10/10/2025
Mẹ chồng cấ;/m con dâu trang điểm vì s;/ợ “hàng xóm nói con dâu ă::n ch::ơi”, ai ngờ đến ngày gi;/ỗ chồng, bà bậ-t kh-óc khi thấy con dâu trang điểm k/ỳ l/ạ, nhìn kỹ mới nhận ra điều khiến ti;;m bà th::ắt lại
Ở một ngôi làng nhỏ nằm n/ép mì/nh bên dòng sông lặng lẽ, bà Hiền là một mẹ chồng nổi tiếng nghi-êm kh-ắc. Nhà bà là một căn nhà ngói ba gian, tường vôi đã ngả màu thời gian, nơi bà sống cùng con dâu, Lan, sau khi con trai bà – anh Hùng – qua đời vì tainan cách đây ba năm. Lan là một cô gái trẻ, dịu dàng nhưng k/ín đ/áo, luôn cố gắng làm tròn bổn phận với mẹ chồng dù cuộc sống không dễ dàng.
Bà Hiền có một nguyên tắc b::ất d/i b::ất dị/ch: không cho phép Lan trang điểm. “Con dâu mà tô son điểm phấn, hàng xóm họ nói ă//n ch;/ơi, không đo/an tra/ng, nhà mình m::ất m::ặt!” – bà thường nói, giọng đa;/nh th;/ép. Lan, dù từng thích làm đẹp, cũng ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ dám tr;;ái ý mẹ chồng. Cô cất hết son phấn vào một chiếc hộp gỗ nhỏ, khó/a chặt và đặt dưới đáy tủ, như cất đi một phần của chính mình.
Ngày tháng trôi qua, Lan lặ/ng l/ẽ chăm sóc mẹ chồng, l:;o to::an việc nhà, và giữ gìn những nghi thức cú;/ng l/ễ cho chồng. Bà Hiền, dù ngoài mặt lạnh lùng, trong lòng cũng quý cô con dâu đảm đang. Nhưng bà luôn giữ khoảng cách, như thể việc thể hiện tình cảm là điều gì x/a x/ỉ. Mỗi lần nhìn Lan lặ;/ng l/ẽ lau b;/àn th;/ờ chồng, bà chỉ th;/ở d;/ài, không nói gì.
Hôm ấy là ngày cú/ng ta/m nh/ật của Hùng. Sáng sớm, cả nhà đã rục rịch chuẩn bị. Lan dậy từ tờ mờ, nấu nướng, bày biện mâ/m c/ỗ cú;/ng chồng. Hàng xóm đến thắp hương, tiếng nói cười rộn ràng, nhưng không khí trong nhà vẫn nặ/ng n/ề. Bà Hiền, như thường lệ, kiểm tra từng chi tiết trên mâ;/m c/ỗ, ánh mắt sắ;/c bé/n như muốn tìm ra một l::ỗi lầ::m nào đó.
Đến trưa, khi mọi người đã ra về, Lan xin phép bà Hiền được lên phòng nghỉ một lát. Bà gật đầu, không để ý nhiều. Nhưng khi Lan bước xuống cầu thang, bà Hiền sữ::ng người. Lan đã trang điểm. Gương mặt cô được tô điểm kỹ lưỡng: đôi môi đỏ mọng, mắt kẻ s/ắc sả/o, má hồng phớt nhẹ. Bà Hiền n::ổi gi/ận, giọng r/un lên: “Cô làm cái gì thế này? Hôm nay là ngày gi;/ỗ chồng cô, mà cô dám son phấn như đi hội à? Cô muốn thiên hạ cư/ời và/o m;/ặt tôi sao?”
Bà Hiền nắm tay Lan, giọng ru::n rẩ::y: “Cô… cô bị làm sao? Ai làm gì cô?” Lan vẫn im lặng, nư/ớc m/ắt bắt đầu lăn dài, làm nhò-e lớp phấn. Sau một hồi gặng hỏi, Lan mới thề/u thà/o kể, giọng ngh;/ẹn ng;/ào.
Hóa ra, sáng sớm hôm ấy, khi đi chợ mua đồ c;/úng, Lan bị ... ĐỌC TIẾP Ở BÌNH LUẬN 👇🍸