18/06/2025
Cách đây hơn mười năm, tôi từng đọc một dòng chữ khiến mình phải dừng lại vài giây: “Lượng thông tin trên internet đã vượt quá khả năng tiêu hóa của cả một đời người.” Khi ấy, internet còn khá nhẹ nhàng. Những blog cá nhân, vài diễn đàn, và mạng xã hội vẫn còn thưa vắng.
Vậy mà người ta đã nói như thế. Còn hiện tại, chỉ cần thức dậy và cầm điện thoại lên, tôi đã bị cuốn vào một dòng chảy không ngừng của hình ảnh, âm thanh, tin nóng, quan điểm, và tranh luận.
Từ đó, tôi bắt đầu nhận ra một điều: nếu chỉ riêng thông tin thôi đã vượt khỏi tầm với, thì toàn bộ cuộc sống — xét trên mọi phương diện — còn vượt xa hơn nhiều.
Một đời người, suy cho cùng, là giới hạn.
Ta không thể biết hết những con người đáng để biết. Không thể yêu hết những người đáng để yêu. Không thể đặt chân đến tất cả những nơi từng mơ ước.
Dù sống trọn một thế kỷ, cũng chỉ là chạm vào một phần cực kỳ nhỏ bé của những gì thế giới này đang diễn ra.
Cái gọi là “cuộc đời mình” thực chất chỉ là một lát cắt mỏng trong hàng triệu lát cắt khác nhau của một bản đồ khổng lồ mà không ai đi hết được.
Ta chỉ cảm nhận được một số cảm xúc giới hạn, trong một vài hoàn cảnh nhất định. Ta chỉ thấy được vài hình dạng của tình yêu, vài trạng thái của sự cô đơn, vài cơn sóng của hạnh phúc — rồi nghĩ rằng mình đã sống đủ.
Nhưng thật ra, có hàng vạn biến thể khác nhau của cùng những cảm xúc ấy mà ta chưa từng có cơ hội trải qua.
Những gì ta biết về thế giới, dù nỗ lực đến đâu, vẫn là kiến thức của một cá thể trong biển người. Những gì ta gọi là ký ức, dù đẹp đến mấy, cũng chỉ là vài dòng gạch mờ trong một cuốn sách không bao giờ đọc trọn.
Có lẽ chính vì không chấp nhận được giới hạn đó mà con người luôn thấy thiếu. Ta sợ bỏ lỡ. Sợ không đủ. Sợ không sống trọn.
Nên ta cố nhồi thêm — thêm trải nghiệm, thêm cảm xúc, thêm kiến thức, thêm mối quan hệ. Nhưng càng gom, ta lại càng thấy mình bé nhỏ và rối loạn.
Vì đời người không phải là bài toán cộng dồn. Nó không đong bằng số nơi đã đi, số người từng yêu, hay số việc từng làm.
Nó đo bằng cách ta hiện diện trong từng khoảnh khắc.
Một người có thể sống sâu chỉ bằng vài lần lắng nghe thật sự. Vài cuộc trò chuyện không phòng bị. Vài khoảnh khắc mà ta không tìm cách ghi lại, mà chỉ lặng lẽ cảm nhận.
Không cần sống nhiều, chỉ cần sống kỹ. Không cần hiểu hết, chỉ cần hiểu vài điều quan trọng. Không cần ghi nhớ cả thế giới, chỉ cần giữ lại vài ký ức không thể thay thế.
Đó là phần nhỏ bé nhưng chân thực nhất của đời sống — phần duy nhất ta có thể gọi là của mình.
Chúng ta không cần cưỡng cầu. Không cần hiểu hết, sống hết, hay trở thành tất cả.
Một đời người, ngay từ đầu, đã là một giới hạn không thể phá vỡ. Nhưng chính trong cái giới hạn đó, nếu biết cách sống đủ đầy, thì lại có thể thấy được điều vô hạn.
Và có lẽ, đó là điều đẹp nhất: giữa vô vàn khả thể mà ta không thể chạm tới, vẫn có một phần rất nhỏ, rất riêng, chờ ta sống trọn vẹn với nó.
St