
07/10/2024
Đôi Mắt Hướng Ra
Ngồi trong khuôn viên trường học xây dựng đã rất lâu, không rõ trường xây từ khi nào chỉ biết kiến trúc này đã lỗi thời, trước mắt tôi những cây trúc nhẹ nhàng loã xoã thả mình đu đưa theo gió, xa hơn nữa là những tòa cao ốc với những gam màu màu đơn sắc bám những mảng rong rêu tô điểm bởi thời gian. Ngay thời khắc này, tôi tự hỏi mình, tôi thấy ngoại cảnh, tôi thấy những gì trải xa và rộng theo tầm mắt, theo tầm nhìn của tôi. Vậy làm sao tôi thấy mình?
Trời chiều dần buông, ánh đèn trên tầng một sảnh của trường học không đủ sáng để tỏa ra một vùng không gian rộng lớn, dường như ánh sáng ban ngày thôi tranh đấu nhường hắn cho bóng tối đang lan dần. Tôi ngồi đó thấy gương mặt của những người xung quanh hơi mờ, không rõ. Một anh chừng chạc trung niên ngồi bậm môi cắm đầu, dán mắt vào điện thoại, tay nắm cổ chân lúc nghiêm lúc cười, lúc gãy đầu. Biểu hiện như vậy cứ lặp đi lặp lại.Ngồi kế bên là một chị, tay cầm điện thoại, mắt đảo nhìn xung quanh, chốc chốc lại đứng dậy ngó nghiêng.... Nhìn là vậy, thấy là vậy nhưng tôi chưa dừng ở đó, cứ mỗi lần tiếp chạm tôi toát ra bao nhiêu là suy nghĩ có tốt, có xấu, có khen, có chê... Có những khi chưa tiếp xúc, chưa nói chuyện, chưa lần nắm bắt nhưng tôi lại cảm tính, đưa ra những nhận xét như mình đã quen, đã rõ, đã hiểu tự lúc nào.
Tôi ngồi đấy nhìn xung quanh tự hỏi nếu tôi đứng trước mình lúc này thì tâm trí tôi có phán xét tôi như tôi đang làm với người khác không.
Khi tôi nhìn người, khi tôi nhìn mọi thứ xung quanh tôi, tôi bị ảnh hưởng. Tùy trường hợp mà mình thấy gì. Có lúc tôi cười, tôi vui, lắm lúc thì thẩn thờ và cũng có lúc tôi bật khóc.
Vậy nhỡ tôi thấy mình, tôi có bị thay đổi, tôi có bị ảnh hưởng như cách mà người khác ảnh hưởng với tôi không.
Mình thấy người, người thấy mình. Tuy nhiên mình không nhìn nhận, không bao giờ phán xét chính mình. Không thấy được mình thế nên mình cho phép mình làm sai, mình cho mình sống sai. Khi thấy người khác sai ta nói, ta nhắc nhưng khi ta không thấy ta sai, ta cứ sai. Sai từ năm này qua năm khác.
Sai qua tháng ngày, đến một giai đoạn cái sai nó thành đúng, cái sai nó làm kim chỉ nam, làm định hướng cho cách sống, làm thành thói quen, làm thành con người chúng ta như hiện tại. Vẫn vậy, một người với đôi mắt hướng ra nhìn cuộc đời, phán xét con người.
Nếu nhân gian này có một chiếc gương, một chiếc gương nhân sinh, ta cứ nhìn ta rõ cái sai, ta rõ cái thiếu khuyết của mình thì tôi muốn mọi người trải nghiệm, để đâu đó đơn giản ta biết ta có thể ảnh hưởng người và ta có thể ảnh hưởng đến ta không?