15/11/2025
Tôi đang kh/ám th/ai, thấy chồng bế nh//ân tìn//h xông vào phòng cấ//p cứ/u h/ét: “Bác sĩ, vợ tôi sắp sinh rồi!”, tôi cười lạnh ôm bụ/ng b/ầu ra đi và cái kết...
Ngày hôm đó, tôi nhớ mãi — ngày tôi chính thức nhìn thấy rõ bộ mặt thật của người đàn ông đầu gối tay ấp suốt 5 năm qua.
Tôi ma//ng th/ai ở tháng thứ bảy, bụng đã l/ộ rõ, nhưng vì cơ thể y//ếu nên bác sĩ hẹn tá/i khá/m định kỳ hàng tuần. Hôm ấy, tôi đi khám một mình. Chồng tôi — Hùng — nói bận công việc, không đi được. Tôi cũng quen rồi, vì từ khi tôi có bầ/u, anh ít khi quan tâm. Những tin nhắn kiểu “ăn gì chưa?”, “em m/ệt không?” dần biế/n m/ất. Thay vào đó là những đêm về khuya, những lần anh viện cớ đi công tác nhưng quên tắt định vị điện thoại.
Tôi biết, anh có ng/ười kh/ác. Nhưng tôi im lặng. Tôi nghĩ, khi đ/ứa b/é ra đời, anh sẽ thay đổi.
Hôm ấy, sau khi khám xong, tôi ngồi nghỉ trong hành lang bệnh viện, tay vuốt nhẹ lên bụng, nói khẽ với con:
— Con ngoan nhé, chỉ còn vài tháng nữa thôi, mẹ con mình sẽ hạnh phúc.
Nhưng đúng lúc đó, tiếng ồ/n à/o vang lên từ cửa cấ/p cứ/u khiến tôi g/iật m/ình quay lại.
Một người đàn ông đang bế một cô gái bụ/ng b/ầu chạy thẳng vào, vừa chạy vừa hé//t:
— Bác sĩ! Cứ/u với! Vợ tôi sắp sinh rồi!
Tôi thoáng thấy bóng dáng quen thuộc. Và chỉ một giây sau, tim tôi như v/ỡ ra.
Người đàn ông ấy… chính là Hùng — chồng tôi.
Anh bế cô gái trẻ ấy — người mà tôi từng nhìn thấy qua vài bức ảnh lé//n l//út trong điện thoại anh. Cô ta r//ên khẽ, gương mặt t/ái nh/ợt, miệng gọi yế/u ớ/t:
— Anh ơi, em đa/u quá...
Tôi đứng lặng. Mọi âm thanh xung quanh như ta/n b/iến. Chỉ còn nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực, và cảm giác t/ê d/ại lan khắp người.
Y tá đẩy băng ca ra, Hùng đặt cô ta lên, rồi chạy theo, không hề ngoái lại.
Tôi không biết mình ngồi bao lâu. Khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, tôi chỉ khẽ cười — một nụ cười lạ/nh lẽ/o và ca/y đắ/ng nhất đời mình.
Bao năm yêu thương, bao h/y sin/h, hóa ra chỉ đổi lại một cảnh tượng như thế này: tôi ôm bụn/g bầ/u đi kh/ám th/ai một mình, còn anh ta thì bế nh/ân tì/nh vào phòng sinh, miệng gọi cô ta là “vợ tôi.”
Tôi đứng dậy, rút điện thoại ra... đọc tiếp dưới bình luận 👇