
22/06/2025
Đi trao quà cho bà con vùng cao, giám đốc s/ững s/ờ khi gặp người yêu cũ đang xếp hàng, anh đang chuẩn bị bước tới chỗ cô thì một đ/ứa tr/ẻ ào tới. Hóa ra đứ/a b/é ấy chính là...
Trên con đường đất đỏ ngoằn ngoèo giữa núi rừng Tây Bắc, đoàn xe từ thiện từ từ tiến vào bản nhỏ nơi cái rét như cắt da vẫn còn vương vấn trong tiết xuân. Người dân đã xếp hàng ngay ngắn từ sớm, gương mặt lấm tấm sương nhưng ánh mắt đầy mong chờ.
Dương – giám đốc một công ty lớn ở thành phố – ngồi trên chiếc xe đi đầu. Là người kín tiếng, ít ai biết rằng chuyến đi lần này với anh không đơn thuần chỉ là từ thiện. Bởi nơi đây là vùng đất mang theo một phần ký ức mà anh tưởng đã bị thời gian vùi lấp.
Sau khi dựng bàn phát quà, Dương đứng lặng một lúc nhìn dòng người nối nhau. Chăn, áo, bánh kẹo lần lượt được trao tận tay từng người dân. Cho đến khi ánh mắt anh chợt sữ/ng lại nơi cuối hàng.
Một người phụ nữ mặc áo khoác cũ, mái tóc dài được buộc gọn, gương mặt dù gầy đi nhiều nhưng đường nét thì không thể lẫn vào đâu được.
Hà.
Mối tình đầu, người từng yêu anh bằng cả trái tim và cũng là người đã r/ời b/ỏ anh không một lời giải thích… cách đây hơn năm năm.
Cô đang cúi đầu, ôm chặt túi quà đơn sơ, không hề hay biết có một ánh mắt đang dõi theo mình từ xa. Dương đứng như chôn chân tại chỗ. Trái tim anh đập nhanh như lần đầu gặp cô trong giảng đường đại học năm nào.
Anh bước chậm về phía cô, môi mấp máy định gọi tên.
Nhưng đúng lúc ấy…
“Mẹ ơi!” – một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên.
Một cậu bé chừng bốn, năm tuổi chạy ào tới, ôm chầm lấy chân Hà.
Dương chết lặng. Nhưng điều khiến anh cho/áng vá/ng hơn là khi cậu bé ngẩng đầu lên nhìn anh – đôi mắt to tròn, sống mũi cao, chiếc cằm cương nghị… trời ơi, không thể như thế được... đọc tiếp dưới bình luận 👇