17/08/2024
Bầu trời của con
Ba ơi, Ba biết không? Con rất tự hào và hạnh phúc là con của Ba. Mai là Vu Lan. Những dòng viết này, con dành cho Người Cha kính yêu của con.
Tuần trước nữa, khi Thư còn ở Đà Nẵng, một buổi sáng, bạn nhắn con: "Ola... Nhìn thương không mi?" rồi gửi kèm một video ngắn quay cảnh ba mẹ và bạn đang ngồi quán nước ở Hội An; hai bác vui khoẻ, Thư vẫn thần thái và bản lĩnh như mọi khi, con rất vui. Dòng tin nhắn tiếp theo, bạn nhắn "Ba mẹ già rồi", con hồi đáp "Câu này buồn quá mi", bạn tiếp "Ngồi mở xem (video) ở phán Phê La mà rưng rưng hồi nào không hay", "Tau mới đổi vé, ở thêm 2 ngày nữa với ba mẹ rồi mới vô (Sài Gòn) huhu".
Vậy là nguyên ngày đó, cứ có thời gian là con lấy video ra coi. Thấy sao những bình dị lại phi thường và dễ thương vô cùng. Tối đó làm về trễ, chạy xe trên đường mà cứ nhớ câu nhắn, đúng hơn là câu nhắc của Thư, con rưng rưng nước mắt, rồi khóc ngon lành.
Sáng nay, trong dòng tin trao đổi một số việc, cuối tin Tuấn chia sẻ "Tự dưng tau nghĩ thấy tuổi ba mẹ tau lớn quá. Cảm thấy không còn nhiều năm nữa. Nên phải trân trọng những khoảng thời gian này bên ba mẹ".
Trời ơi, vốn con đã quý Tuấn từ lâu, vì bạn sống tình cảm và tử tế, mà nay thấy thương nó vô cùng luôn Ba ơi. Nó biết nghĩ quá chừng.
Ba với con mấy năm gần đây nói chuyện nhiều hơn và về nhiều chủ đề hơn, nhưng vẫn không thường xuyên bằng con với Má. Con cũng hổng biết sao về vụ này, nhưng cũng nghe nhiều bạn chia sẻ tương tự rằng ít nói chuyện với ba hơn mẹ. Chắc tại những người cha có vẻ nghiêm khắc hơn những người mẹ.
Má vẫn thường nói với con "Ổng mắc nợ con. Ổng thương mày sao mà khủng khiếp luôn con ơi." Có lần má kể "Má nhớ hồi mới đẻ con. Ổng ẵm mày đưa lên trời mà reo lớn và vui sướng dữ lắm!".
Coi lại tin nhắn giữa Ba với con, không khác gì con đang độc thoại nội tâm "Ba ơi, nay con về trễ. Ba Má nghỉ trước đừng chờ. Con tranh thủ". Một loạt tin nhắn cùng nội dung nhưng khác ngày gửi, những ngày con về trễ. Lâu lắm mới có những dòng text từ Ba. Và nó sẽ là "Lo ngủ đó. Đừng thức khuya nhen", nếu con xin ở lại Sài Gòn (quận 1, quận 3, quận 4); "Mưa lớn, đường ngập, tranh thủ về nha Tú", khi thấy trời chuyển mưa.
Khi đi làm về trễ hơn bữa tối, nếu có món cá, sẽ là cá gỡ sẵn xương. "Ổng sợ con mắc cổ nên gỡ xương cá đó, coi như em bé không?", Má coi TV nhưng sẽ quay xuống giải đáp.
Trong những buổi sáng sau những đêm con đi về rất trễ (hơn tin nhắn) hoặc sau những lần bất đồng quan điểm quá lớn sẽ là những bữa ăn gia đình. Mới đầu sẽ im im và nghiêm nghị, sau đó cả nhà sẽ cười huề. Má sẽ nói "Ủa sao anh không nói gì nó đi, lúc ổng ở với mình thì càm ràm nó đi khuya đường xá xa xôi nguy hiểm, rồi không chịu ngủ, đi qua đi lại, giờ có nó thì im ru. Sao anh sợ nó quá vậy. Nói sau lưng không hà!". Những lúc như vậy thì cả nhà sẽ cười lên thành tiếng.
Con nhớ hồi nhỏ xíu đi học, nếu là Má chở thì là xe đạp, còn Ba thì là xe máy, tại Má sợ chạy xe máy. Có hôm Má chở đi bị va chạm nhẹ với ông người quen với nhà Nội mà bị ổng càm ràm. Về kể Ba nghe, Ba nhảy dựng lên, đi đòi công bằng cho hai má con. Không biết nội tình ra sao, thấy vợ con bị ăn hiếp là hơn thua cái đã. "Ổng không để tâm nhiều, suy nghĩ thoải mái nên ổng sống khoẻ. Ổng nóng tính, làm việc có phần nóng vội, nhưng ổng thương má lắm, ổng thương vợ con dễ sợ luôn", Má hay nói với con như vậy.
Lớn lên, con tiến hoá trong phương tiện di chuyển đến trường. Bắt đầu được chở hồi cấp 1, con tự đạp xe đi học từ năm cấp 2, rồi lên xe đạp điện năm lớp 10, lên xe máy năm lớp 11. Cứ mỗi lần thay đổi phương tiện, là Ba chạy sau lưng hết cả tuần đầu tiên. Còn nhỏ thì chạy kè kè, nhưng lớn hơn thì chạy ở đằng xa, tại sợ con quay lưng lại thấy, rồi kiểu "Người ta lớn rồi mà, đừng có trông như con nít nữa". Thật ra là có cho chạy thử nghiệm hồi lớp 3 thì phải, sao mà con lủi vô cái xe máy, Ba lật đật lao lên cũng lủi vô cái xe đó thành chụm ba đầu xe, ý là Ba đỡ cho con. Lần đó không sao hết, bị hết hồn thôi, nhưng con không được chạy xe đạp, vì không tự đảm bảo an toàn. Vô lớp có đứa còn ghẹo "Nãy thằng Tú xém bị xe tông, thấy ba nó hốt hoảng quá trời luôn"; vì đứa bạn nói giỡn rồi cười lớn trong khi con đang vừa sợ vừa quê nên con nhớ khúc này haha.
Hồi nhỏ, con mê cái máy Nintendo để chơi Mario. Ba Má hay hỏi "sáng giờ giết được mấy con trùm rồi con, cho mắt nghỉ xíu đi rồi chơi nữa". Nhưng mà đồ điện tử, nó dễ bị hư. Rồi còn đòi mua máy mới. Thời 2002 2003, cái máy nửa triệu là một số tiền; đợt đó, đang chờ xong vụ mùa mới có tiền mua máy. Mùa lúa hay mùa cây gì, con không nhớ nữa, nhưng con nhớ là đang chưa có tiền sẵn. "Máy hư thì nghỉ chơi". Con tưởng không được mua máy mới thiệt, ngồi ăn trưa mà nước mắt tự nhiên rớt xuống. Tính ra từ nhỏ cảm xúc của con đã "dồi dào và chất lượng" như vậy rồi. Vậy là chiều đó, Ba chở đi mua máy mới luôn, Má lấy tiền để dành. Con lại cười hihi. Nếu là bây giờ Má sẽ nói "Ừ mắc cười quá héng" với cái mặt rất "poker face".
Bắt dế, nuôi cá, nuôi ốc, bắn bi, thả diều, Ba chỉ con đủ. Mà nuôi mấy con đó một thời gian xong con chán, lại thành Ba nuôi.
Năm trước, con chạm đáy, con bị khủng hoảng tâm lí, con vỡ oà cảm xúc. Ba run run an ủi. Con hỏi "Đó giờ con có làm sai gì không? Con luôn cố gắng sống tốt mà sao mọi thứ cứ vẫn tệ?".
Ba nói "Con không có làm gì sai hết. Đó giờ ba rất tự hào về con. Từ nhỏ tới lớn, từ việc học tới việc làm, con luôn chủ động không bị nhắc nhở, không để ba má lo. Đi đâu ba cũng tự hào về con. Ba nói với má có con vậy còn muốn gì nữa..." Con được vỗ về và bình an trở lại sau đó, là nhờ có Ba.
Gần đây, Ba hạn chế ăn ngọt, Ba có mua sữa loãng xương, tự nhiên con thấy lo. Lo như Thư và Tuấn đang lo.
Ba nhớ bức thư con viết cho Ba Má lúc tặng quà nhân tháng lương đầu tiên không? Ở ngoài xã hội, con lanh lợi, nhưng không hiểu sao lại không mở miệng nói lời yêu thương được khi về nhà nên con ngồi viết bức thư đó. Năm 20 tuổi. Con viết có đoạn "Sau này, con không chắc con sẽ trở nên giàu có vật chất không nữa. Nhưng con biết chắc con sẽ sống tốt và trở thành người đàng hoàng. Ba Má đừng lo gì về con hết. Hãy tận hưởng cuộc sống thoải mái đi nhen. Vì con tự lo cho con được hết á".
Con tin là Ba sẽ đọc được. Con muốn gửi gắm đại ý "Con biết Ba Má sẽ luôn lo cho con. Con rất vui vẻ đón nhận và biết ơn. Nhưng Ba Má cũng đừng quên tận hưởng cuộc sống của mình. Vì con của Ba Má tự lo được hết. Bây giờ muốn làm gì hay muốn đi đâu chơi xa thì hãy thực hiện, con sẽ ủng hộ hết mình!"
Con cảm ơn Ba.
Tú yêu Ba Má.