29/07/2025
Đi công tác 1 tháng, vừa về tới nhà, chồng liền giục em rối rít: Về phòng thôi, nhớ vợ lắm rồi...ai ngờ lại là b;i k;ịch...Đi công tác 1 tháng, vừa về tới nhà, chồng liền giục em rối rít: "Về phòng thôi, nhớ vợ lắm rồi." Em cười, chẳng ngờ cái ôm siết đó là màn khởi đầu cho chuỗi ngày em không thể nào quên. Bởi không chỉ có chồng em đang chờ trong căn nhà ấy.
Sài Gòn, đầu tháng Năm, mưa đầu mùa bất chợt như tâm trạng một người đàn bà vừa bước ra khỏi sân bay sau một tháng trời lăn lộn công việc ở Hà Nội. Lan kéo vali, trong lòng rộn ràng. Không phải vì dự án thành công—dù đúng là nó khiến cô hãnh diện—mà vì cuối cùng cô cũng được về với mái ấm của mình. Với Tuấn, người đàn ông luôn nói yêu cô mỗi đêm trước khi ngủ.
Lan mở cửa nhà bằng vân tay, tim đập nhanh như lần đầu về thăm người yêu. Căn nhà hai tầng yên tĩnh, thoảng mùi nước lau sàn mới. Cô chưa kịp đặt vali xuống, tiếng chân chạy lộp bộp vang lên từ cầu thang.
— "Về rồi à vợ yêu!" — Tuấn ôm chầm lấy Lan như thể cả năm rồi anh chưa gặp cô. Anh siết chặt đến mức làm cô ngạt thở, rồi cười toe toét:
— "Về phòng thôi! Nhớ vợ lắm rồi!"
Lan bật cười, nép vào vai chồng. Mùi m;ồ h;ôi quen thuộc, hơi thở vội vàng, ánh mắt lấp lánh – tất cả khiến cô thấy bình yên. Cô gật đầu:
— "Chờ em tắm cái đã."
Tuấn xị mặt như con nít, nhưng rồi gật đầu. Trong lúc Lan tắm, anh mở nhạc, pha sẵn ly nước cam để trên bàn. Những điều nhỏ nhặt như vậy, tưởng đơn giản, nhưng Lan luôn trân quý.
Tối đó, cả hai ôm nhau ngủ như chưa từng xa cách. Tuấn thủ thỉ những điều ngọt ngào, còn Lan cảm thấy may mắn. Có bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia phải gồng gánh cả thế giới, còn cô thì có một người đàn ông luôn đứng sau mình, dịu dàng, chăm sóc.
Sáng hôm sau, Tuấn dậy sớm, tự tay làm bữa sáng: trứng chiên, bánh mì, và một ly cà phê sữa đá đúng kiểu Lan thích. Anh bảo:
— "Lấy lại sức đi, vợ làm giỏi rồi, giờ để chồng phục vụ."
Lan cười tít mắt. Có thể người ta nói đàn ông Việt ít khi lãng mạn, nhưng chồng cô là một ngoại lệ hiếm hoi.
Nhưng hạnh phúc, đôi khi giống như miếng kính—trong suốt, đẹp đẽ, nhưng dễ vỡ hơn bao giờ hết.
Ba hôm sau, Lan phát hiện một chiếc dây buộc tóc màu đỏ kẹp dưới gối trong phòng ngủ. Không phải của cô—cô không dùng loại đó, càng không phải màu đó.