Thứ chúng ta đánh mất là ký ức hay là cậu

Thứ chúng ta đánh mất là ký ức hay là cậu đây là 1 góc nhỏ của 1 người chứa đựng nhìu cảm xúc thăng trầm trg cuộc đời và ngồi viết sách

13/06/2025

Đứa trẻ đã ko khóc trong đám tang là đứa trẻ sẽ khóc suốt đời.

Chú ơi,nay con nhớ tới chú .con nhớ,con rất nhớ người.

Ngày hôm đó là ngày con cho là đánh mất tất cả và cả chú. Đứa trẻ ấy ngày ấy ko có khăn tang ko có thể dựng được 1 cái đám đoàng hoàng cho chú.

Những gì lúc đó thằng nhóc đó có thể làm là bất lực nhìn chú từ trưa và chiều được mang vô hòm vào chôn xuống 3 tất đất đó, nó bất lực nó ko thể nói ko thể can đảm nữa và thứ nó đánh mất lúc đó chính là cảm xúc của bản thân mình.

Từ đó. đến cả bản thân nó cũng ko biết đâu mới là cảm xúc thật mình lun giả tạo lun cố gắng sống nhưng ko vì 1 mục đích gì hết.

Nó chuyển hết đồ từ 1 căn phòng riêng nó dày công nghiên cứu xây dựng nên mà khóa cửa lại và giờ thành cái nhà kho hay chỗ cho em mình .

Từ đó nó đã lun ngủ dưới cái bàn thờ 1 chỗ mà cũng ko biết vì sao, nó nghĩ chắc vậy sẽ dễ gặp chú mà chắc ác mộng thì nhìu.

Lần gặp cuối là đầu năm 2024 thằng nhóc ấy sau cả năm trời tới giờ cũng còn ngủ ở góc đó cuối cùng cũng gặp,chú ấy đã gầy gò đi thật rồi thịt cũng ko còn chắc nữa b**g chóc nhóc đã cố lại ôm lém, đã cố ở trong mơ đó lâu lém nhưng rồi cũng phải dậy.

đau thật.

Tới giờ nơi đó là nơi an toàn của nhóc 1 chỗ an toàn nằm trong căn nhà toàn là sẹo ko an toàn.

Nếu có nơi khác an toàn hơn thì nhóc đó cho rằng là người họ yêu, họ thấy họ thật an toàn.

Đứa trẻ ấy đã tổn thương nhìu rồi chỉ mong đừng tổn thương nó nữa, nó đã đau, đã giành giặt với bản thân dù nó lun phải tạo ra vỏ bọc thật là bình tĩnh .

Đau thật, yêu thật, tất cả cảm giác điều là thật nhưng.... Thế giới giờ giả dối thật.

Cách đây không lâu, tôi ngất giữa công ty khi đang làm việc.Mọi người hoảng hốt đưa tôi đi cấp cứu ở bệnh viện gần nhất....
11/06/2025

Cách đây không lâu, tôi ngất giữa công ty khi đang làm việc.
Mọi người hoảng hốt đưa tôi đi cấp cứu ở bệnh viện gần nhất.
Không ai biết rằng tôi không chỉ gục ngã vì thể chất, mà vì tâm hồn đã âm thầm rã rời từ rất lâu rồi.

Tại bệnh viện, tôi rơi những giọt nước mắt…
Không ồn ào, không gào thét – mà nhẹ nhàng như thể tuyệt vọng đã hóa thành một thói quen.
Nỗi đau không còn sắc nhọn nữa, nó chỉ âm ỉ… nhưng sâu.

Tôi tự hỏi:
"Tại sao mình cố gắng nhiều đến vậy mà bản thân vẫn không thể hạnh phúc?"
Tôi đã nỗ lực không ngừng, sống tử tế, chịu đựng, hy sinh…
Nhưng đổi lại là sự trống rỗng dần ăn mòn từ bên trong.

Thấy tôi cứ khóc không ngừng, bác sĩ đến bên hỏi khẽ:
– "Em có gặp vấn đề tâm lý gì không?"
Tôi gật đầu, thì thầm:
– "Sức chịu đựng của em đã cạn rồi."

– "Em đã trải qua những gì để bây giờ đau khổ thế này?"
Tôi quay mặt đi, cố giữ một chút gì đó cho riêng mình:
– "Em trải qua nhiều chuyện… nhiều đến mức em không còn đủ sức để chịu nữa nhìu đến mức em còn ko muốn nhớ."

Vị bác sĩ sững lại.
– "Mới từng này tuổi mà đã nặng lòng đến thế ư?"
– "Em đang gặp vấn đề gì vậy?"

Tôi khẽ khàng, như một người đã nói câu này quá nhiều lần:
– "Em bị trầm cảm, ám ảnh tâm lý."

Bác sĩ không hỏi thêm nữa.
Chỉ gật đầu, và nói bằng một giọng nhẹ mà đầy trắc ẩn:
– "Bác sĩ hiểu rồi… Cố gắng vượt qua em nhé!"

Rồi tôi nhận ra…
Cũng như sức khỏe thể chất, sức chịu đựng tâm lý cũng có giới hạn.
Và khi giới hạn ấy bị phá vỡ, sẽ không có hồi chuông báo trước – chỉ có một cú ngã bất ngờ, và một vết nứt rất thật trong tâm hồn.

🕊️ Nhưng điều tôi đang học, sau cú ngã ấy:

Là mình không cần phải mạnh mẽ mãi.

Là có những vết thương không cần giấu nữa.

Là mình xứng đáng được chữa lành, dù không hoàn hảo, dù từng yếu đuối.

Tôi vẫn đang học cách sống dịu dàng với chính mình.
Học cách không phán xét khi mình buồn, không ghét bỏ khi mình gục.
Và học cách lắng nghe trái tim – thay vì luôn làm hài lòng thế giới.

Vì tôi biết:
Sự thật không phải là tôi yếu.
Mà là tôi đã mạnh mẽ quá lâu trong một thế giới không hề nhẹ nhàng.

Nếu bạn cũng từng chạm đáy như tôi…
Xin đừng tự trách nữa.
Hãy để bản thân được nghỉ, được khóc, được chữa lành – và được sống lại, nhẹ nhàng hơn.

Và đừng hỏi một người tại sao lại trí tuệ đến thế.
Vì bạn không biết họ đã từng ngồi bao nhiêu đêm trong bóng tối,
tự vá lại tâm hồn mình bằng những mảnh vỡ không ai thấy.

Bạn không biết họ đã từng phải lựa chọn giữa việc bật khóc hay gồng lên mỉm cười,
giữa việc ở lại hay lặng lẽ bước đi để không ai tổn thương.
Họ từng đối diện với chính mình – khi chẳng có ai bên cạnh để hỏi:
"Em ổn không?"

Trí tuệ, đôi khi không đến từ sách vở…
Mà đến từ những cú ngã đau đến mức không còn cảm giác.
Đến từ những ngày mà họ phải học cách đứng dậy bằng chính đôi chân đầy vết xước.

Người trí tuệ thường sống trầm lặng, không phô trương.
Vì họ hiểu:
Không phải điều gì hiểu được cũng cần nói ra,
và không phải điều gì nói ra cũng sẽ được hiểu.

Họ biết cảm thông mà không cần kể lể.
Biết từ chối mà không cần tổn thương ai.
Biết rút lui mà không cần chiến thắng.
Và quan trọng nhất…
Họ biết giữ lòng mình an yên, kể cả khi thế giới đầy biến động.

Nên…
Khi bạn gặp một người sâu sắc, tử tế, và có chiều sâu…
Đừng vội ngưỡng mộ chỉ bằng đôi mắt.
Hãy chậm lại, lắng nghe họ bằng trái tim.
Vì đôi khi, họ là một linh hồn đã từng đi qua địa ngục,
nhưng vẫn đủ can đảm mang về một đóa hoa.

Và nếu bạn gặp được một người như thế, xin hãy trân trọng.
Vì không dễ gì, một người vừa thông minh vừa nhân hậu lại chịu mở lòng với thế giới.

“Cuộc đời của anh và em chẳng giống nhau, hai đường thẳng song song thì mãi là hai đường thẳng song song.”Cuộc đời của e...
05/06/2025

“Cuộc đời của anh và em chẳng giống nhau, hai đường thẳng song song thì mãi là hai đường thẳng song song.”

Cuộc đời của em không giống cuộc đời của gã.

Gã có một tương lai, một cuộc đời mà người ta đều mơ ước và ngước nhìn. Một mái nhà hạnh phúc có ba mẹ chở che cùng với sự tài năng của gã. Một tương lai dường như chẳng có điều gì có thể ngán bước chân của gã cả. Chỉ khi gã gặp em, em cảm giác mình đã trở thành trở ngại lớn nhất trong cuộc đời của gã.

Gã là 1 người năng lượng mang 1 vẻ đẹp trí thức mà trc giờ e từng gặp. Em chỉ là 1 đứa ất ơ ko có j trong tay

Cuộc đời của em là một mớ tơ rối không thể nào tháo gỡ được.

“Anh có bao giờ chứng kiến cảnh ba anh mẹ anh chửi nhau chưa? Xong ông ấy rối rít xin lỗi mẹ anh vì nóng giận nhất thời, nhưng sau đó lại tiếp tục như thế?”

“Anh chưa”

Gã nghe em hỏi liền có chút sững người.

Cơn gió về đêm thổi nhẹ qua mái tóc em và gã, đôi mắt em khẽ nhìn về một nơi nào đó vô định. Nghe câu trả lời của gã em cúi mặt xuống mà nở một nụ cười.

Từ khi em biết đi những bước đầu tiên cho đến khi em ngồi trên ghế nhà trường. Em đã chứng kiến vô số lần việc ba em mẹ em chửi nhau trước mặt em. Ngôi nhà của em bề ngoài thì như mặt hồ tĩnh lặng. Còn bên trong thì giống như một xoáy nước cuồn cuộn làm mọi thứ chìm sâu vào chuỗi ngày tăm tối. Ngôi nhà ấy toàn sẹo là sẹo.Mỗi lần ba mẹ chửi xong ba đều ôm lấy em và mẹ xin lỗi, ông bảo rằng do ông mất bình tĩnh nên mới làm thế. Hứa sẽ không tái phạm nữa nhưng sau cùng lời hứa cũng chỉ là trong nhất thời mà thôi. Mọi chuyện rồi lại đâu vào đấy, dần dần khiến cho trạng thái tâm lý của em rơi vào khủng hoảng.

Em cũng đã chứng kiến cái cảnh khi bị 1 con dao chém vô sau đầu mình rồi.em đã rất sốc khi mở mắt ra trong 1 cái giường đầy mùi thuốc sặc lên trên người . phải nghe tin mình ko bao giờ dám tin vào cái sự thật nhầy nhụa đó từ chính người ba mình, là người chém và làm ra vết sẹo đó chính là người sinh thành ra mình....

Mẹ à... Tới giờ em vẫn chưa thể tin mà sự thật ấy giờ đã trôi qua lâu thật rồi

Cuộc đời của em sớm đã bị nhuốm màu của tiêu cực và tối tăm rồi. Một gia đình em từng căn hận, một trái tim khiếm khuyết, một nỗi sợ vô hình. Dần tước đoạt đi niềm vui và hạnh phúc nhỏ nhoi của chính bản thân em. Em sợ em sẽ gặp một người như ba và trở thành một người nhu nhược giống như mẹ. Sự tan vỡ của mảnh vỡ trong tim em giống như giọt nước tràn ly vậy

Và lần đầu tiên em mới thấy bốn chữ môn đăng hộ đối nặng nề đến nhường nào. Gã xuất thân từ một gia đình có điều kiện và một sự nghiệp vững chắc khi có chỗ dựa tinh thần tuyệt vời. Ba mẹ yêu thương gã và cho gã những điều tốt nhất. Vậy mà gã lại để mắt đến một người chẳng có gì như em. Dần dần em cảm thấy chính mình không xứng ở bên cạnh gã, em không vượt qua được sự tự ti của chính mình.

Yêu nhau thôi là được rồi, nghĩ làm gì cho đau đầu? Nhưng mà đôi khi chỉ yêu thôi thì không đủ. Những mảnh vỡ trong tim em còn chưa dọn sạch, những nỗi đau trong lòng còn chưa nguôi ngoai. Định kiến trong tiềm thức cho đến những lời nói ngoài kia đều đã đánh gục em với tình yêu này.

“Chúng ta có thể, sao em không nghĩ thế?”

“Không, chúng ta không thể.”

Gã nhìn em.

“Từ lúc bắt đầu thì cuộc tình này đã không có kết quả rồi. Em biết anh hiểu được khoảng cách của chúng ta, em biết chúng ta đều rất đau khổ trong mối quan hệ mà không ai ủng hộ. Là anh, là em mắt nhắm mắt mở không để ý đến. Nhưng em biết, anh cũng đã áp lực đến kiệt sức mà. Em chẳng muốn anh vì em mà thành ra như thế.”

Một người có một gia đình hạnh phúc, một người có một gia đình đổ vỡ.

Đôi khi, chia tay là cách giải thoát tốt nhất cho cả hai. Khoảng cách xa đến như thế thì cố gượng ép cũng chẳng có ích gì..

Đừng khóc, cuộc đời này là những câu chuyện dài. Và chúng ta chỉ là những người tô vẽ nên một trang quá khứ của nhau mà thôi.

02/06/2025

Hình như em lại quay trở về thời gian đó. Cái thời gian mà em mất ngủ rồi lại căng thẳng vì mọi thứ trong cuộc sống.

Em ko thể ngủ ngon được.em lại quay lại cái khoảng thời gian ở trong căn phòng toàn sẹo là sẹo.

Một lần nữa em quay trở lại chuỗi ngày tăm tối mà đôi chân không thể đứng vững. Một lần nữa tiêu cực quay trở lại và giết chết đi sự tích cực nhỏ nhoi trong trái tim em. Một lần nữa con tim em vỡ nát và cái đầu nặng trĩu những nỗi đau không thể nói với ai.

Chỉ khác là lần này em chẳng hề gào thét, cũng chẳng hề làm loạn hay kể với ai về sự tiêu cực trong em. Mặc dù chúng như hàng ngàn chiếc kim nhọn đâm thẳng vào trái tim nằm trong lồng ngực trái. Lần này em chẳng khóc nổi nữa, cũng chằng nói với ai một lời gì. Em bình thản như không hề đau đớn mặc dù em đã muốn chết hàng ngàn lần.

Cứ tưởng sống sót sau chuỗi ngày tiêu cực và trở lại cuộc sống bình thường là tốt rồi. Hóa ra em vẫn chưa từng rời khỏi chốn ngục tù tiêu cực. Nhìn thấy ánh sáng em tưởng đó là hy vọng nhưng cuối cùng lại là cánh cửa dẫn đến một nỗi đau khác. Em lại chênh vênh, lại mất ngủ, lại căng thẳng và áp lực đến gần như phát điên lên. Quẩn quanh cũng chỉ có mình em với trái tim đầy sẹo mà thôi.

Cuộc đời này tệ với em quá, cho em sự hy vọng rồi lại dìm em vào mớ thất vọng khác. Cứ tưởng mọi thứ suôn sẻ nhưng cuối cùng lại đầy bấp bênh.

Em tưởng mình sẽ không bao giờ quay lại tháng ngày tiêu cực đó nữa. Cuối cùng thì, em đã lầm rồi.

Lần này lại lún sâu hơn lần trước, lần này bình thản hơn lần trước. Lại dám cứa,tay đấm đầu.Cơ mà nó đau đến mức chẳng còn sức để gào thét lên là nó đau ấy. Lần này em im lặng đến đáng sợ như thể mọi thứ bên trong đều mục nát, không còn gì để bật ra ngoài nữa. Không còn nước mắt, không còn giận dữ, không còn những lời cầu cứu mà em đã từng cất lời. Em giờ đây chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng như một cái xác không hồn, chỉ biết cười gượng để che giấu đi đống hoang tàn trong lòng mình.

Em mệt rồi, mệt đến mức chỉ thở thôi cũng thấy kiệt sức. Em cũng chẳng còn muốn sống một cuộc đời mà mỗi sáng thức giấc lại phải gồng mình mà chống chọi với những suy nghĩ và giọng nói khác trong đầu mình.

Em chẳng muốn sống kiểu này nữa. Một cuộc đời mà em chẳng thấy mình đang thực sự sống.

Đừng ai khuyên em "tích cực lên" .câu nói đó với em là câu nói vô dụng nhất, đâu phải em muốn tiêu cực, đâu phải em ko muốn tích cực, đâu phải em ko mún tốt hơn hy vọng cho bản thân mình.

Nếu "tích cực lên" dễ quá thì cũng ko cần có bác sĩ tâm lý, em cũng mún lém "tích cực" nhưng mỗi lần vậy nỗi ám ảnh khi xưa nó cứ ùa về...

Tôi sợ mình sẽ phụ thuộc vào một người, nên tôi luôn tỏ ra dửng dưng, hay nói những lời làm người khác tổn thương, giọng...
26/05/2025

Tôi sợ mình sẽ phụ thuộc vào một người, nên tôi luôn tỏ ra dửng dưng, hay nói những lời làm người khác tổn thương, giọng điệu thì lúc lạnh nhạt, lúc châm chọc, nửa đùa nửa thật. Tôi biết mình như vậy sẽ đẩy những người yêu thương mình ra xa, nhưng tôi còn sợ hơn cái cảm giác nghiện phụ thuộc rồi không thể rời bỏ.

tôi xưa giống như một con robot lạc nhịp, mỗi hành động đều kỳ quặc, vặn vẹo. Tôi thường nói những câu nghe có vẻ “thần kinh”, những câu nói an ủi bên trong con robot ,vì khi pha chút đùa cợt vào, những lời tình cảm tôi nói ra sẽ bớt chân thật hơn. Nếu quá chân thành, tôi sợ người ta sẽ thấy thương hại tôi. Có lẽ vì tôi quá bi quan, nên tôi luôn cảm thấy chẳng ai thật sự muốn hiểu con người thật của mình, cũng chẳng ai có thể yêu một tôi chân thật, trần trụi nhất.

Tôi ko thể bộc lộ cảm xúc ra tôi như ko cảm xúc , lúc đó giống như 1 cỗ máy ko thể cãi ko thể nghỉ ko thể cảm xúc những thứ lúc đó là làm từ sáng tới tối,mỗi ngày nó cứ lập đi lập lại 1 vòng "tuần hoàng" .

Lúc đó đôi mắt ấy thật là nặng trãi,con robot ko thể làm j ngoài làm rồi về ăn uống như thay nhớt vậy r nghĩ và đi làm tiếp,con robot mún được tự do nhưng thứ đó có lúc đó là những sợ dây vô hình siết chặt hết mọi thứ từ tự do, cảm xúc, thời gian.

"Tôi ko muốn 1 mình nữa"

"Tôi mún Tự do "

Đó là thứ 1 đứa con nít lúc đó tuổi ăn tuổi học đã suy nghĩ.

Con robot đó chỉ có thể nghỉ nếu nó quá mệt hay gọi là quá tải,hay bệnh cũng như là bị lỗi vậy lúc đó thì tôi có thể nhận ra đc 1 chút gọi là tình thân nhưng t cứ hỏi ko bt mình nghĩ vậy có đúng hem.

Con robot đó bây giờ nhìn lại bản thân giờ có thể nói nếu 1 ngày mệt.

"Cảm ơn vì đã hoạt động tốt tới giờ"

"Tôi ko muốn 1 mình nữa♒"

Bạn có từng cảm thấy trống rỗng đến mức không còn cảm xúc?Trước đây, khi xem phim, mình không thể hiểu nổi tại sao một n...
12/02/2025

Bạn có từng cảm thấy trống rỗng đến mức không còn cảm xúc?

Trước đây, khi xem phim, mình không thể hiểu nổi tại sao một nhân vật có thể đứng bất động trước cái chết của mẹ mà không rơi một giọt nước mắt. Những người xung quanh bảo cô ấy là một con quỷ vô cảm.

Rồi đến một ngày, mình trải qua cảm giác đó.

mất đi người thân, nhưng hàng loạt chuyện tiêu cực ập đến khiến mình bị sốc. Não mình rối bời, không thể gọi tên tất cả những thứ đang hỗn loạn trong lòng. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nên mình cố gắng giấu đi. Tự nhủ: "Không sao đâu, mình ổn.".
thật sự mình rất ổn với bề ngooài
Một ngày. Hai ngày rồi một tuần.

Mình thấy mình tồn tại chứ không còn sống nữa.

Cảm xúc chai lì. Mọi thứ xung quanh cứ trôi qua, còn mình thì như một cái vỏ rỗng. Mình biết mọi thứ bất ổn, biết bản thân đang buồn và cùng cực đến mức nào nhưng lại không thể nói ra với ai, cũng không thể khóc. Mọi thứ nghẹn lại làm mình thấy đau lắm.
Cho đến khi...

"bb có sao không?"
"ko biết m ko ngại có thêm 1 người ba hem "
"hay gọi ba t bằng ba "
Chỉ vài dòng tin nhắn, vài lời nói như một công tắc bật sáng.

Mình đọc nhớ và khóc, khóc như một đứa trẻ khát sữa. 1 mình ngồi ở 1 góc bờ kè ngắm nhìn người ngồi kế bên mình đã đánh đổ bức tường sâu thẳm trong tym mình, cứ thế mà nấc lên, la hét và nói ra hết những ấm ức tổn thương trong lòng.
ngày đó thật xấu hổ nhỉ đi nói chuyện với họ mà lại khóc vì từn cái vỗ về và khóc trên vai nhau nghĩ lại cũng đẹp thật .
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, mình cảm nhận được cảm xúc thật của mình. Hóa ra, đôi khi không cần một lời an ủi to tát. Chỉ một câu hỏi nhỏ cũng có thể kéo ai đó khỏi vùng tối.

hoá ra mình cũng từng hạnh phúc ,hoá ra đó là gương mặt được yêu và khi yêu ư ,quá ra giờ chỉ là hồi ức.....trống trải.

14/12/2024

khi những cảm xúc biến thành những dòn chữ 001

Lâu rồi mới soi gương ấy...

Tôi nhìn thấy 1 thứ phản phất lại 1 bóng người .

Đó hem phải hình dáng người đứng trước gương....

Nó cũng hem phải hình dáng ai lạ lẫm hay ko biết...

Ko phải tương lai

Cũng hem phải thực tại

Hình dáng ấy thật khó nhìn sao nó cứ mờ mờ như che giấu đi hình dáng đó vậy

Cặp mắt tâm hồn cứ cố né tránh hay sao vậy sao lại ko nhìn thẳng vô tấm gương đó đi
Nhìn xem trong gương là thứ gì là ai trong đó ko tò mò sao ko hay bn biết đó là gì rồi.

Ko tính nhìn trốn tránh à.

Hay là ko muốn thấy nữa

Phản ánh trong gương chính là mày đó

Tôi còn nhớ rõ cái biểu cảm đó

Đó hem chỉ là đôi mắt trống rỗng mà cứ như ánh mắt nó phản ánh cả buồn thương lẫn sự tức giận ... và ko còn ý chí nữa , ánh mắt cứ như muốn vứt bỏ mọi thứ đi vậy.

Mày cũng hem muốn nhìn bản thân mình à, à mà đúng r đây là quá khứ của m mà vết sẹo nhìu hem

Thấy mày với trong gương khac gì ko .

Trong gương là 1 thằng nhóc mang nhìu vết xước vụn vỡ trg lòng và ở ngoài là vết sẹo trong vô hình đó.

1 đứa chỉ có thể bày tỏ ý kiến thông qua cái biểu cảm giả trân đó , cũng hem muốn trò chuyện hay cười với ai

` cảm giả trân đó , cũng hem muốn trò chuyện hay cười với ai
nhìn đi sao vậy sao tấm gương lại hiện ra vậy.

Mình muốn ôm bạn....

mình thật sự muốn ôm bạn và nói bn đã cố gắng trên trần gian này lắm r

Nhưng....

Bạn là mình ở trong gương mà ❤️‍🩹

03/12/2024

khi cảm xúc biến thành dòng chữ 001

Cậu có bao giờ nghe thấy tiếng la hét trong phòng cấp cứu chưa? Không phải những tiếng hét vì đau đớn, mà là tiếng hét vì sợ hãi.

Tớ nhớ lần đầu tiên nghe thấy âm thanh đó. Nó không giống bất kỳ âm thanh nào khác, không dữ dội, không quá ồn ào, nhưng lại khiến mọi thứ xung quanh trở nên nặng nề đến nghẹt thở. Nó vang lên giữa cái không gian đặc quánh mùi máu, mùi cồn, như xé rách từng lớp kiên nhẫn mỏng manh nhất.

Trong căn phòng ấy, một người bệnh đang thở dồn qua nội khí quản. Đồng tử một bên đã giãn, đôi mắt mờ đục, như đang chìm sâu vào cơn mê đầy bất lực. Tớ đứng đó, cố gắng làm mọi thứ có thể để níu giữ sự sống của cậu ấy, từng giây phút đều là cuộc chiến với thời gian.

rồi bác sĩ bước tới người nhà, nói với họ những điều thật nhất.

không giấu giếm.

tớ chỉ có thể nghe và an ủi gia đình cũng chính là an ủi bản thân mình là mình ổn minh rất ổn....

trong lòng tớ , mỗi giây phút trôi qua hy vọng lại vụn vỡ thêm một chút các mảnh vỡ đó cứ từ từ vỡ vụn ra và rơi nhặt trong lòng mình.

Cậu biết không, khoảng cách giữa sự sống và cái chết khi ấy chỉ còn là vài cái chớp mắt.

Nhưng đôi mắt của tớ nhìn lại tớ của khi đó , lạnh nhạt và đầy nghi ngờ.

Tớ biết ánh mắt đó.

Ánh mắt của những người tuyệt vọng đến mức không còn muốn tin vào bất kỳ ai ánh mắt ko còn 1 chút cảm xúc nào động lại trên đôi vai còn ở độ tuổi thanh xuân.

Ánh mắt của 1 con người vô hồn rơi xuống cái vực sâu mình tạo ra

Tớ không tin tớ. Tớ không tin cái bệnh viện nhỏ này. Tớ muốn rời đi, muốn tìm một nơi "đáng tin cậy hơn".

Tớ đã cố gắng giải thích. Nhiều lần. Hết lần này đến lần khác, rằng với căn bệnh nào đó , thời gian chính là sự sống. Nhưng như thể từng lời tớ nói chỉ rơi vào hư không.

Ánh mắt của họ vẫn lạnh nhạt, vẫn ngờ vực.

Cậu biết không, tớ thấy rõ cái cách họ nhìn tớ, như thể tớ chỉ là một kẻ mơ hồ, tầm thường. tớ tin rằng họ mới là người hiểu rõ nhất.

Tớ muốn hét lên, muốn cầu xin họ nhìn vào đôi mắt của người mà họ yêu thương. Đôi mắt ấy, đang nhòe đi, đang mờ dần từng giây. Nhưng không. Họ quyết định rời đi, quyết định đưa người tôi yêu rời khỏi đây, dù tớ đã nói rõ rằng thêm vài phút nữa thôi, mọi cánh cửa sẽ khép lại..

Tớ đứng đó, nhìn bệnh nhân được đẩy đi. Mỗi bước chân của họ như một tiếng búa nện vào trái tim tớ. Tớ biết chắc rằng, dù đến bất kỳ đâu, dù có bác sĩ nào cố gắng đến thế nào

họ cũng đa rời đi ....
tớ yêu họ

Chào mọi người đã tới với chiếc page nhỏ của mình.Đây là 1 góc nhỏ mình dùng những cảm xúc thanh trầm của bản thân để ch...
01/12/2024

Chào mọi người đã tới với chiếc page nhỏ của mình.

Đây là 1 góc nhỏ mình dùng những cảm xúc thanh trầm của bản thân để chuyển hóa nó thành những dòng chữ những dòng truyện cảm xúc có thể lúc là tình yêu có thể tiu cực cũng có thể vui.

Cũng là lần đầu tiên mình muốn tìm hiểu thêm về nhìu cảm xúc tìm hiểu hơn về viết truyện.

"khi cảm xúc biến thành những dòng chữ"

Address

Thủ đúc
Ho Chi Minh City

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Thứ chúng ta đánh mất là ký ức hay là cậu posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share