Sài Gòn Tôi Yêu

Sài Gòn Tôi Yêu NHỮNG CÂU CHUYỆN NGẮN HAY

Nửa đêm, con khóc quấy đòi bố. Tôi gọi video cho chồng thì phát hiện sự thật c-ay đ-ắng!Lan bước ra khỏi cửa sổ phòng tr...
28/10/2025

Nửa đêm, con khóc quấy đòi bố. Tôi gọi video cho chồng thì phát hiện sự thật c-ay đ-ắng!

Lan bước ra khỏi cửa sổ phòng trọ, hít một hơi dài không khí lạnh cuối đông Hà Nội. Phố vắng, chỉ còn vài chiếc xe máy lướt nhẹ trên mặt đường ướt mưa phùn. Cô bế con gái Mai trong tay, con bé ngủ gật, thỉnh thoảng khẽ rên khi trời lạnh. Trong lòng cô vừa lo lắng vừa rối bời, nghĩ về cuộc sống mới vừa chớm bắt đầu cùng Hưng – chồng cô, một người đàn ông trưởng thành, điềm tĩnh, nhưng cũng mang trong mình những bóng dáng cũ mà cô chưa thể hiểu hết.

Nhớ lại những ngày đầu quen Hưng, Lan vẫn không quên ấn tượng lần đầu gặp anh trong một buổi chiều chớm đông tại quán cà phê nhỏ trên phố Nguyễn Thái Học. Anh đứng đó, dáng người thẳng, ánh mắt trầm ổn nhưng ẩn chứa sự ấm áp khiến Lan lập tức cảm thấy tin tưởng. Những câu chuyện đầu tiên họ trao đổi đều nhẹ nhàng, giản dị: công việc, gia đình, những sở thích nhỏ. Nhưng rồi, qua thời gian, Lan dần phát hiện Hưng từng có một đời vợ. Thời điểm đó, cô ngạc nhiên nhưng cũng tự nhủ: “Anh ấy đã trưởng thành, chắc sẽ trân trọng mối q-uan h-ệ mới.”

Nhưng những lo lắng vẫn âm ỉ trong lòng. Một chiều, khi Lan tình cờ thấy điện thoại Hưng rung lên, cô bắt gặp vài tin nhắn ngắn giữa anh và vợ cũ...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Nửa đêm đi làm về muộn, con dâu chứng kiến 1 cảnh tượng trong phòng bố chồng á-m ả-nh cả đời không quên được...Trời đã k...
28/10/2025

Nửa đêm đi làm về muộn, con dâu chứng kiến 1 cảnh tượng trong phòng bố chồng á-m ả-nh cả đời không quên được...

Trời đã khuya. Con đường dẫn vào khu dân cư nhỏ hẹp đến mức mỗi khi hai xe máy tránh nhau đều phải giảm tốc, nhường nhịn. Những ngọn đèn đường vàng vọt rọi xuống mặt đường ướt l-oang l-ổ sau trận mưa buổi chiều. Từng giọt nước vẫn rơi từ mái hiên xuống nền bê tông, lộp bộp như đồng hồ gõ nhịp thời gian nặng nề.

Vương Lệ dựng chiếc xe máy cũ ở sân, tay ru-n nhẹ vì m-ệt mỏi. Cô thở dài một hơi, chỉnh lại quai túi, rồi bước vào nhà. Mùi canh cá còn vương lại từ bữa tối, đã nguội ngắt. Căn phòng khách im lìm đến lạ, chỉ còn ánh sáng hắt ra từ khe cửa phòng của bố chồng.

Cô khựng lại.
“Bố còn chưa ngủ sao?” — ý nghĩ ấy khiến cô hơi bất an.

Bố chồng cô là người rất nguyên tắc. Cả đời sống trong khuôn khổ kỷ luật, từng làm cán bộ nhà nước, nghỉ hưu nhiều năm nhưng vẫn giữ thói quen đi ngủ sớm, dậy sớm. Đã hơn 11 giờ đêm, đèn phòng ông vẫn sáng, điều đó thật bất thường...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Tạo bất ngờ cho vợ hơn 20 tuổi sau nửa tháng công tác. Tôi trở về mở cửa và đã s-ốc đ-iếng trước cảnh tượng không ngờ......
28/10/2025

Tạo bất ngờ cho vợ hơn 20 tuổi sau nửa tháng công tác. Tôi trở về mở cửa và đã s-ốc đ-iếng trước cảnh tượng không ngờ...

Khi hai người báo tin cưới, cả thế giới như đứng về phía phản đối. Bạn bè tr-êu đ-ùa, người thân lắc đầu, còn bố mẹ Phúc gần như nổi trận lôi đình.

Bố anh nói, giọng g-ay g-ắt:

Con lấy vợ hay lấy mẹ? Cô ấy lớn tuổi như thế thì sinh con thế nào? Sau này sức khoẻ ra sao?

Mẹ anh lại thở dài:

Con còn cả tương lai phía trước. Sao tự ép mình vào cảnh ấy?

Phúc im lặng, nhưng ánh mắt kiên quyết. Anh nhìn họ rồi nói chậm rãi:

Con yêu cô ấy, và con biết mình muốn gì. Xin bố mẹ tin con một lần.

Nhưng niềm tin đâu phải dễ dàng mà có.

Ngày cưới của họ giản dị nhưng ấm áp. Lan mặc áo dài trắng, trông vừa dịu dàng vừa chững chạc. Phúc đứng bên cạnh cô, tự hào như vừa giành được một kho báu quý giá. Bạn bè đến dự, có người chúc phúc chân thành, nhưng cũng không ít cái nhìn tò mò, bàn tán râm ran...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Bà lão lao công trường học thấy thương cậu học sinh ngh-èo hiếu học nên đã dùng số tiền ít ỏi của mình m-ua sách để chắp...
28/10/2025

Bà lão lao công trường học thấy thương cậu học sinh ngh-èo hiếu học nên đã dùng số tiền ít ỏi của mình m-ua sách để chắp cánh ước mơ đến trường của cậu. Nhiều năm sau, cậu học trò năm nào quay lại trả ơn khiến ai nấy rơi nước mắt...

Sáng sớm, làng Văn Hòa chìm trong làn sương mỏng, những giọt sương còn đọng trên lá bàng, trên mái ngói rêu phong, phản chiếu ánh sáng vàng nhạt của bình minh. Con đường đất dẫn vào trường Tiểu học như một dải lụa đỏ nhão sau cơn mưa đêm qua. Không khí se lạnh khiến những người lao động sớm phải c-o r-o trong chiếc áo mỏng, tay r-un r-un khi cầm chổi quét sân.

Bà Lan, lao công của trường, đã quen với nhịp sống của buổi sáng nơi đây. Dáng người g-ầy g-ò, mái tóc điểm bạc, đôi mắt hiền hậu nhưng ánh nhìn đầy tinh anh, bà vừa quét sân, vừa nhặt lá rụng. Bà Lan đã làm việc ở trường này hơn hai mươi năm. Với nhiều người, bà chỉ là người quét dọn, lau hành lang, chăm sóc bếp ăn học sinh. Nhưng với những đứa trẻ trong làng, bà là hình ảnh thân thuộc, là người âm thầm lắng nghe, chia sẻ và quan tâm.

Hôm nay, bà để ý tới một cậu học sinh đang đứng nép vào góc sân. Cậu tên Nam, khoảng mười tuổi, mặc bộ quần áo sờn cũ, đôi giày đã mòn đế, lấm lem bùn đất. Cậu cúi gằm mặt nhìn vào thùng rác gần thư viện, đôi tay r-un r-un như đang giấu đi điều gì. Bà Lan bước nhẹ tới, giọng nhỏ nhẹ:
— “Nam, hôm nay trông con buồn quá nhỉ?”

Nam ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hoe, nhưng cố gắng né tránh ánh mắt bà:
— “Dạ… em… em muốn mượn sách, nhưng… không có tiền m-ua vở để ghi chép, nên…”👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Cặp bà chủ 65 tuổi sau khi đi làm thuê. Bà cho hẳn căn biệt thự nửa năm sau. Tôi mới hú hồn ngay khi nhận ra sự thật ẩn ...
27/10/2025

Cặp bà chủ 65 tuổi sau khi đi làm thuê. Bà cho hẳn căn biệt thự nửa năm sau. Tôi mới hú hồn ngay khi nhận ra sự thật ẩn chứa...

Hà – một thanh niên trẻ tuổi, cao ráo, gương mặt sáng và nụ cười tự tin – lần đầu tiên bước vào căn biệt thự nằm sâu trong một con phố yên tĩnh ở trung tâm thành phố. Căn biệt thự cổ kính với cánh cổng sắt đen, tường rêu phong, nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng của một gia tộc giàu có. Trong tay Hà là xấp hồ sơ mà anh vừa nhận để công chứng, một bước ngoặt nhỏ nhưng trong lòng anh đã hình dung cả một cuộc sống khác.

Anh tự nhủ: “Từ giờ mình sẽ là chạn vương. Không còn phải lo nghĩ gì nữa.”

Ngày đầu tiên, Hà chỉ nghĩ đây là một công việc tạm bợ. Bà chủ, bà Mai, 65 tuổi, có mái tóc bạc nhưng vẫn còn ánh mắt tinh anh, hơi nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự cô đơn sâu thẳm. Bà giàu có, sống trong biệt thự xa hoa, nhưng ít khi tiếp xúc với người ngoài.

– “Chào cậu, Hà phải không? Vào trong đi, chúng ta sẽ làm quen.” – giọng bà Mai ấm áp nhưng vẫn giữ nét nghiêm trang...👇XEM TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN

Vợ vừa m-ất, con trai cứ ôm khư khư cái áo của mẹ. Tôi tò mò sờ vào thì s-ốc đ-iếng người với thứ được cất giấu bên tron...
27/10/2025

Vợ vừa m-ất, con trai cứ ôm khư khư cái áo của mẹ. Tôi tò mò sờ vào thì s-ốc đ-iếng người với thứ được cất giấu bên trong...

Rồi một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ căn phòng, Lan tr-út hơi thở cuối cùng trong vòng tay tôi. Tôi ôm cô, nước mắt lặng lẽ rơi, nghe trong tim mình vừa mất đi một phần quan trọng nhất. Cô ra đi, nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy yêu thương, như nhắn nhủ tôi: “Hãy sống tốt… và hãy hạnh phúc.”

Tối hôm đó, căn phòng vắng lặng, chỉ còn lại tôi và con trai. Thằng bé ôm chiếc áo của mẹ mà không rời, tôi không biết phải nói gì để xoa dịu nỗi đau ấy. Chỉ biết cầm lấy tay con, cố gắng để cả hai cảm nhận rằng tình yêu của mẹ vẫn ở quanh đây, trong từng hơi thở, từng kỷ niệm.

Sáng hôm sau, khi dọn dẹp đồ đạc của Lan, vô tình tôi chạm vào chiếc áo cô hay mặc. Và rồi, giữa lớp vải mềm, tôi phát hiện...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Em dâu bụng b-ầu cặm cụi th-ịt gà còn chị chồng ngồi cắn hướng dương. Lúc bê mâm cơm lên, cả nhà t-ái m-ặt vì bất ngờ......
27/10/2025

Em dâu bụng b-ầu cặm cụi th-ịt gà còn chị chồng ngồi cắn hướng dương. Lúc bê mâm cơm lên, cả nhà t-ái m-ặt vì bất ngờ...

Lan bước chân vào căn nhà ấy với bao niềm hy vọng và hồi hộp. Từ ngày cưới, mọi thứ vẫn còn mới mẻ đối với cô – từ cách sắp xếp đồ đạc trong bếp đến từng nề nếp sinh hoạt của gia đình chồng. Nhưng cô không lạ lẫm quá lâu, bởi mẹ chồng – bà Hòa – luôn nhẹ nhàng hướng dẫn, hỏi han từng chút một. Nhất là từ khi biết con dâu mang thai, bà càng quan tâm chăm sóc hơn.

Buổi sáng hôm nay trời chuyển gió, Lan thấy hơi m-ệt nên dậy muộn hơn thường lệ. Vừa bước ra phòng khách, cô đã thấy mẹ chồng ngồi chờ sẵn.

– Con thấy trong người thế nào? Có chóng mặt không? – Bà Hòa hỏi, giọng đầy lo lắng.

Lan mỉm cười, tay khẽ x-oa bụng đang bắt đầu nhô lên.

– Con ổn mẹ ạ. Tối qua chắc con khó ngủ nên mệt một chút.

Bà Hòa gật đầu, dịu dàng:

– Mang th-ai mà, khó chịu là chuyện thường. Từ nay con hạn chế làm việc nặng. Cứ để mẹ với hai chị con lo.

Nhắc đến “hai chị”, Lan khẽ ngập ngừng. Chị chồng lớn – Ngọc – tính tình thẳng thắn đến mức có phần lạnh lùng. Còn chị thứ – Trâm – thì lại ưa chưng diện, chỉ thích gặp bạn bè hay lướt điện thoại cả ngày. Từ lúc Lan về làm dâu, hai chị vẫn giữ thái độ có chút xa cách, chẳng mặn mà chuyện chia sẻ việc nhà...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Thử lòng các con bằng cách vờ mắc n-ợ 800 triệu. Điều không ngờ là cái kết ch-ua ch-át lại xảy ra...Bà Lan đã bước sang ...
27/10/2025

Thử lòng các con bằng cách vờ mắc n-ợ 800 triệu. Điều không ngờ là cái kết ch-ua ch-át lại xảy ra...

Bà Lan đã bước sang tuổi bảy mươi, nhưng dáng người bà vẫn thẳng, khuôn mặt còn lưu giữ nét cười hiền hậu của những năm tháng trẻ. Mỗi sáng, bà thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng hẳn, đi bộ quanh khu vườn nhỏ trước sân, tưới những chậu hoa lan, hoa hồng mà bà luôn tự hào chăm sóc. Với bà, những bông hoa ấy không chỉ tô điểm cho ngôi nhà 5 tầng rộng rãi, mà còn là niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống bình yên của tuổi già.

Ngôi nhà ấy từng là ước mơ cả đời của bà. Mỗi tầng được bà bày trí cẩn thận, giữ gìn từ những tấm rèm hoa nhí cho đến kệ sách cổ, nơi những cuốn y văn, nhật ký và hình ảnh gia đình xếp ngay ngắn. Bà sống cùng hai người con trai và gia đình họ, mỗi người một tầng riêng, nhưng bữa cơm tối hằng ngày vẫn là khoảng thời gian mọi người quây quần.

Hằng tháng, bà thu được khoảng gần chục triệu từ bốn phòng trọ cho thuê trong ngôi nhà. Số tiền ấy, bà không giữ lại đồng nào, đưa hết cho con dâu để chi tiêu trong nhà: tiền điện, nước, thức ăn, quần áo cho cháu. Lương hưu của bà đủ để chi trả cho những nhu cầu cá nhân: th-uốc m-en, đi chợ, thỉnh thoảng m-ua một vài bộ quần áo đẹp hay đôi giày da cũ kỹ nhưng chắc chắn. Bà cảm thấy vui khi nhìn gia đình có đủ đầy, nhưng sâu thẳm trong lòng, bà bắt đầu tự hỏi: “Khi mẹ già đi, liệu con cái có sẵn sàng giúp mẹ hay không?”

Những năm gần đây, bà Lan dành nhiều thời gian hơn cho việc chăm sóc cháu nội, giúp các con ổn định công việc và gia đình. Bà luôn chu toàn, nhưng đôi khi, sự chu toàn ấy khiến bà tự đặt mình vào vị trí không thể từ chối. Thỉnh thoảng, bà thấy lòng mình rộn lên một chút buồn, khi nhìn các con xếp lịch làm việc bận rộn, ít quan tâm đến mẹ hơn trước. Nhưng bà chỉ mỉm cười, bảo rằng: “Mẹ già rồi, mẹ hiểu chuyện.”

Một buổi sáng nắng nhẹ, khi bà đang pha trà trong bếp, bà chợt nảy ra một ý nghĩ: thử xem tình cảm thật sự của các con ra sao. Bà tự nhủ: “Nếu mẹ gặp khó khăn thật, liệu các con có sẵn sàng đứng bên, hay họ chỉ quan tâm đến những thứ dễ dàng và thoải mái?” Ý nghĩ ấy vừa là tò mò, vừa là một thử thách nho nhỏ bà dành cho chính mình...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Người mẹ giả làm giúp việc trong nhà người yêu con gái để xem con rể tương lai là người thế nào. Để rồi bà phải ngã ngửa...
26/10/2025

Người mẹ giả làm giúp việc trong nhà người yêu con gái để xem con rể tương lai là người thế nào. Để rồi bà phải ngã ngửa khi chứng kiến "bộ mặt thật" của anh ta...

Buổi chiều, những vệt nắng cuối ngày rơi ch-ênh ch-ếch qua khung cửa sổ nhỏ, phủ lên căn bếp màu vàng ấm. Bà An đứng trước kệ bếp, tay lại ru-n nhẹ như mỗi khi nghĩ đến chuyện của con gái. Trên bàn, những món ăn Hà thích nhất đã được bày sẵn: canh chua và cá kho tiêu. Nhưng thay vì yên tâm chờ con về, lòng bà lại như có đá đè.

Hà hôm nay đến nhà Tuấn – người đàn ông mà con bà khẳng định là tình yêu đích thực, là nơi cô tin tưởng gửi gắm đời mình. Chỉ mới quen vài tháng, nhưng Hà đã nhìn Tuấn với ánh mắt của một kẻ dám đánh đổi tất cả.

Bà An biết quá rõ cái cảm giác đó. Năm ấy, bà cũng đã từng ngây ngô đến vậy… để rồi đánh đổi tuổi trẻ cho một người đàn ông chỉ biết hứa hẹn rồi bỏ đi vào một buổi sáng lạnh buốt...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Giúp đỡ cậu bé mồ côi bằng cách cho ăn cháo miễn phí, bà cụ ngh-èo b-án cháo khuya đã ngỡ ngàng khi nhiều năm sau cậu bé...
25/10/2025

Giúp đỡ cậu bé mồ côi bằng cách cho ăn cháo miễn phí, bà cụ ngh-èo b-án cháo khuya đã ngỡ ngàng khi nhiều năm sau cậu bé quay trở lại tìm bà...

Trời đã về khuya. Những ánh đèn đường vàng úa rọi xuống mặt gạch ướt do cơn mưa ban chiều để lại. Thành phố sau một ngày hối hả dường như m-ệt m-ỏi mà thở dài trong tĩnh lặng. Xa xa, tiếng còi tàu hỏa vọng lại mỗi lúc một nhỏ dần, rồi biến vào bóng đêm hun hút.

Ở cuối con đường dẫn vào khu chợ cũ, có một mái che được dựng tạm bằng tấm bạt cũ loang lổ những vết rách đã được chắp vá nhiều lần. Dưới mái bạt ấy, một chiếc xe đẩy cũ kỹ, bánh xe hơi lệch, đứng im lặng bên cạnh nồi cháo nhôm bạc màu vẫn đang tỏa hơi n-óng ngh-i ng-út. Hương cháo thơm đơn sơ – mùi gạo nếp quyện với hành lá và tiêu xay – lan ra trong không khí lành lạnh.

Bà Hai, dáng người nhỏ thó, lưng khom, mái tóc bạc trắng như sương, đôi bàn tay g-ầy g-ò khẽ r-un lên theo từng nhịp thở, vẫn đang kiên nhẫn múc cháo cho vài vị khách muộn cuối cùng của đêm. Những vị khách ấy đều có một điểm chung: họ là những phận đời lam lũ – tài xế đêm, công nhân tăng ca, lao động nghèo không kịp ăn tối.

Bán cháo chỉ để kiếm sống qua ngày, nhưng thứ bà Hai bán nhiều hơn là tình người. Người ta thích ghé lại xe cháo của bà, không chỉ vì tô cháo nóng hổi ít ỏi, mà là vì nụ cười hiền từ sau đôi mắt hằn vết thời gian.

Mấy tháng gần đây, bà Hai bắt đầu quen với một vị khách đặc biệt – Tùng.

Tùng là một cậu bé nhặt ve chai chừng mười hai, mười ba tuổi. Người cậu nhỏ thó như cây mía non trong gió chướng, tay lúc nào cũng ôm bao tải lớn hơn cả cơ thể. Tóc cậu dựng lên x-ơ x-ác, quần áo lấm lem bụi bẩn, nhưng đôi mắt lại đen và sáng lạ thường. Trong đôi mắt ấy luôn có một vẻ thè-m th-uồng khó tả mỗi khi nhìn nồi cháo đang bốc khói...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Ông thương binh c-ưu m-ang 4 bé gái mồ côi bị b-ỏ rơi. 18 năm sau, ông nhận được sự báo đáp đầy xúc động!Trời cuối đông,...
25/10/2025

Ông thương binh c-ưu m-ang 4 bé gái mồ côi bị b-ỏ rơi. 18 năm sau, ông nhận được sự báo đáp đầy xúc động!

Trời cuối đông, mưa dầm suốt ngày khiến con đường làng vốn đã nhỏ lại càng thẫm tối. Ông Phúc chống chiếc gậy gỗ cũ kỹ, khập khiễng bước từng bước n-ặng n-ề hướng về trạm xá huyện để lấy th-uốc. Chiếc áo bông đã sờn vai thấm ướt nước mưa, phần chân trái đ-au b-uốt theo từng chuyển động khiến nét mặt ông nhăn lại. Nhưng ông vẫn cắn răng đi tiếp – điều ấy đã thành th-ói qu-en sau bao năm sống cùng v-t th-ương chiến tr-anh.

Trở về làng sau khi m-ất vợ và con trong trận b-om năm ấy, ông chọn cuộc sống lặng lẽ trong căn nhà nhỏ cuối thôn Tân Nghĩa. Người ta vẫn gọi ông bằng cái tên kính trọng: “ông thương binh”, nhưng đằng sau nó là nỗi c-ô đ-ộc âm ỉ không thể khỏa lấp.

Khoảng hơn tám giờ tối, khi đi ngang qua khu chợ bỏ không, ông chợt nghe tiếng khó-c yế-u ớ-t vang lên từ mái hiên lạnh lẽo. Ban đầu ông tưởng tiếng mèo kêu, nhưng càng đến gần tiếng khóc càng rõ rệt – âm thanh bé bỏng, r-un rẩ-y như van nài một điều gì đó.

Dưới ánh đèn đường mờ vàng, ông sững lại:
Một đứa bé s-ơ s-inh quấn tã mỏng manh nằm c-o r-o trong chiếc giỏ, khuôn mặt t-ím t-ái vì l-ạnh. Bên cạnh là mảnh giấy nhòe nước:

“Xin ai đó cứu con…”👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Đưa cô gái m-ang th-ai không nơi nương tựa về nhà, ông lão bất ngờ được đổi đời nhờ hành động nhân hậu này...Trời cuối n...
25/10/2025

Đưa cô gái m-ang th-ai không nơi nương tựa về nhà, ông lão bất ngờ được đổi đời nhờ hành động nhân hậu này...

Trời cuối năm đổ cơn mưa kéo dài suốt từ lúc hoàng hôn cho đến tận khuya. Làng ven thành gần như chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh đèn dầu le lói vài nhà còn thức. Những ngọn gió quất từng cơn lạnh buốt, bứt tung những chiếc lá cuối cùng còn bám trên cành.

Ông Bảy – người đàn ông đã ngoài bảy mươi, sống một mình trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ sát bìa làng – lại không ngủ được. Mưa luôn khiến ký ức ông trở về với những điều đ-au l-òng: người vợ hiền năm xưa đã mất trong một trận ốm bất ngờ đúng mùa mưa, đứa con trai duy nhất bỏ xứ đi làm ăn xa rồi không còn liên lạc. Giờ đây, chỉ còn ông với căn nhà im ắng và chiếc radio cũ hay rè mỗi lúc chuyển sóng.

Đang ngồi sửa lại chiếc áo mưa đã rách vai, ông chợt nghe tiếng động lạ từ căn nhà hoang cạnh nhà mình. Nơi đó trước kia từng có người ở, nhưng vì ngập nước nhiều năm, gia chủ chuyển đi nơi khác, bỏ lại một cái khung nhà mục nát chẳng ai dám bén mảng.

Tiếng động nghe như có người khẽ rên, xen lẫn tiếng bước chân loạng choạng. Ông Bảy đặt áo mưa xuống, cầm theo chiếc đèn pin. Dù đã già yếu, nhưng bản tính ông xưa nay vẫn tử tế, không thể làm ngơ khi thấy điều bất thường.

Cánh cửa nhà h-oang b**g một bên bản lề, hở ra một khoảng vừa đủ để luồng sáng lọt vào. Ông rọi đèn, hơi choáng váng khi nhìn thấy một cô gái trẻ đang c-o r-o nơi góc tường, tay ôm chặt bụng -bầu lớn, nước mưa đọng lại trên mái tóc rối bời. Khuôn mặt nh-ợt nh-ạt và đôi môi t-ím t-ái chứng tỏ cô đã chịu lạnh quá lâu.

Thấy ánh đèn, cô giật mình, ngước mắt nhìn. Ánh mắt ấy đầy h-oang m-ang, s-ợ h-ãi xen lẫn van nài:
— Cháu… cháu xin lỗi… cháu chỉ… ngủ tạm một lúc thôi…

Ông Bảy dịu giọng:
— Con gái, trời đang mưa thế này, con ở đây ng-uy h-iểm lắm. Đi theo bác, có gì cứ nói chuyện rồi hay...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Address

Ho Chi Minh City

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sài Gòn Tôi Yêu posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share