06/09/2025
Bài học xương máu của tôi....
Hơn một tháng trước, tôi có một cuộc trò chuyện khó quên. Hôm ấy, tôi được một người chị trong nghề cũng là một người thầy, người đồng môn với tôi mời sang giao lưu với lớp của chị.
Dip này tôi được hội ngộ cùng với 4 người chị em khác cũng giảng dạy Yoga. Chúng tôi háo hức, bởi chuyến đi này không chỉ để giao lưu, mà còn để chia sẻ những điều thật nhất trong nghề.
Không khí lớp học hôm ấy rất đặc biệt. Sau một vài hoạt động gắn kết, những trò chơi nhỏ vừa ôn lại kiến thức, vừa để mọi người gần gũi nhau hơn, cả lớp ngồi xuống thành vòng tròn. Tay nắm tay, mắt nhìn nhau, chúng tôi truyền cho nhau sự ấm áp, như một ngọn lửa lan tỏa với nghề dành cho nhau.
Bắt đầu buổi trò chuyện Chị Thảo mở lời bằng một câu hỏi tôi thấy khá thú vị:
“Hãy chia sẻ một kỷ niệm đáng nhớ về Yoga của bạn cho mọi người.”
Thoạt nghe câu hỏi có phần hơi dễ nhưng thật ra là một câu hỏi khó đó mọi người.
Và rồi, vòng tròn bắt đầu vang lên những câu chuyện. Câu chuyện bắt đầu từ những tân HLV Yoga .
- Có bạn rưng rưng khi nói rằng Yoga giúp bạn tìm lại chính mình sau những tháng ngày bế tắc.
- Có bạn kể rằng mình đến với nghề vì từng được truyền cảm hứng sâu sắc từ một HLV mà bạn cảm mến
- Có bạn vượt qua bệnh tật nhờ Yoga, để rồi giờ đây mong muốn tiếp tục lan tỏa.
- Và cũng có bạn chọn con đường trở thành HLV vì chính chấn thương từ Yoga trước đó – một vết thương khiến bạn khao khát học thật bài bản để giúp cộng đồng tập an toàn hơn.
Ngồi lắng nghe, tôi vừa thấy hạnh phúc, vừa thấy bồi hồi. Và đến lượt mình, tôi suy nghĩ khá nhiều không biết nên chia sẻ điều gì nhưng phải mang lại cho các bạn những kinh nghiệm và giá trị về nghề mà tôi muốn mang đến. Và tôi chọn chia sẻ một câu chuyện không vui vẻ gì, nhưng lại là bài học lớn trong nghề.
Tôi bắt đầu kể.
Ngày ấy, trước khi mở lớp cộng đồng buổi tối, có một bạn nhắn tin cho tôi. Bạn hỏi:
“Anh ơi, mẹ em bị giãn tĩnh mạch, liệu có thể tập Yoga được không?”
Tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Nếu nhẹ thì vẫn tập được em nhé. Lớp anh sắp mở, mẹ em đến tập thử, anh sẽ soạn bài phù hợp hơn cho cô.”
Thời gian đầu, lớp chỉ có hai mẹ con họ, nên tôi soạn giáo án đi bài thật nhẹ nhàng, tập trung vào sự thư giãn và phù hợp với tình trạng của cô.
Mọi thứ tưởng như ổn.
Cho đến khi, sau nửa tháng, lớp bắt đầu đông dần thêm ba, bốn học viên mới. Có người đã tập Yoga lâu, có người hoàn toàn mới, nhưng không ai có bệnh lý đặc biệt. Để đáp ứng cho lớp, tôi soạn giáo án dung hòa: vừa cơ bản, vừa nâng cấp một chút.
Tôi cũng chia sẻ với cô là lớp mình giờ có nhiều học viên hơn và trình độ mỗi người mỗi khác nên tôi sẽ soạn giáo án có phần nâng lên và nhắn với cô các động tác nào hơi khó cô không cần đi theo và ngồi nghỉ ngơi. Khi nào đến động tác dễ thì mình tiếp tục theo bài cô nhé.
Thế rồi tôi bắt đầu thấy… trong một vài tư thế, gương mặt cô nhăn lại, hơi thở gấp gáp. Tôi nhắc cô:
“Cô ơi, nếu đau thì mình đừng gắng sức, cứ dừng lại nhé.”
Cô gật đầu, mỉm cười, rồi lại tiếp tục tập.
Nhưng chỉ sau vài buổi, cô bảo với tôi:
“Thầy ơi, cô đi bác sĩ rồi… bác sĩ nói cô không nên tập Yoga nữa. Vì mấy hôm nay cô thấy đau nhiều lắm.”
Khoảnh khắc đó, lòng tôi chùng xuống. Tôi ngồi lặng, trong đầu vang lên bao nhiêu suy nghĩ:
“Có phải mình đã sai không? Có phải mình đã bất cẩn khi không ? Đáng lẽ mình nên tìm hiểu kỹ bệnh tình của cô hơn, và hướng cô sang Yoga trị liệu cá nhân thay vì lớp cộng đồng…”
Tôi cảm thấy buồn, chạnh lòng và day dứt.
Bởi tôi biết, cô đến với Yoga không phải để có một vóc dáng đẹp, mà để tìm cách hỗ trợ bênh, chút nhẹ nhõm cho sức khỏe. Thế nhưng, rời lớp học, cô lại mang về sự đau đớn và cả sự e ngại.
........
Đó là điều mà đến giờ tôi vẫn xem như một bài học đắt giá trong nghề.
Tôi chia sẻ câu chuyện này với các bạn tân HLV hôm ấy, và nhắn nhủ rằng:
- Khi đứng lớp, nhất là khi gặp học viên có bệnh lý, đừng chỉ nghĩ “lớp có thêm học viên thì tốt.”
- Điều quan trọng hơn là: “Mình có thật sự giúp được họ không? Và nên giúp theo cách nào là đúng?”
- Là HLV Yoga, chúng ta không chỉ dạy động tác. Chúng ta cầm trên tay sức khỏe, niềm tin và cả sự mong đợi của học viên.
- Một lớp học đông không bao giờ quý giá bằng một học viên được khỏe mạnh và tiếp tục yêu Yoga.....
Với tôi, đó chính là trách nhiệm, là tình thương và cũng là con đường duy nhất để Yoga thật sự mang ý nghĩa cho cộng đồng.
Đây là một bài học trong nghề đối với tôi. Tôi coi nó là kinh nghiệm xương máu để nhắc nhở tôi trong suốt quá trình làm nghề của mình.
Nếu bạn đang chọn con đường trở thành HLV Yoga, hãy luôn nhớ đặt trái tim và trách nhiệm của mình vào sức khoẻ của học viên thì Yoga mới thật sự mang giá trị, ý nghĩa tốt cho mọi người.
Hậu ( Yoga With Hau )
( Hôm đó, sau khi chia sẻ xong chuyện của mình. Tôi lại vội vàng đi dạy nên chưa nghe hết chia sẻ của mn. Thật là đáng tiếc ! )