04/10/2025
Hãy thử tưởng tượng, bạn đang đứng trong một sảnh đường đầy những tấm gương. Mỗi tấm gương phản chiếu một hình ảnh khác nhau của bạn: có tấm méo mó, có tấm trong trẻo, có tấm rạn nứt. Và rồi bạn nhận ra, chính ánh nhìn của người đời cũng giống như những tấm gương ấy. Chúng ta chỉ thấy được phần nổi của một câu chuyện, chứ chưa bao giờ chạm đến phần chìm phía dưới. Mỗi người bạn gặp trong đời đều giống như một tảng băng trôi. Thứ bạn nhìn thấy chỉ là bề mặt lấp lánh hoặc xù xì trên mặt nước. Còn chín phần chìm bên dưới là cả một hành trình – những nỗi đau, những mất mát, những trận chiến thầm lặng – mà chỉ riêng họ mới hiểu. Vậy thì, liệu bạn có đủ công bằng để vội vàng phán xét một con người chỉ từ phần nổi mong manh ấy không? Chúng ta nhìn thấy một người lao động lam lũ và dễ lầm tưởng rằng họ “thấp kém”. Nhưng ta không biết rằng đôi bàn tay nứt nẻ ấy đang nuôi dưỡng bữa cơm ấm áp cho những đứa con thơ. Ta nhìn thấy một người phải cúi đầu, luồn cúi trước người khác và có thể xem thường họ. Nhưng ta không biết rằng trên đôi vai ấy đang gánh cả một gia đình, và sự nhẫn nhịn kia là cách họ chọn để giữ bình yên cho người thân. Ta nhìn thấy một người luôn im lặng và nghĩ rằng họ yếu đuối. Nhưng ta không biết rằng chính sự im lặng ấy đang trở thành tấm khiên bảo vệ những điều họ trân quý nhất. Hãy nhớ lại lần cuối cùng bạn bị ai đó hiểu lầm. Cảm giác ấy đau đến mức nào? Bạn có từng bị một lời phán xét vội vã khiến mình mất ngủ cả đêm? Nếu bạn từng trải qua, vậy tại sao ta vẫn vô tình lặp lại điều ấy với người khác? Thực ra, khi ta cười nhạo một người, ta đang cười nhạo chính một phiên bản khác của mình. Trong một hoàn cảnh khác, trong một kiếp sống khác, ta có thể đã và đang mang trên vai chính gánh nặng mà họ đang gánh. Người trí tuệ thật sự không phải là người luôn ngẩng cao đầu để chứng minh mình hơn người khác. Người trí tuệ là người đủ khiêm tốn để cúi đầu, không phải vì sợ hãi, mà vì kính trọng sự kiên cường trong mỗi sinh mệnh. Họ hiểu rằng: để tồn tại, để giữ trái tim còn biết thương, để giữ tâm hồn còn ánh sáng – đó đã là một loại phi thường. Có những lúc, lời phán xét của ta giống như một mũi tên. Nó không chỉ làm đau người khác, mà một ngày nào đó sẽ quay ngược lại, găm vào chính trái tim ta. Bởi vũ trụ luôn vận hành theo quy luật cân bằng. Thái độ ta gieo ra thế giới, sớm muộn cũng sẽ trở lại. Dưới lăng kính của Phật pháp, mọi vinh quang hay thấp hèn, giàu sang hay nghèo khó, đều chỉ là những vai diễn tạm thời trên sân khấu nhân gian. Người hôm nay ở đỉnh cao, ngày mai có thể rơi xuống vực thẳm. Người hôm nay lấm lem bùn đất, ngày mai có thể toả sáng rực rỡ. Sự thật này nhắc ta rằng: đừng dùng thước đo của mình để đo cuộc đời của ai khác, bởi ta chưa từng một lần đi trong đôi giày của họ. Trí tuệ cao nhất không phải là đi xa hơn, cao hơn người khác. Trí tuệ cao nhất là khả năng cúi xuống thật thấp, để thấu hiểu, để thương yêu. Đừng vội phán xét. Bởi mỗi ánh nhìn từ bạn có thể trở thành một vết sẹo trong đời ai đó. Và bởi vì, sâu trong trái tim, ai cũng đang mang một cơn bão mà bạn không hề biết. Một lời phán xét chẳng giúp bạn lớn lên. Nhưng một cái nhìn thấu hiểu, một lời chúc bình an – lại có thể cứu rỗi cả một tâm hồn. Hôm nay, trước khi vội đưa ra bất kỳ lời nhận xét nào, hãy thử dừng lại 5 giây. Thay vì phán xét, hãy nhìn người ấy và thầm nói: “Cầu cho bạn được bình an trên hành trình của mình.” Và nếu bạn cũng đã từng bị phán xét, hãy để lại một trái tim 💙 – để nhắc nhau rằng: ta không đơn độc trên hành trình tìm về lòng từ bi.