Bản Tin Nóng

Bản Tin Nóng Nhất tâm hướng phật 🙏🙏🙏

Không thể tin nổi: Tìm thấy xác máy bay MH370 ở độ sâu gần 6.000m? 👇
26/08/2025

Không thể tin nổi: Tìm thấy xác máy bay MH370 ở độ sâu gần 6.000m? 👇

Hai vợ chồng già ă:n xi:n đến dự đám cưới con trai thành đạt, cả buổi tiệc đứng run rẩy không được mời ngồi và điều kỳ d...
26/08/2025

Hai vợ chồng già ă:n xi:n đến dự đám cưới con trai thành đạt, cả buổi tiệc đứng run rẩy không được mời ngồi và điều kỳ diệu xảy ra sau đó...
Thắng - chồng tôi một chàng trai hiền lành làm nhân viên văn phòng, tôi nghĩ mình đã tìm được người đồng hành. Thắng luôn nói anh không muốn đám cưới rình rang, vì “chẳng có ai bên nhà anh để mời”. Tôi tôn trọng điều đó, nhưng bố mẹ tôi muốn tổ chức một tiệc cưới thật đẹp cho con gái duy nhất. Cuối cùng, chúng tôi chọn một nhà hàng sang trọng, mời gần trăm khách, chủ yếu là bạn bè và họ hàng nhà tôi.
Ngày cưới đến, ánh đèn lộng lẫy, hoa tươi rực rỡ, khách mời cười nói rộn ràng. Tôi và Thắng đứng trên sân khấu, trao nhẫn, hứa hẹn trăm năm. Nhưng giữa dòng người, tôi chợt nhận ra một hình ảnh kỳ lạ: một cặp vợ chồng g:ià, ăn mặc rác;h rư;;ới, đứng nép ở góc phòng. Người đàn ông gầy gò, tóc bạc, tay cầm gậy trúc run rẩy. Người phụ nữ bên cạnh ôm một chiếc túi vải cũ, ánh mắt buồn bã nhìn về phía chúng tôi.
Họ trông lạc lõng giữa không gian sang trọng, như hai cái bóng bị lãng quên. Tôi khẽ hỏi Thắng:
- Anh, hai cụ đó là ai? Sao lại đứng đó?”
Thắng thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng đáp:
- Chắc là người ăn xin lẫn vào tiệc. Để anh bảo nhân viên xử lý. 👇👇👇 ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Tôi sống một mình, khó khăn nhưng vẫn cố vay nợ để nuôi đứa trẻ mồ côi không quen biết, hơn 10 năm sau, cho đi học đại h...
26/08/2025

Tôi sống một mình, khó khăn nhưng vẫn cố vay nợ để nuôi đứa trẻ mồ côi không quen biết, hơn 10 năm sau, cho đi học đại học rồi biệt tích không về, thân già còng lưng đến ngân hàng trả nợ thì ng:ỡ ng:àng trước câu nói của nhân viên về khoản tiền này...
Tôi sống một mình nơi vùng quê nghèo, không chồng con, không họ hàng thân thích. Cả đời lam lũ với ruộng đồng, sống tằn tiện qua ngày. Năm ấy, trong một đêm mưa tầm tã, tôi nhặt được một đứa trẻ bị bỏ rơi trước cổng chùa. Nó còn đ-ỏ h;/ỏn, quấn trong chiếc khăn cũ sũng nước.
Không ai nhận, tôi cưu mang.
Tôi đặt tên nó là Minh – mong nó sáng dạ, sáng đời. Nuôi một đứa trẻ không m;/ áu mủ đã khó, nuôi trong cảnh túng thiếu lại càng gia-n nan. Tôi vay mượn khắp làng trên xóm dưới, rồi vay cả ngân hàng chính sách để lo ăn học cho nó. Có bữa chỉ dám ăn cháo trắng, để nó được có hộp sữa, quyển vở mới đến trường như bạn bè.
Minh lớn lên, thông minh, ngoan ngoãn, ít nói. Nó không gọi tôi là mẹ, chỉ gọi là "dì", nhưng tôi chẳng trách. Chỉ cần nó học hành nên người.
Năm nó đậu đại học, tôi vét sạch tiền, lại cắm sổ đỏ căn nhà cũ để vay ngân hàng thêm một lần nữa. Minh cúi đầu, nói khẽ:
– Con sẽ cố gắng, dì chờ con về.
Nhưng rồi nó không về.
4 năm, rồi 5 năm... không một cuộc gọi, không một lá thư. Tôi dò hỏi bạn học, trường cũ – như thể nó chưa từng tồn tại. Số điện thoại thì đã hủy, địa chỉ cũng không còn. Tôi âm thầm đi tiếp quãng đời còn lại bằng những gánh rau ngoài chợ, những lần đi làm thuê nhặt rác ban đêm để trả nợ dần.
Mười ba năm sau ngày đầu tiên tôi đặt chân đến ngân hàng vay tiền nuôi nó, tôi quay lại, run rẩy với xấp giấy tờ trong tay, lưng đã còng, mắt đã mờ. Tôi nói:
– Cô ơi, dì muốn tất toán khoản nợ cuối cùng. Còn bao nhiêu thì dì trả hết.
Nhân viên ngân hàng tra máy, nhìn tôi một lúc lâu rồi khẽ nhíu mày.
– Bác chờ chút. Khoản vay này... đã được thanh toán hết rồi mà? Từ cách đây hai năm.
Tôi sững sờ.
– Sao cơ? Ai... ai thanh toán...?
Cô nhân viên nhìn màn hình rồi cúi xuống đọc:
– Ghi chú tài khoản của nhân viên khiến tôi bàn-g hoà-ng... ĐỌC P2 CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇👇

Thấy vợ l;é-n đưa tiền cho mẹ đ:ẻ mỗi lần lĩnh lương, chồng tôi x:ồng x:ốc hét lên: "Bà về quê đi, đừng có lợ;;i d;;ụng ...
26/08/2025

Thấy vợ l;é-n đưa tiền cho mẹ đ:ẻ mỗi lần lĩnh lương, chồng tôi x:ồng x:ốc hét lên: "Bà về quê đi, đừng có lợ;;i d;;ụng con gái bà nữa! Tiền này là của tôi, của gia đình tôi!"...
Cuộc hôn nhân với Minh bắt đầu từ tình yêu say đắm ở đại học, nhưng dần dần, những vết nứt xuất hiện. Minh là kỹ sư xây dựng, lương cao nhưng keo kiệt đến mức khó tin. Anh luôn tính toán chi li từng đồng, từ tiền chợ đến quà tặng sinh nhật. Còn tôi, làm nhân viên ngân hàng, thu nhập ổn nhưng luôn phải "báo cáo" mọi chi tiêu.
Mẹ tôi, sống ở quê, một mình sau khi bố m//ất. Bà bị bệnh ti;;m, cần tiền thuốc thang hàng tháng. Tôi thường l;;é;n gửi tiền cho bà, vì nếu Minh biết, anh sẽ nổi giận.
- Em gửi tiền cho mẹ em hoài, còn nhà anh thì sao? Anh em anh ở quê cũng khó khăn lắm!
Chiều hôm ấy, tôi rút 50 triệu từ tài khoản tiết kiệm chung – số tiền chúng tôi dành dụm cho kế hoạch mua nhà. Tôi biết Minh sẽ giận, nhưng mẹ tôi cần ph//ẫu thu//ật gấp. Bà gọi điện khóc:
- Lan ơi, mẹ không chịu nổi nữa. Bác sĩ bảo phải m;;;ổ, không thì...
Tôi không chần chừ, hẹn gặp mẹ ở quán cà phê gần nhà, lén lút như kẻ trộm. Khi đưa cục tiền cho bà, tay tôi run run:
- Mẹ cầm lấy, lo chữa bệnh đi. Con sẽ giải thích với anh Minh sau.
Mẹ nắm tay tôi, mắt đỏ hoe:
- Con khổ vì mẹ rồi.
Nhưng chưa kịp nói gì thêm, Minh la:o và:o quán như một cơn bão. Anh mặt đỏ g:;ay, mắt long sòng sọc:
- Lan! Em làm gì vậy? Đó là tiền của chúng ta!
Hóa ra, anh the;;o d;;õi tôi từ nhà, nghi ngờ vì thấy tôi rút tiền. Anh giật phắt cục tiền từ tay mẹ tôi, hét lên:
- Bà về quê đi, đừng có l///ợi d//ụng con gái bà nữa! Tiền này là của tôi, của gia đình tôi!
👇👇👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

CҺưa từпg Yȇu ƌươпg, tҺιếu пữ Ьàпg Һoàпg pҺát Һιệп có tҺaι… Lιệu có pҺảι vì cҺú cҺó luȏп пằm cҺuпgTại một căn nhà nhỏ ở ...
26/08/2025

CҺưa từпg Yȇu ƌươпg, tҺιếu пữ Ьàпg Һoàпg pҺát Һιệп có tҺaι… Lιệu có pҺảι vì cҺú cҺó luȏп пằm cҺuпg
Tại một căn nhà nhỏ ở ngoại ô TP. Đà Nẵng, Trần Thị Lan, 22 tuổi, sống cùng cậu em trai 15 tuổi, Minh, và chú chó cưng Tí. Mỗi đêm, Tí nằm cuộn tròn dưới chân giường, mang lại sự an ủi cho Lan sau những ngày dài làm việc. Nhưng một buổi sáng tháng Tư năm 2022, Lan tỉnh dậy với cảm giác bất thường, buồn nôn dữ dội và đau bụng âm ỉ. Điều không thể tin nổi xảy ra: cô phát hiện mình mang thai, dù chưa từng yêu đương hay tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai. Bí ẩn này dẫn đến một sự thật kinh hoàng, khiến cả gia đình bàng hoàng và phơi bày một tội ác tàn nhẫn. Đây là câu chuyện về sự phản bội, lòng dũng cảm, và hành trình tìm lại ánh sáng giữa bóng tối.
Lan lớn lên trong một gia đình bình dị, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống cùng Minh trong căn nhà nhỏ do bố mẹ để lại. Cô làm nhân viên văn phòng, sống khép kín, không hẹn hò, chỉ có Tí – chú chó được cô nhặt về hai năm trước – là bạn đồng hành. Tí thường ngủ dưới chân giường, và Lan hay đùa: “Có mày là đủ, tao cần gì đàn ông.” Nhưng sáng hôm đó, mọi thứ thay đổi. Lan tỉnh dậy, đầu óc quay cuồng, bụng quặn đau. Cô chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, miệng đắng ngắt. Nhìn Tí nằm yên bên giường, cô cảm thấy bất an, mùi lông chó càng khiến cô khó chịu.
Lan lê bước vào bếp, nơi Minh đang ăn sáng. “Chị ơi, chị sao vậy? Trông mệt lắm,” Minh lo lắng. Lan cười yếu ớt: “Chắc chị ăn trúng gì thôi.” Nhưng Minh đùa: “Chị giống người có bầu ấy!” Câu nói vô tư khiến Lan sững sờ. Cô hít sâu, đáp: “Đừng nói bậy, chị không có ai đâu.” Nhưng trong lòng, cô bắt đầu hoang mang. Cơn buồn nôn kéo dài cả tuần, kèm theo mệt mỏi và đau bụng. Lo sợ, Lan mua que thử thai. Kết quả hai vạch khiến cô chết lặng. “Làm sao có thể?” cô tự hỏi, run rẩy. Cô chưa từng yêu ai, chưa từng gần gũi đàn ông. Ý nghĩ điên rồ lướt qua: “Liệu có liên quan đến Tí?” Nhưng cô gạt đi, tự trách mình nghĩ linh tinh.
Lan quyết định đến bệnh viện. Bác sĩ Nguyễn Thị Hồng, 50 tuổi, xác nhận cô mang thai 12 tuần. “Cháu có chắc là chưa từng quan hệ không?” bà hỏi. Lan gật đầu, nước mắt lăn dài: “Cháu thề, cháu không biết gì cả!” Bác sĩ Hồng đề nghị báo công an, vì trường hợp này bất thường, có thể liên quan đến tội phạm. Lan hoảng loạn, nhưng đồng ý. Công an TP. Đà Nẵng, do Thượng tá Lê Văn Tâm chỉ đạo, lập đội điều tra. Thượng úy Trần Thị Mai, một nữ điều tra viên, gặp Lan tại bệnh viện. “Cháu kể cô nghe, có ai khả nghi quanh cháu không?” Mai nhẹ nhàng hỏi. Lan lắc đầu, chỉ nhắc đến Nguyễn Văn Hùng, 35 tuổi, bạn thân của bố cô, thường xuyên ghé nhà giúp đỡ.
Đội điều tra bắt đầu từ căn nhà của Lan. Họ kiểm tra phòng ngủ, phát hiện..... Bạn đọc tiếp câu chuyện tại bình luận đầu tiên 👇 👇 👇

Ngày cưới, mẹ chồng lên trao cho tôi 3 chiếc kiềng vàng rất to, nhưng điều kiện ngoài tưởng tượng bà đưa ra sau đó khiến...
26/08/2025

Ngày cưới, mẹ chồng lên trao cho tôi 3 chiếc kiềng vàng rất to, nhưng điều kiện ngoài tưởng tượng bà đưa ra sau đó khiến hội trường n;gã ng;ửa, còn tôi cho/án/g cả người
Đám cưới được tổ chức ở nhà hàng, theo đúng ý mẹ chồng, mâm quả, nghi thức, khách khứa, mọi thứ đều do bà sắp xếp. Nhưng đến màn trao của hồi môn, quà tặng cho dâu rể, mẹ chồng cầm chiếc hộp nhung đỏ lên, mở ra, bên trong là 3 chiếc kiềng vàng rất to. Bà cất giọng sang sảng khiến tất cả khách khứa đều im lặng lắng nghe.
- Của hồi môn mẹ tặng con dâu, 3 cây vàng, không nhiều nhưng là tấm lòng, từ nay con về nhà bố mẹ sống sẽ như con gái trong nhà, sau này cùng chồng chăm sóc bố mẹ lúc tuổi già.
Câu nói tiếp theo của bà khiến tôi lặng cả người. Tôi ru:n rẩy liếc sang chồng, anh không nói gì, chỉ cười rất tươi như thể tự hào vì mẹ cho con dâu nhiều vàng đến thế. Tôi cố gắng cười, cúi đầu để mẹ chồng đeo từng chiếc kiềng như những "chiếc gô;;ng" vào cổ bởi tôi biết nếu tôi từ ch:ối bâ:y giờ thì cuộc hô'''n nhân này sẽ t''an ná''t ngay lập tức. 👇👇👇

26/08/2025
Cô gái ngh//èo dắt con lên thành phố tìm cha, 2 mẹ con bị anh ta ch/ối b/ỏ t//àn nh//ẫn và c/ái k/ết khiến ai cũng ngh//...
26/08/2025

Cô gái ngh//èo dắt con lên thành phố tìm cha, 2 mẹ con bị anh ta ch/ối b/ỏ t//àn nh//ẫn và c/ái k/ết khiến ai cũng ngh//ẹn...
Chiếc xe khách dừng lại bên bến xe ồn ào. Dưới ánh nắng đầu hè gắt gao, một người ph/ụ n/ữ tr/ẻ b/ế theo đứ/a b/é chừng b/a tu/ổi bước xuống. Trên tay cô chỉ là một chiếc túi vải bạc màu, bên trong là vài bộ quần áo và một tờ giấy địa chỉ được viết cẩn thận.
Cô tên là Hương. Cô từng là c/ô g/ái qu/ê thật thà, sống trong một ngôi làng nhỏ giữa miền Trung đầy nắng gió. Bốn năm trước, cô đem lòng yê/u một người đàn ông lên làng làm dự án. Anh tên Khánh – h/ào ho/a, lịch thiệp và từng nói sẽ đưa cô về thành phố, xây dựng tổ ấm.
Nhưng khi biết cô ma/ng tha/i, Khánh bi/ến m/ất. Không lời nhắn. Không một cú điện thoại. Gia đình Hương thì m///ắng m//ỏ, xu//a đ///uổi. Cô ôm bụ//ng b//ầu, sống nhờ tình thương của bà ngoại cho đến khi sinh con.
Nay, đứ//a b//é đã hơn ba tuổi. Mỗi lần con hỏi: “Ba con đâu rồi hả mẹ?”, Hương chỉ biết ôm con mà nuốt nước mắt. Nhưng hôm nay, cô không muốn trố/n trá//nh nữa. Cô muốn tìm anh ta – không phải để đòi hỏi điều gì, mà để con cô biết mặt cha mình là ai.
Hương đứng trước tòa cao ốc giữa trung tâm thành phố. Nơi đó là công ty của Khánh – giờ đã là giám đốc điều hành một công ty xây dựng lớn. Cô ôm con bước vào, đôi chân ru/n r/ẩy.
Tiếp tân nhìn cô bằng ánh mắt á/i ngạ/i khi nghe cô nói muốn gặp Khánh. Sau nhiều cuộc gọi, cuối cùng một người đàn ông từ văn phòng bước ra. Chính là anh – người mà cô từng tin tưởng bằng cả trái tim.
Khánh thoáng sữ/ng lại khi nhìn thấy cô. Nhưng ánh mắt anh nhanh chóng lạn/h lùn/g:
– Cô đến đây làm gì?... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Nhà chỉ có 2 chị em gái nhưng tháng nào chúng tôi cũng biế:u mẹ 10 triệu/tháng sinh hoạt nào ngờ đến khi bà đổ bện:;h vẫ...
26/08/2025

Nhà chỉ có 2 chị em gái nhưng tháng nào chúng tôi cũng biế:u mẹ 10 triệu/tháng sinh hoạt nào ngờ đến khi bà đổ bện:;h vẫn ngửa tay xin tiền từng đồng mua cháo, hỏi tiền cho mọi khi thì bà bảo 'TIÊU HẾT RỒI", lúc h:ấp hối bà mới nói ra sự thật về số tiền 20 triệu/ tháng khiến chúng tôi phát điên...

Nhà chỉ có hai chị em gái, từ ngày đi làm có thu nhập ổn định, tháng nào chúng tôi cũng biếu mẹ 10 triệu để bà chi tiêu, gọi là báo hiếu và để mẹ sống sung túc tuổi già. Tổng cộng 20 triệu/tháng, đủ để một người phụ nữ ở quê sống thoải mái, không phải lo nghĩ gì.

Thế nhưng… mọi thứ bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Ba năm gần đây, mỗi lần gọi điện, mẹ đều than hết tiền, thậm chí có tháng còn xin thêm vài triệu để “mua thuốc bổ, bồi dưỡng sức khỏe”. Chúng tôi thấy lạ, vì bà ở quê, không ăn chơi gì, cũng chẳng có thú vui nào tốn kém, vậy thì tiền đi đâu hết? Nhưng hỏi tới đâu, mẹ chỉ gạt đi, bảo: “Các con đừng lo, mẹ tiêu hết rồi!”

Rồi một ngày, tin sé-t đá;/nh giáng xuống — mẹ tôi bị phát hiện un-g th-ư giai đoạn cuối. Vừa đau xót vừa lo lắng, hai chị em lập tức đưa bà lên bệnh viện tuyến trên điều trị. Nhưng ngay trong những ngày nằm viện, cảnh tượng khiến chúng tôi c/hế/t lặng: Mẹ vẫn… ngửa tay xin tiền từng đồng để mua cháo, mua sữa. Thậm chí có lần bà còn khóc, bảo “không có tiền” trong khi chúng tôi biết rõ, mỗi tháng bà nhận 20 triệu từ con cái.

Sự mâ-u thu-ẫn đó khiến tôi như phát đ;/iên. Nhiều đêm tôi ngồi bên giường b-ệnh, không ngủ được, gặng hỏi:

– “Mẹ ơi, rốt cuộc bao nhiêu năm nay mẹ tiêu gì mà hết sạch thế? Hay ai lấy của mẹ?”

Mẹ im lặng, nước mắt lăn dài. Tôi chưa bao giờ thấy bà suy sụp và áy náy đến thế.

Cho đến đêm hấp hối, khi hơi thở dồn dập, bà mới run rẩy nắm tay hai con gái, giọng nghẹn ngào nói về đầu đuôi số tiền các con cho mỗi tháng, hóa ra... 👇👇

“Bố cháu cũng có v/ết b/ớt như vậy!” – lời cô ph/ục v/ụ khiến tỷ phú tìm vợ con suốt 18 năm b/ật kh/óc...Mười tám năm tr...
26/08/2025

“Bố cháu cũng có v/ết b/ớt như vậy!” – lời cô ph/ục v/ụ khiến tỷ phú tìm vợ con suốt 18 năm b/ật kh/óc...
Mười tám năm trước, Nguyễn Minh Quân – một chàng trai tỉnh lẻ đầy nghị lực – đã rời quê lên thành phố với đôi bàn tay trắng. Anh để lại sau lưng mối tình đầu sâu đậm với Thu Lan, người con gái anh thề sẽ cưới làm vợ khi thành công. Nhưng số phận trêu ngươi, công việc, áp lực cơm áo, và những hi/ểu lầ/m chất chồng đã khiến hai người chia xa. Anh đi, mang theo lời hứa sẽ quay về, nhưng rồi dòng đời cuốn anh đi mãi.
Năm tháng trôi qua, Minh Quân từ một công nhân bốc vác trở thành chủ tập đoàn bất động sản lớn, rồi được xưng tụng là tỷ phú. Trong mắt người đời, anh có tất cả: tiền tài, quyền lực, danh vọng. Nhưng chỉ anh mới hiểu, trái tim mình trống rỗng. Anh chưa từng lập gia đình, cũng chưa từng thôi tìm kiếm hình bóng Thu Lan và đứa con mà anh chưa kịp nhìn thấy mặt.
Anh đã thuê thám tử, đăng tin tìm người, thậm chí âm thầm trở lại quê cũ. Nhưng Thu Lan biến mất không dấu vết. Người ta bảo cô đã rời quê ngay sau khi anh đi, mang theo đứa con trong bụng. Mỗi lần nghe vậy, Minh Quân lại thức trắng đêm, tự trách bản thân đã bỏ lỡ những năm tháng quý giá.
Một buổi chiều mùa thu, trong chuyến công tác ở một tỉnh lỵ, Minh Quân ghé vào quán cà phê nhỏ ven đường. Anh ngồi xuống một góc khuất, lặng lẽ thưởng thức ly cà phê đen. Người phục vụ là một cô gái trẻ, tầm mười tám, đôi mắt sáng và nụ cười trong veo. Khi cô đặt ly cà phê trước mặt anh, tay áo hơi xắn lên, để lộ một vết bớt hình trăng khuyết nơi cổ tay trái.
Ánh mắt Minh Quân khựng lại. Trái tim anh đậ/p m/ạnh. Bởi anh cũng có một vết bớt y hệt, nằm ở cùng vị trí. Nó là dấu hiệu di truyền đặc biệt của gia đình anh, từ ông nội, cha anh rồi đến anh.
Thấy ông khách nhìn chằm chằm, cô gái ngạ/i ng/ùng cười:
– Cháu x/in l/ỗi… Có gì trên tay cháu lạ lắm sao ạ?
Minh Quân run giọng hỏi:
– Vết bớt này… cháu có từ nhỏ?
– Vâng. Mẹ cháu bảo đó là do di truyền. Mà lạ lắm… bố cháu cũng có vết bớt y hệt chỗ này. – Cô hồn nhiên đáp, rồi bất chợt thở dài – Nhưng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Mẹ gọi điện bảo tôi v:a:y tiền xây nhà cho em trai, tôi từ chối thì bà m::ắ:ng: "Tôi chỉ có 1 đứa con trai cô là chị thì...
26/08/2025

Mẹ gọi điện bảo tôi v:a:y tiền xây nhà cho em trai, tôi từ chối thì bà m::ắ:ng: "Tôi chỉ có 1 đứa con trai cô là chị thì phải lo cho nó"👇
Điện thoại vừa đổ chuông, tôi nhìn màn hình thấy chữ “Mẹ”.
Vừa bắt máy, giọng bà đã gấp gáp:
– Con à, mẹ tính thế này… em trai con sắp cưới vợ rồi, mà nhà thì dột n/át. Con v/ay hộ mẹ ít tiền để xây nhà cho nó, kẻo không có chỗ ở thì h/ỏng việc lớn.
Tôi sững người. Vừa mới tháng trước tôi phải trả n/ợ khoản vay mua xe cho chồng, trong người chẳng còn dư giả gì. Tôi ngập ngừng:
– Mẹ ơi, giờ con đang khó khăn lắm, chưa xoay xở nổi…
Chưa kịp nói hết câu, giọng bà gằn lại, lạnh buốt như d/a/o c/ắt:
– Khó khăn gì? Vợ chồng con lương tháng bao nhiêu? Ăn uống tiêu xài không thiếu thứ gì, giờ có mỗi chuyện em nó cưới vợ mà cũng không lo nổi à? M/ày không giúp thì khác gì ph/á ho/ại hạnh phúc của nó!
Tôi ngh/ẹn ứ trong cổ. Từng lời như tát thẳng vào mặt. Từ khi lấy chồng đến giờ, tôi chưa từng thấy mẹ quan tâm đến tôi khó khăn thế nào, nhưng chỉ cần đến việc của em trai là bà coi như lẽ hiển nhiên tôi phải gánh vác.
Tôi run run đáp:
– Nhưng con cũng là con mẹ, sao lúc nào mẹ cũng chỉ nghĩ cho em thôi? Con còn có gia đình, có trách nhiệm riêng…
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi tiếng thở dài pha lẫn trách móc:
– T/ao chỉ có hai đứa con. Con gái đi lấy chồng thì coi như hết, chỉ còn nó là trụ cột của dòng họ. M/ày không giúp thì sau này đừng trách mẹ bạc tình.
Tôi ch/ết l/ặng. Hóa ra trong mắt mẹ, tôi chỉ là “người ngoài” sau khi bước chân về nhà chồng. Lòng tôi dậy sóng, vừa tủi vừa uất, nhưng cũng hiểu rằng, nếu tôi nhượng bộ lần này, sẽ còn nhiều lần khác, hết tiền nhà, tiền xe, rồi đến tiền sinh con cho em…
Tôi cắn răng:
– Con xin lỗi mẹ. Lần này con không thể.
Tiếng “cạch” vang lên, mẹ đã cúp máy. Tôi nhìn màn hình tối om mà nước mắt rơi lã chã. Giữa tình thân và sự công bằng, tôi vừa mất đi một phần của chính mình…
Ba ngày sau, khi tôi còn chưa kịp nguôi nỗi buồn, bất ngờ nghe tiếng gõ cửa dồn dập. Tôi mở ra thì ch/ết s/ữ/ng: mẹ tôi đứng ngay trước cửa, theo sau là em trai và cô vợ sắp cưới.
Bà không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
– T/a/o nói rồi, mày không giúp là m/ày ph/á h/oại hạnh phúc của em m/ày. Hôm nay t/a/o đến tận nơi, mày ký vào giấy v/ay cho rõ ràng!.......ĐỌC TIẾP DƯỚI PHẦN BÌNH LUẬN👇

Address

Quận Hai Bà Trưng
100000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Bản Tin Nóng posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share