Thời Sự

Thời Sự Cập Nhật Tin Tức Mới Nhất Trong Ngày.

✪ Tuyên bố miễn trừ các trách nhiệm pháp lý:
- Kênh THỜI SỰ tổng hợp thông tin từ những nguồn báo chí chính thống có chọn lọc của Việt Nam.
- Kênh THỜI SỰ xây dựng các nội dung không nhằm đả kích, bôi nhọ bất cứ cá nhân, tổ chức nào.
- Kênh THỜI SỰ không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan đến các bình luận của khán giả.

08/11/2025

20 năm trước, người phụ nữ bỏ chồng và 4 đứa con bơ vơ, lên thành phố đ;ẻ th;uê cho đại gia để nhận 1 mớ tiền đổi đời. Tưởng sẽ được sống trong nhung lụa, ngờ đâu 20 năm sau, chuyện đ;ộ;ng trời lại xảy ra
Trời miền Tây tháng Sáu oi nồng, hơi đất quyện mùi rơm khét. Căn nhà nhỏ lợp tôn nằm nép bên con lộ đất đỏ, nơi đó, từng có tiếng trẻ con ríu rít mỗi chiều. Bây giờ chỉ còn người đàn ông gầy, đôi mắt thâm sâu và bốn đứa con đã lớn, ít nói như nhau. Người ta nói, đàn ông mà bị vợ bỏ thì khổ gấp đôi người đàn bà, nhất là khi trong tay chẳng có gì ngoài mấy đứa nhỏ.
Hai mươi năm trước, bà Hạnh bỏ đi.
Bà khi ấy mới ngoài ba mươi, tóc dài, da trắng, có nét sắc sảo hiếm thấy ở làng nghèo. Ông Dũng, chồng bà, chỉ là thợ hồ. Cuộc sống chật vật, bữa cơm quanh quẩn với cá khô và canh chua bần. Bà Hạnh hay thở dài, rồi một ngày người ta thấy bà mặc bộ đầm đỏ, lên xe hơi đi mất, để lại bốn đứa con, đứa lớn mới mười tuổi, đứa út còn bú.
Người ta đồn: bà theo ông Phát — một đại gia ở Sài Gòn, góa vợ, có mấy công ty bất động sản.
Có người bảo bà làm thế để “đổi đời”, có người bảo bà bị mê hoặc bởi tiền.
Riêng ông Dũng, ông chỉ im lặng.
Tối đó, ông đốt hết mấy tấm hình cưới, rồi đi làm gấp đôi ca. Ông vừa làm thợ hồ, vừa chạy xe ôm, miễn sao mấy đứa nhỏ được ăn học.
Cuộc đời bà Hạnh sau đó là một chuỗi ngày vàng son. Ở Sài Gòn, bà sống trong căn biệt thự trắng, có người giúp việc, có tài xế riêng. Bà sinh cho ông Phát hai đứa con — một trai một gái. Ông Phát vui vẻ, thưởng cho bà ba tỷ và sang tên một căn nhà đứng tên bà.
Bà cười nhiều, đi spa, mua túi hàng hiệu, uống rượu vang mỗi tối. Mấy năm đầu, bà còn nằm mơ thấy mấy đứa con ở quê, tóc cháy nắng, chạy theo tiếng gọi “má ơi!”. Nhưng rồi thời gian và nhung lụa làm mờ dần ký ức. Bà dặn lòng: “Quá khứ chỉ làm khổ mình.”
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

08/11/2025

Đêm tân hôn, khi chồng đã ngủ say, mẹ chồng đưa cho tôi 10 cây vàng qua cửa sổ và bảo hãy trốn khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ...
Trời đã khuya. Kim đồng hồ chỉ đúng 1 giờ sáng.
Tôi ngồi bất động trong căn phòng mới cưới, nghe tim mình đập như tiếng gõ cửa. Ngoài kia, gió thổi ràn rạt qua vườn chuối, tiếng chó sủa xa xa khiến cả ngôi nhà như run lên theo từng cơn.
Đáng lẽ giờ này, tôi đang là cô dâu hạnh phúc nhất.
Đáng lẽ, đây phải là đêm đầu tiên của một cuộc hôn nhân ấm áp, chứ không phải một đêm lạnh lẽo đến mức khiến tôi muốn biến mất.
Chiếc đèn ngủ hắt ánh sáng vàng yếu ớt lên vách tường loang lổ. Trên giường, người chồng mới cưới của tôi — anh Huy — nằm quay lưng lại, hơi thở nặng và gấp, như đang mơ một giấc mộng đầy bực dọc. Tôi nhìn bóng lưng anh mà tim quặn thắt. Chúng tôi mới cưới được nửa ngày, vậy mà giữa hai người đã là cả một khoảng cách không thể bước qua.
Tôi không biết có phải mình đã quá vội vàng.
Chúng tôi chỉ quen nhau năm tháng. Anh hiền lành, ít nói, hay giúp người, lại có công việc ổn định.
Khi anh ngỏ lời cầu hôn, bố mẹ tôi mừng lắm. “Con gái ba mươi rồi, gặp được người tử tế là phước,” mẹ tôi nói thế. Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi không dám mơ cao sang, chỉ cần một mái nhà bình yên.
Nhưng ngay ngày cưới, tôi đã thấy vài điều lạ.
Lúc trao nhẫn, tay anh run run, mồ hôi rịn đầy trán. Khi khách khứa về hết, anh đột nhiên trở nên nóng nảy, gằn giọng vì những chuyện rất nhỏ. Mẹ chồng tôi — bà Lành — chỉ lặng im, mắt đỏ hoe, như người đang giữ một điều gì không dám nói.
Tôi cứ cho rằng đó chỉ là mệt mỏi.
Cho đến khi đêm xuống, mọi thứ bắt đầu trở nên khác thường.
Tôi không ngủ được. Cảm giác bất an cứ len lỏi trong từng nhịp thở. Ngoài cửa sổ, trăng lấp ló sau mây, bóng cây in lên tường như những bàn tay mảnh khảnh đang bò đến gần.
Rồi đột nhiên, cánh cửa sổ khẽ rung.
Một tiếng “cạch” rất khẽ. Ai đó đang gõ.
Tôi giật mình, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Ánh sáng yếu hắt qua khe cửa, soi rõ khuôn mặt người phụ nữ đang thò đầu vào.
Mẹ chồng tôi.
Bà mặc áo nâu, tóc xõa, mắt ngấn nước.
Giọng bà run rẩy, thì thào:
– Con ơi… dậy đi. Mau mở cửa sổ.
Tôi kinh ngạc:
– Mẹ? Có chuyện gì vậy?
Mẹ chồng đưa túi vải cho tôi, giọng nghẹn lại:
– Cầm lấy… rồi đi đi, trước khi quá muộn.
Tôi ch;;ế;t lặng.
“Đi ư? Vì sao phải đi? Đêm tân hôn của tôi… tại sao lại thế này?”
Nhưng ánh mắt của bà – vừa sợ hãi, vừa thương xót – khiến tôi hiểu: có điều gì đó khủng khiếp đang bị che giấu trong căn nhà này.
Tôi run rẩy thu dọn vài món đồ. Mỗi tiếng động đều khiến tôi thót tim. Anh Huy vẫn nằm mê man, hơi thở nặng nề. Tôi lấy chiếc vali nhỏ, nhét túi vàng vào giữa.... Xem tiếp tại bình luận 👇👇

08/11/2025

Đám cưới chênh lệch tuổi tác gây ‘xì xào’, sự thật về cuộc hôn nhân của gái trẻ và ông 84 tuổi khiến dư luận phải im lặng
Chào mọi người, em năm nay 25 tuổi, đã trải qua một đời chồng, hay nói cách khác thì em vừa trở thành phụ nữ góa chồng. Nói đến chuyện tình cảm của em, nhiều người sẽ cảm thấy mỉa mai, bởi khi kết hôn, chồng em đã 84 tuổi.
Gia đình em rất khó khăn, anh trai lại suốt ngày tụ tập với bạn bè để ăn chơi đàn đúm. Công việc chân chính thì không làm, anh ấy lại lao đầu vào các mô hình đầu tư chứng khoán, trong khi bản thân lại không có chút kiến thức nào. Hồi ấy, anh trai em về nhà báo nợ 200 triệu. Bố mẹ em lúc đó rất cuống, thậm chí còn nghĩ đến hướng bán nhà đi để trả nợ.
Đúng lúc ấy, em nhận được một lời đề nghị béo bở. Chỉ cần em chấp nhận một yêu cầu. Nghe xong mẹ em như ch;;-ết lặng vì...
Đọc toàn bộ dưới bình luận👇😨

08/11/2025

Cặp đôi vừa cưới 30 phút đã gặp bi kịch k;inh h;oàng…Hà Nội, một chiều thu đầy nắng. Tiếng chuông nhà thờ vang vọng, báo hiệu một đám cưới hạnh phúc sắp diễn ra. Ngọc và Minh – một cặp đôi yêu nhau từ thời đại học – cuối cùng cũng bước vào lễ đường sau nhiều năm gắn bó. Ngọc khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi, gương mặt rạng rỡ không giấu nổi niềm hạnh phúc. Minh trong bộ vest lịch lãm, nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Bạn bè, người thân ai nấy đều vui mừng, chúc phúc cho đôi trẻ. Sau khi hoàn tất nghi lễ, cặp đôi bước ra khỏi nhà thờ giữa cơn mưa hoa hồng rực rỡ. Họ cười rạng rỡ khi bước lên chiếc xe hơi sang trọng, chuẩn bị cho chuyến du lịch trăng mật đến Đà Lạt – nơi cả hai luôn mơ ước. Không ai ngờ rằng, chỉ 30 phút sau, một thảm kịch kinh hoàng sẽ ập đến….xem thêm dưới bình luận 👇 👇 👇

"𝐌𝐨̂̃𝐢 𝐥𝐚̂̀𝐧 đ𝐞̂́𝐧 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝐥𝐞̂𝐧 𝐱𝐚̃ 𝐥𝐢̃𝐧𝐡 𝐥𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐡𝐮̛𝐮, 𝐛𝐨̂́ 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝟖𝟔 𝐭 𝐮𝐨̂̉𝐢 đ𝐞𝐦 𝐯𝐞̂̀ 𝐜𝐡𝐢𝐚 𝐭𝐮̛̀ đ𝐚̂̀𝐮 𝐱𝐨́𝐦 đ𝐞̂́𝐧 𝐜𝐮𝐨̂́𝐢...
08/11/2025

"𝐌𝐨̂̃𝐢 𝐥𝐚̂̀𝐧 đ𝐞̂́𝐧 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝐥𝐞̂𝐧 𝐱𝐚̃ 𝐥𝐢̃𝐧𝐡 𝐥𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐡𝐮̛𝐮, 𝐛𝐨̂́ 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝟖𝟔 𝐭 𝐮𝐨̂̉𝐢 đ𝐞𝐦 𝐯𝐞̂̀ 𝐜𝐡𝐢𝐚 𝐭𝐮̛̀ đ𝐚̂̀𝐮 𝐱𝐨́𝐦 đ𝐞̂́𝐧 𝐜𝐮𝐨̂́𝐢 𝐱𝐨́𝐦, 𝐥𝐮́𝐜 𝐧𝐚̀𝐨 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐠𝐢𝐮̛̃ 𝐥𝐚̣𝐢 đ𝐮́𝐧𝐠 𝟓𝟎𝟎 𝐧𝐠𝐡𝐢̀𝐧, 𝐭𝐨̂𝐢 𝐜𝐡:;𝐚́𝐧 𝐭𝐚̣̂𝐧 𝐜𝐨̂̉ 𝐭𝐨̂𝐢 𝐛𝐚̀𝐧 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐭𝐮̛̀ 𝐧𝐚𝐲 𝐬𝐞̃ đ𝐢 𝐥𝐚̂́𝐲 𝐭𝐡𝐚𝐲 𝐨̂𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝟐 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐥𝐞̂𝐧 𝐱𝐚̃ 𝐦𝐨̛́𝐢 𝐬𝐨̂́ 𝐭𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐡𝐮̛𝐮 𝐛𝐨̂́ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐧 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐜𝐡𝐨𝐚́𝐧𝐠 𝐯𝐚́𝐧𝐠...
Tôi là Lan, sống cùng chồng và bố chồng – ông Đào, năm nay đã ngoài tám mươi sáu tuổi. Ông là thương binh hạng 2/4, đã nghỉ hưu từ mấy chục năm trước.
Cứ đúng ngày mùng 5 hàng tháng, ông lại dậy thật sớm, chải tóc gọn gàng, mặc áo sơ mi trắng, lấy trong tủ ra tờ giấy lĩnh lương hưu rồi chống gậy đi bộ ra trạm xã.
Trưa nào cũng vậy, ông trở về với chiếc túi vải bạc màu, miệng nở nụ cười hiền hậu:
– “Hôm nay vui lắm, cả xóm đều có quà.”
Rồi ông lôi trong túi ra đủ thứ: khi là gói kẹo dừa cho bọn trẻ con, khi là vài tờ năm chục lẻ tặng mấy cụ già hàng xóm. Ai nhờ ông đi lĩnh hộ t/iền trợ cấp, ông cũng chia phần. Tôi hỏi ông còn lại bao nhiêu, ông chỉ cười:
– “Giữ lại năm trăm là đủ rồi con ạ.”
Nghe mãi, tôi vừa thương vừa b/ực. Thương vì ông quá tốt bụng, cả đời sống vì người khác. Nhưng cũng b/ực vì ông chẳng biết giữ lại gì cho mình, trong khi tháng nào cũng phải dựa vào vợ chồng tôi th/uốc m/en, cơm nước.
Một tối, tôi nói với chồng:
– “Anh này, từ tháng sau để em đi lĩnh hộ bố nhé. Bố già rồi, đi xa nguy hiểm. Với lại, bố cứ chia hết như thế, lỡ ốm đau thì chẳng còn đồng nào.”
Chồng tôi ngập ngừng, rồi cũng gật đầu:
– “Ừ, mai hai vợ chồng mình đi cùng bố, xem thế nào.”
Sáng hôm sau, cả ba cùng dậy sớm, đưa ông ra xã để làm giấy xác nhận. Tôi cẩn thận nộp giấy cho cô cán bộ phụ trách. Cô lật sổ, tra trong máy tính, rồi ngẩng lên nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên:
– “Chị biết tổng số t/iền bác Đào được nhận mỗi tháng là bao nhiêu không?”
Tôi s/ững người, chồng tôi cũng tròn mắt nhìn nhau:
– “Cái gì cơ ạ? Sao lại nhiều như thế...?” 👇👇

08/11/2025

Vừa ly h/ôn, chồng cũ chế nhạo: “Rời xa tôi, cô sống không nổi quá 3 ngày đâu!” – Hôm sau trúng thầu dự án, anh ta thất ki/nh khi thấy người ngồi ghế chủ tịch chính là...
Buổi chiều mưa tầm tã, Ly kéo vali bước ra khỏi căn biệt thự mà cô từng gọi là “tổ ấm”. Từng giọt mưa hòa cùng nước mắt, lạnh buốt trên gò má. Sau ba năm hôn nhân, thứ cô nhận lại chỉ là tờ giấy l//y hô///n và một câu nói lạ/nh lù///ng đến tà////n nh////ẫn từ chồng cũ – Hùng:
“Rời xa tôi, cô sống không nổi quá ba ngày đâu, Ly à. Cô chỉ là cái bóng phía sau tôi thôi. Không có tôi, cô chẳng là gì cả.”
Anh nói xong còn bật cư//ời kh///ẩy, cái cười tự tin, ngạo nghễ của một người đàn ông nghĩ rằng mình đang đứng trên đỉnh cao.
Ly im lặng, chỉ khẽ nói:
“Anh sẽ h//ối h///ận về những gì anh nói hôm nay.”
Cô xoay lưng bước đi, đôi giày ngập trong nước mưa, để lại phía sau tiếng đóng cửa lạnh lẽo.
Ba ngày đầu sau l//y hô//n, đúng như lời Hùng m////ỉa m///ai, Ly gần như sụ/p đ//ổ. Căn phòng trọ nhỏ, lạnh lẽo và trống rỗng. Không còn ai gọi cô dậy buổi sáng, không còn mùi cà phê thoang thoảng, cũng chẳng còn tiếng xe của Hùng rời khỏi cổng. Nhưng giữa những đêm dài ấy, Ly nhận ra – cô không ch///ết vì thiếu anh ta, cô chỉ đang học cách sống lại.
Ly từng là một kỹ sư tài năng, người đứng sau nhiều bản thiết kế cho công ty của Hùng. Nhưng trong suốt ba năm, cô chỉ được gắn mác “vợ của giám đốc Hùng”. Mọi công lao, ý tưởng đều mang tên anh ta. Hùng cấ////m cô xuất hiện trước báo chí, không cho cô tham gia ký kết đối tác, với lý do:
“Phụ nữ chỉ nên ở hậu trường. Anh lo được tất cả.”
Lời nói ấy từng khiến cô tin, từng khiến cô thu mình lại. Nhưng giờ, nó trở thành ng//ọn lử//a thôi thúc Ly đứng dậy.
Sau l//y hô///n, Ly nhận được một cuộc gọi từ người bạn cũ – chị An, giám đốc một công ty đầu tư. Chị nói:
“Nếu em vẫn còn đa/m m/ê, chị có một dự án khởi nghiệp về thiết kế và xây dựng xanh. Chị cần một người đủ bản lĩnh để lãnh đạo. Em có dám thử không?”
Ly lặ//ng người. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra cơ hội đã đến... đọc tiếp dưới bình luận 👇

08/11/2025

35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă/n m//ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…
Thảo năm nay ba mươi lăm tuổi. Cô sống một mình trong căn nhà nhỏ ven sông, làm nghề đan lát thủ công. Người làng ai cũng thương, vì Thảo hiền lành, đảm đang, nhưng vẫn lẻ bóng. Không phải vì cô xấ///u, mà vì ngày trước lo nuôi mẹ bệnh, nuôi em ăn học, nên tuổi xuân cứ lặng lẽ trôi qua. Giờ mẹ đã m//ất, em gái lập gia đình ở xa, Thảo vẫn sống một mình, sớm tối với giàn hoa giấy trước hiên.
Ngày hôm ấy, trời đổ mưa rào. Thảo đang ngồi đan giỏ tre trong lán nhỏ dựng tạm bên đường để bán hàng thì thấy một ông cụ ăn mặc rá//ch rư//ới, lưng còng, tay chống gậy ru/n ru/n, dầm mưa bước đi. Người qua đường ai cũng vội vã, không ai dừng lại. Nhìn dáng ông ru/n lập cập, Thảo buông giỏ tre xuống, chạy ra gọi:
– Ông ơi, mưa to lắm, vào đây trú tạm với con đã.
Ông cụ ngẩng lên. Khuôn mặt nhăn nheo vì tuổi tác, đôi mắt lờ mờ nhìn Thảo, giọng khàn đặc:
– Con… con gọi ta sao?
– Vâng, vào đây đi ông, ướt hết rồi.
Thảo dìu ông vào lán. Cô lấy chiếc khăn bông cũ lau mặt, lau tay cho ông. Mưa vẫn xối xả ngoài kia, gió lùa vào lạnh buốt. Thảo rót chén trà nóng, đặt vào tay ông:
– Ông uống cho ấm người.
Ông cụ ngồi yên, hai tay ru/n ru/n cầm chén trà. Một lát sau, ông thở dài:
– Con tốt bụng quá. Lâu lắm rồi mới có người cho ta uống trà.
Thảo mỉm cười, tiếp tục đan giỏ. Bỗng ông hỏi:
– Con gái, sao giờ này vẫn chưa lấy chồng?
Thảo khựng tay, cười buồn:
– Dạ… con cũng không biết. Duyên chưa tới, chắc vậy.
Ông cụ im lặng, ánh mắt xa xăm. Mưa ngớt dần, ông đặt chén trà xuống, từ từ đứng dậy. Thảo đỡ lấy tay ông:
– Ông đợi mưa tạnh hẳn rồi hãy đi, ngoài đường trơn lắm.
Ông cụ gật đầu, bàn tay khô gầy siết nhẹ tay cô:
– Con là người tốt. Ông không có gì cho con… à mà…
Ông lục túi áo rá/ch, móc ra một túi nhỏ màu nâu đã sờn. Thảo xua tay:
– Con không lấy đâu, ông giữ mà tiêu.
Nhưng ông cụ vẫn đặt túi vào tay cô, giọng thì thào:
– Đây không phải tiền. Là một thứ quý hơn cả tiền bạc. Con cứ giữ đi, đến lúc cần sẽ biết giá trị.
Nói rồi, ông khập khiễng rời khỏi lán, hòa vào màn mưa lất phất ngoài kia. Thảo nhìn theo bóng dáng lom khom ấy mà thấy nghèn nghẹn.
Buổi tối hôm đó, Thảo mở túi vải ra. Bên trong chỉ có một mảnh giấy đã ngả vàng. Cô nhẹ nhàng mở ra đọc, từng nét chữ nghiêng nghiêng ru/n r/ẩy:
“Người cho đi lòng tốt, rồi sẽ nhận lại bình an. Khi con c/ô đơ/n nhất, hãy ngước lên trời, ắt có câu trả lời.”
Thảo cất mảnh giấy vào ngăn tủ nhỏ, lòng vẫn không hiểu hết ý nghĩa. Nhưng từ hôm đó, cô thấy lạ lắm. Hàng giỏ tre của cô bán đắt hơn hẳn, khách quen khách l/ạ ghé mua liên tục. Một tuần sau, có đoàn thiện nguyện từ thành phố về đặt hàng ngàn chiếc giỏ tre, giỏ mây để làm quà tặng môi trường. Cô làm không xuể, phải nhờ thêm người trong xóm cùng đan.
Chiều muộn hôm ấy, khi Thảo đang bê bó tre ra trước sân, một chiếc xe ô tô đen bóng dừng lại trước cổng. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông khoảng bốn mươi, mặc sơ mi trắng, gương mặt đăm chiêu nhưng hiền lành. Anh hỏi:
– Cho tôi hỏi, ai là Thảo ạ?... đọc tiếp dưới bình luận 👇

08/11/2025

Ngày 20/10, chồng cho mẹ chồng 1 triệu, em gái chồng 500k nhưng chẳng mảy may mua cho vợ hay mẹ vợ thứ gì, anh nói đã là vợ chồng với nhau thì quan trọng gì mấy thứ quà cáp, tôi không ăn cơm mẹ chồng vẫn gọi ra rửa bát "cô đừng có trốn việc"...👇
Ngày 20/10, tôi tan làm về muộn, người mệt rã rời. Vừa bước vào nhà, thấy chồng cười nói với mẹ và em gái, trên bàn là bó hoa nhỏ và vài món quà gói giấy bóng loáng. Anh vui vẻ:
– Con chúc mẹ ngày 20/10 vui vẻ, khỏe mạnh ạ.
Mẹ chồng cười híp mắt. Rồi anh quay sang đưa cho cô em gái chiếc túi nhỏ:
– Còn của em đây, chị dâu chọn cho đấy.
Cô ta hí hửng mở ra, bên trong là thỏi son mới tinh.
Tôi đứng ch/ế/t lặ/ng. Thỏi son đó… tôi là người gợi ý mua cho em, tưởng rằng chồng sẽ tặng tôi nữa, ai ngờ—không một bông hoa, không một lời chúc.
Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi khẽ:
– Anh… không có gì cho em à?
Anh nhún vai:
– Ừ thì vợ chồng rồi, quan trọng gì mấy thứ hình thức. Em là vợ anh, ngày nào chả là 20/10.
Câu nói nhẹ tênh như tát vào mặt tôi. Một triệu cho mẹ, năm trăm nghìn cho em gái, còn vợ thì… “ngày nào chả là 20/10”.
Tối đó, mâm cơm dọn ra thơm phức mà tôi chẳng muốn động đũa. Cả nhà ngồi ăn, tiếng bát đũa lách cách. Tôi ngồi trong phòng, lòng tức ngh/ẹn, nước mắt rơi không kiểm soát.
Bỗng ngoài kia vang lên tiếng mẹ chồng:
– Con dâu đâu rồi, ăn với uống gì, có ra rửa bát không thì bảo, trốn việc à?!
Tôi nắm chặt tay, móng tay b/ấm vào da. Cả ngày đi làm m/ệt nhoài, tối về còn nghe những lời như d/a/o c/ứ/a. Từ trong phòng, tôi bước ra, nhìn thẳng vào mẹ chồng, giọng run nhưng rõ ràng:
– Hôm nay là ngày 20/10, con cũng là phụ nữ. Con nghĩ… ít nhất hôm nay, con có quyền được nghỉ một bữa, được ăn cơm ngon, được nghe lời chúc tử tế, chứ không phải bị sai như người giúp việc.
Tôi vừa dứt lời, mẹ chồng đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, giọng the thé:
– Cô nói hay nhỉ! Tôi si/nh ra nó, kia là em ru/ột nó, chẳng nhẽ nó không có quà? Còn cô… cô chỉ là người dưng thôi!
,.....ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇

08/11/2025

Cụ ông 65t lấy vợ trẻ 30t, đêm tân hôn cả nhà bỗng nghe tiếng th;ấ;t th;anh, mở cửa vào thì chứng kiến cảnh... Các con cái t;á;i mặt, vội báo công an trong đêm
Cả làng Đông Xá hôm ấy rộn ràng hẳn lên. Người ta bàn tán suốt mấy ngày trời về chuyện ông Hòa, 65t, tuyên bố lấy vợ.
“Vợ ông ấy nghe đâu mới chỉ 30, là người ở thành phố chuyển về,” – ai cũng háo hức, vừa tò mò vừa có chút ngờ vực.
Ông Hòa là người hiền lành, cả đời làm thợ mộc, vợ mất sớm, con cái đều lên thành phố làm ăn. Căn nhà cũ cuối xóm chỉ còn ông và mấy chậu cúc trước hiên.
Nhiều năm sống một mình, cái cô đơn già nua như lớp rêu bám quanh tường, chỉ chờ một bàn tay đến phủi đi.
Rồi một ngày, cô Hạnh – người phụ nữ trẻ, xinh xắn, ăn nói nhỏ nhẹ – dọn về thuê nhà bên kia đường. Bà con thấy cô hay ghé sang trò chuyện, đỡ đần ông Hòa quét sân, nấu ăn. Chẳng mấy ai nghĩ, hai tháng sau, họ lại thấy ông Hòa dẫn cô ấy ra ủy ban đăng ký kết hôn.
Con cái ông ban đầu ngần ngại, nhưng thấy cô Hạnh chăm ông chu đáo, lại sợ cha buồn tuổi già nên ai cũng vun vào.
“Miễn sao bố vui, có người bầu bạn là được,” – thằng cả nói, đưa bố ít tiền làm đám cưới.
Đám cưới diễn ra giản dị nhưng ấm cúng. Cô dâu mặc áo dài hồng nhạt, ông Hòa cười tươi, ánh mắt long lanh như chàng trai mới đôi mươi. Cả làng ai cũng chúc phúc, bảo ông có phúc phần.
Nhưng niềm vui ấy chỉ tồn tại được đến đêm tân hôn.
Khoảng nửa đêm, tiếng la thất thanh vang lên từ căn nhà cuối ngõ khiến cả xóm bật dậy. Khi người ta chạy đến, cửa nhà vẫn khép hờ, đèn trong phòng chập chờn...
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Năm 2007, em trai m/ất t/ích, bố mẹ tìm kiếm suốt 18 năm nhưng vô vọng, một lần đi công tác, anh trai nhìn thấy người ph...
08/11/2025

Năm 2007, em trai m/ất t/ích, bố mẹ tìm kiếm suốt 18 năm nhưng vô vọng, một lần đi công tác, anh trai nhìn thấy người phục vụ liền bật kh/óc n/ức n/ở...
Năm 2007, khi tôi học lớp 9, gia đình tôi chìm trong một bi/ến c/ố không thể nào quên. Hôm ấy, mẹ dẫn em trai tôi – Huy, mới tròn 4 tuổi – ra chợ. Giữa dòng người đông đúc, chỉ một thoáng s/ơ s/ẩy, em bi/ến m/ất không dấu vết.
Bố mẹ lập tức báo tin, chạy khắp nơi tìm kiếm. Từ làng trên xóm dưới, đến các tỉnh lân cận, rồi cả những nơi xa lạ, chỉ cần nghe ai nói thấy đứa trẻ giống Huy là bố mẹ lại v/ội v/ã lên đường. Nhưng lần nào trở về cũng chỉ trong nước mắt.
Suốt 18 năm, ngôi nhà của chúng tôi không bao giờ khóa cửa hẳn. Mẹ tin rằng, nếu Huy tìm được đường về, em sẽ bước vào như chưa từng rời xa. Bố tôi thì lặng lẽ giữ chiếc xe đạp cũ của em, thỉnh thoảng lại lau chùi, như để nhắc nhở rằng một ngày nào đó nó sẽ được dùng lại.
Tôi lớn lên cùng n/ỗi đ/au ấy. Mỗi lần thấy mẹ kh/óc ng/ất bên bàn thờ, tôi thầm hứa: Nếu một ngày nào đó gặp lại em, tôi nhất định đưa nó về bằng mọi giá.
Tháng 4 năm ngoái, tôi đi công tác ở một thành phố lớn. Buổi tối, sau cuộc họp, tôi cùng đồng nghiệp ghé một quán ăn nhỏ. Người phục vụ bước ra, dáng người gầy, gương mặt xanh xao nhưng đôi mắt… khiến tim tôi c//hấn độ//ng.
Ánh mắt ấy, tôi đã từng thấy trong những tấm ảnh cũ. Vết sẹ/o nh/ỏ ở lông mày phải – chính xác là vết sẹo Huy để lại sau một lần ng/ã x/e. Tôi r/un rẩ/y đứng dậy, nghẹn ngào gọi:
“Huy! Có phải em là Huy không?”
Cậu thanh niên g//iật mì/nh, nhìn tôi bối rối. Một thoáng sau, đôi môi cậu run run:
“Anh… biết tôi sao?”... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Đêm cuối trước khi ra tòa, tôi gọi chồng lên giường và cho anh xem một thứ khiến anh tái mặt – đúng 30 phút sau, anh q--...
08/11/2025

Đêm cuối trước khi ra tòa, tôi gọi chồng lên giường và cho anh xem một thứ khiến anh tái mặt – đúng 30 phút sau, anh q--uỳ x--uống xin tôi quay lại… nhưng đã quá muộn
Cuộc hôn nhân 6 năm của tôi và Hưng từng được bạn bè ngưỡng mộ.
Anh từng nói: “Em chỉ cần sống vui, mọi thứ còn lại để anh lo.”
Nhưng rồi sau những năm tháng êm đềm, mọi thứ đổi khác.
Anh bắt đầu đi sớm về khuya. Điện thoại luôn úp mặt xuống bàn. Tin nhắn đến – anh l-ảng tránh. Tôi từng phát hiện vài đoạn chat m--ùi m--ẫn với một cô gái tên “Vy Môi Đỏ”, nhưng anh chỉ cười:
“Em lại ghe-n v-ớ v-ẩn, chỉ là bạn làm cùng thôi.”
Rồi một tối, khi tôi bưng cơm ra bàn, anh không thèm nhìn mà nói lạnh như băng:
“Anh muốn ly hôn. Chúng ta không hợp nữa. Anh cần tự do.”
Tôi im lặng. Không khóc, không van xin.
Anh nghĩ tôi yếu đuối, nên càng coi thường.
Trong mắt anh, tôi chỉ còn là “người đàn bà cũ kỹ”, chẳng bằng cô “tình mới” trẻ trung ngoài kia.
Ngày ra tòa được ấn định. Tôi vẫn nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà như thường lệ.
Nhưng đêm cuối cùng trước khi bước sang trang mới, tôi quyết định làm một việc — vừa là “món quà chia tay”, vừa là bài học t-ỉnh ng-ộ cho người đàn ông từng coi thường tôi.
Tôi gọi anh lên phòng:
“Anh lên đây, em có thứ muốn cho anh xem.”👇👇👇
Anh hơi cảnh giác, nhưng vẫn bước vào, giọng kh-inh kh-ỉnh:
“Lại định kh-óc l-óc à? Nói nhanh đi, mai anh bận lắm.”
Tôi mở laptop, chiếu lên màn hình một đoạn cl-ip — không phải cảnh anh ng=oại t=ình, cũng chẳng phải bằng chứng t-ố t-ội.
Mà là video quảng cáo dự án mới của tôi, do chính tôi viết kịch bản, đứng điều hành, và ký tên Giám đốc điều hành: Nguyễn Minh Anh – Founder thương hiệu nội thất L.A Home.
Anh ch--eet lặng.
“Cái này… của em à?”
“Ừ. Sáu tháng nay, trong khi anh mải mê với ‘tự do’, em mở công ty riêng, thuê đội thiết kế, ký hợp đồng với ba chuỗi showroom. Còn cô Vy Môi Đỏ của anh giờ đang xin việc ở công ty đối thủ của em.”
Anh h-á h--ốc miệng, nhìn tôi như người xa lạ.
Chưa đầy 30 phút sau, người đàn ông từng k--iêu ng--ạo, từng nói “không hợp, muốn tự do” ấy… bỗng quay lại, ôm chặt tôi, giọng r--un r--un:
“Anh sai rồi… Mình làm lại được không?”
Tôi mỉm cười, đặt nhẹ tay lên vai anh, b-ình th-ản nói:....
Xem tiếp dưới phần bình luận👇👇👇

08/11/2025

Chồng ơi... Anh sống khôn thác thiêng thì phù hộ độ trì cho em và đứa trẻ trong bụng. Anh vừa m;ấ;t, mồ còn chưa xanh cỏ mà mẹ chồng - bà đã đ;u;ổi em ra khỏi nhà. Thằng Khoa - con trai của chúng ta, bà cũng nỡ chia cắt mẫu tử...
12 năm sau, mẹ chồng m;ấ;t. Cô quay về thắp nén nhang coi như trọn tình. Ai ngờ người hàng xóm ghé tai cô tiết lộ sự thật khiến cô phải cảm ơn người mẹ chồng đ;ộc á;c năm xưa...
Tôi lấy chồng năm 23 tuổi, khi ấy gia đình phản đối dữ lắm. Bố mẹ tôi bảo:
- Hai anh em ruột ở chung, sớm muộn cũng sinh chuyện. Con gái lấy chồng nghèo lại còn phải sống chung với cả nhà chồng, khổ lắm con ạ.
Nhưng tôi yêu anh, người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, luôn biết nghĩ cho người khác. Vì vậy, tôi bỏ ngoài tai tất cả, nhất quyết lấy anh dù bố mẹ giận mà gần như đoạn tuyệt liên lạc.
Về làm dâu, tôi được lòng cả nhà. Nhà chồng tôi đông người gồm mẹ chồng, em chồng, em dâu, rồi đến vợ chồng tôi và sau đó có đứa con trai đầu lòng. 6 con người sống chung dưới một mái nhà, vậy mà chưa bao giờ to tiếng.
Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Khi con trai vừa tròn 6 tuổi, chồng tôi phát hiện mắc ung thư giai đoạn cuối. Lúc ấy, tôi đang mang thai bé thứ 2, là một bé gái. Anh mới 32 tuổi. Cả bầu trời như sụp xuống.
Một thời gian sau, có người mai mối cho tôi đi bước nữa, bảo còn trẻ thì nên tìm người nương tựa, nhưng tôi đều từ chối. Tôi chỉ muốn ở vậy cả đời, nuôi con khôn lớn, sống trọn nghĩa với nhà chồng. Thế nhưng, mẹ chồng tôi lại không cho. Bà nói thẳng:
- Cô là người khắc chồng, ở lại đây chỉ khiến nhà này gặp họa. Cô đi đi, đừng để hại đến em nó nữa.
Tôi quỳ xuống van xin bà, nước mắt chan đầy:
- Mẹ ơi, con không còn nơi nào để đi. Hai đứa nhỏ còn cần mẹ nó mà...
Bà quay đi, lạnh lùng nói:
- Trẻ con có chú, có bà nội lo, cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Address

Khánh Hòa
Khanh Hoa
57000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Thời Sự posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share