Gia Dụng Thanh Xuân

Gia Dụng Thanh Xuân cửa hàng gia dụng chuyên bán đồ gia dụng,tiện ích,thông minh giá cả tốt nhất

[Full] Mở đầu​Khi đang đau bụng kinh đến mức muốn sụp đổ, tôi nhắn tin cho người bạn đồng nghiệp: “Lúc về tiện mua giúp ...
25/06/2025

[Full] Mở đầu

Khi đang đau bụng kinh đến mức muốn sụp đổ, tôi nhắn tin cho người bạn đồng nghiệp: “Lúc về tiện mua giúp tớ một bịch băng vệ sinh nhé.”

Năm phút sau, sếp chầm chậm bước đến bên cạnh bàn làm việc của tôi.

Đặt trước mặt tôi một đống băng vệ sinh đủ nhãn hiệu.

Rồi quay đi không nhìn tôi một lần nào.

Cả văn phòng náo loạn.

01

Sáng hôm đó, tôi nằm bò trên bàn, ôm bụng nhắn cho A Kiều một tin WeChat: “Bà dì bất ngờ ghé thăm, lúc lên nhớ ghé siêu thị tầng dưới mua giúp mình bịch băng vệ sinh nhé.”

Nhắn xong, tôi liền như một kẻ mất hết sức chiến đấu, nằm xụi lơ trên bàn.

Năm phút sau, mặt bàn bị gõ nhẹ, tôi ngẩng đầu lên.

A Kiều đặt một ly Americano lạnh ngay trước mặt tôi: “Vừa tới đã ngủ rồi, tối qua đi chơi đâu vậy?”

Tôi hỏi cô ấy: “Băng vệ sinh đâu?”

“Cái gì cơ, băng vệ sinh?” A Kiều tròn mắt ngơ ngác.

“Tôi vừa nhắn WeChat bảo cô mua giúp tôi một bịch băng vệ sinh mà?”

“Không có mà.” A Kiều nhìn điện thoại rồi nhìn tôi: “Cậu nhắn cho ai vậy?”

Một dự cảm chẳng lành ập đến, tôi chưa kịp cầm điện thoại kiểm tra.

Ông chủ chậm rãi bước ngang qua bàn làm việc của tôi, dưới ánh nhìn của mọi người, đặt lên bàn tôi một túi to đầy các loại băng vệ sinh màu mè.

Rồi thản nhiên bước đi, không liếc mắt lấy một cái.

Mắt A Kiều suýt rớt ra ngoài.

Xung quanh vang lên những tiếng hít thở gấp gáp.

Mắt tôi tối sầm, run tay mở WeChat ra xem.

Quả nhiên.

Trong danh sách tin nhắn ghim có hai người, một là đồng nghiệp A Kiều, người kia chính là sếp của tôi – Tần Duệ.

Gửi nhầm rồi.

Xong đời, xấu hổ chết mất.

Ầm——

Tôi bị đám đồng nghiệp vây kín.

“Du Diễm, cậu với sếp có chuyện gì thế?”

“Giỏi ghê tiểu Du, cứ im lặng mà chiếm được trái tim sếp.”

“Vậy là sau này chúng tôi phải gọi cậu là ‘bà chủ’ rồi?”

A Kiều thì cười không ngậm miệng được, vừa lục trong đống băng vệ sinh Tần Duệ để lại, vừa lắc lư vì cười:

“Sếp thật chu đáo, đủ loại ban ngày, ban đêm, siêu mỏng, mềm mại, ái chà, còn có cả miếng dán giữ ấm nữa!”

Tôi lườm A Kiều, chỉ có cô ấy biết tôi gửi nhầm tin, vậy mà không giải thích giùm tôi, còn hùa theo mọi người!

Tôi vội nhét hết đống đồ trên bàn vào ngăn kéo, quay người, khó khăn giải thích với đám đồng nghiệp hóng chuyện:

“Không phải như mọi người nghĩ đâu, tôi chỉ gửi nhầm tin thôi.”

Đám đồng nghiệp sững lại, sau đó cười phá lên.

“Đây là cái cớ sạch sẽ nhất mà tôi từng nghe.”

“Tiểu Du, thật ra hẹn hò với sếp cũng đâu có gì phải giấu, hơn nữa sếp của chúng ta đẹp trai thế cơ mà.”

“Đúng vậy, nếu là tôi, tôi sẽ dán luôn cái biển ‘bạn gái của Tần Duệ’ lên bàn làm việc.”

“Là sáu chữ cơ.”

“Sáu chữ sao? Để tôi đếm…”

Tôi không chịu nổi nữa, đứng bật dậy hét lớn: “Tôi thực sự chỉ gửi nhầm tin thôi! Không tin mọi người xem đi!”

Tôi giơ luôn màn hình WeChat với Tần Duệ lên, khung chat trống trơn, chỉ có mỗi tin nhắn tôi gửi nhầm ấy.

Không hề có hồi đáp.

Dòng tin nhắn xanh lá ấy hiện lên rõ mồn một, cực kỳ xấu hổ.

“……”

Đám đồng nghiệp nhìn điện thoại của tôi, rồi lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thông cảm.

Một khuôn mặt: “Tôi cũng thấy xấu hổ thay cho cậu.”

Đồng nghiệp A vỗ vai tôi an ủi: “Đời công sở ngắn lắm, rồi cũng nhanh được nghỉ hưu thôi.”

Đồng nghiệp B lắc đầu: “Đó là cậu, chứ Du Diễm mới tốt nghiệp vào công ty chúng ta năm nay.”

Tôi sụp đổ.

Đồng nghiệp C đi rồi lại quay lại, cười hì hì huých cùi chỏ vào tôi, nháy mắt: “Lịch sử chat dọn sạch ghê ha.”

Tôi: “……”

Cô ấy lại nhướng mày, nháy mắt liên tục: “Không nói nữa, hiểu rồi, giữ bí mật.”

Giữ bí mật cái đầu cô ấy.

02

Trong lòng tôi rối như tơ vò, lúc mở gói băng vệ sinh ra thậm chí còn thấy nó như muốn cắn tay mình.

【Tôi có nên đi tìm sếp xin lỗi không?】Tôi nhắn tin cho A Kiều, lần này kiểm tra tới lui vài lần, chắc chắn không nhắn nhầm.

A Kiều trả lời ngay: 【Không lẽ không? Ngoài xin lỗi ra còn phải trả tiền cho băng vệ sinh nữa.】

Tôi mở khung chat của sếp, định gõ chữ thì tin nhắn của A Kiều lập tức đập tới.

【Đi vào văn phòng nói trực tiếp đi! EQ đâu rồi? Sếp cầm băng vệ sinh từ tầng dưới lên tầng trên cho cậu, cậu chỉ nhắn tin xin lỗi qua WeChat thôi sao?】

Tôi quay đầu lại, thấy A Kiều đang trợn mắt, bày ra bộ dạng giận dữ.

Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.

Tôi hít sâu một hơi, ngửa đầu, siết tay, rời bàn làm việc, dũng cảm tiến về phía văn phòng của sếp.

Trên đường đi, tôi cảm nhận được ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, ánh mắt vừa tò mò vừa hóng chuyện khiến đầu tôi như bốc khói.

Cửa văn phòng sếp mở hé, tôi đứng ngay ngắn ở cửa, nhẹ nhàng gõ cửa:

“Giám đốc Tần.”

Tần Duệ ngẩng đầu: “Hôm nay không khỏe thì có thể về nghỉ.”

“Không, không, tôi không phải xin nghỉ, giám đốc Tần.” Tôi liên tục xua tay.

Tần Duệ nghe vậy, nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.

“Chuyện là, sáng nay tôi gửi nhầm tin nhắn, xin lỗi anh, giám đốc Tần. À, tiền băng vệ sinh, tôi sẽ chuyển khoản cho anh.”

“Không sao, không cần.”

“Không, giám đốc Tần, tôi đã phiền anh rồi, nhất định phải trả tiền cho anh.” Tôi kiên quyết.

“Được thôi, nhưng tôi có một câu hỏi.” Tần Duệ gật đầu, chấp nhận.

“Anh cứ hỏi.” Tôi lập tức đứng thẳng người.

“Sao em lại gửi nhầm tin cho tôi? Trong danh bạ của em chắc đâu có mình tôi.”

Đúng vậy, theo lẽ thường thì không có, vì chúng tôi chưa từng nhắn tin với nhau.

Anh nhìn tôi, ánh mắt như muốn xuyên thấu mọi bí mật.

“Sếp là người tôi ghim trên đầu danh sách, tôi sợ… sợ nếu anh có giao việc, tôi sẽ bỏ lỡ tin nhắn công việc.” Dưới ánh nhìn của anh, tôi líu lưỡi, giọng càng nhỏ dần.
​192
100 like mik nhả link phần 2 nhé ❤

[Full] Làm trợ lý nhỏ cho Cố Dục suốt năm năm trong âm thầm chẳng ai hay biết,  vậy mà trong tiệc sinh nhật của chính mì...
25/06/2025

[Full] Làm trợ lý nhỏ cho Cố Dục suốt năm năm trong âm thầm chẳng ai hay biết, vậy mà trong tiệc sinh nhật của chính mình, tôi lại tận tai nghe anh công khai chuyện tình cảm với một tiểu hoa đang hot.

Nén chặt nỗi xót xa trong lòng, trước mắt tôi lại hiện ra từng hàng bình luận trôi lướt.

【Bé cưng nữ chính đừng buồn, nam chính công khai là để tuyên truyền cho album mới thôi, thật ra bao năm qua trong lòng anh ấy chỉ có em.】

【Sắp tới màn truy vợ nơi địa ngục rồi đây, chỉ khi bé cưng đau lòng rời đi thì Cố Dục mới nhận ra tình cảm thật của mình.】

【Chỉ mình tôi thấy xót thay cho số tiền đầu tư chín con số mà nữ chính mang lại thôi à? Nam chính còn tưởng là nữ phụ đưa cơ.】

Tôi chết lặng. Quay đầu mang theo khoản đầu tư hàng trăm triệu, chuyển thẳng sang đầu tư cho đối thủ cạnh tranh.

1

Trong bữa tiệc sinh nhật mà tôi đã dày công chuẩn bị, Tống Kiều Kiều khoác tay Cố Dục, cười rạng rỡ đầy kiêu hãnh.

Ánh đèn flash liên tục lóe sáng trên chiếc váy đuôi cá màu champagne của cô ta, khiến người ta lóa mắt không dám nhìn thẳng.

Ngay khi nãy, Cố Dục vừa chính miệng xác nhận tin đồn anh và Tống Kiều Kiều đang hẹn hò, trước mặt giới truyền thông và fan hâm mộ.

Tay tôi đang cầm máy quay vlog cũng khựng lại giữa chừng.

Tôi đã làm trợ lý cho Cố Dục suốt năm năm.

Từ những ngày đầu còn làm PPT, phát tờ rơi, đi hát quán bar để kiếm show.

Đến khi được mời ký hợp đồng thương mại, nhận đại diện thương hiệu xa xỉ.

Từng cùng anh chen chúc trong nhà nghỉ vào đêm Quốc Khánh, rồi sánh bước trên thảm đỏ lộng lẫy.

Tôi đã đồng hành với anh từ vô danh đến đỉnh cao làng nhạc Hoa ngữ.

Tôi từng nghĩ, tôi đối với anh là đặc biệt, khác biệt so với người khác.

Không ngờ cuối cùng cũng chỉ là tôi tự ảo tưởng.

Tôi cố nuốt trôi nỗi đắng chát trong lòng, ngẩng đầu lên thì thấy những dòng chữ dày đặc đang lướt qua trước mắt:

【Nữ chính đáng thương quá, chuẩn bị tiệc sinh nhật kỹ lưỡng như thế, cuối cùng lại tận mắt thấy người mình thích công khai yêu người khác, ai mà chịu nổi?】

【Ôi tim đau quá trời! Tất cả chỉ là hợp đồng giả tạo để tạo couple thôi! Chỉ là chiêu trò tạo couple thôi!】

【Buồn cười quá, nam chính thấy bé cưng ghen còn thầm khoái chí, nghĩ lại thử coi sao đã trở thành cái đồ máu lạnh như vậy đi, đồ đàn ông tồi!】

Tôi sững người, tay run khiến ly rượu vang cao cổ rơi xuống vỡ tan.

Âm thanh giòn vang nhanh chóng bị sự ồn ào trong hội trường lấn át.

Nhân viên phục vụ vội đến dọn dẹp.

Trong ánh mắt nghiêng nghiêng, hình như Cố Dục có liếc nhìn về phía tôi.

Nhưng rất nhanh, anh lại quay đi.

Dòng bình luận vẫn không ngừng hiện lên:

【Nam chính để ý dữ lắm á! Bé cưng nữ chính cứ chờ đi, chẳng bao lâu nữa anh ấy sẽ nhìn rõ lòng mình thôi, màn truy vợ nơi địa ngục sắp bắt đầu rồi gogogo!】【Nam chính à, đừng nắm tay nữ phụ chặt như vậy nữa có được không? Thời thế ngày càng thảm hại, còn chẳng giữ nổi phẩm hạnh đàn ông!】【Đừng vội, giờ nam chính còn tưởng nữ phụ là nhà đầu tư đứng sau. Chỉ là đang tôn trọng bên A thôi, hiểu chưa?】

Xâu chuỗi lại hết mấy dòng bình luận, tôi mới nhận ra…Thế giới tôi đang sống hóa ra chỉ là một bộ tiểu thuyết cẩu huyết kiểu “nam chính tỉnh ngộ, truy vợ thê thảm”.

Mà tôi, chính là nữ chính xui xẻo đó.

Chẳng trách mấy chục năm qua sống như bị trúng tà.

Bình luận còn nói, sau khi Cố Dục công khai tình cảm, tôi đau lòng âm thầm rời ra nước ngoài.Trước lúc đi còn ký tặng hết khoản đầu tư hàng trăm triệu cho anh.

Còn Cố Dục thì mãi đến sau này, khi bị chìm nổi giữa danh vọng và hào quang, mới nhận ra người anh thật sự yêu là ai.

Một câu chuyện kết thúc viên mãn kiểu “happy ending”, nhưng tôi đọc xong chỉ muốn nói hai chữ:

Tại sao?

Từ khi ra mắt, Cố Dục chưa từng cúi đầu trước giới tư bản.Nếu không phải thế, năm đó anh đã chẳng bị đóng băng sự nghiệp vì đắc tội nhà đài, đến mức phải đi hát bar kiếm sống.

Cũng vì lý do đó, mỗi lần tôi dùng mối quan hệ nhà mình để xin đầu tư cho anh đều phải làm trong âm thầm, sợ anh biết tôi là thiên kim nhà tài phiệt.

Vậy mà bây giờ, bình luận lại nói, Cố Dục vì lấy lòng “kim chủ” mà đồng ý tạo couple?

Tâm ý giấu kín bao năm của tôi, cuối cùng lại bị kẻ khác cướp công.

Chuyện này ai chịu nổi?

Nhưng những dòng bình luận cũng nhắc nhở tôi —Khoản đầu tư hàng trăm triệu gần đây vẫn chưa ký hợp đồng.

Tôi trấn định lại, gọi điện thoại ngay.

2

“Ồ, đại tiểu thư nhà họ Giang hôm nay lại nghĩ ra chiêu gì mới thế? Lần này không bỏ tiền nuôi thần tượng bé cưng của em à?”

Đầu dây bên kia, giọng Giang Vân trêu chọc.

“Tôi muốn rút hết vốn, tôi không muốn…”

Tôi cố giữ giọng bình tĩnh không run, giả vờ nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra.

Còn chưa kịp nói hết câu thì một bóng người bất ngờ xuất hiện, ngắt lời tôi.

Ánh mắt Cố Dục lạnh hẳn đi, đường nét môi căng chặt:“Em đang gọi điện với ai vậy? Tiền sảnh đang rối tung lên rồi em có biết không?”

Tống Kiều Kiều ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng với tôi, nhưng cơ thể lại dán chặt vào Cố Dục:“Đây là trợ lý của anh – Giang Nhiên đúng không?”

“Đúng lúc em đang khát nước, hay là để cô ấy đi mua giúp em một ly Manner đi.”

Tống Kiều Kiều là tiểu hoa đang nổi rần rần gần đây.Không những từng chủ động nhắc tên Cố Dục khi được hỏi về hình mẫu lý tưởng trong chương trình thực tế, mà còn nhiều lần công khai ủng hộ anh chẳng hề e dè.

Tôi vẫn cầm điện thoại, mặt không biểu cảm.

Giữa chân mày Cố Dục thấp thoáng vẻ khó chịu:“Còn đứng đó làm gì?”

【Xong rồi xong rồi, nam chính nghe thấy giọng đàn ông trong điện thoại của bé cưng nữ chính rồi, lại ghen mà không tự biết đấy!】【Mỗi lần Cố Dục ghen là lại kiếm cớ gây khó dễ cho bé cưng, sau đó lại vụng về dỗ dành. Tôi nghiện cặp này mất rồi.】

Bình luận nói không sai — Cố Dục đúng là kiểu người vừa vụng về vừa hay so đo.

Trước đây có lần đi diễn, tôi lỡ khen một idol nam khác cùng công ty là dễ thương,Cố Dục liền sa sầm mặt và sai tôi làm đủ việc suốt cả ngày.Cuối cùng tôi phải cúi mình dỗ dành mãi mới khiến anh nguôi ngoai.

Nhưng giờ tôi mệt rồi. Mệt với việc cứ phải dỗ người khác.

Tôi khẽ thở ra, nói:“Cô Tống, nếu cô không có trợ lý thì tiền sảnh vẫn còn rất nhiều nhân viên. Cùng lắm thì gọi app đặt đồ uống cũng được mà.”

Tống Kiều Kiều im lặng, có chút lúng túng, nhưng cả người lại càng dán chặt hơn vào người Cố Dục.

Cố Dục cau mày, nhưng tay lại ôm eo Tống Kiều Kiều.“Đây là công việc của em. Làm được thì làm, không làm được thì nghỉ. Studio này đâu thiếu em.”

Mỗi lần Cố Dục giận là lại nói năng chẳng suy nghĩ.Anh luôn cho rằng tôi sẽ không rời đi, nên cứ mặc sức dùng những lời sắc bén để làm tổn thương tôi.Rồi khi tôi nản lòng bỏ cuộc, anh lại quay sang dụ dỗ bằng một chút dịu dàng.

【Bé cưng ơi bé cưng ơi, mau dỗ anh ấy đi~ Đừng nhìn vẻ ngoài hung dữ đó, thật ra trong lòng đang tan nát rồi kìa.】【Chỉ cần bé cưng xuống nước, Cố Dục sẵn sàng đưa cả mạng sống cho em ấy luôn ấy chứ.】

Tôi hít sâu một hơi, vừa định mở miệng thì bị Tống Kiều Kiều chen ngang:

“Giang Nhiên, cô đừng chấp nhặt với A Dục, anh ấy vốn là người như vậy. Tôi cũng đã khuyên anh ấy rất nhiều lần là phải kiên nhẫn với nhân viên, kẻo sau này lại bị người ta nói là mắc bệnh ngôi sao.”

“Lúc nãy tôi nghe cô nói gì mà rút vốn ấy à? Thời buổi này đầu tư hay tìm đối tác đều phải cẩn trọng. Lỡ mà thua lỗ thì mất cả gốc đấy. Đừng vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc.”

Giọng cô ta nhẹ nhàng, nhưng lại tự tiện quy chụp tôi là người cảm tính.

Nghe đến chữ “đầu tư”, Cố Dục hơi cong môi, giọng lạnh như băng:

“Cô cũng đi đầu tư với ai cơ? Đừng trách tôi không nhắc nhở. Mấy năm nay tiền lương cô tích góp chắc cũng không dễ dàng gì đâu. Đừng có tin mấy đứa vớ vẩn, coi chừng bị lừa vào mấy trò lừa đảo kiểu Ponzi.”

Tôi siết chặt cảm xúc, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh:“Đã rút vốn rồi. Sau này cũng sẽ không đầu tư nữa.”
​12
100 like mik nhả link phần 2 nhé ❤

[Full] Bạn thân tôi muốn mua một căn nhà từng có người chết, tôi đã cố ngăn cô ấy lại.​“Căn nhà đó không sạch sẽ!”​Căn n...
25/06/2025

[Full] Bạn thân tôi muốn mua một căn nhà từng có người chết, tôi đã cố ngăn cô ấy lại.

“Căn nhà đó không sạch sẽ!”

Căn nhà suýt nữa bị người khác mua mất, bạn thân tôi liền nói mỉa mai:

“Tôi mua được nhà trong khu trường học danh tiếng, cậu là đang ghen tị với tôi đấy à!”

Từ sau khi cô ấy mua căn nhà đó, con trai cô ấy liên tục ốm bệnh, sốt cao không hạ, mê sảng nói nhảm, rồi trở nên đần độn.

Từ đó, cô ấy ghi hận tôi.

“Cái mồm quạ của cậu, đang yên đang lành bị cậu nói thành nhà ma!”

Trong cơn tức giận, cô ấy đẩy tôi ngã từ trên lầu xuống, đến cả mẹ tôi – người đã bị liệt hai chân – cũng không buông tha.

Lần nữa tỉnh lại, tôi quay về đúng ngày cô ấy định mua căn nhà đó.

1

Lúc ấy, Liễu Kim Ngọc đang hẹn gặp chủ nhà để bàn chuyện mua bán.

Cô ấy quay đầu lại hỏi ý kiến tôi.

“Hạ Nguyệt, căn nhà này giá rẻ lắm, cậu thấy sao?”

Tôi sững người, tâm trí bỗng mơ hồ, như thể vẫn chưa hoàn hồn.

Thấy tôi không trả lời, Liễu Kim Ngọc liền nhíu mày hỏi tiếp:

“Sao thế? Sắc mặt cậu trông không ổn.”

Thì ra là tôi đã trọng sinh rồi.

Tôi chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút trầm thấp.

“Mua hay không là chuyện của cậu, cậu tự quyết đi.”

Nhà mẹ tôi cũng ở trong khu này, nên tôi biết rõ có một căn nhà từng xảy ra chuyện – căn số 404.

Chính là căn nhà mà bạn thân tôi định mua.

Kiếp trước, tôi và mẹ đã hết lời khuyên ngăn cô ấy, bảo đừng mua căn đó.

Nhưng cô ấy lại cố chấp cho rằng chúng tôi cố tình phá đám.

Sau đó xảy ra chuyện, cô ấy lại đổ lỗi cho tôi, tức quá mà đẩy tôi ngã lầu.

Căn nhà đến cả môi giới còn không dám bán, vậy mà Liễu Kim Ngọc thấy chủ nhà tự rao bán với giá thấp hơn thị trường 500 triệu, liền tưởng mình nhặt được món hời.

Lúc này cô ấy lộ rõ vẻ không vui.

“Tôi gọi cậu đi coi nhà cùng là vì cậu là bạn thân tôi, cậu không giúp tôi chọn thì ai giúp?”

Tôi đâu dám giúp cô ấy chọn nữa.

Kiếp trước tôi đã nói bao nhiêu lần là nhà có chuyện, vậy mà cô ấy không chịu tin.

Cô ấy còn bảo:

“Thời buổi khoa học rồi, đừng mê tín phong kiến nữa!”

Lúc này, chủ nhà chen vào một câu:

“Nếu cô có hứng thú, mình có thể vào xem thử.”

Nghe đến chuyện phải vào nhà, tôi rùng mình sợ hãi.

Liễu Kim Ngọc lại nắm tay tôi, giả vờ đáng thương:

“Hạ Nguyệt, đi cùng tôi vào xem một chút thôi mà.”

Tôi vội vàng từ chối, giọng dứt khoát:

“Tôi có việc gấp ở nhà, cậu tự đi xem đi.”

Hiển nhiên cô ấy không hài lòng với câu trả lời đó, giữ tay tôi lại, giọng mang theo chút trách móc:

“Hôm nay tôi đã nhìn thấu rồi, cậu chẳng hề mong tôi sống tốt. Tôi sắp mua được nhà mà cậu trông còn chẳng vui nổi.

“Cậu còn là mẹ nuôi của Tiểu Tuấn nữa đấy. Cậu lớn tuổi như vậy rồi, chưa kết hôn, sau này không dựa vào Tiểu Tuấn thì còn dựa vào ai?”

Tôi đập mạnh xuống bàn, đến cả chủ nhà cũng giật mình.

“Mua hay không là chuyện của cậu, thích thì cứ đi!”

Giọng của Liễu Kim Ngọc pha lẫn kinh ngạc và tức giận.

“Hạ Nguyệt, hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?”

Tôi vừa mới trọng sinh trở về, điều đầu tiên tôi cần làm là đi tìm mẹ tôi.

Kiếp này, mẹ tôi rốt cuộc thế nào rồi?

Tôi vẫy một chiếc taxi và bước lên xe.

2

Tôi trở về nhà, vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy mẹ đang ngồi bên lò sưởi.

Bà đang đan len một cách thuần thục, bàn tay phải với vết bớt hình hoa mai ẩn hiện theo từng nhịp kim đan, khiến mắt tôi bất giác ướt nhòe.

“Mẹ ơi!”

Tôi xúc động gọi một tiếng, nhanh chóng bước đến bên cạnh bà, nắm chặt tay bà.

“Để con xem mẹ có bị thương ở đâu không.”

Mẹ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy yêu thương. Bà mỉm cười, khẽ lắc đầu.

“Mẹ không sao.”

Từ nhỏ tôi đã không có ba, chỉ sống nương tựa với mẹ.

Mẹ dùng tất cả tình yêu thương để sưởi ấm từng giai đoạn trưởng thành của tôi.

Mẹ đối xử với Liễu Kim Ngọc cũng như con gái ruột, mỗi lần đan áo len đều đan hai cái — một cái cho tôi, một cái cho cô ấy.

Bà quàng chiếc khăn mới đan lên cổ tôi, nhẹ giọng hỏi:

“Nhìn xem, khăn này có đẹp không?”

Tôi vuốt ve sợi len mềm mại, nghẹn ngào nói:

“Mẹ đan khăn đẹp nhất trên đời.”

Sau đó, mẹ kéo ra một thùng khăn len lớn. Tôi tò mò hỏi:

“Mẹ đan nhiều khăn thế làm gì? Để cho Liễu Kim Ngọc à?”

Mẹ cười, xoa đầu tôi:

“Cho nó làm gì? Tất cả đều là đan cho con đấy.”

Kiếp trước, mẹ rất tốt với Liễu Kim Ngọc, sao kiếp này lại thay đổi?

Tôi không nghĩ thêm nữa, mỉm cười nói:

“Mẹ ngồi nghỉ đi, để con làm món cà tím kho cho mẹ ăn.”

Được sống lại lần nữa, tôi chỉ muốn sống yên ổn bên mẹ, tuyệt đối không để Liễu Kim Ngọc làm tổn thương chúng tôi thêm lần nào nữa.

Chúng tôi ngồi bên bàn ăn, vừa ăn cơm nóng hổi vừa nói cười vui vẻ.

Bỗng tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang không khí ấm áp.
​573
100 like mik nhả link phần 2 nhé ❤

[Full] Mẹ vừa đi ra khỏi nhà, dì giúp việc liền lập tức đi chơi bài.​Tôi nhìn trần nhà chằm chằm, từ màu trắng dần chuyể...
24/06/2025

[Full] Mẹ vừa đi ra khỏi nhà, dì giúp việc liền lập tức đi chơi bài.

Tôi nhìn trần nhà chằm chằm, từ màu trắng dần chuyển sang đen ngòm.

Chẳng lẽ… tôi sẽ chết đói ở đây sao?

Giữa lúc tuyệt vọng, cơ thể rã rời bất động bỗng nhiên cử động được.

1

“Dì Vương, mấy ngày qua dì có cho Dương Dương uống thuốc đúng giờ không?”

Bảy ngày sau, mẹ từ nước ngoài trở về. Việc đầu tiên bà làm là hỏi han tình hình của tôi.

Nếu là trước kia, chắc chắn tôi đã cảm động lắm rồi.

Nhưng hôm nay, khi thấy vẻ mặt chột dạ của Dì Vương, trán tôi bắt đầu toát dì hôi.

“Dì Vương, mấy ngày tôi không có nhà, dì không phải lười biếng chứ?”

Mẹ nheo mắt lại.Tim tôi lập tức nhảy lên tới cổ họng.

2

“Nếu tôi phát hiện dì không cho con gái tôi uống thuốc đúng giờ, tôi sẽ kiện dì ra tòa.”

“Đến lúc đó, dì không chỉ mất việc mà còn phải ngồi tù.”

“Không thể nào đâu, phu nhân! Tôi sao có thể làm vậy chứ!”

Dì Vương cố biện hộ, ánh mắt đảo quanh, không dám nhìn thẳng vào mẹ tôi.

Tôi siết chặt chăn, tay đau nhói.

Mẹ đột nhiên ngước mắt liếc nhìn tôi.”Dương Dương, con nói xem?”Tôi liếm môi, cổ họng khô khốc.

Thì ra khi căng thẳng, tôi cũng giống Dì Vương.Thậm chí còn tệ hơn.Miệng chết tiệt, mau nói gì đi chứ!

3

“Dì Vương có cho con uống thuốc đúng giờ ạ.”

Tôi cố gắng nhếch môi cười, giống như mọi lần.Không ai nhìn ra được gì đâu, phải không?

Tôi không dám thở mạnh.Mẹ nhìn tôi vài giây, rồi bất ngờ quay người lên lầu.

Tôi và Dì Vương cùng thở phào nhẹ nhõm.Nhưng rồi mẹ nói:”Xem lại camera giám sát đi.”

4

Tôi và Dì Vương liếc nhìn nhau.Dì Vương đột nhiên gào lên, rồi ngồi bệt xuống đất.

“Phu nhân không muốn dùng tôi nữa thì nói thẳng! Việc gì phải sỉ nhục tôi thế này?!”

Mẹ đang bước lên lầu thì khựng lại, cau mày.

“Tôi làm bảo mẫu bao nhiêu năm nay, chưa từng có nhà nào dám kiểm tra camera trước mặt tôi như vậy! Trời ơi, nếu chuyện này đồn ra ngoài, tôi biết giấu mặt vào đâu!”

“Dì Vương, chỉ là xem camera thôi mà, làm gì nghiêm trọng vậy?”

“Hay là có tật giật mình?”

Tiếng khóc gào của Dì Vương bỗng khựng lại.

Sau đó còn khóc to hơn.

“Nếu không tra ra được gì, phu nhân phải xin lỗi tôi trước mặt mọi người!”

“Còn phải bồi thường cho tôi một ngàn tệ nữa!”

Mẹ tôi bắt đầu mất kiên nhẫn rõ rệt.

“Dựa vào đâu chứ?!”

Tôi vội xen vào:

“Mẹ, hay là… đừng kiểm tra nữa. Con thực sự có uống thuốc đầy đủ mà.”

Mẹ lại đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi.

Rõ ràng tôi vẫn ổn, chỉ là mấy hôm nay lỡ bỏ vài viên thuốc thôi, tại sao mẹ lại để tâm đến mức này?

Chẳng lẽ những nghi ngờ trong lòng tôi… đều là thật?

5

Từ khi tôi có ký ức, mẹ đã luôn viện cớ tôi sức khỏe yếu để bắt tôi uống thuốc mỗi ngày.

Uống suốt bao năm trời, không những không khá hơn, ngược lại còn khiến tôi liệt giường.

Mẹ làm việc từ sáng sớm đến tối mịt, để tiện chăm sóc tôi, bà còn thuê riêng một người giúp việc.

Người giúp việc trước, vì quên cho tôi uống thuốc mà bị mẹ sa thải.

Từng đó năm qua, tôi không nhớ nổi mình đã thay bao nhiêu người rồi.

“Nếu không thì tôi nói với trung tâm môi giới là cô ăn hiếp người bệnh, xem thử sau này còn ai dám thuê cô nữa không!”

Tiếng Dì Vương kéo tôi về thực tại.

6

“Thôi được, tôi không xem camera nữa.”

Sau một hồi im lặng, mẹ cuối cùng cũng nhượng bộ. Bà lấy từ túi ra hai tờ tiền, đưa cho Dì Vương.

“Tôi đói rồi, muốn ăn cá kho của cô, ra ngoài mua cho tôi một con cá.”

Mẹ nhanh chóng nở nụ cười tươi rói. Dì Vương vui vẻ nhận tiền, hí hửng bước ra ngoài.

Chỉ đi mua một con cá, đâu cần đến hai trăm tệ. Đúng là người vừa ngốc vừa giàu.

Ngốc thật.
​546
100 like mik nhả link phần 2 nhé ❤

[Full] Để chăm lo cho các chị dâu, chồng tôi chia tiền trong nhà làm mười phần.​Ba chị dâu mỗi người ba phần, phần còn l...
24/06/2025

[Full] Để chăm lo cho các chị dâu, chồng tôi chia tiền trong nhà làm mười phần.

Ba chị dâu mỗi người ba phần, phần còn lại duy nhất để lại cho gia đình, nuôi sống bốn mẹ con tôi.

Cho đến khi con gái tôi chết đói trước mắt, còn tôi thì vì buôn bán trái phép mà bị vào tù.

Anh ta ôm chiếc bánh mè mua bằng trợ cấp của tôi mà khóc lóc:

“Thiếu tiền sao em không nói với anh? Anh là chồng em, lẽ nào anh để mặc em và các con chết đói?”

Anh ta suốt đời treo chữ “yêu” trên miệng, nhưng chưa từng gửi một xu nào về nhà.

Các chị dâu đến trại giam thăm tôi, quần áo ngày càng sành điệu, còn con trai ruột của chúng tôi thì ngày ngày đi xin ăn khắp nơi.

Tôi vì uất ức mà sinh bệnh rồi chết, tỉnh dậy thì thấy mình quay lại đúng ngày các anh của chồng tôi gặp nạn.

Chồng tôi thử dò hỏi chuyện chăm sóc chị dâu, tôi lập tức bật dậy như cá chép nhảy khỏi nước, chưa đầy năm phút đã thu dọn xong hành lý:

“Anh cứ lo chăm sóc mấy chị dâu cho tốt, nhớ gửi tiền công về đấy, không nhiều đâu, chín phần mười là được rồi.”

1

Chưa kịp về đến nhà, hành lang tầng nhà tập thể đã bị hàng xóm cùng tầng chặn kín, miệng năm miệng mười mách lẻo với tôi.

“Chồng cô, anh Tào thật là giỏi giang, dẫn bao nhiêu cô gái về nhà, có cô cao hơn cả con gái cô nữa đó.”

“Anh Tào vừa có công việc tốt lại đẹp trai, cô mà không giữ chặt, cẩn thận bị mấy đứa đàn bà lẳng lơ cướp mất.”

Tôi chỉ cười cho qua, kéo con gái vào nhà, động tác đóng cửa nhẹ như sợ đánh thức ai đó.

Trong nhà đang rất náo nhiệt.

Chai Coca chuẩn bị đem biếu người ta đã bị uống sạch không còn một giọt, vỏ chai lăn lóc đầy sàn, đường dính thành từng mảng.

Con trai ba tuổi của tôi bò dưới đất, say sưa liếm vỏ chai còn sót lại chút nước ngọt của họ.

Chị cả bật cười chế giễu: “Em dâu dạy con kiểu gì vậy? Con nhà thành phố nhìn còn thua con chó nhà quê.”

Tào Ngọc Trạch cũng cười theo, bưng bát canh cá trắng ngần, lớp váng mỡ bám đầy hành hoa.

Nhà đã hết phiếu mua cá từ lâu, để tiếp đãi chị dâu mà anh ta dám đến ao của nhà hàng câu trộm cá.

Con gái tôi nhặt một tờ giấy bọc sôcôla dưới đất, hỏi: “Mẹ ơi, chẳng phải ba nói mấy thứ này chỉ Tết mới được ăn sao?”

Hôm qua là sinh nhật con bé, lại đúng lúc thi được hạng nhất, con bé muốn chia sôcôla cho bạn bè ăn mừng, vậy mà bị Tào Ngọc Trạch tát thẳng trước mặt cả lớp.

Sôcôla bị chị dâu và cháu gái ăn sạch, con bé nhìn mà không dám ăn, chỉ dám nhặt giấy lên mà cũng sợ bị người khác chê cười.

Tôi cố nén khó chịu, giả vờ bình tĩnh hỏi Tào Ngọc Trạch:

“Anh gây ra chuyện lớn như vậy ở nhà máy, còn dám theo mấy người như lão Vương đi ăn trộm cá?”

Lúc này anh ta mới phát hiện tôi đang đứng ở cửa.

Động tác múc canh của anh ta lúng túng hẳn, chị cả thấy vậy liền đỡ bát đặt vào góc bàn:

“Tụi chị từ quê lên, đói quá mới lỡ ăn đồ của em dâu, nếu em dâu trách, cứ trách tụi chị, đừng làm khó Ngọc Trạch.”

Cô ta ra vẻ rộng lượng như thể là chủ nhà, tôi bật cười hai tiếng, không ngồi lên cái ghế mà cô ta đá tới như ban ân huệ:

“Mấy hôm trước Ngọc Trạch say rượu gây rối ở nhà hàng, thùng hàng nhập khẩu này là tôi mua để xin lỗi cấp trên của anh ấy.”

“Tuy phải chạy vạy nhiều mối mới mua được, nhưng cũng chỉ là nước giải khát thôi, ảnh còn chẳng bận tâm, tôi càng không có gì để nói.”

Nghe vậy, Tào Ngọc Trạch đứng ngồi không yên, viện cớ đi lấy nước, kéo mạnh tôi vào trong buồng:

“Mấy ông anh gặp chuyện rồi, các chị dâu mang hết tài sản theo mua vé tàu đến nương nhờ nhà mình, sao em lại nói những lời như vậy?”

Tôi giả bộ ngạc nhiên: “Em nói gì đâu, chị dâu với cháu ăn ngon uống đã, em vui chứ.”

Tào Ngọc Trạch thừa biết mấy viên sôcôla đó là anh trai tôi gửi trước khi đi nước ngoài, tôi cố giữ không cho bọn trẻ ăn là muốn Tết đến cả nhà sum vầy mới cùng thưởng thức.

Giờ thì bị mấy người ngoài không máu mủ ăn sạch, anh ta ngượng không để đâu cho hết, nhưng vẫn cố cãi:

“Chị dâu từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, chưa từng thấy kẹo vài chục hào bao giờ.”

“Em là người có học, đừng suốt ngày so đo nhỏ mọn, lát nữa ra ngoài xin lỗi chị dâu một tiếng, cứ nói kẹo với nước ngọt rẻ tiền thôi, mua thêm một thùng cũng chẳng sao.”

Nếu là kiếp trước, tôi chắc chắn đã đập bàn chửi anh ta là đồ khốn.

Anh ta miệng thì thanh cao không màng tiền bạc, nhưng công việc quốc doanh, việc học hành của con cái, có cái nào không phải tôi lo?

Không phải tôi cười nhún nhường đi từng nhà xin xỏ, tặng quà biếu xén, thì giờ anh ta còn đang bới phân trong xóm nào đó, còn dám nói “mua thêm một thùng”?

Tôi nghiến răng, nuốt nghẹn xuống, cúi đầu nghẹn ngào:

“Anh hiểu lầm rồi, không phải em không muốn, mà là thấy có lỗi với mấy chị dâu thôi.”

“Tôi vừa nhận được tin bố nhập viện, lúc này mấy chị dâu lại đến nhà, tôi không thể tiếp đãi chu đáo, đành mang mấy món lặt vặt ra cho họ nếm thử cho biết.”

Kiếp trước, tôi không thể vừa chăm bố vừa lo cho con, đành gửi con gái lại cho chồng.

Anh ta hứa sẽ chăm sóc con cẩn thận, vậy mà quay lưng lại liền bỏ mặc con bé trong ngôi nhà cũ, còn mời hết mấy bà chị dâu vốn nên về quê về ở trong căn hộ phúc lợi mới được phân.

Con gái bị nhốt trong nhà, đói đến mức gặm cả mười đầu ngón tay rỉ máu, lúc chết, thân thể nhẹ chưa bằng một thùng quần áo mới của chị dâu.

Tôi nhất định phải nhẫn, nhẫn đến khi nắm được tiền trong tay, để dù chỉ một mình tôi, cũng đủ sức gánh vác cả gia đình.

“Bố vợ bị bệnh sao?”

Tào Ngọc Trạch kinh ngạc nhắc lại, rồi cúi đầu, vì không tỏ thái độ gì mà thấy xấu hổ.

Anh ta không buông được chị dâu, không thể đi cùng tôi thăm bố, cũng chẳng rảnh tay chăm sóc con cái.

Vậy mà tôi chẳng giận chút nào, chỉ mỉm cười nói:

“Anh cả mất rồi, mấy chị dâu đang cần người bên cạnh, anh chăm sóc họ cho tốt, khỏi phải đi theo em.”

Tào Ngọc Trạch mừng rỡ: “Thật à? Tuyệt quá!”

Nói xong mới nhận ra mắt tôi đỏ hoe, tự trách mình quá vô tình, vội vã cầm khăn giấy đưa qua.

Tôi lắc đầu từ chối.

“Em biết, mấy chị dâu là thanh mai trúc mã cùng anh lớn lên từ nhỏ. Em chỉ là một cô gái trí thức lên nông thôn, dù có hôn thú cũng chẳng thể bằng tình nghĩa thời thơ ấu giữa các anh chị.”

“Anh giỏi giang như vậy, là em không xứng với anh. Em sẽ dẫn các con rời đi, không làm gánh nặng cho anh và mấy chị dâu.”
​760
100 like mik nhả link phần 2 nhé ❤

[Full] Kết hôn được năm năm, chồng tôi nhất quyết đòi ly hôn, nói rằng muốn một mình đi lang bạt.​Một năm sau, anh ta nó...
24/06/2025

[Full] Kết hôn được năm năm, chồng tôi nhất quyết đòi ly hôn, nói rằng muốn một mình đi lang bạt.

Một năm sau, anh ta nói linh hồn mình đã được cứu rỗi ở Tây Tạng, quay về tìm tôi để tái hôn.

Anh ta nói: “Anh muốn có với em một đứa con.”

Tôi khẽ đặt tay lên bụng đã hơi nhô lên, mỉm cười ngượng ngùng:

“Ơ? Song thai mà anh đòi một đứa thì hơi kỳ nhỉ, sợ là chồng hiện tại của tôi không đồng ý cho đâu đó.”

1

“Cái gì cơ?!”

Chuỗi tràng hạt trong tay Nghiêm Bình rơi xuống đất.

Làn da đen sạm vì nắng gió Tây Tạng khiến anh ta trông già đi vài tuổi so với trước kia.

“Em kết hôn từ khi nào vậy?!”

Tôi nghiêm túc nghĩ ngợi một chút.

“Chắc khoảng hai tháng sau khi ly hôn với anh.”

Anh ta đột nhiên nổi khùng, ngón tay siết chặt cổ tay tôi như gọng kìm, mắt đỏ ngầu vì tức giận:

“Chúng ta đã bên nhau từ năm mười tám tuổi, sao em có thể nhanh chóng lao vào vòng tay người khác như vậy?!”

Tôi điềm nhiên rút tay ra khỏi tay anh ta.

“Xin lỗi nhé, tôi không rõ phong tục chỗ anh thế nào, chứ bên tôi thì ly hôn xong không cần thủ tiết cho chồng cũ đâu.”

“Em làm thế là để trả thù anh!”

Nghiêm Bình túm lấy tóc mình, như thể đang vật lộn giữa một cuộc đấu tranh nội tâm, rồi lại nói:

“Thôi được rồi, giờ em lập tức đi phá thai đi, anh sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!”

Tôi phì cười.

Đúng là Nghiêm Bình.

Anh ta luôn rất chắc chắn rằng, cho dù có đối xử với tôi tệ cỡ nào, tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi anh ta.

Lúc khởi nghiệp vất vả, anh ta kêu than dự án quá cực, nửa đêm xách hành lý đòi về quê, là tôi thức trắng đêm ngồi chờ ở ga tàu, năn nỉ anh ta quay lại.

Khi công ty đứt vốn, anh ta trốn vào tiệm net chơi game để né tránh hiện thực, tôi thì mặt dày từng nhà cúi đầu xin lỗi các nhà cung cấp, gắng gượng giữ công ty lại.

Thậm chí khi anh ta lần đầu đề nghị ly hôn, nói “Hôn nhân giống như cái lồng, giam cầm sự tự do của anh”, tôi vẫn nghiến răng chịu đựng, nghĩ rằng đó chỉ là giai đoạn anh ta hoang mang nhất thời.

Bao nhiêu năm qua, sự kiên trì không rời bỏ của tôi đã trở thành điều đương nhiên trong mắt anh ta.

Chưa bao giờ anh ta nghĩ đến chuyện…

Tôi cũng có thể buông tay.

2

Tôi và Nghiêm Bình là thanh mai trúc mã.

Ngày điền nguyện vọng thi đại học, anh lén sửa nguyện vọng thành cùng trường với tôi, nói:

“Đế đô lạnh lắm, anh sợ em bị lạnh cóng.”

Ngoài cửa sổ, hoa phượng nở đỏ rực, cậu thiếu niên dưới nắng cười rạng rỡ.

Tôi đã từng nghĩ, đó chính là mãi mãi.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi chen chúc trong một gian hầm để khởi nghiệp, ký ức thời đó toàn là mùi ẩm mốc và mùi mì gói.

Đêm đông nguy hiểm nhất, ống nước sưởi dưới nền vỡ tung.

Tôi lôi anh ta từ trong dòng nước ra, cả hai ướt sũng co ro nơi hành lang.

Nghiêm Bình ôm đôi chân lạnh cóng của tôi thổi hơi sưởi ấm, giọng run rẩy:

“Bảo bối, sau này anh nhất định sẽ mua cho em một căn nhà có sưởi dưới sàn, nước nóng 24/24, sẽ không để em phải khổ thế này nữa.”

Năm đó, chúng tôi đăng ký kết hôn.

Để tiết kiệm, đến đám cưới cũng chẳng tổ chức.

Sau này công ty có chút khởi sắc, nhưng anh ta lại ngày càng không vui.

Anh ta nói chán ghét kiểu sống sáng chín tối năm như vậy—

“Anh vốn là người tự do, thích rong ruổi, thích lang bạt.”

“Cuộc sống này sắp khiến anh ngạt thở rồi.”

Để anh ta có thể điều chỉnh lại tinh thần, tôi tìm bác sĩ tâm lý cho anh, còn tạo điều kiện cho anh có thật nhiều thời gian làm điều mình thích.

Câu cá, leo núi, đi bộ đường dài, tập gym…

Còn tôi thì một mình gánh vác gần hết công việc của công ty.

Nhưng thứ tôi nhận lại cuối cùng… lại chỉ là một tờ đơn ly hôn.

3

“Ai dám bắt vợ tôi phá thai?”

Một người đàn ông mặc vest thẳng thớm bước nhanh về phía tôi, tay vòng nhẹ qua eo tôi.

Gót giày da lướt ngang chân Nghiêm Bình, mang theo một luồng gió mát lạnh.

“Không phải bảo em ở trong xe chờ anh sao? Nhỡ trơn trượt té ngã thì sao?”

Thấy rõ mặt người đến, sắc mặt Nghiêm Bình lập tức thay đổi.

“Anh… anh là Thương Diễn?”
​95
100 like mik nhả link phần 2 nhé ❤

Address

Lak

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Gia Dụng Thanh Xuân posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share