Lâm Đồng Tôi Yêu

  • Home
  • Lâm Đồng Tôi Yêu

Lâm Đồng Tôi Yêu tin tức Lâm Đồng mới nhất nè

[Full] Ta đã làm thị thiếp cho Vương gia được năm năm, uống năm năm canh tránh thai. Cho đến một ngày, hắn đưa cho ta mộ...
07/08/2025

[Full] Ta đã làm thị thiếp cho Vương gia được năm năm, uống năm năm canh tránh thai.



Cho đến một ngày, hắn đưa cho ta một xấp ngân phiếu cùng vàng bạc, bảo ta rời đi.



Dẫu cho có là kỹ nữ bậc nhất của thanh lâu, cũng khó lòng kiếm được nhiều tiền như vậy trong năm năm, ta quả thật may mắn đến lạ, thu xếp hành trang rồi tao nhã bước đi.



Ngày hắn đại hôn, đoàn rước dâu đi ngang qua cửa nhà ta, hắn cưỡi tuấn mã, toàn thân hỉ phục, thần sắc phi phàm, nhưng ánh mắt lại thẳng thừng nhìn về phía ta.





Ta vào Tam Vương phủ khi vừa tròn mười lăm, năm đó Tam Vương gia Thẩm Dật đã chuộc ta ra khỏi tay đám buôn người.



Ta quỳ trong tuyết trắng, nghe thấy Thẩm Dật hứa với Thái phi bên trong phòng: “Hà Thanh chỉ là thị thiếp mà nhi thần coi trọng, nhi thần hứa với người, khi nào nhi thần chán nàng, hoặc khi nhi thần lập thê, nhất định sẽ cho nàng chút ngân lượng để tiễn nàng đi.”



Nhưng ta không hề oán giận, vì ngoại trừ việc không thể có thai, ta đã sống những ngày yên bình, tự do trong Vương phủ.



Bên cạnh Thẩm Dật không có nữ nhân nào khác, hắn đối xử với ta vô cùng dịu dàng, mọi thứ ăn, mặc đều là tốt nhất. Thái phi tuy không thích ta, nhưng vì Thẩm Dật đã hứa không cho ta danh phận, cũng không để ta mang thai, nên bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.



Ta luôn sống ngày nào hay ngày ấy, không suy nghĩ về tương lai, đi hay ở cũng không phải ta quyết định.



Năm năm vui vẻ qua đi, khiến ta gần như quên mất những lời hắn đã từng nói.



Cho đến khi Hoàng thượng ban hôn, việc hôn sự của hắn không thể trì hoãn thêm.



Vị hôn thê của hắn là ái nữ của Thái phó họ Kiều, Kiều Bách Uyên.



Hôn sự của Thẩm Dật sắp đến, hắn đưa cho ta một xấp ngân phiếu cùng châu báu, bảo ta rời đi.



Dẫu cho có là kỹ nữ hàng đầu của thanh lâu, năm năm tiếp khách cũng khó lòng kiếm được nhiều như vậy, ta quả thật quá may mắn rồi.



Ta cảm tạ hắn rời khỏi.



Tại cổng Tam Vương phủ, ta gặp Kiều Bách Uyên.



Nàng rõ ràng biết đến sự tồn tại của ta, ánh mắt đầy địch ý của nàng khiến lòng ta không thoải mái.



Đã sắp đi rồi, ta bèn nhân cơ hội phát tiết chút uất ức đè nén trong lòng.



Ta giả vờ phóng đãng nói với Kiều Bách Uyên: "Ôi, thật tội nghiệp ngươi, sắp gả cho một nam nhân chỉ có vẻ ngoài mà không có “bản lĩnh”. Ta chịu đựng năm năm cuối cùng cũng thoát thân, còn ngươi thì sẽ phải chịu cảm giác “không thoả mãn” suốt đời."



"Ngươi đúng là nữ nhân không biết xấu hổ, những lời như vậy cũng dám thốt ra giữa ban ngày, quả thật đáng khinh."



Ta che miệng cười khẽ: "Tỷ tỷ đây chỉ là người từng trải nói với ngươi vài lời tâm can, ngươi giận dỗi làm chi. Thôi, coi như ta chưa nói gì."



Chọc giận Thẩm Dật vài câu, ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn.



Ta bước lên xe ngựa rời đi với dáng vẻ kiêu hãnh.



Khi rèm xe buông xuống, nụ cười trên mặt ta biến mất, nước mắt liền tuôn rơi.



Năm năm rồi, Thẩm Dật, ngươi quả là nói đoạn là đoạn.



2.



Ta mua một căn nhà lớn ở thành Lạc An, cưu mang những nữ tử không nơi nương tựa, dạy họ đọc chữ và cách kiếm sống.



Chữ của ta vẫn là từng nét từng nét do Thẩm Dật nắm tay dạy viết.



Mỗi lần bày bút mực, lòng ta lại đau xót.



Ngày hắn thành thân, đoàn rước dâu đi ngang qua cửa nhà ta, ta nhìn thấy hắn trong bộ hỉ phục phi phàm qua cửa sổ gác mái khép hờ.



Không phải là không đau, cũng không phải là không oán, chỉ là, liệu cưỡng cầu có thể đạt được không?



Liệu có thể ở lại bên cạnh hắn bằng cách gào thét tuyệt vọng không?



Ta biết rõ là không thể, vậy chi bằng nắm giữ những thứ mình có thể.



Như là tiền, như là tự do, như là tôn nghiêm.



Ta không dây dưa, không phải vì cố ý tỏ ra phóng khoáng, mà là để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.



Nghe nói, Thẩm Dật ngay ngày hôm sau khi thành thân đã đi biên cương trấn thủ.



Trong những nữ tử ta cưu mang có một người từng bị kẻ xấu chà đạp, nàng mang thai, sinh khó rồi qua đời vì mất m.á.u, ta đặt tên cho đứa trẻ khổ mệnh đó là Tư Dật, tiểu Tư Dật vừa sinh ra đã có bảy người mẹ, các nữ tử trong nhà đều là mẫu thân của nó.



Đứa trẻ đặc biệt thích gần gũi với ta, ta là đại nương của nó.



Khi nó năm tuổi, chơi ngoài đường thì va chạm với một đứa trẻ khác, phụ thân của đứa trẻ kia đã tát Tư Dật một cái, ta lập tức cầm gậy chạy ra.



Kẻ nào dám bắt nạt con của Hà Thanh ta!



Khi thấy đó là một nô bộc của Tam Vương phủ, bước chân ta khựng lại.



Ta không muốn có bất kỳ liên quan nào với người của Tam Vương phủ.



Ta nuốt cơn giận, quay người chuẩn bị về nhà, không ngờ tên nô bộc đó lại chặn đường ta.



“Ồ, chẳng phải là Hà Thanh sao? Gặp người quen cũ lại không chào hỏi một tiếng à?”



Vương phủ nô bộc nhiều không kể xiết, ta nhớ mặt đa số, nhưng không có hứng tìm hiểu tên tuổi của bọn họ, nên không biết tên của kẻ này.



Ta đè nén cơn giận trong lòng: “Xin lỗi tiểu nữ mắt vụng, không nhận ra huynh là ai, mong huynh thứ lỗi.”



Sự nhẫn nhịn của ta lại khiến hắn càng lấn tới, ánh mắt hắn nhìn ta trắng trợn, đến mức đáng khinh.



“Hà Thanh cô nương không nhớ ta, nhưng ta thì ngày đêm nhớ nhung dung nhan khuynh thành của cô. Ta trực đêm khuya trong Vương phủ, mỗi lần nghe thấy tiếng cô trên giường của Vương gia, toàn thân ta lại nóng ran. Vương gia không cần cô nữa, hay là theo ta đi, ta đâu kém gì Vương gia…”



Hắn nói rồi đưa tay định ôm lấy eo ta, ta liền trở tay tát hắn một cái.



Sắc mặt hắn lạnh băng, lao tới phía ta.



Tiểu Tư Dật cầm gậy đánh vào lưng hắn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, sức lực nhỏ bé, khiến tên ác nô chỉ cảm thấy hơi đau, hắn không thèm để ý đến tiểu Tư Dật, vẫn lao tới, ôm chặt lấy cổ ta, kéo ta lùi vào con hẻm phía sau.



Tiểu Tư Dật òa khóc: “Mẫu thân, buông mẫu thân của ta ra! Ngươi là đồ ác nhân!”



Các tỷ muội trong viện chạy ra, thấy cảnh tượng liền vội vã cầm lấy đồ đạc đánh tên ác nô.



Hai nắm đấm khó địch lại bốn bàn tay, hắn bị các tỷ muội dùng gậy đập, bị đánh đến ôm đầu bỏ chạy.



Ta sợ hãi chưa kịp hoàn hồn, được các tỷ muội dìu vào trong viện rồi khóa cổng lại.



Ta mang chút của cải ra, bảo các tỷ muội đi thuê người trông coi bảo vệ, đề phòng tên ác nô kia quay lại.



Nhưng kể từ ngày gặp phải tên ác nô đó, cuộc sống yên bình của chúng ta đã bị phá vỡ.
1147 ------------------------------8049652
Xem full ở commnet nhé mn 😍07:38:19

[Full] Mẹ chồng tôi bị dị ứng hải sản, vậy mà còn trách bác sĩ không có y đức, ăn nói bậy bạ để lừa tiền bà.Tôi khuyên b...
06/08/2025

[Full] Mẹ chồng tôi bị dị ứng hải sản, vậy mà còn trách bác sĩ không có y đức, ăn nói bậy bạ để lừa tiền bà.

Tôi khuyên bà, triệu chứng dị ứng có rất nhiều loại, lần này may là không nghiêm trọng, nhưng lần sau thì chưa chắc.

Tôi dặn bà nên nghe theo lời bác sĩ, đừng ăn hải sản nữa.

Tôi tưởng bà sẽ nghe lời tôi.

Ai ngờ, ngày hôm sau bà lại đi kể với mấy người trong xóm là tôi bất hiếu, không cho bà ăn đồ ngon, còn nguyền rủa bà chết sớm, cấu kết với bác sĩ để lừa tiền.

Kết quả là mấy người xung quanh đều chỉ trỏ bàn tán sau lưng tôi, khiến tôi cực kỳ mệt mỏi và áp lực.

Chưa dừng lại ở đó, bà còn nghe từ chồng tôi rằng tôi bị dị ứng với đậu phộng.

Bà lén bỏ bơ đậu phộng vào đồ ăn.

Khi tôi bắt đầu ngộp thở, sắp sốc phản vệ, cầu xin bà giúp đỡ, bà vẫn cười nhạo tôi:

“Người ta ăn được, sao cô lại không ăn được? Đúng là yếu ớt. Tôi thấy cô chỉ đang giả vờ mà thôi.”

Nếu được làm lại cuộc đời, bà đã muốn ăn hải sản, tôi tuyệt đối không ngăn cản. Cứ ăn đi, ăn thật nhiều vào, tôi còn ủng hộ nữa là khác.

1

“Bác sĩ đó chắc chắn thấy chúng ta không biết gì nên mới cố tình kê nhiều thuốc để moi tiền, chẳng có chút đạo đức nào cả!”

“Tôi thấy bệnh của tôi chẳng cần uống thuốc cũng tự khỏi, bà xem, chưa đầy hai tiếng tôi đã khỏe hẳn rồi.”

“Còn dặn không được ăn hải sản, rõ ràng là muốn tôi ăn uống kham khổ! Tôi cứ ăn đó, xem hắn làm gì được tôi!”

Giọng nói chói tai quen thuộc của mẹ chồng vang lên bên tai, tôi hít từng hơi thật sâu để cảm nhận không khí trong lành.

Xung quanh vẫn là cảnh vật quen thuộc. Trong một thoáng, tôi như chìm vào mộng.

Ký ức của tôi vẫn dừng lại ở giây phút mình ngạt thở chết đi, mang theo đầy tuyệt vọng và căm hận.

Giờ tôi mới nhận ra – mình đã… trọng sinh!

Kiếp trước, tôi vì lo cho bà bị dị ứng hải sản nên luôn nhắc nhở bà uống thuốc đúng giờ, tránh xa hải sản.

Tôi còn nhiều lần nghiêm khắc cảnh báo hậu quả nghiêm trọng của dị ứng, sợ bà lén ăn phải gì đó.

Nhưng bà không hề tin, còn nói tôi nói vớ vẩn.

Hôm sau, bà chạy ra đầu khu xóm nói với hàng xóm tôi là đứa con dâu bất hiếu, không cho bà ăn đồ ngon, còn nguyền rủa bà chết, cấu kết với bác sĩ để lừa tiền.

Bình thường bà hay soi mói, chê tôi vụng về, nặng lời mắng tôi là “con gà mái không biết đẻ”.

Lúc ấy tôi nghĩ, bà từ quê lên thành phố, không hiểu chuyện, nên tôi nhẫn nhịn.

Những lời ra tiếng vào của hàng xóm tôi cũng cắn răng chịu đựng.

Ai mà ngờ được, bà lại cố tình tìm hiểu từ chồng tôi rằng tôi dị ứng đậu phộng.

Bà làm đồ ăn cho tôi ăn, nhưng trong đó lại lén trộn đầy bơ đậu phộng.

Tới khi tôi nhận ra, thì đã muộn.

Cổ họng tôi sưng lên trong vài giây, tôi lập tức choáng váng ngã xuống.

Tôi kéo lấy ống quần bà, quỳ xuống cầu xin bà gọi giúp xe cấp cứu.

Nhưng bà lại hất tay tôi ra, đứng nhìn tôi giãy giụa mà cười khẩy:

“Dị ứng thôi mà, người ta ăn được, cô cũng ăn được chứ sao. Tôi thấy cô chỉ là giả vờ. Mấy đứa con gái thành phố đúng là yếu đuối, kén cá chọn canh.”

Còn chồng tôi và bố chồng thì sao? Họ đã quá quen với việc bà bắt nạt tôi, chẳng buồn lên tiếng nữa.

Cuối cùng, tôi dần dần mất đi hơi thở, hai mắt tối sầm rồi bất tỉnh.

Nhớ lại chuyện cũ, tôi nghiến răng căm phẫn.

Đời này sống lại, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bất kỳ ai trong số họ.

Đúng lúc đó, mẹ chồng đến bắt chuyện với tôi, giọng the thé như tiếng phấn cào bảng:

“Tiểu Nghệ à, con từ thành phố đến, chắc hiểu biết rộng. Con nói xem, bác sĩ đó có phải đang lừa tiền chúng ta không? Mẹ chẳng bị gì cả mà ông ta kê cả đống thuốc.”

Tôi liếc nhìn chồng và bố chồng đang đứng bên, hai người im lặng gật gù hùa theo bà.

Kiếp trước tôi thảm đến mức đó, hai kẻ này cũng là đồng lõa.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, tôi bèn giả bộ ngây ngô đáp lại:

“Con cũng đâu phải sinh viên y khoa, mấy chuyện này con không rành lắm. Nhưng ở nhà con thì hải sản là món ăn quen thuộc, ăn thường xuyên luôn ấy ạ.”

3

Nghe tôi nói vậy, mẹ chồng lập tức chua chát trong lòng.

Bà sống cả đời chẳng mấy khi được ăn ngon, giờ lại nghe tôi nói nhẹ tênh chuyện ăn hải sản như cơm bữa, trong lòng càng thêm ghen tỵ và bực tức.

Bà bắt đầu giở trò mè nheo với chồng và con trai, tức là bố chồng và chồng tôi.

“Tôi đã nói rồi, cái bác sĩ đó chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Cô ta ăn được thường xuyên, sao tôi lại không được ăn?”
1086 ------------------------------4788655
Xem full ở commnet nhé mn 😍05:15:41

[Full] Nhà máy của gia đình làm ăn sa sút, thu nhập không đủ để nuôi cả tôi và chị cùng học lên cấp ba.Mẹ đỏ mắt đưa cho...
06/08/2025

[Full] Nhà máy của gia đình làm ăn sa sút, thu nhập không đủ để nuôi cả tôi và chị cùng học lên cấp ba.

Mẹ đỏ mắt đưa cho tôi hai mảnh giấy, bảo tôi rút thăm để quyết định: tiếp tục đi học hay nghỉ học.

Tay tôi run rẩy vừa định rút, thì trước mắt bất ngờ hiện lên những dòng chữ lạ như đang trôi nổi.

【Đừng rút! Nữ phụ đừng bị lừa, cả hai mảnh giấy đều ghi là nghỉ học đấy!】

【Dù có rút trúng gì cũng thế thôi! Cuối cùng giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa vẫn bị bố mẹ đưa cho nữ chính, mười hai năm đèn sách thành áo cưới cho người khác.】

Tôi nghẹn thở, định nhìn kỹ hơn thì chị gái đã mất kiên nhẫn giục:

“Hứa Đỗ Nam, em còn chần chừ gì nữa?”



Chị gái tôi – Hứa Dĩ An – không giống tôi. Chị là con gái đầu lòng của bố mẹ, lại hay đau ốm, trong nhà có gì tốt đều phải ưu tiên cho chị.

Hứa Dĩ An học không giỏi, nhưng vẫn được vào trường cấp ba thuộc nhà máy dệt. Năm ngoái bố mẹ không những không trách chị, mà còn vui vẻ mang quà đến nhà thầy giáo, mong thầy kèm thêm cho chị mấy bài khó.

Còn tôi – năm nay thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất thành phố – thì lại phải đứng trước lựa chọn khó khăn thế này.

Bố sầm mặt, đập mạnh tay xuống bàn.

Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lấy một mảnh giấy, tay run rẩy mở ra.

Chỉ thấy bên trên viết to hai chữ: “Nghỉ học”.

Hứa Dĩ An khoanh tay trước ngực, mặt mày hả hê:

“Hứa Đỗ Nam, em nên chấp nhận số phận, nghỉ học đi.”

Dòng chữ lạ lại trôi qua lần nữa.

【Đừng nghỉ học! Nếu nữ phụ không thi đại học, thì nữ chính sao vào được Thanh Hoa, yêu đương ngọt ngào với nam chính?】

Tôi chợt nghĩ đến điều gì, vội vàng bước tới túm lấy tay mẹ.

“Mảnh giấy còn lại viết gì?”

Mẹ tôi né tránh ánh mắt:

“Còn gì nữa, đương nhiên là ‘tiếp tục học’.”

Chị gái tôi mỉa mai: “Đủ rồi! Số phận mình không tốt, cũng đâu thể trách người khác! Hồi đó đã bảo em học trung cấp, vào trường sư phạm ba năm ra làm giáo viên, em cứ khăng khăng đòi thi đại học!”

“Bây giờ ra nông nỗi này, là do em tự chuốc lấy!”

Bố đập mạnh bát xuống bàn:

“Thôi được rồi, dù gì con cũng là con ruột của bố. Trong nhà còn suất đi học ở trường dệt, con đi học dệt vải đi, sau này cũng xem như có công việc ổn định.”

Tôi như không nghe thấy gì, ra vẻ vô tình giật lấy mảnh giấy còn lại.

Mở ra xem – vẫn là “Nghỉ học”.

Thì ra… những dòng chữ kia là thật!

Tôi giận đến bật cười, xé vụn cả hai mảnh giấy.

“Không phải nói công bằng sao? Vậy thì hôm nay nói cho rõ: con thi đậu lớp trọng điểm của nhất trung thành phố với điểm cao, bỏ xa Hứa Dĩ An tận mười tám con phố!”

Khuôn mặt Hứa Dĩ An đỏ bừng vì tức, chiếc váy rực rỡ trên người chị ta trông lạc lõng giữa căn nhà xám xịt này.

Tôi liếc nhìn đôi tay trắng trẻo mảnh mai của chị, lặng lẽ giấu đôi tay nhăn nheo vì giặt giũ nấu ăn mỗi ngày ra sau lưng.

“Nhà có gì tốt cũng đều ưu tiên chị ấy, việc nhà thì chưa từng đụng đến, thế mà học bao năm vẫn lẹt đẹt cuối lớp, có vẻ cũng không phải loại giỏi giang gì!”

“Đã nói nhà nghèo không nuôi nổi hai đứa, vậy thì chi bằng để Hứa Dĩ An nghỉ học…”

Bốp! – mặt tôi bị tát lệch sang một bên.

Bố đầy vẻ thất vọng, giận dữ nói:

“Đỗ Nam, sao con lại thành ra như vậy? An An, là do nhà mình nợ con bé.”

Tôi thấy nghi ngờ trong lòng, nhưng lại bắt gặp ánh mắt vui vẻ như xem trò cười của Hứa Dĩ An, nên không hỏi thêm.

“Từ nhỏ con biết bố mẹ không thương con, dù con cố gắng thế nào cũng vô ích, chỉ vì con – đứa con thứ hai – lại không phải là cậu con trai mà bố mẹ mong đợi!”

“Nếu biết trước thế này, thì năm xưa con đã chẳng dại dột ngồi tàu lửa một mình từ Tô Châu trở về, khi có đôi vợ chồng muốn nhận nuôi con!”

Bố tức đến run người.

Tôi lau nước mắt, chạy ra ngoài.

Đang chạy thì trời đang nắng chói chang bỗng đổ mưa như trút.

Không biết từ lúc nào tôi đã đến trường, nhìn vào lớp học trống không, tôi ngồi thu mình trong góc tường.

Không biết đã bao lâu trôi qua, bên tai tôi mơ hồ vang lên một giọng nói dịu dàng.

“Đỗ Nam, sao em lại ở đây?”

“Bên ngoài mưa to như vậy, em đang yên đang lành lại chạy tới trường làm gì? Nhìn xem người em ướt hết cả rồi.”

Tôi uất ức ngẩng đầu lên:

“Cô Dương, em không được học ở Nhất Trung nữa rồi.”

Cô Dương sững lại khi thấy vết tát rõ ràng trên mặt tôi.

2

Nhà cô Dương.

Dưới sự thúc giục của cô, tôi tắm nước nóng, thay đồ khô ráo sạch sẽ.

Tay cầm bát trà gừng, cô nhẹ nhàng dùng khăn lau tóc cho tôi.

【Ngón tay vàng duy nhất của nữ phụ đã xuất hiện! Cô Dương này thật kỳ lạ, cả đời không kết hôn, cũng không thân thiết với người nhà, vậy mà lại quan tâm đến nữ phụ – một người ngoài – đến mức này. Trong nguyên tác, chính cô ấy là người chủ động đề xuất trả học phí ba năm giúp nữ phụ, khiến bố mẹ cuối cùng mới chịu gật đầu.】

【Sau này khi nữ phụ bị cướp giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa, cô ấy vẫn luôn ở bên an ủi, động viên nữ phụ ôn thi lại!】

【Chỉ là vai phụ, NPC cả thôi! Làm sao so với bảo bối nhà chúng ta – sinh viên đại học thời 80, con cưng của số phận!】

【Nữ phụ bị mất tinh thần, cuối cùng bị xe đâm chết, còn NPC thì cô độc đến già. Trong khi bảo bối nhà chúng ta được cả bố mẹ lẫn nam chính yêu thương hết mực!】

Tay tôi cầm bát trà gừng bắt đầu run rẩy —

Tinh thần bất ổn rồi bị xe tông chết?

“Đỗ Nam, chuyện học hành em đừng lo. Cô sẽ tìm thời gian nói chuyện lại với bố mẹ em. Nếu không được thì dù là cô bỏ tiền cũng phải cho em học tiếp.”

“Bây giờ em còn nhỏ, sau này lớn rồi nhìn lại, những chuyện này chẳng là gì cả.”

Tôi đi sau lưng cô Dương, lẽo đẽo ra đến đầu ngõ.

Hàng xóm nhìn thấy tôi liền sáng mắt lên:

“Trời ơi, con bé này đi đâu vậy? Bố mẹ cháu sắp phát điên vì lo rồi!”

Nói rồi còn gọi to tên mẹ tôi.

Mẹ tôi vội vã chạy tới, mắt đỏ hoe, ôm chầm lấy tôi, liên tục vỗ lưng:

“Hứa Đỗ Nam, con muốn chết à? Con là con nít mà sao bướng vậy, mẹ là mẹ con, sao có thể hại con được? Mẹ làm tất cả những chuyện này, chẳng phải là vì con sao?”
311 ------------------------------1280104
Xem full ở commnet nhé mn 😍03:13:53

[Full] Đi du lịch tôi  vô tình nhặt được một chiếc túi hàng hiệu.Vừa mới cầm lên, trước mắt đã hiện ra dòng bình luận:【Đ...
06/08/2025

[Full] Đi du lịch tôi vô tình nhặt được một chiếc túi hàng hiệu.

Vừa mới cầm lên, trước mắt đã hiện ra dòng bình luận:

【Để đó cho tôi nhặt đi! Nhặt được cái túi này là có được nam chính đó!】

Tôi lập tức buông tay, ném cái túi xuống lại.

【Không đúng! Là có được 50 nghìn tệ trước, vì giới hạn chuyển khoản, nên mới bảo em trai kết bạn WeChat để chuyển tiền, từ đó hai người mới quen nhau.】

Tôi lại nhặt cái túi lên.

Nam chính gì đó không quan trọng bằng…

Có 50 nghìn tệ vẫn là hơn!

1

Tuy tôi không rành mua sắm,

Nhưng nhìn qua thì cái túi này cũng phải ba, năm trăm triệu.

Bên trong còn có chìa khóa xe Porsche và một chiếc laptop.

Tôi đem túi tới khu vực nhận đồ thất lạc,

Quả nhiên bên trong có một tiểu thư đang gấp đến độ xoay như chong chóng.

Tôi giả vờ không quen biết, đi tới nói với nhân viên:

“Chào anh chị, em nhặt được một cái túi, có thể phát loa giúp em được không ạ?”

Giọng nói không to không nhỏ, vừa đủ để tiểu thư nghe thấy.

Cô ấy nghe xong liền chạy tới:

“Là túi của tôi, tôi vừa đăng ký tìm lại rồi.”

Cô nhận lấy, mở túi lục lọi:

“Bên trong có một tài liệu rất quan trọng, may quá vẫn còn đây.”

Tôi ngây thơ cười với cô ấy:

“Tìm được là tốt rồi, giao lại cho chị nhé!”

“Thật sự cảm ơn em, nhưng lần này tôi ra ngoài vội quá, không mang gì theo cả.

Cho tôi thêm WeChat, tôi chuyển chút tiền cảm ơn em.”

Giàu sang từ trên trời cuối cùng cũng muốn rơi trúng đầu tôi rồi!

“Được ạ, để em quét mã của chị!”

Năm vạn tệ! Em tới đây!

Sau khi thêm WeChat, quả nhiên lúc chuyển tiền thì bị báo vượt hạn mức.

“Không sao, tôi để em trai tôi chuyển cho em.”

Tiểu thư đưa cho tôi một tấm danh thiếp, tôi vội vàng thêm liên hệ.

“Tôi còn phải đi họp, mình liên lạc sau nhé!”

Tôi nhìn thấy điện thoại để quên trên ghế, vội gọi:

“Chị ơi, điện thoại của chị!”

Tiểu thư vỗ đầu:

“Trời ơi, tôi lúc nào cũng hay quên đồ, em chu đáo quá đó nha!

Tôi sẽ bảo em trai tôi chuyển thêm chút nữa cho em!”

Tâm trí tôi giờ chẳng còn lòng dạ nào mà vui chơi nữa,

Ngồi chờ mãi mà vẫn chưa thấy em trai cô ấy gửi lời mời kết bạn.

Về khách sạn, tôi tắm rửa xong nằm trên giường,

Mỗi phút mở khung chat tới tám trăm lần.

Chẳng lẽ tôi gặp phải lừa đảo rồi sao?

Trước mắt lại hiện ra vài dòng bình luận:

【Nam chính vừa bị đá, giờ đang uống rượu trong quán bar.】

【Khoan đã, ai ném điện thoại của ảnh vào xô đá vậy?】

2

Điện thoại!

Xô đá!

Tôi làm theo lời bình luận, quét mã thuê xe đạp điện rồi lao đến địa chỉ được chỉ.

Chờ khoảng hai mươi phút, tôi thở hồng hộc đứng trước cửa quán bar.

Một vệ sĩ mặc vest, đeo găng tay trắng nhanh chóng bước ra đón tôi.

Đúng là quán bar cao cấp, đón tiếp cũng “cao cấp” hơn người.

“Chào cô, xe đạp không được đậu ở đây ạ.”

“Nhưng bản đồ ghi rõ đây là điểm đỗ mà, tại sao lại không được?”

Ánh mắt đánh giá người nghèo của bảo vệ càng khiến tôi tức:

“Chúng tôi quy định là không được đậu ngay trước cửa chính, thưa cô.”

【Nam chính sắp ngất rồi, ai sẽ là cô gái may mắn đỡ được anh ta đây? Mong chờ quá!】

Tôi nghiến răng, đẩy xe ra mép đường.

Hệ thống thông báo tôi đã đậu ngoài khu vực cho phép, thu thêm 15 tệ phí điều phối.

Cái cậu thiếu gia trong bình luận, tốt nhất là phải trả tôi 50015 tệ cho công lao này.

Tôi nhìn về phía trung tâm quán bar.

Người đàn ông ngồi ở ghế chính giữa.

Anh ta mặc áo sơ mi đen, cài cúc lơi lỏng, cổ áo chữ V sâu đến tận bụng, lộ rõ cơ bụng săn chắc.

Dáng người này…

Không đúng! Phải nhớ lại năm vạn của tôi trước đã!

Tôi đi tới, thò tay vào xô đá móc điện thoại của anh ta ra.

Còn chưa kịp vui được hai giây,

Người đàn ông kia nhìn thấy liền giật lấy rồi… ném lại vào xô đá.

“Cô ấy vậy mà lại không chấp nhận tôi!

Quăng vô cho cô ấy tỉnh táo lại!”

Vừa ném điện thoại vào nước đá, anh ta còn cười như được an ủi, giọng nói run run, rõ ràng đã say khướt.

【Nam chính mê đắm yêu đương, ai đối xử tốt một chút là muốn giao hết gia tài.】

【Nhưng mà anh này đáng sợ thật, yêu qua mạng vài tháng đã muốn tặng nhà tặng xe, làm cô gái kia tưởng gặp lừa đảo, liền chặn luôn.】

Tôi cứ nghĩ chị gái anh ta đã đủ hào phóng rồi.

Không ngờ anh ta còn rộng tay hơn.

“Anh tên là gì vậy?”

“Tôi là Lục Hoài Trăn.”

Tên này nghe quen quá, hình như tôi từng nghe ở đâu rồi.

“Nhà anh ở đâu? Để tôi đưa tôi về nhé.”

Anh ta say đến mức không nói nổi câu nào.

Tôi lục lại các bình luận đã trôi qua, tìm được địa chỉ nhà anh ta.

Vừa mới đỡ anh ta dậy, nhân viên phục vụ đã mang hóa đơn đến.

“Chào cô, đây là hóa đơn ạ.”

Mười tám ngàn sáu trăm sáu mươi tệ!

Tôi trừng mắt nhìn nhân viên.

Anh uống… vàng à?!
488 ------------------------------3438735
Xem full ở commnet nhé mn 😍00:49:59

[Full] Sau khi sinh thường, bác sĩ lo con có thể bị tan máu.Đặc biệt chú ý đến nhóm máu của bé.Mẹ chồng tôi nổi trận lôi...
06/08/2025

[Full] Sau khi sinh thường, bác sĩ lo con có thể bị tan máu.

Đặc biệt chú ý đến nhóm máu của bé.

Mẹ chồng tôi nổi trận lôi đình:

“Bố chồng, chồng con và cả con đều nhóm máu O, sao có thể sinh ra đứa trẻ nhóm A?”

“Cô ra ngoài lén lút với ai phải không?”

Chồng tôi đánh đập, bắt tôi phải khai ra tình nhân.

Nhưng tôi chưa từng làm điều gì sai trái, dù thế nào cũng không chấp nhận nỗi oan này.

Cuối cùng, tôi và con bị thiêu sống trong biển lửa.

Chồng tôi lấy tiền bồi thường bảo hiểm khổng lồ, cưới vợ mới, đưa cha mẹ hắn sống cuộc đời giàu sang.

Còn bố tôi thì vì điều tiếng hàng xóm mà lên cơn đau tim nhập viện.

Mẹ tôi vừa chăm bố, vừa lần ra sự thật:

Chồng tôi thật ra nhóm máu A!

Trong khi bố chồng là nhóm O, thì người phản bội thực sự lại chính là mẹ chồng!

Bố mẹ tôi không chịu nổi, đem kết quả xét nghiệm đến chất vấn gia đình hắn, kết cục bị cả nhà hắn đẩy từ tầng 22 xuống, mất mạng oan ức!

Tôi, lúc đang xếp hàng chờ uống canh Mạnh Bà, tức đến mức… trọng sinh rồi!

Chương 1

Ngày sinh con, tôi đau đến mức như xương cốt đều vỡ nát.

Cả người ướt sũng như con vịt bị vớt từ dưới hồ lên.

Trải qua một ngày một đêm dằn vặt, tôi cuối cùng cũng được đẩy ra khỏi phòng sinh, chuyển vào phòng hậu sản.

Chồng tôi hằm hằm mặt, giọng đầy trách móc:

“Lúc tiêm thuốc co tử cung, sao cô không ngăn cản người ta?”

“Y tá nam, bác sĩ nam ra vào liên tục, thân thể cô bị người ta nhìn thấy hết, cô không biết giữ thể diện cho tôi à?”

Tôi từ từ tỉnh táo lại, nhìn quanh một lượt – rất chắc chắn, tôi đã sống lại.

Mẹ chồng – người lúc nào cũng cay nghiệt – lên tiếng:

“Đúng vậy! Có ai sinh con mà làm quá lên như cô?”

“Hồi xưa chúng tôi toàn tự sinh ở nhà, hôm sau vẫn đi làm được.”

“Còn cô, gây bao phiền toái, bỏ ra tận sáu triệu thuê người chăm sóc sau sinh. Cô chẳng kiếm được đồng nào, lại còn đòi mua sữa đủ loại. Không làm chủ gia đình thì đâu biết gạo dầu mắm muối đắt đỏ chừng nào!”

“Còn để đàn ông thấy hết, đúng là làm mất mặt nhà họ Lưu chúng tôi!”

Tôi gắng gượng thân thể mềm nhũn, “Lưu Khải, anh trả điện thoại cho tôi. Tôi muốn gọi bố mẹ, về nhà ở cữ.”

“Hừ, biết điều đấy. Nói trước, nếu cô muốn về thì phải bảo bố mẹ cô đưa tiền. Nhà họ Lưu chúng tôi không chịu nổi nhục này đâu.”

Lưu Khải đắc ý:

“Coi như cô còn sinh được con trai, tôi nể tình đó, để xem bố mẹ cô có mang đặc sản đến bồi bổ thêm không.”

Dù kiếp trước hay kiếp này, hắn vẫn vô sỉ như vậy.

Ngay trong ngày tôi sinh con, hắn đã lộ nguyên hình.

Bộ mặt hiền lành tử tế biến mất hoàn toàn.

Gia đình sản phụ giường bên không chịu nổi, lên tiếng bênh vực:

“Nói công bằng đi, nhà các người suy nghĩ có vấn đề thật đấy!”

“Người ta sinh con là như bước qua Quỷ Môn Quan, vậy mà nhà anh thì chơi mạt chược ngay cửa phòng mổ. Chưa từng thấy nhà nào coi con dâu không ra gì như vậy!”

“Không biết còn tưởng nhà anh có ngai vàng cần nối dõi. Việc sinh tử mà còn phân biệt nam nữ, ai giúp mẹ tròn con vuông thì người đó mới là bác sĩ, y tá giỏi!”

Bà mẹ giường bên phẫn nộ nói tiếp:

“Đúng đó, bà là mẹ chồng, không lo nấu gì bồi bổ cho con dâu, còn ở đây bàn chuyện…”

Bà ấy dừng lại, không nói tiếp, nhưng tôi thấy rõ sự ghê tởm ẩn trong lời chưa nói.

Mẹ chồng bị nói trúng, hừ lạnh một tiếng:

“Chẳng phải ai cũng từng sinh con? Là cô ta làm quá lên thôi!”

Tôi đảo mắt tìm quanh:

“Người giúp việc sau sinh của tôi đâu?”

Lưu Khải ấp úng, tránh né câu hỏi, giả vờ không biết.

Nhìn vẻ mặt gian giảo của hắn, tôi tức điên.

Kiếp trước, chính mẹ chồng xúi tôi sa thải người chăm hậu sản.

Bà ta giả bộ tốt bụng, nói sẽ đến chăm tôi.

Nhưng lại đem trứng gà mẹ tôi chuẩn bị cho tôi sang cho em chồng tẩm bổ.

Thậm chí còn giết con chó Golden tôi nuôi suốt bảy năm nấu canh cho tôi uống.

Bà ta bảo: “Chó có vi khuẩn, ảnh hưởng đến cháu đích tôn.”

Con Golden tôi nuôi như con ruột, vậy mà họ ăn sạch không chừa.

Chưa dừng lại ở đó, sau khi biết con tôi là nhóm máu A, bà ta phát điên, xúi giục Lưu Khải ly hôn.

Tôi không được chăm sóc đúng cách suốt thời gian ở cữ.

Nhà thì lạnh, không cho bật điều hòa.

Con tôi vừa sinh ra đã lạnh đến phát khóc trong chăn.

Họ còn cắt điện giữa ban ngày để hành hạ tôi.

Không có nước nóng pha sữa, sữa mẹ tôi cũng cạn kiệt.

Tôi định cầu cứu bố mẹ, nhưng bị họ kiểm soát chặt chẽ, điện thoại cũng bị cướp mất.

Lần này, tôi phải lấy được điện thoại trước khi bác sĩ đến kiểm tra – phải gửi tin cầu cứu!

“Nhanh lên, tôi còn phải đăng ảnh khoe con lên mạng xã hội nữa!”

Lúc này, Lưu Khải chưa định thu lại điện thoại, miệng vẫn lẩm bẩm:

“Mẹ tôi nói cũng đúng, đàn bà sinh con thôi mà. Hồi xưa có gì ăn đâu, ăn bánh bắp cũng sinh xong ở cữ được.”

Chương 2

“Sau này con còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền, đừng thuê người chăm nữa, để mẹ anh đến chăm cô!”

Tôi gật đầu:

“Đưa điện thoại cho tôi, nhanh lên!”

Lưu Khải tưởng rằng tôi đã nhượng bộ.

Nhưng ngay khi lấy được điện thoại, tôi lập tức gửi đi hàng loạt tin nhắn.

Gửi cho bố mẹ tôi.

Gửi cho bạn thân Tiểu Nguyệt.

Gửi cho dì ở trung tâm thuê người chăm sóc sau sinh.

Tôi lập tức mời người chăm quay lại chăm sóc tôi.

Còn những lời lải nhải của Lưu Khải và mẹ anh ta, tôi hoàn toàn làm ngơ.

Chỉ đến khi tất cả tin nhắn đã được gửi đi, tôi mới cảm thấy điều này quá không chân thực.

Cố gắng lê thân thể kiệt sức, tôi muốn nhìn con một chút.

Sản phụ giường đối diện nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại.

Cô ấy cười nhạt, trên gương mặt giản dị ấy còn xen chút khinh bỉ khó nói thành lời.

Tôi cười gượng, đối mặt với một nhà đầy sói dữ.

Giờ nếu tôi lật bài ngửa, gây ầm lên, đến chút cơ hội cầu cứu này cũng không còn.

Trước giờ tan ca buổi tối, bác sĩ chính đặc biệt đến thăm khám để xác nhận tình trạng của tôi.

Bác sĩ nam, dáng vẻ lịch thiệp, cầm bản kết quả kiểm tra của bé rồi hỏi nhóm máu của tôi.

“Cô Tống, giờ chúng tôi sẽ khám sức khỏe cho bé. Ở đây có ghi cô là nhóm máu O, còn bé là nhóm A, khả năng sẽ xuất hiện vàng da do tan máu.”

Lưu Khải trợn tròn mắt, hét lên:

“Nhóm máu của con là gì cơ?”

Anh ta bước nhanh tới, túm lấy cổ áo bác sĩ:

“Anh nói lại lần nữa xem?”

“Đứa bé rốt cuộc là nhóm máu gì?”

Cả phòng bệnh lập tức biến sắc.

Bác sĩ chính vẫn bình tĩnh, không hề nao núng.

Anh ta nhẹ nhàng gỡ tay Lưu Khải xuống như đánh Thái Cực:

“Báo cáo cho thấy bé là nhóm máu A, trường hợp này có nguy cơ vàng da tan máu khá cao.

Gia đình cần chú ý đến tình trạng của bé, nếu có gì không hiểu, hãy liên hệ với bác sĩ và y tá trực ban.”

Mẹ chồng tôi gào lên:

“Sao có thể như vậy được? Sao nhóm máu của con không giống mẹ?”

“Hơn nữa, con trai tôi và con dâu đều là nhóm máu O, sao lại sinh ra con nhóm A?”

“Có phải các người抱错[“Bế nhầm”] rồi không? Lấy nhầm đứa cháu đích tôn của chúng tôi, tráo cho chúng tôi một đứa trẻ có bệnh?”

Giọng the thé của bà ta làm con tôi trong lòng tôi hoảng sợ bật khóc.
773 ------------------------------3462181
Xem full ở commnet nhé mn 😍22:47:10

[Full] Ta khắc phu.Phàm kẻ nào đàm hôn sự với ta, tất gặp phải đại họa.Phụ thân ta lại vui mừng khôn xiết.Người đem ta g...
06/08/2025

[Full] Ta khắc phu.

Phàm kẻ nào đàm hôn sự với ta, tất gặp phải đại họa.

Phụ thân ta lại vui mừng khôn xiết.

Người đem ta gả cho tử đối đầu của mình – Tể tướng Phí Chi Hành.

Kết quả, vòng eo tựa lưng chó săn của gian tướng kia, hóa thành lưỡi đao đoạt mệnh, mỗi nhát đều muốn lấy mạng ta.

Hắn ghì chặt ta nơi giường, giọng khàn khàn cất lên: "Những kẻ từng nghị thân với nàng trước đây, đều là bị vi phu hãm hại cả."

Ta là đích nữ của phủ Tướng quân, thân phận cao quý, dung nhan khuynh thành.

Sau khi ta đến tuổi cập kê, bà mối khắp kinh thành chen lấn giẫm nát ngưỡng cửa nhà ta.

Thế nhưng, không ngoại lệ, bất cứ ai cùng ta nghị thân đều gặp đại họa.

Tin đồn ta khắc phu lan rộng khắp kinh đô.

Hoàng đế không thể khoanh tay đứng nhìn, ban một đạo thánh chỉ, tuyên ta nhập cung làm phi.

Nhưng ai ngờ, ngay trong ngày tuyên chỉ, hoàng đế đột nhiên tiêu chảy không ngừng, sắc mặt trắng bệch, đi đứng cũng phải vịn tường.

Hoàng đế kinh hãi đến mức ngay trong đêm vội vã thu hồi thánh chỉ, còn lớn tiếng phán rằng: "Nữ tử này khắc phu, quả thực hung ác!"

Hoàng đế đã phán một lời như đinh đóng cột, từ đó về sau, kinh thành không ai còn dám cưới ta.

Mẫu thân ta lo lắng đến mặt mày u ám, duy chỉ có phụ thân ta lại không bận tâm chút nào.

2

Hôm ấy, phụ thân sau khi hạ triều trở về, mặt mày rạng rỡ, ba bước gộp thành hai, lao thẳng vào phòng ta, lớn tiếng hỏi: "Yên nhi, có muốn thành thân không?"

"Phụ thân, nữ nhi nào mà không muốn thành thân chứ?" Ta thở dài đáp.

"Phụ thân đã xin thánh chỉ ban hôn cho con rồi!" Người vui vẻ tuyên bố.

"Lời này là thật?"

"Đối phương là ai?"

Ta và mẫu thân gần như đồng thời đập bàn đứng dậy.

"Phí Chi Hành!" Phụ thân vuốt râu, lớn tiếng nói.

"Phụt!"

Ta và mẫu thân suýt nữa thì đồng loạt phun máu.

"Lão gia, chàng hồ đồ rồi sao? Chàng muốn gả Yên nhi cho Phí Chi Hành ư?" Mẫu thân bật khóc, xoay một vòng tại chỗ, muốn tìm gia pháp trị phụ thân.

Phí Chi Hành là đương triều Tể tướng, thiên tư trác tuyệt, dung mạo xuất chúng, là giấc mộng của vô số quý nữ trong kinh thành.

Nhưng, hắn chính là đại địch của phụ thân ta!

Một người là thủ lĩnh văn thần, một người là thống soái võ tướng, trời sinh đã đối nghịch nhau.

Trên triều đình, hai người đấu đá không ngừng, hận không thể một đao chém đứt quan hệ.

Thiên hạ ai ai cũng biết, bọn họ là tử đối đầu, không chết không thôi!

"Phụ thân, người đây là muốn gả nữ nhi sao? Người rõ ràng là muốn hại nữ nhi! Người muốn đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vậy thì nói thẳng đi! Người muốn ta tự sát hay treo cổ, cứ chọn một cách!" Ta đau đớn kêu lên.

"Ấy, dù sao cũng không đến mức thực sự thành thân.

Chỉ cần đính hôn để tên đó bị khắc đến trọng thương hoặc mất mạng, phụ thân sẽ lập tức xin chỉ rút hôn.

Yên nhi, con có thân thể khắc phu trời sinh, sao có thể không giúp phụ thân chứ?" Trong râu của người viết đầy hai chữ "tính toán".

Phụ thân, người còn chút lễ nghĩa nào không?

Thôi được, miễn người vui là được.

Ta uể oải trở về viện của mình.

Đêm ấy, nghe nói mẫu thân khóc lóc, bắt phụ thân quỳ trên ván giặt suốt một đêm.

3

Vậy mà, hôn sự giữa ta và Phí Chi Hành cứ thế mà định xuống.

Sau này, ta nghe nói, phụ thân đã liều mình chèn ép Phí Chi Hành ngay trên triều đình.

Ép đến cùng, Phí Chi Hành mắt đỏ gay, nghiến răng nói: "Vì nước hy sinh, bản tướng còn không sợ, lẽ nào lại sợ cưới Nam Cung Yên? Chỉ coi như vì dân trừ hại!"

Hoàng đế cảm động vô cùng, lập tức ban hôn ngay tại chỗ, khen ngợi rằng: "Phí khanh đúng là lương thần hộ quốc, dũng cảm mà đại nghĩa!"

Nghe đi, "vì nước hy sinh", "vì dân trừ hại"… đây là lời nghiêm túc sao?

Phí Chi Hành, ta cầu chúc ngươi cũng tiêu chảy ba nghìn dặm!

4

Từ sau khi định thân, phụ thân ta như uống nhầm thuốc, ngày nào cũng hai mắt trợn tròn, chỉ mong chờ Phí Chi Hành gặp xui xẻo.

Nhưng chẳng hiểu tên gian tướng đó có thể chất đặc biệt gì, đã một tháng trôi qua màhắn vẫn bình an vô sự.

Phụ thân ta bắt đầu sốt ruột.

Không chỉ người sốt ruột, ta cũng sốt ruột.

"Phụ thân, lần này người tính sai rồi đúng không? Hay là ta bỏ trốn đi, giữ mạng quan trọng hơn!"

"Yên nhi, con có biết hoàng đế ban hôn nếu con bỏ trốn sẽ bị tru di cửu tộc không?"

Mẫu thân nghe xong, lập tức khóc lớn, cầm gậy đuổi đánh phụ thân khắp viện: "Huhu… ta giết chàng trước!"

"Phu nhân, bớt giận.

Thật sự không còn cách nào, vậy thì gả đi.

Có khi bái đường xong sẽ phát huy hiệu lực ngay.

Chúng ta phải tin tưởng Yên nhi, dù sao ngay cả hoàng đế cũng nói Yên nhi khắc phu, quả thực hung ác!"

Phụ thân vừa chống đỡ vừa cầu xin tha mạng.

Phụ thân, người có nghe thấy mình đang nói gì không?

5

Khoảnh khắc Phí Chi Hành đến đón dâu, ta và mẫu thân khóc càng lúc càng to.

Thật sự giống như sinh ly tử biệt.

Ta không biết khi đến Tể tướng phủ, Phí Chi Hành sẽ đối phó với nữ nhi của kẻ tử thù như thế nào.

Phụ thân ta mặt mày xám xịt, tựa hồ trong thoáng chốc đã già đi mười tuổi nhưng vẫn vỗ ngực cam đoan với ta: "Yên nhi đừng sợ, con chỉ cần qua loa đối phó với tên gian tướng đó, phụ thân nhất định tìm cơ hội giúp con xin chỉ ly hôn!"

Phụ thân, người có thể im lặng không? Ta còn tin người sao?

Ta khóc đến sưng cả mắt, ngồi trên giường tân hôn, mang tâm thế đón nhận cái chết, chờ Phí Chi Hành.

Thật ra, ta và Phí Chi Hành không hề xa lạ.

Ngược lại, khi còn nhỏ, hai nhà chúng ta là hàng xóm của nhau.

Khi ấy, phụ thân ta vẫn chưa là đại tướng quân, còn Phí Chi Hành cũng chưa thành gian tướng.

Hai nhà vốn thân cận, quan hệ vô cùng tốt đẹp.

Phí Chi Hành lớn hơn ta 5 tuổi, từ nhỏ đã rất đẹp.

Khi ta mới 3 tuổi, đã ngày ngày ôm lấy chân hắn, khóc lóc đòi gả cho hắn.

Sau này, hắn càng lớn càng tuấn mỹ như ngọc, mỗi lần ta nhìn thấy hắn liền đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Nhưng rồi, hắn bước chân vào triều đình, ngày càng bất đồng quan điểm với phụ thân ta.

Hai người trở thành tử đối đầu, hai nhà cũng từ đó tuyệt giao.

Bây giờ, ta lại gả cho hắn, đúng là trớ trêu thay...

Đang nghĩ đến rối bời, bỗng nhiên, khăn voan đỏ trước mắt ta bị nhấc lên.

Một gương mặt tuyệt sắc vô song hiện ra trước mắt ta.

Dưới ánh nến hỷ, đôi mắt phượng của hắn ánh lên vẻ sắc bén, đuôi mắt hơi nhếch, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, mày như mực vẽ, mắt tựa sao trời, tựa hồ thần tiên hạ phàm…

Chỉ là, dù đồ tể có đẹp đến đâu thì vẫn là đồ tể!

Ta bắt đầu run rẩy toàn thân.

Nhưng, ta là hổ nữ xuất thân từ nhà võ tướng, không thể để mất thể diện phủ Đại tướng quân.

Ta vươn cổ, lớn tiếng nói: "Gian tướng, muốn giết muốn chém, cho ta một nhát thống khoái!"

6

"Phu nhân nói đùa rồi."
1452 ------------------------------8732266
Xem full ở commnet nhé mn 😍20:20:37

Address

978 Quang Trung Street, Chanh Lo Ward, Quang Ngai

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Lâm Đồng Tôi Yêu posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Lâm Đồng Tôi Yêu:

  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share