hạo dường như không thể nhịn thêm được,

từ đầu dây bên kia bắt đầu vang lên tiếng thở dốc nặng nề.

Tôi buồn nôn đến mức không chịu nổi nữa, lập tức cúp máy.

Không sao.

Camera sẽ giúp tôi ghi lại hết những “khoảnh khắc tuyệt vời” của họ.



Trở về phòng mình, tôi ngồi trên giường, bắt đầu sắp xếp lại đống ảnh.

Sau đó, tôi đăng một bài viết lên Tiểu Hồng Thư:

[Chồng đi công tác gửi ảnh báo cáo, nhưng tôi cứ thấy sai sai. Các chị em giúp tôi phân tích chút được không?]

Ảnh đính kèm là bức hình khách sạn mà Tề Tử Hạo vừa gửi cho tôi hôm nay.

Đăng xong, tôi đặt điện thoại xuống, thoải mái nằm ngủ một giấc thật ngon.

Tề Tử Hạo là kiểu người cực kỳ sĩ diện.

Vậy thì lần này, tôi sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt!
2382 ------------------------------
Xem full ở commnet nhé mn 😍03:01:25

25/09/2025

[Full] Tôi và Lâm Vũ Huyền đã bên nhau gần cả cuộc đời, có một trai một gái, cùng nhau đi đến lễ kỷ niệm 50 năm ngày cưới.

Trước lúc qua đời, con trai hỏi anh có điều ước gì không.

“Chờ ba chết rồi, hãy chôn ba cùng với dì nhỏ của con. Đó là tâm nguyện duy nhất của ba trong đời này.”

Cả hội trường im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, đầy thương cảm.

Tôi khẽ gật đầu: “Thì cứ làm theo lời anh ấy đi.”

Người ta bắt đầu bàn tán sau lưng, nói rằng tôi sống cả đời chăm chồng dạy con, cuối cùng lại không giữ được trái tim người đàn ông mình yêu, trở thành trò cười cho thiên hạ.

Nhưng họ không biết rằng, nếu có kiếp sau, tôi tuyệt đối sẽ không lấy Lâm Vũ Huyền nữa.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày tổ chức đám cưới.

Lâm Vũ Huyền vẫn như kiếp trước, bỏ trốn ngay trong ngày cưới, để mặc tôi một mình đối diện với bao lời đàm tiếu.

Tôi không thấy tủi nhục, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt tôi chậm rãi dừng lại ở góc phòng, nơi có người đàn ông khoác áo blouse trắng đang lặng lẽ đứng.

“Lạc Mặc, em đang thiếu một chú rể. Anh có thể thay thế không?”

Không gian lập tức lặng như tờ.

Ngay cả người đàn ông đứng trong góc kia cũng sững sờ, không tin nổi mà ngẩng đầu lên.

“Vừa rồi… em nói gì cơ?”

Khoé mắt Lạc Mặc đỏ hoe, ánh mắt nhìn tôi đầy xúc động và ánh sáng.

Tôi mỉm cười, bước từng bước vững vàng đến trước mặt anh giữa ánh mắt kinh ngạc của tất cả khách mời.

“Em nói em muốn lấy anh. Anh có muốn cưới em không?”

Lạc Mặc đứng đơ tại chỗ, môi khẽ run lên vì xúc động.

Còn chưa kịp trả lời, bố mẹ nhà họ Lâm đã vội chạy tới kéo tay tôi lại.

“Lam Lam, con à, bác biết hôm nay thằng nhóc đó khiến con tổn thương, nhưng bác đã sai người đi tìm nó rồi.”

“Nó chỉ là nông nổi, bồng bột thôi.”

“Yên tâm đi, còn có bác Lâm đây, thì cô dâu của nó chỉ có thể là con. Đừng vì một phút tức giận mà gả cho người khác.”

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng rút tay lại.

“Bác Lâm, trái chín ép thì không ngọt, mà con cũng đâu nhất thiết phải cưới Lâm Vũ Huyền. Bác nên tác thành cho họ thì hơn.”

Kiếp trước tôi biết rất rõ, người trong lòng Lâm Vũ Huyền luôn là em gái tôi – Tần Nhã.

Chỉ vì Tần Nhã từng có vài mối tình, nhiều lần phá thai nên cơ thể bị tổn thương.

Bác sĩ nói cô ấy cả đời này không thể mang thai được nữa.

Mẹ Lâm biết chuyện thì phản đối kịch liệt mối quan hệ của họ.

Nhưng hôn ước giữa hai nhà đã định từ lâu.

Thêm nữa, tôi và Lâm Vũ Huyền lớn lên bên nhau, tôi lại thầm yêu anh ấy suốt nhiều năm.

Vậy nên hôn lễ rốt cuộc rơi vào tôi.

Kiếp trước ai ai cũng nói vợ chồng chúng tôi nắm tay nhau đi đến kim hôn, là đôi bạn đời lý tưởng.

Nhưng hạnh phúc hay không, chỉ có chúng tôi mới hiểu.

Sau khi kết hôn sáu mươi năm, có đến năm mươi năm là sống ly thân.

Lâm Vũ Huyền ghét tôi.

Ngay cả ngày tôi khó sinh, anh cũng không hề xuất hiện.

Sinh nhật của con, anh đều tới nghĩa trang, ngồi ở đó cả ngày.

Anh thường xuyên say khướt, trong cơn mơ đều gọi tên Tần Nhã.

Ban đầu tôi vẫn nghĩ, tình yêu có thể vun đắp từ từ, tổn thương rồi cũng sẽ lành.

Nhưng năm này qua năm khác, đến khi chúng tôi trở thành hai kẻ oán hận lẫn nhau, tôi mới hiểu: đời không đơn giản như vậy.

Bây giờ được làm lại, tôi muốn buông tay anh, cũng là buông tha cho chính mình.

Mẹ Lâm thấy tôi nắm tay Lạc Mặc, tức đến mức mặt mũi đỏ bừng.

“Lam Lam, bác đã xem con là con dâu từ lâu rồi, sao có thể lấy người khác được?”

“Bác vốn đã không ưa nổi cái kiểu giả tạo của Tần Nhã, bất kể hôm nay nó lấy lý do gì để gọi Vũ Huyền đi, bác cũng không cho phép cái loại con gái đó bước chân vào nhà họ Lâm!”

Kiếp trước, ngay trong ngày cưới, Tần Nhã biết tôi và Lâm Vũ Huyền kết hôn thì nhảy xuống biển tự tử.

Cô ấy chỉ để lại một bức thư tuyệt mệnh và một đoạn video…

“Vũ Huyền, em buộc phải gọi anh là anh rể… nhưng em yêu anh, em thật sự không thể nói ra được lời đó.”

“Em thật ghen tị với chị gái. Chị ấy có thể dễ dàng có được anh, còn em thì lúc nào cũng thiếu một chút may mắn.”

“Nếu thật sự có kiếp sau, Vũ Huyền, hãy để em là người lấy anh, được không?”

Chỉ vì mẹ Lâm không ưa kiểu làm bộ làm tịch này của Tần Nhã, cho rằng cô đang cố tình gây sự, nên đã ngăn cản Lâm Vũ Huyền tiếp tục hôn lễ.

Không ai ngờ được, Tần Nhã thật sự nhảy xuống biển tự tử.

Sau khi buổi lễ kết thúc, thi thể của cô được vớt lên – đã sớm lạnh ngắt.

Kiếp này, Lâm Vũ Huyền không nỡ nhìn cảnh cô chết ngay trước mắt mình.

Nhận được đoạn video do Tần Nhã gửi đến, mắt anh đỏ hoe, không chút do dự lao ra ngoài.

Nếu là ở kiếp trước, có lẽ tôi sẽ thấy tủi thân và đau lòng.

Nhưng sau khi sống lại một lần nữa, tôi không những bình tĩnh, mà thậm chí còn thấy nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

Lần này, tôi sẽ chọn người mà mình thật sự muốn lấy.

“Lạc Mặc, nếu anh cũng muốn cưới em, vậy thì bước lên đây.”

“Hôn lễ hôm nay, chính là dành cho hai ta.”

Lạc Mặc mỉm cười, siết chặt tay tôi:

“Được.”

Cả hội trường lập tức náo loạn.

Đám bạn của Lâm Vũ Huyền ngồi bên dưới, nhìn nhau sửng sốt rồi vội vã nhắn tin cho anh.

“Anh ơi, lần này anh chơi lớn thật rồi, chị dâu sắp gả cho người khác rồi.”

“Không phải nói Tần Lam mê mệt anh chúng ta lắm sao? Yêu đến chết đi sống lại, nhất định phải cưới bằng được. Sao chú rể lại đổi người rồi?”
582 ------------------------------
Xem full ở commnet nhé mn 😍01:16:47

Address

387 Vo Van Tan Street , Ward 5, Dist. 3, Ho Chi Minh City,
Ho Chi Minh City

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Vân Mộng Hoa Sầu - 雲夢花愁 posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share