13/10/2025
Vì 30 tuổi rồi mà chưa có người yêu cũng chưa lấy vợ, mẹ đã ch;u:ốc s:ay để tôi n:gủ cùng với một b;à cô 50 tuổi
Sáng ấy, tôi tỉnh dậy với cái đầu nặng như khối gạch. Căn buồng nhà nga;ng mù;i nh:ang sòn:g, mùi rư:ợ:u gạo, và mùi phấn hoa nhài từ cái chậu mẹ vẫn đặt trước hiên. Ánh nắng đi qua song cửa cũ, v:ỡ thành vảy vàng trên tấm chăn bông. Tôi trở mình, thấy cánh tay chạm vào một cẳ:ng ta:y xa lạ, làn da mát dịu như một sợi cỏ non sau mưa. Một người đ:àn b:à—khoảng năm mươi—đang co người ngủ, mái tóc ngắn, gọn, sợi bạc lẫn trong sợi đen như muối trộn vừng.
Cái nh:ói đầu lên một nhịp khác, sâu. Tôi bật dậy quá nhanh, đ:ụng trá;n vào đầu giường. Người đ:àn bà mở mắt. Mắt chị ấy bình tĩnh đến lạ, như đã kịp bước vào ngày mới trước tôi một tiếng.
“Tỉnh rồi à?” Chị hỏi, giọng trầm, hơi khàn.
Tôi không trả lời ngay được. Trong đầu, những mảnh v:ỡ quay như cánh quạt.
“Đêm qua…,” tôi lắp bắp, “có… chuyện gì không?”
Thu nhìn tôi, một cái nhìn không gi;ễu c:ợt, không đ:òi hỏi. Chị kéo tấm chăn lên t:ầm ngự::c, nói nhỏ: “Không. Anh sa:y. Em đ:ắp chăn, xo;a d:ầu. A:nh ngủ.” Ch:ị hơi mí:m môi, khóe mắt chùng xuống như một cái nhăn trên tấm lụa cũ. “Mẹ anh c;ài th:en, khó:a trái. Em ngủ g:hế, n;ửa đê:m l:ạnh q:uá… ké:o gh;ế lại gần.”
Sau đó mẹ tôi b-ắt tôi cưới Thu để ch:ịu trách nhiệm...
Đám cưới định sau đúng ba tuần. Ngày càng gần, mẹ càng bận rộn, lại càng im lặng. “Tài,” một đêm, mẹ gọi khi tôi vừa tắt đèn, “ngày cưới… mẹ nhờ con một việc. Con đừng uố;ng nhiều. Con… đọc cái này trước khi đi rước dâu.”
Ngày rước dâu, trời đột ngột mưa rào, hạt to; như đạ;n. Người ta ch:e bạt, mùi nha::ng trộn với mùi hoa cúc, tiếng nhạc đám cưới kiểu mới hoà với tiếng ếch không kịp hiểu mùa. Tôi mặc vest, ngồi trong xe, cảm thấy cổ áo b:ó s:át vào cổ nh:ư: một sợ:i dây. Mẹ ngồi phía trước, nhìn qua kính, môi mím, tay ôm chiếc túi vải bà nội tôi để lại.
Xe tới đầu ngõ nhà Thu thì dừng. Tài xế nói: “Xe vào không lọ:t. Mưa lầy.” Đoàn phù rể lục tục xuống, nâng quần, xắn giày. Mẹ quay lại: “Mở đi.” Bà chạm tay vào túi áo tôi. Tôi giật mình, moi ra phong bì. Tay tôi ru:n đ:ến m:ức r;ách một góc. Bên trong không dày giấy như tôi tưởng—chỉ bốn tờ. Tờ thứ nhất là........ Đọc tiếp tại bình luận 👇