Chữa Lành Tâm Hồn

Chữa Lành Tâm Hồn Chia sẻ những giá trị nhân văn của cuộc sống!

CÂU CHUYỆN ĐẮNG LÒNG...Một ngày, anh hẹn chị ra quán cà phê trước nhà ga chính của thành phố Bremen. Câu đầu tiên khi gặ...
28/11/2025

CÂU CHUYỆN ĐẮNG LÒNG...
Một ngày, anh hẹn chị ra quán cà phê trước nhà ga chính của thành phố Bremen. Câu đầu tiên khi gặp anh, chị nói trong sự c:áu g:ắt:
- Ông lại bán xe rồi hay sao mà đi tàu lên đây?
Anh cúi đầu trả lời lí nhí trong hổ thẹn:
- Ừ thì bán rồi, vì cũng không có nhu cầu lắm!
Chị sầm mặt xuống:
- Ông lúc nào cũng vậy, suốt đời không ngóc lên đầu lên được. Hẹn tôi ra đây có chuyện gì vậy?
Khó khăn lắm anh mới có thể nói với chị điều mà anh muốn nhờ. Chị cũng khó khăn lắm mới có thể trả lời từ chối:
- Nhưng mà gia đình tôi đang yên lành, nếu đưa con bé về e sẽ chẳng còn được bình yên nữa!
Anh năn nỉ, nhưng thật sự là anh rất bối rối:
- Con bé đã đến tuổi dậy thì, anh là đàn ông, không thể gần gũi và dạy dỗ chu đáo cho nó được. Anh chưa bao giờ cầu xin em điều gì, chỉ lần này thôi. Chỉ cần nửa năm hay vài ba tháng gì cũng được. Em là phụ nữ em gần nó, em hướng dẫn và khuyên bảo nó trong một thời gian để nó tập làm quen với cuộc sống của một thiếu nữ, sau đó anh sẽ lại đón nó về.
Chị thở dài:
- Ông lúc nào cũng mang xui xẻo cho tôi. Thôi được rồi, ông về đi, để tôi về bàn lại với chồng tôi đã. Có gì tôi sẽ gọi điện thông báo cho ông sau.
Anh nhìn chị với ánh mắt đầy hàm ơn. Anh đứng dậy, đầu cúi xuống như có lỗi, tiễn chị ra xe rồi thở dài, lùi lũi bước vào nhà ga đáp tàu trở lại Hamburg.
Anh và chị trước kia là vợ chồng. Họ yêu nhau từ hồi còn học phổ thông. Anh đi lao động xuất khẩu ở Ðông Ðức. Chị theo học Ðại Học Sư Phạm Hà Nội 1. Ngày bức tường Berlin sụp đổ, anh chạy sang phía Tây Ðức. Chị tốt nghiệp đại học, về làm giáo viên cấp 3 huyện Thái Thụy, Thái Bình. Họ vẫn liên lạc và chờ đợi nhau.
Khi đã có giấy tờ cư trú hợp lệ, anh về làm đám cưới với chị, rồi làm thủ tục đón chị sang Ðức.
Vừa sang Ðức, thấy bạn bè anh ai cũng thành đạt, đa số ai cũng có nhà hàng, hay cửa tiệm buôn bán, chỉ có anh là vẫn còn đi làm phụ bếp thuê cho người ta. Chị trách anh vô d:ụng. Anh không nói gì, chỉ hơi buồn vì chị không hiểu: Ðể có đủ t:iền bạc và điều kiện lo thủ tục cho chị sang được đây, anh đã vất vả tiết kiệm mấy năm trời mới được. Như vậy mà anh đã không dám mạo hiểm ra làm ăn.
“Ðồ cù lần, đồ đàn ông vô d:ụng...” đó là câu nói cửa miệng chị dành cho anh, sau khi anh và chị có bé Hương.
Bé Hương sinh thiếu tháng, phải nuôi lồng kính đến hơn nửa năm mới được về nhà. Khi bác sĩ thông báo cho vợ chồng anh biết bé Hương bị thiểu năng bẩm sinh. Giông tố bắt đầu thực sự nổi lên từ đó: Chị trách anh, đến một đứa con cũng không làm cho ra hồn thì hỏi làm được gì chứ. Anh ngậm đắng nuốt cay nhận lỗi về mình và dồn hết tình thương cho đứa con gái xấu số.
Bé Hương được 3 tuổi, chị muốn ly d:ị với anh. Chị nói, ông buông tha cho tôi, sống với ông đời tôi coi như tàn. Anh đồng ý vì anh biết chị nói đúng. Anh là người chậm chạp, không có chủ kiến và không có chí tiến thân, sống an phận thủ thường. Nếu cứ rằng buộc sẽ làm khổ chị. Bé Hương 3 tuổi mà chưa biết nói. Chị cũng rất thương con, nhưng vì bận bịu làm ăn nên việc chăm sóc con bé hầu hết là do anh làm. Vì vậy mà con bé quấn quít bố hơn mẹ. Biết vậy nên chị cũng rất yên tâm và nhẹ nhõm nhường quyền nuôi dưỡng con bé cho anh khi làm thủ tục ly hôn. Ly d:ị được gần 1 năm thì chị tái giá.
Chị sinh thêm một đứa con trai với người chồng mới. Thành phố Bremen là thành phố nhỏ. Người Việt ở đó hầu như đều biết nhau. Chị cảm thấy khó chịu khi thỉnh thoảng bắt gặp cha con anh đi mua sắm trên phố. Chị gặp anh và nói với anh điều đó. Anh biết ý chị nên chuyển về Hamburg sinh sống.
Chị không phải là người vô tâm, nên thỉnh thoảng vẫn gửi t:iền nuôi dưỡng con cho anh. Trong những dịp năm mới hay Noel, chị cũng có quà riêng cho con bé. Nhiều năm, nếu có thời gian, chị còn đến trực tiếp tặng quà cho con bé trước ngày lễ Giáng Sinh nữa.
Thấm thoát đó mà giờ đây con bé đã sắp trở thành một thiếu nữ. Tuy chị không biết cụ thể thế nào. Chị chỉ hiểu, dù con bé lớn lên trong tật nguyền hẩm hiu nhưng anh rất thương nó. Chị cũng biết con bé gặp vấn đề trong giao tiếp, phải đi học trường kh:uyết t:ật. Nhưng con bé rất ngoan. Anh cũng không phải vất vả vì nó nhiều. Nó bị bệnh thiểu năng, trí tuệ hạn chế, phát âm khó khăn. Tuy vậy nó vẫn biết tự chăm sóc mình trong sinh hoạt cá nhân. Thậm chí nó còn biết giúp anh một số công việc lặt vặt trong nhà...
Chồng chị đã đồng ý cho chị đón con bé về tạm sống với chị vài tháng, với điều kiện trong thời gian con bé về sống chung với vợ chồng chị, anh không được ghé thăm. Chị cũng muốn thế, vì chị cảm thấy hổ thẹn khi phải tiếp xúc với vẻ mặt đ:ần đ:ần dài d:ại của anh.
Vợ chồng chị đã mua nhà. Nhà rộng, nên con bé được ở riêng một phòng. Chị đã xin cho con bé theo học tạm thời ở một trường kh:uyết t:ật ở gần nhà. Con bé tự đi đến trường và tự về được.
Ði học về, nó cứ thui thủi một mình trong phòng. Ðứa em trai cùng mẹ của nó, cũng như mẹ nó và bố dượng nó rất ít khi quan tâm đến nó. Niềm vui duy nhất của nó là chờ điện thoại của bố. Nó phát âm không chuẩn và nói rất khó khăn, nên hầu như nó chỉ nghe bố nói chuyện. Bố dặn dò nó rất nhiều và thỉnh thoảng còn hát cho nó nghe.
Em trai nó học thêm piano, nên nhà mẹ nó có cái đàn piano rất đẹp để ở phòng khách.
Có lần nó sờ và bấm bấm vài nốt. Mẹ mắng nó không được phá đàn của em. Nên từ đó nó không dám đụng đến nữa. Có hôm anh gọi điện thoại cho nó, nó nghèn nghẹn nói lõm bõm: “...đàn... đàn...klavia...con muốn...” Anh thở dài và hát cho nó nghe.
Tháng đầu, hầu như ngày nào anh cũng gọi điện thoại cho nó. Rồi thưa dần, thưa dần.
Cho đến một ngày anh không gọi cho nó nữa. Sau một tuần đăng đẳng không nghe anh gọi điện thoại. Con bé bỏ ăn và nằm bẹp ở nhà không đi học. Chị không biết gì cứ mắng nó giở chứng.
Một đêm, chị bỗng bật choàng dậy khi nghe tiếng đàn piano vang lên. Chị chạy ra phòng khách, thấy con bé đang ngồi đánh đàn say sưa. Nó vừa đánh vừa hát thì thầm trong miệng. Chị cứ há hốc mồm ra kinh ngạc. Chị không thể tưởng tượng nổi là con bé chơi piano điêu luyện như vậy. Chị chợt nhớ ra, đã có lần anh nói với chị, con bé ở trường kh:uyết t:ật có học đàn piano, cô giáo khen con bé có năng khiếu. Lần đó chị tưởng anh kể chuyện lấy lòng chị nên chị không quan tâm.
Chị đến gần sau lưng nó, và lặng lẽ ngắm nhìn nó đánh đàn. Chị cúi xuống và lắng nghe con bé hát thầm thì cái gì... Và chị sởn cả da gà, khi chị nghe con bé hát rõ ràng từng tiếng một, mà lại là hát bằng tiếng Việt hẳn hoi: “...Nhớ những năm xa xưa ngày cha đã già với bao sầu lo... sống với cha êm như làn mây trắng... Nhớ đến năm xưa còn bé, đêm đêm về cha hôn chúng con...với tháng năm nhanh tựa gió... Ôi cha già đi, cha biết không...”
Chị vòng tay ra trước cổ nó và nhẹ níu, ôm nó vào lòng. Lần đầu tiên chị ôm nó âu yếm như vậy. Chị thấy tay mình âm ấm. Nó ngừng đàn đưa tay lên ôm riết tay mẹ vào lồng ngực. Nó khóc. Chị xoay vai nó lại, nhìn vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nó. Nó chìa cho chị một tờ giấy giấy khổ A4 đã gần như nhàu n:át.
Chị cầm tờ giấy và chăm chú đọc, rồi thở hắt ra nhìn nó hỏi, con biết bố con bị ung thư lâu chưa. Nó chìa bốn ngón tay ra trước mặt mẹ. Chị hỏi, bốn tháng rồi hả. Nó gật đầu.
Chị nhìn chăm chăm vào tờ giấy, và từ từ ngồi thụp xuống nền nhà, rũ rượi thở dài.
Con bé hốt hoảng đến bên mẹ, ôm mẹ vào lòng, vuốt mặt mẹ, rồi vừa ấp úng nói vừa ra hiệu cho mẹ. Ðại ý là nó diễn đạt rằng:
- Bố lên ở trên Thiên Ðường rồi, mẹ yên tâm, con đã xin vào nội trú ở trường dưới Hamburg, ngày mai con sẽ về dưới đó, con không ở lại đây lâu để làm phiền mẹ và em đâu, con về ở tạm đây là vì bố muốn thế, bố muốn mình ra đi được nhẹ nhàng và yên tâm là có mẹ ở bên con...”
Chị cũng ôm nó vào lòng, vỗ vỗ vào vai nó và nói, con gái ngoan của mẹ. Ngày mai nếu mẹ sắp xếp được công việc, mẹ sẽ đưa con về Hamburg...
● Tôi nghe người ta kể lại chuyện này, lúc đi dự một cuộc biểu diễn nghệ thuật của học sinh kh:uyết t:ật và khiếm thị. Khi thấy em gái đệm đàn piano cho dàn đồng ca, cứ khăng khăng đòi phải đàn và hát bài hát “Người Cha Yêu Dấu” bằng tiếng Việt trước, sau đó mới chịu đệm đàn cho dàn đồng ca tiếng Ðức. Quá kinh ngạc nên tôi cứ gạn hỏi mãi người trong ban tổ chức. Cuối cùng họ đã kể cho tôi nghe câu chuyện như vậy. 😭😭😭
https://s.shopee.vn/5VNr2yw5TR

28/11/2025

Cuộc đời còn dài, nhất định phải tự chăm sóc thật tốt cho bản thân...
,

28/11/2025

Bạn có hay bị xem thường..!???

Nội dung bức thư xin từ chức của quản lý gửi sếp như sau:“Trong hai năm, tôi đã thay đổi công việc nhiều lần, từ nhà phá...
28/11/2025

Nội dung bức thư xin từ chức của quản lý gửi sếp như sau:
“Trong hai năm, tôi đã thay đổi công việc nhiều lần, từ nhà phát triển WAP chuyển sang làm quản lý mạng. Nơi làm có thời gian ngắn nhất là 11 ngày, dài nhất thì làm tới bây giờ.
Vào thời điểm đó, tôi còn khá hoang mang, không biết mình nên làm gì. Và nhảy việc là cách để tôi tiếp thu kiến thức mới, nhưng nhảy việc cũng khiến tôi trở nên dễ nóng nảy hơn rất nhiều.
Khi đến với môi trường mới này, tôi cảm thấy khá tốt. Lúc đ:ầu, tôi đã quyết tâm sẽ làm việc thật chăm chỉ. Trong đ:ầu tôi nghĩ ra rất nhiều dự án, và tôi muốn công ty có thể thực hiện nó. Nhưng cách cư xử của bạn và nhiều việc xảy ra trong công ty khiến tôi thấy rất thất vọng.
Tôi nghĩ rằng chỉ khi làm việc với một nhà lãnh đạo khôn ngoan, quyết đoán và sáng suốt, thì tôi mới có thể phát triển con đường tương lai của mình ở đây.
Đã từng làm việc với nhiều công ty tư nhân, nên tôi hiểu nỗi khó khăn của ông chủ, vì vậy trong quá trình làm việc tôi hiếm khi bày tỏ sự không hài l:òng của mình. Nhưng nay tôi không thể chịu đựng được nữa, vì thế muốn xin từ chức.
Chỉ là có một số điều, tôi nghĩ vẫn nên nói với sếp:
1. Là một ông chủ, có vài điều nhỏ nhặt anh không nên quá bận tâm. Người làm sếp thì nên làm những việc có trình độ tương đương, những việc lớn, chứ không phải suốt ngày nhìn chằm chằm vào k:huyết điểm của nhân viên, việc này sẽ khiến người ta cảm thấy rất k:hó c:hịu.
Ví dụ: Máy tính kia nên để ai sử dụng, tại sao nhân viên kia lại hay đi muộn về sớm, hoặc những việc thanh toán... Những chuyện đó đã có bộ phận nhân sự và kế toán lo, sếp không nên tự làm hỏ:ng hình ảnh của mình.
Tôi chưa bao giờ thấy có vị lãnh đạo nào đích thân tính t:iền l:ương hàng năm cho nhân viên, rồi lại đích thân gửi đi?
Bạn làm như vậy, chẳng phải đang tự tạo thêm lượng công việc cho mình hay sao?
2. Tiết kiệm chi phí văn phòng là tốt, nhưng bạn lại đề nghị nhân viên sử dụng Internet trong tầm giới hạn, không được sử dụng quá nhiều bút viết, gọi điện cho khách hàng cũng không được vượt quá số t:iền điện thoại, t:iền xăng cộ cho nhân viên thì không nhiều... Làm như vậy, nhân viên sẽ cảm thấy bạn k:eo kiệt, vì phàn nàn về bạn mà tiến độ công việc cũng giảm đi rất nhiều.
3. Làm việc gì cũng phải công bằng. Về việc tăng ca, nên có quy định cụ thể.
Nhân viên phải làm việc hiệu quả chứ không nên chỉ chơi trong giờ hành chính rồi đăng ký làm thêm giờ để kiếm lương gấp đôi. Công việc có hoàn thành xong đúng giờ hay không phụ thuộc rất nhiều vào ý thức cá nhân.
Tại sao anh lại có cách đối xử với mỗi người khác nhau? Điều này sẽ rất bất công với người khác, làm như vậy sao giữ được lòng người?
4. Nói chuyện nên có giới hạn, đừng vì bản thân có chức quyền mà nói nặng người khác. Tôi đã làm việc rất chăm chỉ để lấy hợp đồng mới về cho công ty. Tuy dự án này có mức l:ương hàng năm không cao, nhưng bạn cũng không cần trừ ti:ền và phê bình tôi trước mọi người chứ?
5. Đừng bao giờ dùng hành vi cá nhân để quản lý công ty, và cho rằng công ty là của mình. Tâm lý hẹp hòi sẽ khiến việc quản lý công ty trở nên lộn xộn, không theo hệ thống.
6. Tôi thích làm việc tự do, không thích bị ràng buộc và thích có không gian thể hiện khả năng của mình. Nhưng những điều này công ty đều không thể đáp ứng, nhận rõ công ty không phù hợp với mình, vì thế tôi đã xin từ chức.
7. Công ty chính là một khu tập thể xã hội thu nhỏ, dù công ty trước kia từng thành công rực rỡ thế nào, thì hiện tại nó đang thiếu đi bầu không khí đoàn kết, mỗi nhân viên đều không có cảm giác an toàn. Đã nhiều năm, nhưng những nhân viên kì cựu đều không được thăng chức, tăng l:ương hay tổ chức tham gia bất kỳ khóa học nâng cao kỹ năng nào cả.
Thưa sếp, anh có thể tìm được một nhân viên giỏi hơn tôi, nhưng không thể chỉ dựa vào t:iền để giữ trái t:im nhân viên mãi trung thành. Việc từ chức của tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công ty, nhưng mong rằng sếp có thể thay đổi vài thói quen trong quá trình quản lý của mình. Chúc công ty ngày một phát triển thịnh vượng.”
BỨC THƯ ẨN CHẤT RẤT NHIỀU VẤN ĐỀ MÀ NHÂN SỰ GIỎI THƯỜNG GẶP PHẢI:
- Sếp quá soi xét, để tâm vào tiểu tiết
- Sếp không biết phân quyền, ôm đồm việc vặt mà quên đi những việc lớn mang tính chiến lược
- Tư duy quản lý chi li, tiết kiệm quá mức, dẫn tới trở thành người sếp k:eo kiệt, khó truyền cảm hứng cho nhân viên.
- Thiếu công bằng trong đối xử và đánh g:iá giữa các nhân viên
- Phê bình, trừ l:ương, làm m:ất thể diện nhân viên trước tập thể
- Dùng cảm xúc cá nhân để quản lý công ty
- Không tạo được môi trường tự do phát triển năng lực
- M:ất đoàn kết nội bộ, không khí làm việc t:iêu c:ực
- Không có lộ trình phát triển, thăng tiến hoặc đào tạo cho nhân viên
BÀI HỌC CỐT LÕI DÀNH CHO NHỮNG NGƯỜI LÃNH ĐẠO:
- Người giỏi không rời công ty, họ rời cách mà công ty đối xử với họ.
- Lãnh đạo càng giỏi phải càng biết buông những điều nhỏ, nắm những điều lớn, đừng vì muốn kiểm soát mà đ:ánh m:ất l:òng người.
- Một tổ chức mạnh cần được xây dựng bằng niềm tin, sự công bằng và môi trường để người tài được tự do phát triển.
- Tôn trọng và trao quyền là hai “đ:ồng t:iền” lớn nhất mà người lãnh đạo có thể dùng để giữ nhân sự cốt lõi.
- Văn hóa lãnh đạo nhỏ nhen sẽ khiến nhân tài lớn lần lượt rời đi.
Còn bạn, sau khi đọc bức thư này, bạn có suy nghĩ gì? Nếu là một người sếp, khi nhận được lá thư từ chức này bạn sẽ làm gì?
đọc thêm tại https://s.shopee.vn/3VcmdXHXjo

1. Đừng đ.ánh gi.á người khác là tốt hay x.ấu, bởi điều đó cũng không ảnh hưởng tới bát cơm của bạn.2. Đừng đ.ánh gi.á đ...
28/11/2025

1. Đừng đ.ánh gi.á người khác là tốt hay x.ấu, bởi điều đó cũng không ảnh hưởng tới bát cơm của bạn.
2. Đừng đ.ánh gi.á đức hạnh của người khác, bởi bạn đâu chắc đã cao hơn người ta.
3. Đừng đ.ánh gi.á gia đình của người khác, bởi nó không có liên quan chút nào tới bạn.
4. Đừng đ.ánh gi.á học vấn của người khác, bởi sự học là vô bờ, cũng là việc cần nỗ lực cả đời.
5. Đừng đ.ánh gi.á về bất kỳ ai, cho dù là người bạn x.em th.ường nhất.
6. Đừng t.iêu t.iền tùy tiện, bởi ngày mai có thể bạn sẽ là người tiếp theo thất nghiệp.
7. Đừng v.ênh v.áo tự đắc, bởi ngày mai có thể bạn sẽ là người tiếp theo sa cơ thất thế.
8. Đừng khoa trương quá, phải hiểu là không có ai thua k.ém bạn cả. Tóm lại, làm người thì nên khiêm tốn một chút.
9. Đừng dựa d.ẫm vào người khác, bởi cuộc sống ai cũng có gánh n.ặng, ai cũng muốn được sống thoải mái cả.
10. Đừng làm t.ổn th.ương người khác, nhân quả sớm muộn cũng sẽ đến.
11. Làm người không cần phải giải thích, là lựa chọn của bậc trí giả vậy.
12. Đừng tùy tiện nổi nóng, không ai n.ợ n.ần gì bạn cả. Hiện tại nhiều đ:au kh.ổ, nhưng một thời gian sau quay đ.ầu nhìn lại, sẽ phát hiện mọi chuyện đều không đáng gì.
13. Đừng bàn luận ai tu tốt hay không tốt, tu hành tùy thuộc mỗi người, người khác chính là cái gương của bạn, phản chiếu thiếu s.ót của bản thân, chỉ ra chỗ chưa tới trong tu luyện của bạn.
Nước trong quá thì không có c.á, người xét nét quá thì không có bạn, cuộc sống đôi khi cần "h.ồ đ.ồ" một chút, khôn khéo quá sống thật rất mệt mỏi. Cuộc sống đừng quá coi trọng danh l.ợi, giản dị một chút sẽ tự do tự tại.
Bạn cho đi càng nhiều, thì nhận lại cũng càng nhiều.
https://s.shopee.vn/3qFd1TO1nc

HÔN NHÂN TỐT — LÀ NƠI MUỐN Ở LẠI, CHỨ KHÔNG CẦN GẮNG GƯỢNGCó người hỏi: “Làm sao để biết mình đang có một cuộc hôn nhân ...
28/11/2025

HÔN NHÂN TỐT — LÀ NƠI MUỐN Ở LẠI, CHỨ KHÔNG CẦN GẮNG GƯỢNG
Có người hỏi: “Làm sao để biết mình đang có một cuộc hôn nhân đáng để giữ?”
Không có bí kíp chung nào — bởi mỗi người, mỗi gia đình, mỗi thời điểm là khác nhau. Nhưng có một điều chắc: Nếu sống cùng nhau mà mỗi ngày đều muốn tiếp tục — đó là hôn nhân tốt.
✦ Đừng đặt hạnh phúc lên vai người kia
Nhiều phụ nữ bước vào hôn nhân với hy vọng được che chở, được bảo vệ, được an ủi.
Nhưng quên m:ất: người mình cần nhất thực ra là mình — một người biết yêu chính mình, tự chăm chút, tự vững vàng.
Khi bạn đủ đẹp từ bên trong — tâm hồn tĩnh, trái tim lành — thì dù bên cạnh là ai, vẫn có thể thấy an toàn. Và người đàn ông ở bên — nếu đủ tâm, sẽ chọn trở về chứ không đi xa.
✦ Đừng tưởng hôn nhân là “dĩ nhiên phải vậy mãi”
Yêu, hợp, cưới — xong thì nghĩ rằng mọi thứ vững. Nhưng đời không có “luôn luôn”.
Có những ngày mệt mỏi, bất đồng, cả hai đều có thể bị cái “tôi” lôi vào c:ãi vã, lạnh nhạt, im lặng.
Lúc ấy, bạn không cần chiến thắng — chỉ cần giữ lại một ánh mắt dịu dàng, một câu hỏi nhỏ “Em ổn không?”, một bước lùi để ai đó hiểu ra: vẫn có người đồng hành.
✦ Hôn nhân tốt — không phải không v:a chạm, mà là biết đi tiếp sau v:a chạm
Một cuộc hôn nhân tốt không nương theo danh lợi, không xây trên cát vàng.
Nó xây bằng… sự tôn trọng, thấu hiểu, và sẵn sàng làm mới bản thân mỗi ngày.
Hôm nay bạn không giống hôm qua — có thể già đi, mệt hơn, lo lắng hơn. Nhưng nếu bạn biết giữ mình — biết bảo vệ tâm hồn, biết giữ lại giá trị riêng — thì hôn nhân sẽ không trở thành cái ổ nặng trĩu mà là nơi để mỗi lúc mỏi, lại tìm về để “sạc pin”.
https://s.shopee.vn/20nypSgyJo

Có một độ tuổi mà con người ta không còn đo lường giá trị đời mình bằng số t:iền trong tài khoản, chiếc xe mình lái hay ...
28/11/2025

Có một độ tuổi mà con người ta không còn đo lường giá trị đời mình bằng số t:iền trong tài khoản, chiếc xe mình lái hay bao người nể phục. Mà bằng sự bình yên trong lòng, và việc mình có còn là chính mình giữa dòng đời xuôi ngược hay không.
Mạnh mẽ không còn là giành cho được bao nhiêu, mà là dám buông những thứ không xứng đáng. Càng lớn tuổi, càng hiểu: không phải thứ gì giữ được cũng nên giữ. Có khi biết buông mới là biết thương mình.
Trí tuệ không phải là học cao, bằng cấp nhiều, nói ai cũng nể. Mà là có thể dạy ai đó một điều gì có ích, bằng chính kinh nghiệm thật thà từ cuộc đời mình từng đi qua. Trí tuệ thật sự khiến người khác thấy nhẹ lòng, chứ không phải cúi đầu.
Sức mạnh không nằm ở chỗ mình hơn người ta, mà là mình nâng được ai lên. Một lời nói đúng lúc, một cử chỉ không cần phô trương, có khi cứu người khác khỏi một ngày đen tối. Càng đi qua nhiều năm tháng, càng thấy: giúp ai một chút, mình cũng sáng lòng.
Niềm vui không cần đông đúc. Có khi chỉ cần một khoảng lặng, một tách trà, hay một bản nhạc cũ. Không bon chen, không phải cố cười để vừa lòng ai. Vui là khi không cần tìm lý do — chỉ vì thấy đủ, là đủ.
Thành ra, đến lúc hiểu rồi, ta chẳng mong làm người giỏi nhất — chỉ mong được làm người t:ử tế. Với người, và với chính mình.
https://s.shopee.vn/qc1QsA3n9

Nhiều người nói:“Có t:iền rồi mới biết bản chất thật của một con người.”Nhưng sự thật tinh tế hơn thế rất nhiều:T:iền kh...
24/11/2025

Nhiều người nói:
“Có t:iền rồi mới biết bản chất thật của một con người.”
Nhưng sự thật tinh tế hơn thế rất nhiều:
T:iền không tạo ra bản chất. Nó chỉ phóng đại điều đã có sẵn trong tâm.
Một người t:ử tế – khi giàu sẽ t:ử tế gấp bội.
Một người tham – khi giàu sẽ tham vô hạn.
Một người biết ơn – khi giàu sẽ cho đi nhiều hơn.
Một người sân hận – khi có t:iền lại càng dễ gây ngh:iệp.
T:iền chưa bao giờ là thủ phạm.
Năng lượng bên trong mới là gốc.
Có những người, khi nghèo thì hiền lành,
nhưng khi giàu lên lại trở nên khó chịu, phán xét, coi thường người khác.
Không phải vì t:iền làm họ thay đổi,
mà vì tâm như vậy từ lâu – chỉ là khi chưa có điều kiện, nó bị giấu đi.
T:iền giống như ánh đèn spotlight:
chiếu vào đâu, thứ đó sáng lên.
Nếu trong bạn là yêu thương → nó sẽ được chiếu sáng.
Nếu trong bạn là góc tối → ánh đèn sẽ phóng lớn góc tối ấy.
Đảo chiều lại để thấy bài học thật sự:
Không phải cứ có t:iền là tốt hơn.
Không phải cứ không có t:iền là xấu hơn.
Mà là: bạn đang mang năng lượng gì khi t:iền đến?
Đức Phật dạy:
“Tâm tịnh thì cảnh tịnh.
Tâm nhiễm thì vạn pháp đều nhiễm.”
T:iền chỉ là dòng năng lượng trung tính.
Nó chạy qua ai – sẽ mang màu của người đó.
Hãy tưởng tượng bản thân như một chiếc ly:
Nếu trong ly là nước trong, t:iền rót vào sẽ trong.
Nếu trong ly là bùn, t:iền rót vào sẽ đục.
Không phải nước sai – mà chiếc ly quyết định tất cả.
T:iền chỉ là nước.
Con người mới là chiếc ly.
Nếu muốn t:iền đến mà không tạo ngh:iệp,
nếu muốn giàu mà vẫn được an,
hãy bắt đầu từ việc “sửa cái ly” trước khi đợi “nước đổ vào”.
Rèn sự t:ử tế trong việc nhỏ nhất.
Làm giàu bằng năng lượng biết ơn, không bằng tính toán.
Kiểm soát lòng tham – vì tham nhỏ không thắng thì tham lớn càng nuốt bạn.
Quản lý t:iền bằng tỉnh thức, không bằng cảm xúc bốc đồng.
Học cách cho đi – để năng lượng t:iền được lưu thông.
Làm việc có giá trị – để mỗi đồng đến đều mang phước.
Tự hỏi mình mỗi ngày: “Năng lượng của tôi có đủ sạch để đón tài khí không?”
Bạn giàu hay nghèo phụ thuộc vào phước.
Nhưng bạn giữ được bao nhiêu – phụ thuộc vào tâm.
Cuối cùng, hãy nhớ:
T:iền không làm hỏng ai cả.
Nó chỉ phóng đại con người thật bên trong.
Bạn muốn t:iền phóng đại điều gì?
Hãy nuôi điều đó ngay hôm nay.
“T:iền không thay đổi bản chất.
Nó chỉ kéo tấm rèm ra để ai cũng nhìn thấy tâm bạn rõ hơn.”
https://s.shopee.vn/8KhwILCOWr

Có một sự thật âm thầm nhưng không bao giờ sai:Trách nhiệm có thể né, nhưng ngh:iệp thì không.Dù bạn quay lưng, im lặng ...
24/11/2025

Có một sự thật âm thầm nhưng không bao giờ sai:
Trách nhiệm có thể né, nhưng ngh:iệp thì không.
Dù bạn quay lưng, im lặng hay làm ngơ, ngh:iệp vẫn theo sát – như cái bóng đi cùng bạn suốt đời.
Trong đời, ai cũng từng chọn cách tránh né: làm sai rồi tìm lý do, làm tổn thương người khác rồi tự nhủ “rồi họ quên thôi”, hứa rồi nuốt lời vì nghĩ “chẳng sao đâu”. Có lúc ta tưởng mình đã thoát, nhưng một ngày nào đó, ở một nơi bất ngờ nhất, ta lại phải đối diện chính thứ mình từng chạy trốn.
Có câu:
“Ngh:iệp không phải gậy để đánh, mà là bài học để tỉnh.”
Ngh:iệp không đến để làm ta khổ. Ngh:iệp đến để chỉ vào chỗ ta chưa vững, chưa sạch, chưa sáng. Khi ta cố lẩn tránh, ngh:iệp quay lại mạnh hơn. Khi ta dám nhìn vào nó, ngh:iệp tan như sương.
Ngh:iệp vận hành giống tiếng vọng trong núi. Bạn gửi điều gì vào đời, đời trả lại y hệt – đúng thời điểm, đúng mức độ, đúng bản chất. Không nhanh, không chậm. Không nhầm ai.
Trong từng hành động nhỏ, ngh:iệp đã được gieo: một lời phũ phàng, một hành động thiếu t:ử tế, một trách nhiệm bị bỏ quên, một lỗi sai không dám nhận. Mỗi thứ đều tạo thành một hạt giống. Và hạt nào cũng nảy mầm đúng mùa của nó.
Giải pháp nằm ở việc trở về với sự chân thật của mình. Nhận lỗi khi thấy sai – đó là bước đầu của trưởng thành. Giữ lời hứa – đó là cách giữ phước. Làm điều đúng trong im lặng – đó là cách tạo ngh:iệp lành. T:ử tế ngay cả khi không ai chứng kiến – đó là cách tự nâng tần năng lượng của chính mình. Buông bỏ điều cũ – đó là cách làm khô rễ ngh:iệp xấu. Sống với ý thức từng ngày – đó là cách chuyển ngh:iệp thành phước.
Khi bạn thay đổi cách sống, ngh:iệp đổi hướng. Khi tâm sáng, ngh:iệp nhẹ. Khi hành động đúng, phước bắt đầu sinh. Đời không cần bạn hoàn hảo; đời chỉ cần bạn chịu nhìn vào sự thật và chịu lớn lên.
Ngh:iệp chỉ đáng sợ khi bạn trốn.
Ngh:iệp trở thành bậc thầy khi bạn đối diện.
Ngh:iệp thành phước khi bạn biết sửa.
“Không ai chạy thoát khỏi ngh:iệp.
Nhưng ai sống đúng thì ngh:iệp tự hóa thành phước.”
https://s.shopee.vn/3LJGJsxUWb

24/11/2025

Ghi nhớ !

24/11/2025

“Sự t:ử tế của con có thể khiến con thiệt thòi ngày hôm nay. Nhưng con yên tâm. Ông Trời luôn thiện đãi với những người thiện lương, khi đức tích đủ, thì phúc sẽ hiện lên.
Người sống có tâm ắt sẽ có hậu vận.”

Address

Hoang Cau

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Chữa Lành Tâm Hồn posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share