28/02/2025
Gió thoảng mây bay #2
"NẾU BIẾT ĐÓ LÀ LẦN CUỐI"
- Nếu biết đó là lần cuối, thì cậu sẽ làm gì?
Dạo gần đây, số liệu về tai nạn giao thông tăng lên đáng kể cũng như số người mắc bệnh ngày càng nhiều, trong số đó có những ca mắc bệnh "vô phương cứu chữa". Không ngẫu nhiên mà tổ chức WHO ước tính, cứ mỗi giây trôi qua, là có 2 người trên Thế Giới tử vong, một con số không hề nhỏ. Đúng thế không hề nhầm lẫn đâu, một cái chớp mắt của chúng ta thôi thì đồng nghĩa với việc 10 người khác không còn trên cõi đời, không còn cơ hội để được sống.
Trong số đó, có nhiều người sở hữu cả một gia tài đáng mơ ước, hoặc là người con một, cũng có thể là người trụ cột trong gia đình nghèo kiếm cơm bằng nghề tay chân hay là người vừa chớm được hạnh phúc của đám cưới nồng nhiệt, sau vài hôm thì nhắm mắt xuôi tay, chưa kịp nhìn người bạn đời của mình lần cuối cùng. Vậy mới nói, đâu ai biết được khi nào là lần cuối gặp nhau, là lần trao nhau những cái ôm đầy ấm áp, để khi ra đi không còn gì để nuối tiếc. Tất cả điều ấy được gói gọn vào hai từ, VÔ THƯỜNG. Sự vô thường diễn ra bất ngờ lắm, nó đến với ta những lúc chúng ta không ngờ. Khi hiểu được sự vô thường, con người chúng ta ít nhiều sẽ cảm thấy được sự an nhiên, hay ông bà xưa có câu "số tới thì chịu thôi".
Trong gia đình, sự vô thường còn đáng sợ hơn rất nhiều. Nhiều người tôi biết, sau đại dịch Covid vừa qua, họ đã mất đi ba mẹ, gần đây thì có bạn học chung thuở cấp 2 bị mất do tai nạn xe. Bạn ấy vừa tròn đôi mươi, với biết bao sự trẻ trung và năng lượng, cuối cùng thì vẫn phải chịu thua trước sự vô thường. Ngày bạn ấy đi, chưa kịp ôm người thân lần cuối, chưa kịp nói lời yêu thương, chưa kịp nói ra lời yêu ba mẹ lần cuối cùng. Sự vô thường, đánh úp tất cả, làm cho tất cả chúng ta buộc phải nhìn nhận nó một cách sâu sắc.
Trong Bố già của Trấn Thành, diễn viên Tuấn Trần đã hỏi khán giả trong livetream của mình "Lần cuối bạn chụp hình chung với cha là khi nào?", một câu hỏi khiến tất cả khán giả phải khựng lại vì... họ không nhớ, hoặc chưa từng chụp chung. Đúng vậy, dòng đời khiến chúng ta phải lớn, phải trưởng thành hơn, làm cho mình phải chạy theo những thứ tiêu chuẩn của xã hội như phải giỏi, phải đẹp trai, sáu múi hay phải là tổng tài để thu hút mọi ánh nhìn. Chạy theo, chạy theo mãi đến khi nhìn lại thì thời gian bên cạnh ba mẹ chẳng còn được bao lâu, có người không được may mắn nên chỉ còn cách ước ba mẹ sống lại, để được ôm và nói lời xin lỗi. Nhưng đó chỉ là mong ước, vì đã nói ở trên, sự vô thường đánh úp tất cả chúng ta. Vậy nên mới có câu nói
"Tốc độ thành công của chúng ta phải nhanh hơn sự già đi của bố mẹ", một câu nói của thế hệ GenZ luôn truyền tai nhau để tạo động lực bức phá hết mình. Nhưng thành công, đâu chỉ ở học vấn, tiền tài, thành công ở việc cậu có dám ngồi ăn chung với bố mẹ không, hỏi thăm hôm nay họ thế nào, nếu ở xa, chỉ cần điện vài cuộc, là đã thành công rồi. Hãy biết ơn và chăm lo mái ấm của mình, trước khi sự vô thường cướp lấy tất cả, bởi lẽ, chúng ta không biết được đâu là lần cuối cùng, một bữa ngồi ăn chung cuối cùng, lần nhổ tóc bạc cuối cùng, hoặc cũng có thể là lần rầy mắng cuối cùng...
Về tình yêu, lần cuối nào cũng đáng được trân trọng, nhưng tiếc là ta không biết đó là lần cuối. Mới vừa đi ăn vui vẻ cười nói, qua hôm sau chia tay một cách đau buồn vì lý do "không hợp", hay vừa mới hôn nhau lúc sáng, buổi chiều thì đã nghe tin, người thương và mình cách biệt âm dương và sống trong sự dằn vặt đau khổ, khó lành. Tình yêu vốn dĩ xưa nay là một điều rất thiêng liêng và đáng trân trọng, không phải vì lý do đó, mà sự vô thường không chen chân vào. Tình yêu của con người là một thứ gì đó rất đẹp đẽ, khi chia tay sau sự vô thường, chúng ta thường tiếc nuối vì lúc đó không làm được điều gì tốt, luôn tự trách bản thân tại sao lại để cho sự việc diễn ra như vậy. Nếu lúc đó thế này, mình phải làm thế này... Sự tiếc nuối ấy gói gọn trong vô vàn câu từ, bắt đầu bằng từ "Nếu". Thật ra nếu yêu nhau thật lòng, con người ta sẽ chọn ở lại vì nhau, cùng bù đắp cho nhau những tổn thương của quá khứ, và phải hiểu, phải ngấm vào đầu hai từ vô thường, khi đó tình yêu mới thực sự bềnh vững. Khi hiểu rồi, đến bước tiếp theo là chấp nhận, "nếu sau này em có ra đi, anh vẫn sẽ lưu luyến và yêu em như ngày đầu, vì anh biết sự vô thường đã đến với tình duyên chúng ta, và anh tin, tình yêu của anh và em, sẽ chiến thắng sự vô thường".
Hiếu TV - một người truyền kinh nghiệm sống, một Youtuber mà tôi hay nghe để học hỏi, chú có một câu nói rất hay, đại loại: "Tôi không biết khi nào mình sẽ chết đi, nên mỗi ngày tôi đều hỏi bản thân, mình có sẵn sàng để chết chưa", một câu nói đầy tính tỉnh thức, vì nếu đã sẵn sàng, đã sống một cuộc đời đáng sống, thì chết ngay bây giờ không còn gì để nuối tiếc nữa cả.
Về vấn đề vô thường trong tình yêu, cụ ông mà chú biết năm nay đã hơn 80 tuổi, và sống một mình. Bà lão đã qua đời cách đó gần 10 năm. Điều đáng ngạc nhiên ở đây, căn phòng của bà cụ từ quần áo cho đến ga trải giường, cho đến hơi ấm của chiếc lò sưởi, tất cả đều tươm tất hệt như bà cụ vừa mới ở đây. Khi hỏi ông cụ thì mới biết, suốt bao năm qua, ông vẫn coi như bà cụ vẫn đang ở đây, vẫn hiện diện ở đây, vì tình yêu theo ông đâu nhất thiết phải có sự hiện diện của nhau, chỉ cần có nhau trong tâm hồn thì dù cách biệt âm dương, những linh hồn tinh yêu ấy sẽ hòa làm một.
Thắng - Ban nhạc Ngọt, có câu "Vậy là lần cuối đi bên nhau, cay đắng nhưng không đau", nghe xong đoạn đó tôi tự hỏi, phải chăng là do biết lần cuối bên nhau, họ không đau đớn như việc sự vô thường bất thình lình chen vào, hay là do tình cảm hai bên đã rạn nứt, chẳng còn đọng lại một chút gì sau bao ngần ấy năm tháng bên nhau... Một câu hỏi khó có lời giải đáp.
Thế còn cậu, người đang đọc chiếc tus này, nếu biết đó là lần cuối ngồi ăn cùng ba mẹ, hoặc biết rằng là lần cuối gặp người mình thương, thì cậu sẽ làm gì?
- Bơ -