Nàng Dâu Ngoan

Nàng Dâu Ngoan Nàng Dâu Ngoan
(1)

Sinh con được 1 tháng, phát hiện đêm nào chồng cũng trộ////m sữa mang về nhà chồng – lé/n theo sau, tôi s//ốc nặng khi t...
16/09/2025

Sinh con được 1 tháng, phát hiện đêm nào chồng cũng trộ////m sữa mang về nhà chồng – lé/n theo sau, tôi s//ốc nặng khi thấy…

Ngày sinh con gái đầu lòng, tôi cứ ngỡ cuộc sống của mình đã trọn vẹn. Cả tháng ở cữ, chồng tôi – anh Duy – chăm sóc vợ con khá chu đáo. Anh đi làm về sớm, cơm nước lo liệu, còn thường xuyên dậy giữa đêm pha sữa cho con. Nhìn anh bế con, vỗ về, tôi nhiều lần rơi nước mắt vì hạnh phúc.

Thế nhưng, sau khi hết 3 tuần đầu, tôi bắt đầu nhận ra điều bất thường. Mỗi đêm khoảng 2 – 3 giờ sáng, Duy thường lấy sữa trong tủ lạnh rồi l/én đi ra ngoài. Ban đầu tôi nghĩ anh pha sữa cho con, nhưng khi bế con, bình sữa trên tay anh lại khác. Lượng sữa mẹ tôi cất trong tủ dần ít đi, dù tôi vẫn vắt đều.

Trong lòng tôi dấy lên ngh/i ng/ờ. Tại sao anh lại lấy sữa ra ngoài? Mang đi đâu, cho ai? Ý nghĩ đá/ng s/ợ thoáng qua khiến tôi mất ngủ mấy đêm liền. Tôi cố hỏi nhẹ nhàng:
– Anh này, sữa trong tủ lạnh em cất hôm qua đâu rồi?
Anh chỉ cười gượng:
– À… chắc anh nhầm, làm đổ mất rồi.

Câu trả lời ấy không thuyết phục. Linh cảm mách bảo tôi có gì đó bất thường. Đêm hôm sau, tôi giả vờ ngủ, để ý từng động tác. Quả nhiên, anh mở tủ, lấy mấy túi sữa đã dán nhãn ngày tháng cẩn thận, rồi bỏ vào túi xách. Anh nhẹ nhàng rời khỏi nhà, như sợ đá/nh thức tôi và con.

Trái tim tôi thắt lại. Một cơn giậ/n và nỗi l/o s/ợ ùa đến. Nhưng tôi không vội đối chất, mà quyết định lé//n theo sau, để biết sự thật.

Đêm ấy, tôi khoác áo mỏng, bồng co/n lớn 1 thá/ng tu/ổi ng/ủ s/ay nhờ mẹ trông, rồi bước theo chồng trong bóng tối. Con ngõ nhỏ tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn vàng leo lét. Anh đi nhanh, dáng vẻ hối hả. Tôi giữ khoảng cách vừa đủ, tim đập dồn dập.

Anh không hề rẽ ra phố lớn như tôi nghĩ, mà đi thẳng về nhà mẹ ru//ột – cách nhà chúng tôi khoảng vài trăm mét. Tôi n/ín th/ở, nép vào gốc cây gần đó. Cánh cửa khẽ mở, mẹ chồng tôi bước ra, gương mặt hố/c h/ác, mái tóc rối bời. Duy đưa túi sữa cho bà, hai mẹ con thì thầm vài câu rồi đi vào trong.

Tôi như ch//ết lặ/ng. Hóa ra bao nhiêu ngày nay anh lé/n mang sữa về cho mẹ. Nhưng tại sao?

Tôi r/un r/ẩy tiến lại gần, qua khe cửa khép hờ, tôi nhìn thấy cảnh tượng khiến tim mình thắt lại... đọc tiếp dưới bình luận 👇

👇Vợ mất 4 năm tôi t/ái hô/n – Con trai đột nhiên thay đổi k/ỳ l/ạ, lắp camera xong tôi sữ/ng s/ờ khi thấy...Vợ tôi qua đ...
16/09/2025

👇Vợ mất 4 năm tôi t/ái hô/n – Con trai đột nhiên thay đổi k/ỳ l/ạ, lắp camera xong tôi sữ/ng s/ờ khi thấy...

Vợ tôi qua đời trong một t//ai n//ạn cách đây bốn năm. Hôm ấy, tôi vừa m/ất đi người bạn đời, vừa mất đi điểm tựa trong gia đình. Con trai tôi, Minh, mới chỉ 10 tuổi, còn quá nh/ỏ để hiểu hết sự m/ất má/t. Suốt một thời gian dài, tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, cố gắng bù đắp cho con. Thế nhưng, sự trống vắng trong căn nhà ba người giờ chỉ còn hai khiến không khí luôn nặng nề.

Thời gian trôi đi, tôi dần nhận ra rằng mình cần một người đồng hành để lo lắng, chia sẻ, cũng như chăm sóc Minh tốt hơn. Sau nhiều đắn đo, tôi quyết định tái hôn với Lan – một người phụ nữ dịu dàng, từng trải, cũng đã qua một lần đổ vỡ. Tôi tin rằng cô ấy có thể mang đến hơi ấm mới cho mái ấm này.

Ban đầu, mọi chuyện có vẻ suôn sẻ. Lan quan tâm đến tôi, biết sắp xếp chu đáo từ bữa cơm đến quần áo. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Nhưng rồi, chỉ vài tuần sau khi chúng tôi về chung sống, tôi nhận thấy Minh bắt đầu thay đổi.

Thằng bé vốn hiền lành, ít nói, nay càng trở nên lầm lì, khép kín. Đi học về là chui ngay vào phòng, chẳng còn chạy ra khoe chuyện trường lớp như trước. Tôi hỏi thì nó chỉ lắc đầu, im lặng. Có những buổi tối, tôi nghe tiếng Minh khóc thầm trong phòng, nhưng khi gõ cửa, nó lập tức lau nước mắt, gượng cười nói “Con không sao đâu, bố.”

Linh cảm có chuyện, tôi âm thầm quan sát. Nhưng mỗi lần tôi ở nhà, Minh vẫn bình thường, chỉ hơi xa cách Lan. Ngược lại, trước mặt tôi, Lan luôn tỏ ra dịu dàng, thậm chí còn mua quà cho con. Mọi thứ trôi qua khiến tôi bối rối, không biết phải tin vào cảm giác của mình hay tin vào những gì mắt thấy.

Một buổi chiều, tôi vô tình nghe cô hàng xóm thì thầm:
– “Dạo này thấy cháu Minh hay ngồi th/ẫn t/hờ ngoài cổng, chắc nhớ mẹ quá...”
Câu nói ấy khiến tôi như có g*i trong tim. Đúng, có thể thằng bé chưa kịp chấp nhận sự hiện diện của một “người mẹ mới”. Nhưng cũng có thể có điều gì khác mà nó không dám nói.

Đêm ấy, tôi quyết định lắp một chiếc camera nhỏ trong phòng khách – nơi hai mẹ con thường gặp nhau khi tôi vắng mặt. Tôi muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngày hôm sau, đi làm về, tôi hồi hộp mở đoạn ghi hình. Ti/m tôi như th/ắt lại khi màn hình hiện lên cảnh Minh ngồi làm bài tập, Lan bước đến... đọc tiếp dưới bình luận 👇

'Tao cho mày ngồi à? Đứng lên, đứng thẳng cái lưng lên, cúi đầu xuống...' - mẹ ơi, d//ì g//hẻ ngày nào cũng bắt con phải...
15/09/2025

'Tao cho mày ngồi à? Đứng lên, đứng thẳng cái lưng lên, cúi đầu xuống...' - mẹ ơi, d//ì g//hẻ ngày nào cũng bắt con phải đứng tới 12h đêm, nếu không bà ta sẽ...

Đêm t/ân hô/n, nhìn thấy ch///ỗ đ///ó của chồng, tôi ru//n rẩ//y biết lý do nhà chồng tặng biệt thự 20 tỷ để cưới cô o//...
15/09/2025

Đêm t/ân hô/n, nhìn thấy ch///ỗ đ///ó của chồng, tôi ru//n rẩ//y biết lý do nhà chồng tặng biệt thự 20 tỷ để cưới cô o//sin ngh//èo như tôi...

Tôi tên Lan, hai mươi sáu tuổi, xuất thân từ một gia đình ngh/èo kh/ó ở vùng quê miền Trung đầy nắng gió. Cha mấ/t sớm, mẹ đ/au y/ếu, tôi phải b/ỏ h/ọc từ lớp 10 để đi làm thuê. Bao năm bươn chải, cuối cùng tôi xin được chân o//sin trong nhà một gia đình giàu có bậc nhất thành phố – nhà họ Trần.

Chồng tôi – Trần Minh – là con trai duy nhất trong gia đình ấy. Anh đẹp trai, học thức, điềm đạm, nhưng có một khoảng cách vô hình với tất cả mọi người. Tôi làm việc ở đó gần ba năm, quen cảnh lặng lẽ cúi đầu, chưa từng dám nghĩ mình có thể bước vào thế giới của họ. Ấy vậy mà một ngày, bà chủ bất ngờ gọi tôi lên phòng khách, đặt trước mặt tôi tờ giấy đăng ký kết hôn cùng lời hứa hẹn:
“Lan, nếu con đồng ý cưới Minh, biệt thự ven hồ kia sẽ đứng tên con. Đó là quà cưới từ gia đình.”

Tôi sữ/ng s/ờ. Một os//in như tôi, lấy gì mà so bì với c/on tr/ai c/ưng của họ? Tôi nghĩ họ đùa, nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm túc của bà, tôi hiểu chuyện này có thật. Tôi không rõ vì sao họ chọn tôi, chỉ biết mẹ đang bệ/nh nặn/g, t/iền th/uốc mỗi tháng là gá/nh nặ/ng khôn xiết. Lý trí bảo tôi nên từ chối, nhưng trái tim yếu mềm đã gật đầu.

Ngày cưới diễn ra long trọng, xa hoa ngoài sức tưởng tượng. Tôi mặc váy trắng tinh khôi, ngồi cạnh Minh mà vẫn ngỡ mình đang mơ. Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi lại lạnh lùng, xa cách, như thể trong lòng chứa một bí mật nào đó mà tôi chưa chạm tới.

Đêm t/ân hô/n, tôi hồi hộp bước vào căn phòng trải đầy hoa hồng. Minh ngồi đó, khoác áo sơ mi trắng, gương mặt đẹp như tượng, nhưng ánh mắt buồn lặng. Khi anh khẽ bước đến gần, tôi nhận ra toàn thân mình ru/n r/ẩy. Chỉ đến khoảnh khắc ấy, sự thật ph/ũ phà/ng mới h/é l/ộ... đọc tiếp dưới bình luận 👇

"Mẹ ơi, mỗi sáng con chỉ được d/ì g/hẻ cho uống sữa pha loãng. Trời ré/t 10 độ không được đắp chăn, con lạnh quá nên l//...
15/09/2025

"Mẹ ơi, mỗi sáng con chỉ được d/ì g/hẻ cho uống sữa pha loãng. Trời ré/t 10 độ không được đắp chăn, con lạnh quá nên l///én tắm nước nóng, ai ngờ bị cô ấy d//úi đầu vào bồ//n cầ//u, nhưng vẫn chưa hết đâu mẹ ạ..." - xotxa quá bức tâm thư của b//é tr//ai 13t ở Hà Nội 👇👇👇

Giỗ bố chồng, mẹ chỉ đưa 100 nghìn rồi b/ắt tôi bỏ thêm tiền lo liệu cơm cú/ng, nhưng đến giờ ăn, cả nhà n//áo lo//ạn kh...
15/09/2025

Giỗ bố chồng, mẹ chỉ đưa 100 nghìn rồi b/ắt tôi bỏ thêm tiền lo liệu cơm cú/ng, nhưng đến giờ ăn, cả nhà n//áo lo//ạn khi nhìn thấy mâm cơm tôi bê lên…

Từ ngày lấy chồng, tôi đã quen với cảnh sống tiết kiệm ở nhà chồng. Nhưng cái sự tiết kiệm của mẹ chồng nhiều khi biến thành k/ẹt s/ỉ, khiến tôi nhiều phen bự/c b/ội.

Năm nay, đến ngày giỗ bố chồng, mẹ thản nhiên rút trong ví tờ 100 nghìn, dúi vào tay tôi:
– “Đây, tiền cỗ. Con đi chợ lo liệu đi. Thiếu thì tự bỏ thêm, con dâu trưởng thì phải lo toan cho chu toàn.”

Tôi chết lặng. 100 nghìn thì làm được gì cho một bữa giỗ? Trong khi họ hàng, anh em chắc chắn sẽ kéo đến đông. Tôi ngước nhìn bà, muốn phân trần, nhưng ánh mắt mẹ chồng s/ắc lẹ/m như thể mọi chuyện là điều hiển nhiên.

Tôi cười nhạt:
– “Vâng, con sẽ lo.”

Nhưng trong lòng đã dấy lên ngọ/n l/ửa quyết tâm. “Mẹ muốn th/ử thá/ch, é/p tôi bỏ tiền riêng? Tôi sẽ không để bà toại nguyện.”

Sáng hôm sau, tôi đi chợ thật. Nhưng thay vì mua thịt cá như mọi năm, tôi chỉ chọn những món rẻ nhất trong tầm 100 nghìn. Người bán hàng còn ngạc nhiên:
– “Giỗ mà mua chừng này thôi hả cô?”
Tôi chỉ mỉm cười:
– “Vâng, thế là đủ rồi.”

Về đến nhà, tôi bắt tay nấu nướng. Tổng cộng vỏn vẹn bốn món, tất cả đều “bình dân” hết mức có thể.

Đúng giờ trưa, họ hàng kéo về đông đủ. Ai cũng nghĩ, như mọi năm, mâm cỗ sẽ tươm tất với gà luộc, cá kho, giò chả. Mẹ chồng thì ung dung ngồi tiếp chuyện, rõ ràng tin rằng tôi sẽ phải m/óc ti/ền riêng để lo cho trọn.

Đến khi tôi bưng mâm cơm đặt xuống giữa nhà, cả phòng im phăng phắc... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Thấy mẹ t///át vợ đến bật m////áu miệng, chồng m/ặc vợ nằm đó rồi đem thứ này xuống khiến bà ch///ết s//ững...Tôi và An ...
14/09/2025

Thấy mẹ t///át vợ đến bật m////áu miệng, chồng m/ặc vợ nằm đó rồi đem thứ này xuống khiến bà ch///ết s//ững...

Tôi và An cưới nhau sau ba năm yêu đương. An là cô gái dịu dàng, học thức, lại luôn biết cách đối nhân xử thế. Nhưng từ ngày bước chân về nhà chồng, cô trở thành “c/ái g/ai” trong mắt mẹ tôi. Bà vốn mong tôi lấy người môn đăng hộ đối, trong khi An chỉ là giáo viên bình thường.

Những v//a chạ/m nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày cũng đủ khiến mẹ tôi c/au c/ó. An cố gắng nhẫn nhịn, nhưng càng nhịn, bà càng lấn tới. Tôi kẹt giữa tình mẹ và tình vợ, nhiều lần chỉ biết im lặng.

Hôm ấy là ngày giỗ bố tôi. An dậy sớm nấu nướng, bưng mâm cỗ lên bàn thờ. Chỉ vì sơ ý làm đổ bát canh, mẹ tôi nổ/i tr/ận lô/i đì/nh. Trước mặt họ hàng, bà giá//ng cho An một cá/i tá/t n/ảy lử/a. Khóe môi An bật đỏ, thân hình nhỏ bé lo/ạng cho/ạng ng/ã xuống nền.

Cả nhà im phăng phắc. Vợ tôi nằm đó, đôi mắt ầng ậc nước, còn mẹ tôi thì hất hàm, giọng lạnh tanh:

– “Thứ con dâu hậ/u đậ/u, làm m/ất m/ặt cả nhà!”

Tôi đứng lặng người. Tim tôi thắt lại khi thấy An ôm mặt, nhưng tôi không chạy đến đỡ. Tôi quay đi, bước vội lên phòng. Ai cũng nghĩ tôi b/ỏ m/ặc vợ, n/hu như/ợc trước mẹ. Ánh mắt họ hàng lắc đầu, còn mẹ tôi thì càng đắc ý.

Nhưng không ai biết, tôi bước đi là để làm một việc khác. Tôi vào phòng, mở tủ, lấy ra một tập giấy tờ đã chuẩn bị sẵn. Đó là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Vợ l//ười bi/ếng không chịu dậy sớm, tôi mang về trả nhà ngoại thì tí/m ga/n trước câu nói của bố vợ, hóa ra đó chính là...
14/09/2025

Vợ l//ười bi/ếng không chịu dậy sớm, tôi mang về trả nhà ngoại thì tí/m ga/n trước câu nói của bố vợ, hóa ra đó chính là c/ái b/ẫy của ông ta...

Ngày tôi cưới Mai, cả làng ai cũng xuýt xoa: “Thằng Nam số hưởng, lấy được con gái cưng của ông Quân.” Quả thật, Mai xinh đẹp, hiền lành, là tiểu thư con nhà khá giả. Nhưng ít ai biết, cuộc sống sau hôn nhân chẳng hề êm đềm như bức tranh người ngoài tưởng tượng.

Tôi đi làm công ty, sáng nào cũng 6 giờ đã dậy chuẩn bị. Nhưng Mai thì khác. Cô ấy chẳng bao giờ chịu dậy sớm, mặc kệ tôi loay hoay. Có hôm tôi nhắc:

– "Em dậy cùng anh nấu bữa sáng cho ấm cúng chứ?"

Mai cá/u gắ/t:

– "Anh rảnh thì tự làm đi. Em buồn ngủ."

Nhiều lần như thế, trong lòng tôi dần th/ất vọ/ng. Một người vợ không biết chia sẻ, chỉ biết ngủ, thì còn gọi gì là vun vén gia đình?

Một buổi sáng, bự/c quá, tôi quyết định lái xe chở Mai thẳng về nhà ngoại. Tôi nghĩ đơn giản: bố vợ tôi vốn nghiêm khắc, chắc chắn sẽ mắng con gái một trận nên thân. Vậy mà, chính quyết định này lại mở ra một sự thật khiến tôi nghẹn ứ trong lòng.

Vừa đến cổng, ông Quân đã đứng chờ. Không biết bằng cách nào, ông ta đoán trước việc tôi sẽ đưa vợ về. Khi nghe tôi nói lý do, ông ta không ngạc nhiên mà bật cười lớn, ánh mắt lộ rõ sự m/ỉa m/ai.

Tôi ch/ết lặ/ng. Thì ra… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Nh/ốt vợ sắp sinh vào kho đông lạnh -20 độ để bảo vệ ti//ểu ta///m, chồng không ngờ lại tự đ/ào hu/yệt ch//ôn mình...Ngà...
14/09/2025

Nh/ốt vợ sắp sinh vào kho đông lạnh -20 độ để bảo vệ ti//ểu ta///m, chồng không ngờ lại tự đ/ào hu/yệt ch//ôn mình...

Ngày cưới của tôi và Hoàng từng là niềm mơ ước của nhiều người. Anh ta bảnh bao, thành đạt, biết nói những lời mật ngọt khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng xiêu lòng. Tôi từng nghĩ đời mình đã may mắn khi được anh lựa chọn. Nhưng có lẽ, đôi khi hạnh phúc quá trọn vẹn lại chính là khởi đầu của b//i kị//ch.

Ma/ng th/ai đứa con đầu lòng, tôi chỉ mong Hoàng quan tâm hơn. Thế nhưng càng về cuối th/ai k/ỳ, anh càng lạnh nhạt. Đi sớm về khuya, điện thoại luôn úp màn hình, những tin nhắn tôi vô tình thấy đều đầy những lời yêu thương… nhưng không phải dành cho tôi. Tôi đã n/ghi n/gờ, nhưng vẫn chọn im lặng. Tôi tin, rồi con cái ra đời sẽ kéo anh về bên gia đình.

Đêm đị/nh m/ệnh ấy, tôi bụng bầu chín tháng, bước xuống nhà bếp để uống nước. Bất ngờ nghe tiếng cã/i v/ã nhỏ to từ phòng khách. Hoàng và một người ph/ụ n/ữ l/ạ mặt. Cô ta kh/óc l/óc, s/ợ h/ãi nói:

– "Anh ơi, nếu chị ấy biết thì em ch///ết mất. Cái t/hai này… nếu l//ộ ra thì tất cả ta/n ná/t."

Tim tôi thắt lại. Hóa ra, không chỉ phả///n b///ội, Hoàng còn để người khác m/ang th/ai. Tôi lặng người đứng sau cánh cửa, không đủ can đảm bước vào. Nhưng khi tôi định quay đi, một ý nghĩ lạ/nh lù/ng từ miệng anh ta vang lên:

– "Em yên tâm. Chỉ cần chị ta biến mất, mọi chuyện sẽ ổn."

Lời nói ấy khiến tôi như rơi xuống vực thẳm. Tôi đâu ngờ, người chồng đầu gối tay ấp lại có thể nghĩ ra điều độ/c á/c đến vậy.

Sáng hôm sau, Hoàng dịu dàng hiếm thấy, bảo đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Tôi m/ệt m/ỏi gật đầu. Nhưng thay vì rẽ vào bệnh viện, xe chạy thẳng về phía khu công ty đông lạnh do anh quản lý. Tôi ngờ ngợ hỏi, Hoàng chỉ cười gượng:

– "Anh để đồ ở kho, tiện ghé lấy chút rồi đưa em đi."

Đến nơi, anh dìu tôi bước vào kho lạnh với lý do cần giúp anh kiểm tra hàng hóa. Nhiệt độ -20 độ ập vào khiến tôi r/un lẩ/y bẩ/y. Chưa kịp phản ứng, Hoàng bất ngờ đẩy tôi vào trong, cửa sập lại cùng tiếng khóa “cạch” lạnh lùng.

Tôi g/ào khó/c, đậ/p c/ửa cầ/u x/in. Bụng q/uặn thắ/t, đứa con trong tôi cũng đạp d/ữ d/ội như cảm nhận được hiể//m ngu//y. Lạnh buốt như cắ//t d/a t/hịt, hơi thở biến thành khói trắng mờ mịt. Tôi ru/n rẩ/y, ng/ã qu/ỵ, từng ngón tay tê cứng. Trong bóng tối l/ạnh lẽ/o, tôi chợt hiểu: anh ta thật sự muốn tôi ch//ết để b/ảo v/ệ người đ//àn b//à kia.

Nhưng ông trời có mắt. Trong lúc tu/yệt v/ọng, tôi chợt nhớ trong túi áo khoác còn chiếc điện thoại dự phòng. Tay r/un rẩ/y, tôi gọi cho một người đàn ông, đó chính là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Năm 2015, mẹ tôi qu/a đ/ời, cha dượng nuôi tôi ăn học thành bác sĩ. Ngày cha lâ/m bệ/nh, tôi chăm sóc nhưng ông nhất quy...
13/09/2025

Năm 2015, mẹ tôi qu/a đ/ời, cha dượng nuôi tôi ăn học thành bác sĩ. Ngày cha lâ/m bệ/nh, tôi chăm sóc nhưng ông nhất quyết t/ừ ch/ối, khiến tôi si/nh ng/hi. Khi trở về, tôi vô tình nghe được một b/í m/ật đ/ộng tr/ời...

Năm 2015, mẹ tôi qu/a đ/ời sau một cơn b//ạo b//ệnh. Tôi mới chỉ là cô sinh viên y khoa năm thứ hai, tuổi đời còn quá trẻ để gánh chịu nỗi m/ất m/át lớn lao ấy. Người ta thường nói “m/ồ c/ôi cha ăn cơm với cá, m/ồ cô/i mẹ lót lá mà nằm”, và quả thật, sự ra đi của mẹ khiến tôi h/ụt h/ẫng đến tột cùng.

May mắn thay, bên cạnh tôi còn có cha dượng. Ông không phải cha ruộ//t, nhưng từ khi mẹ t/ái hô/n, ông đã luôn đối xử với tôi như con gái. Khi mẹ m/ất, nhiều người khuyên ông nên để tôi về bên ngoại, nhưng ông kiên quyết:
“Con bé đã quen ở đây rồi, tôi hứa sẽ lo cho nó ăn học đến nơi đến chốn.”

Và ông đã giữ trọn lời hứa ấy.

Ông làm nghề thợ mộc, quanh năm bụi gỗ bám đầy áo quần. Đồng tiền kiếm được chẳng nhiều, nhưng ông dành dụm từng chút một cho tôi. Có hôm thấy ông ăn cơm nguội chan nước mắm, tôi rơi nước mắt. Ông chỉ cười hiền: “Con cứ lo học đi, cha ăn thế quen rồi.”

Nhờ sự tần tảo của ông, tôi tốt nghiệp trường Y, khoác lên mình chiếc áo blouse trắng. Ngày tôi nhận bằng, ông xúc động đến mức quay mặt đi lau nước mắt. “Mẹ con trên trời chắc tự hào lắm,” ông nói khẽ. Trong lòng tôi, cha dượng lúc ấy đã thật sự là một người cha đúng nghĩa.

Thế nhưng, vài năm sau, ông đổ b/ệnh nặ/ng. Tôi tức tốc về quê để chăm sóc. Là bác sĩ, tôi tin mình có thể góp phần giúp ông điều trị, ít nhất là theo dõi sức khỏe, động viên tinh thần. Nhưng trái với mong đợi, ông lại kiên quyết t/ừ ch/ối.

“Con cứ l/o cho bệ/nh nh/ân khác, cha không sao đâu,” ông nói, giọng nghiêm nghị đến mức tôi không dám trái lời.

Lúc đầu, tôi nghĩ ông sợ làm ph/iền. Nhưng dần dần, tôi nhận ra ông n/é tr/ánh ánh mắt tôi, không cho tôi tiếp cận hồ sơ b/ệnh á/n, thậm chí còn nhờ người khác thay vì để tôi trực tiếp chăm sóc. Thái độ ấy khiến tôi sin/h ng/hi. Có phải ông giậ/n tôi điều gì? Hay ông giấ/u tôi một sự thật nào đó?

Một buổi chiều, tôi vô tình đi ngang qua gian bếp, nghe tiếng ông trò chuyện cùng người bác họ xa. Giọng ông ru/n r/un:
“Tôi s/ợ nó biết rồi sẽ hậ//n tôi… Tôi đã hứa với vợ nó là không bao giờ nói ra.”

Tôi ch//ết l/ặng, tim đập dồn dập. B/í mậ/t gì mà ông phải gi/ấu k/ín đến vậy?

Rồi ông thở dài, kể tiếp:
“Năm ấy... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Sinh nhật mẹ chồng, chị chồng đặt 15 mâm cỗ hết 35 triệu, nói là chia đôi chi phí nhưng khi trả tiền không góp một đồng,...
13/09/2025

Sinh nhật mẹ chồng, chị chồng đặt 15 mâm cỗ hết 35 triệu, nói là chia đôi chi phí nhưng khi trả tiền không góp một đồng, tôi đã làm một việc khiến tất cả phải t/ái m/ặt...

Sinh nhật mẹ chồng năm nay được cả nhà bàn bạc rất kỹ. Mẹ chồng tôi tuổi đã cao, lại có uy tín trong họ hàng, nên mọi người đều muốn tổ chức thật chu đáo để bà vui lòng. Trong lúc cả nhà đang phân vân nên đặt tiệc ở đâu, chị chồng tôi – vốn là người sôi nổi – nhanh nhảu đứng lên nhận:

"Để em lo, em sẽ đặt 15 mâm cỗ ở nhà hàng quen, giá cả hợp lý mà chất lượng đảm bảo. Chi phí thì chị em mình chia đôi, mỗi người góp một nửa, vừa đẹp vừa gọn."

Nghe vậy tôi cũng thấy hợp lý, bởi gia đình đông người, ai cũng muốn làm cho mẹ vui. Tôi gật đầu, đồng ý ngay. Trong lòng nghĩ, mỗi người cùng góp thì sẽ nhẹ nhàng, chẳng ai phải ch/ịu thi/ệt.

Đúng hẹn, hôm sinh nhật mẹ chồng, nhà hàng bày 15 mâm cỗ linh đình. Từ món khai vị cho đến các món chính đều rất đầy đủ, nhìn ai cũng xuýt xoa khen ngon, khen sang trọng. Tôi cũng mừng thầm vì mẹ chồng vui vẻ, cười nói suốt cả buổi.

Thế nhưng, niềm vui ấy chẳng kéo dài lâu. Khi tiệc tàn, nhân viên nhà hàng mang hóa đơn đến, tổng cộng hết 35 triệu. Tôi nghĩ ngay đến chuyện chia đôi, mỗi người khoảng 17,5 triệu. Tôi quay sang chị chồng, định nhắc nhở nhẹ nhàng. Nhưng thật b/ất ng/ờ, chị ta thản nhiên nói:

"Em đang kẹt tiền, chị lo trước đi nhé. Để mai mốt em tính sau."

Tôi hơi kh/ựng lại. Nhưng vì lúc đó còn đông người, lại s/ợ làm mẹ bu/ồn trong ngày sinh nhật, nên tôi không nói gì, rút tiền thanh toán. Trong lòng tôi bắt đầu có chút kh/ó chị/u, nhưng vẫn tự nhủ chắc chị ấy chỉ lỡ lúc này thôi.

Thế nhưng, mấy ngày sau, chị chồng không hề nhắc đến chuyện trả lại phần chi phí. Tôi đành chủ động nói:

"Chị à, hôm trước em đã thanh toán toàn bộ 35 triệu. Mình thỏa thuận chia đôi chi phí, chị xem gửi lại phần của chị nhé."

Nghe tôi nói, chị chồng không những không á/y n/áy mà còn tỏ thái độ:

"Ôi giời, chị tổ chức cho mẹ là chuyện hiếu nghĩa. Chị em trong nhà mà cứ tính toán ti/ền bạ/c chi li thế thì còn ra gì. Hơn nữa, vợ chồng em làm ăn khá giả, lo trọn cũng có sao đâu."

Tôi s/ững s/ờ. Thì ra, ngay từ đầu chị đã có ý "đẩy" hết chi phí cho tôi. Cái thỏa thuận chia đôi chỉ là lời nói để tôi không ph/ản đố/i mà thôi.

Tôi im lặng, nhưng trong lòng ấ/m ứ/c vô cùng. Tôi không tiế/c tiền cho mẹ, nhưng cái cách chị chồng cư xử khiến tôi thấy b/ất cô/ng. Tôi kể lại cho chồng nghe, hy vọng anh sẽ đứng về phía mình. Nhưng chồng tôi lại ngập ngừng:

"Thôi mà em, có mấy chục triệu thôi, đừng làm ầm ĩ. Dù sao cũng là chị ru//ột anh, em nhắc khéo chị ấy là được."

Nghe chồng nói, tôi càng thêm bu/ồn. Tôi hiểu anh s/ợ m/ất hòa khí gia đình, nhưng sự im lặng này vô tình khiến tôi trở thành người gánh hết mà còn mang tiếng "so đo".

Thế là tôi quyết định phải làm một việc để mọi người thấy rõ... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Mẹ chồng bỗng đưa cho tôi 500 triệu bảo tôi hãy đi du lịch nước ngoài cho kh//uây kh//ỏa, ngày ra sân bay, tôi âm thầm q...
12/09/2025

Mẹ chồng bỗng đưa cho tôi 500 triệu bảo tôi hãy đi du lịch nước ngoài cho kh//uây kh//ỏa, ngày ra sân bay, tôi âm thầm quay lại thì phát hiện ra sự thật kinhhoang...

Tôi và chồng kết hôn đã năm năm. Cuộc sống h/ôn nhâ/n không phải lúc nào cũng êm đềm, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ mình may mắn khi có mẹ chồng tâm lý. Bà hiền lành, ít khi can thiệp sâu, lại hay khuyên nhủ nhẹ nhàng.

Gần đây, tôi thường xuyên rơi vào trạng thái m/ệt m/ỏi, làm việc căng thẳng, sức khỏe tinh thần giả/m s/út. Chồng tôi thì lại bận rộn với công việc, ít có thời gian quan tâm. Mẹ chồng nhìn thấy tôi p/hờ ph/ạc nên một hôm bà gọi tôi xuống phòng khách, nhẹ nhàng đặt trước mặt tôi một chiếc phong bì dày cộp.

“Con cầm lấy, trong này có 500 triệu. Con hãy đi du lịch nước ngoài một chuyến, nghỉ ngơi cho thoải mái. Con đi vài tuần để tinh thần được kh/uây kh/ỏa, về rồi tính tiếp.”

Tôi sữ/ng ngư/ời. Chưa bao giờ mẹ chồng lại đưa cho tôi một số tiền lớn đến vậy, lại còn khuyên đi chơi. Thoạt đầu tôi cảm động vô cùng, nghĩ rằng bà thật sự thư/ơng mình. Nhưng rồi, trong lòng lại trỗi dậy chút ng/hi ng/ờ mơ hồ: vì sao bà lại muốn tôi rời khỏi nhà vào đúng lúc này?

Tôi vẫn nghe lời, chuẩn bị hành lý, thậm chí còn đặt vé máy bay đi châu Âu. Chồng tôi cũng không ph/ản đ/ối, chỉ bảo: “Em đi đi, coi như thay đổi không khí. Ở nhà có mẹ lo rồi.” Câu nói ấy khiến tôi càng khó tả.

Ngày ra sân bay, mẹ chồng còn đích thân đưa tôi đi, dặn dò đủ điều. Tôi mỉm cười gượng gạo, ôm lấy bà như lời chào tạm biệt. Nhưng ngay khi bà quay lưng rời đi, tôi lập tức nảy ra ý định: tôi sẽ gi/ả v/ờ bay, nhưng thật ra sẽ âm thầm quay lại. Tôi muốn biết, trong thời gian tôi vắng mặt, trong nhà rốt cuộc có chuyện gì.

Tôi thuê taxi quay lại, xuống xe ở cách nhà vài trăm mét rồi lặng lẽ đi bộ. Khi vừa đến đầu ngõ, tim tôi đập thình thịch. Cửa nhà mở toang, bên trong có tiếng nói cười rộn rã. Tôi nép vào góc tường quan sát. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi gần như ch/ết lặ/ng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Address

Quận 3

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nàng Dâu Ngoan posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share