Vi Vi Review

Vi Vi Review MỌI NGƯỜI NHẤN THEO DÕI ĐỂ XEM NHIỀU PHIM HAY NHÉ

[Full] Công tử thế gia phần lớn đều là bậc tài tuấn,song dẫu tài tuấn đến đâu, cũng không qua nổi cảnh hoa lệ lớp lớp tụ...
08/08/2025

[Full] Công tử thế gia phần lớn đều là bậc tài tuấn,

song dẫu tài tuấn đến đâu, cũng không qua nổi cảnh hoa lệ lớp lớp tụ hội, chen chúc chật chội trong yến tiệc ngày xuân.

Người người như kiến, ồn ào xôn xao, khiến mắt ta hoa lên, chỉ cảm thấy hoa cỏ xung quanh như đã rũ rượi đi nhiều phần.

Ta day day trán, nhìn sang, thấy tam tỷ của ta an nhàn vô sự, đang ngồi trong đình hóng mát bên cạnh, cùng tiểu thư nhà Thượng Thư nhâm nhi chén trà.

“Ngươi có nghe không, người nhà họ Thẩm đã trở về rồi, mới mấy hôm trước.”

“Thẩm gia? Thẩm Ngự Phong ấy à?”

Bàn tay ta cầm chén trà khẽ khựng lại, ta lập tức dựng tai lên nghe, hận chẳng thể chạy thẳng qua ngồi giữa bọn họ.

“Phải, nghe nói lần này trở về chỉ để chúc mừng thế tử nhà họ Lý thành thân, chẳng mấy ngày nữa lại phải rời đi.”

Ta đảo mắt, liếc về phía tam tỷ, lại thấy nàng đang ung dung thảnh thơi dõi ánh nhìn về phía ta.

Ta vội thu ánh mắt lại, ngồi thẳng người chỉnh trang lại dáng vẻ.

Chẳng bao lâu, bọn họ ngừng nhắc tới Thẩm Ngự Phong, mà những đóa hoa trước mặt dường như càng thêm héo tàn.

Ta đành buồn chán đếm bóng người qua lại, ánh mắt vô tình hướng về đài cao nơi phụ hoàng và mẫu hậu đang ngồi.

Dù cách xa như vậy, ta vẫn cảm nhận được ánh nhìn mong mỏi của họ.

Ánh nhìn ấy rơi xuống người ta, khiến ta không khỏi chột dạ trong lòng.



2.

Cái gọi là yến hội ngày xuân chẳng qua chỉ là phụ hoàng tìm cớ để ta chọn phò mã.

Vẫn còn nhớ lời căn dặn trước yến tiệc của người—

"Tiểu Lục à, con cũng đâu còn nhỏ nữa. Mấy tỷ tỷ muội muội của con đã định đoạt cả rồi, chỉ còn mỗi mình con khiến trẫm lo lắng.

Vì chuyện hôn sự của con, trẫm cả đêm không ngủ nổi!

Lần này trẫm đã mời hết những công tử tài tuấn khắp kinh thành đến đây. Con cứ chọn, cứ xem, thích ai cứ nói với phụ hoàng, phụ hoàng lập tức ban hôn cho con!"

Giang sơn vững bền, bá tánh an cư lạc nghiệp, phụ hoàng ắt có tâm trí rảnh rỗi để lo chuyện chốn hậu cung.

Chỉ là, ta thật muốn nửa đêm đứng cạnh giường người mà xem, liệu có thực sự mất ngủ hay không.

Khi tất cả các công tử đã yên vị tại yến hội, phụ hoàng cuối cùng cũng tuyên bố chủ đề chính của ngày hôm nay.

Chốn khuê phòng dân gian thường chọn chồng bằng cách ném tú cầu, tỉ võ hay tranh đoạt ngôi đầu, còn lần này sẽ là thi tài học vấn.

Phò mã của Đại Chu chỉ là một chức quan danh nghĩa, võ nghệ có thể không yêu cầu, nhưng tài học thì nhất định phải có.

"Tiểu Lục của trẫm kim chi ngọc diệp, dung mạo tài hoa đều thuộc hàng xuất chúng, chỉ có bậc tú tài đệ nhất Đại Chu mới xứng đáng ghép đôi!"

Tam tỷ vừa cắn hạt dưa, vừa tỏ vẻ hào hứng xem kịch vui.

"Phụ hoàng chỉ nghĩ làm sao tìm được một văn thần cho muội, có nghĩ nát óc cũng không ra rằng từ bé đến giờ người muội luôn nhớ nhung lại là một võ tướng!"

Một câu nói của tỷ khiến ta bất giác nhớ về người đó.

Thẩm Ngự Phong, trong lòng ta, chàng mới là công tử tốt nhất, lợi hại nhất của Đại Chu.

Chỉ tiếc rằng…

Ta lặng lẽ thở dài, cố lấy lại tinh thần để dõi theo cuộc tranh tài bên dưới.

Tuy phò mã không có thực quyền, nhưng làm phu quân của ái nữ được hoàng thượng yêu chiều nhất thì thực sự rất hấp dẫn.

Một đám công tử thi tài đến mức náo nhiệt tưng bừng, kẻ đọc vang: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, người khác đối lại: “Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng.”

Khiến tam tỷ của ta cười khanh khách.

Chuyện này so tài học vấn gì chứ? Đây rõ ràng là đấu thơ tình!

Không chỉ ta nhíu mày, ngay cả phụ hoàng mẫu hậu cũng âm thầm lộ vẻ không vui.

“Ê, có người lợi hại kìa, thấy không?”

Tam tỷ dùng vai huých nhẹ ta, ta theo ánh mắt nàng nhìn tới.

Phía dưới, một nam tử áo xanh đứng đó, đối diện đối thủ ung dung bình thản, tiến lui chừng mực, bảy bước đã xong một bài thơ. Trong đám người đang cạn kiệt sức lực cố gắng thuộc lòng từng câu thơ, quả thật hắn nổi bật hẳn lên.

“Lý Hoài Thành đấy, đây là trạng nguyên văn khoa của năm ngoái! Xong rồi, phò mã của muội xem ra sắp được định đoạt rồi.”

Tam tỷ nhìn trò vui không thấy chán, còn ta trông thấy hắn sắp đánh bại tất cả công tử trong yến tiệc, trong lòng đang do dự không biết có nên giả ngất để cắt ngang bữa tiệc hay không.

Bỗng, từ bên ngoài sân vang lên tiếng thông báo của thái giám:

“Tiểu tướng quân Thẩm tới!”

Ta giật mình, sao hắn lại đến đây!



3.

Thẩm Ngự Phong bước vào dưới ánh nhìn chăm chú của vô số người. Không hiểu vì sao, dù cách xa thế, ta vẫn cảm thấy ánh mắt chàng dừng lại ở ta.

“Thần tham kiến bệ hạ!”

“Mau miễn lễ!”

Chàng vốn là cận thần được phụ hoàng yêu quý nhất, phụ hoàng sủng ái chàng đến mức khó mà giấu được niềm vui mỗi lần gặp mặt.

“Ái khanh sao lại tới đây?”

“Nghe nói bệ hạ mở yến hội chọn phò mã cho Lục công chúa, thần cả gan đến góp mặt một phen!”

Câu nói ấy vừa thốt ra, phụ hoàng mẫu hậu đưa mắt nhìn nhau, còn ta thì lóng ngóng đến mức làm đổ cả chén trà trước mặt.

“Ờ… thực ra, ái khanh không cần phải…”

Nhưng Thẩm Ngự Phong chẳng buồn nghe hết câu, chàng lập tức quay người đối diện với Lý Hoài Thành.

“Mời.”

Lý Hoài Thành dù xuất thân là trạng nguyên văn khoa, thoáng ngẩn người nhưng rồi lập tức lấy lại bình tĩnh.

Hắn suy nghĩ giây lát rồi nói:

“Hôm nay đã là yến hội xuân, chi bằng lấy chữ Xuân để làm thơ, ý huynh thấy thế nào?”

Thẩm Ngự Phong không ý kiến, chỉ gật đầu nhẹ, làm một cử chỉ mời đầy nhã nhặn.

Lý Hoài Thành không khách khí, liền xuất khẩu:

“Tìm xuân phải tìm khi xuân chưa tàn,

Ngắm hoa chẳng đợi cành hoa đã úa.”

Ngay sau đó, Thẩm Ngự Phong thậm chí không cần suy nghĩ, lập tức ứng khẩu thành thơ:

“Xuân trời đẹp, hoa nở xinh,

Hương thơm ngào ngạt khắp sân đình.”

“Tướng quân Thẩm mà gọi đó là thơ sao?”

Thẩm Ngự Phong nhướn mày, đáp đầy vẻ ngang bướng:

“Sao lại không phải thơ? Ở vùng Mạc Bắc chúng ta vẫn làm thơ như thế.”

May mắn thay, Lý Hoài Thành dù sao cũng là người quân tử, cắn răng nhịn xuống cơn giận, tiếp nối bằng câu tiếp theo:

“Hà phương tần tiếu xán, cấm uyển xuân quy vãn.

Đồng tội dữ nhàn bình, thi tùy kiết cổ thành.”

Thẩm Ngự Phong phẩy tay, không chút lưỡng lự, nối ngay:

“Viện lý mỹ nhân vấn, tướng quân hà thời quy?

Môn ngoại thiết đề thanh, liên dạ hồi kinh thành.”

“Hay!”

Cảm nhận được ánh mắt mọi người đều hướng cả về phía này, tam tỷ lập tức kéo ta xuống, thấp giọng:

“Hay cái gì? Thơ làm loạn cả lên.”

Ta liên tục lắc đầu, đáp nhỏ:

“Với Thẩm Ngự Phong mà nói, bốn câu này đã là trình độ tốt nhất rồi.”

Thẩm Ngự Phong không chút ngượng ngùng, nghiêng mình cúi chào Lý Hoài Thành.

"Ta thắng rồi."

Cả sân đình lặng như tờ, Lý Hoài Thành tức đến run cả tay, chỉ vào Thẩm Ngự Phong, giọng đầy phẫn nộ:

"Ngươi! Ngươi thắng cái gì chứ!

Ngươi làm cái thơ chó cũng chẳng thèm nhận! Lại còn dám nói mình thắng!"

Thẩm Ngự Phong không tỏ ra bối rối, nhún vai thản nhiên đáp:

"Sao lại thế? Công chúa đã khen hay rồi, chẳng lẽ ngươi muốn nói công chúa còn thua cả chó?"

"Ngươi nói bậy bạ!"

"Ngươi chỉ không chịu thua thôi!"

Buổi yến tiệc xuân thực sự đã bị làm rối tung.

Thấy hai người cãi nhau càng lúc càng gay gắt, trong lúc cấp bách, ta bỗng nhắm mắt lại, người liền mềm nhũn, ngã thẳng xuống.

"Đừng cãi nữa! Công chúa ngất rồi!"

Tiếng các cung nữ thét lên, ai nấy đều nghĩ ta sẽ ngã vào lòng một cung nữ nào đó, nhưng không ngờ người đỡ được ta lại là Thẩm Ngự Phong, đứng tận phía dưới đài cao.

Chàng bế ta thẳng hướng tẩm điện mà đi, ta nằm yên trong vòng tay vững chãi của chàng.

Người chàng không mang chút hương thơm nào, nhưng lại toát ra sự lạnh lẽo đặc biệt, như nhành mai đỏ nở rộ trong tiết đông, vương đầy tuyết trắng, vừa lạnh lẽo, vừa cao ngạo.

Ta chỉ mong không tỉnh lại, cứ nằm mãi trong vòng tay chàng thì tốt biết bao.

Nhưng khi Thẩm Ngự Phong đặt ta xuống giường, mọi thứ bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường.

Không một tiếng động, không cả bước chân qua lại.

“Chuyện gì thế? Thẩm Ngự Phong đâu rồi?”

Ta khẽ hé mắt ra, liền thấy trước mặt là một khuôn mặt ma quái phóng đại!

“A——”

“Suỵt——là ta, là ta mà!”

Thẩm Ngự Phong vội vàng gỡ chiếc mặt nạ xuống, cười ranh mãnh, còn bóp má ta một cái:

“Ôi trời, sao nàng dễ bị lừa thế?”

Ta tức đến mức túm ngay gối đầu ném vào người hắn:

“Cút đi!”

Hắn đón lấy chiếc gối, lại còn ôm vào lòng như trân quý.

“Giả ngất làm gì? Sợ ta cãi không lại Lý Hoài Thành sao?”

Ai thèm sợ ngươi cãi không lại! Ta chỉ sợ hai người cãi tiếp thì sẽ không ai kiểm soát nổi, đến lúc ấy phụ hoàng sẽ trách phạt.

“Còn ngươi thì sao? Ngươi làm gì mà đến yến tiệc của ta để quấy rối thế hả?”

“Ta quấy rối?”

Thẩm Ngự Phong tỏ vẻ như nghe được chuyện hoang đường nhất trên đời, đưa tay chỉ mũi mình, vẻ mặt phóng đại cứ như ta nợ hắn vài nghìn lượng vàng vậy.

“Công chúa à, nàng nghĩ lại cho rõ đi, ta là đang giúp nàng đấy!”

Giúp ta?

“Nàng có biết Lý Hoài Thành là người thế nào không?

Hắn chỉ có tài học chứ không có năng lực, lại xuất thân hàn môn, ở tiền triều chẳng đấu lại ai mới nảy ra ý định làm phò mã. Căn bản là kẻ yếu nhát gan!

Quan trọng hơn cả, hắn còn có một biểu muội ở quê đã chờ hắn tám năm nay. Người như thế, nàng cũng dám gả sao?”

Không ngờ Lý Hoài Thành nhìn bên ngoài thì nhã nhặn, mà sau lưng lại là kẻ như thế này. Nghe lời Thẩm Ngự Phong, trong lòng ta không khỏi sửng sốt, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn không chịu thừa nhận.

“Dẫu vậy cũng không cần ngươi đến cứu ta, phụ hoàng tự khắc sẽ tra rõ lai lịch của hắn!”

“Hừ!”

Thẩm Ngự Phong hừ nhẹ đầy kiêu ngạo, rồi lại đột nhiên cười cợt, ghé sát lại gần.

“Nàng thật sự định chọn phu quân sao?”

“Phụ hoàng đã ra lệnh, chẳng lẽ là giả?”

Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, ta nghĩ cho dù ta có lập gia đình, với tính cách của Thẩm Ngự Phong, hắn chỉ biết chuẩn bị đầy một xe lễ vật, tưng bừng kéo đến phủ phò mã của ta để khoe khoang.

“Này, ta nói này...”

“Cái gì?”

Thẩm Ngự Phong nghiêng đầu qua, kéo tay áo ta mà vò nhẹ.

“Nàng muốn chọn phu quân, vậy thấy ta thế nào? Dù sao cũng tốt hơn cái gã Lý Hoài Thành giả nhân giả nghĩa kia, đúng không?”

Hắn hé miệng cười, ngẩng đầu nhìn ta.

Ở góc độ này, ánh mắt hắn lấp lánh sáng, khiến tim ta bất giác loạn nhịp.

Hắn hỏi ta, nếu phải chọn phu quân, thì hắn thì sao!

Tâm trí ta lập tức rối bời, mà Thẩm Ngự Phong lại không hay biết, cứ thế càng lúc càng tiến lại gần.

Ta nhìn đôi môi đỏ hồng của hắn, chỉ cảm thấy như sắp phát điên.

Cố gắng bình ổn hơi thở, bàn tay ta nhuốm màu đậu khấu từ từ, từng chút một nâng lên, đặt lên má hắn.

Cơ thể hắn lập tức cứng lại, đôi tai cũng ửng đỏ, còn ánh sáng trong mắt hắn cũng biến mất, thay vào đó là nét bối rối, căng thẳng.

Căng thẳng gì chứ?

Sợ rằng chỉ một câu nói đùa của hắn, ta lại coi là thật sao?

Lòng ta trùng xuống, móng tay khẽ lướt qua cằm hắn, mất hết kiên nhẫn.

“Thẩm Ngự Phong, về sau loại chuyện này, nếu ngươi còn nói đùa một câu, ta sẽ ghét ngươi thêm một lần.”

Nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, cố gượng cười hỏi:

“Công chúa không thích nghe sao?”

“Với công lao của Tiểu tướng quân, cần gì phải dùng chức phò mã để thăng tiến chứ?”

Ánh mắt ta rơi vào tay áo hắn, vừa rồi lúc bế ta đi, tay áo hắn hơi lỏng ra, để lộ một góc khăn tay.

Đó là khăn tay của một nữ tử.

Thẩm Ngự Phong đã có người trong lòng sao?

Một cảm giác chua xót dâng lên, hắn đóng quân nơi biên ải bao năm, chẳng lẽ thực sự đã có một cô nương nào đó lọt vào mắt hắn mà ta không hay biết?

Phải rồi.

Một người như Thẩm Ngự Phong, làm sao có thể không có người trong lòng?

“Công chúa cho rằng ta chỉ đang đùa? Nhưng ta thực sự là—”

“Hắt xì— hắt xì!”

Ta buông tay ra, để mặc hắn hắt hơi liên tục đến chảy cả nước mắt.

“Ngươi lại bày trò với ta!”

Ai bảo ngươi lần nào cũng mắc bẫy chứ.
2402😍------------------------------8841607
Xem full ở còm men nhé mn 😍07:53:50

[Full] Vào năm thứ ba làm Hoàng hậu, Bạch Nguyệt Quang của Hoàng thượng tiến cung. "Nguyệt Hoa, nàng cứ yên tâm, trẫm dù...
07/08/2025

[Full] Vào năm thứ ba làm Hoàng hậu, Bạch Nguyệt Quang của Hoàng thượng tiến cung.



"Nguyệt Hoa, nàng cứ yên tâm, trẫm dù có thế nào cũng sẽ không để nàng ta vượt qua nàng."



Phải rồi.



Dù ta giữ vững vị trí Hoàng hậu, hắn lại đêm đêm ở lại cung Quý phi.



Ngay cả hoàng nhi của chúng ta cũng quanh quẩn bên nàng ta.



Khi ta định giả c.h.ế.t để bỏ trốn, cho họ trọn vẹn bên nhau.



Thì hoàng nhi ôm một đống châu báu chui vào chăn của ta:



"Mẫu thân, nếu đi thì đừng bỏ lại hài nhi nhé."



"Đây đều là do hài nhi lấy từ cung Quý phi về, đủ cho chúng ta sống cả đời rồi đấy nhỉ?"



"Không đủ thì để con đi dụ dỗ kiếm thêm?"



Mắt ta sáng rực lên.



"Đủ rồi đủ rồi, đúng là con trai ngoan của mẫu thân."



"Mẫu thân sẽ tìm cho con một phụ thân mới."



Sau này.



Con trai: "Mẫu thân, nhiều người như vậy, rốt cuộc ai là phụ thân mới của con đây!"





Khi Lương Tự Cẩm bước vào, ta và Ngọc Nhi đang cãi nhau.



Nhìn nàng ta nhẹ nhàng bước vào Ngự hoa viên.



Ngọc Nhi ném bùa hộ thân xuống đất, trừng mắt nhìn ta:



"Ai thèm cái đồ rách rưới này, giờ con là Hoàng tử, chỉ có vàng bạc châu báu mới xứng với con, chẳng trách phụ hoàng cũng không tới nhìn người."



Ta ôm ngực, nhặt bùa hộ thân lên, nhún nhường nói: "Ngọc Nhi, đây là thứ mẫu thân tự tay thêu từng mũi kim mũi chỉ."



Thằng bé lại vớ lấy, ném ra xa: "Con nói không cần là không cần."



Không lệch phân nào, ném ngay vào đầu Lương Tự Cẩm.



Ngọc Nhi cũng không phải yếu sức.



Lương Tự Cẩm vừa định nổi giận, nhưng sau khi thấy rõ tình hình, liền uốn éo tiến lên xem trò vui:



"Điện hạ có chuyện gì mà tức giận vậy?"



Ngọc Nhi chạy tới:



"Người đưa cho con thứ đồ rách rưới, con không cần, chỉ có Quý phi mẫu thân là cao quý sang trọng."



Lương Tự Cẩm vui vẻ như hoa nở ở trong lòng: "Thật sao?"



"Nhưng Ngọc Nhi, Hoàng hậu là mẫu thân của con, không được ăn nói lung tung."



Ngọc Nhi chống tay lên hông: "Hừ!"



Sau đó: "Oa, Quý phi mẫu thân, ngọc bội của người đẹp quá~"



Lương Tự Cẩm đang vui vẻ.



Hoan hỷ tháo ngọc bội xuống: "Ngọc Nhi thích, vậy ta tặng con!"



Đêm đó ngọc bội Hòa Điền nặng trĩu liền đến tay ta.



Ngọc Nhi mặt đầy nghi hoặc: "Mẫu thân, ngọc bội này xấu thế, sao người lại thích."



Ta xua tay: "Con không hiểu đâu, khắp Kinh thành chỉ có một miếng này, dù xấu nhưng quý hiếm."



Ngọc Nhi trợn mắt: "Tầm thường."



Thôi bỏ qua, dù sao cũng là con ruột, không so đo với nó làm gì.



Nhưng mà…



"Con à, vàng bạc chúng ta chuẩn bị khá đủ rồi, giờ phải tính toán cách bỏ trốn thôi."



Ngọc Nhi: "Bỏ trốn thế nào?"



Ta lấy cây kim bạc ra nhìn con, "Có lẽ con sẽ phải chịu khổ một chút."



2



Ta tên Minh Nguyệt Hoa, sinh ra ở Lĩnh Bắc.



Năm mười lăm tuổi, phụ mẫu đều qua đời.



Ta mang bọc hành lý vào Kinh, muốn tìm một nhà giàu bán thân làm nô bộc.



Còn chưa đi được mười dặm đường.



Một người mặc hoa phục chặn lại.



"Trông thật giống."



"Cô nương nhỏ, bổng lộc mỗi tháng năm lượng bạc, có muốn ký hợp đồng làm nô với ta không?"



Năm lượng bạc! Con trai bà cụ ở đầu làng làm việc ở Kinh thành mỗi tháng mới được ba lượng thôi.



Người đó thấy ta cảnh giác, chủ động đưa trước mười lượng, còn đưa khế ước nô bộc cho ta xem.



Ta cắn răng, ký vào.



Chính lúc này, ta gặp được Tiêu Hoài Nhiếp.



Một căn viện hoang tàn, gió lùa tứ phía.



Đây mà là nhà giàu ư.



Ta nhìn người đó: "Lão gia, không phải là nhầm nơi rồi chứ?"



Ông ta cười chỉ vào phòng trong: "Đương nhiên là không nhầm, người mà cô phải hầu hạ đang ở bên trong."



"Nhớ kỹ, bổng lộc ta trả, cô chỉ cần hầu hạ tốt là được."



Thôi được rồi.



Ta đẩy cửa gỗ ra.



Cạch… cửa sập.



"Ai?"



Kiếm mày tinh mắt, khuôn mặt như ngọc.



Ta sống ở Lĩnh Bắc mười lăm năm, chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như vậy.



Ngay lập tức thấy việc này đáng làm.



Ta thẳng thắn nói, có người mua ta đến để hầu hạ.



Tiêu Hoài Nhiếp dưới ánh mặt trời, ngơ ngác nhìn ta, rồi gật đầu giữ ta lại.



Hai người ở viện hoang tàn, Tiêu Hoài Nhiếp lại không có tiền.



Sửa cửa, vá cửa sổ, lợp mái nhà...



Mười lượng bạc rất nhanh đã cạn kiệt.



Ta chắt chiu phần ăn để lại cho hắn.



Đói đến độ ngất xỉu dưới nắng.



Tiêu Hoài Nhiếp đỡ ta, nghe thấy hắn thầm thì bên tai.



"Ngay cả không biết ta là ai, mà liều mạng hầu hạ thế này, không biết là ngốc hay khùng."



Ta mơ màng hỏi: "Vậy ngài là ai?"



Hắn bảo, hắn là Bát Hoàng tử bị lưu đày.



Chín con rồng tranh vị.



Triều cục biến đổi khó lường.



Nói là lưu đày, thực chất là Thánh thượng bảo vệ hắn.



Thân mẫu của Tiêu Hoài Nhiếp xuất thân thấp kém, nếu không phải vì bà là Bạch Nguyệt Quang của Thánh thượng, Tiêu Hoài Nhiếp đã bị các huynh đệ hãm hại từ lâu.



Nay Thánh thượng bệnh nặng, chẳng thể quan tâm bảo vệ.



Liền lưu đày hắn tới nơi này.



Chuyện này, Tiêu Hoài Nhiếp biết, người mua ta cũng biết.



Chỉ có tiểu thư Thái úy ở Kinh thành - Lương Tự Cẩm không hay biết.



Lúc lưu đày, phủ Thái úy đã gả nàng cho Tam Hoàng tử có khả năng kế vị nhất.



Phải nói rằng Thánh thượng thương yêu Tiêu Hoài Nhiếp.



Cũng đều là do lưu luyến Bạch Nguyệt Quang.



Nhắc đến Lương Tự Cẩm, ánh mắt Tiêu Hoài Nhiếp luôn dịu dàng như nước.



"Nguyệt Hoa, nàng rất giống người ấy, sau này ta sẽ không để nàng phải chịu khổ nữa."



Được thôi, ai không để ta chịu khổ đều là người tốt.



Chỉ là đóng vai thế thân thôi.



Bảo ta làm trâu làm ngựa ta cũng vui lòng.



Hắn nói được làm được, liền đem ngọc bội bên mình đi cầm cố.



Mua về một con gà nướng.



Ta lớn đến vậy, còn chưa từng ăn đùi gà.



Cảm động đến rơi nước mắt.



Hắn lau miệng cho ta: "Ăn từ từ."



Ta hỏi: "Ngài không ăn sao?"



Hắn đáp: "Trước kia ăn đủ rồi."



3



Để trả ơn gà nướng, ta vì hắn chịu vết thương đầu tiên.



Cách xa Kinh thành, Tam Hoàng tử gặp ác mộng, bị tám con rắn cắn.



Giấc mơ không lành.



Vì thế sai thích khách đến ám sát.



Ta đang ngồi không xa viện bắt gà rừng.



Tiêu Hoài Nhiếp nhóm lửa dưới gốc cây.



Khi mũi tên bay tới.



Ta chẳng nghĩ nhiều, lao ra làm bia đỡ đạn.



Tiêu Hoài Nhiếp có võ công.



Thích khách bị lộ vị trí, liền bị tiêu diệt.



Ta đau đến ngất đi.



Thấy hắn không sao, thật tốt, tỉnh dậy nhất định sẽ bảo hắn làm gà nướng cho ta.



Giấc này ta ngủ không yên.



Vết thương trên vai bầm tím, máu tụ lại bên trong.



Ánh nến chập chờn.



Hơi thở nóng hổi rơi xuống vai ta.



Cơ thể ta không kìm được mà run rẩy.



Tiêu Hoài Nhiếp ôm chặt hơn: "Đừng cử động."



"Mũi tên có độc, ta giúp nàng rút ra."



Ta yếu ớt đáp: "Vâng."



Máu độc chảy ra ngay lúc ấy, đau đớn khôn cùng.



Ta không nhịn nổi, cắn môi rên khẽ.



"Công tử, đau quá..."



Càng lúc càng thở mạnh.



Tiêu Hoài Nhiếp kéo chăn đắp lên người ta: "Đừng làm loạn, ngủ đi."



Ta nghĩ, cũng đâu có làm loạn gì, thật sự là đau mà.



Mất cả mười ngày vết thương mới lành.



Đêm.



Tiêu Hoài Nhiếp tắt đèn, hỏi: "Còn đau không?"



Ta: "Không đau nữa."



Hắn: "Vậy thì tốt."



Hơi thở của hắn còn nặng hơn đêm đó, ta cũng run rẩy dữ dội hơn.



4



Tình thế ở Kinh thành càng lúc càng hỗn loạn.



Tiêu Hoài Nhiếp chẳng biết sẽ quay về kinh thành lúc nào.



Hắn là hoàng tử, sau này sẽ thành thân với một nữ nhân quý tộc ở Kinh thành.



Cùng lắm thì ta cũng chỉ là một thứ thiếp mà thôi.



Nghe con trai bà cụ đầu làng kể, phụ nhân quý tộc ở kinh thành tính khí vô cùng kỳ quặc, chỉ cần chút sơ suất là sẽ bị đánh c.h.ế.t hoặc bán đi.



Vì thế, ta nghĩ rằng đợi đến khi Tiêu Hoài Nhiếp rời đi, ta sẽ không đi theo nữa.



Bảo hắn cho ta một ít bạc, rồi trở về Lĩnh Bắc làm một phú bà nhỏ cũng là ý tưởng hay.



Rồi khi ngày đó thật sự đến, Tiêu Hoài Nhiếp khoác chiến bào, đưa tay về phía ta.
1148😍------------------------------5614664
Xem full ở còm men nhé mn 😍05:40:21

[Full] Đây đã là lần thứ năm Tưởng Thư Hoài không đến đón tôi tan học.Chuyện mà trước đây, tuyệt đối không bao giờ có th...
07/08/2025

[Full] Đây đã là lần thứ năm Tưởng Thư Hoài không đến đón tôi tan học.

Chuyện mà trước đây, tuyệt đối không bao giờ có thể xảy ra.

Tôi ngồi bên khung cửa sổ, đôi mắt dõi theo màn mưa rả rích không ngớt ngoài kia.

Cẩn thận chỉnh trang lại lớp trang điểm, đảm bảo rằng những hạt mưa sẽ làm nhòe nó vừa đủ để gợi lên vẻ yếu đuối, đáng thương.

Rồi tôi lao mình vào cơn mưa nặng hạt.

2

Tưởng Thư Hoài và Lâm Kỳ đang ngồi trong một quán cà phê tĩnh lặng.

Anh ta khẽ đưa tay, dịu dàng vuốt những sợi tóc mái mềm mại trên vầng trán, em gái tôi e thẹn rụt người lại.

Tôi đẩy cánh cửa quán, xông vào như một cơn gió lốc.

Tiếng chuông gió leng keng xé toạc bầu không khí yên ắng đến nghẹt thở.

Khuôn mặt em gái tôi tái nhợt vì sợ hãi, còn Tưởng Thư Hoài thì buông tay, ngước mắt lên nhìn tôi.

"Sao em lại đến đây?"

Tôi cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, như thể vừa trải qua một nỗi đau nào đó.

Khi vừa bước chân vào quán, tôi đã kịp liếc nhìn mình trong tấm gương lớn.

Lớp trang điểm không quá tệ, đủ để khơi gợi lòng trắc ẩn của người đối diện.

Vậy nên, khi tôi ngồi xuống bên cạnh Tưởng Thư Hoài, anh ta cuối cùng cũng không đẩy tôi ra.

"Anh đã hứa sẽ đến đón em, lại quên rồi sao?"

Tôi nghiêng người sát lại anh, chiếc mũi gần như chạm vào sống mũi anh.

Tôi tự tin vào vẻ ngoài của mình, đặc biệt là trong hoàn cảnh này, khi tôi nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương như một chú cún con lạc chủ.

Người đàn ông khựng lại một hồi, ánh mắt dao động, cuối cùng vẫn cụp xuống, khẽ nói lời xin lỗi.

"Anh xin lỗi."

"Tiểu Kỳ có bài tập khó không hiểu, muốn hỏi anh nên anh mới bị muộn..."

"Không đến đón em được."

"..."

Tôi mỉm cười, cố tỏ ra rộng lượng: "Không sao đâu anh."

Ánh mắt tôi khẽ liếc về phía cô em gái yêu quý của mình.

Bàn tay nhỏ bé của em gái tôi siết chặt thành nắm dưới gầm bàn.

Vẻ mặt buồn bã, u uất, dường như sắp sửa trào ra.

3

Ngày còn ở trường trung học, khi bị đám người kia ấn đầu tôi xuống, nhét vào cái bồn cầu dơ bẩn, tôi đã thề với lòng mình.

Tôi sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để có được cuộc sống mà tôi hằng mong muốn.

Tuyệt đối không bao giờ để bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại, nhơ nhuốc của tôi.

Vậy nên, tôi chưa bao giờ là một người tốt.

Tôi nỗ lực học hành, rèn luyện vóc dáng, suy nghĩ, tính toán làm sao để phô bày những mặt tốt đẹp nhất của mình cho người khác thấy, không ngừng mở rộng vòng giao tiếp.

Tôi dùng mọi cách để bản thân trở nên ưu tú, đặc biệt ưu tú, ưu tú đến mức khi người khác nhắc đến cái tên Lâm Hà, họ đều phải thốt lên:

"Lâm Hà à, trên đời này lại có một cô gái hoàn hảo đến thế sao?"

Tôi đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn, nỗ lực mới có thể nhận được sự công nhận từ người cha nghiêm khắc, ít nói của mình.

Thầy cô yêu mến tôi, bạn bè ủng hộ tôi.

Tôi đã từng tin rằng cuộc đời mình sẽ mãi mãi giữ được sự cân bằng mong manh, hoàn hảo ấy.

Cho đến khi Lâm Kỳ xuất hiện.

4

Cô ấy là đứa con ngoài giá thú của cha tôi.

Lâm Kỳ tự mình tìm đến căn nhà này.

Ngay khi cô ấy xuất hiện, sự cân bằng vốn có của gia đình tôi liền tan vỡ.

Tôi đã khóc nấc lên, chất vấn cha tại sao lại có người đàn bà khác bên ngoài, cha chỉ im lặng, khuôn mặt nặng trĩu.

Còn Lâm Kỳ thì thu mình vào một góc phòng, ánh mắt ngây thơ như thể tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến cô ấy.

Hơn nữa, Lâm Kỳ dường như mang trong mình một thứ ma lực kỳ lạ.

Thứ ma lực ấy là vẻ đáng thương, yếu đuối trời sinh, hoàn toàn khác biệt với sự giả tạo, cố gắng của tôi.

Dường như tất cả những người xung quanh cô ấy đều không thể không thương xót, bảo vệ cô ấy.

Chẳng bao lâu sau, cha tôi bắt đầu ra mặt che chở, bênh vực cô ấy.

Bạn bè tôi cũng đồng loạt khuyên tôi nên đối xử tốt với cô ấy, nói rằng đây không phải là lỗi của em gái tôi, dặn dò tôi đừng học theo những tình tiết độc ác trong phim truyền hình, trở thành một người chị kế tàn nhẫn.

Tôi lại một lần nữa cảm nhận được sự nguy hiểm, sự lung lay trong vị thế của mình.

Bởi vì tôi đột nhiên nhận ra, tất cả những người thân quen xung quanh tôi đang dần bị cô ấy cuốn đi.

Tôi cần phải bảo vệ lãnh địa, bảo vệ những gì thuộc về mình.

5

Thế là, tôi đã cướp đi Tưởng Thư Hoài.

Nhưng nói là cướp, có lẽ đúng hơn phải nói là Lâm Kỳ đã tự nguyện dâng anh ta cho tôi.

Lâm Kỳ, một cô gái nhiệt tình, tốt bụng đến lạ thường, đã từng tham gia một hoạt động cứu trợ động đất đầy gian khổ.

Ở nơi đó, cô ấy đã cứu được thiếu gia nhà họ Tưởng, Tưởng Thư Hoài, người không may gặp nạn khi đi du lịch ở vùng núi hiểm trở.

Đáng tiếc thay, vào thời điểm đó, thị lực của Tưởng Thư Hoài bị tổn thương nghiêm trọng, ý thức cũng mơ hồ, chập chờn.

Anh ta không thể nhớ rõ khuôn mặt của ân nhân cứu mạng.

Thế là, tôi đã lợi dụng cơ hội này, chiếm đoạt công lao của em gái.

Tưởng Thư Hoài đã tốn không biết bao nhiêu tâm sức, chỉ để tìm ra người đã cứu anh ấy trong trận thiên tai năm đó.

Nhưng Lâm Kỳ lại một mực không chịu nhận.

Tôi đã nói với em: "Em gái à, nếu em thật sự không muốn anh ấy nhận ra em, vậy thì hãy giới thiệu anh ấy cho chị đi."

Lâm Kỳ lúc đó đã cắn chặt môi, gật đầu đồng ý.

Nhưng trong lòng tôi thầm nghĩ.

Bây giờ, có lẽ cô ấy đã hối hận rồi.

6

Tưởng Thư Hoài à…

Tưởng Thư Hoài là một người đàn ông dịu dàng và chính trực đến lạ.

Những ngày anh ấy đối tốt với tôi.

Ba bữa cơm không bao giờ thiếu, ngày "đèn đỏ" của tôi anh ấy nhớ rõ như in.

Những quả nho xanh anh ấy cho tôi ăn, đều là loại đã được bóc vỏ cẩn thận.

Chỉ là, chỉ sau một đêm.

Đối với tôi, dường như anh ấy đã thay đổi hoàn toàn.
1578😍------------------------------9619282
Xem full ở còm men nhé mn 😍03:25:18

[Full] Vào đêm giao thừa, tôi đến dự buổi tiệc sum họp gia đình.Để lấy chút may mắn, chú tôi mua cho mỗi người một tờ vé...
07/08/2025

[Full] Vào đêm giao thừa, tôi đến dự buổi tiệc sum họp gia đình.

Để lấy chút may mắn, chú tôi mua cho mỗi người một tờ vé số.

Không ngờ tôi trúng được giải năm mươi triệu, vui mừng khôn xiết.

Chú lại lấy lý do vé số là do ông ấy mua để đòi tôi đưa giải thưởng cho ông.

Tôi không đồng ý, nói rằng tiền mua vé số tôi đã trả lại cho chú rồi.

Chú tức giận đến nỗi hắt thẳng nồi canh nóng bỏng lên người tôi.

Tôi phải nhập viện ICU, còn chú thì cầm luôn giải thưởng.

Gia đình tôi đã tiêu sạch tiền để chạy chữa cho tôi và kiện cáo.

Cuối cùng tôi qua đời vì vết thương bị nhiễm trùng, bố mẹ rơi vào vòng kiện tụng không hồi kết.

Mở mắt ra, tôi thấy mình đã quay về cái ngày đó.

1.

“Tiểu Tiểu, con sao vậy? Sao lại đứng ngẩn ra ở đây?” Mẹ lo lắng nhìn tôi, “Có phải trong người không được khỏe không?”

Tôi mở mắt, nhìn mẹ tôi – người phụ nữ tràn đầy sức sống.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi hơi ngẩn ngơ, bởi lúc này mẹ vẫn chưa bị cuốn vào những vụ kiện tụng, chưa bị dày vò bởi những khoản viện phí đắt đỏ đến mức hao mòn hình hài.

Tôi ôm chặt mẹ, “Không sao đâu, chỉ là đang mong chờ chút nữa xem bữa cơm giao thừa có gì ngon thôi.”

“Con bé này, đúng là con mèo ham ăn.” Mẹ xoa đầu tôi.

Chú Ba à, tôi đã quay trở lại rồi, chú đã chuẩn bị xong chưa?

Cửa phòng riêng vang lên tiếng gõ, chú Ba liền bước ra chào đón.

“Ôi chao, anh chị đến rồi, chúng tôi đang đợi đây, mau vào ngồi đi!”

Mẹ tôi cười áy náy: “Xin lỗi nhé, đường hơi tắc nên đến trễ một chút.”

Sau khi vào chỗ ngồi, cả nhà bắt đầu ăn uống.

Khi đã no nê, bữa tiệc bắt đầu trở nên rôm rả hơn, ai nấy đều nói chuyện nhiều hơn.

Đột nhiên, chú Ba đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Mọi người, hôm nay là đêm giao thừa, là ngày cuối cùng của năm cũ, theo truyền thống phải có chút gì đó để đón năm mới.”

Cô Út – người nóng tính – không kìm được sự tò mò, “Cậu ba, cậu có trò gì hay à? Mau nói cho mọi người nghe với.”

Chú Ba đắc ý nhìn quanh, sau đó lấy ra một xấp vé số từ túi, vẫy vẫy trên không trung.

“Đây là vé số tôi mua cho mọi người, mỗi người một tờ, coi như để lấy chút may mắn! Hy vọng năm mới chúng ta sẽ thật phát đạt!”

Cô Út vui vẻ đập đùi, “Cậu ba, vẫn là cậu giỏi bày trò nhất! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Ý tưởng này hay lắm!”

Cô Út vội vàng đứng lên, háo hức phát vé số cho từng người.

“Cậu ba à, vé số này xổ lúc nào vậy?”

“Tối nay luôn!”

“Thế thì tuyệt quá, lát nữa là biết kết quả rồi. Cậu ba, thời gian cậu chọn thật chuẩn!” Cô Út phấn khích vỗ nhẹ cánh tay chú Ba.

“Đúng rồi, đây là thời gian tôi đã tính trước rồi.” Chú Ba ngẩng cao đầu đắc ý, ánh mắt liếc nhìn mọi người với vẻ khinh miệt.

Biểu cảm đắc thắng của chú ấy lúc này hoàn toàn trùng khớp với ánh mắt lạnh lùng khi chú ta ép tôi giao lại vé số cho mình.

2.

Kiếp trước, khi biết tôi trúng số năm mươi triệu, chú Ba vui mừng khôn xiết, ép tôi phải đưa vé số cho chú.

Chú còn hùng hồn nói: “Tiền mua vé số đều do chú bỏ ra, giải thưởng dĩ nhiên là của chú, chú đã tốt bụng cho mọi người cảm nhận niềm vui trúng số là đủ rồi, đừng có mà được voi đòi tiên!”

Nhưng theo luật, tiền trúng thưởng từ vé số đã tặng phải thuộc về người được tặng.

Tôi cũng không phải kẻ vô ơn, đã chủ động đề nghị chia đôi giải thưởng với chú.

Vậy nhưng, tôi nhận được gì từ lòng tốt đó?

Là một bát canh nóng hổi tạt thẳng vào mặt, sức nóng ấy tôi sẽ không bao giờ quên.

Tôi đau đớn lăn lộn trên mặt đất, bản năng sinh tồn khiến tôi tuyệt vọng tìm kiếm nguồn nước.

Chú Ba sau khi hắt canh, đứng chắn ngay cửa, mắng xối xả: “Đúng là con sói mắt trắng! Chú đã tốt bụng để mày trải nghiệm niềm vui trúng số, thế mà còn muốn chiếm đoạt tiền của chú, đừng hòng! Tao nói cho mày biết, hôm nay mà không giao vé số ra, tao sẽ không cho mày ra khỏi đây đâu!”
152😍------------------------------9582543
Xem full ở còm men nhé mn 😍01:03:22

[Full] Tôi nắm chặt tờ giấy ly hôn bước ra khỏi cục dân chính, thì thấy Lục Viễn đang tựa vào đầu xe Mercedes hút thuốc....
07/08/2025

[Full] Tôi nắm chặt tờ giấy ly hôn bước ra khỏi cục dân chính, thì thấy Lục Viễn đang tựa vào đầu xe Mercedes hút thuốc.

Gạt tàn bên cạnh đã đầy bảy tám đầu lọc, anh ta mặc vest chỉnh tề, trông hoàn toàn không hợp với tấm biển “Nơi đăng ký ly hôn” phía sau lưng.

“Đưa em về nhé?” – Anh ta dụi tắt điếu thuốc, giọng điệu nhẹ tênh như thể đang hỏi có tiện đường mua rau không.

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, ứng dụng gọi xe báo còn 12 phút nữa xe mới tới.

“Không cần.” – Tôi nhét tờ giấy ly hôn vào túi xách, mép bìa nhựa cào rát lòng bàn tay – “Tôi đã đặt xe rồi.”

Lục Viễn bỗng cười phá lên: “Trần Hi, đến một chút buồn em cũng không thèm giả vờ sao?”

Câu đó đúng là buồn cười thật.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh nắng khiến mắt anh hơi nheo lại – “Tổng giám đốc Lục, năm xưa khi thư ký của anh ngồi lên đùi đút nho cho anh, diễn xuất còn kém xa tôi bây giờ.”

Nụ cười trên mặt anh lập tức đông cứng.

Xe gọi đến dừng ngay trước mặt tôi.

Vừa mở cửa bước lên, tôi nghe Lục Viễn hét phía sau: “Quý sau studio của em phải đóng tiền thuê đấy!”

Đấy, chính là người đàn ông tôi từng yêu suốt bảy năm.

Ngay cả ngày ly hôn, cũng không quên nhắc tôi rằng văn phòng làm việc của tôi nằm trong toà nhà thuộc sở hữu bạn thân của anh ta.

Những tán cây ngô đồng ngoài cửa sổ vụt lùi phía sau, tôi mở WeChat, đổi biệt danh từ “Chồng yêu” thành “Tổng Lục”.

Dòng trò chuyện dừng ở nửa năm trước, tôi nhắn: “Đau dạ dày quá, anh có thể tới đón em không?”

Dưới đó là tin nhắn sáng hôm sau của anh: “Anh đang họp.”

1

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, là bạn thân – Lâm Nhạc.

“Ly hôn rồi à?”

“Ừ.”

“Tài sản chia sao?”

“Anh ta lấy công ty, tôi lấy tiền mặt. Nhà thuộc về anh ta, studio thì tôi giữ. Trong thẻ có 2 triệu 3.”

Tôi sờ vào túi xách, nơi cất chiếc thẻ ngân hàng.

“Vừa ở trước cổng cục dân chính, anh ta còn chúc studio của tôi sớm phá sản.”

Lâm Nhạc đập bàn ở đầu dây bên kia: “Cái công ty công nghệ rách nát của anh ta năm ngoái suýt nữa phá sản, nếu không có cô đem nhà đi thế chấp thì…”

“Nhạc Nhạc,” – Tôi cắt lời cô ấy – “giúp tôi một việc.”

“Nói đi!”

“Đưa tin tôi ly hôn rồi ra ngoài.”

Tôi nhìn tấm biển “Cục dân chính” nhỏ dần trong gương chiếu hậu.

“Nhất là… để người bên Tinh Xán Giải Trí biết.”

Đầu dây bên kia im lặng ba giây, rồi cười ré lên như tiếng ngỗng: “Trời ơi! Trình Vi – con yêu tinh đó – giờ đang làm giám đốc ở Tinh Xán đấy!”

Tôi tắt máy, mở vòng bạn bè.

Lục Viễn năm phút trước vừa đăng trạng thái mới, định vị tại một nhà hàng Nhật ở khu CBD.

Trong ảnh còn thấp thoáng bàn tay sơn móng màu n**e.

Thật trùng hợp, Trình Vi cực thích màu sơn móng tay đó.

Tôi chụp màn hình, lưu lại rồi mở nhóm công việc studio.

“Khởi động kế hoạch quý tới sớm hơn. Thứ Hai tôi muốn thấy báo cáo điều tra hậu trường của Tinh Xán Giải Trí.”

Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Lục Viễn.

“Con mèo ở studio em có muốn đem về không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin đó suốt mười giây, rồi bật cười.

Thật nực cười.

Anh ta nhớ là studio có nuôi mèo, nhưng quên mất tôi dị ứng với lông mèo.

Con mèo đó là quà sinh nhật anh ta tặng cho Trình Vi năm ngoái, vì nhầm lẫn mà gửi nhầm tới studio tôi nhờ nuôi hộ.

Chuyện này anh ta chưa từng biết.

Tôi trả lời: “Vứt đi.”

Rồi chặn toàn bộ liên lạc của anh ta.

Mười giờ đêm, tôi đang sắp xếp lại hồ sơ khách hàng thì chuông cửa vang lên.

Trong camera, Lục Viễn đứng trước cửa xách túi mèo, cà vạt lệch sang một bên.

“Trần Hi,” – Anh ta giơ cổ tay lên trước ống kính – “chiếc đồng hồ em tặng không chạy nữa rồi.”

Tôi tắt màn hình giám sát.

Chiếc đồng hồ đó là quà kỷ niệm ba năm kết hôn, tôi đã dành nửa năm lương để mua.

Sau này mới biết, ngay ngày hôm sau khi nhận đồng hồ, anh ta đã đeo nó đi Bali với Trình Vi.

Điện thoại lại rung lên liên tục – một số lạ gửi MMS đến.

Tôi mở ra, là ảnh selfie của Lục Viễn đứng trong hành lang, tiếng mèo kêu thảm thiết vang vọng trong nền.

“Em không lo, nó sẽ chết thật đấy.”

Tôi gọi ngay cho ban quản lý toà nhà.

“Có người quấy rối trật tự khu dân cư.”

Hai mươi phút sau, điện thoại lại vang lên.

Lần này là bạn thân của Lục Viễn gọi đến: “Chị dâu… à không, chị Trần, anh Viễn đang uống say ở chỗ tôi, miệng cứ gọi tên chị mãi…”

Tiếng hét của Lục Viễn vọng từ phía sau: “Ai gọi cô ta chứ! Ông đây là đang chửi cô ta đấy!”

Tôi bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn rồi tiếp tục làm PPT.

Đợi đầu dây bên kia yên tĩnh lại, tôi mới mở miệng: “Tổng giám đốc Vương, phiền anh nhắn lại với Tổng giám đốc Lục một câu.”

“Ngày xưa lúc theo đuổi tôi, anh ta hát bài ‘Chinh Phục’ dưới ký túc xá nữ cũng chẳng ăn thua.”

“Giờ bày đặt đóng vai người si tình, muộn rồi.”

Tắt máy, tôi mở trang web chính thức của Tinh Xán Giải Trí.

Ảnh lý lịch của Trình Vi đang chạy ở trang chủ.

Sợi dây chuyền Van Cleef & Arpels trên cổ cô ta chói mắt vô cùng – giống hệt cái mà Lục Viễn làm rơi trong khách sạn năm ngoái.

Máy tính hiện thông báo email mới.

Lâm Nhạc gửi đến tài liệu cho thấy Tinh Xán đang tìm kiếm đối tác trong mảng mẹ và bé.

Mà studio của tôi vừa ký được quyền phân phối sữa bột hữu cơ Đức – đúng thứ họ đang cần.

Tôi trả lời email: “Hẹn gặp người bên Tinh Xán vào ngày mai. Yêu cầu người phụ trách là Trình Vi.”

Ngoài trời sấm sét đùng đoàng, mưa lớn đập vào cửa kính.

Điện thoại sáng lên, dự báo thời tiết báo ngày mai có sương mù dày đặc.

Trận mưa kéo dài suốt đêm.

Sáu giờ sáng tôi đã tỉnh, mở mắt nhìn trần nhà, trong đầu toàn là hình ảnh Lục Viễn phát điên đêm qua.

Bảy năm hôn nhân, anh ta không nhớ tôi bị dị ứng phấn hoa, mà lại nhớ studio tôi có nuôi mèo?

Tôi bật dậy, rửa mặt bằng nước lạnh.

Khi soi gương trang điểm, phát hiện quầng thâm nhạt dưới mắt.

“Chị Trần, bên Tinh Xán đã phản hồi.” – Trợ lý Tiểu Lâm nhắn tin.

“Giám đốc Trình nói chiều ba giờ có thể gặp mặt.”

Tôi nhìn chằm chằm ba chữ “Giám đốc Trình” vài giây, rồi nhắn lại: “Được.”

Trước khi ra ngoài, tôi thay bộ vest đen mà Lục Viễn ghét nhất – anh ta từng nói mặc cái này trông như đi đánh nhau.

Tôi xoay một vòng trước gương toàn thân rồi mỉm cười.

Chẳng phải đúng là đi đánh trận sao?

Lễ tân của Tinh Xán cười ngọt ngào: “Xin chào chị Trần, Giám đốc Trình đang đợi chị trong phòng họp.”

Khi tôi đẩy cửa bước vào, Trình Vi đang cúi đầu xem tài liệu.

Hôm nay cô ta mặc váy len màu be, tóc búi lỏng, trên cổ đúng là đeo sợi Van Cleef & Arpels đó.

“Chị Trần?” – Cô ta ngẩng đầu, thoáng khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng nở nụ cười chuyên nghiệp. “Không ngờ chính chị lại đến.”

Tôi kéo ghế ngồi xuống: “Giám đốc Trình biết tôi à?”

“Đương nhiên,” – cô ta nhẹ nhàng vén tóc mai, “Tổng giám đốc Lục thường nhắc đến chị.”

Tôi cười: “Vậy à? Nhắc gì vậy?”

“Nói chị…” – cô ta hơi ngập ngừng – “rất có chí tiến thủ.”

Câu này đúng là tuyệt.

Năm đó khi bị tôi bắt quả tang ngoại tình, Lục Viễn cũng dùng câu này làm lý do:

“Trần Hi, trong mắt em chỉ có công việc, anh chẳng thấy mình được cần đến chút nào.”

Tôi mở bản kế hoạch, đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói Tinh Xán muốn mở rộng thị trường mẹ và bé?”

Trình Vi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu giới thiệu nhu cầu của họ.

Tôi vừa nghe vừa quan sát cô ta – da rất trắng, ngón tay thon dài, ngón áp út đeo nhẫn kim cương.

Không phải nhẫn cưới, nhưng đủ bắt mắt.

“Giám đốc Trình đính hôn rồi à?” – Tôi cắt lời.

Cô ta theo phản xạ đưa tay sờ nhẫn: “À, chưa đâu…”

“Chiếc nhẫn này quen mắt ghê.” – Tôi cười – “Năm ngoái tôi thấy mẫu giống hệt ở buổi đấu giá.”

Sắc mặt Trình Vi lập tức thay đổi.

Buổi đấu giá đó tôi và Lục Viễn đi cùng nhau.

Khi ấy anh ta còn nói chiếc nhẫn đó “sến quá”, vậy mà ba tháng sau tôi lại thấy hoá đơn mua nó trong túi áo vest của anh ta.

Đột nhiên, cửa phòng họp bật mở.

“Chị Trần,” – trợ lý ló đầu vào – “Có một người họ Lục đang chờ ở quầy lễ tân, nói…”

“Nói anh ta để quên đồ ở chỗ chị.”

Tôi khép lại tập tài liệu: “Bảo anh ta chờ đi.”

Móng tay của Trình Vi vô thức cào lên mặt bàn: “Chị Trần và anh Lục…”

“Ly hôn rồi.” – Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta – “Hôm qua vừa làm xong thủ tục.”

Lông mi cô ta khẽ run, nhưng khoé môi lại nhếch lên một nụ cười: “Vậy à…”

Tôi đứng dậy: “Hôm nay đến đây thôi. Phương án cụ thể tôi sẽ bảo trợ lý gửi qua.”
350😍------------------------------5359963
Xem full ở còm men nhé mn 😍22:35:22

Address

140 Hung Vuong Street, Ward 2, Tan An Town, Long An
Long An

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Vi Vi Review posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share