28/09/2025
Sau khi cưới, bố mẹ cho tôi một khoản tiền để mua nhà coi như quà cưới, tôi tử tế bảo chồng đón bố mẹ chồng đến ở cùng vì chồng là con một, rồi nhờ bà đón con hộ luôn nhưng lần nào về bà cũng đón trễ cả tiếng, một hôm lé;;n đi theo thì hoảng hồn khi bà dẫn cháu đến chỗ...
Sau khi cưới, bố mẹ đẻ cho tôi một khoản tiền lớn để mua nhà coi như quà cưới. Tôi vui mừng, nghĩ đây là bước khởi đầu hạnh phúc. Tôi còn tử tế bảo chồng:
– “Anh là con một, thôi thì mình đón bố mẹ về ở cùng cho ấm cửa ấm nhà, có ông bà phụ giúp cũng tiện.”
Tưởng đâu vậy là trọn vẹn. Mỗi sáng, tôi đi làm, yên tâm để con cho mẹ chồng đón hộ từ trường mẫu giáo về. Nhưng lạ thay, lần nào tôi về cũng thấy bà đón trễ cả tiếng, có hôm con ngồi thẫn thờ trước cổng trường, mặt đỏ bừng vì nắng. Tôi hỏi thì bà chỉ cười trừ:
– “Ôi, mẹ kẹt chút việc… con yên tâm, mẹ đưa cháu đi chỗ quen, không sao đâu.”
Ban đầu tôi tin, nhưng dần dà trong lòng cồn cào nghi hoặc. Một hôm, tôi quyết định xin nghỉ làm, lén đi theo sau lưng bà.
Từ cổng trường, bà dắt tay con bé đi bộ, nhưng thay vì về nhà thì rẽ qua một con ngõ nhỏ. Tôi bám sát, tim đập thình thịch. Rồi bất ngờ, bà dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ. Cánh cửa bật mở, một người phụ nữ lạ mặt bước ra, ôm chầm lấy con bé, khóc nức nở:
– “Con ơi, mẹ nhớ con quá…”
Tôi choáng váng, toàn thân lạnh buốt. Con gái tôi ngơ ngác, quay sang hỏi:
– “Bà ơi, sao mẹ lại ở đây nữa?”
Mẹ chồng run rẩy, lắp bắp:
– “Đây… đây chính là... 👇👇