Gia Dụng Việt

Gia Dụng Việt cửa hàng gia dụng chuyên bán đồ gia dụng,tiện ích,thông minh giá cả tốt nhất

[Đã Full] Bị chồng bắt gặp khi đang ôm bạn trai thì phải làm sao?Lúc này, tôi đang bị Giang Lâm Xuyên ôm chặt trong lòng...
10/08/2025

[Đã Full] Bị chồng bắt gặp khi đang ôm bạn trai thì phải làm sao?

Lúc này, tôi đang bị Giang Lâm Xuyên ôm chặt trong lòng.

Bên tai vẫn văng vẳng câu làm nũng anh vừa nói:

“Chị ơi, hãy luôn ở bên em, được không?”

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Bị phát hiện rồi.

Chồng tôi, Chu Thừa Duẫn, đứng trên bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống.

Rõ ràng vẫn là gương mặt không chút cảm xúc quen thuộc ấy.

Nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

Tôi theo phản xạ muốn vùng ra.

Giang Lâm Xuyên không nhận được câu trả lời, cánh tay ôm eo tôi càng siết chặt hơn.

Chu Thừa Duẫn hơi nheo mắt lại.

Ánh mắt dừng lại ở vòng eo tôi, giọng nói không nghe ra vui giận:

“Chơi đủ chưa? Về nhà thôi.”

1

Tôi và Chu Thừa Duẫn kết hôn đã năm năm, anh ấy luôn lạnh nhạt với tôi.

Dù là chuyện trên giường, anh cũng chỉ qua loa cho có.

Toàn thân toát ra sự lạnh lùng, cấm dục.

Tôi cứ nghĩ tính cách anh vốn dĩ là vậy.

Cho đến một lần, tôi tình cờ bắt gặp anh đang tình tứ với cô nữ sinh nghèo được anh tài trợ trong văn phòng.

Cô gái tặng anh một chiếc cà vạt.

Kiểu dáng hơi loè loẹt.

Nếu là bình thường, ai dám tặng anh thứ cà vạt đó, chắc chắn sẽ bị anh ném thẳng vào thùng rác.

Nhưng lần này, anh không chỉ nhận lấy, còn tinh nghịch nháy mắt với cô gái kia.

“Cảm ơn, anh rất thích.”

“Không giúp anh đeo lên sao?”

Cô gái lập tức đỏ bừng mặt.

Nhón chân lên định giúp anh thắt cà vạt.

Có vẻ cô ấy không thành thạo, động tác vụng về, càng làm càng rối, tay còn run lên.

Chu Thừa Duẫn cũng không nổi giận.

Anh đưa tay đỡ lấy tay cô ấy, kiên nhẫn dạy cách thắt cà vạt.

Khóe môi còn khẽ cong lên nụ cười nhẹ.

“Run gì thế, sợ anh đến vậy sao?”

Vừa nói, anh vừa cúi người lại gần cô ấy hơn.

Cô gái xấu hổ trợn mắt nhìn anh một cái.

Rồi tức tối mắng:

“Đồ lưu manh!”

Chu Thừa Duẫn bật cười thành tiếng.

Tôi đứng ngoài cửa văn phòng, đưa tài liệu cho cô thư ký chạy tới vì nghe tiếng, rồi quay người rời đi.

Tức giận à?

Hình như cũng không.

Tôi và Chu Thừa Duẫn là hôn nhân sắp đặt giữa hai gia đình.

Anh hơn tôi bốn tuổi, trước khi đính hôn, chúng tôi mới gặp nhau đúng ba lần.

Anh thờ ơ, lạnh nhạt.

Tôi cũng không thiết tha.

Người thân bạn bè xung quanh luôn nói, cưới về ở chung lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm.

Huống hồ Chu Thừa Duẫn còn đẹp trai.

Cao ráo, trầm ổn, lại kiếm được tiền.

Là mẫu đàn ông lý tưởng mà nhiều người mơ cũng không với tới.

Tôi đã tin.

Thế nên sau khi cưới, tôi chủ động nấu ăn cho anh, chủ động rủ anh đi chơi, thậm chí còn chủ động gợi ý chuyện thân mật.

Nhưng có lẽ vì anh ta quá điềm đạm.

Điềm đạm đến mức trở nên nhàm chán.

Thời gian trôi qua, cảm xúc cũng dần nguội lạnh, chẳng còn hứng thú gì nữa.

Giờ nhìn thấy dáng vẻ khác thường của anh, cảm giác đầu tiên không phải là bực bội vì bị phản bội, mà là… tò mò.

Tôi tò mò không hiểu cô gái kia có gì đặc biệt, lại có thể biến một người đàn ông khô khan lạnh lùng như anh trở thành một người dịu dàng, hài hước và biết chiều chuộng phụ nữ đến thế.

Tất nhiên, sự tò mò ấy không kéo dài lâu — vì tôi nhanh chóng có được đáp án.

2

Trong một buổi tụ họp bạn bè, anh uống say.

Tôi gọi cho anh mấy cuộc, mãi mới thấy anh bắt máy.

Nhưng khi kết nối, đầu dây bên kia không phải giọng anh, mà là tiếng bạn anh vọng lại từ xa:

“Chu Thừa Duẫn, không phải tao nói mày, mày nhìn trúng Dư Miểu ở điểm nào chứ? Ngoại hình thua xa vợ mày, gia thế với năng lực cũng chẳng thể so, còn thì yếu đuối bám người, chẳng hiểu chuyện gì hết.”

“Vì con bé đó mà mày sẵn sàng bỏ cả gia đình, đáng không?”

Đáp lại hắn ta là một tiếng cười khẽ của Chu Thừa Duẫn.

Giọng anh vang lên, dường như đang nghĩ đến Dư Miểu, đầy chiều chuộng:

“Mày không hiểu đâu.”

“Con bé còn nhỏ, tràn đầy sức sống, khiến tao cảm thấy như mình cũng trẻ lại.”

“Còn về Kỳ Hạ, cô ấy là vợ tao, điều đó vĩnh viễn không thay đổi.”

Nghe đến đây, tôi mới nhận ra cuộc gọi này chắc anh vô tình bắt máy.

Tôi cũng không có hứng diễn vở bắt gian, chỉ lặng lẽ cúp máy.

Cùng lúc đó, trợ lý gửi tới hồ sơ của Dư Miểu.

Là thứ tôi đã cho người điều tra sau khi rời khỏi văn phòng Chu Thừa Duẫn hôm đó.

Cô gái trong ảnh buộc tóc đuôi ngựa cao, nụ cười rạng rỡ.

Chỉ mới mười tám tuổi.

Đối với một người đàn ông đã bước vào tuổi ba mươi như Chu Thừa Duẫn, đúng là rất trẻ trung, rất tươi mới.

Tôi day trán, cảm thấy hơi đau đầu.

Thế là hẹn cô bạn thân đi bar uống rượu.

Trên đường lái xe đến quán, vừa dừng xe đã nghe thấy một tiếng chửi quen thuộc.

Như bị ma xui quỷ khiến, tôi rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh.

Bên trong có mấy người đang đánh nhau.

Người đánh hăng nhất, tôi còn quen mặt.

Tên là Giang Lâm Xuyên.

Mới 20 tuổi, làm thêm ở bar với vai trò bartender.

Tôi nhớ cậu ta vì cậu ấy đẹp trai, tính khí có chút ngông nghênh, nhưng lại dễ bị trêu.

Chỉ cần trêu một chút là đỏ mặt, rồi còn cố làm ra vẻ dữ dằn, vụng về pha rượu cho tôi.

Thấy cậu ta thú vị, tôi đã từng vài lần cho tiền tip.

Giờ chắc cậu ta chưa vào ca, mặc chiếc áo hoodie đơn giản, quần jeans và đôi sneaker trắng.

Trên mặt có vài vết trầy xước.

Cộng thêm khuôn mặt góc cạnh ấy, trông vừa ngây ngô vừa quyến rũ.

Đột nhiên tôi hiểu vì sao đàn ông luôn mê mẩn mấy cô gái trẻ.

Không chỉ vì ngoại hình, mà cái khí chất tươi mới, tràn đầy sức sống ấy, quá đỗi mãnh liệt, quá sức cám dỗ.

Khiến tôi bỗng cảm thấy mình như một cái xác khô mốc meo hàng chục năm.

Vậy nên, khi thấy có người đang định đánh lén Giang Lâm Xuyên từ phía sau, tôi không chút do dự lao lên, tung một cú đá vào hắn ta.
51😍------------------------------7902914
Xem full ở còm men nhé mn 😍12:29:39

[Đã Full] Hai giờ sáng, tôi bị gọi gấp tới khoa sản để tham gia hội chẩn.Trước cửa phòng sinh, tôi bắt gặp một dáng ngườ...
10/08/2025

[Đã Full] Hai giờ sáng, tôi bị gọi gấp tới khoa sản để tham gia hội chẩn.

Trước cửa phòng sinh, tôi bắt gặp một dáng người quen thuộc.

Là Trình Hạo – chồng tôi, người mà theo lý phải đang ở tận nước Anh làm việc.

Ánh mắt anh ta hoảng hốt khi trông thấy tôi, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng.

Tôi không có thời gian để chất vấn anh ta vì sao lại xuất hiện ở đây, chỉ kịp bước vào trong để kiểm tra tình trạng của đứa trẻ.

Đứa bé vừa chào đời đã mắc khối u nội sọ bẩm sinh, nên ngoài bác sĩ sản khoa, còn có cả đội ngũ của khoa thần kinh và khoa ung bướu được huy động hội chẩn.

Là bác sĩ chuyên khoa ung bướu, tôi đương nhiên trở thành người trực tiếp phụ trách ca phẫu thuật.

Trong lúc chuẩn bị, các bác sĩ khác bắt đầu xì xầm về sản phụ.

“Cô gái này còn rất trẻ, mới ngoài hai mươi, nghe đâu vừa tốt nghiệp đại học.”

“Vậy mà đã kết hôn rồi sao?”

“Chưa đâu. Cô ấy chưa cưới mà đã sinh con rồi. Bố đứa trẻ đang chờ ngoài, nhìn có vẻ lớn tuổi lắm, chắc là…”

Ánh mắt mọi người trao nhau đầy hàm ý, những lời chưa nói hết đã tự động ghép thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Là bác sĩ, tôi từng chứng kiến không ít chuyện tréo ngoe như vậy.

Chỉ không ngờ, có ngày mình lại rơi đúng vào một vở kịch trớ trêu như thế.

Và càng không thể ngờ, người đàn ông phản bội tôi lại là Trình Hạo.

Nghĩ lại mới thấy, mọi chuyện đâu phải không có dấu hiệu.

Một năm trước, anh ta thường xuyên nhắc đến một cô sinh viên ưu tú mà mình đang hướng dẫn.

Sáu tháng trước, anh ta đột ngột sang London "tu nghiệp hai năm", trong khi tôi vì công việc bận bịu nên cũng chẳng nghi ngờ điều gì.

Hóa ra cô gái nằm trong kia chính là sinh viên đó – Nguyên Ngữ Phù.

Vừa tốt nghiệp xong, họ đã bí mật qua lại.

Nếu không có chuyện khẩn cấp lần này, có lẽ tôi vẫn sẽ tiếp tục sống trong sự lừa dối đó.

Tôi hít một hơi thật sâu, kìm nén mọi cảm xúc và bắt tay vào chuẩn bị cho ca mổ.

Dù đứa trẻ là con ai đi nữa, với tư cách bác sĩ, tôi sẽ dốc toàn lực để cứu lấy sinh mạng ấy.

Trải qua hai ngày một đêm, tổng cộng bốn ca phẫu thuật, cuối cùng đứa bé cũng được cứu sống.

Chỉ tiếc rằng, do khối u quá lớn gây áp lực lên dây thần kinh, nguy cơ bị bại não là rất cao.

Khi tôi rời khỏi phòng mổ, vừa bước ra ngoài, liền thấy Trình Hạo đang ôm chặt lấy sản phụ, nét mặt lo lắng.

“Sao rồi, A Doanh? Đứa nhỏ thế nào?”

Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Hai ngày một đêm, 36 tiếng đồng hồ, tôi đã dốc hết sức lực để chiến đấu trong phòng mổ, hai lần suýt gục vì kiệt sức.

Vậy mà giờ đây, trong mắt anh ta chỉ có người tình và đứa con của họ.

Không một câu hỏi dành cho tôi. Không một lời giải thích.

Tôi lên tiếng, giọng nói dửng dưng đến lạ:

“Đứa bé đã qua cơn nguy kịch. Nhưng tổn thương thần kinh khá nghiêm trọng, có thể dẫn đến bại não. Gia đình nên chuẩn bị tâm lý.”

Tôi vừa dứt lời, Nguyên Ngữ Phù đã hét lên:

“Đồ đàn bà độc ác! Cô chẳng có y đức gì hết! Cô thấy tôi với Trình Hạo có con nên cố tình mượn tay dao mổ để hại nó, đúng không?!”

Cô ta lao tới định đánh tôi, nhưng bị Trình Hạo giữ lại.

Anh ta ôm lấy cô ta, quay sang nhìn tôi với ánh mắt thất vọng và lạnh lẽo:

“A Doanh, em khiến anh thất vọng thật rồi. Anh vẫn nghĩ em là người ngay thẳng, có nguyên tắc. Không ngờ em lại để chuyện riêng ảnh hưởng đến y đức. Nếu hận anh, thì cứ trút lên anh. Nhưng tại sao lại ra tay với một đứa bé vô tội?”

Tôi đứng đó, nhìn hai con người đang ôm nhau khóc lóc, mà cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể mình đều đã chết lặng.



2.

Các đồng nghiệp đứng quanh sững sờ, chẳng ai ngờ rằng tôi – người luôn điềm tĩnh, chuyên nghiệp – lại trở thành nhân vật chính trong một vở kịch cẩu huyết đến mức này.

“Bốp!” Tôi vung tay tát thẳng vào mặt Trình Hạo.

Lúc anh ta còn chưa kịp hoàn hồn, tôi lập tức nắm lấy mái tóc của Ngữ Phù, tặng thêm một cái bạt tai không nương tình.

Cô ta lao lên định phản kháng, nhưng đồng nghiệp xung quanh đã kịp thời giữ lại.

“Hai người đúng là một cặp trời đánh!” Tôi gằn giọng, chỉ tay vào ngực Trình Hạo. “Tôi – Tô Doanh – mỗi ca mổ đều dùng hết khả năng, không thẹn với nghề, không thẹn với lương tâm. Còn anh thì sao? Khi tôi đang giành giật sự sống cho bệnh nhân, anh lại ôm ấp sinh viên của mình, còn lén có con với cô ta! Anh bảo mình đang công tác tại Anh? Đây là cái gọi là ‘phấn đấu cho sự nghiệp’ của anh à?”

Trình Hạo không dám nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt lảng tránh đầy chột dạ.

Ngữ Phù thì níu lấy tay anh ta, nước mắt rơi như mưa:

“Thầy à… Con của chúng ta… sau này sẽ không thể nhảy múa nữa…”

Trình Hạo nghe xong thì lập tức ngẩng đầu, ánh mắt như bị kích động cực độ:

“Đứa bé vô tội! Em hận anh, thì trút giận lên anh! Em là bác sĩ đầu ngành, lẽ nào không xử lý nổi một khối u nhỏ? Hay vì em không thể sinh con nên đến cả đứa trẻ của người khác em cũng muốn ra tay?! Tô Doanh, em cố tình đúng không?!”

Tôi nhìn khuôn mặt méo mó vì phẫn nộ của Trình Hạo, lòng chỉ thấy xa lạ. Người đàn ông từng hay cười, từng dịu dàng ngày nào, nay đã biến thành thứ quái vật đổ lỗi trắng trợn.

“Đây chính là báo ứng của hai người.” Tôi cười nhạt, trong ánh mắt không còn một tia dao động. “Thay vì lo lắng giận dữ với tôi, sao không nghĩ đến tương lai của đứa trẻ đó?”

Ngữ Phù gào lên, khản cả giọng: “Thầy, nhất định phải khiến kẻ hại con chúng ta trả giá!”

Trình Hạo dịu giọng ôm cô ta: “Ngữ Phù, chúng ta vào thăm con trước đi. Những chuyện khác… cứ để anh lo.”

Tin tức nhanh chóng đến tai viện trưởng. Ông gọi tôi đến nói chuyện riêng, sau đó cho tôi nghỉ phép hai tháng để điều chỉnh tinh thần.

Và cũng từ khoảnh khắc đó, tôi bắt đầu nhìn lại tất cả – nhìn rõ con người thật của Trình Hạo.

Anh ta xuất thân nghèo khó, là điển hình của kiểu “phượng hoàng nam” trèo cao nhờ học vấn.

Chúng tôi yêu nhau từ khi anh còn học cao học. Sau khi tốt nghiệp, anh tiếp tục lên tiến sĩ, còn tôi bước chân vào bệnh viện với vai trò bác sĩ thực tập.

Giai đoạn đó, anh chẳng có bao nhiêu thu nhập. Toàn bộ chi phí sinh hoạt, kể cả hỗ trợ gia đình bên nội, đều do tôi gánh vác.

Từng có lúc tôi mang thai, nhưng vì anh quá bận bịu nghiên cứu, tôi một mình đi phá thai mà không dám hé lời.

Hậu quả là sức khỏe giảm sút nghiêm trọng, mấy năm sau vẫn chưa thể mang thai trở lại.

Nhờ mối quan hệ từ cha mẹ tôi, Trình Hạo nhanh chóng có chỗ đứng tại trường đại học, trở thành giáo sư trẻ nhất khóa.

Nhưng những năm gần đây, thái độ của anh dần lạnh nhạt. Tôi từng nghĩ đó là biểu hiện bình thường sau hôn nhân dài lâu. Không ngờ, phía sau là sự dối trá trắng trợn.

Chỉ mới năm ngày nghỉ phép, tôi đã không để bản thân ngồi yên.

Tôi rà soát toàn bộ tài sản chung, nộp đơn lên tòa yêu cầu niêm phong tài sản.

Tôi muốn anh ta rời khỏi cuộc đời tôi với hai bàn tay trắng.

Sáng hôm sau, điện thoại vang lên.

Đầu dây bên kia, Trình Hạo gào lên:

“Tô Doanh! Em dám khoá tài khoản ngân hàng của anh? Còn phong tỏa luôn bất động sản?!”

Tôi nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy. Tôi đã xin lệnh phong tỏa tài sản. Có vấn đề gì sao?”

Anh ta rít qua kẽ răng: “Em đã tuyệt tình như vậy thì chúng ta ly hôn đi!”

Tôi phá lên cười, giọng khinh miệt: “Anh tưởng tôi còn muốn giữ lại sao? Ly hôn à, để tôi nói trước mới đúng. Đồ đàn ông dơ bẩn như anh, tôi không rảnh giữ làm gì.”

Dứt lời, tôi lạnh lùng cúp máy.

Phụ nữ tỉnh táo luôn chỉ cần một khoảnh khắc.

Khi bước vào phòng mổ, tôi vẫn còn nuôi một tia hy vọng mong manh. Nhưng tất cả những gì diễn ra bên ngoài đã bóp chết nó.

Phụ nữ một khi tỉnh táo, sẽ trở nên lý trí đến đáng sợ.

Trong năm ngày ngắn ngủi ấy, tôi làm việc liên tục: tổng kết tài sản, thu thập chứng cứ, chuẩn bị hồ sơ. Tôi muốn cho anh ta một cú đòn trí mạng.

Sáng thứ Sáu, tôi nhận được trát toà.

“Cô Tô Doanh, chồng cô đã chính thức nộp đơn xin ly hôn. Xin mời đúng giờ có mặt tại phiên tòa.”

Tôi khẽ cười, nhấc tách trà nhấp một ngụm.

Tốt thôi. Hồ sơ tôi đã chuẩn bị đầy đủ. Để xem, trong ván bài cuối cùng này, ai mới là người thua trắng tay.



3.

Đúng hẹn, tôi có mặt tại tòa.

Trình Hạo đã chuẩn bị kỹ càng, bộ dạng đầy tự tin, đứng dậy mở lời:

“Suốt cả năm trời, Tô Doanh gần như vắng mặt ở nhà. Chúng tôi chỉ còn là vợ chồng trên danh nghĩa. Vì vậy tôi yêu cầu ly hôn và phân chia tài sản.”

Tôi bình thản đáp lời:

“Thưa quý tòa, đúng là tình cảm đã rạn nứt. Nhưng nguyên nhân không phải từ tôi, mà do anh ta ngoại tình.”

Trình Hạo bật dậy, giả vờ phẫn nộ:

“Tôi không có ngoại tình! Cô nói cho đàng hoàng, đừng vu khống người khác khi không có chứng cứ!”

Tôi không buồn đôi co với anh ta, chỉ nhẹ nhàng quay sang thẩm phán:

“Phía tôi đã nộp kết quả giám định huyết thống giữa anh ta và đứa trẻ.”

Trình Hạo sững người:

“Sao cô lại có thứ đó?!” Rồi ánh mắt anh ta tối lại như vừa hiểu ra điều gì.

“Tô Doanh, hóa ra cô luôn đề phòng tôi đến vậy… Tôi đã rời khỏi nhà nửa năm mà cô vẫn giữ lại mẫu gene của tôi? Cô thật sự quá độc đoán!”

Tôi nở một nụ cười nhẹ như mây gió:

“Anh quên rồi à? Ngày cưới của chúng ta, anh từng nói nghi thức kết tóc giao bôi là thiêng liêng. Tóc của anh, tôi vẫn giữ lại từ khi ấy.”

Trình Hạo trừng mắt:

“Còn mẫu gene của đứa bé? Cô dám nói cô không động tay trong lúc mổ sao?!”

Tôi nhếch môi, chẳng buồn giấu giếm:

“Phẫu thuật mở hộp sọ phải cạo tóc, chuyện lấy được vài sợi tóc đâu có gì khó. Dù sao cũng là bệnh nhân mà.”

“Vậy ra cô đã toan tính từ trước?! Vẫn là cái kiểu lạnh lùng, ích kỷ quen thuộc ấy!” Anh ta gào lên.

“Trật tự trong phòng xử án!” Thẩm phán nghiêm giọng, gõ mạnh búa.

Tôi gật đầu với thẩm phán, tiếp tục trình bày:

“Thưa quý tòa, Trình Hạo đã chung sống với người phụ nữ khác hơn nửa năm. Đứa bé sinh ra nay đã được bảy ngày tuổi.”

“Trong suốt thời gian đó, anh ta liên tục lừa dối tôi, nói rằng đang du học tại Anh.”

“Vài ngày trước, anh ta còn âm mưu tẩu tán tài sản. Rất may, tôi đã kịp thời nộp đơn xin lệnh bảo toàn tài sản.”

“Vì vậy, tôi kiến nghị tòa án xét xử ly hôn ngay lập tức, đồng thời yêu cầu Trình Hạo ra đi tay trắng.”

Thẩm phán không mất nhiều thời gian để phán quyết:

“Chấp thuận đề nghị của bị đơn.”

Rời khỏi phòng xử án, sắc mặt Trình Hạo tối sầm như đáy nồi bị cháy.

Có lẽ anh ta vẫn tưởng mình sẽ ung dung cầm về một nửa tài sản, nào ngờ không những trắng tay mà còn bị lật mặt giữa chốn công đường.

Năm mươi triệu – không một xu thuộc về anh ta.

Mặt mày vặn vẹo vì tức giận, anh ta nghiến răng nói lớn:

“Tô Doanh, cô giỏi thật! Cứ chờ đấy! Cô đã hại con trai tôi như vậy, sớm muộn gì cũng phải trả giá!”

Tôi quay đầu lại, ánh mắt như băng:

“Tôi có gặp quả báo hay không, chưa biết. Nhưng còn anh thì quả báo đến rồi đấy – vừa rời tòa là mất sạch, chẳng còn gì.”

Nói xong, tôi điềm nhiên bước vào xe, đóng sầm cửa lại rồi lái đi.

Từ gương chiếu hậu, tôi thấy Trình Hạo đứng giữa sân tòa, mặt tái mét vì giận, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Tôi bật cười – nhẹ nhõm như trút được cục đá khỏi ngực.

Trưa hôm đó, tôi đi ăn một bữa thật thịnh soạn.

Ăn mừng cho sự tự do, ăn mừng vì cuối cùng cũng đá bay được thứ ký sinh trùng ra khỏi cuộc đời mình.
2686😍------------------------------6831249
Xem full ở còm men nhé mn 😍10:14:22

[Đã Full] Tôi từ bỏ tất cả, nâng đỡ cho Giản Nhiên theo đuổi giấc mơ thời trang.Ra ngoài, tôi là quản lý của anh ấy. Về ...
10/08/2025

[Đã Full] Tôi từ bỏ tất cả, nâng đỡ cho Giản Nhiên theo đuổi giấc mơ thời trang.

Ra ngoài, tôi là quản lý của anh ấy. Về nhà, tôi là bạn gái của anh ấy.

Giản Nhiên từng nói, khi thành danh sẽ cưới tôi. Tôi đã mong chờ câu nói ấy suốt bao năm.

Kết quả, anh ấy lại gọi tên Lâm Tri Ý trên chính chiếc giường của tôi.

Anh dốc hết tài nguyên để nâng đỡ cô ta, Dắt tay cô ta đi thảm đỏ, Mang cả bộ váy cưới tôi nâng niu bao năm để lấy lòng cô ta.

Thậm chí bất chấp phá hợp đồng, chỉ để dự lễ trao giải của cô ta.

Mười năm chờ đợi, cuối cùng chỉ là trò cười.

Tối hôm đó, tôi nhận được một cuộc gọi.

“Em có hứng thú quay lại đóng phim của anh không?”

1.

Giản Nhiên đột nhiên vắng mặt trong dạ tiệc thời trang F·show.

Gọi không nghe, nhắn không trả lời.

Tôi lo đến mức như không thở nổi.

“Chị Giang Nguyệt, tìm được rồi!”

Trợ lý Tiểu Chu đưa tôi một chiếc điện thoại.

“Anh Giản… đang ở lễ trao giải ‘Gương mặt mới’.”

Trên màn hình — Cuộc thi người mẫu “Gương mặt mới”.

Lâm Tri Ý bất ngờ xuất hiện, giành ngôi quán quân.

“Tôi muốn đặc biệt cảm ơn một người, là anh đã không bỏ rơi tôi, để tôi tin rằng phía trước có ngọn hải đăng, phía sau có bến cảng.”

Cô ta rơm rớm nước mắt, Từng lời phát biểu nhận giải đầy cảm xúc, như muốn nói rồi lại thôi.

Máy quay chuyển hướng.

Dưới ánh mắt dịu dàng của Lâm Tri Ý, Giản Nhiên bước lên sân khấu, chậm rãi đội vương miện kim cương lên đầu cô ta.

Dưới ánh đèn rực rỡ, họ nhìn nhau mỉm cười rồi ôm nhẹ một cái.

Giản Nhiên ghé sát tai cô ta, dịu dàng nói: “Chúc mừng em.”

Video, ảnh chụp, tin đồn, scandal… Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Tên Giản Nhiên và Lâm Tri Ý sánh đôi xuất hiện, leo lên vị trí số một bảng tin giải trí.

2

Lâm Tri Ý.

Cái tên này, quen thuộc vô cùng.

Tôi nhắm mắt lại, ngón tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch.

Thứ Sáu tuần trước là sinh nhật tôi.

Hiếm lắm Giản Nhiên mới chủ động, nói muốn uống một ly.

Cuối cùng, anh ta uống đến say mèm.

Lúc tôi đang lau mặt cho anh, anh nóng hừng hực, ôm chặt lấy tôi, Lầm bầm một tiếng: “Tri Ý…”

Tôi đánh thức anh dậy, anh liền đè tôi xuống, bảo tôi nghe nhầm.

Nực cười là lúc ấy, tôi lại tin.

Dạ tiệc F·show đã gần kết thúc.

Ảnh đế mới nổi, người thay thế phút chót, đã lên sân khấu khép lại chương trình.

Đáng lẽ đây là khoảnh khắc vinh quang thuộc về Giản Nhiên.

Giờ thì tất cả đã tan thành mây khói.

“Chị Giang Nguyệt, chiếc bánh chị chuẩn bị cho anh Giản vẫn còn để ở hậu trường đấy.”

Tiểu Chu thở dài tiếc nuối, lẩm bẩm nói.

“Anh ta thật quá đáng, sao chị cứ mãi nuông chiều anh ta vậy…”

Giọng điệu đầy oán trách.

Tôi cụp mắt xuống, cay đắng.

Muốn cười, mà cười không nổi.

Tiểu Chu chỉ mới theo tôi vài năm gần đây.

Cậu ấy không biết giữa tôi và Giản Nhiên từng có quá khứ lầy lội ra sao.

Chúng tôi đều mồ côi từ nhỏ, là người thân duy nhất của nhau.

Tôi từng nghĩ, chỉ có tin tưởng và bao dung vô điều kiện, Mới xứng đáng với cái gọi là “duy nhất” ấy.

Giới thời trang, áp lực nặng nề.

Giản Nhiên cứ vài bữa lại “làm loạn” một lần.

Bề ngoài trông có vẻ ầm ĩ.

Nhưng thật ra tôi biết, Anh chỉ là không có cảm giác an toàn.

Sợ tôi hết yêu, sợ tôi buông tay.

Mọi kiểu nổi loạn rắc rối ấy, Chỉ để xác nhận rằng tôi vẫn ở lại.

Chỉ cần tôi dỗ dành đúng cách, mọi chuyện sẽ lại ổn.

Nhưng…

Lần này thì sao?

Cuộc thi người mẫu đã kết thúc từ lâu.

Hot search cập nhật theo thời gian thực đã phơi bày vị trí của Giản Nhiên.

mẫu quốc gia Giản Nhiên bất chấp scandal, cùng bạn gái dạo đêm Vịnh Duyệt Hải #

— Nửa tháng trước, anh ta lén mua một chiếc du thuyền, neo tại đó.

Tôi còn ngây thơ nghĩ, đó là món quà sinh nhật bất ngờ cho mình.

Hóa ra, là để hôm nay tổ chức tiệc ăn mừng cho Lâm Tri Ý sao?

Tâm trí rối bời.

Tôi tắt điện thoại, trả lại cho Tiểu Chu.

“Này… chở chị đến Vịnh Duyệt Hải một chuyến nhé.”

3

Vịnh Duyệt Hải, khu neo đậu du thuyền.

Tôi bước lên boong tàu thì nghe thấy tiếng cười nói rôm rả từ bên trong cabin.

Giản Nhiên một mình tựa vào lan can, nơi vắng người.

Vai rũ, chân co lại, trông rất mệt mỏi.

Tôi định bước tới thì một giọng nữ trong trẻo cướp lời.

“Giản Nhiên, đẹp không?”

Lâm Tri Ý yểu điệu bước ra.

Chiếc váy dạ hội đính kim cương lấp lánh khiến cô ta như tiên nữ giáng trần.

Cô ta quay lưng về phía tôi, Dang hai tay, rồi vòng lên cổ Giản Nhiên.

Giống như tảng băng ngàn năm đột ngột bị đánh thức.

“Đẹp lắm.”

Khuôn mặt Giản Nhiên rạng rỡ hẳn lên.

Anh nhẹ nhàng chỉnh lại dây váy trễ vai cho cô ta, lời khen chân thành đến lạ:

“Chiếc váy này, quả thật chỉ có em mới xứng mặc.”

Lâm Tri Ý đỏ bừng mặt, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh.

Tay Giản Nhiên khẽ nhấc lên rồi lại rơi xuống bên người.

Không hôn lại, nhưng cũng không đẩy ra.

Tôi đứng chết trân tại chỗ.

Muốn bước tới, nhưng phát hiện toàn thân đang run rẩy.

— Chiếc váy đó, chính là thứ mà năm xưa Giản Nhiên đã bỏ ra toàn bộ cát-xê một năm để mua,

Là món quà anh dành tặng tôi khi lần đầu tiên hứa sẽ cưới tôi.

Khi ấy anh chưa có tên tuổi gì, Nhưng ánh mắt lại chứa đầy khát vọng và chân thành:

“Chờ đến khi anh thực hiện được ước mơ, em sẽ mặc váy này làm cô dâu của anh.”

Tôi đã gìn giữ chiếc váy ấy suốt bao năm, chỉ chờ đến ngày hôm nay.

Vậy mà cuối cùng, chính tay anh lại tặng nó cho Lâm Tri Ý.

Biến nó thành một món đồ… “chỉ có cô ta mới xứng mặc”.

4

Bên bờ biển, ánh đèn flash bất chợt lóe lên.

Giản Nhiên lập tức cảnh giác, quay phắt đầu lại.

Ánh mắt anh chạm thẳng vào tôi.

“Giang Nguyệt?”

Sắc mặt anh lập tức trắng bệch, Vội giơ tay đẩy Lâm Tri Ý ra khỏi lòng.

“Em… sao em lại đến đây?”

Cổ họng tôi nghẹn đắng, không nói nổi lời nào.

Tôi không dám nhìn anh thêm, ánh mắt rơi xuống người Lâm Tri Ý.

Cô ta vừa bị đẩy ra đã lập tức quay lại dính lấy Giản Nhiên, Tay siết chặt lấy khuỷu tay anh.

“A Nhiên, chị ấy là ai vậy?”

Cô ta ngẩng đầu hỏi Giản Nhiên, mặt đầy bối rối.

Như thể thật sự không biết tôi là ai.

Tôi nhìn chằm chằm gương mặt ngây thơ vô tội kia, toàn thân lạnh toát.

Mười mấy phút trước, tài khoản mạng xã hội cá nhân của tôi xuất hiện một người theo dõi mới.

Ảnh đại diện chính là cô ta đang ôm con mèo của tôi.

Tấm ảnh mới đăng gần nhất là ảnh selfie trong xe, ngồi ghế phụ cạnh tài xế.

Chú thích: “Khởi động xong rồi, trận đấu chính thức bắt đầu!”

Trong nền ảnh, Giản Nhiên đứng ngoài xe.

Ghế lái bị ngả xuống hoàn toàn, ở một vị trí rất dễ thấy còn có vài vệt trắng mờ mờ.

Nếu đoán không sai…

Là dấu vết để lại từ chiều nay.

— Lúc tôi đang bận rộn thay anh đi duyệt sân khấu, Thì Giản Nhiên và cô ta, vừa “vận động” xong.

Bảo sao khi nãy nhìn anh mệt rũ như thế.
836😍------------------------------1000000
Xem full ở còm men nhé mn 😍07:48:25

[Đã Full] Trấn Bắc Vương Tiêu Hành, mười bốn tuổi xuất chinh, mười năm chinh chiến, bách chiến bách thắng.Nửa năm trước,...
09/08/2025

[Đã Full] Trấn Bắc Vương Tiêu Hành, mười bốn tuổi xuất chinh, mười năm chinh chiến, bách chiến bách thắng.

Nửa năm trước, đại chiến Tây Lương, bị địch nhân ám toán, suýt chết mới giành được thắng lợi trở về.

Cả hai chân đều bị phế, chỉ đành hồi kinh tĩnh dưỡng.

Thánh thượng đích thân phong ngài làm Trấn Bắc Vương, lại thưởng vạn lượng hoàng kim, ban thêm một trăm mỹ nhân.

Mỹ nhân có thể tiến vào vương phủ, thân phận nhất định phải trong sạch, càng là quan gia khuê nữ càng được ưu tiên. Dù là đích nữ hay thứ xuất, cũng không quan trọng bằng dung mạo và tính tình.

Ngày ta ngồi lên xe ngựa tiến về kinh thành, a nương dắt theo ba đệ đệ, khóc lóc chạy theo suốt dọc đường.

Mắt ta cũng khóc sưng đỏ như quả hạch đào.

Ngồi trước gương đồng, ta chỉ thấy một gương mặt đầy thấp thỏm lo âu.

Phụ thân ta là một huyện lệnh nho nhỏ ở quận Nam Tiều, nhờ cậy quan hệ mới chen được ta vào hàng trăm người ấy, chỉ vì mong dựa được vào nhánh quyền quý cao vời kia.

Nhưng chẳng ai hỏi ta có tình nguyện hay không.

Ta khóc suốt đoạn đường dài đến tận kinh thành, mãi tới khi bước vào phủ mới dừng nước mắt.

Quản gia vương phủ sắp xếp chỗ ở cho chúng ta tại một tòa viện khác, lại đặc biệt mời ma ma dạy lễ nghi trong cung đến uốn nắn quy củ.

Cũng may có các tỷ muội trò chuyện an ủi lẫn nhau, nên dù khổ cực, cũng không thấy quá đỗi cô đơn, chỉ là hay nhớ nhà.

Nửa tháng sau, sáng sớm tinh mơ, ma ma đã gọi dậy, bắt chúng ta chải chuốt trang điểm kỹ càng.

Dưới sự dẫn dắt của quản gia, từng nhóm tiến vào vương phủ.

Quản gia cầm sổ danh sách, gọi tên từng người một.

Ai được gọi thì bước vào đại điện một mình.

Chỉ khi nào được đích thân Vương gia xem qua, mới định đoạt có được giữ lại hay không.

Mấy mươi cô nương đầu tiên, ai nấy đều tươi cười bước vào, rồi lại nước mắt lưng tròng đi ra.

Một vài người ta quen, vừa lau nước mắt vừa nói:

"Vương gia dữ quá… đáng sợ lắm… ngồi trên xe lăn mà vẫn khiến người ta rùng mình."

Nghe đến đó, lòng ta run như cành liễu giữa đông, từng hồi rùng mình không kiểm soát nổi.

Các nàng ấy ai cũng xinh đẹp xuất chúng, không ít người tinh thông cầm kỳ thi họa, ca múa xướng nhạc, thế mà… vẫn không lọt được vào mắt xanh của ngài.

Sắc nước hương trời đến thế, vậy mà Vương gia cũng không để mắt.

Ta chi bằng lĩnh hai lượng bạc, quay về quê quán sớm cho rồi.

Lúc quản gia đọc đến tên ta, một tầng mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Đại điện rộng lớn vắng như tờ, bốn bề lạnh lẽo đến rợn người, chẳng khác gì âm phủ giữa ban trưa.

Ta cắn răng, cố nuốt nỗi sợ vào lòng, bước qua bậc cửa.

Nào ngờ vừa bước vào, chân run quá độ, "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống nền đá thanh.

Một tiếng trầm đục vang lên nơi đầu gối, đau đến mức ta nhe răng trợn mắt.

Nửa tháng được ma ma dạy lễ nghi, phút chốc tiêu tan như mây khói.

Trong điện, chỉ còn tiếng ta hít vào khe khẽ.

Ta thầm nghĩ:

Xong rồi, phen này chết chắc.

Quỳ gối không đúng lúc, lễ tiết chẳng đâu vào đâu, chỉ e Vương gia trách tội ta thất nghi, chưa kịp hầu hạ đã bị kéo ra xử trảm.

Ta cúi đầu, giống hệt tử tù đang đợi quan phủ phán quyết sinh mệnh.

Rốt cuộc, tiếng phán xét cũng vang lên.

"Hửm, hầu hạ cũng không tệ, chính là nàng đi."

Ơ?

Ta nghe… không sai chứ?



2.

Chỉ quỳ một cái… mà được chọn rồi ư?

Ta không nhịn được, ngẩng đầu nhìn thử Trấn Bắc Vương truyền kỳ kia rốt cuộc có chỗ nào không ổn.

Vừa hay — ánh mắt ta liền va phải một đôi con ngươi thâm sâu như vực thẳm, không nhìn rõ đáy.

Ta giật mình, vội cúi đầu, trong lòng loạn như tơ vò.

Run rẩy dập đầu tạ ơn, ta nhấc vạt váy, chân tập tễnh bước ra khỏi đại điện.

Các tỷ muội thân thiết lập tức ùa lại.

"Ah Phù, ngươi được chọn thật sao?"

"Trời đất ơi, sao sắc mặt ngươi khó coi thế kia?"

"Vương gia thật sự đáng sợ như lời đồn à?"

Ta nhớ lại cảnh tượng lúc trước — một thoáng ngước nhìn, chỉ thấy người kia khoác trường bào đen tuyền, ngồi trên xe lăn, dung mạo lạnh như băng tuyết đầu đông, quả thực khiến người khác khiếp sợ.

Còn chưa kịp nói gì với họ, ma ma đã bước tới, nói ta chuẩn bị thu dọn hành lý chuyển vào biệt viện.

Đến lúc ấy, mọi người mới biết ta đã được tuyển chọn, đồng loạt nhìn ta bằng ánh mắt hâm mộ không giấu giếm.

"Cô nương thật có phúc khí, từ nay được hầu hạ bên cạnh Vương gia, nếu hầu hạ tốt, thì phú quý không hết đâu. Biết đâu… còn được phong làm Vương phi ấy chứ!"

Ta biết nàng chỉ đang nói lời an ủi, ngọt ngào cho dễ nghe.

Lặng lẽ tháo chiếc vòng bạc nơi cổ tay, ta đưa cho nàng, thay lời cảm ơn mấy ngày qua đã chỉ dạy và chăm sóc.

Thế nhưng, một khi đã được chọn, tức là chẳng còn cơ hội rời khỏi vương phủ.

Không thể về nhà, nghĩa là… sẽ không được gặp lại a nương cùng mấy đệ đệ nữa rồi.

Lòng ta chùng xuống, sống mũi cay cay, vành mắt cũng đỏ hoe.

Nhưng việc đã tới nước này, có buồn thương cũng chẳng ích gì.

Vương gia có tật ở chân, không đợi ma ma căn dặn, ta cũng nhất định sẽ hết lòng chăm sóc.

Chỉ có như vậy, mới mong có được chút yên ổn nơi phủ đệ uy nghiêm này.

Còn chuyện làm Vương phi…

Một nữ nhi xuất thân hàn môn như ta, đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến.



3.

Hôm ấy, ngoài ta ra, Vương gia còn giữ lại một cô nương khác.

Chúng ta cùng nhau hầu hạ trước mặt ngài, nhưng nàng ta cứ liếc mắt nhìn ta xéo xắt, ánh mắt như muốn rạch đôi người.

Cứ như thể… ta đã đắc tội gì với nàng vậy.

Thật lòng mà nói, ta hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.

Rõ ràng người rót trà, đưa nước, bóp vai, đấm lưng đều là ta.

Nàng ta thì chỉ cần đứng một bên, yểu điệu gọi một tiếng “Vương gia”, liền được thưởng bạc ngang ta.

Vậy nàng còn bất mãn điều gì chứ?

Nếu không phải vì giữ thể diện, ta cũng muốn trừng mắt lại rồi.

Hôm nay là ngày Vương gia ngâm mình trong thuốc tắm.

Như thường lệ, ta đứng đợi bên ngoài.

Nào ngờ, bỗng nghe tiếng gọi trong phòng truyền ra:

“Lại đây, lau lưng cho bản vương.”

"Vâng…"

Ta vội vã đáp lời, đến khi nhận ra ý câu nói thì khuôn mặt đã đỏ rần như bị hấp chín.

Vương gia dung mạo tuấn mỹ, thiên hạ đều hay.

Ngài được người đời xưng tụng là Ngọc Diện Diêm Vương, tức là dung mạo như ngọc, tính tình như vương Diêm La.

Ngay cả ma ma cũng từng bảo, được hầu hạ Vương gia là đại phúc mấy đời.

Nhưng ta sống từng ấy năm, ngoài việc từng giúp a nương tắm rửa cho ba đệ đệ thì...

Đến tay của nam nhân ta còn chưa từng chạm qua.

Giờ bảo ta vào lau lưng cho Vương gia?

Thật chẳng khác gì bảo ta trèo thẳng lên giường Hổ.

Ta cứ lần khân mãi, chân trước chân sau chẳng dám bước tới.

Người bên trong cũng đã mất kiên nhẫn…

"Còn chưa lại đây? Định để bản vương đích thân mời ngươi sao?"

Giọng Vương gia trầm khàn, vang lên như đàn cổ rung nhẹ giữa đêm khuya, khiến người nghe dù sợ vẫn không thể không thấy hay.

Thế nhưng ta thực sự không có tâm trạng mà thưởng thức!

Tai nóng ran, lòng như lửa đốt.

Ta rón rén bước qua bình phong, nhón tay cầm lấy khăn tắm.

Hương thuốc dịu nhẹ thoảng khắp trong không gian.

Chỉ còn lại tiếng nước lách tách vang lên khe khẽ.

Ta không dám nhìn bừa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tuyệt đối không dám quét mắt linh tinh.

Vương gia bị thương nơi hai chân, ta là người hầu, chăm sóc ngài là bổn phận, không nên nảy sinh chút tạp niệm nào mới phải.

Nhưng… ngón tay chạm đến bờ lưng rắn chắc kia, trái tim lại bắt đầu đập loạn.

Ta vừa lau, vừa không ngừng tụng kinh trong đầu:

“Không sao cả… không sao cả…”

“Ba đệ đệ nhà ta hồi nhỏ đều do ta tắm rửa cho. Cũng là đàn ông cả, chẳng có gì khác biệt… đệ đệ thì bụng mềm mềm…”

“Vương gia thì… ừm… bụng… cứng ngắc…”

“Đệ đệ thì… à… chim nhỏ nhỏ…”

Đến đây, tay ta bỗng khựng lại.

Vương gia thì… Ư?!

Ý thức được mình vừa vô tình chạm phải cái không nên chạm, ta như bị bỏng, lập tức rụt tay lại, suýt chút nữa hất luôn khăn tắm.

Nhưng đã quá muộn.

Chỉ nghe phía sau vang lên một tiếng hít thở nặng nề, kế đó là cảm giác cổ ta bị một bàn tay rắn chắc giữ chặt.

"To gan!" – Vương gia nghiến răng, giọng trầm thấp pha lẫn tức giận.



4.

Ta tiêu rồi.

Vậy mà ta lại cả gan... khinh bạc Vương gia?!

Sắc mặt ngài đỏ bừng vì giận, gằn từng chữ như muốn lột da ta tại chỗ:

"Ai dạy ngươi làm cái trò đó?"

"Là cố tình muốn sỉ nhục bản vương sao?!"

Trời cao đất dày ơi, cho ta mượn mười lá gan cũng không dám làm vậy đâu!

"Vương gia tha mạng! A Phù hoàn toàn không cố ý, tuyệt đối không có lòng mạo phạm!"

Ta vừa nói vừa bật khóc, nước mắt rơi như mưa mùa hạ.

Thật sự là sợ đến phát run rồi.

Tay ngài siết chặt đến mức chỉ cần xoay nhẹ một cái, e rằng cái cổ này của ta sẽ ngoẹo luôn tại chỗ.

Một giọt nước mắt rơi trúng cánh tay ngài.

Vương gia khựng lại, rồi đột ngột buông lỏng tay.

"Khóc gì chứ?"

"Bản vương cũng chưa làm gì ngươi cả."

Ta vội lau lệ, cúi đầu liên tục cầu xin tha thứ, run giọng khẩn khoản mãi không ngớt.

Cuối cùng, chắc cũng bị ta làm phiền đến phát chán, Vương gia khoát tay:

"Ra ngoài đợi đi."

Biết mình vừa tránh được một kiếp nạn, ta vội bò dậy, chân tay luống cuống chạy ra ngoài.

Chỉ là lúc ấy, cả tay áo lẫn vạt áo ta đều đã ướt đẫm, vừa ra đến cửa, gió lạnh thổi qua, rét buốt thấu xương.

Lạnh khiến ta tỉnh táo hơn đôi chút.

Nhưng… ta để Vương gia một mình trong phòng tắm như vậy, ai giúp ngài mặc y phục?

Chân không tiện, lại thêm sàn đá ẩm ướt, lỡ ngài trượt ngã thì sao?

Nghĩ tới đây, tim ta đập thình thịch.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, ta có mười cái mạng cũng không đền nổi!

Cắn răng lấy hết dũng khí, ta đẩy cửa xông vào lại, khí dồn đan điền, dõng dạc hô lên:

"Vương gia! Hay là để A Phù hầu ngài thay y phục thì hơn—"

Giọng ta đột ngột nghẹn lại.

Bởi vì… lúc ấy, ta đã nhìn thấy thứ mà không nên thấy.

Và… đã quá muộn để quay đầu.

Ngoại bào của Vương gia khoác hờ trên vai, lỏng lẻo đến mức gió cũng có thể cuốn đi.

Chiếc trường khố mỏng manh vừa vặn che đến ngang hông.

Tấm thân cường tráng chưa vương một tấc vải, lúc này đang tựa vào lòng một nam tử áo đen.

Người kia vóc dáng cao lớn, tướng mạo tuấn tú, tay còn cầm... trung y của Vương gia!

Khoảnh khắc ánh mắt chạm vào khung cảnh ấy, tựa như sét đánh ngang tai.

Ta lập tức hiểu ra tất cả.

Phản ứng đầu tiên không phải là sợ, mà là... tỉnh táo.

Quả nhiên, giọng Vương gia trầm khàn vang lên, như dội cả vào lòng ta:

"Giang Phù! Ra ngoài!"

Nhưng lần này, ta không còn rối loạn, cũng chẳng hốt hoảng.

Chỉ làm như chưa từng thấy gì cả, mắt nhìn thẳng, vẻ mặt điềm tĩnh, nhẹ nhàng xoay người, còn chu đáo khép lại cánh cửa sau lưng cho hai người họ.

"Vâng, A Phù lui xuống."
2617😍------------------------------2003434
Xem full ở còm men nhé mn 😍05:26:22

Address

Lak

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Gia Dụng Việt posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share