24/10/2025
Giữa lòng thị trấn Sapa mờ sương, khi những ngọn đèn vàng vừa lên, từng làn hơi lạnh bắt đầu len qua kẽ áo, len cả vào tim người lữ khách. Mùa thu nơi đây không chỉ có sương giăng kín lối, mà còn có những ánh mắt trẻ thơ trong veo như giọt sương đầu ngày – ánh mắt khiến ai đi qua cũng phải khựng lại một chút, để ngắm nhìn, để thương, để nhớ.
Ở Sapa, cái lạnh không chỉ đến từ núi rừng, mà còn đến từ sự chênh vênh giữa hiện đại và truyền thống, giữa ánh đèn phố và khói bếp bản xa.
Vào mùa thu, khi những lớp sương dày như tấm lụa trắng bao phủ, Sapa trở mình trong vẻ đẹp yên bình đến lạ. Từng cơn gió luồn qua thung lũng Mường Hoa, qua những triền ruộng bậc thang đã gặt, qua mái nhà gỗ nơi khói lam chiều bay lên, khiến ai từng một lần đặt chân đến cũng phải thốt lên:
“Sapa không chỉ đẹp – mà còn biết chạm vào lòng người.”
Đêm xuống, phố núi trở lạnh thấu xương. Nhưng giữa cái lạnh ấy, lại là hơi ấm từ nụ cười, từ ánh mắt, từ những tâm hồn mộc mạc – khiến Sapa không bao giờ chỉ là một nơi để đến, mà là một miền để thương, để nhớ mãi về sau.