Nhi Right Here

Nhi Right Here Chuyện thường ngày của người hồi trước du học, bây giờ du làm

06/06/2025

| HÚ HỒN HÚ VÍA SAU 4 THÁNG TRỜI MẤT FACEBOOK |

Không phải tui không muốn đăng bài 4 tháng qua đâu. Mà là tui tưởng trang viết lách này của tui đã bay màu vì bị hacked... 🥲

Cách đây một tuần tui đang ngồi uống ly bia sau giờ làm với bạn, mở hộp mail ra xem thử thì thấy Facebook cá nhân được phục hồi. Tui đã lấy lại được Facebook bằng một cách thần kỳ nào đó mà tui cũng không biết. Hồi cuối tháng 1, sau bài đăng cuối trên trang blog này thì tui đã bị mất toàn bộ tài khoản cá nhân lẫn mọi thứ liên quan, bao gồm cả trang blog này của tui. Tui cũng không quá hốt hoảng, bồn chồn mà cũng kiểu chờ đợi ăn Tết cho no nê xong mới tạo một trang cá nhân mới, và thông báo với bạn bè xung quanh. Dĩ nhiên lúc vừa mất, tui đã kịp nói với gia đình và bạn bè để họ đề phòng bất trắc. Ba cái quỷ này, mất thì làm lại chứ lỡ gây ảnh hưởng tới người thân xung quanh là tui rất bất bình luôn.

Từ giờ, nếu không tự nhiên xui xẻo nữa thì tui sẽ cứ tiếp tục đăng bài lai rai. Với năm nay tui làm blog lại rồi bà con! haha hông hiểu hứng thú cỡ gì rồi làm thêm vậy thôi à! Mọi người theo dõi, ủng hộ tui nha!

Trang Facebook tui mới tạo giờ sẽ chuyển thành BTS của tui. Mến mời các bạn cũng theo dõi cả trang hậu trường luôn nha!
https://www.facebook.com/nhirighthereblog?locale=fr_FR

Hết rồi! Hẹn gặp lại ở bài đăng tiếp theo!

Cheers!

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |Tuần trước tui nhận được cái thông báo là trang blog của tu...
31/05/2025

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |

Tuần trước tui nhận được cái thông báo là trang blog của tui được khôi phục sau sự cố mất facebook hồi tháng 1. Tuy là vui nhưng mà tui cũng tỉnh táo chờ check lại đầy đủ hết thông báo mới dám tin là nó đã không còn bị cấm nữa. Cũng một phen ú òa nhưng nghĩ lại thì tui thấy, vốn bản thân tui không đặt nặng chuyện phải sở hữu cái này, cái kia thì mới rất gì và này nọ. Tui cũng luôn thấy là nếu chính tui còn muốn viết lách, muốn gửi gắm những thông tin qua từng dòng viết hay những tập podcast thì tui sẽ vẫn tìm được cách.

Tui thấy chính mình luôn khá sợ sệt và lo lắng khi có chuyện gì đó thay đổi trong cuộc sống. Chỉ là tui hay tự dặn mình : bình tĩnh, chuyện gì cũng có thể tìm được cách giải quyết. Càng lớn càng thấy luôn lo lắng, mong muốn chu toàn. Vậy mà cũng chính tui trước đây, đã dám đi du học phía bên kia địa cầu, ở một nơi không có lấy một người mình quen biết. Tính ra cũng liều ha!

Trong thời gian này, tui sẽ lên kế hoạch để chia sẻ nhiều nội dung viết, nói hoặc video hơn. Cũng không có gì đặc biệt nhưng nếu tui không lên kế hoạch thì tui dễ bị quên xong ngày qua ngày là lạc trôi luôn á! Để hướng tới năm sau kỷ niệm 10 năm viết blog lai rai chơi chơi của tui thì cũng phải “kỷ luật” hơn một xíu chứ ha!!

Để làm được điều đó, tui cũng đang lên kế hoạch để “nâng cấp” bản thân hơn một xíu. Tính ra cũng lạ, tui hông hiểu sao thời gian này tui như kiểu muốn phá kén thoát xác. Giống như mình cũng muốn phá khỏi cái giới hạn mình đặt ra từ trước, muốn học thêm cái này cái kia. Chắc tại lâu lâu ai cũng chán cảm giác ngày nào cũng như ngày nào, nhỉ? Nhiều khi tui nghĩ lại, tính ra thời gian tụi mình đi học lại là thời gian tụi mình thay đổi nhiều và nhanh nhất. Chỉ tính mỗi chuyện là hằng ngày nạp kiến thức mới, phải phát triển đồ án kịp tiến độ thì tụi mình mỗi ngày tiến thêm nhiều bước về phía trước, đã trưởng thành ra đôi chút.

Mấy bạn có biết chuyện gì mình làm cũng cần có đà. Chính là cái thói quen, những hoạt động trở thành hành vi tự động mỗi ngày. Hồi trước tui bị mất đà đọc sách, mỗi lần muốn đọc sách là phải tự thuyết phục bản thân hơi lâu, hay không cầm sách vào tay là dễ bị buồn ngủ. Tự nhiên tui thấy khả năng tập trung của bản thân bị mai một quá trời. Nên gần đây tui đang bắt buộc chính mình rèn luyện sự tập trung : từ việc mỗi ngày sẽ ngồi thiền một ít, bắt bản thân mình chú tâm vào mỗi việc mình đang làm, không xao nhãng và rèn luyện trí nhớ bằng cách không phụ thuộc vào những thiết bị điện tử nhắc nhớ, luyện tính nhẩm. Ể! Tính ra cũng khó khăn lắm. Mấy ngày đầu tui muốn bỏ cuộc quá trời. Mà tui tự nhắc : giờ mà làm cho đàng hoàng tử tế, năm sau nhiều khi tui tự cảm ơn tui nhiều lắm á! Nên là không nghĩ ngợi, cứ thế mà làm thôi nha!!

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |"Có bao giờ bạn bị chuyển kênh ngữ điệu, phương ngữ khi nói...
24/05/2025

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |

"Có bao giờ bạn bị chuyển kênh ngữ điệu, phương ngữ khi nói chuyện với những đứa bạn khác nhau chưa chứ tui bị rồi, bị nhiều, bị hoài luôn.

Vèo cái lại đến cuối tuần rồi. Tháng 5 sắp hết tháng 6 này các bạn làm gì vì thời tiết đang rất đẹp đó? Tranh thủ ra ngắm phố phường chút nè. Hay là tiện thể đi thăm thú công viên một chút, hay không mùa này mà đi leo núi cũng đẹp bá cháy luôn á.

Tuần này tui được đi chơi. Lạy trời sau bao ngày làm lụng quần quật cũng tới được ngày này. hallelujah. Tự nhiên đang nói chuyện với bạn cái nghĩ ngang qua cái này nên phải ngồi viết lẹ hông thôi tui quên.

Số là tui có cái tật… không biết là tật hay tài là tui có thể nói chuyện với nhiều tông giọng khác nhau. Nếu tui nói tiếng Sài Gòn là giọng tui nó cao lảnh lót luôn. Mà mỗi lần chuyển qua nói style miền Bắc là tự nhiên nó trầm xuống. Nhưng đôi khi nói hăng quá thì nó vẫn kiểu bị cao lên lại á. Cộng thêm là tui sẽ chêm phương ngữ của miền Bắc vô (mới ghê chứ). Cái thành ra kiểu nói chuyện nó hơi lơ lớ trộn hầm bà lằng vô. Mà không sao! Miễn người đang nói chuyện với mình hiểu mình đang nói gì là được.

Lý do tại sao tui có cái tật này hả…? Hmm hồi trước tui học ban D nên cũng có tí máu thích tìm hiểu ngôn ngữ sẵn rồi. Sau này qua Pháp du học, bạn bè người Việt chủ yếu đến từ miền Bắc nói chung và Hà Nội nói riêng cái thành ra tui bị bắt đài chuyển kênh, chuyển giọng. Còn gặp bạn người miền Nam hay Sài Gòn thì tui quay lại nói tiếng Nam. Kỳ khôi ghê ha! Thực ra tui thích nó! Tại vì nhờ vậy mà tui biết nhiều từ ngữ hơn, tui học được thêm cái này, cái kia, mấy thứ linh tinh thôi nhưng nó làm giàu đáng kể cho cách tui trình bày luôn á!

Cái này là tiếng Việt thôi nha! Còn tiếng Anh, tiếng Pháp nữa chi. Trời ta nói, đang ra rả tiếng Pháp kiểu giao tiếp hằng ngày với bạn bè giỡn hớt slang words các kiểu… xong phải chuyển sang nói chuyện theo kiểu chỉn chu, lịch sự là chuyện tui hay gặp hồi tui đi học, nhất là hồi đi làm thêm nhà hàng á. Có khi cũng fail lắm nhưng đại đa số trường hợp là tui cũng kiểm soát tốt.

Nhưng cái đáng sợ hơn là từ tiếng Pháp chuyển qua tiếng Anh trong 3 nốt nhạc là lá la. Não tui nhảy số cũng dữ lắm mà tới đoạn này cũng phải làm nóng máy xíu chứ lâu quá đâu có xài đâu. Tiếng Anh thì tui nghĩ tui chỉ có 2 kiểu nói chuyện. 1 là tiếng nói xì tin kiểu mấy phim Hanah Montana với High School Musical hồi xưa á. 2 là giọng hơi kiểu trầm tính sẹc xi kiểu chậm rãi đồ. Mà dạo này tui từ bỏ rồi. Tại lấy hơi dữ quá tui mệt chứ hổng gì.

Tui thấy học nhiều ngôn ngữ, không nhất thiết là phải đạt đến đẳng cấp gì kinh khủng, chỉ là mình để ý một xíu thôi, thì bạn sẽ thấy nhiều điểm hay hay nho nhỏ không chỉ về tiếng thôi mà còn về văn hóa xã hội ở từng nơi nữa.

Chụp hình phát cuối ở đâu đó quận 5 Paris trước khi đến miền đầy nắng."

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |"Tui là một đứa hơi kiểu “vội vàng” trong cuộc sống. Chắc t...
23/05/2025

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |

"Tui là một đứa hơi kiểu “vội vàng” trong cuộc sống. Chắc tại từ nhỏ đã suốt ngày bị người lớn nhắc nhở : thao tác nhanh nhẹn lên, không ai đợi mình đâu… nên là cái gì tui cũng sắp xếp tận dụng thời gian hết mức có thể. Nhưng tui thấy vậy cũng không hay lắm. Thứ nhất là tại vì mệt. Cứ xẹt ngang xẹt dọc như điện vậy thì cũng mau hết năng lượng lắm. Thứ hai là không phải cái gì nhanh cũng tốt. Cứ tưởng tượng như tụi mình đang đi leo núi. Nếu như tụi mình cứ cắm đầu cắm cổ đi thiệt nhanh đến điểm đích thì chúng ta sẽ bỏ lỡ những điều xung quanh đường đi và chỉ nhìn thấy được khung cảnh cuối cùng khi đang ở trên đỉnh núi, cho dù là khung cảnh đó có hùng vĩ đến mức nào đi nữa. Còn nếu như tụi mình đi chậm lại, tranh thủ ngó ngang ngó dọc thì tụi mình sẽ bắt được những khoảnh khắc hay ho dọc đường đi. Bù lại thì tụi mình đến đích chậm hơn. Nên là cũng nên biết lượng sức lúc nào nên đi nhanh lúc nào thì cần thong d**g lại.

Thế là cuối tuần này là một cuối tuần thong d**g hơi hiếm hoi của tui. Tui được nghỉ luôn thứ 2 nên là tui mặc sức trở về Lyon sau 2 tháng trời không về. Kiểu lâu rồi không về thì nhớ á. Dù gì tui cũng sống ở đó hơn 8 năm trời. Giờ kêu tui đi luôn không quay về nữa chắc tui buồn lắm. Nó như hometown thứ 2 của tui vậy vì Sài Gòn mãi là số 1.

Tui nghĩ ở mọi nước ôn đới chứ không riêng gì Pháp, mùa xuân là mùa khiến cho mọi người thích thú và cũng e ngại. Vì sau mùa đông, thời tiết còn khá ẩm ương, trong ngày nhiệt độ có thể lên xuống thất thường, nên là không biết phải mặc đồ sao cho không bị hầm hơi buổi trưa mà đến tối không bị run cầm cập. Chưa kể đến chuyện dị ứng phấn hoa làm bao người phải điêu đứng vì đau mắt, hắt xì hơi, khó chịu như là đang bị cảm cúm vậy. Tuy vậy, không thể chối từ là mùa xuân rất đẹp, là thời tiết thích hợp để đi dạo vào buổi chiều vì nhiệt độ không quá lạnh nhưng cũng không oi ả quá đáng như mùa hè.

Mùa xuân có cái mùi của cây cỏ mới trổ trở lại sau những ngày đông giá rét. Mùa xuân cũng có mùi mưa mà tui rất thích. Mưa xuân bên Pháp mau đổ cũng mau tạnh làm tui nhớ mấy trận mưa ở Sài Gòn. Chỉ thiếu tiếng lộp độp trên mái tôn thôi là đủ bộ. Bên cạnh mấy cái dễ thương đó, cũng có những cái dễ ghét như là những con đường trồng những bụi cây có mùi hoa gắt ơi là gắt. Cái thành ra tui sợ đi ngang qua mấy chỗ đó. Mà lỡ có phải đi ngang qua thì phải đi cho thiệt nhanh bịt mũi mà đi chứ không thể ung dung được tại vì hít thở cái bầu không khí đó có khi đinh tai nhức óc luôn. Mấy người bạn Hà Nội của tui nói là cái mùi này có thể so sánh với mùi hoa sữa. Nồng quá khiến người ta khó chịu chứ không yêu thương gì nữa.

Với cái nắng bên này tuy chỉ mới mùa xuân thôi nhưng lắm lúc cũng gắt gao lắm nha! Hồi tui mới qua Pháp tui có biết gì đâu. Cái đứa thấy nắng là mừng húm, nhất là sau mấy tháng trời đông giá suốt ngày chỉ có một màu xám xịt trên trời. Thế là tui tung tăng đi chơi, đi tắm nắng cả ngày ngoài đường. Hậu quả là tối về bị say nắng tới ngày kia cũng chưa khỏi. Say nắng thiệt chứ không phải say nắng anh nào ngoài đường nha! Haha

Nói chung là mùa này đẹp nên dân tình thích đi chụp hình lắm!! Chụp hoa lá cành, chụp cảnh, chụp người hay đơn giản chỉ là chụp phố phường thôi ấy! Nên là mấy bạn ai thích đi ngắm cảnh, không nhất thiết phải là chụp hình điệu đà gì, chỉ là lưu lại vài khoảnh khắc cho riêng mình thôi cũng được. Hãy tận hưởng không khí này nha! Không là phải đợi tới năm sau lận á! Mà thoáng cái tới tháng 5 rồi tháng 6 rồi nè! Tui thấy năm nay thời gian trôi nhanh cực kỳ."

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |"Hmmm chắc bài này là lần đầu tiên tui nói về một chuyện nó...
22/05/2025

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |

"Hmmm chắc bài này là lần đầu tiên tui nói về một chuyện nó hông có gì đáng khoe khoang nhưng mà tui nghĩ cũng không phải gì xấu để giấu đi hết.

Ừ thì… tui là một đứa uống được, tửu lượng cũng thuộc hàng ngồi tới cuối cùng với anh em, bạn bè á! Và tui biết cách kiểm soát nó. Có nghĩa là tui không bê tha, tui không say bét nhè, tui không để mình rơi vào tình trạng sáng hôm sau flashback chuyện hôm trước mà độn thổ. À! Dĩ nhiên để đạt đến trình độ đó cũng phải có mấy lần fails nha! Phải biết giới hạn mình ở đâu thì mới không "nghịch dại" được. Và vì tui cũng không phải đứa tiệc tùng suốt ngày và bình thường cũng khá nghiêm chỉnh nên ít ai thấy được mặt này của tui lắm!

Nếu bạn hỏi là chuyện khác nhau giữa chuyện đi uống với bạn bè người Pháp và bạn bè Việt của tui thì chắc điểm khác nhau tui hay để ý nhất là : đồ nhắm đâu? đồ nhắm đâu hỡi ơi!! Thường đi sortie aka boire un verre hoặc tui hay gọi bằng đi nhậu là hông có tồn tại đồ nhắm luôn. Có chăng tụi tui hay gọi mấy cái thịt nguội, phô mai Pháp, khoai tây chiên để ăn kèm lúc uống thôi. Mà thường thường hông phải chỗ nào cũng ngon hết đâu. Hổng bù cho đi nhậu với hội người mình nè. Đi đâu đi nữa tui thấy đồ nhắm kiểu Á hay chính ra kiểu Việt Nam, vẫn là số dzách nha! Vừa đa dạng vừa hợp gu lai rai hoài hoài luôn.

Đi với mấy bạn Pháp mà gọi bia thì thường toàn gọi nửa lít bia tươi 1 lần. Uống hết lại gọi tiếp. Nhất là thời sinh viên. Khỏi nói luôn! Tuy cũng không phải đứa quẫy đêm quẫy ngày nhưng mà chắc do tụi học Kiến Trúc như tui nó có máu nhậu nhẹt chút xíu trong người nên cũng uống dữ lắm. Nhất là sau mấy đợt nộp đồ án là thường rủ nhau làm một ly xả stress, đập tan căng thẳng. Sau này chắc do "có tuổi" hơn nên tui chuyển dần sang uống vang nhiều, với chắc sợ bị bụng bia nên bớt uống bia lại. Mặc dù bia ở Pháp mà biết chọn quán cũng không kém cạnh gì bia Đức, bia Bỉ đâu nha!!

Mà bản thân tui thích đi uống mùa đông hơn, chứ mùa hè cũng hạn chế lắm tại vì uống xong nó nóng nên tui thấy khó chịu vậy thôi à! À mà tui là đứa chuẩn dân châu Á uống 1 giọt cồn là đỏ mặt, một hớp là đỏ toàn thân như tôm luộc á! Nên mấy đứa bạn Pháp tui lần đầu đi uống với tui đều hết hồn. Tụi bạn cứ tưởng tui xỉn quắc cần câu nhưng thường tui là đứa tiễn mấy đứa nó về nhà sau khi tàn tiệc. Chỉ có bữa nào vui ơi là vui, mà còn trúng hội bài trùng mấy người bạn thân người Việt thì tui mới thả ga thêm xíu hoi!

Mấy năm gần đây, chính xác là từ hồi Covid tui bắt đầu có thêm 1 sở thích chill với ly vang 1 mình. Cũng là lần đầu tiên tui biết sự thú vị của chuyện : uống một mình. Nói tới đây chắc có mấy bạn nói chứ uống một mình có gì vui đâu, hay là uống 1 mình có tự kỷ quá không. Hmm tui nghĩ là không! Tất cả tùy thuộc vào tâm trạng của mỗi người lúc đó. Là ta nốc cả chai hay chỉ nhâm nhi một chút rồi đọc sách, nghe nhạc, xem phim thư giãn. Tui ngộ ra vài thứ khi bất khả kháng bị nhốt trong 4 bức tường, và một trong những thứ đó đó là học cách làm cho bản thân thấy thoải mái và tập làm những việc vốn dĩ đã có một lối mòn. Ví dụ như tui mà đi nhậu là phải rủ hội rủ tụ. Bây giờ thì khác. Thi thoảng tui cũng hay đi cocktail bar 1 mình. Thực ra cũng không cô đơn thầm lặng gì đâu tại tui hay chọn ngồi ghế tại quầy bar. Và luôn vui vì được trò chuyện với các bạn bartender. Nhân tiện làm quen bạn mới luôn!

Vậy nên nếu có bắt gặp tui ở mấy quán cocktail tui hay lui tới ở Lyon hay Paris thì mình chào nhau một cái và uống với nhau một ly hen!! "

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |Nói trước là bài này buồn nha! Lỡ có khóc thì lại đây tui ô...
21/05/2025

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |

Nói trước là bài này buồn nha! Lỡ có khóc thì lại đây tui ôm cái nè!

Tui tự nhận tui là một đứa hơi nhạt nhẽo. Nói sao nhỉ? Tui không có quá nhiều cảm xúc mạnh. Vui thì cũng vui bình thường. Buồn thì cũng buồn bình thường. Chứ ít khi nào tui buồn quá hoặc vui quá. Có người nói tui lãnh đạm… cũng có một phần đúng.

Nếu mấy bạn hỏi tui chuyện gì khiến tui có cảm xúc mãnh liệt nhất trong sắp gần chục năm đi du học rồi ra trường đi làm bên này, tui nghĩ chắc chỉ có chuyện mất mát làm tui phải ngồi ngẫm lại.

Mấy năm đi du học tui ít khi về nhà. Chủ yếu là hè tui hay đi thực tập bên này. Với nữa là tui khá thích bay nhảy, nên là 2-3 năm mới về một lần. Tui cũng nhớ nhà lắm chứ! Nhớ ba mẹ, nhớ em trai, nhớ nhiều người… Nhưng nói chung tui cũng ráng ém cảm xúc vào trong.

Lần đầu tiên tui về chơi là sau 2 năm tui ở du học bên này. Tui cũng háo hức như bao đứa con Sài Gòn xa nhà khác. Tui cũng chuẩn bị từ mấy tháng trước khi tui về. Vì nôn nao về nhà mà. Cho đến khi 2 tuần trước ngày tui về. Tui nghe điện thoại mẹ tui gọi. Lâu lắm rồi tui không thấy mẹ tui khóc nhiều vậy, từ ngày cậu lớn tui mất cách đó 5 năm. Mẹ bảo tui về thì mẹ sẽ dẫn đi gặp ngoại. Nhưng không phải bằng da bằng thịt vì lần này ngoại không đợi được tui. Vậy là tui về trễ mất 2 tuần.

Từ nhỏ là tui có rất nhiều kỷ niệm với ngoại. Có thể nói tui là đứa cháu được ngoại tui chăm sóc nhiều nhất. Tui còn có những kỷ niệm "trốn thoát" với ngoại vì bà thích đi nhiều nơi, gặp gỡ họ hàng. Và hầu như lần nào cũng xách tui theo. Chắc tui thừa hưởng tính phiêu lưu mạo hiểm này của ngoại tui quá haha. Hồi còn nhỏ xíu nhà tui gần xịch công viên Tao Đàn nên sáng nào tui cũng được ngoại ẵm theo tập thể dục sớm tinh mơ. Ừ! Tuổi thơ bạn có gì chứ tuổi thơ tui có ngoại.

Cũng là lần đó, sau khi tui quay lại Pháp để tiếp tục đi học được vài tháng thì tui lại nghe tin nội tui đi xa. Ba tui năm đó cũng suy sụp mất vài tháng mới lấy lại được tinh thần. Tui còn nhớ là tui nhận cuộc gọi từ ba mẹ tui lúc đang mở cửa bước vào nhà. Vừa đóng cửa nhà tui gần như buông thõng người vì tui không biết làm gì. Chính xác là tui không òa lên khóc hoặc buồn đau dâng lên trong lòng, chỉ là tui cảm thấy trống rỗng… một cảm giác như bị rơi vào không gian và không biết đâu là điểm chạm tiếp theo… kiểu thế!

Tui nghĩ đi du học mình được nhiều thứ nhưng mình cũng đáng đổi rất nhiều thứ. Nhất là ều thứ khác. Một trong những điều đó là không được ở gần gia đình. Như kiểu tui lỡ mất đám cưới của bà chị họ thân nhất của tui nè! Tui tiếc hùi hụi mặc dù sau đó tui về là có mấy chầu ăn chơi liền liền với bả. Dẫu là tui ở Pháp cũng kha khá lâu, cũng có những mối quan hệ bạn bè, và cả những nhân duyên khá đặc biệt với nhiều người khác. Nhưng vậy đi chăng nữa, dường như vẫn có một mảnh ghép nho nhỏ bị thiếu do khoảng cách địa lý. Mặc dù nhiều khi ở gần sẽ có những màn tranh cãi nảy lửa cho coi. Nhưng mà xa là sẽ nhớ ngay!

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |Đi du học là có những lúc tui đuối dã man. Vì bài vở quá că...
19/05/2025

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |

Đi du học là có những lúc tui đuối dã man. Vì bài vở quá căng, vì chưa quen với chuyện một thân một mình bên này, vì nhớ nhà và vì đủ thứ chuyện trên đời. Sẽ có 2 trường hợp xảy ra : hoặc là tui gồng lên, ráng làm cho hết việc rồi quay về chiếc giường thân yêu để ngất; hoặc là tui ngất trước lấy sức để hùng hục làm tiếp chứ để đó thì có ai làm cho, học bài cho đâu…

Tui từng chia sẻ ở một bài blog trước đây về việc làm sao để quản lý thời gian lúc vừa học, vừa làm. Đại khái là lúc đó bạn sẽ trở thành bậc thầy thời gian, tận dụng trên từng giây từng phút để làm nhiều việc còn hơn Dr. Strange. Những lần thử nghiệm sắp xếp thời gian biểu và lên kế hoạch kinh khủng khiếp nhưng vẫn fail là tại vì không biết tự lượng sức mình. Và điều quan trọng cuối cùng sót lại là kiên nhẫn mà tui hay gọi là : lỳ lợm. Càng lỳ càng tốt nếu không dễ gãy gánh giữa đường lắm.
Tui thiết nghĩ, mỗi người đều có cách đối đầu với khó khăn hay áp lực khác nhau. Giống như giải toán cũng có nhiều phương pháp, miễn sao ra đáp án đúng là được. Riêng tui thì tùy giai đoạn với lại tùy xem lúc đó cái cục căng thẳng nó bự cỡ nào mà mình xử lý. Lúc đó, nhất quyết là không được cuống cuồng lên. Càng hấp tấp thì nó càng tầy quầy, tùm lum tà la… Những lúc như vầy phải xin miếng bình tĩnh để hành xử. Nếu chưa đủ bình tĩnh thì tui nghĩ là nên đi dạo, đi uống cà phê. Ai mà thích tám, thích nói chuyện thì rủ bạn đi nói chuyện cho xả stress. Khi mà đầu óc thông thoáng bớt rồi thì tin tui đi, chuyện gì cũng là chuyện nhỏ, hoặc chí ít tụi mình sẽ đối diện với nó với một tâm thế thoải mái hơn.

Cái này là cái tui tự học được sau nhiều lần điên đầu vì căng thẳng, bài học này tuy không hiển nhiên chút nào nhưng nó đáng vì trải qua mấy lần như vậy thì tinh thần cũng được rèn dũa thêm chút đỉnh. Đó là trong lúc áp lực dâng cao, tui học cách lắng nghe bản thân, chấp nhận những thứ chưa được, chưa hay và tìm cách khắc phục. Đôi khi không nên cưỡng cầu bản thân nhiều quá. Ví dụ như hồi trước tui cứ kiểu cố thêm chút nữa mà không để ý đến bản thân. Cho đến khi bị một cú burnout như kiểu bị phản bội bởi chính mình, gậy ông đập lưng ông. Thế là tui phải nghỉ dưỡng sức vì đổ bệnh. Trong khi đó, nếu như tui biết lắng nghe bản thân mình hơn, sắp xếp thời gian nghỉ ngơi tốt hơn thì đã không bị như vậy. Nhưng mà mọi người biết đó, mấy đứa lỳ lợm như tui phải bị trầy da tróc vảy vài lần mới chừa. Haha

Bên cạnh đó, phải xác định trong đầu cái nào là ưu tiên quan trọng nhất. Là việc học đúng không? Vậy thì phải chấp nhận rằng những việc khác dù thiết yếu đến mấy cũng không được để nó ảnh hưởng quá nhiều đến vấn đề chính. Mà nhất quyết mệt quá là không được giấu trong lòng. Nên phải có một hoặc nhiều người bạn để nói chuyện, để tâm sự, để gọi điện : ê mày ơi! Liền. Có nhiều người lầm tưởng là cứ làm cái gi khác để quên cái bứt rứt trong đầu đi. Nhưng tui nghĩ đại đa số trường hợp là nó vẫn nằm ở đó, âm ỉ ở bên trong. Đến lúc bị bộc phát là mệt lắm á! Coi phim chưởng hồi xưa người ta kêu bằng tẩu hỏa nhập ma đó. Nên là tui hay khuyên mọi người gì thì gì, nên nói ra cho nhẹ lòng. Không nói được với ba mẹ thì nói với anh chị em, bạn bè, người yêu, người tư vấn tâm lý hoặc không bây giờ nó có cái kiểu viết confession giấu danh tính ở trên mấy cái diễn đàn (cái này tui chưa thử bao giờ nên tui không biết review làm sao)

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |"Tui là một đứa hễ ngồi không là hay suy nghĩ vớ vẩn lung t...
18/05/2025

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |

"Tui là một đứa hễ ngồi không là hay suy nghĩ vớ vẩn lung tung. Hay buồn ngang… Nên là thay vào đó, tui thích vận động thể dục để giải phóng tinh thần. Có mấy đợt tui lười không tập thể dục, tui nhận ra cơ thể mình ù lì quá trời quá đất. Nói vậy không có nghĩa là tui cứ tăng động cả ngày đâu nha. Buổi tối tui cũng trầm mặc lắm. Tui bước vào thế giới riêng của tui chill mình tui, làm những thứ tui thích, hoặc là ngồi viết linh tinh vầy nè.

Tui bị thích thử nhiều thứ nên là tui cũng chỉ là một đứa tay mơ trong mọi môn thể thao thôi! Tui cũng không phải dạng luyện tập hăng say nên không bao giờ thuộc diện đi thi đấu hết. Tui biết chơi bóng rổ chút chút, bóng chuyền chút chút, cầu lông cũng chút chút, còn lại thì toàn những môn cá nhân như kiểu chạy bộ, bơi (tui mới tập gần đây thôi, tui bơi dở tệ luôn). Gần đây bắt đầu đi làm rồi thì thời gian cũng không linh động như hồi trước. Nói chung cả tuần đi làm 5 ngày nên thường tui hay tranh thủ buổi trưa lúc không có nhiều deadline để chạy thì tui đi chạy bộ và cuối tuần thì tập gym. Ừ thì dạo này tập sống lành mạnh với gắt gao với bản thân hơn một chút haha.

Thể dục, thể thao coi vậy chứ mang lại cho tui nhiều cái. Tui có thêm bạn cũng nhờ tập thể dục nè. Mấy lần đi leo núi cũng kết thêm mấy người bạn mới. Thể thao có vẻ giúp cho mọi người xích lại gần nhau hơn. Đầu óc bớt căng thẳng thành ra tinh thần cũng phơi phới theo. Với lại tui thấy xung quanh tui - những ai mà tập thể thao - dù chuyên nghiệp hay tay mơ - đều rất đầu tư và nghiêm túc. Ví dụ điển hình là nếu tui đi chạy bộ (thường tui chạy một khung giờ cố định để không quên và không mất nhịp độ), thì tui sẽ thấy những gương mặt quen thuộc cũng đi chạy tầm giờ đó. Giống như một dạng động lực tự phát rồi người ta truyền cho nhau vậy á.

Tất nhiên mỗi người đều có một cách riêng để vận động. Có người thích nhịp độ nhanh như những môn phối hợp hay đồng đội. Có nhiều người thích cái gì đó nhẹ nhàng hơn như yoga, pilates nè, tập nhẹ nhàng ở nhà…, cũng có người thích kết hợp với âm nhạc như kiểu đi tập nhảy, đi tập dancesport. Dù là kiểu gì thì tui thấy đây là một cách làm cho bản thân phấn chấn hơn, yêu thương sức khỏe thể chất và tinh thần của mỗi người. Nếu là bạn, bạn sẽ dự định tập môn gì?"

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |“Mọi khó khăn đều có lý do, tuổi nào cũng có nên là hãy cứ ...
18/05/2025

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |

“Mọi khó khăn đều có lý do, tuổi nào cũng có nên là hãy cứ bình tĩnh thôi!”

Tui được nhắc nhớ câu này sau một khoảng thời gian loay hoay trong một chuỗi ngày bị xâm chiếm bởi sự thất vọng, nỗi buồn, lạc lối… bằng tất cả những cảm xúc tiêu cực vô cùng mà tui phải đi xuyên qua. Tui chưa nghĩ là tui đã hồi phục hoàn toàn trong thời điểm này. Nhưng chắc là đã thấy được lối ra nên được củng cố niềm tin một xíu.

Từ sớm tui học được cách đối diện với mọi khó khăn một mình và cần tự lập nhiều nhất có thể. Tuy bản thân luôn có nhiều rối bời, sợ hãi, cũng lắm lúc tui luôn hà khắc với chính mình nhưng sau bao năm sống một mình xa nhà, tui biết ơn thiệt nhiều vì đã học được cách làm bạn với bản thân. Ví dụ như tui hay tự biết hỏi thăm mình : có mệt lắm không? Hay hiện tại đang cần gì để hồi phục năng lượng? Vì ngọn lửa muốn cháy lớn thì phải chụm nhiều củi, nhưng củi thì phải đi thu thập chứ không thể có sẵn. Vậy nên trên hành trình tìm củi, tui nghĩ cũng là một cuộc dạo chơi để thu lượm cảnh đẹp, có lúc sẽ vấp hòn đá ngã sỏng soài nhưng cũng có lúc được ngắm cảnh đẹp trên đường.
Tui thấy lâu lâu mình nghỉ phép khỏi mạng xã hội là điều siêu hợp lý. Nhất là khi hiện nay số lượng thông tin nạp lấy thường nhật, dù chủ động hay bị động đều quá nhiều, và không phải thông tin nào cũng hữu ích hoặc mang lại giá trị tích cực. Thế nên liều thuốc hay nhất là mình có thể dành thời gian để làm những hoạt động ngoài trời, “trốn thoát” khỏi thế giới đô thị xô bồ, tất bật này. “Đưa nhau đi trốn em ơi!!” haha

Lúc nấu ăn hay ăn cơm cũng vậy, một bữa ăn mà mình có thể hoàn toàn tập trung vào việc thưởng thức món ăn, trân trọng các giác quan coi như cũng hơi khó thực hiện. Tui đã và đang áp dụng thành công thời gian tĩnh lặng buổi sáng và thời gian không có thiết bị điện tử làm xao động. Bản thân tui thấy có thể được tiếp cận những phương tiện kết nối một cách dễ dàng là một điều tốt. Nhưng chính người lớn tụi mình, cũng cần đưa ra một kế hoạch sử dụng đúng cách, để sự phụ thuộc rồi không nuốt chửng chúng ta.

Hồi trước, tui đối diện với mâu thuẫn một cách phòng vệ và đẩy mạnh cao trào dữ lắm. Một đứa có cái tính nóng hừng hực như tui cho hay. Và rồi bài học lớn nhất tui học được là hít thở để bình tĩnh và điều chỉnh ngọn lửa của mình đúng chỗ. Tui thấy thiệt ra cuộc đời của chúng ta đều giống nhau. Đó là chúng ta đều đi cùng nhau theo một chiều, vậy nên mỗi thời khắc nó đều chỉ xuất hiện đúng một lần và rồi tan biến đi. Thế thì làm sao để mỗi đơn vị thời gian đó được lấp đầy bởi tình yêu thương, sự an bình là mục tiêu tuy khó đạt mà tui vẫn đang phấn đấu từng ngày. Chứ nếu thời gian được lấy lại như mấy phim viễn tưởng du hành vũ trụ thì ai cũng thành kẻ xấu mất thôi. Món ăn càng ngon, càng nên ăn vừa đủ để còn cảm giác thòm thèm đúng hông nè?

Tháng 5 ở Pháp có đặc sản là những bầu trời đẹp, đặc biệt là khi mình có thể thức dậy sớm thiệt sớm.

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |Có một thứ tui phải thừa nhận là tui không có khả năng đăng...
10/05/2025

| Quelques petites choses | 🪐🪐🪐 | Mấy chuyện lặt vặt ở Pháp |

Có một thứ tui phải thừa nhận là tui không có khả năng đăng bài mỗi ngày. Có lúc thì tui làm biếng thiệt! Cái này phải ghi nhận khuyết điểm. Có ngày thì tui khá bận rộn và dành những sự ưu tiên cho những việc khác, cấp bách hơn để hoàn thành. Thêm nữa, tui nghĩ tui là một đứa vẫn cần mẫn tiến bộ mỗi ngày, biết thêm thông tin gì mới thú vị hoặc đọc sách là ví dụ điển hình. Cũng phải dung nạp những nội dung chất lượng mới có thể sản xuất ra những nội dung có ích và khiến mọi người quan tâm chứ. Nên nhiều khi tui cũng hông hiểu sao các bạn có thể đăng bài mỗi ngày. Có ngày câu cú tui không hay lắm tui cũng sẽ không viết gì, chỉ có viết ý chính hoặc những cảm xúc rất cá nhân của riêng tui, cho riêng tui.

Gần đây tui đang học cách tôn vinh những thành tựu cá nhân đạt được, dù có thể nó không có gì to tát, không quá lớn lao. Có ai đó từng nói với tui : đôi khi chúng ta chính là kẻ thù tồi tệ nhất của chính mình. Tui thấy đúng vậy! Nhiều khi tui hay dò xét bản thân mình quá khắt khe, trong khi đôi khi, chính mình cũng cần thở, cần được thả lỏng. Đáng quan ngại nhất là tui nhận ra càng ngày những giá trị trên mạng xã hội đa phần đều không đắt giá và thậm chí quá tiêu cực. "Mạng xã hội không còn vui như trước nữa!" Nếu các bạn để ý có xem vlog của anh JVevermind tháng trước thì khỏi phải nói, anh nói đúng trọng tâm không lệch được chỗ nào. Ngoài lướt mạng xã hội để giải trí thì tui thấy mình còn cần phải luôn tỉnh táo và chọn lọc để không bị ảnh hưởng bởi những năng lượng không mấy tốt đẹp. Mà nghĩ cũng hơi lạ ha, có vẻ văn hóa nào cũng thích nhìn, nghe drama nhiều hơn là những tin tức tích cực. Tui thấy ở trời Âu này, nhiều khi còn kinh khủng hơn nữa là...

Nhân tiện nói về chuyện áp lực. Tui nhận ra thời điểm hiện tại, khi tốc độ phát triển tăng tốc quá nhanh, khiến mọi người luôn phải hối hả chạy về phía trước. Tui cũng không ngoại lệ. Tui cũng là "vận động viên chạy" như mọi người xung quanh. Thứ duy nhất tui áp dụng từ sớm là : mệt thì dừng lại một chút chứ tui không cố quá. "Cố quá là quá cố", hồi trước lúc luyện thi đại học thầy dạy Toán tui nói vậy. Thiệt ra ai cũng có cái máu ăn thua trong người. Chỉ là tụi mình đừng nên đặt bản thân vào trong tình huống bất lợi. Có anh bạn kể tui về chuyện anh đã burnout ra sao. Anh nói rằng anh ước gì có ai đã đến vỗ vai và cảnh báo anh trước khi đạt đến ngưỡng và không tìm thấy lối ra... Chuyện qua cũng lâu rồi, tuy anh lấy lại cân bằng nhưng anh tạm dừng công việc mà anh yêu quý. Nên lâu lâu, bạn cũng như tui, hãy ngồi xuống nhìn xem bản thân có cần nghỉ ngơi không nha! Và nghỉ ngơi có nhiều cách mà ha! Tui mong tụi mình ai cũng khỏe khoắn trong tâm hồn và cả thể chất.

Cuối tuần này tui đi ăn cưới đồng nghiệp. Không hiểu sao năm nay tui được chia sẻ nhiều tin vui của bạn bè xung quanh ghê! Chúc cho tụi mình luôn có những khoảnh khắc tốt đẹp để nở nụ cười trên môi và được ôm ấp bằng những điều tốt lành!

| VLOG MỚI |Video quay đầu tháng đến cuối tháng mới biên tập xong. Tui tự thưởng một tràng pháo tay vì chăm chỉ cho chín...
01/05/2025

| VLOG MỚI |

Video quay đầu tháng đến cuối tháng mới biên tập xong. Tui tự thưởng một tràng pháo tay vì chăm chỉ cho chính mình

Mời mấy bạn xem vlog mới của tui nha!!!

Mừng Quốc tế Lao động cả nhà!!

#2025 Video quay từ đầu tháng 4 mà giờ mới biên tập xong.Mình bàn về một vài cuốn s...

Address

Ho Chi Minh City

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nhi Right Here posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share