
08/09/2025
Đây là câu mà nhiều người hay hỏi phụ nữ một cách vô tư, tưởng như là quan tâm, nhưng thật ra lại khơi lại một vùng ký ức đầy giằng xé: – Có ai theo đuổi chưa? – Có nhẹ nhõm hơn không? – Có thời gian cho bản thân không? – Kinh tế ổn không? – Nuôi con có vất không? Câu trả lời không màu mè, không tô hồng, không “tích cực giả”: Không. Thậm chí là… rất mệt. Làm mẹ đơn thân không phải là “sống một cuộc đời tự do như mơ” như nhiều người vẫn tưởng. Nó là chuỗi ngày vừa gắng gượng nuôi con, vừa gồng mình sống sót. Là những đêm bế con sốt cao vào viện một mình, không có ai thay ca, không có ai hỏi: “Em ổn không?” Là khi hóa đơn dồn dập đổ về – tiền nhà, tiền học, tiền sữa – mà tài khoản chỉ còn vài trăm nghìn. Người phụ nữ sau ly hôn không bắt đầu lại từ số 0. Họ bắt đầu lại từ âm. Sự nghiệp có thể dang dở. Tự trọng có thể từng rách nát. Niềm tin từng vỡ tan như thủy tinh trên sàn gạch. Họ vừa là mẹ, vừa là cha. Vừa phải làm bờ vai vững chắc, vừa phải là vòng tay mềm mại. Vừa dỗ con ngủ, vừa tranh thủ làm việc. Vừa cười trước mặt con, vừa khóc thầm sau cánh cửa đóng. Họ từng thầm ước trong đêm: “Ước gì có ai đó trông con giùm 5 phút thôi… để mình được ngủ một giấc cho ra giấc người.” Không có chồng không đồng nghĩa với sung sướng. Nhưng không có người chồng sai, đôi khi lại là một bước giải thoát. Không bị lừa dối. Không bị coi thường. Không phải sống trong một mái nhà mà lòng thì hoang hoải. Khổ thì vẫn khổ. Nhưng ít nhất, là khổ mà không còn nhục. Là khổ mà còn giữ được lòng tự trọng. Và quan trọng nhất – là khổ có ý nghĩa. Người phụ nữ sau ly hôn sẽ học được rất nhiều điều: – Học cách đứng dậy một mình, dù chân mềm như cỏ. – Học cách ngừng mơ mộng. – Học cách kích hoạt “chế độ chiến binh” mỗi ngày mới lên là một ngày được làm việc và cố gắng. Cuộc đời có thể hỏi: “Mày còn gì nữa không?” Và họ sẽ đáp bằng tất cả sự kiên cường: “Còn trái tim này. Và những đứa trẻ cần tôi mạnh mẽ. Vậy là đủ.” Gửi những người mẹ đơn thân ngoài kia Không cần phải tỏ ra không mệt mỏi. Không cần phải chờ ai đến cứu. Hãy chiến đấu. Nhưng chiến đấu bằng lòng bao dung, bằng ánh mắt thương mình, bằng sự vững vàng không cần chứng minh. Nếu cuộc đời không dịu dàng với bạn – thì hãy dịu dàng với chính mình. Và rồi, sau tất cả, khi bão giông qua đi… Bạn sẽ thấy đôi tay nhỏ bé ôm lấy bạn thì thầm: “Cảm ơn mẹ. Vì mẹ đã không gục ngã!”