04/11/2025
16 năm bươn trải ở Hồng Kông hết bốc vác thuê đến làm giúp việc, tôi mới có cơ hội trở về quê hương. Ngày về nước, bà chủ đưa cho tôi phong bì đỏ dày cộp nói khi nào về đến quê mới được mở. Nghĩ đó là tiền ông bà chủ thưởng thêm, nhưng không ngờ...
Dì Mai đã làm giúp việc cho gia đình ông bà Lưu ở khu Mid-Levels, Hồng Kông, suốt 16 năm. Nhưng giờ, ở tuổi 65, xương cốt đã rệu rã, dì Mai phải trở về quê nhà ở miền Trung. Dì chỉ có một nguyện vọng đơn giản: Dùng số tiền tích cóp được sửa sang lại căn nhà cũ kỹ và an hưởng tuổi già.
Ngày cuối cùng, không khí trong căn hộ sang trọng lặng đi. Ông Lưu, người đàn ông nghiêm khắc, luôn mặc vest chỉnh tề và hiếm khi nở nụ cười, chỉ nói vỏn vẹn: "Tối nay, chúng tôi sẽ tổ chức một bữa cơm nhỏ cho dì."
Bữa cơm diễn ra nhanh chóng, khách sáo. Dì Mai hiểu, dù có gắn bó thế nào, dì vẫn là người làm thuê.
Khi dì xách va li ra cửa, ông Lưu đưa tay ra chặn lại. Trên tay ông là một chiếc phong bao đỏ dày cộp.
Dì Mai xúc động, nước mắt chực trào. Dì cúi đầu nhận lấy, tay run run. "Cảm ơn ông bà. Tôi... tôi không có gì để đáp lại."
Ông Lưu chỉ gật đầu, rồi quay vào nhà, không một lời tạm biệt dài dòng. Dì Mai bước lên chiếc taxi, cảm thấy trống rỗng và hụt hẫng. "16 năm gắn bó," dì nghĩ. "Chủ nhà vẫn là chủ nhà."
Chiếc phong bao đỏ thật nặng. Dì đoán chừng đó là một khoản tiền thưởng Tết lớn, hoặc tổng số tiền lương còn lại.
Sau chuyến bay dài, dì Mai về đến căn nhà cấp bốn xiêu vẹo của mình. Mệt mỏi và cô đơn, dì ngồi xuống chiếc ghế gỗ ọp ẹp. Dì vuốt ve chiếc phong bao đỏ, giờ đã nhàu đi một chút, và quyết định mở nó ra.
Bên trong không phải là tiền mặt. Mà là một xấp giấy tờ... Đọc tiếp dưới bình luận👇👇👇👇