
12/07/2023
Đứng ở nơi thật cao, tôi mới thấy mình thật nhỏ bé
Những toà nhà, những chiếc xe, cả tôi cũng vậy, bất giác lại thấy bản thân mình so với bầu trời xanh kia
Từ nhỏ tôi đã không nổi trội, lớn lên cùng thế
Suy cho cùng cũng chỉ là một cá thể len lỏi trong một cái xã hội, cái xã hội đầy ắp những suy nghĩ mà có lẽ, đến nay, tôi vẫn nhìn những suy nghĩ đó một cách chán ghét
Ai cũng cho rằng tôi không hiểu, không đâu, tôi hiểu được chứ, vì vậy tôi mới chán ghét chúng, những suy nghĩ đó tôi đều nhìn ra được màu sắc của nó
Có những suy nghĩ màu xanh, xanh thẳm, rồi lại bất chợt chuyển thành màu đen
Giống như tôi từng cười trước một viên kẹo..
Thật vô vị!
Tội cảm thấy vì mình nhỏ bé như vậy, nên sự sống cái chết dường như rất nhỏ nhặt, cái chết đôi lúc rất luân thường, chết đã mệt sống còn mệt hơn
Những lúc cảm thấy như vậy, tôi lại bất giác nghĩ về mẹ tôi ở phía cuối con đường
Đã là một người yếu đuối
Thì tốt hơn hết không nên sinh tôi ra
Và nếu không có trách nhiệm
Thì đừng reo rắc hy vọng cho những đứa trẻ ấy
Đúng rồi..!
Nếu làm được như vậy...thì không có đứa trẻ nào bị bỏ rơi cả..