Kiều Thu Trang

Kiều Thu Trang NỘI DUNG TRUYỆN NGẮN MANG TÍNH CHẤT GIẢI TRÍ KHÔNG CÓ THẬT

Đ𝐚̃ 𝟑𝟎 𝐭𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐚𝐢 𝐡𝐨̉𝐢 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢, 𝐭𝐨̂𝐢 đ: 𝐚́𝐧𝐡 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐥𝐚̂́𝐲 𝐚𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐨̛̣ 𝐱𝐚̂𝐲 đ:𝐞𝐧 𝐭𝐫:𝐮̃𝐢 𝐜𝐡𝐨 đ𝐨̛̃ 𝐛𝐢̣ 𝐦𝐞̣ 𝐠𝐢𝐮̣𝐜 ...
04/08/2025

Đ𝐚̃ 𝟑𝟎 𝐭𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐚𝐢 𝐡𝐨̉𝐢 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢, 𝐭𝐨̂𝐢 đ: 𝐚́𝐧𝐡 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐥𝐚̂́𝐲 𝐚𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐨̛̣ 𝐱𝐚̂𝐲 đ:𝐞𝐧 𝐭𝐫:𝐮̃𝐢 𝐜𝐡𝐨 đ𝐨̛̃ 𝐛𝐢̣ 𝐦𝐞̣ 𝐠𝐢𝐮̣𝐜 𝐫:𝐚́𝐭 𝐭𝐚𝐢, đ𝐞̂𝐦 𝐭𝐚̂𝐧 𝐡:𝐨̂𝐧 đ𝐢̣𝐧𝐡 𝐛𝐮𝐨̂𝐧𝐠 𝐛:𝐨̉ 𝐧𝐚̀𝐨 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐭𝐚𝐲 𝐥𝐚̣𝐢 𝐜𝐡𝐚̣𝐦 𝐧𝐠𝐚𝐲 𝐯𝐚̀𝐨... 𝐓𝐨̂𝐢 𝐛𝐚̣̂𝐭 𝐥𝐮𝐨̂𝐧 đ𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐥𝐞̂𝐧 𝐱𝐞𝐦 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐦𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐦 𝐧𝐡𝐚̆́𝐧 𝐭𝐢𝐧 𝐜𝐡𝐨 𝐛𝐨̂́ 𝐦𝐞̣ 𝐠𝐚̂́𝐩...
Tôi là nhân viên văn phòng, ngoại hình bình thường, tính tình cũng chẳng đến nỗi, nhưng… “ế bền vững”. Năm nay tôi 30 tuổi.
Đi đâu cũng bị hỏi:
— Bao giờ lấy chồng?
Nghe riết thành quen, nhưng quen không có nghĩa là không mệt. Mẹ tôi thì khỏi phải nói, gọi điện than thở như cơm bữa, gửi link mai mối như gửi đồ ship nhanh.
Tôi mệt mỏi, gần như buông xuôi, cho đến khi anh xuất hiện.
Anh là thợ xây ở công trình đối diện công ty tôi. Da ngăm rám nắng, người vạm vỡ, hay cười – nhưng cười hơi quê. Lần đầu tôi chú ý đến anh là khi trời mưa, tôi loay hoay che túi xách dưới mái hiên, anh đưa tôi một chiếc áo mưa cũ, nói:
— Che tạm, không thôi ướt hết giấy tờ.
Sau đó vài lần chạm mặt, anh hay hỏi thăm tôi ăn gì chưa, có mệt không. Tôi từng nghĩ anh đang “tán”, nhưng rồi thấy anh chẳng bao giờ nói lời ong bướm, chỉ âm thầm quan tâm. Có lần tôi bệnh, phải xin nghỉ, anh lặng lẽ gửi cho tôi vài gói cháo và mảnh giấy:
“Không biết cháo có hợp khẩu vị không. Nhưng mong em chóng khoẻ.”
Tôi không biết tình cảm đến từ lúc nào. Chỉ biết, khi anh ngập ngừng hỏi:
— Em có nghĩ đến chuyện nghiêm túc… với một người như anh không?
Tôi đã gật đầu.BẠN XEM TIẾP PHẦN 2 CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇

Chồng m:;ất, tôi không đi bước nữa mà ở vậy chăm bố chồng. Ông bảo tôi nghỉ việc ở nhà bố nu:;ôi được tất, mỗi đêm chỉ c...
04/08/2025

Chồng m:;ất, tôi không đi bước nữa mà ở vậy chăm bố chồng. Ông bảo tôi nghỉ việc ở nhà bố nu:;ôi được tất, mỗi đêm chỉ cần làm đúng 1 việc, vài tháng sau tôi có b:;ầu, hàng xóm ai cũng lời ra tiếng vào nhưng đến khi sinh con ra tất cả phải câm nín vì...
Chồng tôi m-ất trong một vụ t/ai nạ-n giao thông, khi đó tôi mới 28 tu;/ổi. Cả hai không có con. Người ngoài ai cũng khuyên tôi nên tái giá, nhưng tôi không nỡ bỏ mặc bố chồng sống một mình. Ông cụ ngày càng yếu, lại không chịu sống với ai ngoài tôi. Một hôm ông nói:
— Con nghỉ làm đi, về đây chăm bố. Bố lo được mọi thứ, chỉ cần mỗi đêm con... ở lại phòng bố.
Lúc đó tôi ch-oáng vá-ng. Nhưng nghĩ ông già rồi, chắc cũng chỉ cần hơi người, tôi nhắm mắt chấp nhận. Không ngờ vài tháng sau tôi phát hiện có tha-i.
Cả xóm nhao nhao đồn thổi. Người m-ỉa ma-i tôi "cướp của bố chồng", kẻ thì bảo tôi mang tiếng tiết hạnh mà chẳng khác gì g;/ á-i. Tôi không biện minh, chỉ lặng lẽ mang t-hai, đẻ con, nuôi con một mình.
Đến ngày sinh, tôi cố tình không g-iấu nữa. Bố chồng đưa tôi vào viện, một tay thanh toán mọi chi phí. Đỉnh điểm nhất là tôi sinh con ra... Cả phòng đẻ lẫn y tá hộ sinh đều tròn mắt nhìn. Một bác sĩ già sau đó ngập ngừng công bố, cả làng đi theo tôi đến bệnh viện phải ní-n lặ-ng... 👇👇

Hàng xóm đêm nào cũng hát karaoke đến 11h đêm mới nghỉ, tôi b;ự;c b;ội chạy sang b;ắ;t tắt, mấy hôm sau thì thấy nhà họ ...
04/08/2025

Hàng xóm đêm nào cũng hát karaoke đến 11h đêm mới nghỉ, tôi b;ự;c b;ội chạy sang b;ắ;t tắt, mấy hôm sau thì thấy nhà họ có đám tang, tôi vỡ lẽ...
Tôi mới chuyển về khu này được gần năm. Mọi thứ yên bình cho đến khi nhà hàng xóm bên cạnh – một gia đình từ tỉnh khác dọn về – bắt đầu… hát karaoke mỗi tối.
Tiếng nhạc inh ỏi bắt đầu từ tầm 8 giờ tối, kéo dài đến tận 11 giờ đêm. Không phải chỉ hát một bài cho vui đâu – là cả đại nhạc hội, đủ giọng già, trẻ, lớn, bé.
Ba hôm đầu tôi cố nhịn. Nhưng đến ngày thứ tư, thứ năm, tôi bắt đầu cáu.
Tối hôm đó, gần 11h, sau khi con tôi thức dậy khóc lần thứ ba vì tiếng nhạc, tôi sang gõ cửa.
Cạch… cửa mở ra. Một thanh niên ngoài ba mươi, mặc áo phông, tay cầm micro. Bên trong vẫn vang lên giọng ai đó đang hát “Tình cha ấm áp như vầng thái dương…”
- “Anh ơi, nhà có người già với trẻ nhỏ. Anh chị hát như vầy mỗi tối, tụi nhỏ không ngủ nổi, người lớn cũng mất ăn mất ngủ.”
Người thanh niên khựng lại một chút, không nói gì. Anh ta chỉ quay vào trong, nói nhỏ:
“Thôi tắt đi.”
Sau đó, tiếng nhạc im bặt.
Tôi về, lòng còn cồm cộm khó chịu. “Mấy người vô ý thức thật. Mới chuyển đến đã vậy…”
Hôm sau, tôi đang chuẩn bị cơm tối thì nghe tiếng xe cứu thương và tiếng khóc thút thít từ nhà đó. Tò mò, tôi hé cửa nhìn thì thấy… Xem tiếp tại bình luận 👇👇

𝐕𝐨̛̣ 𝐛𝐢̣ 𝐭𝐚𝐢𝐧𝐚𝐧 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐧𝐚̆̀𝐦 𝐥: 𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐠𝐢: 𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠, 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐥𝐚̣̂𝐩 𝐭𝐮̛́𝐜 đ𝐮̛𝐚 𝐯𝐞̂̀ 𝐪𝐮𝐞̂ 𝐧𝐡𝐨̛̀ 𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚̀ 𝐧𝐠𝐨𝐚̣𝐢 𝐜𝐡𝐚̆𝐦 𝐡𝐨̣̂, 𝟒...
04/08/2025

𝐕𝐨̛̣ 𝐛𝐢̣ 𝐭𝐚𝐢𝐧𝐚𝐧 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐧𝐚̆̀𝐦 𝐥: 𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐠𝐢: 𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠, 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐥𝐚̣̂𝐩 𝐭𝐮̛́𝐜 đ𝐮̛𝐚 𝐯𝐞̂̀ 𝐪𝐮𝐞̂ 𝐧𝐡𝐨̛̀ 𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚̀ 𝐧𝐠𝐨𝐚̣𝐢 𝐜𝐡𝐚̆𝐦 𝐡𝐨̣̂, 𝟒 𝐭𝐡𝐚́𝐧𝐠 𝐬𝐚𝐮 𝐭𝐨̛́𝐢 đ𝐨́𝐧 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐭:𝐚́𝐢 𝐦𝐚̣̆𝐭...
Chị gặp t: ai n: ạn vào một buổi chiều mưa. Xe tải quẹt mạnh, h: ất chị văng xuống đường. May mắn giữ được m: ạng, nhưng chân trái g: ãy n: ặng, x: ương ch: ậu tổ:n th:ương. Chị nằm viện, đ: au đ: ớn không nhúc nhích được.
Anh ta chăm chị được đúng ba ngày. Sáng ngày thứ tư, anh ta gọi cho bố mẹ chị.
“Con không kham nổi. Bố mẹ cho con gửi cô ấy về quê nhờ chăm hộ. Khỏi rồi con đón.”
Bố mẹ chị s: ững s: ờ. Nhưng thương con gái, ông bà đồng ý.
Anh ta thuê xe, bế chị lên xe, rồi bế xuống giường ở quê. Trước khi đi, anh ta dúi cho mẹ chị xấp t: iền.
“Con gửi bố mẹ t: iền th: uốc men. Con bận lắm. Khi nào khỏe, con đón.”
Chị nhìn theo qua cửa sổ. Anh ta cười, nghe điện thoại, giọng hồ hởi. Ánh mắt cuối cùng anh ta ngoái lại nhìn, lạ:nh l:ẽo như nhìn một món đồ vỡ không cần dùng nữa.
Về quê, chị tự nhủ phải đứng lên. Khi vết thương đã lành, ngày nào chị cũng tập vật lý trị liệu. Đau đến bật khóc. Đêm, chị tự xo:a b:óp chân, nhìn ra vườn tối, nghe côn trùng rả rích.
“Mình phải tự đi lại được. Phải rời khỏi cuộc đời này theo cách của riêng mình.”
Con gái năm tuổi, tối nào cũng ghé tai chị, thì thầm:
“Mẹ cố lên. Khi mẹ khỏi, con sẽ dắt mẹ đi chơi.”
Anh ta không về thăm. Một tháng đầu còn gọi hỏi thăm qua loa. Tháng thứ hai, giọng đã lạnh nhạt, hối thúc:
“Khi nào đi lại được thì báo, anh bận.”
Tháng thứ ba, chị không còn thấy anh ta gọi nữa. Nhưng có người bạn nhắn về: “Thấy chồng mày dạo này hay chở con bé nhân viên mới đi ăn tối.”
Chị không bất ngờ. Chị chỉ cười, cười rất nhẹ.
Bốn tháng sau...
Bạn đọc tiếp nội dung PHẦN 2 câu chuyện dưới bình luận 👇

𝐓𝐲̉ 𝐩𝐡𝐮́ 𝐩𝐡𝐚́𝐭 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐮̃ 𝐜𝐨́ 𝐜𝐚̣̆𝐩 𝐬𝐨𝐧𝐠 𝐬𝐢𝐧𝐡 𝐠𝐢𝐨̂́𝐧𝐠 𝐡𝐞̣̂𝐭 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, đ:𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐭𝐫:𝐚 𝐱𝐨𝐧𝐠 𝐚𝐧𝐡 𝐬:𝐨̂́𝐜 𝐧𝐠:𝐚̂́𝐭...Trần Hạo ...
04/08/2025

𝐓𝐲̉ 𝐩𝐡𝐮́ 𝐩𝐡𝐚́𝐭 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐮̃ 𝐜𝐨́ 𝐜𝐚̣̆𝐩 𝐬𝐨𝐧𝐠 𝐬𝐢𝐧𝐡 𝐠𝐢𝐨̂́𝐧𝐠 𝐡𝐞̣̂𝐭 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, đ:𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐭𝐫:𝐚 𝐱𝐨𝐧𝐠 𝐚𝐧𝐡 𝐬:𝐨̂́𝐜 𝐧𝐠:𝐚̂́𝐭...
Trần Hạo là một t:ỷ phú kín tiếng trong giới tài chính. Ở tuổi 38, anh nắm giữ khối tài sản khổng lồ và được mệnh danh là “bàn tay vàng” trong đầu tư. Ít ai biết, sau vẻ ngoài lạnh lùng thành đạt đó, anh từng có một cuộc hôn nhân đổ vỡ với Lệ Quyên – mối tình đầu và cũng là người phụ nữ duy nhất anh yêu sâu đậm.
Ba năm trước, họ l:y h:ôn sau một trận c:ãi v:ã d:ữ d:ội. Lệ Quyên âm thầm dọn đi ngay trong đêm, không để lại lời nhắn. Ngày ra tòa, cô chỉ cúi đầu ký giấy, không đòi một đồng trợ cấp. Trần Hạo từng nghĩ, cô rời đi vì chán ghét tính cách độc đoán của anh. Anh không ngờ, trong trái tim mình, hình bóng ấy vẫn hằn sâu đến mức không ai thay thế được.
Một buổi chiều, khi đang dùng cà phê ở tầng cao văn phòng, Trần Hạo nhìn xuống đường qua lớp kính trong suốt. Anh bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Là Lệ Quyên. Cô mặc váy trắng đơn giản, tóc xõa ngang vai, nhưng không đi một mình. Bên cạnh cô là hai bé trai chừng ba tuổi, mặc áo sơ mi xanh giống hệt nhau, tay nắm tay lon ton chạy.
Tim anh khựng lại khi thấy gương mặt chúng. Đôi mắt đen sâu, sống mũi thẳng, khuôn miệng cương nghị – tất cả… đều giống anh như đúc. Cả hai đứa, giống anh đến mức khó tin.
Ngay đêm đó, Trần Hạo cho người đ: iều tr: a. Kết quả gửi về chỉ vài dòng ngắn ngủi...
Bạn đọc tiếp nội dung phần 2 câu chuyện dưới bình luận 👇

Bác cả ra tò sau 20 năm liền trở về nhà, nhưng chú út khóa cửa, chú ba gi//ả bệ//nh, chỉ có bố tôi mở cửa chào đón, và r...
03/08/2025

Bác cả ra tò sau 20 năm liền trở về nhà, nhưng chú út khóa cửa, chú ba gi//ả bệ//nh, chỉ có bố tôi mở cửa chào đón, và rồi tôi ch//ết lặ//ng khi biết sự thật...
Năm ấy tôi mười tám tuổi, lần đầu tiên thấy bố bật khóc như một đứa trẻ. Giữa sân, bố tôi đứng lặng người trước một người đàn ông tóc đã ngả bạc, tay run run ôm bố thật chặt – như thể chỉ cần buông ra là sẽ tan biến mãi mãi.
Đó là bác cả – anh trai ru//ột của bố tôi – người vừa trở về sau 20 năm vắng bóng.
Từ nhỏ, tôi chỉ nghe người lớn nhắc đến bác bằng những lời ngập ngừng, dè dặt. Có người bảo bác đi xa lập nghiệp, có người lại nói bác gâ/y chu/yện khiến gia đình l/ao đ/ao. Mẹ tôi chỉ bảo tôi đừng t/ò m/ò, người lớn có lý do của họ.
Ngày bác trở lại, cả xóm như nín thở. Không ai ra đón, nhà chú út đóng kín cổng, chú ba thì nằm co ro trong chăn, bảo đang m//ệt không dậy nổi. Chỉ có bố tôi – người chưa từng nói xấ///u hay tr//ách c/ứ bác – đứng giữa sân, tay r/un ru/n mở cổng. Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt bố lúc đó: vui mừng, xúc động, và đ/au đ/áu một điều gì đó không thể gọi thành tên.
Bác bước vào sân, dáng người gầ/y gu/ộc, bước chân chậm rãi như đang bước vào một giấc mơ. Bố la/o đến ôm bác, chẳng ai nói gì. Chỉ có tiếng gió thổi qua rặng tre và tiếng tim tôi đập thình thịch.
Tối hôm đó, tôi ng/he l/én được câu chuyện của hai người. Bác hỏi:
– Mọi người… vẫn ổn chứ?
Bố tôi gật đầu:
– Ừ, chỉ là… không phải ai cũng quên được chuyện xưa.
Bác im lặng một lúc rồi nói:
– Anh không mong được t/ha th/ứ, chỉ muốn biết… em có còn tin anh không?
Bố tôi siết tay bác:
– Nếu anh không tin, em đã không mở cửa.
Tôi không hiểu rõ “chuyện xưa” là gì. Chỉ thấy hai người đàn ông, một người mang theo v/ết thư/ơng lòng, một người giữ lại chút tình thân.
Cho đến khi tôi tình cờ nhìn thấy chiếc túi bác mang theo. Trong đó có một cuốn sổ nhỏ cũ kỹ và vài tấm ảnh đã úa màu. Và rồi nội dung bên trong khiến tôi ch/ết s/ững... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Cô gái ngh//èo dắt con lên thành phố tìm cha, 2 mẹ con bị anh ta ch/ối b/ỏ t//àn nh//ẫn và c/ái k/ết khiến ai cũng ngh//...
03/08/2025

Cô gái ngh//èo dắt con lên thành phố tìm cha, 2 mẹ con bị anh ta ch/ối b/ỏ t//àn nh//ẫn và c/ái k/ết khiến ai cũng ngh//ẹn...
Chiếc xe khách dừng lại bên bến xe ồn ào. Dưới ánh nắng đầu hè gắt gao, một người ph/ụ n/ữ tr/ẻ b/ế theo đứ/a b/é chừng b/a tu/ổi bước xuống. Trên tay cô chỉ là một chiếc túi vải bạc màu, bên trong là vài bộ quần áo và một tờ giấy địa chỉ được viết cẩn thận.
Cô tên là Hương. Cô từng là c/ô g/ái qu/ê thật thà, sống trong một ngôi làng nhỏ giữa miền Trung đầy nắng gió. Bốn năm trước, cô đem lòng yê/u một người đàn ông lên làng làm dự án. Anh tên Khánh – h/ào ho/a, lịch thiệp và từng nói sẽ đưa cô về thành phố, xây dựng tổ ấm.
Nhưng khi biết cô ma/ng tha/i, Khánh bi/ến m/ất. Không lời nhắn. Không một cú điện thoại. Gia đình Hương thì m///ắng m//ỏ, xu//a đ///uổi. Cô ôm bụ//ng b//ầu, sống nhờ tình thương của bà ngoại cho đến khi sinh con.
Nay, đứ//a b//é đã hơn ba tuổi. Mỗi lần con hỏi: “Ba con đâu rồi hả mẹ?”, Hương chỉ biết ôm con mà nuốt nước mắt. Nhưng hôm nay, cô không muốn trố/n trá//nh nữa. Cô muốn tìm anh ta – không phải để đòi hỏi điều gì, mà để con cô biết mặt cha mình là ai.
Hương đứng trước tòa cao ốc giữa trung tâm thành phố. Nơi đó là công ty của Khánh – giờ đã là giám đốc điều hành một công ty xây dựng lớn. Cô ôm con bước vào, đôi chân ru/n r/ẩy.
Tiếp tân nhìn cô bằng ánh mắt á/i ngạ/i khi nghe cô nói muốn gặp Khánh. Sau nhiều cuộc gọi, cuối cùng một người đàn ông từ văn phòng bước ra. Chính là anh – người mà cô từng tin tưởng bằng cả trái tim.
Khánh thoáng sữ/ng lại khi nhìn thấy cô. Nhưng ánh mắt anh nhanh chóng lạn/h lùn/g:
– Cô đến đây làm gì?... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Lên thành phố chăm con dâu ở cữ, vô tình thấy con lưu tên mình bằng 4 chữ trong điện thoại, tôi đ;a;u đ;ớn bỏ về luônNgà...
03/08/2025

Lên thành phố chăm con dâu ở cữ, vô tình thấy con lưu tên mình bằng 4 chữ trong điện thoại, tôi đ;a;u đ;ớn bỏ về luôn
Ngày con dâu tôi sinh, tôi gác hết mọi việc dưới quê, lên thành phố với hai vali quần áo và bao nhiêu đồ ăn sạch tự tay làm, chỉ mong con ở cữ đủ đầy. Dọc đường xe xóc nảy, trong lòng cứ ngổn ngang lo nghĩ: "Không biết con dâu có quen với nếp sống quê không? Không biết có hợp khẩu vị mẹ chồng nấu không?".
Vừa bước vào nhà, con dâu nằm thở mệt trên giường, mặt vẫn còn nhợt nhạt sau sinh. Tôi thương quá, chỉ dám nói khẽ:
- Con nghỉ đi, để mẹ dọn dẹp và nấu cháo chân giò nhé.
Nhưng rồi, mấy hôm sau, tôi nhận ra con dâu hơi khác. Cháu thường tránh ánh mắt tôi, có chuyện gì cũng chỉ nói với con trai tôi, không trực tiếp nhờ tôi giúp. Tôi nghĩ: “Chắc con còn ngại, lần đầu làm mẹ mà”.
Một buổi chiều, tôi đang thu dọn đồ thì điện thoại con dâu reo trên bàn. Tôi định bụng cầm đưa cho con, sợ lỡ tay tắt mất. Nhưng rồi vô tình, mắt tôi chạm phải dòng chữ lưu tên trong danh bạ.
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Aeon Mall Long Biên ngay lúc này...
03/08/2025

Aeon Mall Long Biên ngay lúc này...

Nhà ông Tân đã chuyển về làng sinh sống được hai năm. Những ngày đầu, ai cũng mừng vì có người mới về, nhất là khi nhìn ...
03/08/2025

Nhà ông Tân đã chuyển về làng sinh sống được hai năm. Những ngày đầu, ai cũng mừng vì có người mới về, nhất là khi nhìn ngôi nhà to đẹp, xe cộ đầy đủ.
Nhưng sau một thời gian, người dân bắt đầu nhận ra một điều kỳ lạ về ông Tân. Ông không giao tiếp, không chào hỏi ai, và luôn giữ khoảng cách. Mỗi lần có đám ma ở xóm, ông chỉ lẳng lặng đứng trong nhà, không thèm ra ngoài. Cái vẻ lầm lì của ông khiến người trong làng đâm ra ngờ vực.
Thế nhưng, cái sự kỳ lạ của ông Tân càng trở nên rõ ràng hơn khi con trai cả của ông chuẩn bị cưới vợ.
Sáng hôm đó, ông Tân bận rộn đi đến từng nhà trong làng, tay cầm thiệp cưới. Ông gõ cửa từng nhà, gương mặt cứng nhắc nhưng lễ phép.
“Chào anh chị, tôi là Tân, nhà bên kia. Hôm nay con trai tôi cưới vợ, mời các anh chị đến dự tiệc,” ông nói, giọng lạnh lùng...
Ngày cưới con, hàng xóm đến lác đác vài người, còn lại họ chỉ đi qua chép miệng "Sống như thế, ai mà đi ăn cưới". Lễ cưới đang diễn ra, bỗng có người mang đến 1 hộp quà lạ...
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Người Đàn Ông đi trên cao tốc được 30 phút thì mới phát hiện ra Có Cậu Bé N;ấp Sau Ghế, vội vàng xuống mở cốp thì bẽ bàn...
03/08/2025

Người Đàn Ông đi trên cao tốc được 30 phút thì mới phát hiện ra Có Cậu Bé N;ấp Sau Ghế, vội vàng xuống mở cốp thì bẽ bàng khi trên tay cậu bé đang cầm...
Trên cao tốc Long Thành – Dầu Giây, giữa trưa nắng cháy, một người đàn ông trung niên chợt phanh gấp giữa làn đường khẩn cấp. Mặt ông tái đi như không còn giọt máu khi nghe tiếng động lạ từ sau lưng. Và khi mở cốp xe, ông chết lặng: cậu bé ấy, người mà ông không hề hay biết đã ở đó suốt nửa tiếng đồng hồ, đang cầm trên tay một tấm ảnh cũ nhàu nát…
Nguyễn Văn Tâm – 45 tuổi, là một kỹ sư xây dựng, vừa nhận chuyển công tác từ Biên Hòa về TP.HCM. Ông sống một mình đã gần 10 năm kể từ ngày ly hôn. Cuộc hôn nhân ấy tan vỡ không phải vì hết yêu, mà vì nghèo đói, mâu thuẫn không lối thoát, và một sai lầm khiến ông luôn day dứt – sự vắng mặt trong những ngày tháng quan trọng nhất của con trai.
Sáng hôm ấy, ông thu xếp đồ đạc, chất hành lý vào xe bán tải cũ. Chuyến đi này đánh dấu một khởi đầu mới – một vị trí tốt hơn, thu nhập cao hơn. Ông quyết định sẽ cố gắng làm lại cuộc đời, dù đã quá muộn để bù đắp.
Chiếc xe rời khỏi khu dân cư ở Biên Hòa lúc 10 giờ sáng. Cao tốc khá thông thoáng. Tâm bật một bản nhạc Bolero yêu thích, rít một hơi thuốc rồi thả hồn theo dòng xe. Mọi thứ tưởng chừng suôn sẻ.
Thế nhưng, khoảng 30 phút sau khi vào cao tốc, ông giật mình vì nghe tiếng “soạt… soạt” nhỏ từ phía sau. Ông liếc gương chiếu hậu – chẳng thấy gì bất thường. Rồi một tiếng ho nhẹ vang lên. Ông tái mặt.
“Có ai đó trong xe?” – Tâm thì thầm, tim đập mạnh. Ông lập tức tấp vào làn dừng khẩn cấp, bật đèn hazard và bước xuống, tay run run mở cửa phía sau. Không có ai.....Xem thêm tại bình luận

Address

Kim No

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Kiều Thu Trang posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share