
04/08/2025
Đ𝐚̃ 𝟑𝟎 𝐭𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐚𝐢 𝐡𝐨̉𝐢 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢, 𝐭𝐨̂𝐢 đ: 𝐚́𝐧𝐡 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐥𝐚̂́𝐲 𝐚𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐨̛̣ 𝐱𝐚̂𝐲 đ:𝐞𝐧 𝐭𝐫:𝐮̃𝐢 𝐜𝐡𝐨 đ𝐨̛̃ 𝐛𝐢̣ 𝐦𝐞̣ 𝐠𝐢𝐮̣𝐜 𝐫:𝐚́𝐭 𝐭𝐚𝐢, đ𝐞̂𝐦 𝐭𝐚̂𝐧 𝐡:𝐨̂𝐧 đ𝐢̣𝐧𝐡 𝐛𝐮𝐨̂𝐧𝐠 𝐛:𝐨̉ 𝐧𝐚̀𝐨 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐭𝐚𝐲 𝐥𝐚̣𝐢 𝐜𝐡𝐚̣𝐦 𝐧𝐠𝐚𝐲 𝐯𝐚̀𝐨... 𝐓𝐨̂𝐢 𝐛𝐚̣̂𝐭 𝐥𝐮𝐨̂𝐧 đ𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐥𝐞̂𝐧 𝐱𝐞𝐦 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐦𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐦 𝐧𝐡𝐚̆́𝐧 𝐭𝐢𝐧 𝐜𝐡𝐨 𝐛𝐨̂́ 𝐦𝐞̣ 𝐠𝐚̂́𝐩...
Tôi là nhân viên văn phòng, ngoại hình bình thường, tính tình cũng chẳng đến nỗi, nhưng… “ế bền vững”. Năm nay tôi 30 tuổi.
Đi đâu cũng bị hỏi:
— Bao giờ lấy chồng?
Nghe riết thành quen, nhưng quen không có nghĩa là không mệt. Mẹ tôi thì khỏi phải nói, gọi điện than thở như cơm bữa, gửi link mai mối như gửi đồ ship nhanh.
Tôi mệt mỏi, gần như buông xuôi, cho đến khi anh xuất hiện.
Anh là thợ xây ở công trình đối diện công ty tôi. Da ngăm rám nắng, người vạm vỡ, hay cười – nhưng cười hơi quê. Lần đầu tôi chú ý đến anh là khi trời mưa, tôi loay hoay che túi xách dưới mái hiên, anh đưa tôi một chiếc áo mưa cũ, nói:
— Che tạm, không thôi ướt hết giấy tờ.
Sau đó vài lần chạm mặt, anh hay hỏi thăm tôi ăn gì chưa, có mệt không. Tôi từng nghĩ anh đang “tán”, nhưng rồi thấy anh chẳng bao giờ nói lời ong bướm, chỉ âm thầm quan tâm. Có lần tôi bệnh, phải xin nghỉ, anh lặng lẽ gửi cho tôi vài gói cháo và mảnh giấy:
“Không biết cháo có hợp khẩu vị không. Nhưng mong em chóng khoẻ.”
Tôi không biết tình cảm đến từ lúc nào. Chỉ biết, khi anh ngập ngừng hỏi:
— Em có nghĩ đến chuyện nghiêm túc… với một người như anh không?
Tôi đã gật đầu.BẠN XEM TIẾP PHẦN 2 CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇