01/08/2025
Con rể n/ằ/ng n/ặ/c không cho tôi dọn phòng ngủ – một lần lén bước vào, tôi l/ặ/ng người khi thấy thứ treo trên tường
Căn nhà giờ đây lặng lẽ, chỉ còn tôi với những kỷ niệm xưa cũ. Thỉnh thoảng, Lan và con rể, Nam, vẫn ghé thăm, mang theo chút niềm vui và tiếng cười. Nhưng có một điều kỳ lạ khiến tôi luôn b;ăn kho;ă;n: Nam, con rể tôi, luôn c/ấ/m tôi dọn dẹp căn phòng ngủ cũ của Lan.
Căn phòng ấy nằm ở cuối hành lang, nơi Lan từng sống trước khi lấy chồng. Từ khi Nam và Lan dọn ra ngoài, Nam nhất quyết không cho tôi vào đó. Mỗi lần tôi đ-ề ng-hị dọn dẹp, Nam đều g/ạ/t đi, giọng nhẹ nhàng nhưng kiê-n quyết: "Mẹ để đó cho con, mẹ đừ;/ng vào nhé. Con sẽ t;ự x;/ử l;/ý." Tôi không hiểu tại sao, nhưng vì thương con rể, tôi đành nghe theo. Dù vậy, sự b//í ẩ//n ấy cứ như một viên sỏi nhỏ trong lòng, khiến tôi không khỏi t//ò m//ò.
Nam là một người con rể tốt. Cậu ấy chu đáo, luôn quan tâm đến tôi, từ việc s-ửa ống nước hỏ;/ng trong nhà đến việc chở tôi đi kh-á-m b-ệ-nh. Nhưng sự c/ấ/m đoán của Nam về căn phòng ấy khiến tôi đôi khi tự hỏi: cậu ấy đang gi/ấ/u gì? Có phải căn phòng ấy có điều gì không ổ-n? Tôi cố gắng g/ạ/t b//ỏ những suy nghĩ ti-ê-u c;/ự/c, nhưng lòng hi-ế-u k//ỳ cứ lớn dần.
Một đêm mùa thu, gió lạnh thổi qua khung cửa sổ, tôi không ngủ được. Lan gọi điện báo rằng cô ấy phải đi công tác vài ngày, còn Nam bận việc ở công ty nên không thể ghé qua. Căn nhà càng thêm tĩnh lặng. Đêm ấy, khi đồng hồ điểm nửa đê/m, tôi b-ỗ-ng nghe một tiếng động nhỏ từ phía cuối hành lang – hướng căn phòng của Lan. Tiếng động ấy, dù rất khẽ, lại khiến ti-m tôi đ/ậ/p nhanh. Là chuột? Hay chỉ là gió làm rung cửa? Nhưng l/i/nh c/ả/m m-á-ch b-ả-o tôi rằng có điều gì đó khô;/ng bì-nh thư-ờng.
Tôi đứng trước cửa căn phòng, tay nắm lấy tay cầm, lòng phân vân. Lời dặn của Nam vang lên trong đầu, nhưng sự t;/ò m;/ò đã l-ấ-n á//t. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, chiếu mờ nhạt lên căn phòng quen thuộc. Mọi thứ vẫn như xưa: chiếc giường nhỏ, bàn học cũ của Lan, và cả những tấm ảnh gia đình treo trên tường. Nhưng rồi, ánh mắt tôi dừng lại ở một góc tường, nơi có thứ gì đó l//ạ l/ẫ/m. Một bức tranh lớn, được che phủ bởi một tấm vải trắng, treo ngay giữa căn phòng.
Tôi bước tới, ti-m đ/ậ/p thì;/nh th;/ịch. Khi kéo tấm vải xuống, tôi lặ;/ng người. Trước mắt tôi là một bức tranh vẽ tay, t;i;nh xả;;o đến từng chi tiết, khắ;c họa hình ảnh gia đình chúng tôi: tôi, chồng tôi, Lan, và cả Nam, đang đứng dưới một cây bàng lớn, cười rạng rỡ. Nhưng điều khiến tôi ngh;/ẹ/n ng;/à/o là ... ĐỌC TIẾP Ở BÌNH LUẬN 👇👇👇