Con Đường Giác Ngộ

Con Đường Giác Ngộ Công Đức Vô Lượng

03/08/2025
🪷 XIN HỒI HƯỚNG VÀ GIẢI TÂM TỪ TỚI NHỮNG NGƯỜI GẶP NẠN TRÊN BIỂN HẠ LONG 🪷Xin mọi người dành chút thời gian, hồi hướng c...
21/07/2025

🪷 XIN HỒI HƯỚNG VÀ GIẢI TÂM TỪ TỚI NHỮNG NGƯỜI GẶP NẠN TRÊN BIỂN HẠ LONG 🪷

Xin mọi người dành chút thời gian, hồi hướng chút năng lượng lành. Gửi lời nguyện cầu đến những người đã khuất, và những người đang chịu tổn thương. Chúng ta không thể làm gì nhiều, nhưng một tâm niệm thiện lành. Cũng có thể hoá thành ánh sáng giữa những mất mát. NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT 🙏🏻🙏🏻🙏🏻

🪷 Cúi đầu con xin đảnh lễ Tam Bảo, Chư Phật và Bồ Tát, Chư Thánh Hiền Tăng, Chư Thiên, Thiện Thần, Long Vương, Hộ Pháp... xin các Ngài rủ lòng đại bi, dùng tâm từ phổ độ các vong linh nạn nhân nơi biển cả được siêu độ, lìa xa cảnh trầm luân, vãng sanh về cõi an lành, không còn khổ đau, không còn sợ hãi.

🪷 Nguyện ánh sáng của Phật pháp chiếu soi đến tận những tầng sâu tối mịt, nơi thân xác tan vào nước lạnh, nơi hương hồn còn ngơ ngác chưa biết đường về. Cầu mong từng linh thức sớm được khai mở, được tiếp độ về cảnh giới an lành, được ôm ấp trong vòng tay đại từ của mười phương chư Phật.

🪷 Nguyện cho những người còn ở lại – những người cha, người mẹ, người vợ, người con… trái tim rướm máu mà vẫn phải bước tiếp trong cõi đời này. Cầu mong họ được chở che bởi tình người, được sưởi ấm bởi ngọn lửa từ tâm của cộng đồng. Để từ trong đau thương, vẫn nảy nở niềm tin, vẫn tìm thấy một bờ bến an trú cho tâm hồn.

🪷 Con xin nguyện hồi hướng chia sẻ tất cả những phần công đức phước báu và thiện pháp mà con đã làm được từ trước cho đến ngày nay, xin nguyện cầu siêu độ đến những người gặp nạn nơi biển sâu - chuyến tàu sinh tử tại Vịnh Hạ Long, Quảng Ninh, Việt Nam ngày 19/7/2025.

🪷 Nguyện cho tất thẩy các hương linh đã khuất, chúng sinh dù đang ở cảnh giới nào cũng được nương từ lực Tam Bảo.

Quy Y Phật - chúng sinh không đoạ địa ngục.
Quy Y Pháp - chúng sinh không đoạ ngạ quỷ.
Quy Y Tăng - chúng sinh không đoạ bàng sanh.

🪷 Cầu nguyện cho mọi người, mọi loài được tỉnh giác lìa mê, xa dời đường dữ, sanh về những cảnh giới an vui, nhất là được tái sinh làm người, để tiếp tục tu tập Phật Pháp, hộ trì cho Chánh Pháp được trường tồn.

🪷 Xin nguyện hồi hướng tới khắp pháp giới chúng sanh đời đời kiếp kiếp đều đầy đủ nhân duyên lành với Tam Bảo, sanh về cảnh lành, gặp Phật nghe Pháp. Dứt sạch oan khiên, hoá giải mọi oán thù, tiêu tai mọi nghiệp chướng, đồng hướng tới giải thoát khỏi mọi nỗi khổ, niềm đau, để sống đời hiện tại được an vui, hạnh phúc tuyệt đối, sớm trọn thành Phật Đạo.

🪷 Xin Phật chứng minh cho tất cả những tâm nguyện này của con được thành tựu.
🪷 Nam Thập Phương Thường Trụ Tam Bảo Tác Đại Chứng Minh. 🙏🏻🙏🏻🙏🏻
🪷 Nam Mô A Di Đà Phật 🙏🏻🙏🏻🙏🏻
🪷 OM MANI PADME HUM 🪷

🌿SỐNG ĐÚNG VỚI CHÍNH MÌNH, CON ĐƯỜNG AN LẠC GIỮA NHÂN GIAN.Trong cõi đời vô thường này, chúng ta không thể làm vừa lòng ...
07/07/2025

🌿SỐNG ĐÚNG VỚI CHÍNH MÌNH, CON ĐƯỜNG AN LẠC GIỮA NHÂN GIAN.

Trong cõi đời vô thường này, chúng ta không thể làm vừa lòng tất cả mọi người. Đức Phật từng dạy: “Người khen, kẻ chê là chuyện thường ở đời.” Nếu ta cứ chạy theo lòng người, mãi mong cầu được yêu mến, được chấp nhận, thì chẳng khác nào chiếc lá trôi giữa dòng, mất phương hướng, không biết mình là ai.

Được ai thì là duyên, mất ai thì cũng là duyên tan. Có người đến để yêu thương, có người đến để dạy ta bài học của buông bỏ. Hãy bình thản đón nhận điều đó. Vì nếu ta cố gắng được lòng tất cả, đến cuối cùng điều ta đánh mất chính là bản ngã thanh tịnh của mình.

Đừng cố gắng trở thành một ai đó chỉ để đổi lấy một ánh nhìn thương cảm hay một cái ôm vụ lợi. Càng gồng mình để chiều ý thiên hạ, ta càng xa rời chính ta – xa rời sự thật của tâm hồn mình.

Thà bị hiểu lầm, thà bị ghét bỏ, nhưng vẫn được là chính mình – chân thật, an nhiên và không giả tạo. Đó mới là con đường của người học Phật – lấy trí tuệ soi đường, lấy từ bi mà sống, nhưng không để bản thân đánh mất chánh niệm vì những lời thị phi.

Cuối cùng, điều quan trọng không phải là người khác nghĩ gì, mà là ta có đang sống với chánh tâm hay không. Chỉ cần mỗi ngày, khi quay về với chính mình, ta vẫn cảm nhận được niềm vui trong từng hơi thở, sự bình yên trong từng bước chân, thế là đủ.

Cuộc đời không cần ồn ào hay quá nhiều tán thưởng. Chỉ cần tâm không loạn, lòng không phiền, mỗi ngày qua đi đều trọn vẹn trong tỉnh thức và thương yêu bản thân — đó mới là hạnh phúc chân thật.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

(Người Truyền Pháp)

Nam mô A Di Đà Phật
Xin thường niệm

TẠI SAO NÓI TRƯỚC LẠI " BƯỚC KHÔNG QUA ?"... 1. Theo nghĩa đen : Khi mình nói trước một điều mình sẽ làm, sẽ đạt được, s...
05/07/2025

TẠI SAO NÓI TRƯỚC LẠI " BƯỚC KHÔNG QUA ?"...

1. Theo nghĩa đen : Khi mình nói trước một điều mình sẽ làm, sẽ đạt được, sẽ thành công, thì thường… không làm được, không tới nơi, bị cản lại. *Nghĩa bóng: Nói càng sớm - thì “nghiệp”càng chướng.

2. Vì sao lại “không qua”? (Dưới góc nhìn nhân quả – nghiệp lực):

a. Khởi tâm kiêu mạn – sinh ra nghiệp ngăn chướng. -Khi mình nói trước, thường không chỉ để thông báo - mà để thể hiện, để khoe, để khẳng định bản thân. Ngay giây phút đó, trong tâm đã khởi mạn, khởi “ngã chấp”, khởi vọng tưởng: -“Tôi sẽ làm được.” -“Tôi chắc chắn sẽ thành công.” -“Không ai cản nổi tôi.” ➡ Chính sự mạn tâm đó chiêu cảm nghiệp chướng, khiến mọi thứ bắt đầu… nghịch ý, lệch hướng.

b. Nói ra sớm – là “vung” năng lượng tâm chưa đủ vững. -Phật giáo tin rằng: mọi ý định khởi lên đều là một năng lượng – cần gom đủ lực để thành hình. -Khi chưa đủ lực mà đem nói ra, là rò rỉ khí – làm yếu nghiệp lành đang hình thành. -Giống như một mầm non đang mọc, bị nhổ lên khoe với người khác, nó sẽ… khô gốc.

c. Khi nói ra – vô tình tạo nghiệp “bị dòm ngó”, “bị ganh”, “bị trì kéo”. Dù mình không cố ý, nhưng khi nói trước những việc lớn lao, -Có người ngưỡng mộ -Có người thầm ganh -Có người hoài nghi -Có người… khởi tâm muốn mình “thất bại” ➡ Những tâm niệm của người khác, dù họ không làm gì, vẫn ảnh hưởng lên trường nghiệp của mình nếu tâm mình còn yếu.

3. Vậy phải sống im lặng, không chia sẻ gì sao? Không hẳn. Nhưng hãy nhớ 3 điều:

a. Làm xong rồi hẵng nói – thì không phạm lỗi mạn. -“Làm trước, nói sau” → là cách bảo toàn phước và nội lực. ->Người xưa gọi đó là: "Tàng long – ẩn hổ".

b. Chỉ nói với người thật sự an trú và đồng tâm. -Không phải ai cũng đáng để biết kế hoạch của mình. ->Kể sai người – thiệt thân.

c. Hãy nói với tâm khiêm – không phải tâm thể hiện. Nếu phải chia sẻ, hãy nói bằng giọng: ->“Tôi đang cố gắng điều này – mong mọi việc suôn sẻ.” Thay vì: “Tôi sắp làm được rồi – chờ xem!”

4. Lời dạy gián tiếp từ kinh Phật: Trong Kinh Tăng Chi Bộ, đức Phật có nhắc đến loại người: -“Kẻ phàm phu khi chưa thành tựu, đã phô bày như đã đắc quả. -Người trí khi chưa chứng ngộ, vẫn lặng thinh, an trú, tu hành.” ➡ Đây chính là tinh thần của “nói trước bước không qua”.

KẾT: ->Muốn bước qua – hãy im lặng và bước. -Đừng nói quá sớm khi tâm mình chưa vững. -Đừng khoe lộ sớm khi phước chưa đủ dày.

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT 🙏🙏🙏

Tôi từng biết một người mẹ ngoài 60, buôn bán nhỏ ở chợ, mỗi ngày đội nắng đội mưa gánh hàng từ sáng sớm. Bà kể, thằng c...
04/07/2025

Tôi từng biết một người mẹ ngoài 60, buôn bán nhỏ ở chợ, mỗi ngày đội nắng đội mưa gánh hàng từ sáng sớm. Bà kể, thằng con trai gần 30 tuổi, tốt nghiệp đại học xong thì ở nhà chơi game, đòi tiền mẹ mở quán cà phê “khởi nghiệp”, ba tháng đóng cửa, lỗ sạch vốn. Vậy mà mỗi lần bà góp ý, nó lại đập bàn:
“Mẹ không làm được như người ta thì đừng xen vào đời con!”

Bà cười buồn, vừa xếp mấy bó rau muống héo, vừa nói:
“Chắc tại tôi chiều nó từ nhỏ quá… Giờ nó quen được nuôi rồi, đâu chịu nghe ai.”

Không giận, không oán. Chỉ là thứ buồn không thốt được thành tiếng.

Câu chuyện ấy làm tôi ám ảnh mãi. Bởi giữa chốn chợ đời nhọc nhằn, có biết bao người cha người mẹ đang nuôi trong nhà một đứa con lớn xác – mà nhỏ tâm. Mà lạ, phần lớn những đứa bất hiếu không phải vì thiếu thốn tình thương, mà vì được yêu quá nhiều… sai cách.

🖍️

Ở đời, có những điều trái ngang mà ta phải nói ra, không phải để làm tổn thương ai, mà để thức tỉnh. Nuông chiều – cái tưởng là yêu thương – nếu thiếu trí tuệ, thiếu giới hạn, chính là con dao hai lưỡi. Nó giết chết cả đạo làm người trong một đứa trẻ còn chưa kịp hiểu hết hai chữ “hiếu thảo”.

Người ta hay nói: “Thương con thì cho con tất cả.” Nhưng hỏi thật: Tất cả là gì? Là những món đồ chơi đắt tiền? Là bữa cơm không cần rửa bát? Là những lần cãi mẹ mà không bị phạt? Là lời quát cha mà không bị sửa?

Vậy thì, xin thưa, đó không phải là thương. Đó là đang phá.

🖍️

Đứa trẻ được nuông chiều quá mức sẽ lớn lên với một cái tôi phình to như b**g bóng. Nó nghĩ mình là trung tâm vũ trụ, cha mẹ chỉ là vệ tinh quay quanh để phục vụ. Khi bước ra đời, nó chạm phải thực tế: không ai chiều nó như cha mẹ. Và rồi, nó quay về… trút giận lên chính người sinh ra mình.

Tôi từng chứng kiến một vụ ở quận 10. Con trai hơn 30 tuổi, không nghề nghiệp, sống bám vào mẹ. Ngày bà bệnh, xin nó đưa đi khám, nó cáu:
“Bệnh chút xíu mà cũng làm như hấp hối!”

Bà chỉ biết nuốt nước mắt, tự bắt xe ôm vào viện.

🖍️

Tình thương không có trí là con thiêu thân lao vào lửa. Cha mẹ sợ con khổ nên không cho nó va vấp. Nhưng đời này, có ai sống mà không khổ? Vậy thì dạy con từ nhỏ biết chịu cực, biết san sẻ, biết sai thì sửa, thua thì đứng dậy – mới là thật sự yêu con.

Người xưa dạy: “Dưỡng bất giáo, phụ chi quá.”
Nuôi mà không dạy, lỗi tại cha mẹ. Không ai sinh con ra chỉ để hối hận trong những năm tháng cuối đời vì không còn được tôn trọng, không còn được cần đến.

🖍️

Tôi biết có những người mẹ sẵn sàng nhịn ăn để cho con tiền ăn sáng. Những người cha đi làm quần quật để con có điện thoại xịn, quần áo đẹp. Nhưng đổi lại là gì? Là những lời dằn hắt, thái độ vô ơn và sự vô cảm lạnh lẽo trong ánh mắt con mình.

Có những đứa trẻ không ác. Nhưng vì được nuôi như ông hoàng, bà chúa, nó dần mất đi khả năng đồng cảm. Đến khi lớn, nó không còn thấy cha mẹ là người sinh thành, mà là… người phải phục vụ nó.

🖍️

Đừng đợi đến khi già nua mới hỏi: “Vì sao con không hiếu thảo?”
Hãy tự hỏi từ bây giờ: “Mình đã dạy con sống có trách nhiệm chưa?”

Hãy dạy con từ cái gốc. Dạy biết ơn, biết chia sẻ, biết vâng lời. Dạy rằng yêu thương là phải có kỷ luật, có nguyên tắc, có giới hạn. Đừng dạy con bằng sự sợ hãi của mình. Đừng để một ngày, khi con thành công, bạn chỉ còn là người… phiền phức trong mắt nó.

🖍️

Vì thương con mà bỏ qua đạo lý, là đang đánh đổi phúc phần của cả dòng họ.
Vì sợ con buồn mà không sửa dạy, là đang gián tiếp đẩy nó vào vực sâu của sự cô độc, vô ơn và trống rỗng.

Thương con là một hành trình cần dũng khí.
Và dạy con nên người – chính là cách báo hiếu tổ tiên một cách trọn vẹn nhất.

Hoàng Nguyên Vũ.

25/06/2025
CÁI BÁT VỠMột vị tỳ kheo trẻ được Đức Phật giao cho một chiếc bát sành nhỏ để khất thực. Ngài dặn:“Con hãy giữ gìn chiếc...
22/06/2025

CÁI BÁT VỠ

Một vị tỳ kheo trẻ được Đức Phật giao cho một chiếc bát sành nhỏ để khất thực. Ngài dặn:

“Con hãy giữ gìn chiếc bát này cẩn thận, vì nó sẽ dạy con nhiều điều quan trọng.”

Vị tỳ kheo làm theo. Suốt nhiều tháng, ông lau chùi chiếc bát mỗi ngày, gìn giữ như một báu vật. Nhưng một hôm, khi đang rửa bát bên suối, tay trượt chiếc bát rơi xuống đá và vỡ tan.

Ông hoảng hốt, buồn bã, chạy đến tìm Đức Phật:

– Bạch Thế Tôn, con đã bất cẩn! Con đã đánh vỡ chiếc bát mà Ngài trao.

Đức Phật nhìn ông từ bi, nhẹ nhàng nói:

– Ta biết chiếc bát đó sẽ vỡ… từ ngày ta trao nó cho con.

– Nếu biết vậy, sao Ngài vẫn đưa cho con? – vị tỳ kheo ngỡ ngàng.

– Chính vì con biết nó sẽ vỡ, nên con mới học cách trân trọng nó trong từng ngày nó còn lành lặn.

Và chính lúc nó vỡ, con mới hiểu sâu sắc hơn về vô thường, rằng không có gì là mãi mãi kể cả thân thể này, hay những người con yêu quý nhất.

BÀI HỌC TỪ ĐỨC PHẬT

1. Mọi thứ trong đời đều đang trên đường đi đến chỗ tan vỡ.

Một mối quan hệ, một vật quý, tuổi trẻ, sức khỏe hết thảy đều như chiếc bát. Có thể còn nguyên hôm nay, nhưng sẽ không còn mãi.
Biết điều đó không phải để sống bi quan mà để sống sâu sắc.
Khi biết mọi thứ sẽ đổi thay, ta sẽ trân quý từng khoảnh khắc nó đang còn thay vì xem đó là điều hiển nhiên.

2. Vô thường không lấy đi điều gì nó chỉ nhắc ta: Đừng chờ đợi để yêu thương.

Chỉ khi chiếc bát vỡ, ta mới tiếc.
Chỉ khi người thân mất đi, ta mới khóc.
Nhưng nếu ta biết rằng ai rồi cũng sẽ ra đi, thì tại sao ta không nói lời yêu thương từ hôm nay?
Sống với tinh thần vô thường là sống tỉnh thức và biết ơn ngay cả những điều nhỏ bé.

3. Khi không còn bám víu vào cái gì là vĩnh cửu tâm ta trở nên tự do.

Vô thường không phải là khổ đau mà là con đường dẫn đến giải thoát.
Khi ta hiểu rằng không ai, không vật nào thuộc về ta mãi mãi, ta sẽ ngừng chiếm hữu, bớt sân giận, và bắt đầu sống như một người khách tử tế đi qua trần gian trân quý, nhưng không nắm giữ.

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT

BÍ QUYẾT ĐIỀU PHỤC CON HƯ.Giữa quán nhậu ồn ào đủ thứ tiếng, chợt vang lên một giọng nam khào khào như muốt át đi mọi âm...
22/06/2025

BÍ QUYẾT ĐIỀU PHỤC CON HƯ.

Giữa quán nhậu ồn ào đủ thứ tiếng, chợt vang lên một giọng nam khào khào như muốt át đi mọi âm thanh khác:
- Thằng kia, mày nhìn gì tao? Muốn c.h.ế.t à?
Tý gằn giọng, hai mắt long sòng sọc trợn lên. Máu điên nổi phừng phừng, anh quờ tay vớ ngay vỏ chai bia trên bàn, hùng hổ xông tới bàn nhậu bên cạnh, hai hàm răng bặm chặt vào nhau, vung tay đập một nhát vào đầu một người thanh niên khi họ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Người thanh niên thét lên một tiếng, đưa tay ôm đầu, m.á.u đỏ tươi đã chảy thành dòng xuyên qua từng kẽ ngón tay.
- Tại sao anh đ.á.n.h tôi?
- Ai bảo mày nhìn tao làm gì?
- Tôi chỉ tình cờ đưa mắt qua thôi mà.
- Tình cờ cũng không được. Nghe chưa?
Không khí xung quanh vô cùng căng thẳng, khách ở các bàn khác quyết định bỏ bữa nhậu còn dang dở, nhanh chóng trả tiền rồi bỏ đi kẻo vạ lây. Chủ quán biết vậy cũng chẳng dám ho he nửa lời, bởi cảnh này vẫn thường xảy ra mỗi khi Tý xuất hiện.

Người ta thường gọi anh là “Tý đ.i.ê.n”, là con trai ông Nguyễn Định Kế, cư ngụ tại huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng. Anh nổi tiếng cả vùng là kẻ lưu manh đầu gấu, thích đâu đánh đấy không cần lý do.
Trong cốp xe ga của Tý luôn có sẵn một thanh kiếm dài và nhiều hung khí khác nhau để phục vụ tính côn đồ hành hung bất chấp của mình. Các chủ quán nhậu thấy anh lui tới thì sợ xanh mặt, khách đang ngồi cũng tự khắc đứng dậy sang ngồi quán khác vì sợ máu điên của Tý.

Ông Kế vốn là một Phật tử tu pháp môn Tịnh Độ, ăn chay niệm Phật chuyên cần, nhưng có người con hư hỏng, ngỗ nghịch hết phần người khác nên không khỏi phiền muộn. Tý thường xuyên bỏ nhà đi, có khi hai ba tháng chẳng về, nếu có về Lâm Hà cũng chẳng thèm ghé qua nhà hỏi thăm cha mẹ. Chỉ có đánh lộn, nhậu nhẹt khắp nơi mới là thú vui của anh. Mỗi khi hay tin con trai gây gổ, ông Kế lại ôm đầu sầu não. Chỉ những lúc tĩnh tọa niệm Phật mới giúp ông vơi bớt đi nỗi u sầu chất chứa trong tim.

Tý đã gây họa quá nhiều, ông Kế biết những gì con trai làm sẽ có quả báo khốn khổ, không sớm thì muộn, không kiếp này thì kiếp sau. Vì muốn cứu con, người cha già không đành lòng, quyết tâm phải làm gì đó kéo Tý ra khỏi con đường tội lỗi này.

Vốn có nhân duyên với tịnh thất Quan Âm thuộc huyện Đức Trọng, tỉnh Lâm Đồng, ông Kế mỗi dịp cuối tuần thường lên đây chuyên tu cùng đại chúng. Ông mạnh dạn chia sẻ về đứa con của mình với thầy trụ trì – Đại Đức Thích Giác Nhàn và được thầy hướng dẫn cách thức hóa giải. Bằng tình thương của một người cha, ông Kế chẳng quản khó khăn mệt nhọc, quyết dùng Phật Pháp điều phục đứa con nghịch tử.

Thực hiện theo lời thầy hướng dẫn, ông Kế về nhà, ngày ngày lạy Phật, niệm Phật và tụng kinh hồi hướng công đức cho Tý. Cứ sáng ra ông tụng nửa cuốn kinh Vô Lượng Thọ, chiều về lại tụng nốt nửa cuốn còn lại, cả ngày thì niệm Phật không tính kể. Tất cả công đức ông đem hồi hướng hết cho Tý. Ròng rã như vậy nhiều ngày, ông Kế có niềm tin mãnh liệt rằng Phật Pháp nhất định giúp con ông hồi đầu hướng thiện.

Ấy thế mà, hai tháng đã trôi qua, người cha không thấy có gì chuyển biến cả, ông thấy nản, và cũng có chút thất vọng nên lên hỏi lại thầy Thích Giác Nhàn. Thầy nghe rồi thì không vẽ thêm cách thức nào khác, chỉ động viên ông phải tiếp tục kiên trì mới có kết quả. “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, tự mình thay đổi đã khó, muốn thay đổi người khác còn khó hơn nhiều, không thể mới hai tháng đã thoái chí được.

“Thầy nói phải, chưa gì mình đã định bỏ cuộc. Vì thằng Tý, dù có bao lâu cũng phải cố.” – ông Kế tự nhủ.

Một tháng sau, Tý bất chợt trở về nhà. Đã lâu rồi anh không gặp cha. Vốn là một kẻ máu lạnh vô tình, chẳng bao giờ biết rung động. Thế nhưng lần này Tý không khỏi ngậm ngùi khi nhìn thấy bóng dáng ông Kế hiện rõ những dấu hiệu tuổi già, những vết chân chim đã hằn sâu nơi khóe mắt, thân thể còm cõi, không còn tráng kiện như xưa, rồi chẳng bao lâu nữa cũng sẽ phải ra đi như một lẽ tất yếu. Tý nhìn cha cất tiếng nói:
- Thôi ba lo tu đi cho thanh thản đầu óc. Nhỡ đâu còn có kiếp sau thì nhờ tu cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
- Mày nói được câu đấy thì mày cũng nên tu đi. – Ông Kế nhẹ nhàng đáp lời con trai.

Thực tình Tý nói vậy thôi, chứ trong lòng chẳng suy nghĩ được như thế. Anh chỉ động lòng thương cha già cả, chứ biết gì đâu mà tu tập. Thế nhưng cứ như thể có một điều gì đó dẫn dắt suy nghĩ của Tý. Một hôm, khi đang nằm nghỉ, anh vắt tay lên trái, lắng lòng ngẫm nghĩ về cuộc đời:
“Mình gần 40 tuổi rồi, chẳng mấy cũng già như ba, cũng sẽ đến lúc phải ra đi. Chẳng hay mình sẽ đi về đâu sau khi từ giã cõi đời?” – Tý tự vấn trong lòng, đau đáu về câu hỏi mình tự đặt ra, nhưng anh chưa có được câu trả lời.

Một ngày cuối tuần, Tý chợt cao hứng lấy xe đòi chở ba mẹ lên tịnh thất Quan Âm. Khi vừa vào tới phòng của Đại Đức Thích Giác Nhàn, nhìn thấy thầy, bỗng nhiên anh run rẩy, nổi da gà, tóc tai dựng đứng, cả người lạnh ngắt.
“Quái lạ! Sao ngoài đời mình chả biết sợ ai. Vào đây gặp thầy tu mình lại như vậy nhỉ?”- Tý thắc mắc.

Trở về nhà, chính cái cảm giác kì lạ đó đã khơi gợi trong lòng “Tý điên” nhiều suy nghĩ, mà từ trước tới nay chẳng mảy may nghĩ tới. Những thắc mắc, những câu hỏi vu vơ cứ thế trỗi lên:
“Tất cả những việc từ trước đến nay mình làm có đúng không? Hay mình thử thay đổi xem sao? Sao mình không làm những việc mà mấy người đi chùa hay làm nhỉ? Ăn chay, niệm Phật ư?”

Vậy là chẳng cần cha mở lời, tới Chủ nhật, Tý gọi điện hỏi:
- Chủ Nhật này ba có đi chùa không? Để con đưa ba đi.
Ông Kế tròn xoe mắt ngạc nhiên về những lời mình vừa nghe được. Ông bắt đầu mơ hồ nhận ra sự thay đổi của Tý. Ông mừng thầm, hy vọng ba tháng tu tập hồi hướng công đức của ông cho Tý đã có hiệu quả.

Không như lần trước, chỉ là tài xế đưa ông Kế lên chùa, lần này, Tý lân la vào ngồi niệm Phật cùng đại chúng, chuyên chú được một lúc bỗng thấy một cảm giác bình yên hiếm có xưa nay anh chưa từng cảm nhận được. Thấy tâm tư của Tý đã chuyển biến rõ rệt, ông Kế nhìn con, đặt tay lên bờ vai của Tý, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Quay đầu đi con. Quay đầu là bờ.
Tám chữ ấy lập tức đánh động vào tâm trí, đánh thức sự lương thiện đã bị ẩn giấu quá lâu trong tiềm thức của anh, Tý mơ màng nhận ra từ trước tới nay mình đã sai.

Dần dà được tiếp xúc với giáo lý Phật Pháp, anh cũng có được câu trả lời cho những thắc mắc của mình. Hóa ra chết không phải là hết. Hóa ra chúng sinh từ vô số kiếp đến nay vẫn trôi lăn đau khổ trong sáu cõi luân hồi sinh tử chưa có điểm dừng. Anh cũng hiểu nếu mình không chịu thay đổi, cứ sống mãi như trước, chắc chắn sau này phải bị đọa lạc trong các cảnh giới khổ đau muôn trùng.
Một buổi nọ, đám bạn bè chuyên nhậu nhẹt tuy đã biết chuyện nhưng vẫn gọi Tý sang làm vài chén:
- Ê mày, tu thì cũng phải có bạn bè chứ. Lên đây với anh em, có rượu với mồi ngon đang chờ.
- Tao ăn chay rồi. Giờ tao chỉ đi chùa, không đi nhậu.
- Thôi mày để yên cho người ta tu, mày lên đấy thì ai dám đến chùa nữa.
- Một người tỉnh ngồi với một người say, khó ngồi lắm. Thôi tao không đi đâu.

Mới đầu bạn bè chẳng ai tin Tý có thể thay đổi chóng mặt như vậy. Nhưng sự quả quyết đó đã chứng minh cho họ thấy “Tý điên” giờ không còn điên, không còn say nữa, Tý đã tỉnh thật rồi.

Từ đó, Tý càng chăm chỉ niệm Phật, lạy Phật mỗi ngày. Anh cũng tự biết kiểm soát tâm tính, khi thấy mình quen theo thói cũ hay nổi sân, anh lại nhiếp tâm niệm Phật để khống chế cơn giận dữ. Cứ kiên trì như thế tính tình anh dần dịu lại, những cơn sân hận ngày một ít đi theo thời gian.

“Tý điên” từng bước lột xác thành một con người mới, những dấu vết của lối sống lưu manh trước kia dần phai nhạt. Anh quy y Tam Bảo, lấy pháp danh là Diệu Âm Quảng Hiền, nhanh chóng tiếp nhận pháp môn Tịnh Độ, dứt mặn trường chay, ngày ngày niệm Phật cầu sinh Cực Lạc. Quả là một sự thay đổi chóng mặt khiến ông Kế vỡ òa trong niềm hạnh phúc.

Mỗi khi nhắc đến phép màu đã xảy đến với gia đình ông, ông Kế xúc động đến rơi nước mắt, phần vì mừng, phần vì lòng biết ơn Phật Pháp đã cứu rỗi đứa con trai của ông, dẫn lối nó về con đường sáng, và đem hai chữ “bình yên” đến với gia đình ông. Sự kiên trì của ông đã đem lại kết quả thật sự.

Nhân quả luôn đúng từng li từng tí, tuyệt nhiên không có sai sót. Tuy nhiên do phước nghiệp quá khứ mỗi người một khác, sức tu từng người cũng sai biệt mạnh yếu khác nhau, nên thời gian từ khi gieo nhân tới khi trổ quả có khi nhanh, có khi rất lâu. Vậy nên việc hồi hướng công đức cầu một điều gì đó đặc biệt cần sự kiên trì.
Nếu chỉ vì chưa thấy kết quả ngay đã vội nản lòng mà bỏ dở, thì bạn sẽ không thấy kết quả gì cả. Sẽ ra sao nếu khi ông Kế niệm Phật hai tháng không thấy kết quả gì, ông bỏ cuộc ? Một là con trai ông vẫn thế, hai là ông sẽ mất tín tâm vào Phật Pháp, và ba là chúng ta sẽ không có một tấm gương sáng để mọi người noi theo học tập.

Trường hợp thực tế của cha con ông Kế là một lời nhắc nhở tới những người tu về sự kiên trì bền bỉ. Đó là một trong những yếu tố then chốt giúp sự nghiệp tu hành của chúng ta đi tới đích.
(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của ông Nguyễn Định Kế và con trai)

Nam Mô A Di Đà Phật! Hy vọng ngày càng nhiều nhiều người tin hiểu nhân quả, nương theo lời Phật dạy mà thoát khỏi luân hồi khổ đau này.
__________________________________

Address

Tỉnh Lào Cai

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Con Đường Giác Ngộ posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share