22/06/2025
Văn án:
Trên đường gặp t/a/i n/ạ/n giả, tôi lại phát hiện bí mật qua camera hành trình.
“Nhà cô ta nhiều tiền lắm, nhưng phần lớn nằm trong tay ba mẹ cô ấy.
Chờ cưới xong rồi từ từ chuyển đi là được!
Cô ta là con một, không cho tôi thì còn cho ai?
Giờ nhịn chút, cưới xong tôi sẽ cho cô ta thấy bản lĩnh của tôi!”
Ờ thì khỏi cưới luôn nhé, để giờ tôi cho anh xem bản lĩnh của tôi đây.
--------------------------------
1
Tôi lái xe của bạn trai ra ngoài, không may gặp phải vụ “t/ai n/ạn giả”. Tôi nói muốn xem camera hành trình.
Trong điện thoại, anh ta cuống quýt hẳn lên:
“Em không sao chứ? Em cứ ở yên đó đợi anh, anh tới ngay! Mọi việc để anh tới rồi tính!”
Tôi nhìn con đường đang kẹt xe, cảm thấy chẳng cần thiết đến vậy.
“Chỉ cần xem camera hành trình thôi mà. Rõ ràng là bên kia sai hoàn toàn, anh còn chạy qua làm gì?”
Chiếc xe này cũ rồi, camera hành trình cũng là loại đời cũ, không kết nối mạng được, chỉ cần rút thẻ nhớ là ai cũng xem được.
Nhưng anh ta lại cứ khăng khăng:
“Em đừng động vào gì cả, chờ anh tới. Nghe rõ chưa?”
Tôi thấy kỳ lạ thật. Không phải lần đầu tôi xử lý va chạm xe, có cần làm quá vậy không?
Trực giác phụ nữ mách bảo tôi — camera hành trình này có vấn đề.
Trong lúc chờ cảnh sát giao thông và bảo hiểm đến, tôi rút thẻ nhớ, cắm vào laptop.
Và tôi nghe thấy giọng của bạn trai mình.
Toàn thân tôi lạnh toát, tê dại như rơi vào hầm băng.
Tay run rẩy lưu lại tất cả đoạn ghi âm vào máy tính, rồi lặng lẽ lắp lại thẻ nhớ như cũ.
“Giờ giả vờ tí cũng được, cưới xong rồi muốn ly dị đâu phải dễ.
Tiền mua nhà, tiền sính lễ, cô ta lo hết — mấy đồng đó với nhà cô ta chỉ là chuyện nhấc tay thôi.
Mẹ cứ yên tâm, đợi con ổn định là đón bố mẹ lên. Con trai mẹ có bản lĩnh mà.
À nhớ đoạn cuối cùng phải diễn cho đạt nhé, lần này là bước ngoặt quan trọng đấy!”
…
Ghi âm chỉ giữ được trong 7 ngày, tôi chỉ tiện tay lấy ra hai đoạn.
Một là nói chuyện với mẹ anh ta, một là với anh trai.
Còn bao nhiêu đoạn đã bị ghi đè, tôi không dám tưởng tượng.
Tôi lạnh sống lưng.
Họ rõ ràng đã lên kế hoạch từ lâu, đang bày sẵn một bữa tiệc lừa đảo — mà tôi là con cá nằm sẵn trên thớt.
Tôi bất giác nhớ tới một cụm từ: “ăn tận gốc tuyệt hậu”.
2
“Trần Phi, em không sao chứ!”
Hướng Thành đến còn nhanh hơn cả cảnh sát. Tôi mắt đỏ hoe mở cửa xe, anh ta ôm chầm lấy tôi.
“Đừng sợ, anh tới rồi, không sao đâu, có anh đây.”
Anh ta an ủi tôi liên tục, rồi sang ghế phụ, lấy thẻ nhớ từ camera hành trình ra, vừa rút vừa nói rất tự nhiên:
“Giờ mấy người làm giả t/ai n/ạn tinh vi lắm, lỡ mà chúng thấy thẻ nhớ là cướp mất ngay. Ở đây lại không có camera ngoài, đến lúc đó có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. À, em chưa động vào cái này đúng không?”
Anh ta chỉ vào camera hỏi tôi, tôi vội phản ứng lại, lắc đầu lia lịa: “Không, em nghe anh nên không dám đụng vào.”
Khóe mắt tôi lướt qua chiếc túi xách. Phải nhanh chóng sao lưu mấy thứ trong máy tính mới được.
Quả nhiên, sau khi xử lý xong vụ tai nạn và về nhà, Hướng Thành lập tức mượn máy tính của tôi:
“Anh gửi mail cái đã, sáng ra gấp quá, bên kia đang cần.”
Tôi rất thoải mái đưa cho anh ta. Gương mặt anh ta thoáng nhẹ nhõm rõ rệt.
Nhưng thật ra tôi đã xóa sạch mọi thứ từ trước, lấy cớ đi vệ sinh mà xử lý gọn rồi. Anh ta chẳng thể tìm ra thứ gì.
Tối đến, như thường lệ: anh nấu cơm, tôi rửa bát, rồi cùng nhau đi dạo.
Lúc đi ngang một tiệm váy cưới, anh nói:
“Vào thử không?”
Tôi từ chối. Anh ta bật cười, nói tôi mắc chứng lo lắng tiền hôn nhân.
“Con gái nhiều người bị thế lắm. Thật ra đàn ông cũng bị, đừng lo nha!”
Đấy, thấy chưa? Anh ta an ủi giỏi cỡ nào.
Suốt mấy năm yêu nhau đều là như vậy.
Chúng tôi quen qua người giới thiệu.
Gặp gỡ vài lần, tôi nhận ra: trong số rất nhiều nam giới ở độ tuổi kết hôn, anh ta là người duy nhất khiến tôi cảm thấy thoải mái khi ở cạnh.
Anh không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo, hành xử rất khéo léo.
Dù biết tôi xuất thân trong gia đình khá giả, anh cũng chẳng biểu hiện gì đặc biệt.
“Anh thích em, không phải vì gia thế. Nhà anh tuy không giàu, nhưng cũng không tệ.
Công việc, ngoại hình, tính cách anh đều ổn, nên nói thật, anh cũng có tí ‘quyền chọn lựa’ trên thị trường hôn nhân.”
Anh ta còn giơ tay, chụm ngón cái với ngón trỏ tạo thành khoảng cách tí hon, nháy mắt trêu chọc tôi:
“Chỉ cần nhà em không quá ‘gánh nặng’ thì chẳng có vấn đề gì cả.”
Nếu lời đó là thật, thì đúng là anh ta là món hời.
Nhưng đó chỉ là giả dối rất chân thật, hay chân thật rất giả dối.
Tất nhiên tôi cũng không ngu ngốc. Từ khi bước vào tuổi cập kê, đàn ông lấy lòng tôi không thiếu.
Tôi vẫn luôn đề phòng.
Nhưng suốt 5 năm yêu nhau, tôi chẳng thấy anh ta có gì khả nghi.
Đến cả ba mẹ tôi cũng nói tôi đúng là “nhặt được cục vàng”:
“Cả nhà đều làm nhà nước, người tử tế lại có chí tiến thủ. Con thật lòng yêu, thì ba mẹ chuẩn bị đồ cưới cho con.”
3
Nếu tôi mà cưới anh ta thật, thì đúng là óc ngập nước.
Ngày hôm sau tôi lập tức về nhà, nói với ba mẹ: Con không cưới nữa.
Nhưng… tôi cũng không định bỏ qua cho anh ta dễ vậy đâu.
Năm năm tình cảm mà dám xem tôi là con ngốc để đùa giỡn à?
Ba tôi nghe xong thì không hiểu nổi.
“Ba thấy thằng đó đâu có tệ, nhà nó tuy không bằng mình, nhưng so với người thường cũng đã tốt rồi. Hai đứa cãi nhau à?”
Tôi liền cắt đoạn ghi âm cho ông nghe, chưa hết nửa bản, ba tôi đã nổi giận đùng đùng.
“Cả cái nhà đó đóng kịch giỏi nhỉ? Nghĩ nhà mình là khỉ trong sở thú chắc?! Ba làm ăn ba chục năm, chưa thấy ai mặt dày như vậy!”
Mẹ tôi cũng tức đến phát khóc, vừa lau nước mắt vừa trách mình không bảo vệ tôi sớm hơn.
Còn tôi lại là người bình tĩnh nhất.
“Người không có tội nhưng vì giữ của mà thành tội.”
Có lẽ mối quan hệ này từ đầu đã là một cái bẫy được dựng sẵn.
Mà tôi — không cam tâm để mọi chuyện kết thúc như vậy.
4
Tôi lạnh nhạt với Hướng Thành vài hôm, viện cớ bị dọa sợ vì vụ tai nạn hôm đó. Mà anh ta cũng chẳng nghi ngờ gì, vì từ trước tới nay mối quan hệ của bọn tôi vẫn kiểu “thoải mái là chính”.
Giờ nghĩ lại, có lẽ anh ta chỉ đang giả vờ dễ chịu để chiều theo tôi, khiến tôi lầm tưởng rằng cả hai đều là vùng an toàn của nhau.
Nhưng thực ra, hoàn toàn không phải thế.
Anh ta bắt đầu nói bóng gió thúc giục:
“Anh coi lịch vạn niên rồi, sang năm là năm góa, không thích hợp cưới xin. Hay là mình cưới luôn trong năm nay đi?”
“Tự dưng sao lại gọi là năm góa?” Tôi giả vờ không biết.
“Là năm không có tiết Lập Xuân đấy! Cả năm không có mùa xuân thì kiêng cưới hỏi. Đợi nữa là hai đứa mình ngoài ba mươi mất.”
Tự dưng tôi nhớ lại câu “vay tiền mua nhà”.
Không lẽ sang năm tới hạn trả nợ?
Nghĩ đến chuyện anh ta bề ngoài đạo mạo, bên trong lại thối nát đến mức đó, tôi chỉ muốn lột trần lớp mặt nạ giả tạo kia ngay lập tức, cho thiên hạ biết rốt cuộc anh ta là loại người gì.
Nhưng tôi vẫn cố nén đến run cả tay, gượng cười:
“Được thôi, vậy để em nhờ ba mẹ sắp xếp, hai bên gia đình mình cùng ăn bữa cơm nhé!”
Thế là xem như gặp mặt người lớn đàng hoàng. Nếu suôn sẻ, bước tiếp theo sẽ là đính hôn.
Khóe miệng Hướng Thành không kìm được mà cong lên.
Tôi cười thầm: Vui thế cơ à?
Rồi sẽ còn nhiều lúc không kìm được nữa đấy.
5
Hướng Thành quê ở thành phố bên cạnh, cách đây hơn hai trăm cây, không xa lắm.
Theo lý thuyết “sáu độ tách biệt”, chỉ cần qua sáu người trung gian, tôi có thể biết được bất cứ ai trên thế giới.
Vậy nên muốn điều tra gốc gác nhà Hướng Thành, có vẻ cũng chẳng khó.
Quả nhiên chưa đến hai ngày, tôi đã có kết quả.
Và nó khác hoàn toàn với những gì tôi từng biết.
Ba mẹ Hướng Thành, theo lời anh ta, là cán bộ nghỉ hưu của một cơ quan địa phương. Nhưng thực tế là đầu bếp và nhân viên vệ sinh.
Cả hai đều làm việc hợp đồng suốt đời ở đơn vị đó, nên ra ngoài mới nhận là “người về hưu của cơ quan”.
Anh trai Hướng Thành thì đúng là thợ hàn kỹ thuật cao thật.
Nhưng ăn chơi lười nhác, bỏ luôn công việc lương hơn chục triệu để ở nhà ăn bám.
Thậm chí ngay cả thông tin gia đình khai ở cơ quan cũng toàn là giả.
Dù cơ quan nhà nước xét duyệt rất kỹ, nhưng thông tin về thân nhân thì thường không kiểm tra sâu.
Anh ta lợi dụng đúng kẽ hở này để tự tô vẽ bản thân.
Quả thật, ra xã hội rồi, thân phận là thứ tự mình dựng lên.
Cả nhà đó, đúng là một lò đào tạo diễn viên.
6
Còn về “nhà” của anh ta thì càng khiến tôi ngã ngửa.
Chẳng phải căn hộ hướng biển tràn ngập nắng vàng tôi từng đến, mà là một căn hộ cũ kỹ hơn ba chục năm tuổi.
Hai ông bà ngủ phòng ngủ, hai anh em ngủ phòng khách.
Tôi chỉ cần tra trên web rao vặt ở địa phương là thấy ngay căn hộ ven biển kia. Không tốn chút công sức nào.
Chủ nhà rao rằng căn hộ đã làm homestay nhiều năm, được thiết kế ấm cúng, tràn đầy hơi thở cuộc sống, giờ đang cần tiền gấp nên bán hoặc cho thuê.
Tôi lập tức mua lại căn đó.
Biết đâu sau này sẽ có ích.
7
Nhanh chóng đến ngày hai bên gia đình gặp mặt.
Sếp của Hướng Thành – chú Trương – người giới thiệu chúng tôi quen nhau, cũng có mặt.
Chú là đồng nghiệp cũ của ba tôi hồi ba còn làm việc nhà nước, quan hệ cũng không tệ.
Chính vì tin vào mắt nhìn người và nhân cách của chú, tôi mới đồng ý gặp Hướng Thành.
Nhà Hướng Thành chuẩn bị quà cáp đầy đủ.
Ba và anh trai mặc vest chỉnh tề, mẹ thì diện sườn xám đỏ sẫm, cả nhà trông ra vẻ “quý phái”.
Nhưng mà… họ quên cắt đường chỉ sau lưng áo vest.
Nhìn lại nhà tôi thì rất thoải mái, chẳng câu nệ.
Đến lúc sắp xếp chỗ ngồi, bên kia khách sáo một lúc lâu.
Ba Hướng Thành nhất quyết mời ba tôi ngồi ghế chính:
“Tôi tuy nghỉ hưu rồi, nhưng mấy quy củ này vẫn nhớ rõ.”
Nói xong là thao thao bất tuyệt một tràng, ý đồ thì quá rõ — muốn ba tôi thanh toán bữa này.
Thôi thì nhà tôi cũng chẳng tiếc mấy đồng đó.
Ba Hướng Thành rất hay nói, đủ kiểu chuyện trên bàn rượu, chuyện ở bếp ăn, nói mãi không dứt.
Nhà tôi cũng không vạch trần, vì ông ta làm ở bếp ăn cơ quan, kiểu tiếp khách này chắc cũng gặp nhiều.
Chỉ có điều, liệu có được ngồi ăn hay không thì chưa chắc — chắc chỉ là người bưng bê món.
Nói đến hăng, bắt đầu vẽ ra viễn cảnh đẹp như mơ:
“Chúng tôi đã mua nhà trả đủ tiền cho hai đứa, để tụi nó cưới xong không phải lo gì nữa.
Phi Phi là cô gái tốt, nhà tôi có được đứa con dâu thế này đúng là tổ tiên tích đức.
Nên nhà tôi sẵn sàng đưa sính lễ hai trăm triệu, tiền vàng và quà cưới tính riêng.”
Mẹ Hướng Thành vội vàng đỡ lời:
“Biết đâu số tiền ấy không đáng gì với bên sui gia, nhưng nhà tôi chỉ là dân lao động bình thường, sống bằng đồng lương, những gì có thể cho Phi Phi chính là tấm lòng thật sự.”
Ba mẹ tôi cười tươi rói.
“Chị nói gì lạ thế, nhà tụi tôi nhìn ngoài thì có vẻ oai, chứ thật ra như cỏ không gốc, gió thổi cái là bay.
Không như nhà chị, làm lụng có ăn quanh năm, bền vững khiến người ta ngưỡng mộ.
Sính lễ chỉ là hình thức thôi. Nhà chị đưa bao nhiêu, tụi tôi gấp ba lần làm của hồi môn, cho hai đứa ổn định cuộc sống.
Ngoài ra, tặng thêm căn hộ cao cấp trung tâm thành phố, một chiếc Maybach cho con rể.
Nhà này không có con trai, sau này cũng phải nhờ vào Hướng Thành.
Bao nhiêu công ty, nhà đất, cổ phiếu của tôi, chẳng lẽ không tìm người trông coi? Anh chị cho tôi xin một đứa con trai, chịu không?”
Ba tôi vừa dứt lời, ba mẹ Hướng Thành đã vui đến mức quên cả trời đất, nâng ly cụng không ngừng.
Rượu vào lời ra, ba tôi cao hứng nói:
“Ở chỗ tôi, theo truyền thống thì bên nhà gái phải đến tận nhà trai thăm nom, gọi là ‘xem nhà’.
Con bé nhà tôi bảo nhà anh là căn hộ biển, đẹp cực kỳ. Vậy thì mình tranh thủ thời gian, giờ đi luôn đi!”
Chú Trương cũng hưởng ứng liền:
“Tôi là người mai mối, cũng muốn đi ké xem thử cái nhà ven biển nổi tiếng đó thế nào!”
--------------------------------
Vào nhóm thảo luận và cập nhật truyện mới nheng các bà
https://www.facebook.com/groups/1172292267999291
--------------------------------
Đọc đầy đủ bấm vào link này nhé các bà nhưng nhớ like và theo dõi page đó tui cảm ơn nheng ❤️❤️
Link đây nheng: https://khotruyenmoi.org/truyen/vo-kich-bi-bai-lo
--------------------------------