Sài Gòn Tôi Yêu

Sài Gòn Tôi Yêu NHỮNG CÂU CHUYỆN NGẮN HAY

Cầm túi quà biếu bố mẹ vợ, tôi đứng hình khi thấy người đàn ông lạ trong nhà, sau đó lại nhận một câu q-uát "x-anh r-ờn"...
06/08/2025

Cầm túi quà biếu bố mẹ vợ, tôi đứng hình khi thấy người đàn ông lạ trong nhà, sau đó lại nhận một câu q-uát "x-anh r-ờn"...

Anh trở về sau chuyến công tác sớm hơn dự kiến. Cảm giác háo hức xen lẫn m-ệt m-ỏi sau chặng đường dài khiến anh chỉ muốn lao ngay về nhà, ô-m lấy vợ và con gái nhỏ. Chiếc xe lướt trên đường, băng qua những hàng cây xanh mướt, lòng anh càng n-ôn n-ao. Anh hình dung ra cảnh vợ anh, mái tóc dài buông xõa, đang ngồi trên sofa chờ anh về, con gái nhỏ líu lo kể chuyện ở trường. Một nụ cười nhẹ nở trên môi anh.

Khi đến trước cổng nhà, anh thấy chiếc xe của vợ vẫn còn đó. Anh hơi ngạc nhiên, thường thì giờ này cô ấy sẽ đưa con về nhà bố mẹ ăn cơm trưa. Anh đoán chắc hôm nay có việc gì đó. Anh mở cổng, bước vào nhà. Căn nhà im ắng lạ thường. Anh gọi khẽ: “Em ơi? Con ơi?”. Không có tiếng đáp lại. Anh đi thẳng vào phòng bếp, thấy bàn ăn đã dọn dẹp sạch sẽ, không có dấu vết của bữa trưa. Anh nhìn đồng hồ, đã gần 1 giờ chiều. Anh thở dài, biết chắc chắn vợ con đã sang nhà bố mẹ vợ.

Anh quyết định ghé qua đó một chút, vừa để chào hỏi, vừa để đón vợ con về. Nhà bố mẹ vợ cách đó không xa, chỉ mất khoảng năm phút lái xe. Anh đỗ xe trước cổng, nghe thấy tiếng cười nói vọng ra từ trong nhà. Anh cảm thấy ấm áp, một cảm giác thuộc về gia đình. Anh đẩy cổng bước vào, vừa đi vừa mỉm cười.

Nhưng khi anh bước tới cửa nhà bếp, nụ cười trên môi anh bỗng vụt tắt. Khung cảnh trước mắt khiến anh s-ững s-ờ. Vợ anh đang ngồi đối diện với một người đàn ông, trên bàn là những món ăn n-óng hổi...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN Ở BÌNH LUẬN

Mẹ chồng nháy mắt hai lần trong tiệc đầy tháng của hai con, tôi ch-ết lặng rồi quyết định ly hôn...Tiếng cười nói rộn rà...
06/08/2025

Mẹ chồng nháy mắt hai lần trong tiệc đầy tháng của hai con, tôi ch-ết lặng rồi quyết định ly hôn...

Tiếng cười nói rộn ràng, tiếng trẻ con bi bô, tiếng nhạc du dương hòa quyện trong không khí ấm cúng của buổi tiệc đầy tháng hai cô công chúa nhỏ. Bàn tiệc đầy ắp món ngon, hoa tươi và những món quà được gói ghém cẩn thận. Tôi, trong chiếc váy lụa mềm mại, ôm chặt một bé gái, bé còn lại đang nằm ngoan trong vòng tay chồng. Nhìn hai thiên thần bé b-ỏng ngủ say, lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc v-iên m-ãn. Đây là thành quả của tình yêu, là minh chứng cho một gia đình nhỏ đang dần hoàn thiện.

Chồng tôi, Quân, trông thật bảnh bao trong bộ vest lịch lãm, nụ cười rạng rỡ trên môi. Anh đi lại chào hỏi khách khứa, tay bắt mặt mừng, ra dáng một người cha, người chồng mẫu mực. Tôi nhìn anh, lòng thầm cảm ơn số phận đã đưa chúng tôi đến với nhau. Mọi thứ dường như hoàn hảo, một bức tranh gia đình hạnh phúc mà tôi hằng mơ ước.

Trong lúc tôi đang mải mê ngắm nhìn con, mẹ chồng tôi, một người phụ nữ phúc hậu với đôi mắt tinh anh, khẽ chạm vào tay tôi. Bà không nói gì, chỉ khẽ nháy mắt về phía cuối hành lang, nơi có nhà vệ sinh. Ánh mắt bà có một điều gì đó khác lạ, một sự lo lắng, một tín hiệu thầm kín mà chỉ có những người phụ nữ từng trải mới có thể nhận ra. Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng bản năng mách bảo tôi có điều gì đó không ổn. Tôi khẽ gật đầu, đặt con vào nôi và nhẹ nhàng bước theo hướng bà vừa ra hiệu...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN Ở BÌNH LUẬN

Đến nhà bạn thân chơi, tôi thấy một món đồ quen thuộc... về nhà, tôi đòi ly hôn chồng ngay lập tức...Lan, ở tuổi ba mươi...
06/08/2025

Đến nhà bạn thân chơi, tôi thấy một món đồ quen thuộc... về nhà, tôi đòi ly hôn chồng ngay lập tức...

Lan, ở tuổi ba mươi tư, sở hữu một cuộc sống mà nhiều người phụ nữ mơ ước. Chồng cô, Minh, là một kiến trúc sư tài năng, vẻ ngoài ph-ong đ-ộ, và luôn tỏ ra là người đàn ông của gia đình. Hai đứa con, một trai một gái, đều ngoan ngoãn, học giỏi, là niềm tự hào của vợ chồng cô. Căn hộ chung cư cao cấp với tầm nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn, những chuyến du lịch nước ngoài mỗi năm, và những bữa tối ấm cúng bên gia đình – tất cả tạo nên một bức tranh hạnh phúc hoàn hảo. Lan tự nhủ, cô là người may mắn. Cô có tất cả.

Người bạn thân nhất của Lan là Hien. Họ quen nhau từ thời đại học, cùng trải qua bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, cùng chia sẻ mọi bí mật thầm kín nhất. Hien là một cô gái độc thân, xinh đẹp, cá tính, và luôn là người lắng nghe, đưa ra lời khuyên cho Lan mỗi khi cô gặp khúc mắc trong cuộc sống. Hien thường xuyên ghé qua nhà Lan chơi, ăn tối cùng gia đình, và đôi khi còn ngủ lại. Minh cũng rất quý Hien, coi cô như em gái. Mối quan hệ ba người cứ thế đan xen, tưởng chừng bền chặt như kiềng ba chân.

Thế nhưng, gần đây, Lan bắt đầu cảm nhận được những thay đổi nhỏ, mơ hồ. Minh thường xuyên về nhà muộn hơn, viện cớ công việc bận rộn. Anh ít nói chuyện với cô hơn, ánh mắt có vẻ xa xăm, và những cử chỉ âu yếm cũng thưa dần. Lan cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ t-iêu c-ực, cho rằng đó là áp lực công việc khiến anh m-ệt m-ỏi. Cô vẫn tận tâm chăm sóc chồng con, quán xuyến nhà cửa, và cố gắng tạo ra không khí ấm áp nhất cho gia đình...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN Ở BÌNH LUẬN

Bố muốn tôi bỏ tiền túi lo đám cưới cho em trai, tôi đồng ý nhưng kèm theo một yêu cầu không tưởng...Huy nhớ như in nhữn...
06/08/2025

Bố muốn tôi bỏ tiền túi lo đám cưới cho em trai, tôi đồng ý nhưng kèm theo một yêu cầu không tưởng...

Huy nhớ như in những ngày còn bé. Khi anh đạt điểm cao trong kỳ thi cuối cấp, bố mẹ chỉ khẽ gật đầu, "Ừm, cố gắng lên con." Nhưng khi Minh chỉ cần đạt điểm khá, cả nhà lại hò reo, khen ngợi. Khi anh tự mình kiếm tiền m-ua chiếc xe đạp đầu tiên, bố mẹ chỉ nói "Tự lo được là tốt." Nhưng khi Minh muốn một món đồ chơi đ-ắt tiền, bố mẹ lại không ngần ngại chi tiền, dù gia đình khi ấy còn khó khăn. Anh nhớ những đêm anh thức khuya học bài, những ngày anh làm thêm để kiếm tiền phụ giúp gia đình, những lần anh tự mình vượt qua khó khăn mà không một lời than vãn. Anh đã cố gắng, cố gắng làm tất cả để bố mẹ tự hào, để bố mẹ nhìn anh bằng ánh mắt khác. Nhưng không. Ánh mắt của họ, dường như chỉ dành cho Minh.

Lớn lên, Huy rời quê lên thành phố lập nghiệp. Anh tự mình bươn chải, tự mình xây dựng sự nghiệp. Anh đã thành công, nhưng trong lòng anh, v-ết s-ẹo của sự th-iên v-ị vẫn còn đó. Anh vẫn thường xuyên về thăm bố mẹ, vẫn gửi tiền về phụng dưỡng. Anh vẫn cố gắng làm tròn bổn phận của một người con. Nhưng sự lạnh nhạt của bố mẹ, dường như vẫn không thay đổi.

Minh, ngược lại, vẫn sống ở quê, làm công việc bình thường, thu nhập không cao. Nhưng Minh lại luôn được bố mẹ quan tâm, bao bọc. Anh biết, Minh không có lỗi. Minh cũng là nạn nhân của sự thiên vị ấy. Nhưng trong lòng anh, vẫn có một chút gì đó gh-en t-ị.

Một buổi chiều nọ, điện thoại của Huy reo. Là mẹ anh gọi.

"Huy à, con có rảnh không? Mẹ có chuyện muốn nói." Giọng mẹ anh ấm áp, nhưng có chút gì đó bối rối.

"Con rảnh mà mẹ. Có chuyện gì vậy ạ?"

"Thằng Minh nhà mình, nó sắp cưới rồi con ạ."

Huy ngạc nhiên. Minh cưới? Anh không hề biết. Minh chưa bao giờ nói với anh về chuyện này.

"Thật sao mẹ? Sao Minh không nói với con?"

"Nó ngại đấy mà. Nó muốn có một đám cưới ấm cúng, giản dị thôi. Nhưng mà... giờ nó cũng lớn rồi, cũng phải có nhà cửa đàng hoàng cho con bé chứ."

Huy im lặng. Anh biết, mẹ anh đang muốn nói gì.

"Con ơi, con có thể giúp bố mẹ một chút được không? Thằng Minh nó không có nhiều tiền. Bố mẹ cũng già rồi, không còn làm ra tiền nữa. Con có thể hỗ trợ bố mẹ 1 tỷ đồng để lo m-ua nhà và đám cưới cho nó được không?"...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN Ở BÌNH LUẬN

Vác con lên thành phố, cô gái ngh-èo bị bạn trai ch-ối b-ỏ. Cái kết sau đó khiến mọi người nghẹn lời...Năm đó, tôi hai m...
05/08/2025

Vác con lên thành phố, cô gái ngh-èo bị bạn trai ch-ối b-ỏ. Cái kết sau đó khiến mọi người nghẹn lời...

Năm đó, tôi hai mươi tuổi, một cô gái từ miền quê ngh-èo lên thành phố học. Cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh giảng đường, sách vở và những ước mơ giản dị. Tôi gặp Tùng, một chàng trai cùng quê nhưng đã lên thành phố làm việc từ lâu. Tình yêu của chúng tôi nảy nở một cách tự nhiên, như một đóa hoa dại giữa lòng phố thị. Anh là người đầu tiên nắm tay tôi, là người đầu tiên nói những lời yêu thương. Tình yêu đó, đối với một cô gái chân chất như tôi, là cả thế giới. Tôi tin vào những lời hứa của anh về một ngôi nhà nhỏ, về những đứa con xinh xắn. Chúng tôi đã từng nghĩ, chỉ cần có nhau, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.

Rồi một ngày, tôi phát hiện mình mang th-ai. Niềm vui và nỗi s-ợ h-ãi đan xen trong tôi. Tôi vui vì sắp được làm mẹ, sắp có một s-inh l-inh bé b-ỏng để yêu thương. Nhưng tôi cũng s-ợ, s-ợ rằng gia đình sẽ phản đối, s-ợ rằng cuộc sống sẽ khó khăn. Tôi đã nghĩ, chỉ cần có Tùng ở bên, mọi thứ sẽ ổn. Tôi đã gọi cho anh, giọng tôi r-un r-un vì hạnh phúc. "Anh à, em có tin vui. Chúng ta sắp có con rồi."

Nhưng phản ứng của anh, đã khiến thế giới của tôi sụp đổ. Thay vì vui mừng, anh im lặng. Một sự im lặng đáng s-ợ. Rồi anh nói, giọng anh lạnh lùng đến lạ thường. "Em nói gì vậy? Đứa bé không phải con anh." Tim tôi như bị b-óp ngh-ẹt. Tôi không tin vào tai mình. Anh, người đàn ông tôi yêu, người đàn ông tôi tin tưởng, lại có thể nói những lời đó sao? Tôi đã cố gắng giải thích, cố gắng níu kéo. Nhưng anh chỉ gạt đi. "Em hãy tự giải quyết đi. Anh không muốn liên quan."...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN Ở BÌNH LUẬN

Lấy vợ hơn 13 tuổi, tôi được trao toàn bộ gia sản nhưng lại phải đối mặt với một lời c-ầu x-in cay đắng...Tình yêu đến m...
05/08/2025

Lấy vợ hơn 13 tuổi, tôi được trao toàn bộ gia sản nhưng lại phải đối mặt với một lời c-ầu x-in cay đắng...

Tình yêu đến một cách tự nhiên như hơi thở. Những buổi làm việc muộn, những cốc cà phê chia sẻ, những lần cô lặng lẽ động viên khi anh th-ất b-ại… tất cả đã dệt nên một mối l-iên k-ết không thể ph-á v-ỡ giữa hai người. Anh yêu Ly không phải vì sự thành công, sự giàu có của cô, mà vì sự ấm áp, sự thấu hiểu mà cô dành cho anh. Anh yêu sự mạnh mẽ, kiên cường của cô, và cả những khoảnh khắc cô trở nên y-ếu đ-uối, cần được che chở. Anh biết, tình yêu này là một thử thách lớn. Gia đình anh, một gia đình truyền thống, sẽ không bao giờ chấp nhận một người phụ nữ hơn anh nhiều tuổi như vậy. Nhưng anh không thể cưỡng lại được. Trái tim anh đã thuộc về cô.

Mối q-uan h-ệ của chúng tôi phát triển một cách lặng lẽ nhưng mãnh liệt. Ban đầu, Ly có vẻ dè dặt, né tránh. Cô sợ những định kiến xã hội, sợ làm t-ổn th-ương anh, và hơn hết, cô có những bí mật của riêng mình mà anh chưa thể nào chạm tới. "Em yêu anh, nhưng chúng ta không thể đi xa hơn được," cô nói, ánh mắt xa xăm. Lời nói của cô như một nh-át d-ao c-ứa vào tim anh, nhưng anh không bỏ cuộc. Anh kiên trì, anh chứng minh cho cô thấy tình yêu của anh là chân thật, không hề vụ lợi. Dần dần, tường thành trong trái tim cô s-ụp đ-ổ. Cô chấp nhận anh, chấp nhận tình yêu của anh. Hai người chúng tôi, sau bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cũng đã đến với nhau.

Khi anh đưa Ly về ra mắt gia đình, như dự đoán, một làn sóng ph-ản đ-ối d-ữ d-ội đã n-ổ ra. "Con có đ-iên không, Huy? Lấy vợ hơn chục tuổi, lại còn là sếp của mình? Người ta sẽ nói ra nói vào cho mà xem!" Mẹ anh kh-óc l-óc, còn bố anh thì giận d-ữ đ-ập bàn. "Thằng con này, mày bị l-ừa rồi! Mày không thấy người ta hơn tuổi, hơn tiền thì có gì đó không bình thường sao? Gia đình này không chấp nhận một người như vậy!" Những lời nói c-ay ngh-iệt của bố mẹ khiến anh đ-au đ-ớn, nhưng anh không n-ao n-úng. Anh biết, tình yêu của anh và Ly là chân thật. Anh tin tưởng vào cô. Anh đã cố gắng giải thích, cố gắng thuyết phục, nhưng tất cả đều vô ích. Cuối cùng, anh quyết định, anh sẽ kết hôn với Ly, bất chấp sự ph-ản đ-ối của gia đình.

Đám cưới diễn ra trong sự l-ạnh nh-ạt, trong sự thiếu vắng của gia đình anh. Anh và Ly nắm tay nhau, cùng nhau thề nguyện. Đôi mắt Ly rưng rưng, anh biết, cô cũng đ-au kh-ổ lắm. Nhưng cô vẫn mỉm cười. Nụ cười của cô, trong mắt anh, là một nụ cười mạnh mẽ, đầy sự kiên cường. Anh nghĩ, chỉ cần có cô, anh có thể vượt qua tất cả. Anh đã hạnh phúc, hạnh phúc vì cuối cùng anh đã được ở bên người phụ nữ mà anh yêu.

Đêm tân hôn, căn phòng tràn ngập ánh nến và hoa hồng. Anh nghĩ, đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời anh. Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi. Nhưng Ly, cô ấy lại không giống như anh nghĩ. Gương mặt cô ấy, thay vì rạng rỡ, lại trở nên t-ái n-hợt. Cô ấy không cười, không nói. Cô ấy chỉ ngồi đó, im lặng....👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN Ở BÌNH LUẬN

Vô tình đọc được tờ giấy trong đồ của mẹ chồng, tôi lập tức đưa bà phải sang nhà anh rể nuôi...Chín năm. Con số ấy, dù c...
05/08/2025

Vô tình đọc được tờ giấy trong đồ của mẹ chồng, tôi lập tức đưa bà phải sang nhà anh rể nuôi...

Chín năm. Con số ấy, dù có thể trôi qua như một cái chớp mắt trong cuộc đời một người, nhưng với tôi, nó là cả một chặng đường dài đầy nước mắt, mồ hôi và sự nh-ẫn nh-ịn. Chín năm kể từ ngày chồng tôi, anh Hải, ra đi mãi mãi. Anh đi, để lại cho tôi hai đứa con th-ơ d-ại và một người mẹ chồng gi-à y-ếu. G-ánh n-ặng tưởng chừng như không thể vơi, vậy mà tôi vẫn c-ắn r-ăng ch-ịu đựng, không một lời than vãn.

Từ ngày anh m-ất, tôi trở thành trụ cột của gia đình. Sáng tôi đi làm, tối về lại lo cơm nước, dọn dẹp, chăm sóc mẹ chồng và hai đứa con. Mẹ chồng tôi, bà Lan, là một người phụ nữ hiền lành, nhân hậu. Bà yêu thương tôi như con gái, nhưng bà cũng là người phải chịu nhiều đ-au kh-ổ sau cái ch-ết của con trai. Tinh thần bà s-a s-út, sức khỏe cũng y-ếu d-ần. Hàng ngày, tôi đều phải nấu những món ăn bổ dưỡng, m-ua th-uốc cho bà, rồi đỡ bà đi lại. Hai đứa con tôi, một đứa mới lên ba, một đứa mới lên năm, chúng cũng đã quen với việc thiếu vắng bố. Chúng lớn lên trong vòng tay của tôi và sự chăm sóc của bà nội.

Mọi g-ánh n-ặng, từ tiền nhà, tiền ăn, tiền học của con, đến tiền thuốc thang của mẹ, đều do một tay tôi lo liệu. Căn nhà nhỏ của chúng tôi, nơi tôi và anh Hải từng xây dựng những ước mơ, giờ đây chỉ còn lại ba bà cháu và một người mẹ chồng già.

Chị chồng tôi, chị Mai, sống cách nhà tôi không xa. Chị cũng có một gia đình nhỏ, một cuộc sống riêng. Chị là con gái duy nhất của bà Lan, nên tôi nghĩ, chị sẽ yêu thương và chăm sóc mẹ mình. Nhưng không. Suốt chín năm, chị chỉ thỉnh thoảng ghé qua, mang theo vài món quà, hỏi han qua loa vài câu, rồi lại vội vã rời đi. Chị coi việc chăm sóc mẹ là trách nhiệm của tôi, là của em dâu. Tôi không hề trách m-óc, tôi chỉ nghĩ, chị bận rộn. Nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn cảm thấy một chút gì đó t-ủi th-ân.

Một buổi chiều, khi tôi đang dọn dẹp nhà cửa, tôi tìm thấy một cuốn sổ cũ. Cuốn sổ đó, là của mẹ chồng tôi. Tôi t-ò m-ò, mở ra xem...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN Ở BÌNH LUẬN

Bố c-ạch m-ặt vì tôi quay lại với người yêu cũ, cho đến khi ông gặp con riêng của cô ấy khiến ông thay đổi quyết định......
05/08/2025

Bố c-ạch m-ặt vì tôi quay lại với người yêu cũ, cho đến khi ông gặp con riêng của cô ấy khiến ông thay đổi quyết định...

Những năm tháng sinh viên, tình yêu của Huy và Thanh nở rộ như một đóa hoa dại kiên cường giữa lòng phố thị xô bồ. Ba năm yêu nhau, ba năm họ đã cùng nhau chia sẻ mọi vui buồn, cùng nhau xây đắp những ước mơ ngây thơ của tuổi trẻ. Huy yêu Thanh bằng một tình yêu ch-áy b-ỏng, n-ồng nh-iệt, và anh tin rằng, tình yêu đó sẽ là vĩnh cửu. Nhưng rồi, vách ngăn của cuộc đời đã kéo họ ra xa. Gia đình Thanh, với những định kiến cũ kỹ về khoảng cách địa lý và sự khác biệt về gia cảnh, đã k-ịch l-iệt ph-ản đ-ối mối q-uan h-ệ của họ. Bố mẹ Thanh, những người thực tế hơn, muốn tìm cho con gái một người chồng tốt hơn, một người có thể lo cho Thanh một cuộc sống an nhàn, sung túc. Thanh, một người con gái hiếu thảo, đã không thể vượt qua được rào cản của gia đình. Cô đã khóc rất nhiều, đã cố gắng thuyết phục, nhưng cuối cùng, cô đã buông tay. "Anh ơi, chúng ta dừng lại thôi," Thanh nói, giọng cô nghẹn lại, "Em không thể đi ngược lại lời bố mẹ được."

Câu nói ấy, đối với Huy, như một nh-át d-ao c-ứa vào tim. Anh đ-au kh-ổ, t-uyệt -vọng. Anh đã cố gắng giữ lại, đã cố gắng níu kéo. Nhưng Thanh, một người con gái y-ếu đ-uối, đã không thể chống lại được áp lực của gia đình. Anh đã nhìn thấy sự bất lực trong đôi mắt cô, sự đ-au kh-ổ trong từng lời nói của cô. Anh biết, cô không hề muốn rời xa anh. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác. "Anh hiểu rồi," Huy nói, giọng anh ta r-un r-un, "Nếu em đã quyết định, thì anh sẽ tôn trọng." Sau đó, Huy đã cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc với Thanh. Anh đã xóa số điện thoại của cô, xóa tất cả những tin nhắn, những bức ảnh của họ. Anh muốn quên đi tất cả. Anh muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Anh nghĩ, chỉ có như vậy, anh mới có thể thoát ra được nỗi đ-au ấy.

Nhiều năm trôi qua, Huy đã có một cuộc sống mới. Anh có một công việc ổn định, một căn nhà riêng, và một người bạn gái. Nhưng trong sâu thẳm, hình bóng của Thanh vẫn luôn hiện hữu. Mỗi khi đêm về, anh lại nhớ về cô, nhớ về những kỷ niệm của họ. Anh biết, anh không thể nào quên được cô. Anh đã cố gắng, nhưng không thể.

Rồi một ngày, một người bạn cũ của anh gọi điện. "Huy ơi, mày có biết không? Con Thanh nó ly hôn rồi."👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN Ở BÌNH LUẬN

Mẹ chồng bất ngờ sang tên nhà đất cho con trưởng sau khi đi khám về, nhưng lại đưa tôi một thứ khiến tôi s-ững s-ờ...Tôi...
05/08/2025

Mẹ chồng bất ngờ sang tên nhà đất cho con trưởng sau khi đi khám về, nhưng lại đưa tôi một thứ khiến tôi s-ững s-ờ...

Tôi đã từng nghĩ, cuộc sống của tôi sẽ cứ thế trôi đi, bình yên và hạnh phúc. Nhưng rồi, một sự việc xảy ra đã thay đổi tất cả. Một buổi sáng, khi tôi đang dọn dẹp nhà cửa, tôi thấy mẹ chồng tôi có vẻ m-ệt m-ỏi. Gương mặt bà x-anh x-ao, bà h-o kh-an liên tục. Lòng tôi lo lắng. Tôi khuyên bà đi kh-ám, nhưng bà không chịu. Bà nói, bà chỉ bị cảm thôi. Tôi không yên tâm. Tôi gọi điện cho chị Thảo, nhưng chị Thảo lại bận việc. Chị nói, chị sẽ đưa mẹ đi kh-ám sau.

Tôi không thể chờ đợi. Tôi quyết định đưa mẹ chồng tôi đi khá-m. Tôi đưa bà đến một bệnh viện lớn ở trung tâm thành phố. Sau khi được các bác sĩ thăm khám, bà được chẩn đoán có một kh-ối u trong ph-ổi. Khối u đó đã phát triển khá lớn, cần phải ph-ẫu th-uật ngay lập tức. Lòng tôi như có l-ửa đố-t. Tôi không thể tin vào tai mình. Mẹ chồng tôi, người phụ nữ mà tôi luôn nghĩ là khỏe mạnh, lại có một khối u trong người.

Mẹ chồng tôi, khi nghe tin, không hề hoảng hốt. Bà chỉ im lặng một lúc, rồi nói với tôi: “Con đừng nói cho ai biết. Để mẹ tự lo.”

Tôi không nghe lời bà. Tôi gọi điện cho Tuấn, cho anh Hùng. Tôi nói cho họ biết về bệnh tình của mẹ. Cả hai anh đều sốc. Anh Hùng, sau khi nghe tin, vội vã về nhà. Gương mặt anh ta trắng bệch. “Sao lại thế này? Mẹ đã bao giờ ốm đau đâu?” anh nói, giọng anh ta đầy sự ngạc nhiên.

Sau khi ph-ẫu th-uật, mẹ chồng tôi phải nằm viện một thời gian. Mọi chi phí, từ tiền ph-ẫu th-uật, tiền th-uốc men, đến tiền giường b-ệnh, đều do vợ chồng tôi lo liệu. Anh Hùng chỉ thỉnh thoảng ghé thăm. Anh nói, anh bận công việc. Chị Thảo cũng vậy. Chị nói, chị không có thời gian.

Trong những ngày mẹ nằm viện, tôi túc trực bên cạnh bà. Tôi đút từng thìa cháo, lau ng-ười, thay quần áo cho bà. Tôi thức trắng đêm, canh chừng hơ-i th-ở của bà. Bà Mai, nhìn tôi, ánh mắt bà đầy sự cảm động. “Con gái của mẹ, con đã vất vả rồi.”

Sau khi xuất viện, mẹ chồng tôi trở nên y-ếu hơn. Bà không còn đi lại được nhiều nữa. Bà sống với anh Hùng và chị Thảo, nhưng mọi việc chăm sóc bà, đều do tôi lo liệu. Hằng ngày, tôi vẫn đến nhà mẹ chồng, chăm sóc bà, dọn dẹp nhà cửa cho bà. Chị Thảo thì vẫn than phiền. “Mẹ cứ ốm đau thế này, con phải tốn biết bao nhiêu tiền. Con phải bỏ biết bao nhiêu thời gian,” chị nói với tôi.

Tôi im lặng. Tôi không nói gì. Tôi chỉ biết làm tròn bổn phận của mình.

Một buổi chiều, mẹ chồng tôi tổ chức một cuộc họp gia đình. Tất cả mọi người đều có mặt: bố chồng tôi, anh Hùng, chị Thảo, Tuấn và tôi. Không khí trong phòng căng thẳng. Mẹ chồng tôi ngồi trên chiếc ghế sofa, gương mặt bà nghiêm nghị.

“Mẹ đã già rồi. Mẹ muốn chia tài sản.” Bà nói, giọng bà trầm thấp...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN Ở BÌNH LUẬN

Vì con dâu đã 36 tuổi mà vẫn chưa chịu s-inh con, tôi đã d-ọa lấy lại căn nhà. Nhưng chính câu nói của con trai đã làm t...
04/08/2025

Vì con dâu đã 36 tuổi mà vẫn chưa chịu s-inh con, tôi đã d-ọa lấy lại căn nhà. Nhưng chính câu nói của con trai đã làm tôi ch-ết l-ặng, và h-ối h-ận về những gì mình đã làm...

Bà Lan luôn tự hào về cậu con trai tên Hùng. Hùng hiếu thảo, giỏi giang, và điều khiến bà mãn nguyện nhất là anh đã tìm được một người vợ hiền thục, nết na như Mai. Mai không chỉ xinh đẹp, khéo léo, mà còn biết cách vun vén cho tổ ấm nhỏ. Ngay từ ngày đầu tiên về làm dâu, Mai đã chiếm được cảm tình của bà. Bà Lan đã nghĩ, nếu sau này có cháu, bà sẽ bế bồng, chăm sóc, cuộc đời bà thế là mãn nguyện.

Thế rồi, một ngày nọ, bà Lan quyết định m-ua một căn nhà mới, khang trang, nằm trong một con hẻm yên tĩnh ở quận Gò Vấp. Đó là món quà cưới bà dành tặng cho Hùng và Mai, để hai vợ chồng ra ở riêng, có không gian riêng tư. "Chúng m-ày cứ ở đây, thoải mái làm ăn, si-nh sống. Mẹ chỉ mong sớm có cháu bế," bà Lan đã nói thế trong buổi tân gia, với ánh mắt lấp lánh niềm hy vọng. Mai khi đó cười hiền, nắm tay chồng và đáp lại: "Dạ, chúng con cảm ơn mẹ. Chúng con sẽ cố gắng ạ."

Thời gian trôi qua, thấm thoắt đã gần năm năm. Căn nhà nhỏ ngày nào đã trở thành tổ ấm tràn ngập tiếng cười của hai vợ chồng trẻ. Hùng công việc ổn định, Mai cũng thăng tiến trong sự nghiệp. Về nhà mẹ chồng, Mai vẫn hiếu thảo, quan tâm, và vẫn luôn là người con dâu mẫu mực trong mắt mọi người. Chỉ có một điều duy nhất khiến bà Lan trăn trở, đó là chuyện con cái.

Ban đầu, bà chỉ hỏi thăm một cách nhẹ nhàng. Mỗi lần gặp Mai, bà lại thỏ thẻ: “Làm ăn thì làm ăn, nhưng con cái là trời cho. Chúng mày cũng nên tính toán đi là vừa.” Những lúc như vậy, Mai chỉ cười trừ, đáp lời lấp lửng: “Dạ, để chúng con từ từ ạ,” rồi khéo léo chuyển sang chuyện khác. Những câu trả lời né tránh đó ban đầu khiến bà Lan thấy lạ, rồi dần dà chuyển thành sự lo lắng. Bà bắt đầu để ý hơn đến Mai, thấy cô thường xuyên mua những loại quần áo sành điệu, chăm chút cho bản thân và công việc, nhưng lại chẳng bao giờ nhắc đến chuyện con cái...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Con cái tranh nhau giành quyền chăm sóc tôi trong viện, nhưng khi biết được nguyên nhân thực sự, tôi đã đ-au lòng đ-uổi ...
04/08/2025

Con cái tranh nhau giành quyền chăm sóc tôi trong viện, nhưng khi biết được nguyên nhân thực sự, tôi đã đ-au lòng đ-uổi tất cả về...

Gió mùa đông thổi qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh buốt giá luồn vào căn phòng trọ chật chội. Bà Lan c-o r-o trong tấm chăn mỏng, ho khan từng đợt. Căn phòng rộng chừng mười lăm mét vuông này đã là nơi nương náu của vợ chồng bà suốt mười năm nay, kể từ ngày bà b-án căn nhà mặt phố duy nhất để dồn tiền cho ba đứa con ăn học. Ông Thành, chồng bà, đã m-ất cách đây ba năm, để lại cho bà nỗi trống vắng cùng căn phòng trọ nhỏ hẹp này. Mọi kỷ niệm, mọi sự hy sinh của một đời người, đều gói gọn trong tiếng thở dài và cơn ho khản đặc của bà.

Bà Lan không hề ân hận về quyết định của mình. Ba đứa con, đứa nào cũng thành đạt. Thằng cả Hùng làm giám đốc một công ty xây dựng, có vợ đẹp, con khôn, nhà lầu, xe hơi. Con gái thứ hai là Thúy, giảng viên đại học, sống trong căn hộ chung cư cao cấp. Thằng út Long, du học nước ngoài về, đang nắm giữ một vị trí quan trọng trong một tập đoàn lớn. Bà tự hào về chúng, tự hào đến mức mỗi lần có ai hỏi, bà đều cười rạng rỡ, kể rành rọt từng thành tích của từng đứa. Thế nhưng, đằng sau nụ cười ấy là một nỗi cô đơn th-ắt l-òng.

Sau khi ông Thành m-ất, bà Lan sống một mình. Tiền trợ cấp của các con gửi về không đều đặn, lúc có, lúc không. Dù sống gần kề nhau, cách nhau vài chục phút xe máy, nhưng các con hiếm khi về thăm. Bà nhớ nhất lần thằng Hùng bận công tác, đưa vợ và các con về nhà nội, chỉ ghé qua phòng trọ của bà năm phút để “chào mẹ”. Thúy thì viện cớ bận giáo án, luận văn. Thằng Long thì luôn nói bận họp, bận công tác nước ngoài. Mỗi lần nghe điện thoại, bà đều nghe được tiếng cười nói rộn ràng của cháu, tiếng chuông cửa, tiếng tivi vọng lại từ đầu dây bên kia, rồi câu “con bận rồi, mẹ giữ gìn sức khỏe nhé” dập tắt mọi hy vọng.

Hôm nay, cơn s-ốt ập đến khiến bà Lan không thể gượng dậy nổi. Bà lấy hết sức, bấm số thằng Hùng.

“Alo, mẹ à?” – Giọng Hùng vọng lại, có vẻ hơi sốt ruột...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Sự thúc giục lấy vợ của mẹ khiến tôi băn khoăn. Mãi đến sau này tôi mới vỡ lẽ, đó không phải vì muốn có cháu bế, mà vì m...
04/08/2025

Sự thúc giục lấy vợ của mẹ khiến tôi băn khoăn. Mãi đến sau này tôi mới vỡ lẽ, đó không phải vì muốn có cháu bế, mà vì một lý do bất ngờ đến ng-ã ng-ửa...

Tiếng nhạc tango lả lướt vang lên từ phòng khách, len lỏi qua cánh cửa khép hờ, vọng vào phòng anh. Minh biết đó là điệu nhạc mà mẹ anh, bà Lệ, yêu thích nhất. Bà thường mở nhạc và tập luyện những bước nhảy điêu luyện, cơ thể uyển chuyển như một vũ công thực thụ. Sau khi bố mất cách đây năm năm, bà Lệ, vốn là một phụ nữ hiện đại và tràn đầy năng lượng, đã tìm thấy niềm vui trong những điệu nhảy Latin sôi động và những chuyến du lịch khám phá. Bà không hề sống trong sự u buồn mà thay vào đó, bà sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, biến nỗi nhớ thành động lực để tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn nhất.

Minh ngồi trên giường, tay lật giở một cuốn sách kỹ thuật nhưng tâm trí lại lơ lửng theo từng nốt nhạc. Anh cảm thấy thật may mắn khi có một người mẹ tuyệt vời như vậy. Bà không chỉ là người sinh ra anh mà còn là một người bạn, người đồng hành luôn thấu hiểu và ủng hộ anh. Tuy nhiên, cũng chính vì sự hiện đại, trẻ trung và tràn đầy sức sống ấy của bà mà anh cảm thấy một á-p l-ực vô hình. Áp lực về việc tìm một người bạn đời không chỉ phù hợp với anh mà còn phải hòa hợp, thậm chí là có thể "bắt kịp" nhịp sống của mẹ.

Hôm nay, bà Lệ lại gõ cửa phòng anh, khuôn mặt rạng rỡ. "Minh, con trai, xuống đây mẹ có chuyện này muốn nói," bà nói, giọng tràn đầy phấn khích. Anh biết, chắc chắn lại là chuyện "hẹn hò" hoặc "cưới vợ" rồi. Mỗi lần bà nhắc đến, Minh lại cảm thấy một chút bối rối, một chút kh-ó x-ử. Anh bước xuống nhà, thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm một cuốn tạp chí du lịch. Tấm ảnh trên bìa là một cặp đôi trung niên đang nhảy salsa trên bãi biển ở Cuba, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt lấp lánh hạnh phúc.

"Con xem này," bà Lệ chỉ vào bức ảnh. "Minh à, mẹ chỉ muốn sau này khi con lấy vợ...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Address

Ho Chi Minh City

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sài Gòn Tôi Yêu posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share