Nàng Dâu Ngoan

Nàng Dâu Ngoan Nàng Dâu Ngoan
(1)

Vì 30 tuổi rồi mà chưa có người yêu cũng chưa lấy vợ, mẹ đã ch;u:ốc s:ay để tôi n:gủ cùng với một b;à cô 50 tuổiSáng ấy,...
13/10/2025

Vì 30 tuổi rồi mà chưa có người yêu cũng chưa lấy vợ, mẹ đã ch;u:ốc s:ay để tôi n:gủ cùng với một b;à cô 50 tuổi

Sáng ấy, tôi tỉnh dậy với cái đầu nặng như khối gạch. Căn buồng nhà nga;ng mù;i nh:ang sòn:g, mùi rư:ợ:u gạo, và mùi phấn hoa nhài từ cái chậu mẹ vẫn đặt trước hiên. Ánh nắng đi qua song cửa cũ, v:ỡ thành vảy vàng trên tấm chăn bông. Tôi trở mình, thấy cánh tay chạm vào một cẳ:ng ta:y xa lạ, làn da mát dịu như một sợi cỏ non sau mưa. Một người đ:àn b:à—khoảng năm mươi—đang co người ngủ, mái tóc ngắn, gọn, sợi bạc lẫn trong sợi đen như muối trộn vừng.

Cái nh:ói đầu lên một nhịp khác, sâu. Tôi bật dậy quá nhanh, đ:ụng trá;n vào đầu giường. Người đ:àn bà mở mắt. Mắt chị ấy bình tĩnh đến lạ, như đã kịp bước vào ngày mới trước tôi một tiếng.

“Tỉnh rồi à?” Chị hỏi, giọng trầm, hơi khàn.

Tôi không trả lời ngay được. Trong đầu, những mảnh v:ỡ quay như cánh quạt.

“Đêm qua…,” tôi lắp bắp, “có… chuyện gì không?”

Thu nhìn tôi, một cái nhìn không gi;ễu c:ợt, không đ:òi hỏi. Chị kéo tấm chăn lên t:ầm ngự::c, nói nhỏ: “Không. Anh sa:y. Em đ:ắp chăn, xo;a d:ầu. A:nh ngủ.” Ch:ị hơi mí:m môi, khóe mắt chùng xuống như một cái nhăn trên tấm lụa cũ. “Mẹ anh c;ài th:en, khó:a trái. Em ngủ g:hế, n;ửa đê:m l:ạnh q:uá… ké:o gh;ế lại gần.”

Sau đó mẹ tôi b-ắt tôi cưới Thu để ch:ịu trách nhiệm...

Đám cưới định sau đúng ba tuần. Ngày càng gần, mẹ càng bận rộn, lại càng im lặng. “Tài,” một đêm, mẹ gọi khi tôi vừa tắt đèn, “ngày cưới… mẹ nhờ con một việc. Con đừng uố;ng nhiều. Con… đọc cái này trước khi đi rước dâu.”

Ngày rước dâu, trời đột ngột mưa rào, hạt to; như đạ;n. Người ta ch:e bạt, mùi nha::ng trộn với mùi hoa cúc, tiếng nhạc đám cưới kiểu mới hoà với tiếng ếch không kịp hiểu mùa. Tôi mặc vest, ngồi trong xe, cảm thấy cổ áo b:ó s:át vào cổ nh:ư: một sợ:i dây. Mẹ ngồi phía trước, nhìn qua kính, môi mím, tay ôm chiếc túi vải bà nội tôi để lại.

Xe tới đầu ngõ nhà Thu thì dừng. Tài xế nói: “Xe vào không lọ:t. Mưa lầy.” Đoàn phù rể lục tục xuống, nâng quần, xắn giày. Mẹ quay lại: “Mở đi.” Bà chạm tay vào túi áo tôi. Tôi giật mình, moi ra phong bì. Tay tôi ru:n đ:ến m:ức r;ách một góc. Bên trong không dày giấy như tôi tưởng—chỉ bốn tờ. Tờ thứ nhất là........ Đọc tiếp tại bình luận 👇

Mỗi tháng tôi đưa cho vợ 150 triệu đồng nhưng vợ tôi lại không mấy vui vẻ, ngày sang nhà ngoại bất ngờ, tôi đứng ngoài c...
13/10/2025

Mỗi tháng tôi đưa cho vợ 150 triệu đồng nhưng vợ tôi lại không mấy vui vẻ, ngày sang nhà ngoại bất ngờ, tôi đứng ngoài cửa nghe hết cuộc trò chuyện mới biết tại sao vợ lại như thế

Mỗi đầu tháng, tôi lại đặt lên mặt bàn gỗ thông một phong bì dày—bên trong 150 triệu, gọn gàng như một lời hứa ngắn. Vợ tôi—Hà—đưa tay nhận, kẹp vào cuốn sổ tay bọc da, cười rất mỏng: “Em nhận.” Chỉ vậy. Không thêm câu nào, không thêm cái ôm nào. Cái cách cô cất ti;ền, giống như người ta cất một lá b:ù:a ph;òn:g thân chứ không cất một niềm vui.

Tôi vẫn luôn nghĩ, yêu là cho người kia những thứ ng;ười kia kh:ông ph:ải lo. Nên từ ngày công ty tr;úng mấy dự án lớ:n, tôi nói với Hà: “Em nghỉ làm đi, ở nhà chăm ba mẹ hai bên, rồi tính chuyện con cái.” Cô gật, dễ như người ta gật trước một đám mây trôi qua đầu. Tôi tưởng mọi thứ đã về đúng qu;ỹ đ:ạo: nhà mới, xe mới, một bể cá pho:ng thủ;y lấp lánh đèn xanh, một bếp lớn đủ để Hà bày biện những món cô thích. Nhưng lạ, từ ngày ấy, nụ cười của Hà càng lúc càng mỏng.

Đôi khi, tôi mang về một bó mẫu đơn, cô chỉ khép môi: “Đẹp.” Tôi đặt lịch đi Phú Quốc, cô nói: “Công việc của anh dạo này c;ăng, đi làm gì.” Tôi tăng tiền sinh hoạt lên 150 triệu, cô bảo: “Tùy anh.” Hai chữ “tùy anh” nhẹ như một chiếc lá, rơi vào bàn rồi b:iến mất. Tôi bắt đầu thấy b:ực b:ội. Trong đầu tôi, một loạt giả thiết bật lên như công tắc: hay cô: ch:;:ê ít? Hay cô giấ:u tôi chuyện gì? Hay… cô khô:ng còn yêu tôi?

Cho đến một buổi trưa, mẹ vợ gọi: “Cuối tuần này, con ghé nhà chơi nghe. Lâu rồi không thấy mặt.” Hà nói sẽ qua chiều chủ nhật. Tôi bảo: “Anh đưa em đi.” Cô khựng lại một giây, rồi nói: “Anh bận mà.” Tôi không nói tôi rảnh. Hôm ấy, tôi bỗng dưng có việc đi qua khu nhà ngoại. Khi xe dừng ở đầu ngõ, tôi thấy trước hiên nhà có chiếc xe máy của Hà. Tôi định vào, nhưng rồi dừng bước khi nghe tiếng Hà trong nhà—cái giọng vừa khàn vừa nhỏ mà ở nhà hiếm khi tôi nghe thấy............. Đọc tiếp tại bình luận 👇

Bố tôi 70 tuổi, vẫn chăm đi kara--oke, một lần đi theo, tôi suýt ng//ất khi thấy những gì đang diễn ra sau cánh cửa...Ng...
13/10/2025

Bố tôi 70 tuổi, vẫn chăm đi kara--oke, một lần đi theo, tôi suýt ng//ất khi thấy những gì đang diễn ra sau cánh cửa...

Ngày nhỏ, tôi luôn nghĩ bố là người đàn ông mẫu mực — nghiêm khắc, điềm đạm, sống giản dị. Nhưng rồi khi mẹ mất, mọi thứ thay đổi.

Bố bắt đầu đi ra ngoài nhiều hơn. Ban đầu, ông nói là tụ tập bạn bè cho khu/ây kh/ỏa. Tôi cũng không để tâm, nghĩ người già cô đơn, có niềm vui là tốt. Nhưng dần dần, tôi thấy bố thay đổi. Quần áo chỉnh tề, tóc chải bóng, nước hoa thơm nức, tối nào cũng “đi h//át với mấy anh em”.

Một lần, vì quên mang thu//ốc, tôi chạy đến quán kara---oke mà bố hay lui tới. Và khi cánh cửa phòng mở ra, tôi ch//ết lặ//ng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Đi từ thiện ở Hà Giang, tôi bỗng thấy một em nh:ỏ có chiếc vòng y h;ệt tôi, hóa ra đó lại là…Xe của đoàn từ thiện bò lên...
13/10/2025

Đi từ thiện ở Hà Giang, tôi bỗng thấy một em nh:ỏ có chiếc vòng y h;ệt tôi, hóa ra đó lại là…

Xe của đoàn từ thiện bò lên đèo như một con bọ ngựa mệt mỏi. Sáng Hà Giang đẫm sương, những dải mây mỏng quấn quýt vạt đá tai mèo, tiếng khèn ai đó tập thổi ở triền núi vọng xuống nghe như một lời gọi rất xa, rất cũ. Tôi ngồi gần cửa kính, bàn tay vô thức s;iế:t lấy chiếc vòng bạc ở cổ tay phải. Vòng đã xỉn màu, mặt trong khắc chìm một chữ duy nhất: Mây.

Chuyến đi này tôi tự nguyện đăng ký, sau một mùa đông cơ sở tôi vẫn dạy học ở Hà Nội cứ hắt hiu mãi, thấy mình cần lên nơi cao ráo hơn để thở. Cả đoàn chở áo ấm, chăn bông, sách vở, vài bao bánh ngọt. Đến xã Sủng Là, bọn trẻ xếp hàng trước sân trường tiểu học, áo cũ r::ách vai mà mắt sáng như sao.

Tôi bày sách, nói mấy câu ng:uệ:ch ng;oạc bằng tiếng Kinh chậm, cô giáo phiê;n d;ịch sang tiếng Mông. Một đôi mắt nhìn tôi từ hàng cuối – đen lay láy, viền mí quầng n:âu như người hay thức đêm. Con bé chừng bảy, tám tuổi, tóc buộc bằng sợi dây vải xanh đã sờn. Nó đứng khép hai chân vào nhau, cánh tay phải ánh lên một vệ;t b;ạc. Tôi nhìn, ti;m như bị ai nh;é:o: m:ạnh: trên cổ tay nó, một chiếc vòng bạc y hệt chiếc vòng của tôi. Nếu không vì mặt bạc mới hơn, tôi tưởng như đang nhìn cổ tay mình trong gương.

“Con tên gì?” tôi hỏi, giọng run đi, cố không nhìn chăm chăm vào cái vòng.

“Già Mí Lử,” nó đáp rành rọt, tiếng Kinh lơ lớ. “Ở Séo Lủng.”

Tôi cười, gật đầu như mọi lần bỡ ngỡ trước một cái tên vùng cao. Con bé cầm sách, cảm ơn nhỏ xíu, rồi chạy đi. Chiếc vòng bạc trên tay nó lấp lóa dưới ánh nắng ít ỏi. Và tôi thấy – ngay khi nó giơ tay vẫy bạn – mặt trong vòng khắc chữ: Mưa............... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Cả một tháng trời mẹ c:hồng tôi cho t:ôi ăn cơ;m cữ là rau ngót với thịt luộcBuổi đầu, tôi chỉ nhớ mùi nước luộc thịt nạ...
13/10/2025

Cả một tháng trời mẹ c:hồng tôi cho t:ôi ăn cơ;m cữ là rau ngót với thịt luộc

Buổi đầu, tôi chỉ nhớ mùi nước luộc thịt nạc bốc lên, trắng đục như một thứ sương mù ngái ngái, bám ở đầu lưỡi như kẹo keo. Bà đặt bát trước mặt tôi, giọng kiên quyết:

“Ăn đi. Cữ đầu phải sạch. Người ta gọi là ‘đ:óng c:ửa m::áu’. Rau ngót rử;a cho sạch người, thịt nạc cho đỡ t;anh, ăn thế mới có sữa.”

Tôi nhìn xuống, rau ngót xanh sẫm lẫn vài sợi nạc thái mảnh. Chồng tôi bưng bát cháo cho tôi, mắt nhìn chỗ khác, như sợ ánh mắt của vợ sẽ vướng phải mình rồi kẹt mãi ở đó. Mẹ chồng tôi – bà Lự – ngồi đối diện, tay đặt lên đầu gối, dáng người thẳng như cây trong đình. Ngoài sân, nắng đọng lại thành những đốm vàng trên tàu lá chuối, lũ mèo nằm thẳng đuỗn, thở đều.

“Vâng ạ,” tôi nói, giọng ngoan. Tôi ăn. Rau ngót đ:ắng hơn mọi ngày – có lẽ vì nước mắm không cho, hành phi không cho, m:ỡ khô:ng cho. Đắng như một câu nói cố uống vào.

Ngày thứ ba, bát vẫn thế. Ngày thứ bảy, bát vẫn thế. Tôi bắt đầu đếm ngày bằng vị đắ:ng. Con gái tôi – bé Mầm – b;:;ú ngắt quãng, đôi khi nhả v;:;ú ra, khó:c như m;èo co:n. Tôi nghe tiếng khó;c ấy đêm này qua đêm khác, trong thứ mùi nửa thịt nửa rau liền mạch như một bản nhạc chỉ có hai nốt.

“Con m;:ệt quá, mẹ ạ,” tôi nói một bữa tối. “Con… th;èm c:ái gì có mùi. Một miếng cá kho nhạt thôi cũng được. Con sợ rau n:gót rồi.”

Bà nhíu mày, nếp nhăn xếp lại thành những đường cày dày. “Cô g;ái bây giờ yếu vía. Mẹ đẻ chị củ;a c;on, bà ngoạ:i con kiê;ng còn gh;ê hơn. Cả tháng chỉ ch;áo muối. M:à có sao. Giờ người ta bày vẽ. Khô;ng có r;au: ngót, t;:;ử c;u:ng không co, sau này s:a xu:ống đấy.”

Tôi nhìn chồng. Anh lảng đi, múc thêm rau cho tôi, tay run nhẹ. “Em chị:u khó đi,” anh nói, “mẹ lo cho em.”

Tôi cười, dùng muỗng cắt đôi lá rau. “Vâng, lo ch:o em.”

Đến ngày thứ 29, tôi không thể chịu nổi nữa, vậy nên tôi đã....... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Lũ lụt khiến gia đình tôi ở Thanh Hóa mất trắng, bố vợ từ Hà Nội gọi điện m:ắ:ng tôi t-:é t-;át vì không lo được cho con...
13/10/2025

Lũ lụt khiến gia đình tôi ở Thanh Hóa mất trắng, bố vợ từ Hà Nội gọi điện m:ắ:ng tôi t-:é t-;át vì không lo được cho con gái ông

Buổi tối thứ ba sau l;ũ, mùi bùn non còn vắt trong không khí như một thứ mồ hôi của đất. Tôi đứng dưới hiên nhà – à không, phải gọi là chỗ còn lại của cái hiên – nhìn vệt nước bẩn bố;c m;ùi từ tường rút dần xuống.

Điện thoại của tôi rung. Tôi bật máy. Màn hình hiện “Bố – Hà Nội”.

Tôi chưa kịp “alo” thì đầu dây kia đã đổ xuống một tràng như mưa rào đ:;ập mái tôn:

“Anh là th;ằ;ng đ;àn ô;ng kiểu gì đấy? Vợ con người ta gửi cho anh, anh đ;ể n:ó s:ống qua cái cả:nh này à? L;ũ thì ở đâu chả có, sao nh;à người ta biế:t phò;ng bi;ết trá;nh, còn anh thì để m:ất tr;ắn:g? Anh lo được cái gì cho con g:ái t:ôi ch:ưa? Anh m;ấy năm nay làm c;:ái gì ra hồn ngoài cái ng:hề bấ;p b;ênh ấy? Anh có biết con bé g:ầy: rộ;c đi v:ì thiếu ngủ không? Cháu tôi đêm q;ua s::ốt mà an;h có b;iết cá:ch bấ;m huyệ:t cho nó h;ạ chưa?… Đàn ông là phải b;iết đỡ;, đ;ỡ lấ;y cái nhà, đỡ lấy người đ:àn bà; của mình, biết không?”

“Con xin lỗi bố,” tôi nói khẽ.

Bên kia i:m một nhịp. Rồi giọng ông, vẫn khàn, vẫn rắn: “Ngày mai t;ôi vào. Ở: n;hà. Đừng đi đâu.”

Cúp máy.

Trưa hôm sau, trời âm u như một tấm chăn ẩm nặng đè xuống đồng bãi. Xe khách đỗ ở đầu làng. Tôi thấy ông bước xuống, áo mưa bộ đội, mũ rộng vành cũ. Ông thấp hơn trong ký ức tôi – có lẽ vì mười năm nay tôi ít nhìn ông ngoài đời. Ông không giang tay, không ôm con gái, không vỗ vai con rể. Ông nhìn lướt một vòng: bờ rào đổ, tư:ờng lo:ang vết nước, giường sa lầy, bàn th;ờ nghẹt bùn. Mắt ông dừng lại ở tấm ảnh bố: m:ẹ tôi bị nước trôi dạt. Ông cúi xuống, nhặt ảnh, lau b;ùn bằng ống tay áo.

“Chào bố,” tôi nói, giọng không ra âm.

Ông “ừ”. Cái “ừ” của người Nghệ cũ – ông vốn người Nghệ An, ra Hà Nội đi bộ đội rồi ở lại – nghe như một hạt sạn khô.

Ông đi thẳng vào nhà, đặt cái túi du lịch xuống, rồi quay ra xe, khệ nệ ôm theo một chiếc… thùng xốp. Ông đặt cái thùng lên bàn gỗ mục, cởi đôi găng tay nylon vấy bùn, thở hắt.

“Lấy d:;ao,” ông bảo.

Tôi chạy đi tìm. Trong nhà, mọi thứ lẫn thành một thứ đất bầy nhầy. Tôi vớ được con d-o rỉ. Ông gi:ật, xọ:c mạ:nh. Băng keo đ;;:ứt, nắp bật. Trong thùng, hiện ra… bốn thứ............... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Mẹ chồng đi b-ê:u r-ế;u với cả xóm rằng tôi lương có 5 triệu mà đi từ sáng đến đêm không biết chăm lo gia đìnhBuổi chiều...
13/10/2025

Mẹ chồng đi b-ê:u r-ế;u với cả xóm rằng tôi lương có 5 triệu mà đi từ sáng đến đêm không biết chăm lo gia đình

Buổi chiều đó, con đường làng đầy những vệt bùn nhão, mùi rơm ướt trộn với mùi nước mắm phơi từ sân ai đó. Tôi đứng sau tấm rèm cửa bằng vải hoa nhạt, nhìn bà Trạc – mẹ chồng tôi – lom khom ch;ống n:ạnh trước cổng, miệng x:éo x:ắc như d-o ch:é::m gió:

“Cái c;on Hân ấy, lương có năm triệu mà đi từ s;án:g đế:n đ:êm. Đ:àn b:à thế thì ra gì! Con tôi làm về mệ;t ph:ờ, thằng Típ thì khát sữa, còn nó thì ph:ấn s:on lò:e lo:ẹ:t.”

Tiếng cười hùa theo của mấy bà trong xóm vang lên như bầy gà đạp thóc. Tôi kéo rèm lại. Ngón tay dính chút nước mưa lạnh. Ở phòng trong, con tôi r:ê;n ư :ử trong giấc ngủ, cái miệng chúm chúm như con cá bột. Tôi bế con, mùi tóc thơm mùi phấn rôm. “Ngủ đi,” tôi dỗ. “Rồi mẹ kể cho nghe một câu chuyện.”

Ở làng tôi, mỗi năm họp họ hai lần: giỗ t:ổ và cuối năm. Giỗ tổ năm nay, họ quyết dựng rạp to, mời người nhiều, thông gia các nhà đến đông như trẩy hội. Trưởng tộc – ông Thiêm – gọi điện cho tôi: “Con lo món tráng miệng giúp họ nhà ta. Con gái đi làm thành phố, chắc biết chỗ ngon.” Tôi “dạ” rất ngoan. Rồi tôi gọi cho quản lí sự kiện của một chuỗi nhà hàng thân quen: “Cho chị mượn bếp, mượn rạp, mượn cả dàn âm thanh nếu được. À, gửi chị bảng giá tôm hùm bông, mực nhảy Phan Thiết, bạch tuộc nướng, cá basa… loại ngon nhất. Bao s:h;ip, bao bày biện. Rạp phải to nhất làng.”

Bên kia im một nhịp rồi bật cười: “Làng nào ch:ịu n:ổi chị.”

“Tôi không làm để làng chịu,” tôi đáp, “tôi làm để làng… thấy.”

Ngày họp họ, trời đổ nồm, sương ẩm bám vào áo như một lớp nhớt. Tôi dậy từ bốn giờ sáng. Đội bếp, đội rạp, đội âm thanh đổ về như hội chợ. Cái sân nhà thờ họ vốn chỉ đủ để dựng ba bàn nay căng một chiếc rạp lớn như sân khấu tỉnh. Dàn âm thanh hầ:m h:ố, loa to như cối xay. Mấy cậu thanh niên họ ngồi trố mắt, m;ồ:m há như ch:im non. Mấy bà đứng dựa tường, thì thào: “Cưới ai đây?”, “Nhà ai dám bắc rạp to thế?” Tôi cười, lòng bình thản như người đang thổi nến sinh nhật lần ba mươi ba.

Bà Trạc đến, mặc áo lụa tím, tóc uốn sóng. Thấy rạp, mắt bà sáng rỡ như trẻ con thấy tết. Nhưng khi nghe “Con Hân nó lo hết,” mặt bà sầm lại, như mây kéo ngang. Bà đảo mắt nhìn mọi người, cố ghìm vẻ ngạc nhiên để đổi sang dáng chủ nhà quen thuộc......... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Bị mẹ chồng t//át 3 cái, chồng còn hùa theo: “Không vợ này thì vợ khác, mẹ chỉ có một mà thôi”, tôi quệt nước mắt, âm th...
12/10/2025

Bị mẹ chồng t//át 3 cái, chồng còn hùa theo: “Không vợ này thì vợ khác, mẹ chỉ có một mà thôi”, tôi quệt nước mắt, âm thầm làm một việc khiến cả nhà chồng trở thành v/ô gi//a cư/...

Tôi và Huy cưới nhau được ba năm. Anh là con trai một, nên sau khi kết hôn, tôi dọn về sống cùng bố mẹ chồng ở căn nhà ba tầng giữa trung tâm thành phố. Ngày cưới, mẹ chồng từng nắm tay tôi cười bảo: “Con cứ yên tâm, mẹ coi con như con gái.” Khi ấy tôi thật sự tin, nghĩ rằng chỉ cần sống chân thành, bà sẽ thương mình. Nhưng cuộc đời không đơn giản như thế.

Ngay từ những ngày đầu, bà bắt tôi dậy từ 5 giờ sáng nấu ăn, dọn nhà, rồi đi làm, tối về lại cơm nước, giặt giũ. Chồng tôi thì coi việc đó là “bổn phận đ/àn b//à”. Mỗi khi tôi m/ệt, anh chỉ nhún vai: “Có mẹ rồi, phải phụ giúp cho bà, đừng than.” Tôi c//ắn răn/g chịu đựng, bởi nghĩ rằng phụ nữ lấy chồng phải biết nhẫn nhịn.

Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm vào hôm ấy — ngày giỗ ông nội. Tôi dậy từ sớm lo mọi việc, nhưng vừa đặt mâm cỗ lên bàn thì con mèo của nhà hàng xóm chạy vào, làm đổ nồi canh gà tôi vừa nấu. Mẹ chồng bước vào đúng lúc ấy, thấy mâm cỗ lộn xộ/n thì tứ/c giậ/n qu/át lớn:

— Cô làm dâu kiểu gì vậy? Giỗ tổ tiên mà bày ra thế này à?

Tôi run run giải thích, rằng do con mèo làm đổ. Nhưng bà chẳng nghe, tiến lại gần, giơ tay tá///t thẳng vào mặt tôi một cái, rồi thêm hai cái nữa, nả/y lử/a. “Cho chừa cái tội vụ/ng v/ề, không biết tôn trọng tổ tiên!”

Mặt tôi nó/ng rát, nước mắt trào ra. Tôi quay sang nhìn Huy, mong anh b/ênh vự/c, nhưng anh chỉ lạnh lùng nói:
— Em làm mẹ n/ổi gi//ận là s//ai rồi. Không vợ này thì vợ khác, mẹ chỉ có một mà thôi.

Tôi ch//ết lặng. Người đàn ông từng hứa che chở cho tôi, giờ lại quay lưng khi tôi bị s///ỉ nhụ////c. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng tình yêu của mình đã đến hồi kết.

Đêm đó, tôi đã đưa ra quyết định... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Vừa ký đơn l/y h/ôn, mẹ chồng trao ngay biệt thự 50 tỷ cho tiểu ba – rồi tá/i m/ặt khi nghe giúp việc nói một câu...Ngôi...
10/10/2025

Vừa ký đơn l/y h/ôn, mẹ chồng trao ngay biệt thự 50 tỷ cho tiểu ba – rồi tá/i m/ặt khi nghe giúp việc nói một câu...

Ngôi biệt thự giữa trung tâm Hà Nội sáng rực ánh đèn. Hôm ấy, là ngày Thu ký vào tờ đơn l///y h////ôn, khép lại cuộc hô/n nhâ//n kéo dài 7 năm đầy nước mắt.

Cô bước ra khỏi căn phòng lạ/nh lẽ/o, lòng nặng trĩu. Bảy năm làm dâu nhà họ Trần, cô từng nghĩ chỉ cần hết lòng thì sẽ được đền đáp. Nhưng cô đã nhầm – tình yêu của người đàn ông tên Nam, chồng cô, vốn chẳng đủ kiên định trước c///ám d///ỗ, còn mẹ chồng thì chưa bao giờ xem cô là người nhà.

Người phụ nữ ấy – bà Hòa – từng là doanh nhân nổi tiếng. Từ khi Thu bước chân về làm dâu, bà luôn khi//nh kh///ỉnh:
– Nhà tôi đâu thiếu con dâu. Có người giỏi hơn, xinh hơn cô đầy ngoài kia!

Thu nhẫn nhịn, làm tròn bổn phận, chăm sóc Nam, chăm cả mẹ chồng khi bà bệnh. Cô nghĩ rồi một ngày bà sẽ hiểu tấm lòng mình. Nhưng khi Nam ng/////oại t*nh với cô thư ký trẻ, bà Hòa không những không trá//ch con trai, mà còn mắ//ng ngược lại con dâu:
– Đàn ông thành đạt ai mà chẳng có chỗ “gi///ải kh////uây”. Cô làm vợ mà không giữ được chồng, lỗi là ở cô!

Thu không khóc, chỉ lặng lẽ gom đồ. Cô biết, khi niềm tin đã vỡ, chẳng có gì hàn gắn được nữa.

Sáng hôm ấy, tại văn phòng công chứng, hai người đặt bút ký. Nam không một lần nhìn cô, chỉ vội vã rút ra ngoài nghe điện thoại. Giọng anh hạ thấp, ngọt ngào:
– Em đợi anh nhé, xong việc anh qua ngay. Biệt thự anh hứa sẽ làm quà cho em, mẹ anh cũng đồng ý rồi.

Câu nói đó như nh//át d//ao cuối cùng. Thu khẽ cười – nụ cười của người đã hết nước mắt.

Buổi chiều, tại nhà họ Trần, bà Hòa tổ chức tiệc nhỏ. Cô ti//ểu ba tên Linh – cô gái mới ngoài hai mươi, váy đỏ lộng lẫy, môi cười rạng rỡ. Bà Hòa nắm tay Linh â/u yế/m như con gái ruột:
– Từ nay con là người nhà này. Biệt thự ở ven hồ anh Nam đứng tên, mẹ đã bảo sang cho con.

Linh ôm chặt bà, rưng rưng cảm ơn. Còn Nam, ánh mắt lấp lánh tự mãn.

Bên góc nhà, bà giúp việc tên Hạnh – người đã làm việc ở đây hơn mười năm – lặng lẽ quan sát. Bà nhìn quanh, thấy Thu đứng ngoài cổng, im lặng như tượng đá.

Tiệc tàn, mọi người ra về. Bà Hòa hí hửng mở rư//ợu vang, nâng ly:
– Hôm nay, nhà ta đón dâu mới. Mẹ tin con Linh sẽ mang lại hạnh phúc cho Nam hơn cái thứ “cũ kỹ” kia.

Cả nhà cười rộ. Nhưng đúng lúc ấy, bà Hạnh đặt ly trà xuống bàn, chậm rãi nói:
– Bà ơi, tôi không dám xen vào chuyện chủ, nhưng có điều này… nếu bà biết, chắc bà sẽ không cười nổi.

Bà Hòa nhíu mày:
– Bà nói gì vậy?

Bà Hạnh nhìn Linh, giọng ru/n ru/n:
– Cô Linh này… chính là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Nữ tiếp viên duy nhất số//ng s//ót sau khi máy bay phát n///ổ ở độ cao hơn 10.000 mét – b/í ẩ/n sống còn giữa trời không...
10/10/2025

Nữ tiếp viên duy nhất số//ng s//ót sau khi máy bay phát n///ổ ở độ cao hơn 10.000 mét – b/í ẩ/n sống còn giữa trời không
Chuyến bay số hiệu GL142 của hãng hàng không GreenLuxe rời sân bay Minh Dương vào lúc 6h40 sáng, mang theo 112 hành khách cùng 7 thành viên tổ bay, dự kiến đến thành phố ven biển Nam Lạc sau hơn hai giờ đồng hồ. Trời hôm ấy trong, bầu không khí mỏng nhẹ như thể mọi thứ sẽ trôi qua yên ả.
Trâm, nữ tiếp viên 25 tuổi, bước lên máy bay với nụ cười thường trực. Đây là tháng thứ 18 cô gắn bó với nghề – nghề mà với cô, là một ước mơ có thật được chắp cánh. Cô không đẹp xuất sắc, nhưng có đôi mắt biết cười và dáng người nhỏ nhắn khiến ai cũng dễ mến. Đồng nghiệp gọi Trâm là “chim én mùa xuân” của khoang hành khách.
Khoảng 45 phút sau khi cất cánh, khi máy bay đang ở độ cao hành trình hơn 10.200 mét, một âm thanh rít chói tai xé toang khoang sau. Tiếp đó là tiếng n/ổ d/ữ d/ội, rung lắc d/ữ dộ/i, những hành khách la hét trong tuy/ệt vọ/ng. Trâm ng/ã nhào vào vách, tay còn giữ chặt khay trà chưa kịp phục vụ.
Khoảnh khắc máy bay bị tách đôi giữa không trung – là giây phút cô tin rằng mình đã kết thúc.
Nhưng không... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

Ngày 20/10, chồng tặng mẹ 50 triệu, tặng mẹ vợ 0 đồng, tặng vợ 2 cái t///át – nhưng không ngờ bị vợ “lật kèo” khiến anh ...
10/10/2025

Ngày 20/10, chồng tặng mẹ 50 triệu, tặng mẹ vợ 0 đồng, tặng vợ 2 cái t///át – nhưng không ngờ bị vợ “lật kèo” khiến anh qu///ỳ g//ối trong nước mắt...

Ngày 20/10 năm ấy, trời Hà Nội se lạnh, phố phường rực rỡ hoa tươi và những lời chúc gửi đến phái đẹp. Nhưng với Mai, đó lại là một ngày cô chẳng bao giờ quên – không phải vì hạnh phúc, mà vì n/ỗi đa//u bị chính người chồng đầu gối tay ấp c///oi thư///ờng.

Mai lấy Dũng đã 5 năm. Ngày mới cưới, ai cũng bảo cô may mắn, vì Dũng làm kinh doanh giỏi, có nhà, có xe, lại là người nói năng nhẹ nhàng. Nhưng chỉ những ai sống trong căn nhà đó mới hiểu, đằng sau vẻ ngoài chỉn chu là một người đàn ông gi//a trư//ởng, íc///h k///ỷ và c///oi thư///ờng vợ.

Sáng 20/10, Mai dậy sớm nấu bữa sáng, chuẩn bị quà cho mẹ chồng – một chiếc khăn lụa mà cô để dành mua suốt cả tháng. Cô cũng gọi điện cho mẹ ru//ột, hứa buổi chiều sẽ qua thăm.

Dũng ngồi trên ghế sofa, lướt điện thoại, cư/ời kh/ẩy:
– Hôm nay anh chuyển cho mẹ anh 50 triệu rồi, bà thích gì thì mua.
Mai mỉm cười:
– Còn mẹ em, lát anh đi cùng em qua biếu chút quà nhé, dù chỉ tượng trưng thôi…

Chưa kịp nói hết câu, Dũng g/ằn giọ/ng:
– Mẹ em thì có công gì với anh mà phải tặng? Anh chỉ cần báo hiếu mẹ anh thôi.

Mai im lặng, tim nghẹn lại. Nhưng khi cô định giải thích rằng tặng mẹ vợ không phải vì “có công” mà vì là phép lịch sự, thì Dũng đã qu///át lên:
– Đừng c///ãi! Ở nhà này, tiền anh làm ra, anh có quyền quyết định!

Buổi chiều, Mai lặng lẽ mặc áo, chuẩn bị đi thăm m/ẹ đ/ẻ. Cô mua bó hoa nhỏ, tự bỏ tiền túi ra. Nhưng khi vừa ra đến cửa, Dũng chặn lại:
– Cô đi đâu?
– Em sang thăm mẹ. Ngày phụ nữ mà…
– Không được! Cô ở nhà tiếp khách giúp tôi, tối nay có mấy anh bạn đến n//hậu.

Mai nhẹ nhàng:
– Anh à, mẹ em chỉ có một mình, em ghé chút rồi về.

Dũng n//ổi gi//ận, giơ tay t//át cô hai cái n/ảy l//ửa:
– Cô c///ãi à? Ở nhà ngay!

Cái tát không chỉ đ/au trên mặt, mà rá//t tận tim. Mai đứng ch//ết lặn//g, nước mắt trào ra. Trong căn nhà sang trọng, tiếng cười của Dũng và nhóm bạn tối đó vang lên, át cả tiếng nấc nghẹn của người đàn bà bị t//ổn thươ//ng.

Suốt đêm ấy, Mai không ngủ. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống phố nơi những người phụ nữ được tặng hoa, được yêu thương, còn mình thì bị t///át và bị s///ỉ nh////ục. Cô bỗng nhận ra: suốt 5 năm qua, cô đã sống như cái bóng, h/i si/nh mà chẳng được trân trọng.

Sáng hôm sau, Dũng thức dậy thấy bàn ăn trống trơn, không có bữa sáng như mọi khi. Trên bàn chỉ có một phong bì và tờ đơn l/y h/ôn. Trong phong bì là chiếc nhẫn cưới và một bức thư ngắn. Nội dung bên trong khiến anh điế/ng người... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Đang xúc động với lời chia sẻ của nữ thủ khoa, tỷ phú tá/i m/ặt khi nhận ra người phụ nữ vẫy tay với cô, ký ức 22 năm tr...
09/10/2025

Đang xúc động với lời chia sẻ của nữ thủ khoa, tỷ phú tá/i m/ặt khi nhận ra người phụ nữ vẫy tay với cô, ký ức 22 năm trước ùa về khiến ông ch/ết lặ/ng...

Khán phòng vang lên tiếng vỗ tay rộ/n r/ã khi cô gái nhỏ nhắn trong bộ lễ phục tốt nghiệp màu đỏ thẫm bước lên sân khấu. Ánh sáng từ trần hội trường rọi xuống khiến gương mặt cô rạng ngời. Cô là Lê Minh Hân, thủ khoa xuất sắc của trường Đại học Quốc gia – một cô gái lớn lên trong hoàn cảnh thi/ếu thố/n nhưng tràn đầy nghị lực.

Từ hàng ghế danh dự, ông Trần Đức Thành, một vị tỷ phú giàu có và nổi tiếng về sự lạ/nh lù/ng, chăm chú nhìn cô gái trên sân khấu. Ông là nhà tài trợ chính cho quỹ học bổng của trường, và hôm nay, ông được mời lên trao phần thưởng đặc biệt cho thủ khoa.

Không ai biết rằng, giây phút cô gái ấy cất tiếng nói, cuộc đời ông sắp đảo lộn hoàn toàn.

Giọng Minh Hân r/un r/un khi cầm micro:
“Trước đây, mẹ tôi từng nói rằng: ‘Không có cha không có nghĩa là con không thể sống tốt.’ Tôi đã lớn lên nhờ lời ấy. Nhiều năm qua, mẹ vừa làm công nhân, vừa gánh thêm việc bán hàng đêm để nuôi tôi ăn học. Hôm nay, tôi chỉ muốn nói một điều… Mẹ ơi, con đã làm được rồi!”

Cả khán phòng lặng đi. Cô cúi đầu, nước mắt rơi trên gò má.

Ở hàng ghế dưới, một người phụ nữ dáng g/ầy, mái tóc đã điểm bạc, đứng dậy, rụt rè vẫy tay về phía sân khấu. Nụ cười của bà hiền lành, xen lẫn những nếp nhăn kh/ắc kh/ổ.

Khoảnh khắc ấy, ông Thành chợt khựng lại. Đôi mắt ông dừng ở người phụ nữ đó — và mặt ông t/ái nhợt như vừa thấy ma. Tim ông đập thình thịch. Môi ông lắp bắp:
“Không thể nào... Lan sao?”

Ký ức 22 năm trước ùa về như thác lũ... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Address

Quận 3

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nàng Dâu Ngoan posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share