
30/07/2025
Chuyện tuột mood khi đi dạy Yoga - khi người truyền năng lượng bỗng hết năng lượng................
Chuyện này cũng trôi qua vài bữa rồi, nay rảnh rỗi ngồi nhớ lại, ngẫm lại thấy cũng hay hay nên muốn viết chia sẻ cùng mọi người.
Đợt vừa rồi tôi về Ninh Thuận nghỉ ngơi vài hôm. Tôi có người quen dưới đó, nên cứ hễ nhớ biển, thấy lòng trống trải, hay chỉ đơn giản là muốn nạp lại năng lượng là tôi lại d**g xe một lèo tầm hai tiếng rưỡi là tới. Mọi người hay đùa tôi: “Đi chơi gì mà lắm thế?” Nhưng mà với một đứa chạy xe phượt quen đường trâu bò như tôi thì đó là chuyện nhỏ. Cuối tuần về biển, đầu tuần lại về với lớp học nhịp sống cứ thế mà đều đặn.
Lần này về, tình cờ tôi gặp lại một người em gái cũng là một giáo viên Yoga. Hai anh em cũng hơn hai năm rồi mới gặp lại. Ngày xưa nó học Yoga trước tôi, rồi đi dạy trước tôi luôn. Hồi đó thấy nó đăng hình Yoga lên, tôi đã thấy thích thích, cũng tò mò hỏi han, nhưng chưa đủ “duyên” để theo học ngay. Có lẽ, nó cũng là một trong những người truyền cảm hứng đầu tiên khiến tôi chú ý đến Yoga.
Gặp lại nhau, hai anh em tay bắt mặt mừng. Nói chuyện đủ thứ trên đời. Rồi nó bất chợt nói:
– “Anh Hậu ơi, em dạy Yoga hơn 3 năm rồi mà giờ em thấy ớn quá, thấy chán chán sao đó. Anh có bị vậy không?”
Tôi cười nhẹ:
– “Có chứ em. Anh cũng có lúc bị như vậy…”
Nó kể tính đi học thêm nhảy hiện đại để "làm mới mình", cho lớp đỡ nhàm, có thêm năng lượng. Tôi thấy cũng hay. Có âm nhạc, có chuyển động khác, có thể kết hợp linh hoạt với Yoga. Vừa phát triển nghề, vừa làm mới chính mình.
Từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi tình cờ đó, tôi về nhà cứ nghĩ mãi. Có một điều tôi nhận ra: cái cảm giác “tuột mood”, thấy chán, thấy cạn cảm hứng… hình như không phải chỉ riêng ai, và không chỉ trong nghề Yoga.
Bởi vì thật ra, Yoga hay bất cứ nghề nào cũng là một công việc. Một công việc có lúc thăng hoa, có lúc trôi tuột. Có người chọn nghề chỉ để kiếm tiền. Có người chọn nghề vì đam mê, hay vì ý nghĩa sâu xa nào đó.
Tôi từng nghĩ Yoga là cái cần câu cơm, là phương tiện kiếm sống. Nhưng càng làm, tôi càng thấy nó giống một chiếc la bàn hơn một công cụ giúp tôi định hướng cuộc sống của mình.
Chiếc la bàn đó đã đưa tôi đến:
– Một cuộc sống đủ đầy, tự lo cho bản thân.
– Một tâm trí cởi mở, sâu sắc và bình an hơn.
– Những mối quan hệ tử tế, những người bạn, học viên, người chị, người em… rất đáng quý.
– Và quan trọng nhất một cảm giác ổn định và hoan hỉ trong lòng.
Chính vì thế, tôi yêu cái nghề của mình. Và tôi biết ơn nó.
Nếu một ngày nào đó tôi không còn gắn bó với Yoga nữa, tôi nghĩ mình sẽ mất đi một phần rất lớn của bản thân.
Tất nhiên, cũng có những ngày tôi mệt, tâm trạng đi xuống. Nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại tự nhắc mình quay lại với lý do tôi bắt đầu. Tôi nhớ đến gương mặt học viên, nhớ từng cái tên, nụ cười, ánh mắt, nhớ tiếng cười trong lớp… Và tôi chỉ muốn nhanh nhanh quay trở lại lớp học để được nhận lại cái năng lượng thân thương từ họ.
Và bạn thấy đấy, tôi cũng hay tìm đến thiên nhiên để chill, để ngồi thiền, để thở chậm lại. Đó là cách tôi tự nạp lại năng lượng cho mình sau những ngày năng lượng nội tại tôi bị cạn kiệt.
Bạn biết không, những người làm nghề dạy dù là dạy gì đi nữa đều hiểu rằng: có thể bạn mệt, bạn đang không vui… nhưng khi đứng trước học viên, bạn buộc phải mang một năng lượng tích cực, một tinh thần tỉnh táo. Không phải vì bạn đang "diễn", mà bởi vì đó là trách nhiệm. Là cam kết. Là lời hứa với chính mình rằng tôi chọn công việc này, tôi biết tôi cần phải lan tỏa điều tốt đẹp.
Vậy nên, càng đi dạy Yoga, tôi càng thấy mình có trách nhiệm hơn với chính mình và với người khác. Tôi trở nên mạnh mẽ, kiên định và biết cách tự làm đầy mình.
Tôi tin, ở bất kỳ ngành nghề nào, cũng sẽ có lúc bạn cảm thấy mất lửa. Nhưng nếu bạn đủ yêu nghề, đủ hiểu vì sao mình bắt đầu thì rồi bạn sẽ tìm lại được ngọn lửa ấy, thậm chí cháy hơn xưa.
“Lúc mệt, đừng vội đưa ra quyết định nào cả. Cảm xúc là dòng chảy, rồi sẽ qua thôi. Ngồi lại với chính mình một chút, bạn sẽ thấy: ngọn lửa ấy vẫn ở đó, chưa bao giờ thôi cháy.”