16/10/2025
20. Con xe thể thao gấp gáp quay đầu, chẳng mấy chốc đã về lại bệnh viện. Tiếng thắng xe vang lên x.é tan bầu không khí vốn đã vắng vẻ.
Nhưng chẳng thấy ai rời khỏi con xe thể thao.
Tiêu Trạm ngồi trong xe thật lâu, không dám mở cửa. Hắn không ngờ, người như hắn cũng có ngày phải s.ợ. S.ợ đối diện với chính mình.
Người đàn ông đưa tay tự t.á.t.
“C.h.á.t”
Cơn đ.a.u làm hắn trở nên tỉnh táo hơn. Hắn s.ợ… chỉ vì một phút bốc đồng mà quay trở lại. Nhưng cái bạt tai vừa rồi đã cho hắn biết. Đó không phải là sốc nổi mà là thật lòng.
Tiêu Trạm đẩy cửa xe bước xuống. Hắn không đi mà chạy quay lại phòng cấp cứu.
“Bác sĩ! Tôi là chồng của Tô Ngôn! Cô ấy sao rồi?!”
Vị bác sĩ đang ghi chép bệnh án giật mình ngẩng lên:
“À. Ý cậu nói là bệnh nhân bị d.ậ.p lá lách hả? Cô ấy được chuyển lên phòng bệnh rồi. Người nhà vừa đi đóng viện p.h.í mà, sao còn hỏi?”
“Phòng nào?!”
“Lầu 5 khoa nội, phòng 501.”
Bác sĩ chưa nói xong, Tiêu Trạm đã biến mất. Đợi thang máy quá lâu, hắn lập tức quay đầu, chạy thẳng vào lối thang bộ.
Vừa tới trước cửa phòng bệnh, hắn chững lại.
Hắn không thể để Tô Ngôn nhìn thấy mình đang lo lắng vì cô.
Đúng lúc ấy, thư ký từ phòng viện phí quay về, giật mình khi thấy hắn:
“Ủa? Ngài… sao lại ở đây?”
Tiêu Trạm không muốn nhiều lời, chỉ lạnh lùng ra l.ệ.n.h:
“Ở đây không còn việc của cậu. Về đi!”
“Tôi…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Tiêu Trạm đã đẩy cửa bước vào phòng bệnh, đóng sầm lại.
…
Bên trong, hắn đi thật khẽ, từng bước cẩn trọng như s.ợ đánh thức người con gái đang nằm trên giường. Hắn k.é.o ghế ngồi cạnh Tô Ngôn, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nhợt nhạt của cô.
Dù hắn không gây ra tiếng động nào, Tô Ngôn vẫn như cảm nhận được có người đến gần. Cô lờ mờ mở mắt.
Lúc đầu, cô tưởng mình đang mơ, nên nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa.
Lần này, cô vẫn thấy Tiêu Trạm đang ngồi bên cạnh.
Giọng cô yếu ớt, khẽ hỏi:
“Không phải ngài đi rồi sao?”
Hắn ngồi tựa vào ghế, khoanh tay, đáp:
“Tỉnh rồi à? Tôi để quên đồ, nên quay lại lấy.”
“Ồ…”
Cô không hỏi thêm gì, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ. Tiêu Trạm lặng lẽ vươn tay k.é.o chăn đắp cho cô, bàn tay vô thức khẽ lướt qua mái tóc mềm mại. Giọng hắn dịu đi:
“Ngủ ngon.”
Tô Ngôn thấy yên tâm hơn hẳn. Vì… cô biết, mình không còn đơn độc nữa.
Không rõ là do làm thiếu gia quen được phục vụ, hay đơn giản là không chịu được khổ, mà nửa đêm, người đàn ông lại leo lên giường, chiếm chỗ của cô ngủ ngon lành.
Cô vừa phải chừa chỗ cho hắn, lại bị hắn ô.m chặt. Tô Ngôn là gối ô.m của hắn sao? Đ.a.u không dám nhúc nhích, ngứa cũng không dám gãi, muốn đi vệ sinh còn phải suy nghĩ kỹ.
Tô Ngôn mở to mắt nhìn lên trần nhà bệnh viện, trong lòng chỉ có một câu hỏi duy nhất:
“Không biết rốt cuộc ai mới là bệnh nhân ở đây…”
…
Ánh nắng của ngày mới xuyên qua rèm cửa không tài nào đánh thức hai người đang ngủ. Chỉ khi có tiếng gọi bên cạnh giường:
“Này, dậy đi!”
Tô Ngôn mơ màng mở mắt. Cô nhìn thấy bác sĩ đang đứng cạnh giường, gọi Tiêu Trạm:
“Dậy đi! Cậu đi nuôi bệnh hay là làm bệnh nhân?!”
“Trời ơi! Xấu hổ chết đi được!”, Tô Ngôn nghĩ thầm. Thôi thì cô tiếp tục nhắm mắt.
Ở bên cạnh, Tiêu Trạm bị làm phiền, hắn bực bội nói:
“C.ú.t!”
Bác sĩ gõ tập hồ sơ lên trán người đàn ông:
“Dậy đi! Cậu muốn bệnh thì để tôi bảo y tá tiêm cho cậu vài mũi.”
Nghe vậy, Tiêu Trạm mới nhớ ra là mình đang ở bệnh viện chăm sóc cho Tô Ngôn. Người đàn ông giật bắn người suýt chút nữa n.g.ã xuống giường. Đã vậy còn làm chiếc giường không ngừng rung rinh.
“Xin lỗi, tôi ngủ quên!”
“Thanh niên trai tráng gì mà đi giành giường bệnh với phụ nữ, trời ạ!”
Tiêu Trạm im lặng, không cãi lại bác sĩ lấy nửa câu. Thái độ nhẫn nhịn đến mức kỳ lạ khiến Tô Ngôn không khỏi kinh ngạc. Vì trước giờ hắn có bao giờ biết nhịn ai?
Bác sĩ gật đầu:
“Xin phép, tránh ra cho tôi khám bệnh?”
Tiêu Trạm nhanh chóng tránh sang một bên đi thẳng bị vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân, rồi quay ra. Vừa lúc đó, hắn nghe được bác sĩ đang hỏi Tô Ngôn vài câu, mà câu nào cũng giống như đang nhằm vào hắn.
“Cô bị d.ậ.p lá lách đó, cô biết không? T.a.i n.ạ.n giao thông hay bị v.a đ.ậ.p mạnh?”
Giọng Tô Ngôn hoảng hốt:
“Vậy... có sao không bác sĩ? Do tôi v.a vào cạnh bàn.”
“Tự va hay có người đ.ẩ.y?”
Tô Ngôn liếc nhìn về phía Tiêu Trạm. Không lẽ nói rằng tất cả là do “Bạch nguyệt quang” của hắn gây ra. Nhưng như vậy lỡ chọc giận hắn thì bà cô phải làm sao?
Thấy cô ngập ngừng, Bác sĩ tiếp lời:
“Nếu là có người cố ý, tôi sẽ giúp cô báo cảnh sát.”
Tiêu Trạm s.i.ế.t c.h.ặ.t tay, nhìn vế phía Tô Ngôn:
“Hạ An Nhiên, em ấy không cố ý đâu!”
Đến bây giờ Tô Ngôn mới hiểu, hắn ở đây chăm sóc cho cô là vì sợ cô báo cảnh sát, ảnh hưởng đến Hạ An Nhiên.
Khóe mắt Tô Ngôn khẽ ửng đỏ, cô cố kìm nén cảm xúc, nhẹ giọng nhìn bác sĩ:
“Dạ... là do tôi bất cẩn.”
“Vậy thì cô ở lại viện vài ngày theo dõi. Thời gian này chú ý nghỉ ngơi và giữ gìn sức khỏe.”
“Cảm ơn bác sĩ!”
Căn dặn thêm vài điều, bác sĩ và y tá ra rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Tiêu Trạm và Tô Ngôn.
Không khí trở nên im lặng đến mức khiến Tô Ngôn cảm thấy khó thở. Dù sao từ trước đến nay, nằm viện cũng chỉ có một mình cô. Có thêm một người không quen cho lắm.
Tô Ngôn lên tiếng trước:
“Tiêu gia, ngài lấy đồ xong chưa?”
“Ừ!”
“Vậy thì không tiễn ngài!”
Cô nói xong liền k.é.o chăn lên trùm qua khỏi đầu. Tưởng đâu hắn đã rời đi nhưng người đàn ông vẫn đứng đó nhìn chằm chằm cô.
Cảm nhận hắn vẫn còn đứng đó, Tô Ngôn khẽ nói:
“Tiêu tam gia, tôi sẽ không báo cảnh sát. Ngài yên tâm!”
Nhưng thật ra, hắn chỉ đơn giản muốn hỏi cô:
“Muốn ăn gì?”
“Không cần ngài…”
“Đừng bắt tôi phải lặp lại!”
“Cháo!”
“Ừ.”
Dứt lời, hắn rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
“R.ầ.m”
Tiếng cửa phòng vọng vào lỗ tai cô lớn đến mức khiến Tô Ngôn cảm thấy tủi thân.
Rất lâu sau cũng không thấy hắn trở về, Tô Ngôn biết Tiêu Trạm chỉ hỏi cho có. Giờ này, biết đâu Tiêu Trạm đã ở cạnh Hạ An Nhiên cũng nên.
Tô Ngôn khẽ cười. Nụ cười chua chát đến đáng thương.
Căn phòng yên tĩnh đến đáng s.ợ. Cô cố trở mình, nhưng cơn đ.a.u truyền đến khiến cô chỉ có thể nằm yên. Tô Ngôn mở to mắt nhìn trần nhà, xung quanh không một tiếng động. Nỗi cô đơn bắt đầu len lỏi trong tâm trí của cô gái nhỏ.
Cô nhớ lần mình bị sốt cao phải nhập viện, mở mắt ra chỉ thấy y tá hoặc bác sĩ. Đến khi xuất viện, ngoài bác tài xế được gọi tới thì chẳng có ai khác.
Tô Ngôn cảm thấy mắt mình cay xè, chỉ cần chớp mắt một cái là nước mắt nóng hổi đã lăn dài trên má. Nó không màu nhưng lại mang vị mặn chát, giống hệt tâm trạng của cô lúc này.
Cuối cùng không chịu được nữa, Tô Ngôn co người bật khóc nức nở:
“Huhu… Huhu… Tại sao vậy? Tại sao hết lần này đến lần khác b.ỏ tôi một mình? Là tôi đáng bị như vậy sao?”
“Ai b.ỏ cô, Tô Ngôn?”, Tiêu Trạm từ cửa bước vào, trên tay còn cầm một hộp đựng thức ăn.
Tô Ngôn vội vàng lau nước mắt, giọng yếu ớt:
“Không gì!”
“Cô nhớ tôi đến khóc sao?”
Mặc dù cái miệng hắn ta không nói được lời nào tốt đẹp nhưng Tô Ngôn lại thấy có chút ấm áp len lỏi.
“Vừa rồi… Chẳng phải anh đi rồi sao?”
Người đàn vừa nói vừa k.é.o ghế ra, mở hộp thức ăn. Mùi cháo nấm hương thơm lừng lan tỏa, khiến bụng cô không ngừng kêu lên.
Tiêu Trạm nghe thấy bụng cô kêu, hắn khẽ nhếch môi:
“Quay lại cho con ma đói ăn!”
“Anh?”
Dứt lời, người đàn ông múc một muỗng cháo, thổi nhẹ rồi đưa đến miệng cô.
Tô Ngôn thấy hành động này của hắn ta… thật kỳ lạ, dè dặt hỏi:
“Anh… muốn gì?”
Tiêu Trạm cắn môi, đ.e dọa:
“Còn không ăn?”
Không dám c.h.ọ.c giận hắn. Tô Ngôn miễn cưỡng há miệng, ăn từng chút.
Lần đầu tiên, Tô Ngôn ăn được cháo ngon đến như vậy. Cháo không chỉ thơm ngon, ấm bụng, mà còn khiến trái tim nhỏ bé của cô thấy ấm áp hơn bao giờ hết…
Đúng lúc này, điện thoại trong túi người đàn ông rung lên.
Hắn bắt máy, vô tình bật loa ngoài:
“Tam gia, công ty xảy ra chút chuyện! Đại thiếu gia và Nhị thiếu cũng có mặt.”
“Tôi biết rồi.”
Vừa cúp máy, Tiêu Trạm quay sang nhìn Tô Ngôn. Cô khẽ gật đầu:
“Anh đi đi.”
Người đàn ông thoáng ngập ngừng, ánh mắt lướt qua gương mặt tái nhợt của cô:
“Vậy tôi đi… rồi sẽ quay lại.”
Tô Ngôn im lặng nhìn theo bóng lưng hắn, cho đến khi cánh cửa khép lại.
Căn phòng trở lại yên tĩnh. Nhưng chỉ vài phút sau, cánh cửa phòng bất ngờ bật mở.
Tô Ngôn ngẩng đầu, khẽ mỉm cười:
“Tiêu Trạm, anh để quên gì sao?”
“Đúng là để quên!”
Câu trả lời vừa dứt, một cú t.á.t g.i.á.n.g thẳng vào mặt cô:
“C.h.á.t!”
Hạ An Nhiên lao vào, ánh mắt đầy g.i.ậ.n dữ, miệng không ngừng m.ắ.n.g c.h.ử.i:
“K.h.ố.n k.i.ế.p! Mày dám giành anh Tiêu Trạm với tao?!”
>>> Còn tiếp.
Truyện đã hoàn thành, đọc trọn bộ một lượt nhắn Mặt Trời Nhỏ hoặc xem đường dẫn dưới bình luận.