06/09/2025
Mỗi đêm sau khi tắt đèn, nữ y tá trẻ đều lé//n vào phòng tôi, một lần gi/ả v/ờ ngủ, tôi chứng kiến bí mật kin//h hoà//ng của cô ta...
Tôi phải nằm viện hơn một tháng vì g/ãy chân sau t//ai nạ/n. Bệnh viện ban ngày đông đúc, nhưng về đêm thì vắng lặng đến rợ/n ngư/ời. Tôi nằm trong phòng đơn, chỉ có ánh sáng từ hành lang hắt qua khe cửa.
Ngay từ đêm đầu tiên, tôi đã nhận ra một điều l/ạ: cứ tầm nửa đêm, cánh cửa phòng khẽ mở ra, rồi bóng dáng nữ y tá trẻ tên Linh l/en lé/n bước vào.
Ban ngày, Linh dịu dàng, chăm sóc tôi tận tình, chẳng có gì bất thường. Nhưng đêm xuống, hành động lé//n lú//t ấy khiến tôi bồn chồn. Cô không bật đèn, không kiểm tra máy móc, chỉ đứng rất lâu bên giường tôi, có khi cúi xuống thật gần, thở dài khe khẽ.
Ban đầu, tôi nghĩ chắc là do cô ấy quá tận tâm, nhưng rồi tần suất đều đặn mỗi đêm khiến tôi bắt đầu ngh/i ng/ờ.
Tôi quyết định gi/ả v/ờ ngủ để quan sát.
Đêm hôm đó, khi kim đồng hồ vừa chỉ sang 12 giờ, tiếng “cạch” khe khẽ vang lên. Cánh cửa mở, Linh bước vào. Tôi khép chặt mắt, giữ hơi thở đều. Cô tiến lại gần, bàn tay lạnh buốt khẽ đặt lên trán tôi. Một cảm giác r/ùng mì/nh chạy dọc sống lưng, nhưng tôi cố chịu.
Rồi Linh ngồi xuống ghế, thì thầm:
— “Anh giống anh ấy quá… đến từng đường nét.”
Tim tôi như ngừng đập. Ai là “anh ấy”?... đọc tiếp dưới bình luận 👇