26/09/2025
Phần 3 ( Hết) : Hành trình làm cửa thép vân gỗ cho mẹ vợ.
Ngày tôi về đo cửa cho mẹ, trời đã ngả chiều. Căn nhà cũ e cậu đang tiến hành sửa chữa , cánh cửa gỗ đã bạc màu theo năm tháng, từng kẽ hở lùa gió lạnh vào mùa đông, lại cong vênh mỗi khi nắng to hay mưa về. Tôi nhìn mẹ vợ – trong lòng chợt dấy lên một quyết tâm: Phải làm cho mẹ một bộ cửa thật tốt.
Từng ngày sau đó, từ khâu chọn tấm thép, dập huỳnh, chấn gấp, hàn bản lề, đến khi dán vân gỗ và hoàn thiện từng chi tiết nhỏ… tôi đều dồn tâm sức, coi như làm cho chính ngôi nhà của mình. Có hôm đứng giữa xưởng, nghe tiếng máy dập hòa cùng tiếng búa, tôi nghĩ: Một cánh cửa không chỉ che nắng che mưa, mà còn che chở cho sự bình yên của cả gia đình.
Khi cánh cửa được đóng gói, đặt lên xe, tôi thấy trong lòng mình nôn nao như chờ đợi một món quà lớn. Hành trình từ nhà máy về quê ngoại xa xôi, mỗi đoạn đường lại là một niềm mong chờ. Và rồi giây phút cánh cửa được dựng lên, lắp đặt ngay ngắn, sáng bóng trong căn nhà của mẹ… mọi mệt nhọc đều tan biến.
Mẹ vợ bước ra, bàn tay khẽ chạm vào từng đường vân gỗ, ánh mắt rưng rưng. Mẹ chỉ cười hiền mà chẳng nói nhiều. Nhưng tôi biết, trong nụ cười ấy là sự vui mừng, sự yên tâm, và cả niềm hạnh phúc giản dị của một người mẹ đã dành cả đời lo toan cho con cháu.
Cửa tuy không to, không phào luxury ốp viền như nhiều bộ cửa tôi đã làm. Tuy nhiên những cánh cửa ấy giờ đây không chỉ là thép và gỗ, mà còn là tình cảm, là sự tri ân, là lời hứa của tôi với gia đình. Nó đứng đó, vững chãi, như chính tình thân mà tôi luôn muốn giữ gìn.